Đã 3 thế kỷ nay, phương Tây bị 1 bộ tộc thiểu số hoang dã cưỡng bức trở nên
tàn tạ và điên dại. Trên đống tro tàn ngoi lên 1 mầm cây xanh! Nhu cầu cấp
thiết của người châu Âu chống lại ách cai trị tài phiệt quốc tế đẩy họ xuống mồ
đã nảy sinh một học thuyết mới: Identitarianism!
Identitarianism – tạm gọi là chủ
nghĩa định danh, giữ gìn truyền thống, bảo tồn phát triển dân tộc và định
hướng bản sắc văn hóa ở châu Âu, họ chống toàn cầu hóa, chống di cư không kiểm
soát, chống đầu sỏ đang cai trị và gần như chống mọi thứ đang là trào lưu thời thượng:
dân chủ, tự do, đa văn hóa, bình đẳng… Vì chưa có khái niệm tiếng Việt nên tạm
thời gọi tắt là I-D.
I-D coi yếu tố văn hóa-đạo đức đóng
vai trò trung tâm trong sự thịnh vượng của con người và xã hội. Những kẻ
bài bác đánh đồng I-D với xã hội quốc gia hay các nhóm cánh hữu, cực đoan,
nhưng thực sự họ có khoảng cách rất xa với cáo buộc.
Trên góc độ kinh tế, I-D coi nó là
chủ đề của các vấn đề khác quan trọng hơn như sự hài lòng của dân chúng, lợi
ích và các suy xét khác, vì thế họ phản đối toàn cầu hóa cũng như sự hủy hoại
xã hội và sinh thái. Họ có các khái niệm kinh tế như hợp tác, phân phối sản
phẩm nhưng chưa hoàn thiện.
Là 1 người gốc Âu tử tế, người ta
đều nhận ra theo bản năng có cái gì đó phi lý sâu sắc trong xã hội. Tuy nhiên,
ngôn ngữ sử dụng để mô tả vấn đề này được giữ trong phạm vi rất hẹp của chủ
nghĩa bảo thủ chính thống.
Ví dụ, hầu hết người Anh bản địa
quan tâm đến "Đảng độc lập Anh-UKIP," họ nghĩ rằng nên "ra khỏi
EU", "chấm dứt nhập cư", "cấm Burqa" và tương tự. Tất
cả thuật ngữ khách quan theo nghĩa đen về vấn đề chủng tộc và văn hóa ở phương
Tây giờ là điều cấm kỵ và chuyển vào các vấn đề bình phong không có hiệu quả.
Điều này là dựa trên lập luận trẻ
thơ rằng "vì Hitler là kẻ theo chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, do đó, tất
cả chủ nghĩa này dẫn đến Hitler" và sự bối rối không ngừng của chủ nghĩa
dân úy hòm phiếu. Đó là vấn đề. Tuy nhiên, bên trong hộp tư tưởng Quyền Mới,
thực sự I-D đã phát triển thuật toán mới, triết lý, giá trị và mục tiêu để sửa
chữa tất cả những điều này và còn hơn thế, tấn công vào các nguyên nhân căn bản
của loại độc dược như vậy.
Những gì muốn truyền đạt là các vấn
đề EU phải đối mặt - hệ thống công nghiệp thức ăn thế giới, lĩnh vực ngày càng
mở rộng của cái định nghĩa "phân biệt đối xử", thảm họa di cư - không
thể giải quyết được bằng cách sử dụng các giá trị hiện tại. chúng là không thể
khắc phục trong khi không là căn nguyên. Những vấn đề này không thể bị ngăn
chặn bởi chủ nghĩa bảo thủ, bởi không còn lại gì để bảo tồn. Chúng không thể bị
ngăn chặn bởi chủ nghĩa quan liêu dân chủ lừa dối. Chúng chỉ có thể giải quyết
được bằng đại tu toàn bộ những gì coi là quan trọng, cốt lõi, và những gì là
giá trị đạo đức.
I-D quan tâm tới những gì trên pháp
luật, trên tiền bạc, và trên thời gian. Mối quan tâm chính của họ là cái gì tạo
ra họ và họ là ai – cái gì làm họ khác biệt, cái gì cho họ đỉnh cao sáng tạo,
gen di truyền, định danh văn hóa và lịch sử. Tất cả những điều này có thể biến
mất khi sự tồn tại của chình họ bị đe dọa bởi nhân khẩu học ở quê hương của họ.
