Bổn cũ soạn lại!

Cái trò bịp bợm xuyên tạc bóp méo thông tin cứ lặp đi lặp lại suốt. Lúc người ta quên là đám rân chủ lại “bổn cũ soạn lại” lừa thiên hạ.

Có một bức ảnh giả mạo, ám chỉ TBT Nông Đức Mạnh luồn cúi CT Trung Quốc Hồ Cẩm Đào. Nó rất phổ biến trên các website ngụy quân ngụy quyền VNCH. ví dụ như ở đây:

Ảnh này đã bị nhiều bạn vạch mặt là ảnh ghép nhằm mục đích xuyên tạc quan hệ 2 nước.
Chính trang bô xít đã phải đính chính ở đây, hay trang vietinfo.eu cũng đăng tin nói rõ đây là ảnh giả.


Ấy thế nhưng, lại chính trang bô xít lại đăng lại cùng bức ảnh đó trong 1 bài mới đây, của 1 tác giả lấy tên là Hoàng Mai, với nội dung xuyên tạc bịa đặt như cũ.

Không lẽ các ông Huệ Chi, ông Lập Bọ và đồng bọn “Lề Trái” chống Cộng lại cẩu thả hay lú lẫn đến mức như vậy? Tôi không cho là thế, vì cho dù không biết đến cái ảnh giả này (điều rất không thể với chính ông Huệ Chi vì chính bô xít đã đăng đính chính), thì chỉ với kinh ít kinh nghiệm trẻ con, nhìn vào bức ảnh cũng biết đó là ảnh giả. Những người lính bồng súng trong hàng danh dự là người Trung Quốc, súng Trung Quốc, vì vậy không thể nào có TBT Mạnh đứng cùng hàng như vậy được.

Các ông chống chế độ, tôi không quan tâm. Nhưng bằng những thủ đoạn rất bẩn thỉu. Người ta khinh!









Mỹ-Trung: lọc lõi không cần pháo hạm

Trung Quốc đã chống lưng Pôn pốt và xâm lược Việt Nam ngày 17-2-1979 để chứng tỏ mình với người "bạn mới" Mỹ. Đó là lời cuối cùng khẳng định từ bỏ nguyên tắc “chống Mỹ” và theo đó ủng hộ VN của Trung Quốc, và giờ đây TQ đứng vào vị trí ủng hộ Mỹ chống VN và Liên Xô. 

Ông bà có câu: trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Trong quan hệ quốc tế, các nước nhỏ thường bị đem ra mặc cả vì quyền lợi nước lớn. Chiến tranh Việt Nam bắt đầu bằng tuyên bố của Mỹ: ngăn chặn thảm họa CS tràn xuống Đông nam á.

Và bây giờ, một học thuyết quân sự mới, trò chơi chiến tranh mới.

Quan điểm trong bài viết này là của tác giả.

Vị đại tá không quân TQ Dai Xu sau khi xem xét Báo cáo quốc phòng Mỹ năm 2010 đã đi đến 1 kết luận: "Từ góc độ lịch sử, Mỹ đã liên tục tìm thấy kẻ thù và tiến hành chiến tranh. Nếu không có kẻ thù, Mỹ không thể giữ ý chí của cả quốc gia".  Ông chỉ ra nỗ lực Mỹ để biến Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) thành 1 NATO phương đông. Singapore, Malaysia và Thái Lan đã có quân đội tại Afghan, và các trò chơi quân sự đang diễn ra trong vùng biển Nam Trung Quốc với Việt Nam, trong vùng biển Hoàng Hải với Hàn Quốc và trên biển Hoa Đông với Nhật bản – có đủ hỏa lực đủ cho một cuộc chiến tranh toàn diện.

Mỹ-Hàn-Nhật liên tục tập trận ngăn chặn Triều Tiên, họ đổ lỗi – mà không cần bất kỳ bằng chứng nào chắc chắn - cho vụ phóng ngư lôi tàu Cheonan. Mỹ có cớ đóng quân lâu dài ở Nhật và Hàn để bảo vệ các đồng minh. Việt Nam ít thành thật tán tụng đến sửng sốt Mỹ sau "trò chơi" riêng của mình tỏ lòng sẵn sàng đối đầu với Trung Quốc trên quần đảo TS-HS ở Biển Đông. Việt Nam đã, từ năm 1995, là một thành viên nhiệt tình của ASEAN, hiệp hội này do Mỹ tạo ra năm 1967 trong bối cảnh cao độ của cuộc chiến tranh Việt Nam.

Ngoài việc được một số nước ASEAN gửi quân tới Afghan, và tán đồng sự hiện diện của người Mỹ trong khu vực, các lái súng Mỹ có thêm nhiều tỷ đô la làm ăn với Đài Loan, Hàn, Nhật, trong khi Guam đang được chuyển thành trung tâm chiến lược mới để tuần tra khu vực châu Á Thái Bình Dương. Củng cố các căn cứ của mình ở Nhật Bản, Hàn Quốc và Philippines, mở rộng quan hệ quân sự với Ấn Độ, và tạo bộ mặt dân chủ mới cho những kẻ hạ đẳng như Myanmar. Barack Obama đã tuyên bố tại Tokyo rằng mình là TT Mỹ đầu tiên "định hướng Châu Á - Thái Bình Dương".  Xem ra khi Washington "định hướng và xoay trục", ngoại trưởng Hillary Clinton nói tại Hawaii mới đây rằng tương lai của Mỹ gắn liền với châu Á TBD. Điều đó có nghĩa là Mỹ đang đưa ra một ràng buộc mới.

Tại sao Trung Quốc, thậm chí lại chưa bao giờ đe dọa Mỹ? Trung Quốc là cường quốc mới nổi và cần phải đặt vào vị trí của nó, có nghĩa là Mỹ phải phòng ngừa, phải bao vây quân sự. Điều đó đã bị TQ phản ứng dữ dội, những tràng từ ngữ gay gắt, tướng Luo Yuan, phó tổng thư ký của Hiệp hội Khoa học Quân sự Trung Quốc nói, TQ phải tấn công Mỹ để khẳng định "vận mệnh hiển nhiên" và quyền bá chủ thế giới.

