Quyền trẻ em (Child Rights) và Tự do tình dục (Sexual Liberation)
là hai công cụ mà Chủ nghĩa đế quốc (Imperialism) sử dụng để thống trị loài
người về văn hoá
1.
Vì
sao để xâm lược và duy trì sự cai trị, chủ nghĩa đế quốc luôn phải bứng tận gốc
rễ văn hoá bản sắc truyền thống của dân tộc bản địa?
Trước khi thực dân Pháp xâm lược
Việt Nam, họ truyền đạo, dẹp đi bàn thờ ông bà tổ tiên. Thánh Kinh đã đi trước,
súng đạn nối bước theo sau. Khi xâm lược châu Mỹ, Thực dân Anh và Tây Ban Nha
cũng truyền đạo, họ thảm sát người da đỏ bản địa đến đâu, thì truyền đạo đến
đó. Sau khi xâm lược Việt Nam, ngay lập tức Pháp dựng lên những nhà thổ, tiệm
rượu, và nhà buôn thuốc phiện. Theo con số thống kê mà nhà báo Nguyễn Ái Quốc
công bố, 12 triệu người Việt mỗi năm nốc 24 triệu lít rượu, tính cả đàn bà, trẻ
nít [1]. Sau khi liên quân tám nước
xâu xé thành công Trung Quốc, ngay lập tức mọc lên những nhà thổ, nhà buôn
thuốc phiện. Các cô gái ở nông thôn lũ lượt rũ bỏ bộ đồ nhà quê, khoác lên mình
bộ xườn sám theo cách phong cách Âu Mỹ (gợi dục, xẻ lên cao một cách táo bạo),
để làm gái điếm. Ngay sau khi Diệm lên nắm quyền ở miền nam Việt Nam, hàng trăm
nghìn quyển sách khiêu dâm, đồi truỵ lan tràn khắp mọi ngõ ngách miền nam, mà
nhất là ở đô thành Sài Gòn.
Tại sao? Tại sao chủ nghĩa đế quốc
phải làm những công việc đó? À, đó là vì, để khuất phục một dân tộc đời đời
kiếp kiếp cúi đầu khom lưng làm nô lệ, chủ nghĩa đế quốc buộc phải BỨNG TẬN GỐC
RỄ VĂN HOÁ BẢN SẮC TRUYỀN THỐNG CỦA DÂN TỘC đó. Xin nhấn mạnh hai chữ "bản
sắc", nghĩa là văn hoá rất đặc thù, không lẫn lộn. Vì hễ còn ý thức về văn
hoá truyền thống thì cho dù dân tộc đó bị cai trị trăm năm, nghìn năm, triệu
năm, dân tộc đó vẫn đứng bật lên quét sạch mọi quân thù ra khỏi bờ cõi.
Để khuất phục một dân tộc đời đời kiếp kiếp cúi đầu khom lưng làm nô lệ, chủ nghĩa đế quốc buộc phải BỨNG TẬN GỐC RỄ VĂN HOÁ BẢN SẮC TRUYỀN THỐNG CỦA DÂN TỘC đó
Tại sao tổ tiên ta nghìn năm Bắc
thuộc, nhưng vẫn bất khuất quật cường? Đó là vì chúng ta bảo vệ được bản sắc
văn hoá dân tộc. Dĩ nhiên, giữa chúng ta và Trung Quốc có sự giao thoa về văn
hoá, ở một chừng mực nào đó, vì dù sao Người Cha của dân tộc ta là Cha Lạc Long
Quân, cũng là người Trung Quốc. Nhưng sự giao thoa đó không là gì cả nếu so với
những bản sắc văn hoá đặc trưng của ta.
2.
Chủ
nghĩa đế quốc làm gì để BỨNG TẬN GỐC RỄ VĂN HOÁ BẢN SẮC TRUYỀN THỐNG CỦA MỘT
DÂN TỘC?
