Hiển thị các bài đăng có nhãn bình đẳng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn bình đẳng. Hiển thị tất cả bài đăng

Bình đẳng là gì?

Chân lý không bao giờ là một chiều, người chỉ nhìn một chiều không bao giờ thấy chân lý. Người đã nói nhiều về bình đẳng, nhưng sự chênh lệch về quyền lợi và địa vị vẫn mãi mãi xảy ra. Nếu bạn muốn san phẳng mọi chênh lệch trong xã hội bằng một cuộc cải thiện nào đó, bạn là người không tưởng. Vĩnh viễn không bao giờ có sự ngang bằng phẳng phiu về quyền lợi giữa mọi người vì phước nghiệp của họ không thể nào hoàn toàn giống nhau. Nơi tự thân con người đã không bằng nhau về thể chất, trí tuệ và tính tình, và sau này nơi quyền lợi, họ sẽ không thể nào hoàn toàn ngang bằng với nhau. Đây là một tiên đề đầu tiên, rất rõ ràng và thực tế mà chúng ta phải chấp nhận. Dù một chủ thuyết kêu gọi bình đẳng thế nào, họ vẫn phải chấp nhận đặc quyền đặc lợi cho một nhóm người có trách nhiệm và khả năng ở chừng mực nào đó. 
Nếu muốn dùng bạo lực và quyền hành để áp đặt sự ngang bằng về quyền lợi cho mọi người, chúng ta đã phạm một sai lầm rất lớn. Thứ nhất, là sai với luật Nhân Quả Nghiệp báo. Người có công và người không có công chẳng thể bằng nhau về quyền lợi. Thứ hai là đưa đến hậu quả tai hại, không còn ai cố gắng phấn đấu để lập công trạng gì nữa, họ sẽ làm việc trong tình trạng cầm chừng. Thế nên, sự san bằng quyền lợi là một điều không tưởng, thiếu thực tế, cực đoan một chiều và phi chân lý. 

Tuy nhiên nếu chấp nhận sự chênh lệch quyền lợi cũng là một sai lầm ở cực đoan khác. Nếu chấp nhận sự chênh lệch quá đáng, sẽ có đấu tranh giữa giai cấp ít quyền lợi và giai cấp nhiều quyền lợi. Giai cấp đặc lợi sẽ bảo thủ và vơ vét một cách tàn nhẫn vì quyền lợi của họ được ngang nhiên công nhận. Sự bảo thủ và vơ vét đó sẽ chạm đến quyền lợi của giai cấp thiểu lợi, đấu tranh sẽ bùng nổ. Chính vì chỗ lắt léo này mà sự bình đẳng đã được ca ngợi từ nghìn xưa đến nghìn sau. Người ta đã mơ tưởng về một xã hội mà ai cũng đồng đều với nhau về quyền lợi, ai cũng thương nhau và đem hết công sức để phụng sự cho nhau. 

Tuy nhiên ý nghĩa cao siêu tế nhị của bình đẳng phải được hiểu ở cách khác, không phải sự bình đẳng do quyền lực san bằng tài sản. Bình đẳng là tính chất Đạo Đức nơi một con người. Người có tính bình đẳng là người không muốn trội vượt hơn ai về quyền lợi. Vì bình đẳng là Đạo Đức nên nó là sự tự giác, không phải là sự áp đặt. Trong một tập thể nào đó, nhất là trong chúng tăng, ví dụ có một người, do phước quá khứ, được người thân đem đến tặng nhiều thực phẩm bánh trái. Nếu người này không có Đạo Đức bình đẳng và giữ lấy tặng phẩm để dùng một mình, mọi người xung quanh sẽ tị hiềm bực bội. Không phải mọi người tỵ hiềm vì họ không được chia phần, mà họ tị hiềm vì người kia thiếu lòng nhân ái, thiếu đức bình đẳng. Chính cái thiếu lòng nhân ái, thiếu đức bình đẳng đã khiến cho sự chia rẻ và đấu tranh xảy ra. Nếu người kia có đức bình đẳng, có lòng thương người, sẽ đem tặng phẩm chia đều trong tập thể và mọi người sẽ vui vẻ với nhau nhiều hơn. Không phải mọi người vui vì họ được chia phần mà họ vui vì người kia thể hiện đức bình đẳng và lòng nhân ái. Sự bình đẳng là một lý tưởng tốt đẹp mà ai cũng mơ ước, nhưng nó phải được thể hiện bởi sự tự giác của mỗi người. 

