Hiển thị các bài đăng có nhãn Illuminati. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Illuminati. Hiển thị tất cả bài đăng

Cromwell và Do Thái

Năm 2006 đánh dấu kỷ niệm 350 năm tái nhập người Do Thái vào nước Anh.


Oliver Cromwell - Menasseh ben Israel

Họ đã bị trục xuất năm 1290 trong triều đại vua Edward Ist. Tái nhập của họ năm 1656 nằm dưới sự bảo hộ của Cromwell được giải thích bởi một số thứ như là bằng chứng của sự khoan dung và lòng từ bi của Cromwell. Điều này mở ra thách thức trên một số điểm.

Mặc dù được cộng đồng Do Thái cuối thế kỷ 19 đánh dấu kỷ niệm, và liên kết nó đặc biệt với sứ mệnh của 1 giáo sĩ ở Amsterdam, Menasseh ben Israel, có bằng chứng của việc có cộng đồng Do Thái đã được thiết lập ở London trước 1655. Vì sợ bức hại mà họ đã không khai báo danh tính của họ, và sống như các thương gia Tây Ban Nha. Trong khi các vấn đề thương mại của họ là công khai và tôn giáo của họ là cá nhân.

Có lợi ích trong các vấn đề của người Do Thái trong sự lãnh đạo của Khối thịnh vượng chung và bảo hộ vì 2 lý do, một là sự thực dụng và hai là khác giáo lý. Lý do thực tế là trên cơ sở kết nối thương mại và thương mại quốc tế của cộng đồng Do Thái Amsterdam đã công nhận rằng sự hiện diện mạnh mẽ của người Do Thái ở London sẽ được thuận lợi. Với các kết nối hưng thịnh về phía Đông và Tây Ấn với các nhà buôn Do Thái Thế giới mới ở London có thể làm cho thành phố Amsterdam là một trung tâm thương mại.

Lý do giáo lý là đức tin giữa người Tin Lành sùng đạo, bao gồm cả Cromwell, nên việc chuyển đổi người Do Thái sang Kitô giáo là điều cần thiết trước khi Chúa Kitô sẽ trở lại thống trị trên trái đất. Năm 1656 được cho là có một số điều thực sự xảy ra.

Nhân vật chủ chốt cho lễ kỷ niệm 250 năm vào 1906 là Menasseh ben Israel. Ông ta sinh ra ở Lisbon năm 1604 và định cư ở Amsterdam và trở thành một giáo sĩ. Menasseh còn là một học giả: nhà văn, nhà in, nhà xuất bản, nhà bán sách và học giả liên kết với chế độ Commonwealth mới ở Anh. Niềm tin của Menasseh rằng Đấng cứu thế của người Do Thái (Messiah) sẽ chỉ xuất hiện khi người Do Thái đã phát tán rộng khắp thế giới. Xây dựng cộng đồng ở Anh sẽ giúp đem cho điều này. Menassen ben Israel xuất bản một cuốn sách mỏng năm 1651 cầu khẩn Cromwell

http://cf.uba.uva.nl/en/collections/...9f5/index.html

Tháng 9 năm 1655 Menasseh ben Israel đến London với một phái đoàn và các thành viên của gia đình và cá nhân kiến nghị Cromwell nhận trở lại người Do Thái. Cromwell gặp ông ta và một ủy ban của Hội đồng nhà nước, có sự đồng ý rằng nên triệu tập một hội nghị để thảo luận về vấn đề này. Kiến nghị yêu cầu quyền công dân, tự do thờ phụng, được chôn cất, tự do thương mại và thu hồi tất cả các luật chống lại người Do Thái.