Vậy thì, chủ nghĩa đế quốc làm gì để
BỨNG TẬN GỐC RỄ VĂN HOÁ BẢN SẮC TRUYỀN THỐNG CỦA MỘT DÂN TỘC? Muốn trả lời câu
hỏi này, ta phải hiểu, cái gì là gốc rễ của văn hoá bản sắc truyền thống của
một dân tộc? Là gì ạ? Là những GIA ĐÌNH BỀN VỮNG [2]. Mỗi một gia đình Việt Nam
hạnh phúc, vợ chồng thương yêu kính trọng nhau, có trách nhiệm nuôi nấng dạy dỗ
con, con cái hiếu kính cha mẹ, lễ phép với người lớn, tôn sư trọng đạo, anh chị
thương yêu em, em kính trọng anh chị ... Một gia đình có được những điều đó thì
vô cùng bền vững. Và, gia đình bền vững đó, chính là những cái nôi của văn hoá bản
sắc truyền thống dân tộc, cũng chính là thành trì vững chắc bảo vệ Tổ Quốc
trước mọi mưu đồ xâm lăng, dù là chủ nghĩa Sô Vanh Đại Hán, chủ nghĩa Phục Quốc
Do Thái hay chủ nghĩa Đại Hồi.
Mất gia đình bền vững là mất văn hoá
dân tộc. Mất văn hoá dân tộc là mất nước, mất chế độ.
Muốn xâm lược Việt Nam, chủ nghĩa đế
quốc chỉ cần băm nát gia đình Việt Nam ra, là thành công. Băm nát được gia đình
Việt Nam là chủ nghĩa đế quốc đã xâm lược được Việt Nam, còn lại chỉ là vấn đề
thời gian.
Mất gia đình bền vững là mất văn hoá dân tộc.
Mất văn hoá dân tộc là mất nước, mất chế độ.
Để băm nát gia đình Việt Nam, chủ
nghĩa đế quốc phải: (1) kích động con cái chống lại cha mẹ, học trò chống lại
thầy cô, người nhỏ tuổi chịu ảnh hưởng lối sống Âu Mỹ chống lại thế hệ trước,
và (2) tuyên truyền lối sống hưởng thụ ích kỷ, tự do phóng đãng về tình dục để
làm nhạt màu tất cả những giá trị bản sắc văn hoá vốn cao đẹp, cao thượng và
nhân văn.
Vậy thì, công cụ hiệu quả
nhất, để chủ nghĩa đế quốc thực hiện hai điều đó là gì? Là QUYỀN TRẺ EM và TỰ
DO TÌNH DỤC.
3.
Quyền
trẻ em.
Quyền trẻ em là gì? Là một bộ luật
cho phép trẻ em được những điều ở mục (1): chống lại cha mẹ, chống lại thầy cô
và chống lại thế hệ đi trước. Một nghìn người cha mẹ thì bao nhiêu người cha mẹ
thương yêu con, nuôi nấng dạy dỗ con; bao nhiêu người cha mẹ đánh đập, đối xử
tệ với con? Trường hợp nào là đa số? Một nghìn trường hợp ý kiến của cha mẹ
khác ý kiến con trẻ, thì bao nhiêu trường hợp ý kiến con trẻ đúng hơn ý kiến
cha mẹ? Trường hợp nào là đa số? Vậy một bộ luật ra đời, dựa trên những trường
hợp thiểu số rất cá biệt, bộ luật đó có đúng đắn, có khôn ngoan, có trí tuệ
không? Thật khó hiểu khi ở những nước thường tự cho mình là văn minh, trong đó
có nước Mỹ, lại chấp nhận ban hành một bộ luật phục vụ cho thiểu số, tước đoạt
quyền nghiêm khắc dạy dỗ con cái của cha mẹ, góp phần đánh vỡ cấu trúc gia đình
bền vững. Trong phim Mỹ, không khó để ta thấy cảnh tượng con cái lớn tiếng,
sùng sộ, trợn mắt với cha mẹ. Hình ảnh ấy, là nỗi buồn của một nền văn minh đang
tàn lụi.

Bản chất của Quyền trẻ em là tước đoạt trẻ ra khỏi vòng tay của cha mẹ, đánh vỡ ngay từ trong trứng nước mối quan hệ cha mẹ - con cái, từ đó nền tảng bền vững của gia đình bị lung lay tận mống!
