Hiển thị các bài đăng có nhãn cuộc chiến văn hóa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cuộc chiến văn hóa. Hiển thị tất cả bài đăng

Bảo tồn và phát triển văn hoá dân tộc

"Tát cạn văn hóa ra khỏi một dân tộc - nghĩa là tát cạn ký ức và sắc thái độc đáo ra khỏi dân tộc đó - tức là giết chết dân tộc đó".

Milan Kundera.

Bài giảng "Bảo tồn và phát triển văn hoá dân tộc"


Thượng Toạ Thích Chân Quang, thế danh Vương Tấn Việt, cháu nội cụ lương y Vương Sinh Huy, tức Nguyễn Sinh Huy, tức cụ Phó Bảng Nguyễn Sinh Sắc thân sinh của Hồ Chủ Tịch; viện chủ Thiền tôn Phật Quang (thung lũng núi Dinh, Tân Thành, Bà Rịa Vũng Tàu, cách chùa Thị Vải ở núi Thị Vải của cô Lê Thị Huệ không xa), chùa Viên Quang (huyện Nam Đàn, tình Nghệ An) và Thiền thất Bảo Quang (huyện Củ Chi, Thành phố Hồ Chí Minh).

Vì sao không nên gộp Tết Ta vào Tết Tây và Ý nghĩa đặc biệt của ngày Tết cổ truyền Việt Nam (*)


[…] Người ta đặt ngày 1-6 là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi, để các cơ quan, đoàn thể và gia đình nhắc nhau biết chăm sóc, dạy dỗ thiếu nhi. Vì có những nơi mà thiếu nhi sống mà không có tuổi thơ, không được học hành, chẳng được yêu thương, phải lao động vất vả. Nên có ngày Thiếu Nhi để nhắc nhở mọi người quan tâm thiếu nhi, vì thiếu nhi là tương lai của nhân loại. Rồi lại có ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8-3 bởi vì phụ nữ vốn chân yếu tay mềm, đa phần là vậy, phụ nữ yếu sức hơn đàn ông nên dễ bị bắt nạt, ức hiếp, ngược đãi bằng luật rừng, và ở những xứ đàn ông dâm dục nhiều thì phụ nữ dễ bị cưỡng hiếp. Vì vậy nên thế giới lập ra ngày Phụ Nữ để vinh danh giá trị người phụ nữ và để nhắc người đàn ông phải biết bảo vệ, yêu thương những người phụ nữ bên cạnh mình. Rồi có ngày 1-5 là ngày Quốc Tế Lao Động, bởi vì thân phận người lao động cực khổ quá. Số phận của họ, cuộc đời của họ bị ảnh hưởng nhiều, thậm chí là quyết định bởi người chủ. Vì để nhắc cho thế giới biết thân phận cũng như sự đóng góp của người lao động nên người ta lập ra ngày Quốc Tế Lao Động 1-5.


 Vậy, đố chư tôn đức, đố quý Phật tử, người ta lập ra ngày Tết để làm gì? Ngày Tết ở đâu ra? Ngày Tết được cho là ngày bắt đầu của một năm mới. Tại sao ngày bắt đầu của một năm mới lại quan trọng đến như vậy? Chúng ta có 2 ngày bắt đầu năm mới khác nhau. Một ngày của dương lịch. Một ngày của âm lịch. Cùng là ngày 1-1, nhưng hai ngày đó thường chênh lệch nhau khoảng từ 1 tháng đến gần 2 tháng. Vậy, ngày đầu năm của dương lịch với ngày đầu năm của âm lịch, ngày nào mới thật sự đúng là ngày đầu năm? Những người yêu văn hoá phương Tây thì cho rằng ngày 1-1 của dương lịch mới là ngày đầu năm. Sự thật điều đó là sai. Sự thật là, xét theo thời tiết, thì ngày 1-1 của dương lịch vẫn còn nằm trong mùa đông. Chỉ có ngày 1-1 của âm lịch mới chính xác nằm trong mùa xuân. Vì vậy, người Đông Phương làm lịch chọn ngày 1-1 làm ngày đầu năm đúng vào thời điểm bắt đầu của mùa xuân, đã văn minh hơn người Tây Phương. Chúng ta xem dự báo thời tiết vào mùa xuân sẽ thấy đến tháng 2 của dương lịch mới bắt đầu mùa xuân, tức là tháng Giêng của âm lịch. Cho nên, để từ giã mùa đông lạnh lẽo, u ám, buồn bã, bước vào thời điểm nắng ấm bắt đầu ửng lên, tuyết dần dần tan, mầm chồi bắt đầu vươn dậy, những nụ hoa từ từ hé mở thì chính xác chỉ là ngày đầu năm của âm lịch.

Nên vì vậy, ta cố gắng duy trì ngày Tết truyền thống theo âm lịch này vì nó vừa hợp với lòng người biết yêu quý bản sắc văn hoá dân tộc, vừa chính xác phù hợp với sự chuyển dịch luân phiên giao mùa của thời tiết. Có một số người cứ kêu “thôi ăn Tết theo dương lịch cho giống với thế giới”. Tại sao, mắc gì phải giống với thế giới, trong khi âm lịch của Đông Phương mới chính xác hơn, chứ không phải là dương lịch? Nên đúng ra là Mỹ, Pháp, Âu Châu … phải ăn Tết theo lịch Việt Nam mới là đúng. Chứ mình không cần ăn Tết theo họ. Nên hôm nay chúng ta ở đây để chúng ta đón giao thừa, cùng với cả nước, chuẩn bị ngày mai bước vào những ngày Tết đầu năm, thì ta là những người văn minh hơn một nửa bên kia bán cầu của thế giới. [tiếng Phật tử vỗ tay vang dội].

Tâm thư gửi bộ trưởng Trương Minh Tuấn

          Kính gửi bác Trương Minh Tuấn, Bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông (TT-TT).


          Kính thưa bác.      
Con là một đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, năm nay con 20 tuổi.
Hôm nay, con tình cờ xem được một số trang của hai quyển truyện xuất bản tại Việt Nam là “Game Of Thrones - Trò chơi vương quyền” và “A Chivalry of the Failed Knight - Sử thi về một hiệp sĩ lưu ban”. Con xin phép dẫn lại một số trích đoạn ạ và hình ảnh ạ:
 “ … “Có thích không” cô thì thào hỏi khi hướng dẫn cậu cho dương vật vào bên trong cô. Chỗ đó của cô ướt sũng, và cô không còn là trinh nữ nữa, điều đó rất rõ, nhưng Jon không quan tâm. Lời thề của cậu, sự trong sạch của cậu, tất cả không còn quan trọng nữa, quan trọng bây giờ là hơi nóng của cô, là cái miệng đang ngấu nghiến, là ngón tay đang vê đầu vú cậu …” (Trò chơi vương quyền)

 “        … “Wow! Dữ dội! Công chúa thoát y!”
          “Ý tưởng tuyệt vời! Đại ca Bisho muôn năm!”
          “Cởi mau, cởi mau! Há há há!”
          Phải phơi bày da thịt trước quân cục súc, cảm giác nhục nhã nhuộm đỏ gò má Stella. Cô cởi bỏ từng lớp, từng lớp y phục trên người.” (Sử thi về một hiệp sĩ lưu ban)