Hội nghị đã nhóm họp vài lần trong tháng 12 năm 1655 nhưng, cuối cùng, đã bỏ lửng. Không có quyết định chính thức cho phép người DT quay trở lại nhưng nó là dấu hiệu sớm sự hiện diện của người Do Thái sẽ được chấp nhận cởi mở hơn. Cromwell cho phép người Do Thái thờ phụng riêng tư như họ đã làm trước khi kiến nghị, và trong vòng 1 vài tháng một giáo đường Do Thái và chôn cất đã được cho phép.

Tầm quan trọng của sứ mệnh Menasseh ben Israel trong việc đạt được mức độ khoan dung đến trong năm 1656 là một cuộc thảo luận sẽ được tiếp tục. Động cơ tương tự của Cromwell cho tranh luận vấn đề này một cách công khai có thể phải là do lòng ham muốn tự do của lương tâm như được hiểu trong cuối thế kỷ 19 hoặc ngày nay, nhưng nó đã dẫn đến một tiến bộ đáng kể trong quan hệ Anh-Do Thái.

Vì những lý do kỷ niệm 350 năm là thích hợp, ngay cả khi có thể là một yếu tố phóng đại, về vai trò của cả 2 Cromwell và Menasseh ben Israel.

Nhà băng Do Thái Khai sáng tổ chức cách mạng Anh

Người Kitô giáo nếu nghe lời Chúa của họ dạy bảo, thì đến buôn bán cũng khó bởi họ không được phép nói dối hay lừa lọc. Còn vua, trừ trộm cướp hay giết chóc quá đáng, không thể treo cổ thần dân của mình khi họ là con chiên của Chúa, chỉ có thể đi đày hoặc trục xuất. Bởi vậy mà, thời trước, nhà tù châu Âu đầy nhong nhóc. Chẳng thế mà thời Tân thế giới đào vàng ở Mỹ, là một cơ hội hiếm có để châu Âu tống cổ đám cặn bã, du thủ du thực sang bên kia đại dương cho khuất mắt. Thật không may, sang đó đất đai màu mỡ, vàng và khoáng sản nhiều, sắc dân này lại khấm khá phát đạt. Nhưng đó là câu chuyện khác.

Rothschild, là một DT cho vay nặng lãi, không bị ràng buộc bởi Chúa răn, hắn ta có cơ khấm khá. Nhưng không bằng lòng với nghề cho vay, mà phải buôn vua mới nhanh giàu hơn như nhà Windsors. Hắn ta cũng nhanh chóng tìm đến họ hàng DT ở Anh để làm chỗ nhờ dựa. Nhưng còn phải chờ cách mạng Anh thành công đã.

"Đó là số phận mà Anh phải chịu như nạn nhân đầu tiên của một loạt các cuộc cách mạng, mà hiện vẫn chưa kết thúc."

Với những từ khó hiểu, Isaac Disraeli, cha của Benjamin Earl xứ Beaconsfield, viết 2 tập sách của mình về Charles I, xuất bản năm 1851.

Nguồn gốc của thế giới hiện đại và trật tự thế giới mới (New World Order) có lẽ bắt nguồn từ cuộc cách mạng Anh 1641-1660 và cuộc "Cách mạng Vinh quang" vĩ đại năm 1688 sau đó, khi các nhà băng Do Thái Illuminati thiết lập chỗ đứng vững chắc ở Anh và đã biến nhà băng của chúng thành công cụ để thống trị thế giới.

Tập sách "Life of Charles I" của Isaac Disraeli là tác phẩm chi tiết đáng kinh ngạc có cái nhìn sâu sắc, dựa trên thông tin thu được từ các hồ sơ của Melchior de Salom, phái viên Pháp ở Anh trong thời gian đó.

Cảnh tượng này sẽ mở ra cái nhìn thoáng qua xa xôi của Vương quốc Anh dựa trên Kitô giáo, và truyền thống cổ xưa của mình, những biện pháp hà khắc của chế độ quân chủ trói buộc, Giáo hội, Nhà nước, quý tộc và dân chúng trong một ràng buộc trang nghiêm ở một mặt, ở mặt khác, những bất ổn sâu sắc đáng ngại từ cải cách đức tin Cơ đốc - Calvin.