Sau khi kích động được sự nổi loạn,
sự bùng nổ cái tôi (bản ngã) của lớp trẻ, chủ nghĩa đế quốc tiếp tục nhồi sọ
các em bằng đòn thứ hai: Tự do tình dục. Tự do tình dục và quyền trẻ em là anh
em sinh đôi. Khi cái tôi (bản ngã) được kích động (cùng lúc với độ tuổi phát
dục vốn có nhiều xáo trộn trong tâm sinh lý) bằng quyền trẻ em, các em bị đẩy
ra xa khỏi vòng tay gia đình, yêu sớm hơn, sống thử trước hôn nhân, thì việc
lớp trẻ dần dần hình thành khuynh hướng Tự do tình dục, là một hệ quả tất yếu.
Chủ nghĩa đế quốc kích động cái tôi,
khiến lớp trẻ nghĩ rằng, bản thân luôn có gì đó đặc biệt, là trung tâm của tất
cả, thấy mình luôn có điều gì đó hơn mọi người. Cái ý nghĩ "thấy mình luôn
có điều gì đó hơn mọi người" là ý nghĩ tự cao. Mà một người tự cao, chắc
chắn là một người nặng về tình dục, tiến trình tâm sinh lý này đã được Đức
Siddhārtha Gautama - bậc Thầy vĩ đại của Trời Người, ông tổ của ngành Tâm lý
học, chứng minh và tuyên thuyết quá nhiều trong suốt 45 năm hoằng dương chánh
pháp, nên không có gì khó hiểu, khi một người tự cao luôn dễ dàng chấp nhận lối
sống Tự do tình dục. Quyền trẻ em tạo ra sự kiêu mạn nơi trẻ, chuẩn bị sẵn đống
rơm, Tự do tình dục chỉ việc quẳng vào một can xăng và châm lửa. Ngọn lửa dâm
dục sẽ thiêu đốt tâm hồn lớp trẻ ở nước bản xứ, bứng tận gốc rễ, thiêu rụi bản
sắc văn hoá ở đó, để chỉ còn lại một thứ “văn hoá đế quốc chủ nghĩa” tự tư tự
lợi, ích kỷ, hưởng thụ và dâm đãng.
4.
Tự
do tình dục.
Tự do tình dục là gì? Tự do tình
dục, hiểu một cách nôm na, là một phong trào, một khuynh hướng, một quan điểm
cho rằng tự do thoả mãn ham muốn tình dục khi cơ thể có sự đòi hỏi, là một điều
đúng đắn. Khuynh hướng tự do tình dục biểu hiện ở những hành vi sau:
1.
Hành vi thủ dâm
(Masturbation) nhiều, trước và trong hôn nhân, có hoặc không có sử dụng đồ chơi
tình dục, búp bê tình dục.
2.
Hành vi quan hệ
tình dục trước hôn nhân, sống thử.
3.
Mức độ sinh hoạt
tình dục (sexual performance) cao và chấp nhận những tư thế tình dục, những
hành vi tình dục có tính thống trị.
Ví dụ như quan hệ tình dục bằng miệng (blow job, oral sex), bằng tay (hand job)
hay những tư thế quan hệ tình dục mà ở đó tạo cho người nữ hoặc người nam một
tâm lý quái đản rằng họ đang thống trị người bạn đời. Tâm lý thống trị là một
hệ quả của tâm lý khát khao quyền lực ngủ ngầm trong tất cả mọi người, khi tâm
lý thống trị này xuất hiện ở những người nặng về tình dục, nó khiến cho khoái
cảm họ đạt được trong khi giao hợp là tột độ vì tâm lý thống trị kích động tâm
lý kiêu mạn, tâm lý kiêu mạn như rơm và xăng, rơm và xăng càng nhiều thì lửa
khoái cảm càng bùng cháy mãnh liệt, mãnh liệt đến tột cùng. Dĩ nhiên, cái giá
của sự tột cùng này là sự băng hoại, đổ vỡ nhân cách và lạc lõng tâm hồn của
chính họ, đồng thời là sự rạn vỡ lòng kính trọng giữa hai người đối với nhau.