Có hai cực đoan mà chúng ta phải tránh, một là chủ trương san bằng quyền lợi bằng bạo lực. Hai là chấp nhận sự chênh lệch quyền lợi. Hai cực đoan này không bao giờ đưa đến tốt đẹp. Còn chân lý thì trung dung, khéo léo, tự giác, uyển chuyển và từ bi. Nếu chân lý dễ thực hiện thì cuộc đời này có lẽ không còn đau khổ. Chân lý luôn luôn khó nắm bắt, nó tiềm ẩn ngoài cái thấy biết của tai mắt, ngoài những kết luận một chiều. Người ta chỉ thực hiện được chân lý khi họ được sự hướng dẫn đúng đắn và được khuyến khích thường xuyên. Rõ ràng hành động đem phẩm vật của mình chia đều cho anh em là một sự tự giác và từ ái, không ai được quyền bắt buộc về điều này, nhưng chính lòng nhân ái và đức bình đẳng đã khiến họ có hành động tốt đẹp ấy. 

Nếu bạn hưởng thụ hết mọi sở hữu của mình dù bạn ở tập thể hay ở riêng rẻ, lúc đó bạn không phải là người bình đẳng và từ bi. Dù tài sản bạn đang có không ai hay biết, nhưng bạn hãy mạnh dạn san sẻ cho người khác, đừng sử dụng hết những gì mình có. 

Có lẽ chúng ta cũng từng gặp những trường hợp một người, nhất là tu sĩ, bị đố kỵ ganh tỵ khi họ mặc chiếc áo đẹp, khi họ sử dụng tài sản vượt trội hơn người xung quanh, nhưng cũng có người không bị ganh tỵ khi sử dụng những thứ đó. Người bị ganh tỵ vì trước đó họ không bố thí nhiều, không tùy hỉ khi người khác đắc lợi. Bố thí cũng có nghĩa là muốn cho người khác đắc lợi, bố thí cũng đã mang ý nghĩa tùy hỉ trong đó rồi. 

Cũng như mọi tính chất Đạo Đức khác không thể vắng bóng trên cuộc đời này, nhưng cũng không thể cưỡng bức áp đặt, bình đẳng cũng vậy, không thể vắng bóng trong tương quan giữa mọi người, nhưng cũng không thể cưỡng bức áp đặt. Nó là sự tự giác và sự tự giác hành bình đẳng sẽ đưa người thực hành đi về nơi tràn đầy phúc lạc. 

Nếu chúng ta cưỡng bức sự ngang bằng về quyền lợi, chúng ta sai về Nhân Quả. Một chế độ khẩu phần xít xao khiến cho không ai có thể bố thí với ai, và như thế phước họ giảm dần cho đến khi họ phải bị đói kém thê thảm trong hiện đời. Đó là sai về nhân, không tạo điều kiện dư dả để họ có thể thực hành bố thí. 

Kế đó, nếu người nào trong số đó, đã không thể làm phước bằng cách bố thí, đã làm phước bằng cách đem sức lao động ra phục vụ nhiều hơn qui định. Đến khi quả báo trở lại họ vẫn phải được quyền lợi trội hơn mọi người. Nhưng sự san bằng quyền lợi đã phủ nhận quả báo của họ. Đây là sai về quả. 