Calvin, là kẻ đã đến Geneva từ Pháp, nơi mà tên hắn được viết là Cauin (có thể là một cố gắng đánh vần Pháp Cohen), tổ chức một số lượng lớn các nhà hùng biện mang tính cách mạng, không chỉ là một vài trong số đó đã gây thảm họa cho Anh và Scotland. Mà còn đặt nền móng cho cuộc cách mạng dưới tấm áo chùng nhiệt tình tôn giáo.

Trên cả hai mặt của tấm vải tuýt, những kẻ mị dân giao kèo với tất cả các tôn giáo vào sự tuân thủ cứng nhắc "ngày Sa-bát” (Sabbath), ngày nghỉ hoặc ngày thiêng cuối tuần theo tôn giáo Abraham. Theo những lời Isaac Disraeli viết, "quốc gia đã bị chia rẽ khéo léo thành Sabbatarians và Sabbat ly khai"

Theo Disraeli, "Calvin coi Sabbat có nguồn gốc của người Do Thái, giới hạn ở những dân thần thánh." Khi Calvin nắm được quyền lực của họ trong nước, "có vẻ như tôn giáo chủ yếu là Sabbatarian hà khắc, và rằng thượng nghị viện Anh đã bị chuyển đổi thành một công ty Do Thái của Rabbins", và sau đó "Năm 1650, sau khi hành quyết nhà vua, một đạo luật đã được thông qua cho phép trừng phạt đối với vi phạm Sabbat".

Phát tín hiệu giai cấp vô sản

Đến thời điểm này đột nhiên bắt đầu xuất hiện dân chúng vũ trang "operatives" từ các thành phố, từ tương đương “lao công” thời trung cổ. Disraeli viết:

"Họ nói số lượng lên tới cả chục ngàn... với vũ khí giống như chiến tranh. Đó là lực lượng dân binh nổi dậy mọi mùa trong năm, và tin vào bất kỳ việc hủy diệt nào ở mức giá rẻ mạt nhất... với những cuộc xông xáo cùng dao găm và dùi cui, suy luận rõ ràng là đoàn quân phá hoại này đã được chuẩn bị từ lâu."

Đám đông vũ trang này của "công nhân" đe dọa mọi thứ, bao gồm cả nhà Quốc hội và Cung điện vào những thời điểm quan trọng, chính xác trong mô hình được thuê sau này bởi "ban nhạc Thánh" và "Marseillais" trong cuộc Cách mạng Pháp.

Isaac Disraeli rút ra một lần nữa và một lần nữa sự tương đồng đáng ngạc nhiên giữa điều này và cuộc cách mạng Pháp, đáng chú ý là trong đoạn đăng của mình trên báo chí, "không còn bị hạn chế, " và dồn dập các tờ rơi và các cuốn sách nhỏ mang tính cách mạng. Ông viết, dường như từ 1640-1660, đám đông đã lên đến 30 ngàn người.

Và sau này, bộ sưu tập tờ rơi cách mạng Pháp là cùng kiểu với thời Charles I, nhưng phong phú hơn về số lượng và tính khốc liệt.

Ông tiếp, "bàn tay nào phía sau bức màn chơi của đám đông... có thể đưa ra một danh sách chính xác 59 nhân vật, xây dựng thương hiệu của họ bằng danh hiệu đáng ghét Straffordians hay kẻ phản bội đất nước."

Có kể thực sự đứng sau? Disraeli biết rõ nhưng hãy tham khảo Bách khoa toàn thư Do Thái của Sombart: Người Do Thái và CNTB hiện đại, cũng như các tác phẩm khác.