Bản chất của Tự do tình dục là kích động ham muốn tình dục của con người, kéo sập cấu trúc gia đình, bứng tận gốc rễ mọi văn hoá bản sắc truyền thống của dân tộc bản địa, để chỉ còn lại một thứ lối sống đế quốc chủ nghĩa tự tư tự lợi, thiếu trách nhiệm, ích kỷ đố kỵ, phóng túng, dâm đãng, cặn bã.
Tại sao, tại sao khuynh hướng tự do
tình dục mà cụ thể là 3 biểu hiện hành vi trên là không đúng? Đúng và sai nên
đứng trên phương diện khách quan lý trí, chúng ta bảo vệ bản sắc văn hoá truyền
thống dân tộc thì phải khẳng định được điều ta bảo vệ là đúng, chứ không phải
chỉ bảo vệ bằng một tình cảm yêu nước đơn thuần. Như thế là chưa đủ. Bây giờ ta
sẽ cùng đánh giá từng biểu hiện.
Thứ
nhất, thủ dâm nhiều là đúng hay sai? Mình
nhấn mạnh chữ “nhiều” vì hiếm ai trong đời chưa từng thủ dâm, nhất là thế hệ
trẻ. Mình là người thuộc thế hệ trẻ. Mình, cũng đã từng thủ dâm. Nên vấn đề này
mình chỉ xin đóng góp quan điểm cá nhân, chứ không dám khẳng định gì mạnh mẽ.
Thủ dâm là gì? Là tự mình tạo ra khoái cảm tình dục cho chính mình (1), để thoả
mãn sự đòi hỏi, thường kết thúc bằng hành vi xuất tinh (2) đối với người nam.
Có một quãng thời gian dài, có lẽ do một số ký ức không được …êm thắm về tính
dục ở tuổi thơ, cũng có thể do tâm lý tín ngưỡng tuyệt đối bám chặt trong tâm
thức, nên mình đã nhiều lần tìm đến cái chết khi mình không thể chế ngự được
ham muốn. Vì mình biết đó là sai. Việc tự tạo khoái cảm (1) sẽ dẫn đến sự yếu đuối
của tâm hồn, không làm chủ được tâm hồn, tạo nên phản xạ có điều kiện là hễ có
ham muốn, thì thoả mãn. Nếu chẳng may phản xạ có điều kiện này của mình, sau
này khi đã có công ăn việc làm, bị người khác lợi dụng để hãm hại sự nghiệp của
mình, thì sau? Lỡ sau này mình có vợ, trong lúc nào đó vợ mình mệt mỏi, không
muốn quan hệ, nhưng do cái phản xạ có điều kiện này, mình vẫn lao vào vợ như một con thú đầy dục vọng, thì quả thật
mình là người chồng tệ hại, và hạnh phúc gia đình tan vỡ? Lỡ có ai đó lợi dụng
sự yếu đuối trước dục vọng của mình, để gài bẫy hãm hại, buộc mình phải làm
những điều có lỗi với gia đình, tổ chức, quê hương, tổ quốc thì sao? Còn hành
vi xuất tinh (2) sẽ làm tổn hao năng lượng của cơ thể, trong khi năng lượng đó
là từ máu của bao nhiêu con heo, con cá, con tôm, con tép, từ máu của bao nhiêu
là chúng sinh, từ bao nhiêu là rau củ thực vật lớn dậy trong sự nuôi dưỡng của
đất mẹ, của cha mặt trời … Năng lượng đó là từ những giờ phút căng thẳng mưu
sinh của ba, từ những giọt dầu ăn bắn đỏ tay của mẹ. Từ những cánh đồng mà
người nông dân quằng lưng cày cấy. Thiêu đốt năng lượng chỉ để tạo khoái cảm
cho bản thân, lãng phí nó bằng sự xuất tinh, mình nghĩ, có điều gì đó sai sai.