Bình đẳng không phải là sự áp đặt cưỡng bức bởi quyền lực mà chỉ là sự tự giác cao thượng trong tâm hồn của con người. 

Trích "Luận về nhân quả" (bản in cũ) - Thượng Toạ Thích Chân Quang, cháu nội Cụ Phó Bảng Nguyễn Sinh Sắc.

Cổ tích một nàng công chúa (18+)

Ngày xửa ngày xưa, nơi vương quốc Trái Đất, có một nàng công chúa xinh đẹp, kiều diễm vô cùng. Mái tóc nàng dài đến thắt lưng, óng ả, ngát hương bồ kết. Mắt nàng xanh biếc trong veo. Chiếc mũi cao thanh tú. Miệng trái tim thường mỉm nụ cười nhẹ nhàng, ý tứ. Thân hình nàng đầy đặn, căng tràn nhựa sống. Từng ngón tay, cử chỉ như chứa chan bao tình yêu mến, sự dịu dàng. Giọng nói ngọt ngào, réo rắt như tiếng lảnh lót của loài sơn ca. Nàng tên là Loài Người.

Đến tuổi trăng tròn, bao nhiêu chàng hoàng tử các vương quốc lân cận đến ngỏ lời cầu hôn. Nàng đều từ chối. Cho đến một hôm, tình yêu đầu đời, tiếng sét ái tình đã đánh vỡ thành trì chờ đợi chắn ngang trái tim nàng, để từng đợt sóng tình cuồn cuộn ùa vào làm lòng nàng mát rượi. Nàng đã chọn hoàng tử Duy Tâm, đến từ vương quốc Catholic xa xôi làm bến đỗ cuộc đời. 


Một thời gian sau, Duy Tâm lên ngôi hoàng đế. Những tưởng sẽ hạnh phúc, nào ngờ, vị hôn phu của nàng suốt ngày mải mê cầu nguyện một vị Thiên Chúa thần quyền toàn năng nào đó ở khung trời xa xăm, và vun vén bồi tụ quyền lực chính trị, chứ chẳng đoái hoài, quan tâm gì đến nàng. Trái tim nàng ngày một héo úa đi trong niềm hờ hững, lạnh nhạt vô tình của Duy Tâm hoàng đế. Có những đêm trường trằn trọc, tiếng nấc của nàng trong phòng đơn gối chiếc làm xốn xang đất trời, sông núi. Những dòng nhật ký thấm đượm nỗi bơ vơ, lạc lõng nhoè đi bởi những giọt lệ đài trang, cũng không khiến nàng nguôi ngoai đi… Một đêm nọ, khi nàng đã thiếp đi với đôi mắt sưng húp đẫm nước, cơn gió nghịch ngợm nào đó đã ùa vào phòng, thổi bay tờ nhật ký viết dở ra nơi cửa sổ. Thình lình, một chú chim bồ câu từ đâu bay đến gắp chặt lấy trang giấy và lao mình vút đi.

Bình minh đến, chân trời xa xăm ửng lên màu hồng của những lọn nắng đầu tiên. Hoàng đế Duy Vật của đất nước Vô Thần vừa thức giấc sau mấy đêm liền truy hoan, thác loạn với cung nữ để ăn mừng ngày chàng ngồi lên ngôi báu. Chàng lững thững mệt mỏi bước đi dọc hành lang cao của cung điện Vật Chất nguy ngoa lộng lẫy. Chợt chàng nghĩ đến những người bần cùng của xã hội đang ngày đêm rên xiết trong khi chàng lại hưởng thụ sự xa hoa sung sướng ngất trời. Nhưng chàng vội gạt phăng lòng trắc ẩn bẩn thỉu đó đi, vì cuộc sống này vốn là cuộc đua tranh giành như thế giới của loài dã thú hồng hoang, mạnh được yếu thua. Vật Chất có trước, độc lập với Ý Thức và quyết định Ý Thức. Nên chết là hết, không có Luân Hồi tái sinh nên cũng không có Nhân Quả nghiệp báo. Sống là để hưởng thụ, khẳng định mình, tô điểm cho cái tôi bản ngã của mình bằng sự tiêu thụ vật chất, kiếm tiền lời khen, sự trọng vọng của nhiều người. Vậy thì những gì chàng và bộ máy của chàng đang làm có gì là sai? Ánh mắt rắn rỏi bộc lộ vẻ ngạo nghễ lạnh lùng của chàng rảo quanh ngắm nhìn lãnh địa…