Từ đó những gì chúng ta biết là Cromwell, là nhân vật tư lệnh của cuộc cách mạng, ông ta có tiếp xúc gần gũi với các nhà tài chính Do Thái giàu có ở Hà Lan, và trong thực tế đã được trả một số tiền lớn bởi Manasseh Ben Israel, qua Fernandez Carvajal , “người Do Thái vĩ đại" như ông ta gọi, và cũng là nhà thầu chính cho của quân đội mô hình mới của Cromwell.

Trong cuốn “Người Do Thái ở Anh - The Jews in England”, chúng ta đọc thấy: - "1643 đã mang đến một đội ngũ đông đảo người Do Thái Anh, điểm tập hợp của họ là ngôi nhà của đại sứ người Bồ Đào Nha De Souza, một Marano (tên mật của người Do Thái). Nổi bật trong số đó là Fernandez Carvajal, nhà tài chính vĩ đại và nhà thầu quân đội."

Tờ rơi cổ vũ cách mạng được tung ra trong dịp này, như Disraeli nói: "Mang tiếng khóc nổi dậy quái gở “đến túp lều của bạn, hỡi Israel”. Ngay sau đó nhà vua và Hoàng gia rời cung điện Whitehall.

Các thành viên với đám đông vũ trang và biểu ngữ đi theo họ, đã ca khải hoàn trở về Westminster. Sân khấu được thiết lập tại cho sự ra đời của Carvajal và người Do Thái và sự nổi lên của quái vật Cromwell của họ.

AI CẤP TIỀN CHO CROMWELL?

Tình cảnh đã thay đổi, cuộc nội chiến đã thực hiện xong nhiệm vụ của mình. Đến năm 1647, nhà vua đã thắng và bại trong trận chiến Naseby. Vua sau đó hầu như là một tù nhân bị giam lỏng, nhưng được đối xử như một vị khách danh giá tại nhà mình Holmby.

Theo bức thư được công bố trên “Plain English” 03 tháng 9 năm 1921: Những người cao tuổi uyên bác đã có ngờ vực lâu hơn nhiều họ có. Người bạn của tôi, ông L. D. van Valckert, Amsterdam, gần đây đã gửi cho tôi một lá thư có chứa hai trích dẫn từ giáo đường Do Thái Mulheim. Nhiều nội dung chứa trong đó bị mất trong một số giai đoạn trong chiến tranh Napoleon, và gần đây đã thuộc sở hữu của ông van Valckert.

Nó được viết bằng tiếng Đức, và có trích dẫn từ lá thư được gửi và nhận bởi các tác giả giáo đường DT Mulheim. Lá đầu tiên gửi cho tôi: 

16 tháng sáu 1647.

Từ O.C. (nghĩa là Oliver Cromwell), bởi Ebenezer Pratt.

Đáp lại sự ủng hộ tài chính sẽ biện hộ việc thu nhận người Do Thái vào Anh: Tuy nhiên điều này là không thể khi vua Charles còn sống.

Không thể hành quyết Charles mà không có xét xử, có căn cứ thích đáng mà hiện tại không hiện hữu.

Do đó khuyên rằng Charles nên bị ám sát, nhưng sẽ không có gì để làm với các thỏa thuận để kiếm được sát thủ, mặc dù đã sẵn sàng giúp đỡ hắn trong việc trốn thoát.

Phần trả lời được gửi đi như sau:

12 tháng 7 năm 1647.

Gửi O.C. bởi E. Pratt.

Sẽ cấp hỗ trợ tài chính ngay sau khi Charles bị loại bỏ và người Do Thái được thừa nhận. Ám sát là quá nguy hiểm. Charles sẽ có cơ hội để trốn thoát: Việc bắt lại ông ta sẽ làm cho xét xử và hành quyết là có thể. Sự hỗ trợ sẽ là hào phóng, nhưng vô ích để thảo luận về các điều khoản cho đến khi xét xử (vua) bắt đầu." 

'Plain English' là tạp chí hàng tuần bằng tiếng Anh của nhà xuất bản North British Publishing Co. và bien tập bởi nhà quí tộc Alfred Douglas.