Mình là người học dốt, chậm hiểu nên mình sợ những sự sơ xuất, ác độc len lõi
trong tâm hồn như thế, mà mình không nhìn thấy. Cũng có thể do sức khoẻ cơ địa
mình từ nhỏ rất kém. Vấn đề này mình tạm chỉ xin góp mấy lời như thế, mình xin
để ngỏ để mọi người cùng suy ngẫm thêm và chỉ bảo mình thêm bằng chức năng bình
luận ở bên dưới ạ.
Thứ
hai, sống thử, quan hệ tình dục trước hôn
nhân có đúng không, có nên không? Thay cho phần biện giải, mình xin dẫn lại
trích đoạn nội dung lá thư của mình gửi cho những anh em đồng bào Hồi Giáo ở An
Giang:
“…Hành
vi tình dục luôn đi kèm với trách nhiệm. Hành vi tình dục ở đây không phải chỉ
là hành vi giao hợp. Cho dù là một cái nắm tay, chạm vai, một nụ hôn, một sự
xúc chạm ban đầu về xác thịt …tất cả những điều mơn trớn đó cho đến hành vi
giao hợp thật sự, đều phải kèm theo trách nhiệm của hai bên, trong đó, trách
nhiệm của người đàn ông là nhiều hơn.
Vì
sao phải kèm theo trách nhiệm?
Vì
nền tảng của một gia đình bền vững là gì? Là sự kính trọng lẫn nhau giữa chồng
và vợ. Khi nào thì sự kính trọng đó là hoàn hảo nhất? Khi cả hai người đều có
đạo đức, có lý tưởng sống và “cái đầu tiên” của họ, thuộc về nhau. Không có
người đàn ông nào không có chút “gợn sóng” trong lòng về vợ mình, nếu như “cái
đầu tiên” của người vợ không thuộc về mình.
Nghĩa
là việc kiềm chế ham muốn bằng tình yêu thương vị tha, kính trọng người bạn,
chính là yếu tố tạo nên sự bền vững của một gia đình. Mà sự bền vững của một
gia đình nhân rộng lên, hình thành sự ổn định của một xã hội. Vậy, chúng ta có
thể nói, khuynh hướng dè dặt với tình dục, kiềm chế ham muốn tình dục là khuynh
hướng đúng đắn, đạo đức vì khuynh hướng này rèn luyện cho cả hai người con
trai, con gái, khả năng yêu thương vị tha, sự trân trọng người bạn của mình với
tinh thần trách nhiệm – là nền tảng cho một gia đình bền vững – cũng là nền
tảng cho sự ổn định của xã hội.”

Kiềm chế ham muốn tình dục bằng tình yêu thương vị tha, kính trọng người bạn, chính là yếu tố tạo nên sự bền vững của một gia đình
Xã hội không phải có riêng ai, không
một cá thể nào có thể tồn tại độc lập tuyệt đối với cộng đồng. Vì lẽ đó, mà lợi
ích cá nhân, sự hưởng thụ cá nhân cho dù là sự hưởng thụ rất riêng tư như tình
dục, cũng cần được cân đối hợp lý với trách nhiệm cộng đồng. Sống thử là một
hành vi, mà ở đó sự hưởng thụ cá nhân đã vượt hơn trách nhiệm cộng đồng, như
thế là ích kỷ (trong chính trị, còn gọi là chủ
nghĩa cá nhân), thiếu trách nhiệm.
Thứ
ba, mức độ sinh hoạt tình dục cao là
đúng hay sai? Mình chưa lấy vợ nên mình xin hoãn lại quan điểm của mình về điều
này. Nhưng theo mình được biết về Y lý Đông Phương, thì việc sinh hoạt tính dục
nhiều sẽ làm hao tổn Chân Âm, dẫn
đến sự khó tập trung trong công việc, suy giảm trí nhớ và tai hại nhất là suy
giảm khả năng miễn dịch. Đa phần những hệ quả tích cực của sinh hoạt tính dục
mà nền y học Âu Mỹ tuyên truyền, đều có sự góp phần không hề nhỏ của một tham
số, mà không biết vô tình hay cố ý, bộ máy tuyên truyền của họ đã bỏ qua, đó là
tình yêu thương.