Kính thưa bác.
Con nghĩ rằng những nội dung như trên là văn hoá phẩm đồi truỵ. Văn hoá phẩm đồi truỵ kích động lối sống tự do tình dục: quan hệ tình dục nhiều, trước hôn nhân, ngoài hôn nhân, khiến người con gái không giữ được trinh trắng trước cuộc hôn nhân chính thức, người con trai thì sống thử vô trách nhiệm (được phát bao cao su miễn phí mà). Sự dễ dãi với tình dục lúc tuổi trẻ của người con trai, con gái cùng đối tượng khác khiến lòng kính trọng lẫn nhau giữa hai người khi thành vợ thành chồng không bao giờ là trọn vẹn, sẽ luôn sứt mẻ, âm ỉ nghi kị về lòng chung thuỷ, ghen tuông và xem thường. Lòng “tương kính như tân”, tức “kính trọng lẫn nhau như ngày đầu” của hai vợ chồng là nền tảng của gia đình bền vững. Gia đình bền vững là nền tảng của văn hoá, thuần phong mỹ tục dân tộc. Mà văn hoá, thuần phong mỹ tục dân tộc là cội nguồn quyết định sự tồn vong, thịnh suy của đất nước.
Kính thưa bác.
Khoản 1 điều 60 của Hiến pháp ghi rõ “Nhà nước, xã hội chăm lo xây dựng và phát triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc, tiếp thu tinh hoa văn hóa nhân loại”. Điều 253 Bộ Luật hình sự quy định “Người nào làm ra, sao chép, lưu hành, vận chuyển, mua bán, tàng trữ nhằm phổ biến sách, báo, tranh, ảnh, phim, nhạc hoặc những vật phẩm khác có tính chất đồi trụy, cũng như có hành vi khác truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tiền từ năm triệu đồng đến năm mươi triệu đồng, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm”.
Xuất bản văn hoá phẩm đồi truỵ nhằm kích động lối sống tự do tình dục chẳng những là hành vi vi phạm khoản 1 điều 60 của Hiến pháp và điều 253 của Bộ Luật hình sự mà còn tàn phá văn hoá, thuần phong mỹ tục dân tộc; đánh vỡ sự bền vững của hàng triệu gia đình; huỷ diệt tâm hồn của hàng chục triệu trẻ em, học sinh – sinh viên; và đe doạ nghiêm trọng sự tồn vong của đất nước, của chế độ.
Con tin bác sẽ nhân danh lòng yêu nước và tinh thần thượng tôn Hiến pháp – Pháp luật để có biện pháp đủ cứng rắn nhằm bảo vệ văn hoá – linh hồn của dân tộc ạ.
Thanh thiếu niên chúng con đã quá thừa những thông tin kích dục trên mạng internet. Từng ấn phẩm truyện, truyện tranh, từng bộ phim kích dục được xuất bản, công chiếu công khai một cách hợp pháp sẽ là những giọt thông tin kích dục nhỏ vào ly tâm hồn vốn đã đầy ắp những điều đó của chúng con. Mỗi một giọt nước tràn li có thể sẽ khiến xã hội có thêm hàng trăm bào thai bị nạo phá; hàng nghìn ánh mắt trong veo của trẻ thơ bị vẩn đục, nhàu nát bởi sự quấy rối, xâm hại, bạo hành. Một người anh của con đang du học ở Mỹ có tâm sự rằng: “Ở bên này, các sinh viên trước khi vào học phải được huấn luyện một khoá học về tính dục: nhận dạng thế nào là quấy rối tình dục, thế nào là hiếp dâm… và chỉ dẫn cái phương pháp để tự bảo vệ chính mình, bảo vệ bạn bè mình. Đồng thời nhận biết các dấu hiệu của “tội phạm tính dục” để kịp thời báo cáo, phòng tránh cho mình và người khác”. Con tin rằng thế hệ trẻ chúng con không chỉ cần các thông tin, khoá học như thế, mà chúng con còn cần những thông tin, khoá học về: tác hại của tình dục bừa bãi, lợi ích của việc làm chủ bản thân và phương pháp hoá giải đòi hỏi sinh lý của cơ thể khi chúng con muốn tập trung vào việc học, công việc hay khi chúng con ở gần người yêu để không có những cử chỉ, hành vi vượt ngoài giới hạn. Nhờ như vậy, chúng con có thể trở nên vững vàng, bản lĩnh, hơn trong việc làm chủ bản thân. Khả năng đó sẽ giúp chúng con tăng trưởng sức chịu đựng và lòng kính trọng với người yêu, người bạn đời của mình để đạt được hạnh phúc trong tình yêu, hôn nhân, gia đình. Đó mới là điều chúng con cần, mà con nghĩ, Bộ TT-TT nên ủng hộ những thông tin như thế, chứ không phải là cấp phép thêm cho những “giọt nước tràn li” ạ.
Con kính chúc bác một năm Kỷ Dậu nhiều sức khoẻ, phước lành và an lạc ạ.
Con xin chờ đợi hồi âm của bác ạ. Năm hết Tết đến, nếu thanh thiếu niên chúng con nhận được từ bác những phong bao lì xì: một số quyết định thu hồi và xử phạt, thì chúng con sẽ vui xuân thêm phần lạc quan, vui vẻ, sung sướng biết là bao nhiêu ạ.
Con xin dừng bút.
Hồng Liên
Nguyễn Thị Hồng Liên

Xem thêm: Bí mật lịch sử - Karl Marx ủng hộ tự do tình dục: http://3t333.blogspot.ru/2016/12/vi-sao-nha-nuoc-viet-nam-cho-chieu-phim-18-o-rap-va-vtv.html

Đơn tố cáo hành vi vi phạm thuần phong mỹ tục, vi phạm pháp luật, vi phạm hiến pháp của Đài truyền hình Việt Nam (VTV)

Quyền trẻ em (Child Rights) và Tự do tình dục (Sexual Liberation) là hai công cụ mà Chủ nghĩa đế quốc (Imperialism) sử dụng để thống trị loài người về văn hoá

Quyền trẻ em (Child Rights) và Tự do tình dục (Sexual Liberation) là hai công cụ mà Chủ nghĩa đế quốc (Imperialism) sử dụng để thống trị loài người về văn hoá

Quyền trẻ em (Child Rights) và Tự do tình dục (Sexual Liberation) là hai công cụ mà Chủ nghĩa đế quốc (Imperialism) sử dụng để thống trị loài người về văn hoá

1.    Vì sao để xâm lược và duy trì sự cai trị, chủ nghĩa đế quốc luôn phải bứng tận gốc rễ văn hoá bản sắc truyền thống của dân tộc bản địa?
Trước khi thực dân Pháp xâm lược Việt Nam, họ truyền đạo, dẹp đi bàn thờ ông bà tổ tiên. Thánh Kinh đã đi trước, súng đạn nối bước theo sau. Khi xâm lược châu Mỹ, Thực dân Anh và Tây Ban Nha cũng truyền đạo, họ thảm sát người da đỏ bản địa đến đâu, thì truyền đạo đến đó. Sau khi xâm lược Việt Nam, ngay lập tức Pháp dựng lên những nhà thổ, tiệm rượu, và nhà buôn thuốc phiện. Theo con số thống kê mà nhà báo Nguyễn Ái Quốc công bố, 12 triệu người Việt mỗi năm nốc 24 triệu lít rượu, tính cả đàn bà, trẻ nít [1]. Sau khi liên quân tám nước xâu xé thành công Trung Quốc, ngay lập tức mọc lên những nhà thổ, nhà buôn thuốc phiện. Các cô gái ở nông thôn lũ lượt rũ bỏ bộ đồ nhà quê, khoác lên mình bộ xườn sám theo cách phong cách Âu Mỹ (gợi dục, xẻ lên cao một cách táo bạo), để làm gái điếm. Ngay sau khi Diệm lên nắm quyền ở miền nam Việt Nam, hàng trăm nghìn quyển sách khiêu dâm, đồi truỵ lan tràn khắp mọi ngõ ngách miền nam, mà nhất là ở đô thành Sài Gòn.
Tại sao? Tại sao chủ nghĩa đế quốc phải làm những công việc đó? À, đó là vì, để khuất phục một dân tộc đời đời kiếp kiếp cúi đầu khom lưng làm nô lệ, chủ nghĩa đế quốc buộc phải BỨNG TẬN GỐC RỄ VĂN HOÁ BẢN SẮC TRUYỀN THỐNG CỦA DÂN TỘC đó. Xin nhấn mạnh hai chữ "bản sắc", nghĩa là văn hoá rất đặc thù, không lẫn lộn. Vì hễ còn ý thức về văn hoá truyền thống thì cho dù dân tộc đó bị cai trị trăm năm, nghìn năm, triệu năm, dân tộc đó vẫn đứng bật lên quét sạch mọi quân thù ra khỏi bờ cõi.
Để khuất phục một dân tộc đời đời kiếp kiếp cúi đầu khom lưng làm nô lệ, chủ nghĩa đế quốc buộc phải BỨNG TẬN GỐC RỄ VĂN HOÁ BẢN SẮC TRUYỀN THỐNG CỦA DÂN TỘC đó