Ông Yuan chỉ ra "Khái niệm hoạt động hải quân 2010: Chiến lược hợp tác cho quyền lực biển thế kỷ 21 Seapower", mà Obama đã phê duyệt, trong đó phác thảo 6 năng lực cốt lõi: tăng cường hiện diện, ngăn chặn, an ninh hàng hải, kiểm soát biển, thể hiện sức mạnh và hỗ trợ nhân đạo. Thực sự có rất ít sự hợp tác trong chiến lược này – nó là thể hiện quyền lực Mỹ. Hiểu theo nghĩa giản dị, các “năng lực Mỹ” có nghĩa là: khiêu khích, bắt nạt, sen đầm quốc tế, chính sách nước lớn, chiến tranh, và ngoan ngoãn theo Mỹ. Ông Yuan dịch nó sang tiếng Trung Quốc như "ngoại giao pháo hạm: Nếu ông bạn không nghe theo tôi, tôi sẽ khoe cơ bắp đầu tiên Sau đó, nếu bạn không cư xử nhã nhặn hơn, tôi sẽ dạy cho bạn một bài học bằng nắm đấm của mình".

Những lý do đằng sau điều này rất giống như kiểu “hợp tác" của ông Bush: ai không theo Mỹ là khủng bố (híc!), đe dọa huyên náo trừng phạt kinh tế cũng như địa chính trị. Đầu tiên là thâm thủng thương mại lớn và quá lâu của vú em Mỹ với người khổng lồ phương Đông và $2 nghìn tỷ dự trữ, mặc dù điều này hầu như không có lỗi của TQ. Câu trả lời của Mỹ là yêu cầu Trung Quốc định giá lại đồng nhân dân tệ, chuyển giao có hiệu quả hàng tỷ đô la vào tài khoản thương mại của Mỹ và buộc Trung Quốc cắt giảm bớt phát triển kinh tế, như đã xảy ra với Nhật Bản vào thập kỷ 1980 – khi nền kinh tế Nhật có dấu hiệu vượt Mỹ. Câu trả lời của người Trung Quốc lại không mấy dễ chịu với Mỹ, họ chống lại áp lực của Mỹ, không những vậy còn đòi hỏi một chỗ ngồi tại bàn tiền tệ thế giới và thiết lập một đồng tiền dự trữ quốc tế mới càng sớm càng tốt.

Nhận được lời đe dọa, Trung Quốc gần như ngay lập tức phản đòn, cuộc bán tháo trái phiếu Mỹ năm 2008 khởi đầu đồng đô la mất giá thảm hại. Họ di chuyển ra khỏi trái phiếu kho bạc Mỹ như là một phương cách để tích lũy thặng dư thương mại, đầu tư nước ngoài, cho vay đối với các nước khác, và sử dụng nhân dân tệ trong thương mại xuyên biên giới. Điều này sẽ thúc đẩy nhu cầu đối với tài sản nhân dân tệ bằng tiền nước ngoài và tăng tốc độ mở cửa tài khoản vốn của Trung Quốc, như dự đoán của Li Ruogu, Chủ tịch Ngân hàng Xuất nhập khẩu TQ. Đã có nhiều lo lắng về Mỹ khi TQ có kế hoạch loại trừ đồng đô la trong giao dịch dầu mỏ với Iran, giống như Saddam Hussein đã làm trong năm 2000. Iran cũng đã cố gắng để làm điều này với thị trường chứng khoán dầu kể từ năm 2008, nhưng cho đến nay mới chỉ có thể giao dịch chỉ trong các phát sinh về dầu.

Đế quốc Mỹ là con số 0 khi không còn đồng đô la Mỹ. Mỹ như mọi khi sẽ phản ứng như thế này với TQ: Đe dọa, phá hoại, bao vây, tẩy chay, và khi thất bại, xâm lược - tất nhiên nếu có thể.

Như đồng tiền dự trữ của thế giới, sẽ chẳng là gì nếu không có dầu mỏ làm chỗ dựa. Xoắn xuýt và quay cuồng trong chính sách Mỹ phản ánh chính xác logic này, dường như không có ai chống được TQ tốt hơn kẻ thù xưa. Mỹ ngay lập tức ôm ấp kẻ thù huyền thoại của mình - Việt Nam.

Mọi chuyện bắt đầu lộn nhào từ đây!


Bà Bill lần tìm đến đồng chí Việt Nam sau chuyến thăm Gruzia. Rõ khôn luồn lách giữa cả 2 lãnh đạo Nga và Trung Quốc, bà khẳng định đầu tiên ở Gruzia và sau đó ở Việt Nam rằng Mỹ ghi nhận không có "phạm vi ảnh hưởng" của bất kỳ quốc gia nào khác ở bất cứ đâu trên thế giới, và rằng Washington có độc quyền can thiệp vào các cuộc xung đột khu vực trên thế giới và "quốc tế hóa" chúng khi nào và như thế nào khi thấy là phù hợp. Khối “NATO Asian” phải đứng lên một cách đáng tin cậy, nỗ lực đoàn kết chống lại mối đe dọa Trung Quốc và hành động bá quyền TQ cũng như NATO định hình xương sống quốc phòng Mỹ để chống lại Liên Xô."
Các lờ đờ nhược tiểu vỗ tay hoan hỉ. Cuộc phản bội đồng minh bắt đầu.

bình luận NeoCon malapropped Robert Maginnis tán trong " Chiến thắng chiến tranh lạnh mới " sau chuyến đi của bà Clinton.