Có lần, mình đọc một báo cáo y học
của một tổ chức nào đó, ghi rằng việc sinh hoạt tính dục ở người cao tuổi khiến
tuổi thọ cao hơn. Và họ đưa ra một loạt so sánh giữa người cao tuổi có gia đình
và người cao tuổi độc thân. Nghĩa là họ chỉ thấy được rằng người cao tuổi có
gia đình với không có gia đình, chỉ khác nhau ở chỗ có làm tình và không có làm
tình. Nhìn nhận như thế là phiến diện. Còn có tình yêu thương, sự quan tâm chăm
sóc, cảm giác an toàn... Thật khó hiểu khi những nhà khoa học, những trường đại
học lớn có tiếng tăm lại cho rằng hôn nhân, gia đình chỉ là tình dục. Càng khôi
hài hơn khi kết luận “khoa học” này lan đi không giới hạn bằng các bộ máy
truyền thông khắp nơi thế giới.
Vậy còn những tư thế quan hệ tình
dục có tính thống trị thì sao, nó làm tăng khoái cảm tình dục lên tột độ, vậy
nó có đúng không?
Mình nghĩ là không. Dĩ nhiên đây là
quan điểm của một thanh niên mới lớn chưa lập gia đình, nhưng hiện tại thì mình
nghĩ là không. Vì mình thấy rằng, những hành vi như quan hệ bằng miệng, hay
những tư thế kích động khoái cảm thống trị tính dục, đều …dễ làm mất đi sự kính
trọng lẫn nhau giữa vợ chồng. Không phải vô lý mà ông bà xưa hay dạy vợ chồng
lấy nhau phải “tương kính như tân”, “vợ không được thay áo trước mặt chồng”, “suốt
đời xem nhau như khách quý”. Vì ông bà ta nhận ra rằng đời sống chung đụng của
vợ chồng, nhất là đời sống tình dục, rất dễ làm tiêu tan niềm kính trọng lẫn
nhau giữa hai người. Trước khi ăn nằm với nhau, người con trai thấy người con
gái thật thiên thần dễ mến, “đường xưa
lối cũ có em tôi tóc xanh bay mơ màng, đường chiều dịu nắng dáng em đi áo nâu
in đường trăng”. Còn người con gái vì ngưỡng mộ, kính trọng tài năng, nhân
cách người con trai mà đem lòng yêu thương. Nhưng trong đời sống tình dục, những
giá trị lãng mạn, mơ mộng dễ thương đó, hoàn toàn bị khoái cảm bình thường, đôi
khi là tầm thường của bản năng xác thịt lấn át, nếu không muốn nói là dập tắt. Sau
khi khoái cảm qua rồi, hình ảnh người mình yêu thương bỗng trở nên bình thường,
dung dị hơn, lòng kính trọng vì thế cũng phai màu một ít. Và ngày qua ngày, cái
một ít đó cứ tích luỹ dần, cộng thêm vào những khuyết điểm, lỗi lầm của cả hai
trong cuộc sống, sự “tương kính như tân” cứ thế mà phai màu nhanh chóng. Để rồi
đến lúc nào đó, người ta sẵn sàng buông những lời xúc phạm nhau, thậm chí là
những cái bạt tai đầy đau đớn. Và hôn nhân tan vỡ.

Vợ chồng không còn kính trọng nhau, hôn nhân sẽ đổ vỡ.