Tại sao tổ tiên ta nghìn năm Bắc thuộc, nhưng vẫn bất khuất quật cường? Đó là vì chúng ta bảo vệ được bản sắc văn hoá dân tộc. Dĩ nhiên, giữa chúng ta và Trung Quốc có sự giao thoa về văn hoá, ở một chừng mực nào đó, vì dù sao Người Cha của dân tộc ta là Cha Lạc Long Quân, cũng là người Trung Quốc. Nhưng sự giao thoa đó không là gì cả nếu so với những bản sắc văn hoá đặc trưng của ta.
2.    Chủ nghĩa đế quốc làm gì để BỨNG TẬN GỐC RỄ VĂN HOÁ BẢN SẮC TRUYỀN THỐNG CỦA MỘT DÂN TỘC?
Vậy thì, chủ nghĩa đế quốc làm gì để BỨNG TẬN GỐC RỄ VĂN HOÁ BẢN SẮC TRUYỀN THỐNG CỦA MỘT DÂN TỘC? Muốn trả lời câu hỏi này, ta phải hiểu, cái gì là gốc rễ của văn hoá bản sắc truyền thống của một dân tộc? Là gì ạ? Là những GIA ĐÌNH BỀN VỮNG [2]. Mỗi một gia đình Việt Nam hạnh phúc, vợ chồng thương yêu kính trọng nhau, có trách nhiệm nuôi nấng dạy dỗ con, con cái hiếu kính cha mẹ, lễ phép với người lớn, tôn sư trọng đạo, anh chị thương yêu em, em kính trọng anh chị ... Một gia đình có được những điều đó thì vô cùng bền vững. Và, gia đình bền vững đó, chính là những cái nôi của văn hoá bản sắc truyền thống dân tộc, cũng chính là thành trì vững chắc bảo vệ Tổ Quốc trước mọi mưu đồ xâm lăng, dù là chủ nghĩa Sô Vanh Đại Hán, chủ nghĩa Phục Quốc Do Thái hay chủ nghĩa Đại Hồi.
Mất gia đình bền vững là mất văn hoá dân tộc. Mất văn hoá dân tộc là mất nước, mất chế độ.
Muốn xâm lược Việt Nam, chủ nghĩa đế quốc chỉ cần băm nát gia đình Việt Nam ra, là thành công. Băm nát được gia đình Việt Nam là chủ nghĩa đế quốc đã xâm lược được Việt Nam, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Mất gia đình bền vững là mất văn hoá dân tộc. 
Mất văn hoá dân tộc là mất nước, mất chế độ.

Để băm nát gia đình Việt Nam, chủ nghĩa đế quốc phải: (1) kích động con cái chống lại cha mẹ, học trò chống lại thầy cô, người nhỏ tuổi chịu ảnh hưởng lối sống Âu Mỹ chống lại thế hệ trước, và (2) tuyên truyền lối sống hưởng thụ ích kỷ, tự do phóng đãng về tình dục để làm nhạt màu tất cả những giá trị bản sắc văn hoá vốn cao đẹp, cao thượng và nhân văn.
Vậy thì, công cụ hiệu quả nhất, để chủ nghĩa đế quốc thực hiện hai điều đó là gì? Là QUYỀN TRẺ EM và TỰ DO TÌNH DỤC.
3.    Quyền trẻ em.
Quyền trẻ em là gì? Là một bộ luật cho phép trẻ em được những điều ở mục (1): chống lại cha mẹ, chống lại thầy cô và chống lại thế hệ đi trước. Một nghìn người cha mẹ thì bao nhiêu người cha mẹ thương yêu con, nuôi nấng dạy dỗ con; bao nhiêu người cha mẹ đánh đập, đối xử tệ với con? Trường hợp nào là đa số? Một nghìn trường hợp ý kiến của cha mẹ khác ý kiến con trẻ, thì bao nhiêu trường hợp ý kiến con trẻ đúng hơn ý kiến cha mẹ? Trường hợp nào là đa số? Vậy một bộ luật ra đời, dựa trên những trường hợp thiểu số rất cá biệt, bộ luật đó có đúng đắn, có khôn ngoan, có trí tuệ không? Thật khó hiểu khi ở những nước thường tự cho mình là văn minh, trong đó có nước Mỹ, lại chấp nhận ban hành một bộ luật phục vụ cho thiểu số, tước đoạt quyền nghiêm khắc dạy dỗ con cái của cha mẹ, góp phần đánh vỡ cấu trúc gia đình bền vững. Trong phim Mỹ, không khó để ta thấy cảnh tượng con cái lớn tiếng, sùng sộ, trợn mắt với cha mẹ. Hình ảnh ấy, là nỗi buồn của một nền văn minh đang tàn lụi.

Bản chất của Quyền trẻ em là tước đoạt trẻ ra khỏi vòng tay của cha mẹ, đánh vỡ ngay từ trong trứng nước mối quan hệ cha mẹ - con cái, từ đó nền tảng bền vững của gia đình bị lung lay tận mống!