Để hiểu được là I-D đang vượt qua mô
hình hiện tại, bước tiếp theo trong quá trình tiến hóa chính trị, trước tiên
phải xem xét lại những giáo điều thịnh hành, và khám nghiệm cụ thể tại sao I-D
lại kiên quyết phản đối chúng.
I-D kịch liệt từ chối: "Bình đẳng"
"Bình đẳng là một ý tưởng khá ngoan cố, giống như san bằng các ngọn núi và lấp đầy các hẻm núi… theo nghĩa con người - là một cuộc chiến tranh tích cực chống lại ngoại lệ bởi số đông trung bình."- Harold Arthur McNeill
I-D không tin vào "sự bình đẳng
của con người". Rõ ràng, có rất nhiều loại người khác nhau, với nhiều đặc
điểm và cá tính khác nhau. Con người là động vật, một phần của tự nhiên, và
không có gì trong tự nhiên là bình đẳng. Sự cố chấp trong mù quáng pháp lý
trước các đặc tính rất khác nhau giữa các nhóm dân cư là đàn áp tất cả, trong
khi một tập hợp trung bình các chuẩn mực xã hội và các ghép buộc pháp luật đang
dò dẫm theo hướng đó không thỏa đáng cho bất cứ nhóm nào. Theo lời của William
Blake, "Một luật cho con sư tử và con trâu là đàn áp."
Họ không quan tâm đến những câu
chuyện cổ tích rằng sự khác biệt sinh học vốn có của con người có thể được xoá
bỏ hoàn toàn thông qua các điều kiện xã hội và trợ cấp nhà nước. Thay vào đó,
họ quan tâm đến việc tạo ra các bang, nơi các nhóm người khác nhau có thể phát
triển đầy đủ và thể hiện bản thân mình, và điều này đòi hỏi phải cho phép các
nhóm văn hóa-đạo đức được lập ra và duy trì các tiêu chuẩn là đơn nhất với khả
năng và sở thích của họ.
Bản chất thực sự của bình đẳng là
tính đồng nhất. Thay vì một xã hội thuần chủng tộc với nhiều địa vị, tầng lớp,
các đẳng cấp liên động và dựa vào nhau, thì niềm tin bình đẳng-ngang bằng kỳ
quặc - lại ủng hộ một xã hội thuần nhất trên toàn cầu làm xói mòn sự khác biệt sinh
học, tập tục văn hóa, và các tổ chức truyền thống bất cứ khi nào họ phản
đối thương mại toàn cầu. Gốc rễ và cội nguồn của việc cổ xúy "bình
đẳng" là chủ nghĩa tư bản, làm hòa tan mọi cấu trúc tư tưởng và văn
hóa-đạo đức phản đối thương mại tự do. Mọi người đều bình đẳng, vì vậy không có
mối liên hệ tư tưởng có ý nghĩa giữa các nhóm cá nhân có thể được phép tồn tại
mà không đồng bộ với lợi ích tư bản. Tính đồng nhất được xây dựng dựa trên
phiền nhiễu và trừu tượng kỳ lạ - "cộng đồng LGBT, gay, les, chuyển giới song
tính", "ý thức giai cấp", "người da màu"... được sử dụng
như các tác nhân hòa tan danh tính hữu cơ tồn tại truyền đời của tổ tiên châu
Âu ở quê hương và nước ngoài, ai có thể hình dung khác về hòa hợp tập thể trên
cơ sở sinh học. Kẻ đó sẽ không đứng trong lợi ích của tư bản, và đội quân dự
trữ lao động nhập khẩu của thế giới thứ ba.