Do đó, thay vì đi tìm khoái
cảm tột độ trong sinh hoạt tính dục bằng những tư thế quan hệ có tính thống trị,
nên chăng, người vợ và chồng nên: một mặt tìm cách tiết giảm ham muốn tình dục,
chung vui với nhau trong những niềm vui khác cao thượng hơn như văn học, âm
nhạc, hội hoạ, trồng cây xanh, trồng rừng, tập Yoga, tập võ, làm từ thiện,
thiền định kiết già tĩnh tâm …, mặt khác khi quan hệ tính dục, vợ và chồng sẽ
cùng nhau định ra những câu hỏi, những cử chỉ nhỏ do hai người tự đặt ra, để sự
chung vui xác thịt không bào mòn lòng “tương kính như tân”. Ví dụ như trong sự
âu yếu, trong từng nụ hôn, ta luôn tự nhắc nhở chính mình gửi vào đó sự kính
trọng, ban đầu sẽ chưa quen, nhưng tác ý lâu ngày sẽ quen. Khi đã quen rồi, sau
cuộc chung vui xác thịt, lòng kính trọng không những còn nguyên, mà ta còn thấy
thương người bạn đời hơn, nhất là người chồng sẽ thấy yêu thương vợ của mình
hơn, vì đã bỏ lại gia đình để theo mình, yêu thương mình và thuộc về mình một
cách trọn vẹn như thế này. Ý thức trách nhiệm làm chồng, ý thức gia đình sẽ
đánh vỡ tâm lý khinh lờn nhau, nên giúp củng cố thêm cho lòng “tương kính như
tân”.
…
5.
Thay
lời kết
Quyền trẻ em và Tự do tình dục như
hai viên đạn bạc, một viên găm vào đầu, một viên găm vào tim. Nếu không cứu
chữa kịp thời, tim sẽ ngừng đập, não sẽ chết, và nền văn hoá bản sắc truyền
thống dân tộc sẽ tử vong. Dân tộc sẽ đời đời kiếp kiếp khom lưng, quỳ gối, cúi
đầu làm trâu ngựa cho ngoại bang, liếm láp gót giày đầy mùi máu người và thuốc
súng của chủ nghĩa đế quốc.
Ở Nhật Bản, từ khi Thánh Đức Thái Tử
tuyên bố: “Toàn dân Nhật phải theo Đạo Phật”, thế là ảnh hưởng của Phật giáo,
đặc biệt là ảnh hưởng của thiền tông len lỏi, tuôn trào vào mọi ngõ ngách cuộc
sống người Nhật, hình thành phong thái sâu sắc, điềm đạm, thâm trầm và trách
nhiệm. Những việc tưởng như chỉ dừng lại ở mức nghệ thuật như cắm hoa, uống
trà, bắn cung …người Nhật Bản đều nâng lên thành Đạo học. Họ tìm thấy những
triết lý sâu xa cao thượng, ẩn sau mọi điều bình dị của cuộc sống. Những câu
chuyện về những Thiền sư Nhật Bản với lòng thương yêu vô hạn, tâm bất động nhẫn
nhục phi thường, suốt hàng trăm năm sau đó đã lay động, làm thổn thức không
biết bao nhiêu con người trên khắp thế giới. Ấy vậy mà, kể từ khi những công ty
phim khiêu dâm được hợp pháp ở Nhật, những cảnh tượng dâm dục trơ trẽn được
công khai bày bán, có cả những nội dung loạn luân, cưỡng hiếp …người Nhật đang
dần dần tụt khỏi tay họ, nền văn minh vĩ đại rực rỡ của họ, trong quá khứ. Đã
có những người Nhật biết tiếng Việt sang Việt Nam, đến phòng phát hành sách của
một ngôi chùa, đọc những quyển sách như Góp nhặt cát đá – những mẫu chuyện
Thiền, rồi bật khóc nức nở. Vì nước Nhật huy hoàng ngày đó đã trôi về nơi góc
trời xa xôi …
. . .
Cách
đây ít ngày, mình đọc được một confession của một nữ sinh viên, do một người
bạn mình chia sẻ trên facebook. Trong confession ấy, bạn nữ sinh viên kể rằng,
bạn và người yêu đã sống thử, đến khi có bầu thì người yêu rời bỏ, mọi niềm tin
tan vỡ, mọi nụ cười như tắt lặng. Rồi mình chợt nhớ đến quyển sách “Sex và những thứ khác” của Tâm Phan,
được in cả thảy 4 lần, mỗi lần 2000 quyển, vị chi là 8000 quyển, trong đó nội
dung cổ suý mạnh mẽ lối sống tự do tình dục, quan hệ trước hôn nhân. Người viết
lời giới thiệu đầy ngợi khen, là nhà thơ Đỗ Trung Quân. Rồi mình nhớ lại năm
ngoái, các rạp phim công chiếu bộ phim dâm đãng 50 sắc thái, nội dung khai thác yếu tố kích dục từ những hành vi
khổ dâm (bạo lực tình dục để tạo ra khoái cảm). Mới tháng 8 vừa rồi, VTV2 quyết
định phát sóng trở lại phim Sex and the city, trong đó, nội dung xuyên suốt là
cổ suý cho 3 hành vi tình dục mình đã dẫn ở trên. Mình là một đứa con nít trong
thân xác thanh niên. Mình khá là mít ướt. Có những lần mình lau sạch bụi bám
vào ảnh Bác Hồ, mà nước mắt tuôn hoài. Mình thầm hỏi Bác: “Bác ơi, nếu Bác còn sống, Bác có chấp nhận cho những điều như thế này
xuất hiện lan tràn ở đất nước mình không”.
