Hiển thị các bài đăng có nhãn XHCN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn XHCN. Hiển thị tất cả bài đăng

CNXH cho "tỷ phú vàng" hay cho ai?

"Hôm nay tôi trở thành thành viên của hàng ngũ Mason [1]. Tôi thấy sự giàu có và quyền lực mà họ có, thấy sức ảnh hưởng mà họ nắm giữ, và tôi thấy thích thú khi coi nghi lễ của họ, một số lớn người có thể hiến dâng mình cho thứ mà đôi khi có vẻ như là nghi lễ vô nghĩa và nhảm nhí không có nội dung và hồi kết. Ý tưởng chập chờn nhảy múa trước mắt, khi chẳng nắm bắt được cái gì, ít nhất là định hình 1 kế hoạch. Tại sao họ không xây dựng hội bí mật với chỉ 1 mục đích: mở rộng Đế chế Anh và chinh phục mọi nền văn minh thế giới vào dưới sự cái quản của nước Anh cùng với việc khôi phục Liên hiệp Mỹ để tạo ra chủng tộc Đế chế Anglo-Saxon duy nhất".

 

Những lời này được viết bởi Cecil John Rhodes trong sách "Thú nhận tín ngưỡng - Recognitions of Belief" năm 1877, ông ta vạch kế hoạch riêng của mình để gia nhập vào hội trật tự thế giới mới. Rhodes là thành viên Hội Fabian [2] Anh, hội này được chu cấp tài chính khổng lồ từ nhà công ty De Beers buôn bán kim cương có những mỏ lớn ở châu Phi và hiện chiếm 90% thị trường kim cương thế giới mà Rothschild hùn vốn và sở hữu còn Rhodes là người sáng lập. Hội Fabian được thuyết phục rằng, CNXH [3] toàn cầu là không thể tránh được và sẽ có 1 thời kỳ khó khăn, đau đớn để loài người chuyển sang Trật tự thế giới mới trong tương lai gần.

 

"Một số lượng không tính đếm được những người sẽ không thích Trật tự thế giới mới và chết khi chống lại nó. Khi chúng ta tiến hành thử nghiệm đánh giá hứa hẹn này, chúng ta cần chú ý đến thảm họa của gần như toàn bộ thế hệ bất bình, nhiều trong số đó trông lịch sự và đáng yêu". Đó là 1 đoạn của G. Wells, hội viên hội Fabian viết trong sách "New World Order".

 

Sứ mệnh công khai của hội XHCN Fabian là mở rộng Đế chế Anh ra toàn địa cầu dưới sự kiểm soát của Trật tự thế giới mới. Quá trình chuyển đổi sang một chính phủ thế giới duy nhất theo kế hoạch của những kẻ ủng hộ ý tưởng này sẽ được thực hiện dần dần, để không khơi dậy sự ngờ vực, để những ý tưởng thật sẽ được đưa ra công chúng cho đến khi nào hệ thống được thiết lập đầy đủ. Biểu tượng chính thức của hội này là một con đồi mồi, đại diện cho một sự thay đổi dần dần chậm chạp đến một chính phủ thế giới duy nhất và cần thiết, để công chúng sẽ không phẫn nộ. Fabian vẫn hoạt động tận ngày nay, dưới nhiều hình thức và cái vỏ mới.

 

Trước khi chết năm 1902, Rhodes đã quyên góp tài sản của mình, theo lệnh Rothschild lập quĩ chương trình học bổng tại ĐH Oxford Anh để hoàn thành ý tưởng của hội Fabian. Trong thế kỷ 20 qua, có 4600 thanh niên từ Anh, Mỹ và Đức học tập tại Oxford với tài trợ học bổng của Rhodes với mục đích làm quen với lý thuyết CNXH và Chính phủ thế giới, để rồi chúng kêu gọi hiện thực hóa mục đích này. Một số lượng trong số 4600 đó đang điều hành Chính phủ Mỹ, tòa án Mỹ, các cartel nhà băng quốc tế, ban quản trị các tập đoàn lớn, NGO, truyền thông, cả Liên hiệp quốc… Một số khác nắm các trường ĐH lớn ở EU, một số khác nữa trở thành thuyết khách trong cái gọi là “Hội nghị bàn tròn” quốc tế. Một nhân vật điển hình trong số đó là Bill Clinton.