Với thông tin này sẽ rõ hơn những động thái giết vua diễn ra sau đó. Ngày 04 tháng 6 năm 1647, Cornet Joyce hành động theo lệnh bí mật từ chính Cromwell, và theo Disraeli, ngay cả tổng tư lệnh Fairfax cũng không hay biết, 500 tên lính cách mạng đã đến nhà Holmby và bắt giữ nhà vua.

Theo Disraeli, "Kế hoạch này đã được sắp xếp vào ngày 30 tháng 5 tại một cuộc họp bí mật tổ chức tại nhà Cromwell, mặc dù sau đó Cromwell giả vờ rằng nó xảy ra mà không có sự nhất trí của mình."

Động thái này trùng hợp với tiến triển đột ngột trong quân đội, sự nổi lên của "Levelers" và "Rationalists”.

Giáo lý của họ cũng là của những nhà cách mạng Pháp, mà trong thực tế, những gì chúng ta biết ngày nay là chủ nghĩa cộng sản. Đó là những kẻ giết vua, những kẻ đã 4 lần "thanh trừng" Quốc hội, cho đến khi để lại cuối cùng 50 thành viên, Cộng sản cũng như họ, được biết đến sau này là những kẻ sống sót.

Hành quyết Charles I

Quay lại lá thư từ giáo đường Do Thái Mulheim ngày 12 tháng 6 năm 1647, và đề nghị xảo quyệt của nó để nhà vua trốn thoát và sử dụng điều đó như một cái cớ để hành quyết. Đúng sự kiện như thế đã xảy ra, vào ngày 12 tháng 11 cùng năm đó.

Hollis và Ludlow cho rằng việc chạy trốn là mưu kế của Cromwell. Isaac Disraeli viết: "các nhà sử học đương đại đã quyết định rằng nhà vua từ ngày bị trục xuất khỏi Holmby đến khi trốn thoát đến Isle xứ Wight, suốt từ đầu đến cuối là trò lừa bịp của Cromwell."

Vẫn còn ít nhiều điều để nói. Cromwell đã thực hiện các đơn đặt hàng từ giáo đường Do thái, và bây giờ việc còn lại chỉ là chờ giai đoạn xét xử giả tạo.

Vận động cho điều này được tiếp tục trong một thời gian. Và nó trở nên rõ ràng khi Hạ viện, thậm chí khi họ trong điều kiện bị "thanh trừng " một phần, vẫn ủng hộ khuynh hướng đi đến thỏa thuận với nhà vua. Vào ngày 5 tháng 12 năm 1648, các nghị sĩ ngồi cả đêm để bàn bạc, và cuối cùng đi đến kết luận cho câu hỏi, "Nhượng bộ đó của nhà vua là thỏa đáng để giải quyết."

Nếu thoả thuận của Hạ viện là đạt được, dĩ nhiên, Cromwell sẽ không thể nhận được khoản tiền lớn mà ông ta hy vọng có được từ những người Do Thái. Ông lại phải tấn công Hạ viện 1 lần nữa. Vào đêm 6 tháng 12, Đại tá Pryde, theo chỉ đạo của ông ta, thực hiện cuộc “thanh lọc” Hạ viện lần cuối cùng và nổi tiếng nhất, được gọi là "thanh trừng của Pryde”. Đến 04 tháng 1, phần Hạ viện còn lại là 50 thành viên Cộng sản, (Rump), tự trao cho mình "quyền tối cao".

Ngày 9 tháng 1, "một Tòa án tối cao Tư pháp" để xử vua được công bố. Hai phần ba thành viên của nó đến từ quân đội của Cromwell.