Rõ là Mỹ đã khôn khéo tận dụng những mâu thuẫn cũ giữa các nước Đông Á để hình thành một mặt trận mới chống Trung Quốc. Khả năng của đế quốc Mỹ để thay hình đổi dạng, khoác bộ mặt mới nhân đức quả đáng nể. Đồng đô la rót ra từ hầu bao làm tất cả lu mờ tội ác kẻ thù xưa. Mặc 3 triệu người Việt Nam đã chết trong chiến tranh và không bao giờ trả một xu bồi thường, Mỹ thành bạn bè, đối tác thương mại và nhà đầu tư lớn nhất nhì của Việt Nam. Các chuyến thăm hải quân, các cuộc họp ASEAN, các giao lưu văn hóa, học bổng và đào tạo, thỏa thuận hạt nhân và công nghệ  dân sự cho phép Việt Nam làm giàu uranium trên lãnh thổ của mình. Gần như ngay lúc đó, vịt còi ra rả nói xấu các đồng chí chung lưng đấu cật chống Mỹ xưa: Triều Tiên, Cuba, TQ. Báo chí vịt tuyên đám phỉ khủng bố Libya, Syria là chiến sĩ giải phóng, là nhà dân chủ.

Các chiến lược gia Mỹ không ngơi nghỉ các hoạt động nhộn nhạo, họ hy vọng và kỳ vọng, rót những lời có cánh vào tai những kẻ khờ khạo. Những rồng hổ, những phép màu, những kỳ diệu. Chả ai biết bóng ma khủng hoảng Mỹ đã lù lù góc trời, trừ 1 kẻ tên là HP. Bắc Kinh vốn quá già đời và lọc lõi để hiểu cái nghệ thuật bang giao quốc tế, họ làm gì khi một số đôi khi là bạn, lúc lúc là thù?

Có lẽ Bắc Kinh cũng sẽ ngồi suy nghĩ để tìm cách sửa chữa những lỗi lầm xưa như xâm lăng láng giềng! Sau thời gian dài 1/4 thế kỷ hỗ trợ Việt Nam trong chống Pháp và sau đó chống Mỹ. Sau tất cả, Trung Quốc đã chống lưng cho Pôn pốt và xâm lược Việt Nam ngày 17-2-1979 để chứng tỏ mình với người "bạn mới" Mỹ. Đó là lời cuối cùng khẳng định từ bỏ nguyên tắc “chống Mỹ” và theo đó ủng hộ VN của Trung Quốc, và giờ đây TQ đứng vào vị trí ủng hộ Mỹ chống VN và Liên Xô. Nước cờ địa chính trị cao thâm của giáo chủ áo xám Kisshinger hình thành. Có gì ngạc nhiên khi lại có hoán đổi chống Mỹ chống cả VN? Chỉ có ngạc nhiên là VN đã một lần chống Mỹ ủng hộ Trung Quốc, và bây giờ thân Mỹ chống Trung Quốc!

Trung quốc có 2 lựa chọn: hoặc biến mình thành con quái vật quân sự, một hình ảnh phản chiếu tương tự như Mỹ, đe dọa và làm sợ hãi, mất thiện cảm với tất cả các láng giềng. Hoặc khởi động cuộc tấn công quyến rũ riêng của mình, thực hiện một số cử chỉ hoà giải các tranh chấp biển đảo. Thay vì sử dụng các nguồn lực to lớn để xây dựng quân đội và sẵn sàng chiến tranh, bằng sử dụng một phần nhỏ nguồn lực trong số đó o bế các láng giềng với tấm lòng bao dung quảng đại, làm chệch hướng những xỏ xiên và thủ đoạn gian trá Mỹ.

Mỹ đã không thể sống còn nếu thiếu chiến tranh, nhưng TQ vẫn có thể, vẫn là đá Mỹ ra khỏi vùng ảnh hưởng, nhưng làm điều đó một cách lịch sự với sự giúp đỡ của láng giềng thân thiện, không theo nguyên tắc xưa của TQ, "kẻ thù của kẻ thù là bạn" – đó cũng là 1 cách. Thời gian vẫn còn cho cả 2 lựa chọn.

Eric Walberg là nhà báo có tiếng người Canada, ông chuyên về Trung Đông, Trung Á và Nga. Sau khi tốt nghiệp Đại học Toronto và Cambridge về kinh tế, ông đã viết về quan hệ Đông-Tây từ những năm 1980. Ông đã sống ở cả Liên Xô và Nga, và sau đó Uzbekistan, như một cố vấn của Liên Hợp Quốc, nhà văn, dịch giả và giảng viên…

http://ericwalberg.com/index.php?option=com_content&view=article&id=273:china-us-wisdom-not-gunboats&catid=39:europe-canada-and-us-&Itemid=92

Marin Le Pen: Ukraina không có lý gì để vào EU


Quan điểm của tác giả Marin Le Pen, chính khách bảo thủ Pháp;

Đừng mời bạn bè vào ác mộng!

Marin Le Pen nói sự thật về Ukraina và EU

EU đang khủng hoảng trầm trọng, nó thực tế đã tan rã! Và Ukraina chẳng có bất cứ lý do gì để quan hệ với tổ chức này, quá hiển nhiên và tuyệt đối một quốc gia độc lập lại phải tự bước đến tự tử trong EU…

Ukraina không có lý do gì để vào EU.

"Năm trước 1,5 triệu người Pháp xuống đường chống Francois Hollande, mà tôi chẳng nghe thấy EU đòi Francois Hollande phải từ chức hay buộc tội ông ta không xứng đáng", – nhà lãnh đạo “Mặt trận dân tộc” Pháp Marin Le Pen nói với tờ “Quan điểm - Взгляд“. Theo quan niệm của bà, hiện Brussels công khai can thiệp vào vấn đề chủ quyền của Ukraina, trong khi chính vấn đề tuyệt nhiên không cần thiết phải là hợp nhất với EU.  