Hồi giáo, là khối những người coi
trọng cơ cấu xã hội truyền thống hơn xã hội tự do dân chủ, thể hiện bản chất
không chắc chắn của công dân toàn cầu. Tâm linh và sinh học được khẳng định là
mối quan tâm thuần túy cá nhân, không thích hợp trong môi trường xã hội, với
tưởng tượng và khơi gợi "tách bạch nhà thờ và nhà nước". Nhưng người
Hồi giáo – là một khối theo định nghĩa muốn bãi bỏ dân chủ tự do – lại được
khuyến khích trên toàn cầu để gia nhập phương Tây, được tạo mọi sự thuận lợi
và hỗ trợ nhà nước hợp pháp có thể, như để chứng tỏ thế nào là sự tận tâm
phương Tây - là dựa trên nguyên tắc này. Họ như đội quân xung kích chống lại
chủng tộc Âu bản địa, Balkan hóa quê hương của người Âu và cam kết khủng bố
đường phố ở mức độ thấp. "Quyền" của họ hiện diện ở phương Tây được
dựng lên với mọi lời vô vị tầm thường có thể tưởng tượng về "chủ nghĩa một
thế giới” và "nhân quyền". Tuy nhiên, khi họ làm như là đã quen và cố
gắng thực hành Hồi giáo như hệ thống chính trị-xã hội tối cao, đã làm bùng lên
lên và có sự rùm beng về Hồi giáo "cấp tiến" (như thể một thứ gì đó
đã từng tồn tại) và nhiều mời gọi chiến đấu chống “Nỗi sợ hãi Hồi
giáo-Islamophobia". Ở đây chúng ta thấy sự xuyên tạc có hệ thống - đó là
các tay sai của "bình đẳng" đang thực sự hủy diệt tất cả tôn ti,
chuẩn mực truyền thống cản trở nô dịch tư bản chủ nghĩa, và thậm chí chúng còn
sẵn sàng sử dụng khủng bố thế giới thứ ba trong cuộc tấn công này. Sự khác biệt
là nét đặc trưng chiến thuật mà người Hồi giáo, như thực dân ngoại đạo ở phương
Tây, có thể bị khống chế, nhưng một cuộc nổi dậy của người Âu bản địa chống lại
các thế lực tài chính sẽ không thể bị ngăn cản.
I-D muốn thay thế: Hệ thống thứ bậc
Mặc dù trong số I-D có rất nhiều dạng ủng hộ chính trị khác nhau, sự đồng thuận là một thức bậc và là một phần không thể thiếu và cần thiết của xã hội loài người. Trong khi đó, bình đẳng pháp luật (dân chủ ở Iraq!) dẫn đến một thứ bậc giả dựa trên quyền lực-tiền cá nhân, I-D tin vào thứ bậc tự nhiên dựa trên cách làm thế nào để phục vụ tốt nhất cho đất nước. Đó là nói, không có một "quy tắc" mặc nhiên nhưng mọi người đều có vai trò đóng góp của họ trong đó, dù là chỉ huy quân sự, nhà kinh tế, kế toán viên hay thợ thủ công.
Về cơ bản, I-D quan tâm đến thứ bậc
phẩm chất cá nhân. Nhiều binh lính là cần thiết để chống lại một cuộc chiến
tranh, nhưng một vùng đất có nhiều vị vua sẽ bị chia xé chống lại nhau. Vì vậy,
đây không phải là thứ bậc phẩm chất với tiền hay vũ khí, mà là thứ bậc chuyên
môn hóa ngày càng cao và khả năng chuyên môn trong các lĩnh vực cụ thể. Lập
trường của I-D là vì thứ bậc của người khôn ngoan trên người ngây thơ, của
người cao tuổi trên thợ học việc. Ngược lại, hòa nhập bị thúc ép - đạo luật
"chống phân biệt đối xử" buộc cộng đồng gắn kết chặt chẽ chấp nhận
những kẻ xâm lược - đồng thời tạo ra nguồn lực - bao nhiêu tiền một người có
thể tích lũy bằng cách thu hút tính chất cơ bản của xã hội đại chúng. Địa vị xã
hội được xác định bằng cách hòa nhập và loại trừ, và bằng cách ăn cắp chủ quyền
châu Âu ở mức rất cơ bản (phủ nhận khả năng cho đến từ chối thương mại, hàng
hóa, dịch vụ v,v,), nhà nước có ủy nhiệm riêng mình nắm giữ quyền lực để công
nhận và từ chối chấp nhận xã hội. Không có khả năng để từ chối - để loại trừ -
để bảo vệ lãnh thổ khỏi kẻ bên ngoài, có hiệu ứng biến đổi trong xã hội, theo
đó các khía cạnh xã hội, tôn giáo và cộng đồng tồn tại bị san phẳng, xã hội
đang bị khuất phục trước tầng lớp tài phiệt - là những kẻ có thể làm tổ
của họ bất cứ nơi nào họ thấy phù hợp, bất kể ai đã sống ở đó đầu tiên.