Algernon Sidney cảnh báo Cromwell: "Đầu tiên, nhà vua có thể bị xét xử bởi không phải tòa án. Thứ hai, không ai lại bị xét xử bởi tòa án như thế này." Vì vậy, Hugh Ross Williamson viết trong “Charles and Cromwell”, và cho biết thêm một tác động cuối cùng rằng "không có luật sư Anh nào có thể tìm được cách kết tội, và cuối cùng vai luật sư đã được giao cho một kẻ ngoài hành tinh, Isaac Dorislaus."

Không cần phải nói, Isaac Dorislaus là chính xác cùng dạng ngoài hành tinh Carvajal và Manasseh Ben Israel, cùng các nhà tài chính khác, những kẻ trả tiền "cho người bào chữa" bằng tiền máu của chúng.

BẢN CHẤT THỰC CỦA CUỘC CÁCH MẠNG

Người Do Thái đã một lần nữa được phép đổ bộ tự do vào Anh bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của các cơ quan Hội đồng Nhà nước, trong đó họ tuyên bố rằng họ sẽ là mối đe dọa nghiêm trọng đối với Nhà nước và Kitô Giáo.

Có lẽ đó là do các cuộc biểu tình của họ mà đạo luật trục xuất thực sự đã không bao giờ bị bãi bỏ cho đến ngày nay.

Isaac Disraeli viết, "Cuộc cách mạng Anh dưới thời Charles I, không giống bất kỳ điều gì trước đó... Từ thời điểm đó và các sự kiện chúng ta chiêm nghiệm trong lịch sử của chúng ta qua các giai đoạn của cuộc cách mạng."

Có nhiều thứ hơn nữa đi theo con đường tương tự, đặc biệt là ở Pháp. Năm 1897, có một đầu mối quan trọng hơn nữa nói về những diễn biến bí ẩn rơi vào tay người Gentile: Nghị định thư của trưởng lão Zion (Protocols of the Elders of Zion).

Trong tài liệu đó chúng ta đọc được câu này đáng chú ý: "Hãy nhớ rằng cuộc Cách mạng Pháp, những bí mật của sự chuẩn bị nó được biết rõ với chúng ta bởi toàn bộ là công việc với sự tham gia của chúng ta." Nghị định thư số 3, 14.

Những trưởng lão Do Thái có lẽ thậm chí đã viết thông điệp còn đầy đủ hơn, viết, "Hãy nhớ rằng các cuộc cách mạng Anh và Pháp, những bí mật trong đó được biết rõ với chúng ta bỏi đó hoàn toàn là công việc của chúng ta."

Vấn đề khó khăn của cuộc chinh phục cả hai vương quốc, tuy nhiên vẫn còn chưa được giải quyết. Scotland là xứ trung thành với hoàng gia hơn ai hết, và họ đã công bố vua Charles II. Quân đội Cromwell hành quân bao vây Scotland, được hỗ trợ bởi những kẻ Geneva có cảm tình, chúng phát tán bọn Judaic man rợ, nhưng Scotland vẫn chấp nhận vua Charles II. Ông hơn nữa chấp nhận Kitô giáo Presbyterian của Scotland, chậm nhưng đều đặn cảm xúc ở Anh bắt đầu đồng điệu với Scotland.

Cuối cùng sau cái chết của Cromwell, cả các nước Anh chào đón sự phục hồi của nhà vua mới lên ngôi của Anh.

Công tước xứ MARLBOROUGH

Một nhân vật đặc biệt trong số những người bỏ James tại thời điểm quyết định là John Churchill, công tước đầu tiên xứ Marlborough. Sẽ là thú vị khi đọc trong Bách khoa toàn thư của Do Thái (Jewish Encyclopedia) rằng vị công tước này trong nhiều năm đã nhận không ít hơn 6.000 bảng Anh một năm từ một gã Do Thái Hà Lan tên là Solomon Medina.

Mục tiêu thực sự của "Cách mạng Vinh quang" đã đạt được sau một vài năm vào 1694, khi có sự đồng ý của Hoàng gia để thành lập "Ngân hàng Anh - Bank of England" và là tổ chức nắm giữ nợ của quốc gia. Ngân hàng này tồn tại đến tận ngày nay.