Mình nhớ lúc Bác còn sống, có
lần Bác đã nghiêm khắc nhắc nhở, răn dạy một anh chiến sĩ ta, đã dán hình của
những cô ca sĩ nào đó nơi đầu giường, dù dĩ nhiên là tấm hình lúc bấy giờ chẳng
có gì là gợi dục, hở hang. Nhưng Bác vẫn trách, Bác nói với anh chiến sĩ rằng,
người phụ nữ duy nhất anh được quyền dán ảnh lên đầu giường hay mang theo trong
trái tim của anh, phải là vợ của anh, chứ không phải người con gái nào khác.
Phải chung thuỷ ngay từ trong suy nghĩ. Nghe Giáo sư Hoàng Chí Bảo kể câu
chuyện đó, mình ngỡ ngàng lắm. Quả thật những nhân cách càng vĩ đại, thì càng
tinh tế sâu sắc trong từng điều mà người chậm tiến như mình, tưởng như vô cùng
vụn vặt.
“Bác ơi, nếu Bác còn sống, Bác có chấp nhận cho những điều như thế này xuất hiện lan tràn ở đất nước mình không”
.
. .
Bài
viết đã dài, mình xin phép lắng đọng lại bằng câu hỏi không phải của riêng
mình, mà là của tất cả những người Việt Nam yêu nước và ý thức được tầm quan
trọng của việc quyết liệt bảo vệ bản sắc văn hoá dân tộc:
Kính thưa ông Trần Bình Minh, giám đốc Đài truyền Quốc gia Việt Nam (VTV), uỷ viên ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở Đài truyền hình Quốc gia Việt Nam vậy ạ? VTV là Đài truyền hình Quốc gia Việt Nam hay là cái loa tuyên truyền của ngoại bang? Ngày vào Đảng ông đã đập tay lên ngực mà thề thốt điều gì? Ông còn nhớ chứ, ông có cần tôi nhắc?
VTV đã vi phạm khoản 1 điều 60 của Hiên pháp năm 2013 nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. VTV đã vi phạm điều 253 bộ luật hình sự vì VTV đã "truyền bá văn hoá phẩm đồi truỵ có tổ chức".
Không những chà đạp lên hiến pháp, công khai phạm pháp có tổ chức, VTV2 còn bán rẻ linh hồn dân tộc, rắp tâm bứng gận gốc rễ văn hoá dân tộc, quỳ gối cúi đầu làm tay sai cho ngoại bang, cho chủ nghĩa đế quốc.
Bằng tất cả máu và danh dự, tôi khuyên VTV nên dừng lại hành vi dẫm lên văn hoá bản sắc dân tộc và bán nước này. Và phải có lời xin lỗi công khai trước nhân dân Việt Nam!
Nếu không, các người nhất định sẽ hối hận.
Tôi xin lặp lại một lần nữa.
Các người nhất định sẽ hối hận.
Hãy nhớ lấy điều này: Đừng bao giờ xúc phạm những giá trị thiêng liêng! Chúng tôi, những người Việt Nam, trong đó có đồng bào Hồi Giáo Việt Nam, luôn biết cách bảo vệ những giá trị thiêng liêng trước sự báng bổ!
[1]
Bản án chế độ thực dân Pháp – Nguyễn Ái Quốc.
duyphanhung@gmail.com