Thuật ngữ "thứ bậc" trong
tâm trí nhiều người là con chó sủa vì là đối tượng của kẻ truyền đạt đại chúng,
bị tước mất mọi khả năng đòi hỏi lợi ích cá nhân một cách công khai trên thực
tế (chỉ đơn thuần trình diễn hay sủa), và bị giáng cấp thành kẻ không nơi nương
tựa trong chế độ. Bổ xung sự tàn bạo vào bình đẳng thứ bậc là một trong những
phát minh vĩ đại nhất của huyền thoại tự do. Nỗi sợ hãi là một kim tự tháp đàn
áp dựa trên giám sát và tuân thủ dưới giáo lý bí mật, nhưng điều trớ trêu là
chứng cuồng "bình đẳng" đã tạo ra một nhà tù như vậy. Khái niệm thế
nào là tạo thành "định kiến" và "đàn áp" – được sử dụng như
một điển hình cho những cảm giác đau thương của một nhóm nạn nhân được chỉ định
chính thức - thay đổi hàng ngày, và người da trắng phương Tây bị coi là toàn
thể phạm tội. Đây là một nguyền rủa nếu muốn, nguyền rủa nếu bạn không đến với
bất kỳ tương tác nào giữa người da trắng và các nhóm dân tộc khác xâm chiếm đất
nước của họ.
Thuyết bình đẳng tối nghĩa và lừa
lọc, sử dụng được nó chỉ bởi những kẻ tạo ra thực tại của nó trong sân trường
Đại học và các tổ chức nhà nước ủy nhiệm“nhiều dạng”. Loại "bình
đẳng" này trong thực tế là một thứ bậc ẩn của các thành viên bên trong và
bên ngoài đảng phái, kẻ riêng tư và bí mật và tham gia vào thảo luận về cái gì
là "bình đẳng" trong bối cảnh. Đây là một thứ bậc ngầm và che đậy
thứ bậc khuất phần còn lại của xã hội, nơi người ta quá bận rộn khi cố gắng để
kiếm sống bằng việc sản xuất trong khu vực tư nhân. Thành viên trong xã hội
không phải là một phần của "Đảng bình đẳng" có thể bị truy tố bất cứ
lúc nào, vì bất cứ lý do nào, vì phạm tội chống lại "bình đẳng". Đây
là áp bức thực sự, được gói trong giấy hồng của chủ nghĩa tư bản tự do.
Khi I-D công nhận hệ thống thứ bậc
không thể bị xóa bỏ khỏi bản chất cơ bản của con người, và vì vậy họ muốn lập
nên một hệ thống thứ bậc rõ ràng. Trong hệ thống như vậy, họ muốn tất cả
mọi người phải có nhận thức những ai chịu trách nhiệm và lý do tại sao, và những
gì để họ có đủ năng lực cho một vị trí như vậy. I-D muốn tất cả có thể hiểu
được người quyết định tương lai của mình và điều đó ảnh hưởng đến họ như thế
nào, theo cách này, tất cả những ai trong lĩnh vực phân công phải chịu trách
nhiệm vì hành động của họ. I-D mong muốn xã hội được xây dựng trên học thuyết
I-D trong đó có mục đích tường minh không phải là khó hiểu và cũng không là chủ
đề tranh cãi bất tận đầy hài hước, mà neo đậu vào mục tiêu khách quan thúc đẩy
lợi ích của người Âu. Theo cách này, I-D sẽ loại bỏ áp bức của hệ thống thứ bậc
ẩn và " đúng đắn chính trị hóa điên", thể chế thứ bậc là chấp nhận
được, dễ hiểu, có ý nghĩa, dựa trên phân công và trách nhiệm khách quan.