Mới đây phó ngoại trưởng Nga Alexey Meshkov tuyên bố rằng Ukraina cần có quyền tự do lựa chọn trong vấn đề hợp nhất với EU, thay vì là chọn điều này sưới ảnh hưởng của EU, như thế có nghĩa là can thiệp vào công việc nội bộ của đất nước.

Ngay trước đó, phó Ttg Ukraina Nikolai Azarov tuyên bố rằng Kiev sẽ sớm ký thỏa thuận gia nhập EU. Nguồn tin ở Brussels nói rằng EU hy vọng ký thỏa thuận tại hội nghị song phương nhóm họp trong mùa xuân năm 2014 tới. Cùng lúc đó Azarov tuyên bố Ukraina đã đạt được thay đổi bổ xung trong thỏa thuận với EU, thay vì là xem xét lại văn bản thỏa thuận. Theo ông ta, điều đó là cần thiết để duy trì hoạt động bình thường của nền kinh tế Ukrainas và lĩnh vực nông nghiệp của đất nước.

Sau khi đàm phán với phó Ttg Sergey Arbuzov, Ủy viên phụ trách chính sách mở rộng EU Stefan Fuele tuyên bố EU đồng ý với Ukraina về “lộ trình” chuẩn bị và áp dụng thỏa thuận.

Trước đó các chính trị gia EU đã bằng mọi cách làm để người ta hiểu rằng họ ít quan tâm đến đối thoại nội bộ Ukraina hơn là  để Kiev ký kết thỏa thuận gia nhập trong mọi điều kiện. Rồi một loạt các nhân vật EU công khai nói rằng để có tương lại châu Âu Ukraina cần phải có chính quyền mới.

Tuy nhiên, không phải cả EU tin rằng Ukraina đã phạm sai lầm, khi từ chối ký kết thỏa thuận. Trong số những người cho rằng Kiev đã đúng, có nhà lãnh đạo “Mặt trận dân tộc Pháp”.  Đảng do bà đứng đầu kiên trì phản đối quá trình sát nhập EU, đòi hỏi Pháp được độc lập hơn với EU và với các tổ chức quốc tế.

Marin Le Pen nói về quan điểm của mình về việc Ukraina gia nhập EU trong phỏng vấn với tờ “Quan điểm”.

QĐ: – trong chuyến thăm Sevastopol mùa hè qua, bà nói về việc sát nhập EU của Ukraina,  rằng bà coi đất nước như bạn bè và "đừng mời bạn bè vào ác mộng". Kể từ đó liệu bà có thay đổi quan điểm không?

Marin Le Pen: – Dĩ nhiên, không. Đầu tiên, tôi nghĩ, chẳng có tý ý nghĩa nhỏ nào để Ukraina vào Liên minh châu Âu. Thứ hai, tôi nghĩ, đối với EU cũng chẳng có tý ý nghĩa nhỏ nào để tiếp tục mở rộng vào lúc này, khi mà chính nó đang trong tình trạng hoang tàn và sụp đổ.

QĐ:– Bây giờ bà nhận thấy, điều gì đang xảy ra ở Ukraina?

Marin Le Pen: – Vân, tối thấy, nhưng không có nghĩa là báo chí Pháp, theo cách nào đó anh không nói là không thiên vị.

QĐ: – Bà có thể đánh giá hành động của TT Ukraina Victor Yanukovych như thế nào?

Marin Le Pen: – Tôi không đặt mình vào vai trò điều khiển những vấn đề nội bộ của quốc gia có chủ quyền. Nhưng ở đây tôi lấy làm ngạc nhiên, ở chỗ EU đã dựa trên quan điểm của vài chục nghìn người biểu tình, tuyên bố tính không hợp pháp của tổng thống Ukraina. Và tôi thấy còn ngạc nhiên hơn khi chú ý đến một thực tế, như tôi nhớ, năm ngoái một và nửa triệu người Pháp đã xuống đường chống lại tổng thống Francois Hollande, mà tôi không nghe thấy EU đòi hỏi Francois Hollande từ chức hay buộc tội ông ta không hợp pháp. Nếu như có bất đồng giữa một bộ phận dân chúng Ukraina và tổng thống – họ hãy bầu cử. Nhưng đòi hỏi TT Ukraina từ chức một cách vội vàng dựa vào người biểu tình – tôi thấy điều đó là lạ lùng. Ở Pháp năm ngoái có biểu tình rất đông, nhưng chẳng có ai đưa ra đòi hỏi nào tương tự.

QĐ: – Bà nói mình cho rằng không có quyền phán xét các vấn đề nội bộ của các quốc gia có khác. Tuy nhiên một số lãnh đạo EU và Mỹ hiện đến Kiev và công khai bước trong đám đông Maidan. Bà có cho rằng đó là can thiệp vào vấn đề nội bộ của quốc gia có chủ quyền?

Marin Le Pen: – Tất nhiên. Tôi cũng rất sốc khi ngài Fabius, ngoại trưởng Pháp, định tiếp nhận phe đối lập Ukraina. Tôi thấy, tuy nhiên, là ông đã hủy cuộc gặp này, nhưng tôi thấy điều đó rất sốc. Điều như thế không thể xảy ra. Hoặc luật lệ quốc tế không tồn tại.

QĐ: – Bà nghĩ gì về yêu cầu gần đây của Kiev, nói rằng thỏa thuận với EU sẽ được ký kết trong trường hợp Ukraina nhận được giúp đỡ tài chính với qui mô 20 tỷ euro từ EU?

Marin Le Pen: – Tôi không rõ, mức độ tin cậy như thế nào của đề nghị này.

QĐ: – Nhưng sau tất cả EU chẳng cho Ukraina, cái mà Yanukovych đề nghị từ EU...