Sau khi kích động được sự nổi loạn, sự bùng nổ cái tôi (bản ngã) của lớp trẻ, chủ nghĩa đế quốc tiếp tục nhồi sọ các em bằng đòn thứ hai: Tự do tình dục. Tự do tình dục và quyền trẻ em là anh em sinh đôi. Khi cái tôi (bản ngã) được kích động (cùng lúc với độ tuổi phát dục vốn có nhiều xáo trộn trong tâm sinh lý) bằng quyền trẻ em, các em bị đẩy ra xa khỏi vòng tay gia đình, yêu sớm hơn, sống thử trước hôn nhân, thì việc lớp trẻ dần dần hình thành khuynh hướng Tự do tình dục, là một hệ quả tất yếu.
Chủ nghĩa đế quốc kích động cái tôi, khiến lớp trẻ nghĩ rằng, bản thân luôn có gì đó đặc biệt, là trung tâm của tất cả, thấy mình luôn có điều gì đó hơn mọi người. Cái ý nghĩ "thấy mình luôn có điều gì đó hơn mọi người" là ý nghĩ tự cao. Mà một người tự cao, chắc chắn là một người nặng về tình dục, tiến trình tâm sinh lý này đã được Đức Siddhārtha Gautama - bậc Thầy vĩ đại của Trời Người, ông tổ của ngành Tâm lý học, chứng minh và tuyên thuyết quá nhiều trong suốt 45 năm hoằng dương chánh pháp, nên không có gì khó hiểu, khi một người tự cao luôn dễ dàng chấp nhận lối sống Tự do tình dục. Quyền trẻ em tạo ra sự kiêu mạn nơi trẻ, chuẩn bị sẵn đống rơm, Tự do tình dục chỉ việc quẳng vào một can xăng và châm lửa. Ngọn lửa dâm dục sẽ thiêu đốt tâm hồn lớp trẻ ở nước bản xứ, bứng tận gốc rễ, thiêu rụi bản sắc văn hoá ở đó, để chỉ còn lại một thứ “văn hoá đế quốc chủ nghĩa” tự tư tự lợi, ích kỷ, hưởng thụ và dâm đãng.
4.    Tự do tình dục.
Tự do tình dục là gì? Tự do tình dục, hiểu một cách nôm na, là một phong trào, một khuynh hướng, một quan điểm cho rằng tự do thoả mãn ham muốn tình dục khi cơ thể có sự đòi hỏi, là một điều đúng đắn. Khuynh hướng tự do tình dục biểu hiện ở những hành vi sau:
1.    Hành vi thủ dâm (Masturbation) nhiều, trước và trong hôn nhân, có hoặc không có sử dụng đồ chơi tình dục, búp bê tình dục.
2.    Hành vi quan hệ tình dục trước hôn nhân, sống thử.
3.    Mức độ sinh hoạt tình dục (sexual performance) cao và chấp nhận những tư thế tình dục, những hành vi tình dục có tính thống trị. Ví dụ như quan hệ tình dục bằng miệng (blow job, oral sex), bằng tay (hand job) hay những tư thế quan hệ tình dục mà ở đó tạo cho người nữ hoặc người nam một tâm lý quái đản rằng họ đang thống trị người bạn đời. Tâm lý thống trị là một hệ quả của tâm lý khát khao quyền lực ngủ ngầm trong tất cả mọi người, khi tâm lý thống trị này xuất hiện ở những người nặng về tình dục, nó khiến cho khoái cảm họ đạt được trong khi giao hợp là tột độ vì tâm lý thống trị kích động tâm lý kiêu mạn, tâm lý kiêu mạn như rơm và xăng, rơm và xăng càng nhiều thì lửa khoái cảm càng bùng cháy mãnh liệt, mãnh liệt đến tột cùng. Dĩ nhiên, cái giá của sự tột cùng này là sự băng hoại, đổ vỡ nhân cách và lạc lõng tâm hồn của chính họ, đồng thời là sự rạn vỡ lòng kính trọng giữa hai người đối với nhau.
Bản chất của Tự do tình dục là kích động ham muốn tình dục của con người, kéo sập cấu trúc gia đình, bứng tận gốc rễ mọi văn hoá bản sắc truyền thống của dân tộc bản địa, để chỉ còn lại một thứ lối sống đế quốc chủ nghĩa tự tư tự lợi, thiếu trách nhiệm, ích kỷ đố kỵ, phóng túng, dâm đãng, cặn bã.

Tại sao, tại sao khuynh hướng tự do tình dục mà cụ thể là 3 biểu hiện hành vi trên là không đúng? Đúng và sai nên đứng trên phương diện khách quan lý trí, chúng ta bảo vệ bản sắc văn hoá truyền thống dân tộc thì phải khẳng định được điều ta bảo vệ là đúng, chứ không phải chỉ bảo vệ bằng một tình cảm yêu nước đơn thuần. Như thế là chưa đủ. Bây giờ ta sẽ cùng đánh giá từng biểu hiện.
Thứ nhất, thủ dâm nhiều là đúng hay sai? Mình nhấn mạnh chữ “nhiều” vì hiếm ai trong đời chưa từng thủ dâm, nhất là thế hệ trẻ. Mình là người thuộc thế hệ trẻ. Mình, cũng đã từng thủ dâm. Nên vấn đề này mình chỉ xin đóng góp quan điểm cá nhân, chứ không dám khẳng định gì mạnh mẽ. Thủ dâm là gì? Là tự mình tạo ra khoái cảm tình dục cho chính mình (1), để thoả mãn sự đòi hỏi, thường kết thúc bằng hành vi xuất tinh (2) đối với người nam. Có một quãng thời gian dài, có lẽ do một số ký ức không được …êm thắm về tính dục ở tuổi thơ, cũng có thể do tâm lý tín ngưỡng tuyệt đối bám chặt trong tâm thức, nên mình đã nhiều lần tìm đến cái chết khi mình không thể chế ngự được ham muốn. Vì mình biết đó là sai. Việc tự tạo khoái cảm (1) sẽ dẫn đến sự yếu đuối của tâm hồn, không làm chủ được tâm hồn, tạo nên phản xạ có điều kiện là hễ có ham muốn, thì thoả mãn. Nếu chẳng may phản xạ có điều kiện này của mình, sau này khi đã có công ăn việc làm, bị người khác lợi dụng để hãm hại sự nghiệp của mình, thì sau? Lỡ sau này mình có vợ, trong lúc nào đó vợ mình mệt mỏi, không muốn quan hệ, nhưng do cái phản xạ có điều kiện này, mình vẫn lao vào vợ  như một con thú đầy dục vọng, thì quả thật mình là người chồng tệ hại, và hạnh phúc gia đình tan vỡ? Lỡ có ai đó lợi dụng sự yếu đuối trước dục vọng của mình, để gài bẫy hãm hại, buộc mình phải làm những điều có lỗi với gia đình, tổ chức, quê hương, tổ quốc thì sao? Còn hành vi xuất tinh (2) sẽ làm tổn hao năng lượng của cơ thể, trong khi năng lượng đó là từ máu của bao nhiêu con heo, con cá, con tôm, con tép, từ máu của bao nhiêu là chúng sinh, từ bao nhiêu là rau củ thực vật lớn dậy trong sự nuôi dưỡng của đất mẹ, của cha mặt trời … Năng lượng đó là từ những giờ phút căng thẳng mưu sinh của ba, từ những giọt dầu ăn bắn đỏ tay của mẹ. Từ những cánh đồng mà người nông dân quằng lưng cày cấy. Thiêu đốt năng lượng chỉ để tạo khoái cảm cho bản thân, lãng phí nó bằng sự xuất tinh, mình nghĩ, có điều gì đó sai sai. Mình là người học dốt, chậm hiểu nên mình sợ những sự sơ xuất, ác độc len lõi trong tâm hồn như thế, mà mình không nhìn thấy. Cũng có thể do sức khoẻ cơ địa mình từ nhỏ rất kém. Vấn đề này mình tạm chỉ xin góp mấy lời như thế, mình xin để ngỏ để mọi người cùng suy ngẫm thêm và chỉ bảo mình thêm bằng chức năng bình luận ở bên dưới ạ.
Thứ hai, sống thử, quan hệ tình dục trước hôn nhân có đúng không, có nên không? Thay cho phần biện giải, mình xin dẫn lại trích đoạn nội dung lá thư của mình gửi cho những anh em đồng bào Hồi Giáo ở An Giang:
“…Hành vi tình dục luôn đi kèm với trách nhiệm. Hành vi tình dục ở đây không phải chỉ là hành vi giao hợp. Cho dù là một cái nắm tay, chạm vai, một nụ hôn, một sự xúc chạm ban đầu về xác thịt …tất cả những điều mơn trớn đó cho đến hành vi giao hợp thật sự, đều phải kèm theo trách nhiệm của hai bên, trong đó, trách nhiệm của người đàn ông là nhiều hơn.
Vì sao phải kèm theo trách nhiệm?
Vì nền tảng của một gia đình bền vững là gì? Là sự kính trọng lẫn nhau giữa chồng và vợ. Khi nào thì sự kính trọng đó là hoàn hảo nhất? Khi cả hai người đều có đạo đức, có lý tưởng sống và “cái đầu tiên” của họ, thuộc về nhau. Không có người đàn ông nào không có chút “gợn sóng” trong lòng về vợ mình, nếu như “cái đầu tiên” của người vợ không thuộc về mình.
Nghĩa là việc kiềm chế ham muốn bằng tình yêu thương vị tha, kính trọng người bạn, chính là yếu tố tạo nên sự bền vững của một gia đình. Mà sự bền vững của một gia đình nhân rộng lên, hình thành sự ổn định của một xã hội. Vậy, chúng ta có thể nói, khuynh hướng dè dặt với tình dục, kiềm chế ham muốn tình dục là khuynh hướng đúng đắn, đạo đức vì khuynh hướng này rèn luyện cho cả hai người con trai, con gái, khả năng yêu thương vị tha, sự trân trọng người bạn của mình với tinh thần trách nhiệm – là nền tảng cho một gia đình bền vững – cũng là nền tảng cho sự ổn định của xã hội.”