I-D đấu tranh chống: Đa văn hóa
I-D không tán thành học thuyết đa văn hóa đã bị tuyên bố thất bại bởi các bù nhìn chính trị phương Tây. Giáo lý đa văn hóa, thứ mà phân biệt dựa vào tập tục văn hóa là cấm kỵ, trong thực tế, thực sự tẩy xóa văn hóa.
Văn hóa sống tự định nghĩa bởi tương
tác bên trong trong không gian riêng biệt. Ý tưởng nhiều nền văn
hóa khác nhau có thể chung sống trong cùng một xã hội là vô lý bởi sự tương tác
là hình thể văn hóa. Ví dụ, người Anh ở Nhật Bản muốn theo biểu hiện văn hóa
của cái nơ lịch sự ở nơi giao lưu, và người Nipponese ở Anh chịu đựng ngược
lại. Tuy nhiên trong xã hội "đa văn hóa", có thể không có phương thức
lấn át trị biểu hiện, như đòi hỏi ai đó theo 1 văn hóa đặc thù là "áp
bức", là "vi phạm nhân quyền", và cứ như vậy. Như thế, xã hội
con người ở cấp độ chung, trong giai đoạn đầu tiên đa văn hóa, bị giảm thiểu
thành độc canh tiêu dùng, thành không văn hóa của sân bay và McDonalds, và
thành phản văn hóa của kẻ vị lợi thuần túy hay của lĩnh vực thương mại.
Đây là một nhầm lẫn của miệng lưỡi
Babel, khi ủy nhiệm ngôn ngữ mẹ đẻ là ưu thế văn hóa hay đặc thù vào không gian
văn hóa-đạo đức đó, là "đàn áp" các nhóm dân tộc khác và các nền văn
hóa khác đến để xâm nhập hay sống ở không gian đó. Nguyên tắc điều tiết toàn
cầu này là tình trạng hỗn loạn ép buộc chuyên chế, là bạo ngược vô chính phủ
của chủ nghĩa giảm thể thương trường. Tất cả mọi người, không phân biệt màu sắc
hay tín ngưỡng, có thể mua sắm tại McDonalds, nhưng thực đơn có là 27 ngôn ngữ.
Không gian văn hóa đòi hỏi chuẩn mực
của nó để tồn tại trong trật tự. Nếu không gian văn hóa – ví như, nhà thờ - lại
không thể loại trừ những ai không tuân theo các chuẩn mực văn hóa của tổ chức
đó, thì nền văn hóa bị tràn ngập những quần chúng không biết gì về nó. Điều
tương tự cũng áp dụng cho toàn bộ xã hội, nơi văn hóa dân tộc bị giới hạn bởi
nạn nhập cư ồ ạt, những kẻ không có liên hệ với phương thức cư xử hay cội
rễ tổ tiên và truyền thống của nó.
I-D tính đến các yếu tố thiết yếu
của sự thay đổi bản chất con người trong việc từ chối đa văn hóa; sở thích văn
hóa là chức năng sinh học, còn văn hóa là biểu hiện của tính cách dân tộc. Đối
với Pháp để giữ gìn bản sắc Pháp, văn hóa của họ phải còn tồn tại ở Pháp, được
thể hiện, phải ở những người chiếm ưu thế không chỉ được nuôi dưỡng bởi văn hóa
Pháp, mà còn về mặt sinh học là người Pháp. Văn hóa Pháp không thể được tiếp
tục bởi những người không có bản năng Pháp, tâm hồn và dân tộc học Pháp. Vì
vậy, thấy rằng đa văn hóa không chỉ đơn thuần là một cuộc chiến tranh tinh thần
mà còn là thùng thuốc súng của xung đột sắc tộc tiềm tàng khi chúng ta thừa
nhận những yếu tố cơ bản của cuộc sống. Có thể xác định lại một cách dễ dàng
hơn chủ nghĩa "đa văn hóa" như chủ nghĩa "đa mâu thuẫn chủng
tộc”, hoặc thậm chí chính xác hơn là "đa nhân tố sắc tộc", khi xã hội
bị chia rẽ thành nhiều phe phái sắc tộc-văn hóa cạnh tranh sự thống trị.