Marin Le Pen: – Tôi hiểu. Một số nhà phân tích cho rằng TT Yanukovych đưa ra đề nghị này là để EU từ chối nó, để chứng tỏ cho dân chúng Ukraina thấy [B]lộc trời tiền bạc[/B], mà người Ukraina trông đợi từ EU, thực sự là – ảo tưởng. Nhưng tôi không biết, cái gì là tự nhiên của đề nghị này, liệu nó thành thật không, hay là một bước chiến thuật, theo nhìn nhận về tất cả những gì diễn ra ở Ukraina ngày nay... Tôi không biết, tôi không có đủ thông tin về vấn đề này.

Marin Le Pen: – Theo bà, EU có thực sự sẵn sàng chấp nhận Ukraina trong vòng tay của mình? Bên cạnh đó, Ttg Anh David Cameron đã cảnh báo cái gì gần đâynhư là không cho phép Anh chấp thuận cho Bulgaria và Romanian gia nhập EUthậm chí là điều này phá vỡ nguyên tắc của EU?

Marin Le Pen: – EU không có khả năng theo bất cứ cách nào hiện nay để chấp nhận bất cứ quốc gia nào như thế. EU thực tế đã tan rã và chính nó đang trải qua những vấn đề trầm trọng với các quốc gia mới gia nhập gần đây – Bulgaria và Romania. Bất cứ “cửa sổ" mới nào cho các nước mới nào đều sẽ chỉ góp phần vào gia tăng sự suy nhược của EU.

QĐ: – Nhưng, ví dụ, Ba Lan đã vào EU được 10 năm trước. 10 năm trước mức độ phát triển của Ukraina và Ba Lan là ngang bằng, hơn thế, dân Ba Lan đã sang Ukraina để mua hàng hóa. Hiện giờ mức độ phát triển của Ba Lan còn không bằng Ukraina.

Marin Le Pen: – Vấn đề là ở chỗ, "các nước mới", có trình độ phát triển kinh tế quá không giống châu Âu cũ, đã nhận được hàng trăm tỷ euro trợ giúp. Sự giúp đ như thế kéo dài một vài nămNhưng khi đã thay bánh mỳ đen thành trắngNgày nay EU đã chẳng còn thêm tiềnNó đã không còn giàu cónhư 10 năm trước kiaTừ điều nàynếu Ukraina hy vọng gia nhập vào EUsẽ có lộc trời đ vào họnhư là đã đ vào Ba Lan từ trên trờihọ bị nhầm.

QĐ:– Như thế nàotheo quan điểm của bà, có thể là lối thoát tốt nhất cho Ukraina ra khỏi tình cảnh hiện nay?

Marin Le Pen: – Lối thoát tốt nhất khỏi bất cứ cuộc khủng hoảng chính trị nàolà bầu cửTheo biện pháp cực đoan, điều đó giải quyết được vấn đQuan điểm của tôinếu quá trình đàm phán giữ phe đối lập và các đảng phái lớnkhông dẫn đến lối thoát cho khủng hoảngthì cần thiết phải tổ chức trưng cầu.

QĐ: – Phe đối lập vừa đòi Yanukovych bầu cử sớm.

Marin Le Pen: – Như thế là rất tốt! Nếu như trong khuân khổ đối thoại giữa  chính quyền hiện nay và phe đối lập đi đến quyết định tổ chức bầu cử - đó là một. Nhưng nếu EU đòi hỏi cuộc bầu cử này – đấy là vấn đề hoàn toàn khác. EU không có quyền đòi hỏi họ điều gì tương tự như thế.

QĐ– Một ngoài lề nhỏ... Tạp chí Forbes ghi nhận TT Nga  là "người có ảnh hưởng nhất trên thế giớitrong 2013. Bà có đánh giá như thế nào về hoạt động của Putin?

Marin Le Pen: – Không nghi ngờ gì, Vladimir Putin trả lại cho Nga thành một xã hội đất nướccó ảnh hưởng mạnh đến sự phát triển của thế giớiVà đó là điều gì đó mới mẻ. Tôi nghĩ vào lúc cuộc khủng hoảng Syrian Nga đã đóng vai trò vô cùng quan trọng trong thế giới ngoại giao, vị trí mà Nga, có lẽ, đã để mất trong quá khứ. Không nghi ngờ gì, năm 2013 Vladimir Putin đã hành động trong đấu trường địa chính trị, như một người rất có tầm ảnh hưởng.



Cảnh giác với cái lõi bí mật của EU

EU-European Union, cái thực thể to lớn nhưng lắm bí ẩn này dường như không giống như người ta tưởng. Dĩ nhiên, ai đó coi mặt phải là ưu việt, là tốt đẹp… Nhưng ở đây nói về mặt trái của nó.


Nước nào XHCN nhất châu Âu? Liên Xô, Thụy Điển… không phải, mà là Pháp, cái XHCN lâu đời này rất lắm tàn tật, thối nát chính trị, be bét kinh tế, suy đồi văn hóa và căng thẳng chủng tộc bởi 1 phần là dân nhập cư quá nhiều. Thí dụ, năm mới 2013-2014, báo Pháp hào hứng kể, năm nay chỉ có 1067 chiếc xe hơi bị đốt cháy, như vậy là có tiến bộ vì ít hơn năm ngoái đến hơn 10%. Những hung đồ đốt xe chủ yếu là dân nhập cư lang thang.

Có rất nhiều ví von EU = Xô viết! Kể cả quí ông Gorbachov cũng từng nói về EU là “Xô viết châu Âu!” Nó được lập ra trong bối cảnh khủng hoảng, và rõ ràng yếu tố quan trọng dẫn đến hình thành EU trên cơ sở Hiệp ước Lisbon là TIỀN! chứ không phải ý chí nguyện vọng của nhân dân! Vì tiền, các quốc gia sẵn sàng dâng hết chủ quyền và độc lập tự do để được nhốt vào trong cái nhà tù có tên EU, chỉ có cái mà họ vẫn còn giữ lại, là hiềm khích quốc gia dân tộc cứ âm ỷ từ bao đời. Dĩ nhiên, ai đó có thể phản đối điều này, rằng lập EU có trưng cầu dân ý đàng hoàng! Đúng là có dân ý, nhưng đó là dân ý trong lúc đã mụ mị đờ đẫn vì con ma khủng hoảng, mất hết năng lực công dân. 

Chẳng lạ là ngay cả lúc này, rất nhiều tiếng nói đòi giải tán EU, đòi đuổi ông A, ông B ra khỏi EU… nhưng đó là câu chuyện khác.

Liên minh châu Âu - European Union

Cái ý tưởng thành lập EU là viễn cảnh của Pháp về một châu Âu XHCN! Những hậu quả thảm khốc về kinh tế qua hàng thập kỷ hoàn toàn bị bỏ qua. Tỷ lệ thất nghiệp hai con số và tăng trưởng chậm chạp.

Trong số các bề trên chính trị tại Brussels, cuộc chiến hiến pháp là về đảm bảo một EU xã hội, phạm vi kiểm soát, tăng cường cai trị từ bên trên chứ không phải giải phóng sức sản xuất, hay độc lập tự do, nhân quyền nhiều hơn cho thần dân.

Chủ tịch Ủy ban EU Jose Manuel Barroso, đã công khai 1 khía cạnh quan trong trong việc thành lập “doanh nghiệp EU”. Barroso nhận thấy rằng chỉ bằng cách thay đổi cơ bản thì chương trình nghị sự Lisbon đã bị mất hết uy tín, thì EU mới có thể được hồi sinh và một nền kinh tế dựa trên tri thức phát triển mạnh mới đạt đến được.

Bộ máy chìm –secret structure

Nhưng sự thật - và nhiều người biết – là bộ máy quan liêu đã quá đồ sộ, quá bám rễ sâu trong lòng đất và quá hăm hở một châu Âu xã hội to lớn. Người ta biết nhứng thứ này vẫn sẽ tồn tại ở đây lâu dài dù đó Barroso có biến mất hay không.

EU được vận hành bởi các bộ máy, nhưng đó chỉ là một nửa của vấn đề. Thực ra EU đã được lập ra bởi các chính khách châu Âu cách đây đã 50 năm. Nhưng đó cũng chỉ là một nửa của vấn đề. Thần dân EU kỳ vọng Nghị viện châu Âu sẽ nâng tầm trách nhiệm dân chủ. Nhưng đó thậm chí không phải ngay cả một nửa của vấn đề.

Những sự kiện bị đưa ra ánh sáng đã vẽ một bức tranh còn tồi tệ hơn thế. Không ai trong số 2 chân trên hành tinh biết được một nửa của nó.

Peter Le Cheminant đã viết cho tờ Daily Telegraph từ rất lâu vào năm 2005:

"Là một công chức trẻ và nhân viên dân sự mới, tôi đã có một chỗ ngồi bên lề sự ra đời của Ủy ban kinh tế EEC. Pháp và Đức có các quan chức cấp cao với năng lực lớn cao và không ý kiến ​​nhỏ về khả năng củahọ. Cả hai quốc gia đã bị thua cuộc chiến tranh (WW-II), khi họ nhìn nhận nó, bằng sự ngu ngốc của bậc thầy chính trị của họ.”

"Một ngạc nhiên nhỏ khi đó là họ lẽ ra đã đã nên nghĩ ra cấu trúc để tự giành lấy quyền lực thực sự cho mình, và giảm thiểu vai trò của các nước thành viên. Học thuyết cơ bản của họ là rằng dân chủ tất cả là rất tốt…”

Tiết lộ của Cheminant xác nhận xác nhận những gì từ lâu đã nghi ngờ. Chính cấu trúc EU được lập ra để đảm bảo rằng các cử tri và các chính khách được bầu của họ không chạm tay vào được các đòn bẩy quyền lực.


Kể từ đó tiếp nối các hiệp ước mới đã củng cố thêm quyền lực trong tay các quan chức. Ngày nay, EU là một hệ thống chính phủ thống nhất, không chỉ vận hành bởi các quan chức vô danh, mà còn bị kiểm soát bởi họ. Điều này là khác biệt, và nó là quan trọng.

Ủy ban và các nhóm - commission and groups


Ngay cả khuôn mặt công chúng của EU - ủy ban không được bầu - là một phần của trò đố chữ. Quyền lực thực không nằm ở họ. Nó nằm trong các nhân viên cao cấp vận hành các cơ quan, với khoảng 3000 nhóm làm việc và các ủy ban, trong đó không có các ghế của các nghị viên được bầu EU. Thật vậy, cho đến gần đây, sự tồn tại của cơ cấu chống lưng to như quả núi này gần như không ai rõ.

Vấn đề ghê gớm đã bị tiết lộ là hơn một nửa các nhóm làm việc nội bộ và ủy ban này hoạt động tại một thời điểm. Thành viên của họ phần lớn, nếu không phải toàn bộ, là từ các nhân vật dân sự các nước thành viên và “chuyên gia, tư vấn” 'từ các vùng chủ đề được coi là trật tự hơn được mời.

Làm thế nào khác để EU có thể tham gia vào các chi tiết vụn vặt của đời sống hàng ngày trong 28 quốc gia thành viên? Làm thế nào khác để họ mắc rất nhiều sai một cách thường xuyên? Phản ánh là rõ ràng. Nhưng bây giờ người ta có bằng chứng - và hơn cả bằng chứng về bí mật của họ.

Ngoại trừ là nghị viên được bầu (nghị viên MEP), những ai điều tra nghiên cứu về các hoạt động nội bộ của bộ máy quan liêu EU đều bị từ chối cung cấp thông tin về danh sách các thành viên của các nhóm này, với một ngoại lệ. Chỉ có một chương trình nghị sự được làm sáng tỏ. Một khi người ta bắt đầu đặt câu hỏi thăm dò cánh cửa sẽ đóng chặt.

Người ta không thể làm rõ chức năng của các nhóm làm việc và các ủy ban. Không biết những ai đang ngồi trong đó. Không thể thấy chương trình nghị sự của họ. Không biết họ đã đưa ra các quyết định nào, hay dựa trên cơ sở nào. Người ta không biết ngân sách của họ ra sao, họ được cấp kinh phí như thế nào, hoặc ai phê duyệt kinh phí của họ.

Thật vậy, người ta thậm chí không biết gì những quyền hạn nào họ được trao, cũng như trao bởi ai. Và người ta không thể loại bỏ họ.

Nhưng có một kết luận chắc chắn. Đó là nơi có quyền lực thực sự. Đó là nơi trái tim đang đập của Liên minh châu Âu. Không chỉ bị che khuất, mà còn được xây dựng một cách cẩn thận để hoạt động trong bí mật.

Chúng ta đã đi đến điều tồi tệ nhất trong mọi hoàn cảnh có thể. Ý tưởng siêu nhà nước châu Âu bây giờ bị chối bỏ bởi cử tri được phép bỏ phiếu. Tuy nhiên, người ta đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng bị bỏ lại với các cấu trúc và phương pháp để quản lý nó. Nếu không có thay đổi, các thòng lọng vẫn còn đó.

Hậu quả này của hiệp ước quốc tế quá khứ, và bây giờ là hiến pháp EU đã mất uy tín, là rõ ràng. Bỏ đi hàng ngàn từ ngữ và mục đích thực sự của hiến pháp là rõ ràng. EU sẽ không còn là bầy tôi của các nước thành viên. Nó là chủ nhân của các ông chủ của nó.
  
Mỗi hiệp ước trước đây là một bước nhỏ trên con đường đó. Châu Âu có một lịch sử lâu dài những nỗ lực không thành để liên minh. Mỗi nỗ lực đã kết thúc trong thảm họa không kiểu này thì cách khác. Mỗi nỗ lực đã sản sinh ra một số hình thức phá hoại chính trị hay quân sự - đôi khi là cả hai.

Cần đến sự can đảm to lớn và trí tuệ để tránh một kết quả như vậy. Chối bỏ hiến pháp quốc gia đã làm bùng lên một mạng lưới xung đột lợi ích và áp lực mới. Nhưng họ dường như không dừng kế hoạch thể chế EU đã được xây dựng chu đáo, hệ thống chính phủ cứng nhắc và bí mật bởi các quan chức đang dịch chuyển người ta một cách mù quáng về phía bất an trầm trọng.

Chủ tịch EU Barroso, cựu Ttg Bồ Đào Nha và lãnh đạo ủy ban, có trách nhiệm bảo vệ EU trong công chúng, và nhấn mạnh đến kế hoạch của nó. Nhưng ông ta không phải là hoàn toàn kiểm soát. Ông ta không phải là thủ tướng dân cử, không chỉ về tính hợp pháp, mà còn về việc ra quyết định.

28 nghị viên khác, mỗi người được bổ nhiệm bởi nhà nước thành viên, không phải là nội các của ông Barroso theo bất cứ ý nghĩa nào mà người Anh có thể hiểu được. Cũng như Barroso, họ là những nhân vật lãnh đạo. Họ lấy các phê phán trong khán trường công chúng, đưa ra các thông cáo quyết định cho công chúng họ nhờ các nhân viên cao cấp của họ, với sự dẫn dắt của các ủy ban bí mật.

Tất nhiên, sẽ có những cuộc thảo luận bất tận, các lập luận và tranh chấp trước mỗi một quyết định. Nhưng tất cả là đằng sau những cánh cửa đóng kín.

Công chức chuyên nghiệp, đặc biệt là 'những công chức' từ cái học viện quản trị độc đảo kiểu Pháp (L'Ecole Nationale d'Administration), không hề bị đánh giá thấp trong môi trường như vậy. Họ có sự nghiệp và hệ thống của mình để bảo vệ. Những cân nhắc như thế luôn luôn là đầu tiên.

Những con người này rất có kỹ năng trong nghệ thuật đen thao túng các chính trị gia để có được những gì họ muốn, ngay cả khi điều đó có nghĩa là treo bộ trưởng của họ ra phơi khô trước công chúng nếu ông ta chứng minh mình không kiểm soát được.

Tất nhiên, về mặt chính thức thì bên trên ủy ban là Hội đồng Bộ trưởng, hình thành từ các bộ trưởng các nước thành viên. Họ gặp nhau thường xuyên, về mặt lý thuyết, để xác định chính sách. Nhưng hội đồng là cùng một thứ ảo giác phức tạp cũng như một chính phủ có trách nhiệm.

Các Bộ trưởng thường xuyên ký kết các thỏa thuận khi đến dự hội nghị, xác nhận các quyết định mà họ cho là đã đến lúc để thi hành!

Nghị viện châu Âu – European Parliament

Nghị viện châu Âu (EP - European Parliament) nằm dưới cấu trúc thượng tầng rộng lớn này, thậm chí còn ít trở ngại hơn để thao túng các quan chức. Nó có thể là tổ chức duy nhất được bầu của EU, nhưng không gì khác hơn là một hình thức phức tạp và bóng bảy, che đậy một thiết kế được dựng lên để tạo ra ảo giác về dân chủ có trách nhiệm. Một sự cúi đầu hạ cố cho các cử tri bị nhốt kỹ trong sự khinh rẻ.

EP hạn chế các cuộc tranh luận không thích hợp. Các thành viên được thông báo khi họ có thể nói, và nói trong bao lâu. Các vị ngồi hàng ghế sau hiếm khi có nhiều hơn một phút, hiếm khi nhiều hơn một lần trong một lần ngồi 4 ngày, và không bao giờ để một phòng đông đúc. Ý kiến của người ​​ngồi hàng ghế sau rất ít được chú ý.

Nghị viện không thể đề xướng hay bãi bỏ luật pháp. Nó bị lèo lái để không kiểm soát việc tập trung và phân bổ công quỹ. Điều lớn nhất nó có thể làm là kiến nghị với Ủy ban và sửa đổi luật pháp đặt ra cho nó. Thường thường điều đó chỉ có nghĩa là làm chậm nó lại. Bất cứ điều gì bị từ chối sẽ được đem trở lại dưới một hình thức hơi khác so với trước mà thôi.

Chẳng hạn như, Nghị viện EU có một phần lớn được dựng sẵn để có thuận lợi cho thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Đó là kho lưu trữ các giao kèo ngầm giữa cánh tả và các tập đoàn đa quốc gia. Những “điều kiện” có vẻ như là để ủng hộ của các bậc quan chức bề trên, nhất là vì nó phản ánh phương pháp của Pháp hỗ trợ lợi ích giao thương quốc gia trong nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa.

Theo hiệu ứng này, cánh tả nói với các tập đoàn đa quốc gia: các vị có thể có một mảnh thị trường của các vị, nếu chúng tôi thấy mình thích thú trong kỹ thuật xã hội vô tận. Giới làm ăn lớn đã đồng ý. Kết quả là một phần lớn nghị viện ủng hộ sự phân chia chính trị cả theo cánh tả và cả cánh hữu.


Trong một môi trường như vậy, căn bệnh đục thủy tinh thể vô tận của luật pháp EU là không hề ngạc nhiên. Một tuần hội họp của ủy ban và một tuần của phiên họp toàn thể nghị viện được chia vào mỗi tháng trừ tháng 8. Nó được giả định là tất cả những thì giờ đó sẽ được lấp đầy bằng các cuộc thảo luận và biểu quyết về luật mới.

Vấn đề cơ bản về sự cần thiết và chi phí không bao giờ bị nêu ra. Cuối cùng, dĩ nhiên, EU sẽ tự luật hóa mình vào bế tắc.

Vì vậy, nếu nghị viện là một trò đố chữ, thì tại sao ai ai cũng tham dự đầy đủ? Chỉ có 1 từ thôi - tiền. Nếu một nghị viên không bấm nút của mình trong hơn 1 nửa lần bỏ phiếu, các khoản phụ cấp của ông ta bị cắt. Không lạ là nghị viên được trả lương cao lại bị mô tả không khác gì nhiều một con khỉ bấm nút để lấy chuối!

Trong buổi họp 1 giờ, mà luôn luôn trước bữa ăn trưa, hàng trăm cuộc biểu quyết được thực hiện với tốc độ chóng mặt theo danh sách dài các nghị quyết và sửa đổi. Mục đích là để hợp pháp dân chủ những thứ chuyển thành luật trong Liên minh châu Âu. Biểu quyết quá nhanh đến mức nghị viên phải đọc văn bản vào ngày hôm sau để hiểu những gì họ đã quyết định, và để hiểu ủy ban đã diễn giải kết quả như thế nào.

Dòng thác làm luật mới này là đồng cỏ nuôi nấng các viên chức biết “vâng lời” như đàn bò từ thời Vương quốc Anh. Trong 1 đời nghị viên, họ làm cho có hiệu lực hàng triệu ngôn từ từ các quy định và chỉ thị từ Brussels. Tất nhiên họ tán dương EU. Nó đã – thỏa mãn rất nhiều để họ hài lòng – tạo cho họ ấn tượng có đặc quyền “quan chức”.

Hai trang quy định của EU nhanh chóng trở thành 20 trang diễn giải chi tiết việc thực thi (nghị định thi hành) - cái gọi là hội chứng “mạ vàng”, độc đáo đến từ Vương quốc Anh.

Và nếu có rắc rối, các bộ trưởng chính phủ có liên quan chỉ việc nhún vai đổ lỗi cho Brussels.

Sự tách rời nguy hiểm giữa quá trình làm luật và chính phủ thi hành luật có trách nhiệm từ thời Vương quốc Anh đã tạo ra tai tiếng to lớn này trong các cơ quan thi hành luật EU. Nó cũng đã làm nổi bật quan điểm khác nhau cơ bản đối với pháp quyền- rule of law (hay pháp trị-rule by law) ở pháp luật Anh và EU.

Trong quá khứ, người Anh thường giữ gìn và tôn trọng pháp quyền, ít nhất là bởi họ biết họ có thể sửa đổi nó bất cứ lúc nào. Với rất ít ngoại lệ, một chính phủ mới có thể bãi bỏ hoặc sửa đổi bất cứ luật lệ nào của Vương quốc Anh ngay lập tức nó lên nắm quyền.

Nhưng tại EU, và nhiều quốc gia lục địa, có rất ít tôn trọng luật pháp bởi vì nó là khó khăn để thay đổi. Các viên chức đang nằm trong kiểm soát, và họ ghét sự thay đổi. Một chút ngạc nhiên, khi đó, thường dân trên lục địa có xu hướng phớt lờ luật mà họ không thích, chứ không phải tìm kiếm sự thay đổi. EU đang ở bên kia của sự cứu rỗi. Nó phải được đưa ra khỏi sự đau khổ, hoặc bỏ qua cho các quốc gia muốn giải quyết các vấn đề của họ theo cách này.

Bài này là của Ashley, nghị viên EU của Anh năm 2004, có ghế trong Ủy ban kiểm soát ngân sách và Ủy ban hiến pháp EU. Ông viết bài này với ý về hậu quả lâu dài của việc phê chuẩn vào WTO (World Trade Organization), NAFTA (North American Free Trade Agreement), TPP (Trans-Pacific Strategic Economic Partnership), FTA (Free Trade Area), TAFTA (Trans-Atlantic Free Trade Area); Như 1 hạt bụi rút ra từ bài viết này, một lượng đông đảo và dường như vô thưởng vô phạt các thỏa thuận qua hàng năm cuối cùng đã dẫn đến những mất mát kiểm soát của các quốc gia riêng rẽ.






Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...