Kiềm chế ham muốn tình dục bằng tình yêu thương vị tha, kính trọng người bạn, chính là yếu tố tạo nên sự bền vững của một gia đình

Xã hội không phải có riêng ai, không một cá thể nào có thể tồn tại độc lập tuyệt đối với cộng đồng. Vì lẽ đó, mà lợi ích cá nhân, sự hưởng thụ cá nhân cho dù là sự hưởng thụ rất riêng tư như tình dục, cũng cần được cân đối hợp lý với trách nhiệm cộng đồng. Sống thử là một hành vi, mà ở đó sự hưởng thụ cá nhân đã vượt hơn trách nhiệm cộng đồng, như thế là ích kỷ (trong chính trị, còn gọi là chủ nghĩa cá nhân), thiếu trách nhiệm.
Thứ ba, mức độ sinh hoạt tình dục cao là đúng hay sai? Mình chưa lấy vợ nên mình xin hoãn lại quan điểm của mình về điều này. Nhưng theo mình được biết về Y lý Đông Phương, thì việc sinh hoạt tính dục nhiều sẽ làm hao tổn Chân Âm, dẫn đến sự khó tập trung trong công việc, suy giảm trí nhớ và tai hại nhất là suy giảm khả năng miễn dịch. Đa phần những hệ quả tích cực của sinh hoạt tính dục mà nền y học Âu Mỹ tuyên truyền, đều có sự góp phần không hề nhỏ của một tham số, mà không biết vô tình hay cố ý, bộ máy tuyên truyền của họ đã bỏ qua, đó là tình yêu thương.
Có lần, mình đọc một báo cáo y học của một tổ chức nào đó, ghi rằng việc sinh hoạt tính dục ở người cao tuổi khiến tuổi thọ cao hơn. Và họ đưa ra một loạt so sánh giữa người cao tuổi có gia đình và người cao tuổi độc thân. Nghĩa là họ chỉ thấy được rằng người cao tuổi có gia đình với không có gia đình, chỉ khác nhau ở chỗ có làm tình và không có làm tình. Nhìn nhận như thế là phiến diện. Còn có tình yêu thương, sự quan tâm chăm sóc, cảm giác an toàn... Thật khó hiểu khi những nhà khoa học, những trường đại học lớn có tiếng tăm lại cho rằng hôn nhân, gia đình chỉ là tình dục. Càng khôi hài hơn khi kết luận “khoa học” này lan đi không giới hạn bằng các bộ máy truyền thông khắp nơi thế giới.
Vậy còn những tư thế quan hệ tình dục có tính thống trị thì sao, nó làm tăng khoái cảm tình dục lên tột độ, vậy nó có đúng không?
          Mình nghĩ là không. Dĩ nhiên đây là quan điểm của một thanh niên mới lớn chưa lập gia đình, nhưng hiện tại thì mình nghĩ là không. Vì mình thấy rằng, những hành vi như quan hệ bằng miệng, hay những tư thế kích động khoái cảm thống trị tính dục, đều …dễ làm mất đi sự kính trọng lẫn nhau giữa vợ chồng. Không phải vô lý mà ông bà xưa hay dạy vợ chồng lấy nhau phải “tương kính như tân”, “vợ không được thay áo trước mặt chồng”, “suốt đời xem nhau như khách quý”. Vì ông bà ta nhận ra rằng đời sống chung đụng của vợ chồng, nhất là đời sống tình dục, rất dễ làm tiêu tan niềm kính trọng lẫn nhau giữa hai người. Trước khi ăn nằm với nhau, người con trai thấy người con gái thật thiên thần dễ mến, “đường xưa lối cũ có em tôi tóc xanh bay mơ màng, đường chiều dịu nắng dáng em đi áo nâu in đường trăng”. Còn người con gái vì ngưỡng mộ, kính trọng tài năng, nhân cách người con trai mà đem lòng yêu thương. Nhưng trong đời sống tình dục, những giá trị lãng mạn, mơ mộng dễ thương đó, hoàn toàn bị khoái cảm bình thường, đôi khi là tầm thường của bản năng xác thịt lấn át, nếu không muốn nói là dập tắt. Sau khi khoái cảm qua rồi, hình ảnh người mình yêu thương bỗng trở nên bình thường, dung dị hơn, lòng kính trọng vì thế cũng phai màu một ít. Và ngày qua ngày, cái một ít đó cứ tích luỹ dần, cộng thêm vào những khuyết điểm, lỗi lầm của cả hai trong cuộc sống, sự “tương kính như tân” cứ thế mà phai màu nhanh chóng. Để rồi đến lúc nào đó, người ta sẵn sàng buông những lời xúc phạm nhau, thậm chí là những cái bạt tai đầy đau đớn. Và hôn nhân tan vỡ. 

Vợ chồng không còn kính trọng nhau, hôn nhân sẽ đổ vỡ.

         Do đó, thay vì đi tìm khoái cảm tột độ trong sinh hoạt tính dục bằng những tư thế quan hệ có tính thống trị, nên chăng, người vợ và chồng nên: một mặt tìm cách tiết giảm ham muốn tình dục, chung vui với nhau trong những niềm vui khác cao thượng hơn như văn học, âm nhạc, hội hoạ, trồng cây xanh, trồng rừng, tập Yoga, tập võ, làm từ thiện, thiền định kiết già tĩnh tâm …, mặt khác khi quan hệ tính dục, vợ và chồng sẽ cùng nhau định ra những câu hỏi, những cử chỉ nhỏ do hai người tự đặt ra, để sự chung vui xác thịt không bào mòn lòng “tương kính như tân”. Ví dụ như trong sự âu yếu, trong từng nụ hôn, ta luôn tự nhắc nhở chính mình gửi vào đó sự kính trọng, ban đầu sẽ chưa quen, nhưng tác ý lâu ngày sẽ quen. Khi đã quen rồi, sau cuộc chung vui xác thịt, lòng kính trọng không những còn nguyên, mà ta còn thấy thương người bạn đời hơn, nhất là người chồng sẽ thấy yêu thương vợ của mình hơn, vì đã bỏ lại gia đình để theo mình, yêu thương mình và thuộc về mình một cách trọn vẹn như thế này. Ý thức trách nhiệm làm chồng, ý thức gia đình sẽ đánh vỡ tâm lý khinh lờn nhau, nên giúp củng cố thêm cho lòng “tương kính như tân”.
          …
5.    Thay lời kết
Quyền trẻ em và Tự do tình dục như hai viên đạn bạc, một viên găm vào đầu, một viên găm vào tim. Nếu không cứu chữa kịp thời, tim sẽ ngừng đập, não sẽ chết, và nền văn hoá bản sắc truyền thống dân tộc sẽ tử vong. Dân tộc sẽ đời đời kiếp kiếp khom lưng, quỳ gối, cúi đầu làm trâu ngựa cho ngoại bang, liếm láp gót giày đầy mùi máu người và thuốc súng của chủ nghĩa đế quốc.
Ở Nhật Bản, từ khi Thánh Đức Thái Tử tuyên bố: “Toàn dân Nhật phải theo Đạo Phật”, thế là ảnh hưởng của Phật giáo, đặc biệt là ảnh hưởng của thiền tông len lỏi, tuôn trào vào mọi ngõ ngách cuộc sống người Nhật, hình thành phong thái sâu sắc, điềm đạm, thâm trầm và trách nhiệm. Những việc tưởng như chỉ dừng lại ở mức nghệ thuật như cắm hoa, uống trà, bắn cung …người Nhật Bản đều nâng lên thành Đạo học. Họ tìm thấy những triết lý sâu xa cao thượng, ẩn sau mọi điều bình dị của cuộc sống. Những câu chuyện về những Thiền sư Nhật Bản với lòng thương yêu vô hạn, tâm bất động nhẫn nhục phi thường, suốt hàng trăm năm sau đó đã lay động, làm thổn thức không biết bao nhiêu con người trên khắp thế giới. Ấy vậy mà, kể từ khi những công ty phim khiêu dâm được hợp pháp ở Nhật, những cảnh tượng dâm dục trơ trẽn được công khai bày bán, có cả những nội dung loạn luân, cưỡng hiếp …người Nhật đang dần dần tụt khỏi tay họ, nền văn minh vĩ đại rực rỡ của họ, trong quá khứ. Đã có những người Nhật biết tiếng Việt sang Việt Nam, đến phòng phát hành sách của một ngôi chùa, đọc những quyển sách như Góp nhặt cát đá – những mẫu chuyện Thiền, rồi bật khóc nức nở. Vì nước Nhật huy hoàng ngày đó đã trôi về nơi góc trời xa xôi …
. . .
Cách đây ít ngày, mình đọc được một confession của một nữ sinh viên, do một người bạn mình chia sẻ trên facebook. Trong confession ấy, bạn nữ sinh viên kể rằng, bạn và người yêu đã sống thử, đến khi có bầu thì người yêu rời bỏ, mọi niềm tin tan vỡ, mọi nụ cười như tắt lặng. Rồi mình chợt nhớ đến quyển sách “Sex và những thứ khác” của Tâm Phan, được in cả thảy 4 lần, mỗi lần 2000 quyển, vị chi là 8000 quyển, trong đó nội dung cổ suý mạnh mẽ lối sống tự do tình dục, quan hệ trước hôn nhân. Người viết lời giới thiệu đầy ngợi khen, là nhà thơ Đỗ Trung Quân. Rồi mình nhớ lại năm ngoái, các rạp phim công chiếu bộ phim dâm đãng 50 sắc thái, nội dung khai thác yếu tố kích dục từ những hành vi khổ dâm (bạo lực tình dục để tạo ra khoái cảm). Mới tháng 8 vừa rồi, VTV2 quyết định phát sóng trở lại phim Sex and the city, trong đó, nội dung xuyên suốt là cổ suý cho 3 hành vi tình dục mình đã dẫn ở trên. Mình là một đứa con nít trong thân xác thanh niên. Mình khá là mít ướt. Có những lần mình lau sạch bụi bám vào ảnh Bác Hồ, mà nước mắt tuôn hoài. Mình thầm hỏi Bác: Bác ơi, nếu Bác còn sống, Bác có chấp nhận cho những điều như thế này xuất hiện lan tràn ở đất nước mình không
Mình nhớ lúc Bác còn sống, có lần Bác đã nghiêm khắc nhắc nhở, răn dạy một anh chiến sĩ ta, đã dán hình của những cô ca sĩ nào đó nơi đầu giường, dù dĩ nhiên là tấm hình lúc bấy giờ chẳng có gì là gợi dục, hở hang. Nhưng Bác vẫn trách, Bác nói với anh chiến sĩ rằng, người phụ nữ duy nhất anh được quyền dán ảnh lên đầu giường hay mang theo trong trái tim của anh, phải là vợ của anh, chứ không phải người con gái nào khác. Phải chung thuỷ ngay từ trong suy nghĩ. Nghe Giáo sư Hoàng Chí Bảo kể câu chuyện đó, mình ngỡ ngàng lắm. Quả thật những nhân cách càng vĩ đại, thì càng tinh tế sâu sắc trong từng điều mà người chậm tiến như mình, tưởng như vô cùng vụn vặt.

“Bác ơi, nếu Bác còn sống, Bác có chấp nhận cho những điều như thế này xuất hiện lan tràn ở đất nước mình không”

. . .
Bài viết đã dài, mình xin phép lắng đọng lại bằng câu hỏi không phải của riêng mình, mà là của tất cả những người Việt Nam yêu nước và ý thức được tầm quan trọng của việc quyết liệt bảo vệ bản sắc văn hoá dân tộc:
Kính thưa ông Trần Bình Minh, giám đốc Đài truyền Quốc gia Việt Nam (VTV), uỷ viên ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở Đài truyền hình Quốc gia Việt Nam vậy ạ? VTV là Đài truyền hình Quốc gia Việt Nam hay là cái loa tuyên truyền của ngoại bang? Ngày vào Đảng ông đã đập tay lên ngực mà thề thốt điều gì? Ông còn nhớ chứ, ông có cần tôi nhắc?

          VTV đã vi phạm khoản 1 điều 60 của Hiên pháp năm 2013 nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. VTV đã vi phạm điều 253 bộ luật hình sự vì VTV đã "truyền bá văn hoá phẩm đồi truỵ có tổ chức".

           Không những chà đạp lên hiến pháp, công khai phạm pháp có tổ chức, VTV2 còn bán rẻ linh hồn dân tộc, rắp tâm bứng gận gốc rễ văn hoá dân tộc, quỳ gối cúi đầu làm tay sai cho ngoại bang, cho chủ nghĩa đế quốc.

            Bằng tất cả máu và danh dự, tôi khuyên VTV nên dừng lại hành vi dẫm lên văn hoá bản sắc dân tộc và bán nước này. Và phải có lời xin lỗi công khai trước nhân dân Việt Nam!

              Nếu không, các người nhất định sẽ hối hận. 
    Tôi xin lặp lại một lần nữa.
    Các người nhất định sẽ hối hận.

            Hãy nhớ lấy điều này: Đừng bao giờ xúc phạm những giá trị thiêng liêng! Chúng tôi, những người Việt Nam, trong đó có đồng bào Hồi Giáo Việt Nam, luôn biết cách bảo vệ những giá trị thiêng liêng trước sự báng bổ!

[1] Bản án chế độ thực dân Pháp – Nguyễn Ái Quốc.
[2] Tài liệu tham khảo: Bài giảng Gia đình bền vững – TT. Thích Chân Quang: https://www.youtube.com/watch?v=aB01Jb7aGdM.

Xem thêm: TÌNH YÊU VÀ SỰ TRONG SẠCH 16+

duyphanhung@gmail.com

CUỘC CHIẾN VĂN HÓA CỘNG HÒA WEIMAR - DEUTSCH-JUDAIC KULTURKAMPF

Sự khởi đầu của Cộng hòa Weimar (1918-1933) ở Đức đặc trưng bởi sự nổi lên của Đảng Dân chủ Xã hội Đức (German Socialist Democratic Party -SPD) và các hoạt động cách mạng của những người “CS”. Hoàng đế Đức bỏ trốn khỏi đất nước, đế chế bị tả tơi kinh tế do cuộc đại chiến WW-I (1914-1918), quyền lực chính trị ở trong tình trạng hỗn độn. Đó là không phải cho đến khi có sự nổi lên của đảng CNXH quốc gia (National Socialism -NS) trong những năm 1930 lấy lại thế thượng phong ở Đức. Một ví dụ điển hình của sự thay đổi từ tả sang hữu này là thành phố Breslau (600 nghìn dân vào năm 1928), nơi SPD có được 51,19% số phiếu vào năm 1919 và NS nhận được 51,7% vào năm 1933. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào cân bằng đã chuyển từ tả sang hữu và điều này có thể là kết quả của một cuộc đấu tranh giữ Judaic cách mạng và Đức dân tộc như thế nào.

Trường trung học kiểu Breslau

Trong hệ thống giáo dục Đức Trường này đã (và vẫn là) mức cao nhất của giáo dục trung học và là bước đệm cho đường vào trường đại học. Trường Breslau là 'vườn ươm' cho các tinh hoa văn hóa và chính trị Đức. Khoảng năm 1900 nó bị thống trị bởi văn hóa Kitô giáo và văn hóa dân tộc Đức ngày đó, hoàn toàn trái ngược với những ý tưởng quốc tế và chủ nghĩa hòa bình (pacifism) phổ biến ngày nay. Điều này không có nghĩa là nền văn hóa này đã không gặp chống đối, ít nhất là vì các trường trung học này không phải là thuần khiết Kitô Đức. Trong cả hai, những năm 1880 và 1900 hơn 30% số học sinh trong trường Breslau là người Judaic (Till van Rahden, Judaic and other Deutsch, p. 126). Một ví dụ nữa của quá nhiều đại diện Judaic trong giáo dục đại học là điều tra dân số năm 1879 cho thấy rằng mỗi 10.000 dân Tin Lành Berlin, 81 đã được giáo dục trung học; tỷ lệ Công Giáo là 22 và Judaic là 350. Ở Thượng Silesia, khu vực tiếp giáp với Breslau, tỷ lệ này là 81 Tin Lành, 19 Công giáo và 423 Judaic (A. Prinz, Judaicn im deutschen Wirtschaftsleben, p. 89).

Tại thời kỳ này, Judaic đại diện cho 5% dân số Breslau và là một nhóm có quan hệ chặt chẽ với tỷ lệ hôn nhân với Kitô hữu thấp (Till van Rahden, Judaicn und andere Breslauer, p. 150–152). Judaic đã không chỉ là một cộng đồng tôn giáo-dân tộc riêng biệt, nhưng cũng đặt tầm quan trọng của họ trong bầu cử đằng sau đảng tự do (liberal) địa phương (Till van Rahden, p. 248). Hệ thống đại biểu Phổ dựa trên điều tra dân số cho phép Judaic bầu cử có tầm quan trọng lớn hơn là lẽ ra họ có dựa trên cơ sở dân số thực tế, bởi vì người Judaic đã chiếm vị áp đảo trong ngành nghề mang lại thu nhập cao (Till van Rahden, p. 248–249). Ảnh hưởng chính trị này của Judaic được nhận thấy trong lĩnh vực giáo dục khi họ cố gắng để đánh tan sự thống trị Kitô giáo trong giáo dục bằng cách đề xuất bổ nhiệm giáo viên Judaic. Những nỗ lực này dẫn đến khiếu nại rằng "Judaic là không thích hợp để dạy dỗ con cái Cơ đốc giáo thành người Cơ đốc giáo Đức" (Till van Rahden, p. 248–249). Không có lệnh cấm chính thức về giáo viên Judaic, nhưng Judaic đã bị từ chối rộng rãi trong thực tế làm giáo viên và các giáo sư trong Đế chế Đức. Ở đây chúng ta có thể thấy sự vận hành của cơ chế tự bảo vệ văn hóa-chủng tộc chống lại một dân tộc thiểu số có tính tập thể cao.

Hội đồng trường

Sự thất bại và hậu quả phụ của việc Đế chế Đức bị đổ vỡ chứng tỏ là gây sốc cho người dân Đức. Hầu như qua một đêm, Đức đã trở thành một nước cộng hòa và đảng Dân chủ Xã hội chiếm lấy quyền lực. Để phá vỡ sự ảnh hưởng bảo thủ của giáo viên và các bậc cha mẹ trong giáo dục, Bộ trưởng Bộ Giáo dục SPD Konrad Haenisch quyết định, lúc hai tuần sau khi Kaiser từ nhiệm, thành lập Hội đồng đại diện học sinh. Bản chất lật đổ của biện pháp này được sáng tỏ bởi thực tế là "Hội đồng học sinh có thể chỉ định đại diện được uỷ quyền, qua mặt hiệu trưởng nhà trường và đội ngũ giáo viên tổ chức đối thoại với Bộ trưởng ở Berlin về việc làm thế nào để khắc phục tình trạng bất bình đẳng trong nhà trường cụ thể của họ, và thay đổi chính sách thanh niên ở các nước cộng hòa mới nói chung "( A. Donson, “The Teenagers’ Revolution”, Central European History 44, 2011, 420–446, 420). Haenisch cấm cầu nguyện và cắt giảm giảng dạy Kitô giáo, nhưng chỉ trích đối với luật lệ của cộng hòa mới đã bị cấm một cách công khai (H. Wegener, Das Joachimstalsche Gymansium, Berlin Story Verlag 2007, p. 109)

Tuy nhiên, nỗ lực này để cách mạng hóa học sinh không có tác dụng như ý định và thực sự, đã có phản kháng chống lại Cộng hòa Weimar giữa các học sinh trong trường trung học. Nó cũng có một hậu quả tác động phụ không mong muốn trong cuộc đụng độ giữa các học sinh theo dân tộc và theo cộng hòa, phe dân tộc rộng lớn trước đây chiếm thế áp đảo sau đó dần bị áp đảo bởi Judaic (Donson, p. 421). Như đã nói ở trên, người Judaic đã chiếm vị trí đông đảo trong Trường trung học ở các thành phố như Breslau, mà còn ở Berlin, nơi 25% dân số Judaic sinh sống ở Đức. Sự áp đảo của Judaic trở nên rõ ràng hơn khi chúng ta quan sát thấy chỉ có 8% dân số Đức được hưởng giáo dục trung học so với 59% trong số người Judaic. Phần lớn người Judaic chấp nhận trật tự cộng hòa mới vì nó loại bỏ các chướng ngại nghề nghiệp cuối cùng trong giáo dục và quản trị nhà nước. Cho đến năm 1918 cả hai lĩnh vực này hoàn toàn bị thống trị bởi những đàn ông Đức, khi phụ nữ Đức không được phép dạy con trai Đức cho đến năm 1916 (Donson, p. 423).

Văn hóa Weimar

Vòng tay ôm ấp chủ nghĩa cộng hòa của người Judaic không chỉ có các động cơ kinh tế-xã hội, mà còn bởi họ nhìn thấy nó như một cơ hội để đả phá chống Kitô giáo và văn hóa truyền thống Đức. Emily D. Bilski của Bảo tàng DT New York đã lập luận trong cuốn sách Berlin Metropolis của mình có tên: “DT và Văn hóa mới 1890-1918” (University of California Press, 1999) rằng Judaic là ưu việt và áp đảo trong tấn công tín ngưỡng(p. 21) và họ đã quyết liệt chống lại chủ nghĩa dân tộc (p. 82). Một ví dụ tuyệt vời là Magnus Hirschfeld, kẻ chủ trương không thành công "tự do tình dục" từ năm 1897, dưới nền tảng Cộng hòa Weimar hắn đã có cơ hội để thành lập Viện Khoa học tình dục vào năm 1919, thúc đẩy tất cả các loại hành vi tình dục đáng ghê tởm và khiêu dâm. Đó là một trong những trường đầu tiên bị giải tán tháng 3 năm 1933 khi CNXH quốc gia lên nắm quyền.

Richard Evans đã chỉ ra trong cuốn sách “Sự nổi lên của Đế chế thứ ba - The Coming of the Third Reich, Penguin 2004) rằng các đảng phái chủ đạo như Đảng Công giáo trung tâm đã xác định văn hóa của Judaic với CNXH, chủ nghĩa tự do (liberalism) và chủ nghĩa hiện đại (p. 30). Donald L. Niewyk đưa ra các con số thú vị trong cuốn sách “Người Judaic ở Weimar Đức - The Jews in Weimar Germany (Transaction Publishers 2001): khoảng năm 1919, Judaic chiếm đến 99% các nhóm sinh viên XHCN tại Đại học Frankfurt-am-Main và hơn một nửa số sinh viên Dân chủ Xã hội ở Berlin (p​​. 30). Trong cuốn sách gần đây “Weimar: Lịch sử văn hóa - Weimar: A Cultural History (Transactions Publishers 2011), Walter Laqueur nhấn mạnh tầm quan trọng ảnh hưởng của Judaic trong thời Cộng hòa Weimar: "Nếu không có Judaic sẽ không có 'Văn hóa Weimar'- từ phạm vi này tuyên bố anti-semites, của những ai ghét cay ghét đắng nền văn hóa đó là hợp lý. Họ đang ở vị trí hàng đầu của tất cả các phong trào cách mạng và phiêu lưu mới. Họ nổi bật trong số các nhà thơ chủ nghĩa biểu hiện (expressionist), trong số các nhà văn của những năm 1920, trong số các nhà sản xuất sân khấu, và trên tất cả, trong số các nhân vật hàng đầu của điện ảnh. Họ sở hữu các tờ báo trường phái liberal hàng đầu như Berliner Tageblatt, Vossische Zeitung và Frankfurter Zeitung, nhiều biên tập viên cũng là người Judaic. Nhiều nhà xuất bản tự do hàng đầu và tiên phong bị rơi vào tay… Nhiều nhà phê bình sân khấu hàng đầu là người Judaic, và họ thống trị ngành giải trí điện ảnh." (p. 73)

Xung đột trong Hội đồng trường

Hội đồng học sinh nói trên "gây ra sự chia rẽ sâu sắc giữa các học sinh Judaic và Đức. Sự sẵn sàng của học sinh Judaic để nắm lấy Hội đồng học sinh và tiến hành hùng biện cách mạng XHCN gây ra anti-Semitism trong số các học sinh dân tộc Đức. Laqueur nhận xét rằng Judaic càng ngày càng bị loại ra khỏi các câu lạc bộ sinh viên dân tộc trong giai đoạn này, cũng như ở các đại học thành phố Göttingen vào năm 1920 (p. 192). Ở trường trung học Bismarck Berlin, căng thẳng là rất cao do sự phân chia Đức-Judaic khi trường nàu nằm trong khu phố người Judaic chiếm hơn 13% dân số. Khi cậu bé Judaic Rothstein, làm chủ trì Hội đồng học sinh, bắt đầu chế nhạo quân đội Đức và các sĩ quan, đám học trò Judaic thường vỗ tay ầm ĩ trong khi các học sinh dân tộc Đức huýt sáo phản đối để biểu thị. Khi thủ lĩnh phe dân tộc, Kurt Eggers, yêu cầu một lời xin lỗi, Rothstein sa thải anh ta bằng một nụ cười khinh bỉ và bắt đầu xúi giục Hội đồng học sinh vẽ ra các tội lỗi của hoạt động phản cách mạng để chống lại Eggers. Eggers đã chán nản và đánh vào mặt Rothstein và vì thế đã bị hội đồng nhà trường kỷ luật (Donson, p. 432). Như hậu quả của những cuộc xung đột, những người như Eggers sẽ biến thành CNXH-quốc gia nghiệt ngã.

Trong trường trung học Helmholtz ở Berlin, học sinh dân tộc Đức phô trương cờ đế chế cũ của màu đen-trắng-đỏ thay vì màu đen-đỏ-vàng của cộng hòa mới và chiến đấu với các học sinh Judaic chống đối họ (Donson, p. 437). Trong tháng 11 năm 1919 hàng trăm học sinh từ trường Bismarck nói trên đã xuống đường để tỏ lòng tôn kính Field Marshall Von Hindenburg, họ la hét: "Đả đảo cờ Judaic! Đả đảo cộng hòa! Đế chế Đức muôn năm!" (Donson, p. 441). Các cuộc đụng độ như thế là phổ biến trong các trường trung học Đức giai đoạn 1918-1919 khi cuộc cách mạng đang quét khắp nước Đức. Donson thừa nhận trong bài báo của mình rằng "các sự cố phản ánh thế giới của người lớn, nơi Judaic là kẻ lãnh đạo trong cuộc cách mạng với số lượng không cân xứng với dân số của mình và phải đối mặt với anti-Semitism ngày càng tăng" (Donson, p. 432). Hơn nữa: "Trong số các nhóm của giới tinh hoa cánh hữu trong các trường trung học thời kỳ cách mạng, có niềm tin rằng Judaic là những kẻ phản bội có nguồn gốc không xa với một số nhận xét từ báo chí hoặc các đánh giá cũ. Thay vào đó, nó đã nuôi dưỡng những kinh nghiệm chính trị thực sự trong Hội đồng học sinh vào mùa đông và mùa xuân năm 1919". (Donson, p. 432-433).

Kết luận

Vai trò của Judaic trong việc định hình cái gọi là Cộng hòa Weimar (1918-1933) thường bị đánh giá thấp bởi dân số tương đối ít của họ. Có khoảng 550.000 người Judaic sinh sống ở Đức, chiếm ít hơn 1% tổng dân số. Cái làm cho Judaic có ảnh hưởng là đầu tư giáo dục cao cho con cái của họ bằng cách nhấn mạnh giáo dục. Sự áp đảo của Judaic ở giáo dục trung học và cao hơn đã dẫn đến áp đảo của Judaic trong lĩnh vực văn hóa, đặc biệt là tại các trung tâm văn hóa đô thị của Đức như Berlin, nơi hầu hết Judaic sinh sống. Bắt đầu từ những năm 1890, thứ văn hóa Judaic này đã bắt đầu hình thành để tạo ra phản văn hóa chống giáo hội và chủ nghĩa quốc tế để chống lại nước Đức Kitô giáo và dân tộc chủ nghĩa. Niewyk nhấn mạnh điều này trong (Judaic ở Weimar Đức - The Jews in Weimar Germany, Ibid): "Trong thực tế, một lượng lớn đáng ngạc nhiên trí thức Judaic đã thăng tiến lên vị trí hàng đầu trong đảng SPD. Đảng Dân chủ xã hội SPD, như là đảng của giai cấp công nhân, thiếu đào tạo phóng viên, tuyên truyền viên, và các đại diện quốc hội. Đó là lẽ đương nhiên khi người Judaic có giáo dục, chỉ là một phần của nhóm thiểu số đã bị tước đoạt hết quyền dưới chế độ quân chủ, cần phải bù đắp lại nhu cầu này với số lượng đáng kể". (p. 26).

Sau sự sụp đổ của Đế chế Đức, SPD lên cầm quyền và Judaic đã trở thành tinh hoa văn hóa mới của trật tự cộng hòa ở Berlin. Cộng hòa Weimar 1918-1933 không chỉ loại bỏ các rào cản cuối cùng chống lại ảnh hưởng của Judaic trong lĩnh vực chính trị, giáo dục và văn hóa, mà thể chế dân chủ của nó, thật trớ trêu, đã tạo đủ không gian sinh tồn cho cuộc đấu tranh chính trị- văn hóa chống lại cộng hòa mới mà phần lớn chiến đấu theo chiến tuyến sắc tộc: tinh thần cách mạng của Judaic đụng độ với tinh thần bảo thủ Đức. Sự áp đảo của Judaic ở giáo dục phổ thông giảm bớt cán cân chênh lệch giữa người Đức và người Judaic,biến các trường trung học ở thành phố như Berlin và Breslau thành hình ảnh phản chiếu của cuộc đấu tranh vũ trang ở Đức giữa cách mạng và bảo thủ trong thời kỳ 1918-1919. Đó là áp đảo của Judaic trong các phong trào cách mạng và lòng nhiệt thành của họ để phá hủy nền tảng chủ nghĩa quốc gia và Kitô giáo Đức, dẫn đến sự nổi lên của CNXH-quốc gia như một phản phong trào mang tính chủng tộc chống lại thống trị văn hóa Judaic. Tóm lại, Judaic đã tự biến mình và bị người Đức coi như một thế lực thù địch tấn công nền văn hóa mà hầu hết người Đức chấp nhận như truyền thống.

1000 năm qua, cuộc tấn công của Judaic vào đông Âu quê cũ, chưa bao giờ thành công. Cuộc chiến giữa thần Ánh sáng và Bóng tối đang tiếp tục!



Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...