Khi một nền văn hóa là phương thức
vượt trội, nó phải tạo ra sự độc lập để tồn tại. Thấy văn hóa Hồi giáo ngày
nay, hòa quyện trong tâm trí người Arab, tạo ra những "vùng nhạy cảm"
trong các thành phố Pháp, nơi luật Hồi giáo được thực thi ở cấp độ đường phố
bởi người Hồi giáo gốc chủng tộc Trung Đông. Đây là kết luận logic của giáo
huấn đa văn hóa. Các dân tộc khác trên thế giới được mời gọi đem văn hóa của họ
sang châu Âu. Khi làm như vậy, khi họ đạt đến khối lượng tới hạn, văn hóa của
họ không còn bị hạn chế bởi quyền lực nhà nước thành những biểu hiện cá nhân
trong phòng ngủ, nhà thờ Hồi giáo, các nhà hàng, mà mở rộng vào không gian công
cộng qua chiến tranh pháp lý và bạo lực đường phố, cho đến khi nó là văn hoá
thống trị của một khu vực cụ thể. Huyền thoại văn hóa, bắt nguồn từ sự nhạy cảm
của một dân tộc đặc thù, cho phép cho sự thống trị của họ về tâm lý trước người
Âu gốc khi đạt được ưu thế.
Thông qua quyền lực-tiền và chính
sách dân số tự sát, "văn hóa đen" và Hồi giáo hất cát vào mặt văn hóa
bản địa châu Âu ở tất cả các tầng lớp xã hội. Hậu quả là, nam thanh niên da
trắng chấp nhận tính cách điệu bộ dị hợm "hippi" ẻo lả vô lại, họ quá
yếu ớt để thể hiện tuyên bố ý chí xác thực, và phụ nữ da trắng thường xuyên kết
hôn với cả hai, chủng tộc và văn hóa thế giới thứ ba tự hiện diện trong thủ đô
của châu Âu . Châu Âu bị cả Hồi giáo hóa và châu Phi hóa mỗi khi lần lượt người
Hồi Ả Rập và người da đen không giáo phái nắm giữ vũ khí sinh học chống lại số
đông bị tước quyền bầu cử. Quảng cáo bánh "Tạm biệt-Cheerios" đặt đầy
màn hình, cuộc sống bình dị đang chờ điều đó góp phần làm tuyệt chủng nòi giống
của họ.
Cuộc thí nghiệm "đa văn
hóa", ở dạng cuối cùng của nó, là phá hoại và nhường tất cả các vùng lãnh
thổ da trắng chịu lùi bước trước ảnh hưởng ngoại lai và những kẻ xâm lăng, khi
tất cả không gian châu Âu phải là "đa văn hóa", bàn giao cho dân
thuộc địa nhập khẩu khác lối sống, tư tưởng, và qui tắc ứng xử ngoại lai. Như
vậy văn hóa châu Âu nếu không bị phá hủy toàn bộ thì cũng hoàn toàn rời khỏi
đất Âu như một nhóm thiểu số tả tơi.
À, vẫn còn 1 nơi có văn hóa Âu…
Brazil!
Và như 1 hậu quả quá khứ, người Việt
giờ đây phát tán khắp nơi. Ứng xử thế nào với văn hóa bản địa? Hãy tôn trọng và
hòa nhập.
I-D muốn thay thế bằng: Nền văn hoá cao
I-D có lợi ích trong việc giữ gìn và sáng tạo đỉnh cao thành tích con người. Trong khi đó, bản án trói buộc "bình đẳng" dẫn đến một xã hội tiêu dùng và tầm thường hóa sản xuất, I-D quan tâm đến những gì tốt nhất đại diện cho mỗi xã hội và nỗ lực khám phá khoa học, nghệ thuật cao nhất và lớn nhất có thể đạt được.
Có cơ sở nặng nề trong những ý tưởng
“Quyền Âu mới-European New Right”, một nhãn hiệu nhiều nhà I-D từ chối (khi
việc sử dụng thuật ngữ Anglo-Saxon này là, trái ngược với phiên bản I-D lục
địa, dựa trên chủ thuyết kinh tế lỗi thời), I-D chủ yếu quan tâm đến di sản
châu Âu, và quan trọng hơn, tương lai của châu Âu, nhưng họ đang bị mắc trong
sự thống trị bởi một nền văn hóa mất phẩm giá sản sinh ra âm nhạc và nghệ thuật
tập trung vào phong trào u ám và dựa vào hoạt động hình thể. I-D từ chối các
nền văn hóa hoàn toàn xa lạ, các nền văn hóa giả tạo, và độc canh tiêu dùng, họ
quan tâm nghiêm túc và duy trì sự xuất sắc trong tất cả các lĩnh vực sáng tạo.