 

Hội nghị bàn tròn là mô hình ngoại giao đàm phán hiện đại ngày nay. Hội nghị Paris 1973 là 1 điển hình của nó. Các bên tham gia ngồi quanh chiếc bàn đúng hình tròn trong phòng họp lớn. Tuy nhiên, ngoại trừ VN, số còn lại có thể gọi là “Nhóm bàn tròn”, 1 khái niệm rất không thông thường không chỉ có Mỹ, dù nhiều tổ chức và thành phần tham gia thì nhìn chung, vẫn là mô hình Fabian. Hội này đã là thành viên của những Hội nghị bàn tròn đầu tiên cho đến nay, còn tổ chức và thành phần thì dù nhiều, nhưng chủ yếu vẫn là những tổ chức được tạo ra và cung cấp tài chính từ những chủ nhân Trật tự thế giới mới – những đứa con đẻ của Khai sáng - Illuminati, hội kín của nhà Rothschild đầu thế kỷ 18. Dưới đây là các tổ chức của “Nhóm bàn tròn (tôi để nguyên tên tiếng Anh để ai đó tiện tra cứu):

 

1- The Royal Institute of International Affairs hay Chatham House (Viện Hoàng gia quan hệ quốc tế của Anh quốc) thành lập 1919;

2- Council on Foreign Relations (Hội đồng quan hệ quốc tế, phiên bản Mỹ của Viện quan hệ quốc tế Hoàng gia Anh) 1921;

3- United Nations (Liên hiệp quốc) thành lập sau WW-2 năm 1945, tiền thân là League of Nations (Hội quốc liên) thành lập sau WW-1 1920;

4- Bilderberg Club (Câu lạc bộ Bilderberg) 1954,

5- Roman Club (Câu lạc bộ Roma) 1968;

6- Tripartite commission (Ủy ban 3 bên), Rockefeller thành lập năm 1973;



Chỉ cần phân tích kỹ hoạt động của hội Fabian và những gì Rhodes tự thuật trong "Thú nhận tín ngưỡng” thì chúng ta thấy di sản ngày nay của “Hội nghị bàn tròn” giống như 1 phiên bản “Người đẹp và quái thú - Beauty and the Beast”. Bạn đừng hy vọng sắc đẹp sẽ thức tỉnh quái thú hay đánh thức lương tâm, hoặc giúp nó lột xác gì đó. Hãy hy vọng nhỏ bé và thực tế hơn: người đẹp kịp rời bàn trước khi bị quái thú xơi tái!

 

Cái CNXH khai hóa văn minh cho thuộc địa của thực dân Anh của Fabian rất ngược. Ngày nay nó ngược với chính quê nhà. Nếu sống ở Anh những thập kỷ trước, có lẽ bạn đã đọc dòng chữ quảng cáo dán đâu đó như trên bót điện thoại công cộng: "Cảm thấy nước ngoài như ở quê nhà!”. Giờ, khi bạn đứng ở thủ đô London thấy ngược lại. Mở TV, hay bật radio, chẳng hạn đài "Love Radio", trên đó các danh tiếng Hoàng gia đang cất giọng Anh nhưng tầm thường thô bỉ làm sao. Những gì bạn thấy sẽ ngược lại, “Ở nhà cảm thấy như nước ngoài”.

 

Đó là người Anh da trắng đã bị thuần hóa nửa thiên niên kỷ. Còn ở LX, mô hình ngoại lai đã gây sụp đổ đất nước sau chưa đầy 1 thế kỷ bởi nó không thích hợp với người Nga, không là ý chí nguyện vọng của họ mà còn nô dịch họ. Họ ghét bỏ nó, họ không chịu nô dịch thêm nữa, nó sụp đổ.

 

Vậy thì chúng xây “CNXH” như thế nào? Đó không phải là chúng lo lắng cho hạnh phúc của quần chúng hay tình hữu nghị của các dân tộc, không phải như chúng tự phong là “dân tộc được Chúa chọn” để được ca tụng như “lãnh tụ của giai cấp vô sản” hay để biện hộ cho hành động thú tính mấy thế kỷ qua.

 

Đó không phải là chúng dựng lên những cartel nghìn tỷ và những tập đoàn khổng lồ vì phúc lợi của dân chúng. Hai cuộc thế chiến tàn khốc và hàng chục cuộc xâm lược thế kỷ 20 là không thể bị nhầm lẫn. Cũng không thể nhầm lẫn chúng tiếp tục gây chiến nữa vì lợi ích của chúng, mục tiêu của chúng Trật tự thế giới mới. Mọi thứ đáng tiếc đang diễn biến theo đúng kế hoạch chúng đã vạch ra - NWO.

 

Nói cách khác: Thế giới này vẫn hoang dã gần như nguyên vẹn từ lúc nó được tạo ra. Mọi thứ vẫn nguyên như vậy, chia rẽ, chinh phục và bị chinh phục. Có những vì sao long lanh cao xa trên trời, bên trên đầu bạn, bạn ngắm nhìn nó và ước vọng, nhưng vĩnh viện không bao giờ với tới được – đó chỉ là ảo giác mơ mộng.

 

Cho đến khi nào còn chưa vực dậy Tinh thần dân tộc, khi đó sẽ còn những kẻ vô lại khoác áo CS ăn chơi sa đọa và sẵn sàng bán nước y chang chế độ xưa, Vấn đề còn lại là không có nhiều thời gian, cũng không thấy lực lượng. Dân tộc này đã nhiều lần đứng lên giành lấy độc lập tự do, chẳng nhẽ lần này số phận đã an bài?!

 

Ghi chú:

[1] Mason, hiệp hội thợ nề;

[2] Hội Fabian là một tổ chức XHCN lâu đời ở Anh quốc, hội này thành lập từ năm 1884 với mục đích đưa ra những ý tưởng Xã hội chủ nghĩa qua chủ trương Cải tổ và tiến dần. Công đảng Anh ngày nay vẫn mang ý tưởng XHCN của hội này. Hội Fabian ủng hộ chính sách mở rộng Đế chế Anh bằng chủ nghĩa thực dân cai trị thuộc địa để Đế quốc Anh văn minh tiến bộ khai hóa cho họ tiến lên CNXH.

[3] CNXH, trừ vài bộ lạc còn sót lại ở rừng rậm Amazon, loài người sống thành xã hội, thứ có rất nhiều mô hình và khái niệm khác nhau trời vực, từ triết gia Hy lạp Platon đến CNXH không tưởng Pháp cho đến quá độ lên CNCS gọi là CNXH Lenin.


Cảnh giác với cái lõi bí mật của EU

EU-European Union, cái thực thể to lớn nhưng lắm bí ẩn này dường như không giống như người ta tưởng. Dĩ nhiên, ai đó coi mặt phải là ưu việt, là tốt đẹp… Nhưng ở đây nói về mặt trái của nó.


Nước nào XHCN nhất châu Âu? Liên Xô, Thụy Điển… không phải, mà là Pháp, cái XHCN lâu đời này rất lắm tàn tật, thối nát chính trị, be bét kinh tế, suy đồi văn hóa và căng thẳng chủng tộc bởi 1 phần là dân nhập cư quá nhiều. Thí dụ, năm mới 2013-2014, báo Pháp hào hứng kể, năm nay chỉ có 1067 chiếc xe hơi bị đốt cháy, như vậy là có tiến bộ vì ít hơn năm ngoái đến hơn 10%. Những hung đồ đốt xe chủ yếu là dân nhập cư lang thang.

Có rất nhiều ví von EU = Xô viết! Kể cả quí ông Gorbachov cũng từng nói về EU là “Xô viết châu Âu!” Nó được lập ra trong bối cảnh khủng hoảng, và rõ ràng yếu tố quan trọng dẫn đến hình thành EU trên cơ sở Hiệp ước Lisbon là TIỀN! chứ không phải ý chí nguyện vọng của nhân dân! Vì tiền, các quốc gia sẵn sàng dâng hết chủ quyền và độc lập tự do để được nhốt vào trong cái nhà tù có tên EU, chỉ có cái mà họ vẫn còn giữ lại, là hiềm khích quốc gia dân tộc cứ âm ỷ từ bao đời. Dĩ nhiên, ai đó có thể phản đối điều này, rằng lập EU có trưng cầu dân ý đàng hoàng! Đúng là có dân ý, nhưng đó là dân ý trong lúc đã mụ mị đờ đẫn vì con ma khủng hoảng, mất hết năng lực công dân. 

Chẳng lạ là ngay cả lúc này, rất nhiều tiếng nói đòi giải tán EU, đòi đuổi ông A, ông B ra khỏi EU… nhưng đó là câu chuyện khác.

Liên minh châu Âu - European Union

Cái ý tưởng thành lập EU là viễn cảnh của Pháp về một châu Âu XHCN! Những hậu quả thảm khốc về kinh tế qua hàng thập kỷ hoàn toàn bị bỏ qua. Tỷ lệ thất nghiệp hai con số và tăng trưởng chậm chạp.

Trong số các bề trên chính trị tại Brussels, cuộc chiến hiến pháp là về đảm bảo một EU xã hội, phạm vi kiểm soát, tăng cường cai trị từ bên trên chứ không phải giải phóng sức sản xuất, hay độc lập tự do, nhân quyền nhiều hơn cho thần dân.

Chủ tịch Ủy ban EU Jose Manuel Barroso, đã công khai 1 khía cạnh quan trong trong việc thành lập “doanh nghiệp EU”. Barroso nhận thấy rằng chỉ bằng cách thay đổi cơ bản thì chương trình nghị sự Lisbon đã bị mất hết uy tín, thì EU mới có thể được hồi sinh và một nền kinh tế dựa trên tri thức phát triển mạnh mới đạt đến được.

Bộ máy chìm –secret structure

Nhưng sự thật - và nhiều người biết – là bộ máy quan liêu đã quá đồ sộ, quá bám rễ sâu trong lòng đất và quá hăm hở một châu Âu xã hội to lớn. Người ta biết nhứng thứ này vẫn sẽ tồn tại ở đây lâu dài dù đó Barroso có biến mất hay không.

EU được vận hành bởi các bộ máy, nhưng đó chỉ là một nửa của vấn đề. Thực ra EU đã được lập ra bởi các chính khách châu Âu cách đây đã 50 năm. Nhưng đó cũng chỉ là một nửa của vấn đề. Thần dân EU kỳ vọng Nghị viện châu Âu sẽ nâng tầm trách nhiệm dân chủ. Nhưng đó thậm chí không phải ngay cả một nửa của vấn đề.

Những sự kiện bị đưa ra ánh sáng đã vẽ một bức tranh còn tồi tệ hơn thế. Không ai trong số 2 chân trên hành tinh biết được một nửa của nó.

Peter Le Cheminant đã viết cho tờ Daily Telegraph từ rất lâu vào năm 2005:

"Là một công chức trẻ và nhân viên dân sự mới, tôi đã có một chỗ ngồi bên lề sự ra đời của Ủy ban kinh tế EEC. Pháp và Đức có các quan chức cấp cao với năng lực lớn cao và không ý kiến ​​nhỏ về khả năng củahọ. Cả hai quốc gia đã bị thua cuộc chiến tranh (WW-II), khi họ nhìn nhận nó, bằng sự ngu ngốc của bậc thầy chính trị của họ.”

"Một ngạc nhiên nhỏ khi đó là họ lẽ ra đã đã nên nghĩ ra cấu trúc để tự giành lấy quyền lực thực sự cho mình, và giảm thiểu vai trò của các nước thành viên. Học thuyết cơ bản của họ là rằng dân chủ tất cả là rất tốt…”

Tiết lộ của Cheminant xác nhận xác nhận những gì từ lâu đã nghi ngờ. Chính cấu trúc EU được lập ra để đảm bảo rằng các cử tri và các chính khách được bầu của họ không chạm tay vào được các đòn bẩy quyền lực.


Kể từ đó tiếp nối các hiệp ước mới đã củng cố thêm quyền lực trong tay các quan chức. Ngày nay, EU là một hệ thống chính phủ thống nhất, không chỉ vận hành bởi các quan chức vô danh, mà còn bị kiểm soát bởi họ. Điều này là khác biệt, và nó là quan trọng.

Ủy ban và các nhóm - commission and groups


Ngay cả khuôn mặt công chúng của EU - ủy ban không được bầu - là một phần của trò đố chữ. Quyền lực thực không nằm ở họ. Nó nằm trong các nhân viên cao cấp vận hành các cơ quan, với khoảng 3000 nhóm làm việc và các ủy ban, trong đó không có các ghế của các nghị viên được bầu EU. Thật vậy, cho đến gần đây, sự tồn tại của cơ cấu chống lưng to như quả núi này gần như không ai rõ.

Vấn đề ghê gớm đã bị tiết lộ là hơn một nửa các nhóm làm việc nội bộ và ủy ban này hoạt động tại một thời điểm. Thành viên của họ phần lớn, nếu không phải toàn bộ, là từ các nhân vật dân sự các nước thành viên và “chuyên gia, tư vấn” 'từ các vùng chủ đề được coi là trật tự hơn được mời.

Làm thế nào khác để EU có thể tham gia vào các chi tiết vụn vặt của đời sống hàng ngày trong 28 quốc gia thành viên? Làm thế nào khác để họ mắc rất nhiều sai một cách thường xuyên? Phản ánh là rõ ràng. Nhưng bây giờ người ta có bằng chứng - và hơn cả bằng chứng về bí mật của họ.

Ngoại trừ là nghị viên được bầu (nghị viên MEP), những ai điều tra nghiên cứu về các hoạt động nội bộ của bộ máy quan liêu EU đều bị từ chối cung cấp thông tin về danh sách các thành viên của các nhóm này, với một ngoại lệ. Chỉ có một chương trình nghị sự được làm sáng tỏ. Một khi người ta bắt đầu đặt câu hỏi thăm dò cánh cửa sẽ đóng chặt.

Người ta không thể làm rõ chức năng của các nhóm làm việc và các ủy ban. Không biết những ai đang ngồi trong đó. Không thể thấy chương trình nghị sự của họ. Không biết họ đã đưa ra các quyết định nào, hay dựa trên cơ sở nào. Người ta không biết ngân sách của họ ra sao, họ được cấp kinh phí như thế nào, hoặc ai phê duyệt kinh phí của họ.

Thật vậy, người ta thậm chí không biết gì những quyền hạn nào họ được trao, cũng như trao bởi ai. Và người ta không thể loại bỏ họ.

Nhưng có một kết luận chắc chắn. Đó là nơi có quyền lực thực sự. Đó là nơi trái tim đang đập của Liên minh châu Âu. Không chỉ bị che khuất, mà còn được xây dựng một cách cẩn thận để hoạt động trong bí mật.

Chúng ta đã đi đến điều tồi tệ nhất trong mọi hoàn cảnh có thể. Ý tưởng siêu nhà nước châu Âu bây giờ bị chối bỏ bởi cử tri được phép bỏ phiếu. Tuy nhiên, người ta đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng bị bỏ lại với các cấu trúc và phương pháp để quản lý nó. Nếu không có thay đổi, các thòng lọng vẫn còn đó.

Hậu quả này của hiệp ước quốc tế quá khứ, và bây giờ là hiến pháp EU đã mất uy tín, là rõ ràng. Bỏ đi hàng ngàn từ ngữ và mục đích thực sự của hiến pháp là rõ ràng. EU sẽ không còn là bầy tôi của các nước thành viên. Nó là chủ nhân của các ông chủ của nó.
  
Mỗi hiệp ước trước đây là một bước nhỏ trên con đường đó. Châu Âu có một lịch sử lâu dài những nỗ lực không thành để liên minh. Mỗi nỗ lực đã kết thúc trong thảm họa không kiểu này thì cách khác. Mỗi nỗ lực đã sản sinh ra một số hình thức phá hoại chính trị hay quân sự - đôi khi là cả hai.

Cần đến sự can đảm to lớn và trí tuệ để tránh một kết quả như vậy. Chối bỏ hiến pháp quốc gia đã làm bùng lên một mạng lưới xung đột lợi ích và áp lực mới. Nhưng họ dường như không dừng kế hoạch thể chế EU đã được xây dựng chu đáo, hệ thống chính phủ cứng nhắc và bí mật bởi các quan chức đang dịch chuyển người ta một cách mù quáng về phía bất an trầm trọng.

Chủ tịch EU Barroso, cựu Ttg Bồ Đào Nha và lãnh đạo ủy ban, có trách nhiệm bảo vệ EU trong công chúng, và nhấn mạnh đến kế hoạch của nó. Nhưng ông ta không phải là hoàn toàn kiểm soát. Ông ta không phải là thủ tướng dân cử, không chỉ về tính hợp pháp, mà còn về việc ra quyết định.

28 nghị viên khác, mỗi người được bổ nhiệm bởi nhà nước thành viên, không phải là nội các của ông Barroso theo bất cứ ý nghĩa nào mà người Anh có thể hiểu được. Cũng như Barroso, họ là những nhân vật lãnh đạo. Họ lấy các phê phán trong khán trường công chúng, đưa ra các thông cáo quyết định cho công chúng họ nhờ các nhân viên cao cấp của họ, với sự dẫn dắt của các ủy ban bí mật.