Điều lệ này giao đặc quyền đúc tiền của hoàng gia cho một ủy ban vô danh, chuyển đổi cơ sở sang vàng, và cho phép những kẻ cho vay quốc tế bảo hiểm tiền vay của chúng bằng thuế của đất nước, thay vì những cam kết không chắc chắn của một số nhà chức trách hay cầm quyền, là tất cả bảo hiểm mà chúng có thể có được trước đó.

Từ thời điểm cố máy kinh tế đã được thiết lập để vận hành, mọi giàu có thịnh vượng rốt cục rơi vào khái niệm vàng hư ảo do Do Thái kiểm soát, chúng bòn rút dần nguồn sống của đất đai, thứ của cải thực sự được thừa kế của người dân Anh.

XIỀNG XÍCH SCOTLAND

Liên minh chính trị và kinh tế của Anh và Scotland ngay sau đó đã bị xói mòn và bất chấp các cuộc biểu tình chính thức từ mọi nơi.

Mục tiêu chính của Liên minh là để ngăn chặn Hoàng gia tại Scotland đúc tiền và buộc họ cũng phải chịu trách nhiệm về "nợ quốc gia". Sự kìm kẹp của bọn cho vay tiền bây giờ đã hoàn toàn trải rộng khắp nước Anh. Sự nguy hiểm là các thành viên của Quốc hội chung mới sẽ sớm hay muộn, theo tinh thần của tổ tiên của họ, thách thức nhà nước về vấn đề này.

Để chống lại điều này, do đó, hệ thống đảng phái giờ đây được đưa ra, làm nản lòng những phản ứng mang tính quốc gia thực sự và tạo điều kiện cho nhân vật lừng danh phân chia và cai trị, sử dụng sức mạnh tài chính mới được lập của chúng để đảm bảo rằng những người của chúng và các chính sách của chúng được đảm bảo trên sân khấu chính trị, và được hỗ trợ đầy đủ từ báo chí, tờ rơi của chúng, và cũng như từ các tài khoản ngân hàng hàng ngày.

Vàng sớm trở thành cơ sở để cho vay, tiền cho vay có qui mô 10 lần lớn hơn số tiền gửi, con số mà cánh nhà băng hiện nay có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra nổi.

Nói cách khác, 100 bảng tiền vàng sẽ được bảo đảm pháp lý cho 1.000 bảng cho vay, 3% của 100 bảng có thể kiếm được 30 bảng lãi hàng năm mà kẻ cho vay không phải lo lắng gì ngoài việc giữ gìn sổ sách.

Chủ sở hữu đất có giá trị 100 bảng, tuy nhiên, vẫn phải làm việc hàng ngày để kiếm được có lẽ không quá 4%. Sự kết thúc của quá trình này chỉ là vấn đề thời gian. Những kẻ cho vay nặng lãi phải trở thành triệu phú, những người sở hữu và làm việc dựa vào đất đai, người Anh và người Scotland, phải bị hủy hoại.

Quá trình này vẫn tiếp tục không thể lay chuyển được cho đến tận ngày nay, khi nó đã gần hoàn thành, nó được ngụy trang một cách đạo đức giả bởi tuyên truyền một cách khôn khéo rằng nó đã giúp đỡ người nghèo bằng cách khấu trừ người giàu. Chẳng có gì thực sự như thế. Nó chính là phá hoại các tầng lớp sống dựa vào đất đai một cách có chủ ý, các tầng lớp đó là người Anh không DT, vai trò của họ dần bị thay thế bởi các tổ chức tài chính Do Thái, những kẻ ăn bám vào họ.

Lịch sử hiện đại nước Anh và nữ hoàng là như thế, cho dù phương Tây có không nói ra.




Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...