Quan niệm của I-D về văn hóa nghệ
thuật là ở chỗ nó phải được dẫn dắt bởi mục đích văn hóa-đạo đức. Nghệ thuật
thương mại hoá, là đối tượng để thao túng thị trường và làm thổ bỉ văn hóa. Nền
văn hóa cao thay vì thế thống nhất cộng đồng văn hóa-đạo đức ở nơi nó bắt
nguồn, ban cho nó ý thức lớn hơn về bản thân. Nó minh họa các nhân vật cụ thể
và cảm xúc mạnh nhất của nhóm văn hóa-đạo đức. Đó là đồng bộ với sự nhấn mạnh
của I-D trong chủ nghĩa tự nhiên. Trong mắt I-D, mặc dù là đứng ngoài, nghệ sĩ
không phải là một cá nhân, mà một biến thể sinh vật học chủng tộc cụ thể, một
đường dẫn thông qua đó những tình cảm cao hơn của chủng tộc đó thể hiện bản
thân. Trong đó, I-D muốn văn hóa là "đích thực" đối với dân tộc, đó
là ý nghĩa tự nhiên, và tạo ra sự hiểu biết sâu sắc mới. Không giống nghệ thuật
"đương đại" với sự nhấn mạnh vào những châm biếm trớ trêu và không
thật, họ không muốn nổi tiếng mười lăm phút. Nghệ thuật thực sự bắt nguồn từ
biểu cảm vắn hóa-đạo đức sẽ vượt thời gian như đúng với nguồn gốc của nó. Về sự
sự nổi tiếng, Bach đã có cả ba thế kỷ của mình.
I-D muốn quét sạch chủ nghĩa hậu
hiện đại độc hại bằng một nền văn hóa mới chứa khát vọng. Thế giới quan I-D là
thoát ly, mang triết lý phủ nhận thế giới, và tất cả các hình thức của chủ
nghĩa giáo điều cứu thế là ảo giác lố bịch, còn văn hóa cao có cơ sở để sẵn
sàng thay thế, nắm lấy những câu hỏi "nặng ký" về sự tồn tại của con
người, bi kịch, và những điều không mô tả được. I-D tin rằng chỉ có qua thái độ
sẵn sàng đón nhận thực tế và sự tan vỡ tương lai, nhóm văn hóa-đạo đức của họ -
châu Âu – mới hiểu được sự vĩ đại cốt lõi về bản sắc lịch sử của họ, và sự cần
thiết phải bảo vệ và duy trì bản thân cho tương lai.
Trong ngắn hạn, I-D tin rằng văn hóa
cao nằm trong sự khẳng định mình (qua nhận thức cái chết), chứ không phải tư tưởng
tín ngưỡng nguyên khối của Đại giáo đoàn hay "nhân quyền" ngu xuẩn và
hủy hoại sinh lực của một quốc gia qua lời hứa không tưởng, lẩn tránh cái chết,
và an thần tiêu dùng-kỹ nghệ.
Trong đó, I-D muốn khôi phục lại nền
văn hóa sống, nền văn hóa thống trị, với châu Âu. Họ không phù hợp giá trị với
các dân tộc khác, và các nền văn hóa khác, trong và của chính nó. Họ thấy đó
đơn giản là văn hóa-đạo đức đầu hàng trước các đối thủ cạnh tranh. Họ tin ý
tưởng I-D có thể tiếp sinh lực cho các nghệ sĩ và những người sáng tạo khác,
thống nhất các dân tộc khác nhau của châu Âu dưới một biểu ngữ chung bảo tồn
lịch sử và thừa kế. Đa văn hóa là một trường đoạn thấy được, nỗ lực bành trướng
và đồng hóa tất cả các nền văn hóa trong và trên đường chân trời. Thay vào đó,
I-D muốn truyền cảm hứng cho người châu Âu để leo lên nấc thang biểu cảm cao
hơn – họ muốn văn hóa cao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét