Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoa Kỳ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hoa Kỳ. Hiển thị tất cả bài đăng

Đảo ngược sự thật Việt Nam

Tiếp tục chủ đề người Mỹ viết lại lịch sử, lần này là chiến tranh Việt Nam. Chúng ta biết rằng, chủ trương của ta đối với Mỹ là khép lại quá khứ, hướng tới tương lai. Chúng ta đã có những nhân nhượng nhất định đối với Mỹ, ví dụ như vấn đề chất độc da cam với gần 1 triệu nạn nhân và cả nước có đến gần 5 triệu người bị nhiễm chất độc màu da cam, thì nay vấn đề chất độc da cam, mà nạn nhân chính là con người đã bị biến thành khắc phục "ô nhiễm môi trường".

Trong lúc 2 bên đang tiếp tục tiến tới bình thường hóa quan hệ, hợp tác cùng phát triển thì ông TT Obama đã đăng đàn bẻ ngéo sự thật lịch sử chiến tranh Việt Nam.

Lầu Năm Góc vừa tiến hành chiến dịch quan hệ công chúng quốc gia nhiều năm để biện minh, để ca ngợi và tôn vinh cuộc chiến tranh xâm lược thảm khốc và thất bại của Washington đối với Việt Nam - cuộc xung đột quân sự gây tranh cãi nhất và không được lòng dân nhất của Mỹ.

Tổng thống Barack Obama vừa khai mạc một sự kiện quân phiệt, do Quốc hội phê duyệt với thế áp đảo cách đây 4 năm, trong bài phát biểu tại Bức tường Việt Nam trong Ngày tưởng niệm 28 tháng 5. Toàn bộ chiến dịch này sẽ bao gồm hàng chục ngàn các sự kiện trong 13 năm tiếp theo, bề ngoài là nhằm mục đích "cuối cùng vinh danh" binh lính Mỹ đã chiến đấu tại Việt Nam. Nhưng người cuối cùng đã được rút lui gần 40 năm trước đây.

Trong thực tế, dự án chưa từng có - có tiêu đề Tưởng niệm Chiến tranh Việt Nam - sẽ lợi dụng sự ngông cuồng "ủng hộ cựu chiến binh" để thực hiện 2 mục tiêu lâu dài được thêm vào:

• Đầu tiên là để hợp pháp hóa và tăng cường thay mới tinh thần chiến binh Mỹ khi mà Lầu Năm Góc hiện lên từ 2 cuộc chiến tranh bất chính, xa lầy và tốn kém đến tàn hại và sinh ra phản tác dụng ở Iraq và Afghanistan, và chuẩn bị những cuộc phiêu lưu quân sự tiếp theo ở châu Á, Trung Đông và châu Phi. Chỉ trong vòng vài ngày sau bài phát biểu của Obama, ví dụ, Bộ trưởng Quốc phòng Leon E. Panetta đã công bố một sự tăng cường lớn cho lực lượng Hải quân Mỹ ở Thái Bình Dương, một động thái rõ ràng là nhắm đến Trung Quốc. Đồng thời cuộc chiến tranh UAV của chính quyền Obama đang được đẩy nhanh khi danh sách giết chóc của Văn phòng Bầu dục mở rộng, và tổng thống tham gia vào phá hoại không gian mạng chống lại Iran.

• Thứ hai là làm phai nhạt ký ức phản đối đã có lịch sử của dân chúng đối với chiến tranh Việt Nam bằng cách đặt ra trước các điều khoản kiểm duyệt xung đột của Lầu Năm Góc trong các cuộc biểu tình cộng đồng, diễu hành và các khóa giáo dục diễn ra trên toàn quốc đến năm 2025. Những lá cờ vẫy, những duyên cớ siêu-yêu nước sẽ đề cao các cựu chiến binh, các thành viên quân sự đang làm nhiệm vụ, các quan chức chính phủ, các chính trị gia địa phương, giáo viên và các lãnh đạo doanh nghiệp sẽ được kết hợp lực lượng để ca ngợi những người đã chiến đấu tại Việt Nam và những người trên mặt trận quê nhà-những người ủng hộ chiến tranh. Sẽ không có nhiều - nếu có - sự chú ý tập trung vào đa số người Mỹ phản đối cuộc phiêu lưu của chủ nghĩa đế quốc, ngoại trừ một chú thích mô tả làm thế nào nền dân chủ khoan dung Mỹ chịu đựng bất đồng chính kiến.

Chủ đề chính trong bài diễn văn của Obama là quân đội Mỹ đã không được đón nhận đầy đủ vinh quang cho những nỗ lực của họ để ngăn chặn thống nhất Bắc-Nam Việt Nam một cách bạo lực. Ông ta đã không chỉ ra rằng sẽ không có chiến tranh nếu Mỹ cho phép bầu cử tự do diễn ra trong phạm vi cả nước Việt Nam vào năm 1956, theo quy định của Hiệp định Giơ-ne-vơ 1954 kết liễu chủ nghĩa thực dân Pháp ở Đông Dương. Washington gần đây đã quyết rằng cuộc chiến tranh này "chính thức" bắt đầu vào năm 1962 (mặc dù sự tham gia của Mỹ là từ những năm 1950), và cho phép tưởng niệm bắt đầu như là "kỷ niệm 50 năm".

Tổng thống Obama nói với đám đông lớn cổ vũ của các cựu chiến binh và gia đình của họ tại bức tường Việt Nam chính xác những gì họ - và tất cả những ai vẫn còn phẫn nộ vì phong trào chống chiến tranh lớn của thời đại - muốn nghe:

"Một trong những chương đau đớn nhất trong lịch sử của chúng ta là Việt Nam - đặc biệt nhất, chúng ta đã đối xử với binh lính của chúng ta phục vụ ở đó như thế nào…

"Bạn thường đổ lỗi cho một cuộc chiến tranh bạn đã không bắt đầu, trong khi bạn cần phải được khen ngợi vì đã phục vụ đất nước của mình với lòng dũng cảm (Vỗ tay). Bạn đôi khi bị đổ lỗi vì những hành động xấu của một số ít, trong khi sự phục vụ đáng tôn kính của nhiều người cần phải được ca ngợi. Bạn trở về nhà và đôi khi bị phỉ báng, trong khi bạn cần phải được làm cho nổi danh. Đó là một sự xấu hổ quốc gia, sự nhục nhã mà lẽ ra đã không bao giờ xảy ra. Và đó là lý do tại sao ở đây hôm nay chúng ta quyết định rằng nó sẽ không xảy ra lần nữa (Vỗ tay)…”

"Bạn đã viết một trong những câu chuyện phi thường nhất của lòng dũng cảm và tính toàn vẹn trong biên niên sử của lịch sử quân sự (Vỗ tay) .... Mặc dù một số người Mỹ quay lưng với bạn - bạn đã không bao giờ quay lưng với đất nước Mỹ … Và cho phép nhớ đến tất cả các cựu chiến binh Việt Nam đã quay trở lại và phục vụ một lần nữa trong cuộc chiến tranh ở Iraq và Afghanistan. Các bạn đã không ngừng phục vụ tổ quốc (Vỗ tay).”

"Vì vậy, ở đây ngày hôm nay, phải nói rằng – các bạn đã chiếm lĩnh vị trí của mình trong thế hệ vĩ đại nhất. Vào lúc này, tôi sẽ yêu cầu tất cả các cựu chiến binh Việt Nam của chúng ta, tất cả các bạn những người có thể đứng lên, xin vui lòng đứng lên, tất cả những người đang đứng, hãy giơ tay của mình – khi chúng ta nói những từ giản dị là từ nay trở đi sẽ luôn luôn chào đón binh lính của chúng ta khi họ trở về nhà: (Vỗ tay) Chào mừng về nhà. Welcome home! Welcome home! Chào mừng về nhà. Cảm ơn các bạn. Chúng tôi đánh giá cao các bạn. Chào mừng về nhà! (Vỗ tay... .)”

"Xin Chúa ban phước cho các bạn. Xin Chúa ban phước cho gia đình các bạn. Xin Chúa ban phước cho những người đàn ông đàn bà trong bộ quân phục của chúng tôi. Và xin Chúa ban phước lành cho Hợp chủng quốc Mỹ!"

Hầu như không có những lời chỉ trích trên các phương tiện thông tin đại chúng về sự phóng đại đến mức khó ngửi của ông tổng thống về cái gọi là "ngược đãi" cựu chiến binh Việt Nam. Đúng là, không có các cuộc diễu hành chiến thắng, nhưng đó là bởi Quân đội Mỹ đã bị đánh bại bởi một đối thủ nhỏ bé hơn nhiều và vô cùng thiếu thốn vũ khí – lực lượng du kích của mặt trận Giải phóng miền Nam Việt Nam (quân giải phóng - NLF) và các lực lượng chính qui từ miền Bắc Việt Nam.

Vào lúc mà nhiều các cựu chiến binh trở về nhà, người dân Mỹ đã quay ra chống chiến tranh và họ muốn nó kết thúc, cũng như một phần đáng kể binh lính đang tại ngũ, bao gồm rất nhiều người đồng cảm với phong trào hòa bình hay những người nổi loạn hoặc bị ruồng bỏ. Không nghi ngờ gì, một số cựu chiến binh đã bị coi thường - nhưng mức độ ít hơn rất nhiều so với Obama và các lực lượng ủng hộ chiến tranh giả thiết trong những năm qua.

Bất cứ khi nào Mỹ tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược không được dân chúng ủng hộ, như ở Việt Nam, Afghanistan hay Iraq, Washington và các phương tiện truyền thông đại chúng luôn luôn nhấn mạnh rằng nghĩa vụ của công dân yêu nước là "ủng hộ quân đội" ngay cả khi họ phản đối chiến tranh. Nhưng rõ ràng, dạng thức ủng hộ mà chính phủ Mỹ tìm kiếm vẫn không tránh được hàm ý ủng hộ chiến tranh. Đây là lý do tại sao các nhóm hòa bình có khẩu hiệu "Ủng hộ binh lính – Mang con em về nhà NGAY!"

Theo Lầu Năm Góc, nơi phụ trách tổ chức Lễ Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam, mục đích chính là để "cảm ơn và vinh danh các cựu chiến binh của chiến tranh Việt Nam ... vì sự phục vụ và hy sinh của họ thay mặt cho nước Mỹ và để cảm ơn và vinh danh gia đình của các cựu chiến binh. Để nhấn mạnh sự phục vụ của các Lực lượng vũ trang trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam và những đóng góp của các Cơ quan Liên bang và các tổ chức chính phủ, phi chính phủ đã giúp đỡ, hay hỗ trợ cho các Lực lượng vũ trang. Để vinh danh sự đóng góp trên mặt trận quê nhà của người dân Mỹ trong chiến tranh Việt Nam…"

Hàng ngàn người trong cộng đồng cựu chiến binh, các tổ chức phi chính phủ khác nhau trên khắp nước Mỹ được dự kiến là sẽ tham gia “Chương trình Đối tác kỷ niệm” , “để hỗ trợ chính quyền liên bang, các bang và chính quyền địa phương để giúp đỡ một quốc gia vĩ đại biết ơn và cảm ơn, tôn vinh các cựu chiến binh Việt Nam của chúng ta và gia đình của họ. “Đối tác kỷ niệm” được khuyến khích tham gia bằng cách lập kế hoạch và tổ chức các sự kiện và các hoạt động ghi nhận sự phục vụ của các cựu chiến binh Việt Nam gia đình, ghi nhận lòng dũng cảm, và sự hy sinh."

Ngoài ra chính phủ và các "đối tác" sẽ được phân phối các tài liệu giáo dục về chiến tranh, theo Lầu Năm Góc, nhưng không chắc rằng bên phía Việt Nam của câu chuyện này hay số đông phản đối chiến tranh ở Mỹ, dân sự và quân sự, sẽ nhận được sự chú ý tán thành. Nhiều thực tế, bao gồm cả nguồn gốc chiến tranh chắc chắn sẽ bị thay đổi để phù hợp với mục đích chính của lễ kỷ niệm là giảm thiểu thất bại của Washington và tối đa hóa chủ nghĩa anh hùng, lòng trung thành tận tụy của binh lính.

Về mặt chính thức, cuộc chiến tranh Việt Nam kéo dài 11 năm (1962-1973), nhưng Mỹ đã thực sự tham gia liên tục trong 21 năm (1954-1975). Mỹ đã cung cấp tài chính khôi phục sự kiểm soát của thực dân Pháp trên đất nước Việt Nam và toàn bộ Đông Dương sau thất bại của chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản vào năm 1945. Đến năm 1954, Washington đã không chỉ cung cấp tiền bạc và các cố vấn, mà còn đã cử 352 người Mỹ đến Việt Nam trong một “Nhóm cố vấn hỗ trợ quân sự” để giúp đỡ Pháp chống lại các lực lượng giải phóng dưới sự lãnh đạo của Đảng CS Việt Nam. Giải phóng quân đã đánh bại quân đội Pháp ở trận chiến lịch sử Điện Biên Phủ cùng năm đó.

Hội nghị Geneva năm 1954, tạo điều kiện cho Pháp một cuộc rút quân trước mắt, được thiết lập để Việt Nam bị chia cắt tạm thời thành 2 nửa cho đến cuộc bầu cử tự do được tổ chức vào năm 1956 để xác định xem các lực lượng giải phóng, đứng đầu là Hồ Chí Minh, hay ông vua Bảo Đại, kẻ đã cộng tác với cả Pháp và lực lượng chiếm đóng Nhật Bản và cũng là một con rối của Mỹ, sẽ cai trị nhà nước thống nhất.

Người ta nghi ngờ tưởng niệm sẽ đi đến chỗ nhấn mạnh một thực tế rằng Mỹ, đứng đầu bởi Tổng thống Dwight D. Eisenhower, đã sử dụng sức mạnh của mình để ngăn chặn cuộc bầu cử tự do diễn ra trên toàn quốc khi đã trở nên rõ ràng rằng Hồ Chí Minh sẽ giành chiến thắng 80% phiếu bầu. Eisenhower thừa nhận điều này trong hồi ký của mình. Thay vào đó, Washington liên minh với lực lượng cánh hữu ở phía Nam tuyên bố "miền Nam Việt Nam" là một nhà nước riêng biệt lần đầu tiên trong lịch sử và đã thiết lập tài chính, huấn luyện và đã kiểm soát một lực lượng lớn quân đội phía nam để ngăn cản thống nhất đất nước. Mỹ đã chi phối chính quyền Sài Gòn trong suốt cuộc chiến tranh sau này.

Khi Paris rút đi và còn lại quân đội Pháp tháng 4 năm 1956, theo John Prados trong "Việt Nam: Lịch sử một cuộc chiến tranh không thể thắng, 1945-1975" (2009) (Vietnam: The History of an Unwinnable war), "sự ra đi của họ (Pháp) đã biến Mỹ thành ông anh lớn của miền Nam Việt Nam", tức là, chúa trùm và quân đội để bảo vệ chống lại các lực lượng giải phóng phổ biến ở nửa phía nam của đất nước đã nửa thế kỷ.

Tháng 6 năm 1962, 9700 Mỹ "cố vấn quân sự" cùng với 1 lượng lớn các điệp viên CIA đã được đào tạo và chiến đấu để hỗ trợ chế độ tham nhũng Sài Gòn do Mỹ đỡ đầu, lúc đó, bộ trưởng Quốc phòng Robert McNamara dưới thời TT Mỹ Kennedy's, tuyên bố rằng "mọi biện pháp định lượng cho thấy chúng ta đang chiếm lĩnh cuộc chiến."

Đến năm 1968, khi số lượng của quân đội Mỹ đạt đến đỉnh điểm 535.040 người, Washington rõ ràng đã để thua đối thủ ngoan cường của họ. Đó cũng là khi Tổng thống Lyndon B. Johnson của phe Dân chủ quyết định không xúc tiến tái tranh cử nữa, để tránh phải mang cái bộ mặt nhục nhã của sự thất bại. Tổng thống Richard M. Nixon phe Cộng hòa đã kế nhiệm và tăng cường mạnh mẽ các vụ ném bom trong khi cũng kêu gọi đàm phán để chấm dứt chiến tranh. Đối mặt với một thất bại xảy ra trước mắt và một thảm họa chính trị, quân đội Mỹ rút lui vào năm 1973. CIA và một số nhân viên quân sự của Mỹ, các cố vấn chính trị vẫn còn ở lại với chính quyền cánh hữu miền Nam Việt Nam bị cắt giảm viện trợ cho đến tháng 4 năm 1975 khi toàn bộ đất nước được giải phóng.

Mỹ đã mất 58.151 quân trong chiến tranh. Từ 4 đến 5 triệu dân thường và binh lính Việt Nam đã thiệt mạng ở cả hai phía trong một thảm họa có thể đã hoàn toàn tránh được nếu Washington cho phép các cuộc bầu cử tự do diễn ra. Hơn 1 triệu dân thường ở nước láng giềng Lào và Campuchia cũng đã bị giết hại hoặc bị thương bởi bom đạn Mỹ.

Việt Nam, bắc và nam, đã bị nghiền thành bột bởi bom đạn Mỹ. Lầu Năm Góc đã ném 15.5 triệu tấn vũ khí trên mặt đất và trong không trung 3 nước Đông Dương, 12 triệu tấn ở riêng miền Nam Việt Nam trong một nỗ lực không thành đánh tan quân Mặt trận Giải phóng được hỗ trợ bởi quân đội miền Bắc. Để so sánh, Mỹ đã ném chỉ 6 triệu tấn vũ khí như thế trong suốt chiến tranh thế giới thứ II ở châu Âu và Viễn Đông. Tất cả như đã nói, cho đến khi chiến tranh kết thúc, có đến 26 triệu hố bom lỗ chỗ ở Đông Dương, nơi tràn ngập vũ khí và máy bay ném bom Mỹ.

Lầu Năm Góc cũng đã rải 18 triệu lít chất diệt cỏ để khai quang vài triệu hecta đất nông nghiệp và rừng. Hàng triệu người Việt Nam bị dị tật bẩm sinh, bệnh tật và tử vong từ những hóa chất độc hại. AP gần đây viết bài từ Hà Nội, thủ đô của Việt Nam, rằng "Hơn 100.000 người Việt Nam đã bị thiệt mạng hoặc bị thương bởi bom mìn trong đất phát nổ hay các chất nổ bị bỏ lại khác kể từ khi chiến tranh Việt Nam kết thúc cách đây gần 40 năm, để rà phá bom mìn trên cả nước sẽ mất thêm nhiều thập kỷ nữa."

Cũng cần đề cập - vì nó sẽ bị cấm trong kỷ niệm – rằng các lực lượng Mỹ, bao gồm cả CIA và Lầu Năm Góc, quân đội bị điều khiển miền Nam Việt Nam, đã tra tấn hàng ngàn người bị "nghi ngờ" ủng hộ cuộc đấu tranh giải phóng, tra tấn bằng dòng điện trên thiết bị di động là thường xuyên và phổ biến. Ước tính có khoảng 40000 "Vietcong” (bị nghi ngờ là thành viên hoặc ủng hộ quân giải phóng) đã bị sát hại trong thời kỳ dài thực hiện "Chiến dịch Phượng Hoàng - Operation Phoenix" chiến dịch ám sát này được tiến hành bởi CIA, lực lượng đặc nhiệm và các đơn vị giết người của quân đội Sài Gòn.

Có ba mặt trận chính trong cuộc chiến tranh Việt Nam, theo thứ tự: Đầu tiên, là chiến trường Đông Dương. Thứ hai, là phong trào phản chiến lớn trong phạm vi nước Mỹ và sự ủng hộ quốc tế đối với Việt Nam. Thứ ba, là các đàm phán hòa bình Paris. Hơn 60% người dân Mỹ phản đối cuộc chiến tranh năm cuối thập kỷ 60-đầu thập kỷ 70. Cuộc biểu tình hòa bình đầu tiên diễn ra vào năm 1962, cuộc biểu tình rất lớn đầu tiên diễn ra tại Washington vào năm 1965. Sau đó nổ ra hàng ngàn cuộc biểu tình chống chiến tranh lớn nhỏ trong thành phố, thị xã, và các trường đại học trên khắp nước Mỹ.

Tiết lộ, nhà văn này là một người phản đối chiến tranh và là người phản có lương tâm trong thời nay. Thông tin của ông về chiến tranh bắt nguồn từ khi ông lãnh trách nhiệm như một biên tập viên tin tức, biên tập viên quản lý và sau đó là tổng biên tập của tờ báo cánh tả độc lập lớn nhất tại Mỹ vào thời điểm đó, đó là tờ Guardian hàng tuần. Ấn bản này chuyên về chiến tranh, phong trào hòa bình, chống chiến tranh của cựu chiến binh (tổ chức Cựu chiến binh Việt Nam chống chiến tranh (VVAW) được thành lập vào năm 1967 và vẫn còn hoạt động ngày nay), về sức phản kháng phi thường của binh lính làm nhiệm vụ tại Việt Nam và tại các căn cứ Mỹ và trong các nhà tù ở Canada và châu Âu trong suốt thời gian của cuộc xung đột.

Hầu hết các cáo buộc về những lời lăng mạ nhằm vào binh lính hay cựu chiến binh từ phía đối lập với chiến tranh đã bị bịa đặt để làm mất uy tín của lực lượng chống chiến tranh – Lừa dối của Obama là đã chọn để lặp bịa đặt này lại như là một phần của chiến dịch Lầu Năm Góc để đảo ngược phán quyết tiêu cực của lịch sử về cuộc chiến Việt Nam. Các mục tiêu của phong trào hòa bình là những kẻ gây chiến ở Washington và các đồng minh của chúng ở nước ngoài, không phải là các thành viên của một đội quân bị bắt đi lính trên qui mô lớn. Có lẽ nổi tiếng nhất của những lời buộc tội giả dối là những báo cáo nhanh về các cá nhân chống chiến tranh đã "khạc nhổ" vào binh lính và cựu chiến binh. Những tin đồn thất thiệt hoang dại đến mức mà nhà xã hội học Jerry Lembcke đã phải viết một cuốn sách nhằm phơi bày chúng - "Hình ảnh khạc nhổ: Hoang đường, Ký ức, và Di sản Việt Nam," (The Spitting Image: Myth, Memory, and the Legacy of Vietnam) New York University Press, 1998.

Sẽ là rất đáng ngờ những kỷ niệm chiến tranh lại dám đả động một cách trung thực đến phong trào chống chiến tranh của binh lính đang làm nhiệm vụ hay đả động đến hàng trăm trường hợp các sĩ quan đã tự sát.

Sử gia Howard Zinn đã đưa cả những dòng này vào để phản ánh phản đối chiến tranh Việt Nam của binh lính Mỹ trong cuốn "Lịch sử dân tộc nước Mỹ" (People's History of the United States) của mình:

"Khả năng lực phán xét độc lập trong những người Mỹ bình thường có lẽ là thể hiện rõ nhất bởi sự phát triển nhanh chóng của tình cảm chống chiến tranh giữa các binh lính Mỹ - những người tình nguyện và người quân dịch đến chủ yếu từ các nhóm có thu nhập thấp hơn, trước đó trong lịch sử nước Mỹ, đã có những trường hợp binh lính bất mãn với chiến tranh: những cuộc nổi loạn bị cô lập trong chiến tranh Cách mạng, từ chối gia nhập quân đội nằm giữa các hành vi thù địch trong chiến tranh Mexico, đào ngũ và cắn rứt lương tâm trong Thế chiến I và Thế chiến II. Nhưng chiến tranh Việt Nam đã tạo ra sự phản chiến của binh lính và cựu chiến binh trên một quy mô, với lòng nhiệt thành, chưa bao giờ thấy trước đây."

Theo Trung tâm Hòa bình Washington: "Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, hàng ngũ quân sự đã tiến hành phản kháng đại chúng về các căn cứ và tàu chiến ở Đông Nam Á, Thái Bình Dương, Mỹ và châu Âu. Phản chiến là công cụ để chấm dứt chiến tranh bằng cách làm cho hàng ngũ chính trị không đáng tin cậy. Lịch sử này được ghi chép rõ trong tư liệu “Những người lính nổi loạn” của David Cortright và bộ phim gần đây “Thưa ngài! Không Thưa ngài!" ('The Soldier's Revolt' và Sir! No Sir!)

Sách “Những người lính nổi loạn” được bán rất rộng rãi, lời bình luận đáng chú ý có thể đọc ở đây: http://www.citizen-soldier.org/cortright.html

Một trong những báo cáo quan trọng về binh lính phản chiến được viết bởi đại tá Robert D. Heinl Jr. và xuất bản ở Tạp chí lực lượng vũ trang vào tháng 6 năm 1971. Ông bắt đầu: "Giá trị tinh thần, kỷ luật và chiến đấu của quân đội Mỹ, với một vài trường hợp ngoại lệ nổi bật, là thấp hơn và tồi tệ hơn bất cứ lúc nào trong thế kỷ này và có thể là trong lịch sử của Mỹ.”

"Bằng tất cả các dấu hiệu có thể hình dung được, quân đội của chúng ta bây giờ vẫn còn ở Việt Nam trong một trạng thái đang đi đến chỗ sụp đổ, với các đơn vị trốn tránh hay từ chối chiến đấu một cách đặc biệt, giết chết các sĩ quan chỉ huy và các sĩ quan phi nhiệm vụ của họ, nghiện ma túy, và mất tinh thần đến chỗ gần như không thể chịu nổi. Không đâu khác hơn là ở Việt Nam, tình cảnh lại gần như nghiêm trọng đến thế.

"Hứng chịu thất bại và bị vùi dập không thể chịu đựng nổi từ bên ngoài và bên trong bởi bất ổn xã hội, nghiện ma túy thành đại dịch, chiến tranh chủng tộc, xúi giục nổi loạn, đổ tội dân sự, ngoan cố trốn nghĩa vụ và ác ý, trộm cắp doanh trại và tội phạm thông thường, không được sự hỗ trợ trong khó khăn từ chính phủ liên bang, từ Quốc hội cũng như các nhánh hành pháp, ngờ vực, chán ghét, và thường chửi rủa dân chúng, quân dịch ngày nay là nơi thống khổ đối với lòng trung thành, đối với nghề nghiệp lặng câm của những ai đã chót mang và cố để giữ cho con tàu còn nổi."

Theo cuốn sách năm 2003 của Christian Appy, "Lòng yêu nước: Chiến tranh Việt Nam được nhớ lại từ tất cả các bên" (Patriots: The Vietnam War Remembered from All Sides), Tướng Creighton Abrams - chỉ huy quân đội Mỹ tại Việt Nam – đưa ra nhận xét này vào năm 1971 sau một cuộc điều tra: "Đây có phải là một đội quân chúa nguyền rủa hay một bệnh viện tâm thần? Sĩ quan sự hãi chỉ huy binh lính của mình vào chiến trận, và binh lính không nghe theo. Chúa Giê-su! Điều gì đã xảy ra?"

Một cựu đại tá quân đội khác ở Việt Nam, Andrew J. Bacevich Sr (bây giờ là giáo sư quan hệ quốc tế tại đại học Boston và đối thủ mạnh của chính sách đối ngoại/quân sự Mỹ) đã viết một cuốn sách về việc quân đội Mỹ đã nỗ lực như thế nào hàng chục năm sau thất bại để sửa chữa lại chiến lược chiến thuật chiến tranh của mình. ("Chủ nghĩa quân phiệt Mỹ mới: Người Mỹ bị cám dỗ bởi chiến tranh như thế nào" (The New American Militarism: How Americans Are Seduced by War), Oxford University Press, 2005). Một kết luận chính là đội quân nghĩa vụ có thể trở nên không đáng tin cậy nếu chiến tranh bị coi là bất công về bản chất và không được ưa chuộng ở quê nhà. Đây là lý do tại sao chế độ nghĩa vụ quân sự đã kết thúc và Lầu Năm Góc hiện nay dựa vào quân đội thường trực chuyên nghiệp được trả tiền hậu hĩnh hơn và được cung cấp bởi một số lượng lớn các nhà thầu và lính đánh thuê, những kẻ thực hiện nhiều nhiệm vụ được giao phó thay cho binh lính thông thường.

Phong trào cựu chiến binh của đội quân chuyên nghiệp từ các cuộc chiến tranh đương thời, chẳng hạn như phong trào cựu chiến binh Iraq chống chiến tranh và phong trào Diễu hành tiến bộ (March Forward), cũng như từ thời Việt Nam, vẫn đang trên đường phố phản đối chiến tranh đế quốc, và các cuộc thăm dò dư luận cho thấy rằng hơn 60% người Mỹ phản đối cuộc phiêu lưu Afghanistan.

Mặc dù Mỹ đã gây ra thiệt hại khổng lồ cho Việt Nam và dân chúng Mỹ trong những năm chiến tranh, đất nước Việt Nam đã nổi lên từ đống tro tàn và đang từng bước tiến tới trở thành một xã hội tương đối thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng sản. Chính phủ Hà Nội đã không nhận được sự giúp đỡ từ Washington. Trong cuộc đàm phán hòa bình Paris năm 1973, Nixon đã hứa với Ttg Phạm Văn Đồng bằng văn bản rằng Mỹ sẽ trả cho Việt Nam 3,5 tỷ USD bồi thường. Lời hứa này hóa ra là vô giá trị.

Cái đập vào mắt những du khách đến thăm Việt Nam trong những năm gần đây, bao gồm cả người viết bài này, là đất nước này dường như đã đến với những gì họ gọi là chiến tranh chống Mỹ tốt hơn nhiều so với Mỹ đi đến với những khái niệm chiến tranh chống Việt Nam. Mặc dù phải chịu đựng những khó khăn gây ra cho Việt Nam, chính phủ và nhân dân nước này tỏ ra không giữ mãi những hận thù chống Mỹ.

Hà Nội cũng đã nhiều lần rộng mở, trải thảm chào đón cựu thù, kêu gọi người Mỹ và người dân miền nam Việt Nam hiện đang sống ở nước ngoài "khép lại quá khứ và nhìn về tương lai". Bất cứ nơi nào công dân Mỹ đến - bao gồm cả cựu binh du lịch ở Việt Nam, họ đều được đón chào với sự tôn trọng giống như du khách từ các quốc gia khác.

Tại Mỹ, cuộc chiến tranh Việt Nam vẫn còn gợi lên những ngôn từ hiếu chiến ở một số vùng. Một số người Mỹ vẫn cho rằng Mỹ "có thể đã giành được chiến thắng nếu không có một tay bị trói sau lưng" (tức là, sử dụng vũ khí hạt nhân), và một số tiếp tục căm ghét những người biểu tình chống chiến tranh của những năm qua, giống như khi họ biểu tình chống lại cuộc chiến tranh ngày hôm nay. Và một số kẻ khác trong Quốc hội, trong Nhà Trắng và Lầu Năm Góc - vẫn tiếp tục gây chiến bằng cách nỗ lực tổ chức tuyên truyền khổng lồ để bóp méo lịch sử xâm lược và tàn bạo không thể nói hết được của Washington tại Việt Nam.

Thay cho lời kết: Nếu như người Mỹ có những sách lịch sử trung thực và tử tế, thì người ta sẽ đọc được ở đâu đó rằng: Trong lịch sử xâm lăng và cướp bóc 300 năm qua của chủ nghĩa thực dân đế quốc. Nước Mỹ là nhân vật chính trong những chương tàn bạo nhất, dã man nhất và đẫm máu nhất.

Thay vì thế, tay vẫn ném bom giết người - mồm vẫn ra rả tự do-dân chủ-nhân quyền. Thật là kỳ lạ như quái vật!

Hết!

Phần lớn tư liệu trong bài là của globalresearch, có thể tham khảo tại đây:
http://www.globalresearch.ca/index.php?context=va&aid=31296

Kết quả khảo sát buồn: nước Mỹ đã trở thành cực kỳ ngu xuẩn!


Mười năm trước đây có một bộ phim Hollywood lớn mang tên "Idiocracy" phát hành. Đó là phép ẩn dụ tuyệt vời cho những gì xảy ra với Mỹ trong suốt thập kỷ tiếp theo. Trong phim, một "người Mỹ trung bình" tỉnh giấc 500 năm sau trong tương lai và khám phá ra rằng ông ta là người thông minh nhất vượt xa cái xã hội đã "ngu đi" mà ông ta thấy mình trong đó.

Đáng buồn thay, tôi thực sự tin rằng nếu 1 người có trí tuệ trung bình những năm 1950 và 1960 được đưa đến năm 2016, họ có khả năng được coi là đại trí tuệ so với phần còn lại của chúng tôi. Chúng tôi có một quốc gia nơi bọn tội phạm đang được trả  tiền $1.000 mỗi tháng không để bắn người, và người lao động công được hưởng lương cao nhất trong hơn một nửa đất nước là một huấn luyện viên bóng đá. Hầu như không ai có thì giờ để đọc sách nữa, nhưng người Mỹ trung bình dành 302 phút một ngày xem truyền hình. 75% thanh niên của chúng tôi không thể tìm thấy Israel trên bản đồ Trung Đông, nhưng họ chắc chắn biết làm thế nào để tìm trang web đen trên Internet. 

Cái gì đã xảy ra đối với chúng tôi trên thế giới? Làm thế nào mà chúng tôi đã quá ngu ngốc? Theo một báo cáo mới phát hành gần đây, gần 10% sinh viên tốt nghiệp đại học của chúng tôi tin rằng Judge Judy là Tòa án tối cao... 

Hội đồng quản trị cựu sinh viên ACTA công bố báo cáo từng kỳ về những gì sinh viên biết:
Gần 10% sinh viên tốt nghiệp đại học được khảo sát nghĩ Judith Sheindlin, của show truyền hình "Thẩm phán Judy," là thành viên Tòa án Tối cao Mỹ. Ít hơn 20% biết kết quả của Tuyên Ngôn giải phóng nô lệ. Hơn 1/4 không biết Franklin D. Roosevelt là tổng thống trong Thế chiến II; 1/3 không biết ông là người khởi đầu New Deal.

Có thể các con số như thế là đáng cười cho đến khi bạn nhận ra cuộc điều tra này tiếp theo cuộc điều tra khác đã đưa ra kết quả tương tự.

Chỉ cần xem xét những gì Newsweek phát hiện một vài năm trước đây ...

Khi gần đây Newsweek hỏi 1.000 công dân Mỹ đi kiểm tra nhận quốc tịch chính thức của Mỹ, 29% không thể nhớ được tên 1 phó tổng thống Mỹ. 73% không thể nói một cách chính xác lý do tại sao chúng tôi chiến đấu chiến tranh lạnh. 44% không thể xác định Tuyên ngôn nhân quyền. Và 6% thậm chí không thể khoanh tròn ngày Độc lập trong lịch.

Thậm chí tệ hơn những kết quả cực kỳ thất vọng của một nghiên cứu tiến hành vài năm trước đây bởi Common Core ...

* Chỉ có 43% tất cả học sinh trung học Mỹ biết rằng cuộc nội chiến đã diễn ra trong khoảng thời gian 1850 và 1900.
* Hơn 1/4 tất cả học sinh trung học Mỹ cho rằng Christopher Columbus thực hiện chuyến đi nổi tiếng của mình qua Đại Tây Dương sau năm 1750.
* Khoảng 1/3 tất cả học sinh trung học Mỹ không biết rằng Tuyên ngôn Nhân quyền bảo đảm tự do ngôn luận và tự do tôn giáo.
* Chỉ có 60% tất cả sinh viên Mỹ biết rằng Thế chiến I đã diễn ra trong thời gian giữa 1900 và 1950. 

Tất nhiên kết quả cuộc khảo sát có thể bị mất cân bằng, và nhiều bản lề về cách các câu hỏi được hỏi.

Tuy nhiên, ngay cả các nghiên cứu được tiến hành một cách khoa học cũng khẳng định nước Mỹ đã trở thành ngu ngốc. Trong thực tế, báo cáo của Educational Testing Service (ETS) thấy rằng người Mỹ đang tụt lại phía sau rất xa phần còn lại của thế giới công nghiệp. Sau đây là từ CBS News ... 

Người Mỹ sinh ra sau 1980 đang tụt hậu so với đồng nghiệp của họ ở các nước khác nhau, từ Úc đến Estonia, theo báo cáo mới từ các nhà nghiên cứu tại ETS. Nghiên cứu xem xét điểm số văn và toán từ một thử nghiệm được gọi là Chương trình nhằm đánh giá quốc tế về Năng lực dành cho người lớn, được thử nghiệm khả năng của người dân ở 22 quốc gia.

Kết quả là nghiêm túc, tác động nghiêm trọng đối với nước Mỹ. Nó gợi ý rằng sinh viên Mỹ có thể đã tụt hậu không chỉ trong năm học đầu tiên của họ, mà cả ở cấp đại học. Mặc dù nhiều người Mỹ trong độ tuổi từ 20-34 đang có mức độ giáo dục cao hơn, họ vẫn đang tụt lại phía sau đội quân của họ ở các nước khác. Tại Nhật Bản, Phần Lan và Hà Lan, thanh niên chỉ với cấp trung học có điểm số tương đương với người Mỹ thế hệ Y có 4 năm đại học, báo cáo cho biết. 

Trong số 22 quốc gia là một phần của nghiên cứu này, ETS phát hiện thấy người Mỹ đã đứng chết sau cùng về khả năng công nghệ, chết sau cùng trong toán học và chỉ có 2 nước hiện tồi tệ hơn Mỹ khi nói đến khả năng đọc thông thạo... 

Một nửa người Mỹ có điểm thấp hơn tiêu chuẩn tối thiểu về trình độ học vấn. Chỉ có 2 nước có điểm tồi hơn theo cách tính này: Italy (60%) và Tây Ban Nha (59%). Các kết quả của Mỹ thậm chí còn tồi tệ hơn trong môn toán, với gần 2/3 số khảo sát không đáp ứng các tiêu chuẩn tối thiểu về hiểu biết và làm việc với các con số. Điều đó đặt người Mỹ thế hệ Y đứng chết cuối cùng trong môn toán trong số 22 quốc gia phát triển đã nghiên cứu.
 
Vậy tại sao điều này xảy ra? Tại sao chúng tôi lại trở thành quốc gia vô cùng ngu ngốc như vậy?

Vâng, ít nhất một phần lỗi lầm phải là hệ thống của chúng tôi về giáo dục. Sau đây là một đoạn trích từ bài viết của phóng viên Mark Morford. Trong bài viết này, ông chia sẻ 1 trong những người bạn của mình mà đã làm giáo viên trường trung học ở Oakland - California một thời gian rất dài như thế nào, rồi đã cân nhắc ra đi khỏi đất nước khi ông nghỉ hưu do không ngừng "ngu hóa của bộ não Mỹ " ...

Nó đã quá tồi tệ để, như người bạn của tôi đã gần nghỉ hưu, nói rằng ông đang rất nghiêm túc cân nhắc chuyển ra nước ngoài để thoát khỏi những gì ông nhìn thấy mà sẽ là sự sụp đổ chắc chắn của hoạt động xã hội Mỹ trong vài năm tới do đã bị phá hủy hoàn toàn không thể chối cãi, điều gây sốc - và gần như vô vọng – là sự ngu hóa của bộ não Mỹ.

Bây giờ, bạn có thể nghĩ rằng ông ấy chỉ đơn thuần là một người hà tiện, một giáo viên già mệt mỏi đã ngừng dạy từ lâu. Không đúng. Dạy học là cuộc đời của ông ấy. ÔNg ấy yêu sinh viên của mình, quí trọng giáo dục và theo dấu tâm trí giới trẻ thức tỉnh. Vấn đề là, ông đã thấy rất ít điều đó.

Và tất nhiên mọi thứ chẳng tốt hơn lên khi nói đến sinh viên đại học của chúng tôi. Trong một bài viết trước, tôi đã chia sẻ số liệu thống kê từ USA Today về tình trạng xuống cấp nhanh chóng của giáo dục đại học Mỹ…

- "Sau 2 năm đại học, 45% sinh viên thấy không có lợi ích gì đáng kể trong việc học tập; sau 4 năm, 36% thấy không mấy thay đổi. "
- "Sinh viên dành ít hơn 50% thời gian để học so với vài thập kỷ trước".
- "35% sinh viên bỏ ra 5 giờ hoặc ít hơn mỗi tuần để tự học".
- "50% nói rằng họ không bao giờ đến lớp trong 1 học kỳ điển hình, nơi họ viết hơn 20 trang bài học"
- "32% không bao giờ đến lớp trong 1 học kỳ điển hình, nơi họ đọc hơn 40 trang mỗi tuần."

Tôi đã trải qua 8 năm học tại một số trường đại học công tốt nhất cả nước, và tôi có thể cho bạn biết từ kinh nghiệm cá nhân rằng, ngay cả các khóa học của đại học khó nhất của chúng tôi cũng đã bị ngu đi 1 cách thảm hại.

Còn tại các trường ĐH công "thấp hơn tốt nhất" của chúng tôi, trình độ giáo dục có thể là một cái gì đó của trò đùa độc ác. Trong bài viết trước, tôi đã chia sẻ một số ví dụ về các khóa học thực tế được giảng dạy tại các trường ĐH Mỹ những năm gần đây


Bạn có thể tưởng tượng nhận được tín chỉ đại học thực sự cho một khóa học mang tên "Thế nào nếu Harry Potter là có thực?"
Đây là lý do tại sao nhiều sinh viên tốt nghiệp ĐH của chúng tôi chỉ có trình độ đủ để đặt hai câu lại cùng với nhau. Họ không bị thử thách, và chất lượng giáo dục mà hầu hết họ nhận được là vô cùng nghèo nàn.

Nhưng ngay cả khi không bị thử thách, họ phải mất nhiều thời gian hơn để tốt nghiệp ĐH hơn bao giờ hết. Thống kê liên bang cho thấy chỉ có 36% sinh viên toàn phần tốt nghiệp sau 4 năm, và chỉ có 77% sinh viên toàn phần giành được bằng cử nhân sau 6 năm.

Tất nhiên hệ thống giáo dục của chúng tôi không phải là có lỗi hoàn toàn. Sự thật là giới trẻ Mỹ trẻ dành quá nhiều thời gian cho phương tiện truyền thông hơn là họ đánh vật với những cuốn sách, và những gì trải qua với "giải trí" ngày nay đang nhanh chóng thay đổi não trạng của họ rất nhiều.
  
Theo một báo cáo được đưa ra bởi Nielsen, đây là bao nhiêu thời gian 1 người Mỹ trung bình dành cho truyền thông trên các thiết bị khác nhau mỗi ngày... 

Xem truyền hình trực tiếp: 4 giờ, 32 phút
Xem truyền hình ghi lại: 30 phút
Nghe các đài phát thanh: 2 giờ, 44 phút
Sử dụng smartphone: 1 giờ 33 phút
Sử dụng Internet trên máy tính: 1 giờ, 6 phút

Khi bạn cộng tất cả vào, một người Mỹ trung bình dành hơn 10 giờ mỗi ngày cắm mặt vào một số hình thức truyền thông.

Và nếu bạn cho phép bất cứ ai nhồi "chương trình" vào tâm trí bạn 10 giờ mỗi ngày, nó sẽ có một tác động đáng kể.

Cuối cùng, tôi thực sự tin rằng tất cả chúng tôi đánh giá quá thấp ảnh hưởng của truyền thông tác động lên tất cả chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng cắm mặt vào "ma trận" truyền thông bất tận, nhưng rồi bằng cách nào để chúng tôi mong đợi "tự suy nghĩ".

Có rất ít trong chúng tôi có thể nói rằng chúng tôi đã không bị phơi nhiễm hàng ngàn hàng ngàn giờ tin tức. Tất cả những rác thải đó có thể làm cho rất, rất khó khăn để suy nghĩ rõ ràng. Đó không phải là vì thiếu đầu vào mà chúng tôi đã trở thành quá ngu ngốc như cái xã hội này. Vấn đề lớn là những gì chúng tôi đưa vào tâm trí chúng tôi.

Nếu chúng tôi tiếp tục đưa rác vào, chúng tôi sẽ tiếp tục nhận được rác ra, đó là sự lạnh lùng, là thực tế khó nhọc của vấn đề.




Harvard ư? Những con “Zombie” xuất chúng!


Ai chng mun vào Harvard! Nhng ngày gn đây, người dân Vit Nam li được dp hân hoan khi 1 hc sinh trường Ams được Harvard cho hc bng ti 7 t đng. 


Trái vi nim hoan h tt đ khi mt nước thế gii th ba có người được lt vào tháp ngà Harvard, William Deresiewicz, tng là giáo sư Anh Văn 10 năm trường đi hc danh tiếng Yale, mt người không xa l gì vi các trường đi hc tinh hoa và “nhng con cu xut sc” (Excellent Sheep), đã mang li cho chúng ta mt cái nhìn cn cnh v “cuc chy đua điên r” đến các trường Top và nhng suy tư ca ông v “mt nn giáo dc đúng nghĩa” trong bài viết được Read Station chuyn ng này.

Nhng pháo đài hc thut này tuyn sinh mt cách bí him ra sao? S phn ca nhng “h sơ xut chúng” nht được đnh đot thế nào? (Bt mí, nếu bn ch có 5 hot đng ngoi khóa trên CV hoc đim tng kết 8.5/10 thì kh năng b loi ca bn là rt ln.)

Và trái ngược vi nhng gì chúng ta vn nghĩ v nhng sinh viên gii giang và hãnh tiến này, tác gi mô t cuc đi ca h cũng nhum màu bi thm như mi hc sinh bình thường khác: hc xong cũng ch biết “tiếng gi” đi mình là đâu.

Cun sách đi kèm vi bài viết này, Excellent Sheep: The Miseducation of the American Elite and the Way to a Meaningful Life, không phi là mt cun sách tm thường. T khi ra mt năm 2015, cun sách đã làm mưa, làm gió t các văn phòng hiu trưởng đi hc, nhng nhà làm giáo dc trăn tr vi s chuyn mình ca đi hc trong thế k 21, đến chính các hc sinh sinh viên - nhng người trc tiếp tri qua cuc chy đua.

Hi vng, vi vic dch bài viết này, d án s giúp bn và b m ca bn có mt các nhìn phn bin, bt o tưởng hơn v các trường đi hc tinh hoa M - nơi các hc sinh và ph huynh giàu có Vit Nam hin nay đang tìm mi giá đ lao đu vào.


Vn nh mùa xuân năm 2008, tôi dành thi gian phn ln trong ngày cho mt công vic ti u ban tuyn sinh Đi hc Yale. Chúng tôi lúc đó, gm ba cán b tuyn sinh, mt thành viên ban ch nghim, và tôi - đi din khoa, đang xét duyt h sơ t khu vc phía đông bang Pennsylvania. Các thí sinh được chm đim t 1 đến 4 da vào mt chui các s liu và mt mã - đim bài thi chun hoá SAT, đim trung bình năm (GPA), xếp hng lp hc (class rank), mt đim s đánh giá thư gii thiu (letter of recommendations), vài mt mã chú thích cho nhng trường hp đc bit như con ông cháu cha (legacies), hay mt hc sinh có xut thân/hoàn cnh khác bit (diversity cases).

Nhóm được đim 1 là chc chn được nhn, đim 3 và 4 thì ch có th nhn trong điu kin đc bit - chng hn mt vn đng viên cp quc gia, hoc mt “DevA” (thí sinh thuc loi ưu tiên nht trong hng mc “phát trin trường” (development case) - có nghĩa là con ca mt nhà tài tr rt giàu có). Nhim v ca chúng tôi là ra quyết đnh chn ai gia nhng hc sinh được đim 2. Nhng chiếc tô ln đng đ ăn vt được đt quanh phòng đ duy trì năng lượng cho ban tuyn sinh c ngày.

Tr lý ca chúng tôi, mt chàng trai tr khong chng 30 tui, đc và gii thiu v tng thí sinh bng nhng thut ng ca phòng tuyn sinh mà c gng lm tôi mi theo kp được. “B khung ngon” (Good rig): bng đim đp ha hn mt hc sinh thành công trên con đường hc vn. “Ed level 1”: cha m có trình đ giáo dc không vượt quá ph thông - "hoàn cnh khó khăn đây". “MUSD”: mt nhc công trin vng. Nhng cô cu nào mà có t năm đến sáu thành tích hot đng ngoi khoá - nhng “k khoe khoang” (the "brag") - thường gp rc ri ri, vì năm, sáu vi chúng tôi vn là chưa đ. Chúng tôi lng nghe, đt câu hi, bình lun vài th, ri biu quyết chn hay không chn.

Vi rt rt nhiu thí sinh tài năng đ chn, chúng tôi thường tìm nhng đa tr có th gì đó đc bit hơn, “PQs” (personal qualities) - phm cht cá nhân - thường được th hin qua nhng bài lun và thư gii thiu. Nhng thí sinh mà đơn gin ch có lý lch và các con s thường b t chi: “không có gì đc bit”, “không phi là mt người làm vic nhóm”, “trông có v na vi”. Mt thanh niên khác có s lượng thành tích hot đng ngoi khoá nhiu đến phát r và np ti 9 lá thư gii thiu thường s b đánh giá là “quá d di”. Mt khác, lý lch và các con s rõ ràng là th không th thiếu. Tôi được k rng nhng thí sinh thành công thường hoc “gii toàn din” (well-rounded) hoc “siêu d” (pointy) - ni bt và đáng chú ý ch mt lĩnh vc - nhưng nếu gii theo kiu d, chúng phi thc s rt d: mt nhà son nhc có đĩa ghi âm gây n tượng cho c hi đng ngh thut, mt nhà khoa hc chiến thng trong mt cuc thi cp quc gia.

“Siêu nhân”, James Atlas gi tên chúng - là hình mu nhng hc sinh cc kỳ thành đt và tài năng ca các đi hc tinh hoa hin nay. Hai bng đi hc, mt môn th thao, mt nhc c, vài tiếng nước ngoài, hot đng t thin ngóc ngách xa xôi nào đó trên thế gii, mt vài s thích cá nhân ném vào cho cân bng và toàn din: Chúng đã tinh thông tt c mi th, cùng vi mt s t tin đến bình tĩnh khiến bn bè cùng trang la và c nhng người trưởng thành đu phi kính s. Mt giáo viên mt trường đi hc hàng đu tng yêu cu các sinh viên ca mình hc thuc lòng 30 câu thơ ca Alexander Pope - mt nhà thơ thế k th 18. Gn như đa nào cũng nh chính xác đến tng dòng. Đó qu là mt điu kỳ diu, cô tâm s, c như là quan sát by nga ni đui nhau chy vòng tròn vy.

Nhng đa tr đáng ghen t này qu nhiên là nhng k thng cuc trong cuc đua mà chúng ta đã v ra cho chúng t thi thơ u. Song, qua nhng gì tôi đã quan sát các hc sinh ca mình, lng nghe hàng trăm người tr viết thư và trò chuyn cùng tôi nhng năm gn đây, s thc hoàn toàn khác xa. H thng giáo dc tinh hoa ca chúng ta đã thiết kế ra nhng người tr thông minh, tài năng, và đy đng lc, đúng, nhưng đng thi cũng đy lo âu, s hãi, lc lõng, vô đnh, vi s tò mò tri thc ít i, nhn thc v mc đích và đam mê b kim chế: mc kt trong cái bong bóng ca đc quyn, ngoan ngoãn đi theo mt con đường đnh sn, xut sc trong nhng gì chúng làm nhưng chng hiu ti sao li làm nó.

Khi tôi nói v nn giáo dc tinh hoa, tôi đang nói đến nhng trường đi hc danh giá như Harvard, Stanford, Williams hay các trường có t l chi gay gt khác, nhưng tôi cũng đang nói đến tt c nhng th đang góp phn to nên nó - các trường trung hc tư và công; th trường không ngng ln ca các gia sư và dch v tư vn giáo dc, các khoá hc chun b cho kỳ thi chun hoá; thm chí là ngay chính bn thân h thng tuyn sinh - th dm chân hăm do như mt con rng d tn trước ngưỡng ca trưởng thành; nhng trường đi hc cao hc và cơ hi vic làm ti các công ty tên tui sau khi tt nghip; cha m và cng đng, ch yếu là tng lp thượng-trung lưu - nhng người đã và đang tìm mi cách đ đy con mình vào hng ca c máy này. Nói ngn gn là, toàn b h thng giáo dc tinh hoa ca chúng ta.

Tôi, không ai khác, chính là người trong cuc. Ging như rt nhiu đa tr ngày nay, tôi bước vào con đường đi hc l đ như mt k mng du. Chn nơi nào danh giá nht nhn bn vào; sau đó nhng gì đi ch chúng ta s là đa v, ca ci, và thành công. Còn nhng câu hi như thế nào mi thc s là giáo dc và ti sao bn cn nó - tt c đu không được quan tâm hay nhc đến. Ch tn sau 24 năm dành thi gian Ivy League - hc đi hc và ly bng tiến sĩ Columbia, mười năm ging dy ti Yale - tôi mi bt đu đt câu hi v vic h thng đã làm gì nhng đa tr và làm sao đ chúng thoát khi nó, nó đã nh hưởng thế nào đến xã hi ca chúng ta và làm sao chúng ta có th trit phá nó.

Mt người ph n tr t mt trường đi hc khác viết cho tôi thế này v người bn trai ca cô hc Yale:
“Trước khi vào đi hc, anh y dành phn ln thi gian đc sách và sáng tác truyn ngn. Ba năm sau, anh y tr nên bt an đến đau kh, lo lng v nhng điu mà bn bè cùng trường tôi chng bao gi đ ý đến, như là ni h thn khi phi ăn trưa mt mình và vic không rõ anh y đã “networking” đ chưa. Không ai ngoài tôi biết rng anh y gi v mình biết nhiu bng cách lướt qua chương đu và chương cui ca tt c nhng cun sách anh nghe đến tên, c gng ăn sng nut trôi nhng bài gii thiu sách thay vì đc sách tht. Anh y làm thế không phi vì không ham mê tri thc, mà là vì xã hi nơi anh sng đ cao kh năng có th nói v nhng quyn sách hơn là vic thc s đc chúng."

Tôi đã dy rt nhiu người tr tuyt vi trong sut thi gian Ivy League - nhng đa tr thông minh, chín chn, sáng to mà hn là mt vinh hnh đ nói chuyn và hc hi. Nhưng phn ln dường như hài lòng vi mt gam màu trong nhng dòng k mà h thng giáo dc đã v ra cho chúng. Rt hiếm ai nhit huyết vi các ý tưởng. Rt ít ai coi đi hc như là mt phn ca kế hoch dài lâu c đi đ khám phá tri thc và phát trin bn thân. Ai ai cũng ăn mc như luôn sn sàng đ được phng vn bt c lúc nào.

Nếu nhìn sâu dưới b mt ca s hoàn ho t tin không tì vết này, nhng gì bn thy s là mt mc đ ln đến đc hi ca nhng ni s, nhng phin mun, ca s trng rng, vô đnh, lc lõng và tách bit. Mt kho sát quy mô ln trên các sinh viên năm nht gn đây tìm ra rng các phn hi v sc kho tinh thn ca sinh viên đã tt xung mc thp nht trong lch s 25 năm kho sát.

Các yêu cu tuyn sinh gi đây ngt nghèo đến ni nhng đa tr được nhn vào các trường đi hc tinh hoa chưa bao gi tri nghim điu gì ngoài thành công. Vin cnh v vic không thành công làm chúng s hãi và mt phương hướng. Cái giá ca tht bi, dù ch là tm thi, không ch là mt vn đ thc tin, mà còn là vn đ sng còn. Thành tích tr thành mt li chi b tàn bo vi mo him. Bn không được phép mc li, nên bn s tránh mi kh năng có th gây ra li. Mt ln, mt sinh viên Pomona nói vi tôi rng cô ước gì có mt cơ hi đ suy nghĩ v nhng gì mình đang hc, ch tiếc là cô không có thi gian.

Tôi hi cô đã bao gi nghĩ v chuyn không đt đim A trên lp chưa. Và cô nhìn tôi như th tôi va đưa ra mt gi ý vô duyên và bt lch s.

Có mt vài ngoi l: nhng đa tr bng mi cách, dù phi chng li dòng chy xô đy ca xã hi, c gng đt được mt giáo dc đúng nghĩa. Nhưng nhng gì tri qua thường khiến chúng cm thy mình không khác gì lũ lp d. Mt sinh viên tng k vi tôi rng mt người bn ca cô đã b Yale vì cm thy như ngôi trường đang “bóp chết mt phn trong bn mà bn vn gi nó là tâm hn”.
--------------------

“Hoàn vn”: đó là cách nói mà bn vn thường nghe thy ngày nay khi mi người nói v đi hc. Th mà có v như chng ai quan tâm đó là “hoàn” đây nên là làm gì? Chúng ta nên làm gì đ 4 năm đi hc không vô nghĩa? Có phi nó ch đơn gin là kiếm được nhiu tin hơn? Có phi mc đích duy nht ca giáo dc là giúp bn kiếm mt công vic? Nói mt cách ngn gn, đi hc có ý nghĩa gì?
 
Ý nghĩa đu tiên ca đi hc đó là dy bn cách nghĩ. Nó không đơn gin ch là phát trin các k năng tư duy chuyên bit cho mi ngành hc. Đi hc là cơ hi đ bn đng ra ngoài thế gii trong vài năm, tách bit bn thân gia các giá tr truyn thng ca gia đình và tiếng gi cp bách ca công ăn vic làm, đ chiêm nghim mi th t xa.

Song, hc cách nghĩ mi ch là bước đu. Có mt điu quan trng bn cn nghĩ đến: xây dng mt nhân cách. Khái nim này nghe có v kỳ l. “Chúng tôi đã dy chúng,” David Foster Wallace nói, “rng nhân cách là th mà các anh phi có.” Ch bng cách kiến lp mt s giao tiếp, mt s kết ni gia tâm trí và trái tim, gia kiến thc và tri nghim, bn mi có th tr thành mt cá nhân, mt sinh vt đc nht - mt tâm hn. Công vic ca đi hc là dn dt bn đ bt đu hành trình này. Nhng quyn sách, nhng ý tưởng, nhng tác phm ngh thut, nhng kit tác ca tư duy, thông qua đó bn s nhn ra cách nhng b óc ln đang tìm câu tr li theo cách riêng ca h.

Đi hc không phi là cơ hi duy nht đ hc cách nghĩ, nhưng nó là cơ hi tt nht. Có mt điu chc chn: Nếu bn vn chưa bt đu làm nó cái lúc mà bn đã tt nghip, kh năng cao là bn s không làm nó sau này. Phn ln bn năm ca bn s lãng phí nếu đi hc ch thun tuý chun b cho sinh viên ra trường đi làm.

Các trường đi hc tinh hoa thường t mãn rng h đang dy hc sinh cách nghĩ, nhưng nhng gì h làm ch đào to sinh viên các k năng phân tích và hùng bin - nhng k năng cn thiết đ thành đt trong kinh doanh và ngh nghip. Tt c mi th đu là k ngh - s phát trin ca chuyên môn hoá - và tt c mi th cui cùng đu được gii thích bng các thut ng chuyên môn.

Các đi hc tôn giáo - các đi hc khu vc mà chng ai biết đến tên - thường làm tt hơn trên phương din này. Qu là mt bn cáo trng cho Ivy League và đng bn: rng nhng trường đi hc ch đng bc bn trên bng xếp hng hc thut, tuyn vào nhng hc sinh có đim SAT thp hơn hc sinh ca h đến vài trăm đim, li đem đến mt nn giáo dc tt hơn, nn giáo dc vi ý nghĩa đúng nht ca nó.
 
Ít nht thì các trường đi hc tinh hoa đu rt kht khe và cht lượng trong vn đ hc thut, không ư? Không nht thiết. Nếu là các ngành khoa hc thì thường là như vy. Nhưng các ngành khác? Không nhiu lm. Có mt vài ngoi l, hn nhiên, nhưng các giáo sư và sinh viên đã ngm ký kết mt "hip ước không gây hn”.

Sinh viên được các hc vin coi như là “khách hàng” và thường được tho mãn nhiu hơn là thách thc. Các giáo sư thường được tr thưởng nh các công trình nghiên cu, vy nên h luôn c gng dành càng ít thi gian trên lp càng tt đ tp trung cho đ tài nghiên cu ca mình. Chính sách đãi ng giáo viên kiu này đang chng li chính công vic ging dy, và các trường đi hc càng danh giá, khuynh hướng này càng mnh. Kết qu là nhng bài làm hin nay dù cht lượng kém hơn nhưng li được đim cao hơn.

Đúng là thanh niên ngày nay giao tiếp và tham gia xã hi nhiu hơn là thanh niên vài thp k trước, đúng là h d thích nghi vi các xu hướng sáng to và khi nghip hơn. Nhưng nó đng thi cũng đúng, ít nht là các trường đi hc danh giá, rng nếu ngay c nhng khát vng này duy trì được ti lúc ra trường - mt cái “nếu” ln lao - h thường gii hn s kiến to ca mình trong nhn thc eo hp v điu gì to nên mt cuc sng giá tr: s giàu có, thành tích, và thanh thế.

Tri nghim, bn thân nó, đã b gim xung ch còn là mt phương tin đ viết bài lun đi hc. T vic hc đến tri nghim, tt c đu được biến thành th hàng hoá cho h sơ tuyn sinh, bước tiếp theo sau nhng con s và thành tích đp là tìm kiếm nhng tri nghim có th đem ra sn xut thành bài lun. Thi báo New York báo cáo rng gi đây đã có nhng trung tâm làm ăn phát đt t vic sn xut các mùa hè chun-b-cho-bài-lun. Song, th làm chúng ta rùng mình nht là s nông cn ca nhng hot đng này: mt tháng du lch vòng quanh nước Ý đ hc v thi kỳ Phc hưng, “c mt ngày” làm vic vi mt band nhc. C mt ngày cơ đy!

Tôi nhn ra được mt đim chung t nhng hot đng thin nguyn. Ti sao nhng hc sinh đó li phi cn đến nhng nơi như Guatemala (mt quc gia Trung M) đ làm các d án cu tr, thay vì nhng nơi rt gn như Milwaukee hay Arkansas (mt thành ph và mt bang ca nước M)? Khi các bn đang M, ti sao ai cũng phi đi bng được đến New Orleans? Có l đó chng phi điu đáng ngc nhiên gì, khi bn tr được dy đ nghĩ v vic tình nguyn, s giúp đ người khác như là th đ phc v cho li ích bn thân chúng - đúng vy, mt th đ làm đp h sơ. “Thành công bng cách làm vic tt” tr thành mt khu hiu.

Nếu có mt khái nim, mà qua đó ý nghĩa ca trách nhim xã hi được truyn đt ti các ngôi trường danh giá, thì đó là “leadership” - k năng lãnh đo. “Harvard là nơi dành cho nhng nhà lãnh đo” là mt câu nói sáo rng ca dân khu Cambridge. Tr thành mt hc sinh thành đt đng nghĩa vi vic b thôi thúc đ nghĩ v bn thân như là mt th lĩnh tương lai ca xã hi. Nhưng nhng gì các đi hc này nghĩ khi nói đến kh năng lãnh đo không gì hơn là vic leo lên hàng top. To dng mi quan h mt công ty lut có tiếng, tr thành mt giám đc, mt CEO, leo lên đnh ca bt c h thng cp bc nào bn tham gia. Tôi không nghĩ vi nhng con người các đi hc tinh hoa thì leadership có ý nghĩa gì cao hơn, hay bt c ý nghĩa gì khác.

Điu ma mai là sinh viên các đi hc tinh hoa được nói rng h có th tr thành bt c th gì h mun, nhưng phn ln cui cùng đu chn tr thành nhng th na ná nhau. Như vào năm 2010, khong 1/3 s sinh viên tt nghip t các trường đi hc hàng đu đu đi làm trong các công ty tài chính hoc tham vn tài chính, k c Harvard, Princeton, và Cornell. Nhng ngành ngh còn li đã biến mt khi tm nhìn ca h: t quân s, chính tr bu c, đến phn ln các chuyên ngành hc thut, k c khoa hc cơ bn.

Mi người s coi bn là 1 k hào hoa nếu bn b hc t mt trong các trường danh giá và tr thành mt Mark Zuckerberg tiếp theo, nhưng li được coi là l bch nếu bn làm mt nhà hot đng xã hi. “Th mà Ph Wall nhn ra,” Ezra Klein nói, “đó là các đi hc đang sn xut mt lượng ln nhng sinh viên ra trường ưu tú nhưng hoàn toàn bi ri. Nhng đa tr s hu mt mã lc tư duy khng l, mt đo đc ngh nghip tuyt vi, và không có tí khái nim nào v vic chúng s làm điu gì tiếp theo.”

Vi phn ln các đi hc danh giá, h thng đang làm rt tt vic ca nó. S lượng các h sơ np tuyn tiếp tc tăng lên, các ngun tài tr ngày càng phong phú, hc phí tăng dù đem đến nhiu li phàn nàn nhưng không h có du hiu xung dc trong kinh doanh. Còn vic nó có đang hot đng tt vi nhng người khác không thì li là mt câu hi khác.
-------------

Chng phi l bch khi ta khng đnh rng nhng trường đi hc như Harvard là nhng pháo đài kiên c ca đc quyn, nơi mà nhng người giàu gi con em h đ hc cách đi cách đng, cách nói năng và suy nghĩ như mt người giàu. Chng phi chúng ta đu biết điu này ri sao? Chúng không được gi là các đi hc tinh hoa không vì ý nghĩa c. Nhưng kết qu là chúng ta li thích gi v theo mt cách khác: rng dù sao thì chúng ta vn đang sng trong thi đi ca chế đ trng dng nhân tài (meritocracy).
 
Biu hin ca công bng xã hi được th hin qua h thng chính sách chy bên dưới khu hiu: “s đa dng” (diversity). Và đa dng thc s th hin điu gì khác hơn ngoài mt cuc cách mng xã hi? Princeton, dù đã tng không nhn sinh viên n mãi cho ti năm 1961 - cũng là năm mà trường ch có duy nht mt sinh viên M gc Phi - gi đây có mt na s sinh viên là n và ch có mt na sinh viên là da trng. Song, đa dng v gii tính và màu da đã tr thành v bc cho phong trào phá b nn phân bit chng tc - th cui cùng li đem đến rt nhiu tin cho các trường. Các trường đi hc tinh hoa vn đang ph thuc vào b mt đo đc h có được t ci cách giáo dc nhng năm 1960, khi h quyết đnh mt bước tiến táo bo trong vic tháo b cơ chế giáo dc ch phc v cho tng lp quý tc da trng.

S tht là chế đ trng dng nhân tài ca chúng ta chưa bao gi thc s gii quyết được vn đ thiên v. Ghé thăm khuôn viên các trường đi hc danh giá, bn s rung đng trước cnh tượng "m lòng" khi nhìn nhng đa tr là con ca các doanh nhân và chính khách da trng đang hc và chơi đùa bên cnh nhng đa tr khác là con ca các doanh nhân và chính khách da đen, châu Á, hay M Latinh. Sinh viên Stanford nghĩ rng chúng đang được hc và sng trong mt môi trường đa dng nếu như mt người đến t Missouri và người khác đến t Pakistan, hoc nếu mt người thì chơi cello và người kia thì chơi khúc côn cu. Chng bn tâm rng b m ca chúng đu toàn là bác sĩ và giám đc ngân hàng.

Điu đó không có nghĩa là không có mt vài ngoi l, nhưng nhìn chung là vy. S tht là, nhóm người yếu thế và khó khăn nht trong xã hi chúng ta là tng lp lao đng và nhng nông dân da trng - nhng đi tượng gn như chng bao gi xut hin mt trường đi hc danh giá ca chúng ta. Cái "đa dng” mà trường nói đến là tt c nhng gì bn đã thy: nhng sinh viên vi nhiu màu da và xut x t nhng gia đình thượng lưu và trung lưu đến đây hc và chung sng vi nhau.

Đng t la phnh bn thân na: Trò chơi tuyn sinh đi hc này không phi là đ tng lp h lưu và trung lưu tìm cách vươn lên trong xã hi, và cũng chng phi đ tng lp thượng lưu c gng duy trì v trí ca h. Nó là đ xác đnh các v trí ca h thng cp bc bên trong chính tng lp thượng lưu. Ti nhng vùng ngoi ô và thành th giàu có nơi mà ch yếu trò chơi này đang được cnh tranh, vn đ không phi bn có được nhn vào mt trường đi hc tinh hoa hay không. Mà vn đ là bn đi hc ngôi trường tinh hoa nào. Đó là cuc chy đua gia Penn và Tufts, không phi là Penn vi Penn State. Chuyn mt thanh niên sáng d có th đi hc Ohio State (mt trường thường), tr thành mt bác sĩ, có nhà Dayton, và có mt cuc sng khá gi chng có gì đáng k. Kết qu như vy vn là quá xoàng đ nghĩ đến.

H thng đang ngày càng làm gia tăng s bt công, khong cách giàu nghèo, làm ì ch s dch chuyn ca xã hi, bo v duy trì nhng đc quyn, và to ra mt tng lp tinh hoa tách bit hoàn toàn khi cái xã hi mà l ra h phi lãnh đo. Nhng con s là không th chi cãi. Năm 1985, 46% sinh viên năm nht ti top 250 trường đi hc danh giá đến t mt phn tư s dân có thu nhp cao nht. Đến năm 2000, con s này là 55%. Vào năm 2006, ch có khong 15% s sinh viên ca nhng ngôi trường cnh tranh nht đến t na nghèo nht ca dân s. Trường càng danh giá, xu hướng bt bình đng gia các sinh viên được chn càng cao. Các đi hc công lp cũng chng khá hơn gì các trường đi hc tư là my. Như năm 2004, 40% s hc sinh được nhn t các trường công danh giá nht đến t nhng gia đình có thu nhp t 100,000$ tr lên.

Lý do chính cho xu hướng này rt rõ ràng. Không phi là vì hc phí tăng (dù đó cũng là mt yếu t), mà là do kinh phí không ngng tăng đ sn xut ra mt đa tr thích hp đ cnh tranh trong trò chơi tuyn sinh này. Càng nhiu chướng ngi vt, s tin b ra càng đt đ đ mua "b phóng” giúp con bn vượt qua nhng yêu cu tuyn sinh đó.

Nhng gia đình giàu bt đu b tin đ mua cho con h mt con đường đến vi các trường đi hc tinh hoa t khi đa tr mi sinh ra: hc nhc, hc th thao, du lch nước ngoài (thông qua các chương trình “làm phong phú tri nghim”) - quan trng nht, hn nhiên, là hc phí đt đ tr cho các trường tư hoc sinh hot phí các trường công top đu.

Bài thi chun hoá SAT đáng nh ra được dùng đ đánh năng lc, nhưng thc ra nó là th đ đánh giá kh năng thu nhp ca cha m.

Ngày nay, ít hơn mt na các hc sinh gii nhưng gia đinh thu nhp thp có ý đnh đăng ký vào đi hc.
 
Vn đ không phi là không nhiu các hc sinh nghèo nhưng gii và đ tư cách đ được chn. Các trường không th chi tr cho tt c nhng hc sinh nghèo này được - h cn có mt lượng ln nhng hc sinh có th tr toàn b hc phí và ngun tài tr thì không bao gi là đ cho tt c mi trường hp - thm chí còn không rõ là h có mun hay không.

Do vy, khó có th là do trùng hp tình c khi bt bình đng trong thu nhp ngày càng tăng, hoc s chuyn dch xã hi ca M đang thp hơn gn như tt c các quc gia phát trin khác. Các đi hc tinh hoa không ch bt lc trong vic đo nghch xu hướng bt bình đng trong xã hi; chính sách ca h thm chí ch đng thúc đy nó.
-------------

Có điu gì tôi có th làm, rt nhiu bn tr t các trường danh giá đã viết thư hi tôi, đ tránh vic tr thành mt cc “shit" hng nht được bao vây bi nhng đc quyn? Tôi không có mt câu tr li tho đáng. Bn không th đơn gin nghĩ ra mt cách đ đng cm vi nhng người có hoàn cnh khác mình khi bn chng biết gì v h c. Bn cn tiếp xúc trc tiếp vi h, và nó phi da trên nguyên tc bình đng: không phi trong bi cnh “tình nguyn”, không phi vi tinh thn “c gng”, và cũng chng phi như cách bn “mua mt cc cafe cho mt thành viên ban c vn đi hc đ làm quen và hi thông tin cá nhân ca h”.

Thay vì tình nguyn, ti sao không th làm công vic ca nhng người bn mun giúp đ? Điu đó s cho bn rt nhiu nhn thc sâu sc v cuc sng ca nhng con người này. Ti sao không th làm công vic bi bàn đ t thân nhn ra vic này khó khăn đến đâu, c v th cht ln tinh thn? Bn thc s không h thông minh như nhng gì mi người vn nói v bn; bn ch thông minh hơn mt vài khía cnh thôi. Ngoài kia có rt nhiu nhng con người thông minh nhưng không đến các trường đi hc danh giá, hoc thm chí bt c đi hc nào - ch yếu là vì lí do giai cp.

Tôi đang không o tưởng khi nói rng vic bn đi hc đâu thc s không quan trng. Nhưng chúng ta có nhng la chn. Vn có nhng trường đi hc công rt tt khp các vùng trên c nước. H thng giáo dc đó ch yếu chú trng vào cá nhân, và thc s đem đến mt môi trường đa dng v xut thân kinh tế xã hi, cùng vi tt c nhng tri nghim đáng giá nó có th đem đến.

T báo U.S News and World Report cung cp nhng con s phn trăm t l các sinh viên năm nht đng trong top 10 trường trung hc ca h. Vi 20 trường đi hc top đu, con s này thường cao hơn 90%. Tôi s rt lo lng nếu đi hc mt ngôi trường như vy. Các sinh viên quyết đnh cht lượng ca các bui tranh lun trong lp; h đnh hình các giá tr và kỳ vng ca bn, dù tt hay xu. Mt phn cũng là vì cht lượng sinh viên mà tôi vn khuyên hc sinh tránh xa Ivy và đng bn ca chúng. Nhng sinh viên các trường ít danh giá hơn thường thú v hơn, tò mò hiếu hc, ci m hơn, và ít thích cnh tranh hay ít được thiên v hơn.

Nếu có mt nơi nào đó mà đi hc vn là đi hc - nơi mà ging dy và nhân văn vn đi chung vi nhau - thì đó là các đi hc liberal arts (các trường đi hc khai phóng). Nhng trường này thường nh, không phi mt nơi hp vi tt c, và thường khá cô lp, cũng là mt th không phi dành cho tt c. La chn tt nht có l là các trường bc hai (các trường dưới top 50 nhưng trên top 100) như là Reed, Kenyon, Wesleyan, Sewanee, Mount Holyoke, và các trường khác. Thay vì c gng cnh tranh vi Harvard và Yale, các trường này duy trì lòng trung thành ca mình vi nhng giá tr giáo dc đích thc.

Không biến thành mt cc “shit” sng trong đc ân c đi là mt mc tiêu đáng ngưỡng m. Nhưng cui cùng thì vn đ ct lõi đó là hoàn cnh đã không cho chúng ta mt la chn nào khác. Thi khc đã đến, không ch đơn gin là ci cách c h thng t trên xung dưới, mà là tìm mt li thoát cho chúng ta đ cùng nhau tiến đến mt xã hi kiu mi.

H thng giáo dc cn phi hành đng đ gim nh s phân chia giai cp, ch không phi mô phng và tái sn xut nó. Cuc cách mng chúng ta cn làm bây gi nên da trên giai cp ch không phi sc tc. S ưu tiên cho con ông cháu cha và các vn đng viên cn b loi b. Đim SAT nên được xem xét cùng vi các nhân t kinh tế xã hi ca hc sinh.

Các trường đi hc nên chm dt vn nn nhi-nhét-vào-h-sơ bng cách đưa ra gii hn s hot đng ngoi khoá bn tr có th lit kê đơn xin hc ca chúng. H nên đ cao các tri nghim công vic thin nguyn mà nhng hc sinh thu nhp thp vn thường làm khi trung hc mà nhng đa tr thành đt chng bao gi mó đến. H phi t chi chuyn thiên v vi nhng cơ hi mà h có th tn dng t s giàu có ca cha m hc sinh. Và tt nhiên, h nên dng li vic hp tác vi t U.S News (Trang xếp hng các trường đi hc M).

Nhìn chung, h cn phi suy nghĩ li khái nim ca vic trng dng nhân tài. Nếu các trường mun đào to mt thế h nhng nhà lãnh đo tt hơn so vi chúng ta đang có hin nay, h phi t hi bn thân xem nhng phm cht gì nên được thúc đy.

Chn hc sinh t đim GPA và s lượng hot đng ngoi thường có li cho nhng hc sinh tuân th biết nghe li hơn là nhng b óc đc lp và sáng to.

Song, s thay đi cn đi sâu hơn là ch ci cách h thng tuyn sinh. Nó có th gii quyết vn đ thường thường, nhưng không th gii quyết vn đ bc bi hơn ca bt công. Vn đ nm trong chính Ivy League. Chúng ta đã ký kết s đào to tng lp lãnh đo cho mt vài trường đi hc tư nhân. Dù h có khng đnh hành đng vì li ích chung như thế nào đi na, h luôn đt quyn li ca mình lên trước. Liu ham mun tin tài tr t cu hc sinh ca Harvard có phi là mt lí do chính đáng đ c duy trì mãi mãi h thng giai cp như thế này?

Tôi đã tng nghĩ rng chúng ta cn to ra mt thế gii nơi mà tt c nhng đa tr đu có cơ hi ngang nhau đ được hc Ivy League. Nhưng tôi đã nhn ra rng th mà chúng ta tht s cn là to ra mt xã hi mà con em chúng ta KHÔNG CN phi hc Ivy League, hay bt c trường tư nào, đ có mt giáo dc tt.

Đó là nn giáo dc công cht lượng cao, được cp tin t ngân sách công, cho quyn li ca tt c mi người: th đã thúc đy mnh m s phát trin ca giáo dc công lp sau nhng năm chiến tranh. 
 
Tt c mi người đu có cơ hi như nhau đ có th tiến xa nht xng đáng vi n lc và tài năng ca h - bn biết đó, chính là gic mơ M. Tt c mi người đu nên được tri nghim nn giáo dc khai phóng mà các trường liberal arts đang to ra đ có được mt tâm trí rng m, mt tâm hn giàu có.

Chúng ta đã nhn ra rng nn giáo dc cht lượng và min phí t tiu hc đến ph thông là mt quyn con người. Chúng ta cũng nên nhn ra - như cách mà chúng ta đã tng và rt nhiu quc gia khác đang - rng điu đó cũng đúng vi giáo dc đi hc. Chúng ta đã tng có chế đ quý tc. Chúng ta đã tng có chế đ nhân tài. Gi là lúc cn có được mt nn dân ch.

P.S: Đ mt thy tai nghe cuc tranh lun này, bn có th xem thêm video dài 1h45’ ca tác gi b luc” ti chính trường Harvard, vi “ban cht vn” là nhng đi din ct cán ca trường như Homi K. Bhabha, Director of Humanities Center; Rakesh Khurana, Dean of Harvard College; Diana Sorensen, Dean for the Arts and Humanities; Fawwaz Habbal; Executive Dean for Education and Research, Harvard School of Engineering and Applied Sciences...

Hãy nghe chính tiếng nói t nhng người trong cuc như các sinh viên, ging viên, trưởng khoa ca Harvard...đ xem liu “căn bnh ung thư” mà William Deresiewicz nói đến có thc s tn ti hay không.




Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...