Tất nhiên, sẽ có những cuộc thảo luận bất tận, các lập luận và tranh chấp trước mỗi một quyết định. Nhưng tất cả là đằng sau những cánh cửa đóng kín.

Công chức chuyên nghiệp, đặc biệt là 'những công chức' từ cái học viện quản trị độc đảo kiểu Pháp (L'Ecole Nationale d'Administration), không hề bị đánh giá thấp trong môi trường như vậy. Họ có sự nghiệp và hệ thống của mình để bảo vệ. Những cân nhắc như thế luôn luôn là đầu tiên.

Những con người này rất có kỹ năng trong nghệ thuật đen thao túng các chính trị gia để có được những gì họ muốn, ngay cả khi điều đó có nghĩa là treo bộ trưởng của họ ra phơi khô trước công chúng nếu ông ta chứng minh mình không kiểm soát được.

Tất nhiên, về mặt chính thức thì bên trên ủy ban là Hội đồng Bộ trưởng, hình thành từ các bộ trưởng các nước thành viên. Họ gặp nhau thường xuyên, về mặt lý thuyết, để xác định chính sách. Nhưng hội đồng là cùng một thứ ảo giác phức tạp cũng như một chính phủ có trách nhiệm.

Các Bộ trưởng thường xuyên ký kết các thỏa thuận khi đến dự hội nghị, xác nhận các quyết định mà họ cho là đã đến lúc để thi hành!

Nghị viện châu Âu – European Parliament

Nghị viện châu Âu (EP - European Parliament) nằm dưới cấu trúc thượng tầng rộng lớn này, thậm chí còn ít trở ngại hơn để thao túng các quan chức. Nó có thể là tổ chức duy nhất được bầu của EU, nhưng không gì khác hơn là một hình thức phức tạp và bóng bảy, che đậy một thiết kế được dựng lên để tạo ra ảo giác về dân chủ có trách nhiệm. Một sự cúi đầu hạ cố cho các cử tri bị nhốt kỹ trong sự khinh rẻ.

EP hạn chế các cuộc tranh luận không thích hợp. Các thành viên được thông báo khi họ có thể nói, và nói trong bao lâu. Các vị ngồi hàng ghế sau hiếm khi có nhiều hơn một phút, hiếm khi nhiều hơn một lần trong một lần ngồi 4 ngày, và không bao giờ để một phòng đông đúc. Ý kiến của người ​​ngồi hàng ghế sau rất ít được chú ý.

Nghị viện không thể đề xướng hay bãi bỏ luật pháp. Nó bị lèo lái để không kiểm soát việc tập trung và phân bổ công quỹ. Điều lớn nhất nó có thể làm là kiến nghị với Ủy ban và sửa đổi luật pháp đặt ra cho nó. Thường thường điều đó chỉ có nghĩa là làm chậm nó lại. Bất cứ điều gì bị từ chối sẽ được đem trở lại dưới một hình thức hơi khác so với trước mà thôi.

Chẳng hạn như, Nghị viện EU có một phần lớn được dựng sẵn để có thuận lợi cho thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Đó là kho lưu trữ các giao kèo ngầm giữa cánh tả và các tập đoàn đa quốc gia. Những “điều kiện” có vẻ như là để ủng hộ của các bậc quan chức bề trên, nhất là vì nó phản ánh phương pháp của Pháp hỗ trợ lợi ích giao thương quốc gia trong nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa.

Theo hiệu ứng này, cánh tả nói với các tập đoàn đa quốc gia: các vị có thể có một mảnh thị trường của các vị, nếu chúng tôi thấy mình thích thú trong kỹ thuật xã hội vô tận. Giới làm ăn lớn đã đồng ý. Kết quả là một phần lớn nghị viện ủng hộ sự phân chia chính trị cả theo cánh tả và cả cánh hữu.


Trong một môi trường như vậy, căn bệnh đục thủy tinh thể vô tận của luật pháp EU là không hề ngạc nhiên. Một tuần hội họp của ủy ban và một tuần của phiên họp toàn thể nghị viện được chia vào mỗi tháng trừ tháng 8. Nó được giả định là tất cả những thì giờ đó sẽ được lấp đầy bằng các cuộc thảo luận và biểu quyết về luật mới.

Vấn đề cơ bản về sự cần thiết và chi phí không bao giờ bị nêu ra. Cuối cùng, dĩ nhiên, EU sẽ tự luật hóa mình vào bế tắc.

Vì vậy, nếu nghị viện là một trò đố chữ, thì tại sao ai ai cũng tham dự đầy đủ? Chỉ có 1 từ thôi - tiền. Nếu một nghị viên không bấm nút của mình trong hơn 1 nửa lần bỏ phiếu, các khoản phụ cấp của ông ta bị cắt. Không lạ là nghị viên được trả lương cao lại bị mô tả không khác gì nhiều một con khỉ bấm nút để lấy chuối!

Trong buổi họp 1 giờ, mà luôn luôn trước bữa ăn trưa, hàng trăm cuộc biểu quyết được thực hiện với tốc độ chóng mặt theo danh sách dài các nghị quyết và sửa đổi. Mục đích là để hợp pháp dân chủ những thứ chuyển thành luật trong Liên minh châu Âu. Biểu quyết quá nhanh đến mức nghị viên phải đọc văn bản vào ngày hôm sau để hiểu những gì họ đã quyết định, và để hiểu ủy ban đã diễn giải kết quả như thế nào.

Dòng thác làm luật mới này là đồng cỏ nuôi nấng các viên chức biết “vâng lời” như đàn bò từ thời Vương quốc Anh. Trong 1 đời nghị viên, họ làm cho có hiệu lực hàng triệu ngôn từ từ các quy định và chỉ thị từ Brussels. Tất nhiên họ tán dương EU. Nó đã – thỏa mãn rất nhiều để họ hài lòng – tạo cho họ ấn tượng có đặc quyền “quan chức”.

Hai trang quy định của EU nhanh chóng trở thành 20 trang diễn giải chi tiết việc thực thi (nghị định thi hành) - cái gọi là hội chứng “mạ vàng”, độc đáo đến từ Vương quốc Anh.

Và nếu có rắc rối, các bộ trưởng chính phủ có liên quan chỉ việc nhún vai đổ lỗi cho Brussels.

Sự tách rời nguy hiểm giữa quá trình làm luật và chính phủ thi hành luật có trách nhiệm từ thời Vương quốc Anh đã tạo ra tai tiếng to lớn này trong các cơ quan thi hành luật EU. Nó cũng đã làm nổi bật quan điểm khác nhau cơ bản đối với pháp quyền- rule of law (hay pháp trị-rule by law) ở pháp luật Anh và EU.

Trong quá khứ, người Anh thường giữ gìn và tôn trọng pháp quyền, ít nhất là bởi họ biết họ có thể sửa đổi nó bất cứ lúc nào. Với rất ít ngoại lệ, một chính phủ mới có thể bãi bỏ hoặc sửa đổi bất cứ luật lệ nào của Vương quốc Anh ngay lập tức nó lên nắm quyền.

Nhưng tại EU, và nhiều quốc gia lục địa, có rất ít tôn trọng luật pháp bởi vì nó là khó khăn để thay đổi. Các viên chức đang nằm trong kiểm soát, và họ ghét sự thay đổi. Một chút ngạc nhiên, khi đó, thường dân trên lục địa có xu hướng phớt lờ luật mà họ không thích, chứ không phải tìm kiếm sự thay đổi. EU đang ở bên kia của sự cứu rỗi. Nó phải được đưa ra khỏi sự đau khổ, hoặc bỏ qua cho các quốc gia muốn giải quyết các vấn đề của họ theo cách này.

Bài này là của Ashley, nghị viên EU của Anh năm 2004, có ghế trong Ủy ban kiểm soát ngân sách và Ủy ban hiến pháp EU. Ông viết bài này với ý về hậu quả lâu dài của việc phê chuẩn vào WTO (World Trade Organization), NAFTA (North American Free Trade Agreement), TPP (Trans-Pacific Strategic Economic Partnership), FTA (Free Trade Area), TAFTA (Trans-Atlantic Free Trade Area); Như 1 hạt bụi rút ra từ bài viết này, một lượng đông đảo và dường như vô thưởng vô phạt các thỏa thuận qua hàng năm cuối cùng đã dẫn đến những mất mát kiểm soát của các quốc gia riêng rẽ.






Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...