Bên trái là xưởng thuốc súng, vũ khí hoá học. Ở giữa là xưởng thuốc hoá dược chỉ chữa trị triệu chứng mà không chữa dứt gốc rễ bệnh, thậm chí sự can thiệp thô bạo vào cơ thể còn khiến người bệnh mất đi nguồn Chân Âm tiềm tàng, khả năng miễn dịch, năng lực tự phục hồi, mặc kệ, đó không phải là điều xấu đối với chàng, vì duy trì sức khoẻ chúng dân ở mức đủ để họ nô dịch vào chế độ do chàng cai trị là điều duy nhất mà chàng nhắm đến cho ngành y dược. Bên phải là xưởng sản xuất phân bón hoá học, thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ để tận diệt nông nghiệp thuận tự nhiên đa canh luân canh cũ kĩ lạc hậu, buộc người nông dân phải làm thuê độc canh thâm canh trên chính mảnh đất của tiên tổ bao đời. Xa xa kia là viện nghiên cứu kỹ thuật biến đổi gen để đạt được sự thống trị tuyệt đối về lương thực thông qua bản quyền hạt giống. Tất cả đều là những ngành công nghiệp dựa trên sản phẩm chiết xuất của dầu khí. Chàng mỉm nụ cười nửa miệng đầy ác độc, tỏ vẻ hài lòng với vương quyền thống trị không gì có thể lay chuyển của mình. Chợt, một chú chim bồ cầu bay vụt qua mặt chàng rồi biến mất, để lại một tờ giấy đong đưa chong chênh giữa tầng không. Chàng với tay bắt lấy xem, rồi bật lên tiếng cười man rợ.

Thiên chức của người phụ nữ

Thầy kính thưa bà Phương Loan – chủ tịch Hiệp hội nữ doanh nhân của Thanh Hoá. […] Hôm trước thì qua trung gian của Thượng Toạ Tâm Đức – Trưởng ban trị sự Phật Giáo ở đây, nên chúng tôi mới nhận lời mời để có được buổi nói chuyện này. […] 

Kính thưa tất cả quý vị. 

Kinh doanh là một hoạt động có tính xã hội rất là cao. Mà dường như nó ngược lại với thiên chức của người phụ nữ. Từ nghìn xưa, cả từ [các nước phương] Đông sang [các nước phương] Tây đều cho rằng phụ nữ là cột trụ, là hạt nhân của gia đình. Trong hai người, người chồng và người vợ, thì sự phân công của xã hội rất tự nhiên, là người đàn ông phải gánh vác, đi mưu sinh tìm cơm ăn áo mặc cho gia đình và người vợ phải giữ gìn gia đình, phân công hai người ra hẳn như vậy. Nên nếu không có người phụ nữ làm hạt nhân để giữ gìn mái ấm gia đình thì xã hội sẽ hỗn loạn vì gia đình sẽ tan vỡ. 


TÌM LẠI BẢN SẮC CHÂU ÂU! P2


I-D chống lại: Dân chủ

"Trong chiều dài lịch sử chưa bao giờ lại có lầm lạc nhất thời và kỳ dị trong tâm trí con người khi mà các nước lớn bầu ra chính phủ để làm nhiệm vụ và sau đó lại bầu ra phe đối lập để ngăn chặn họ làm điều đó. May mắn thay, ngay cả trong cơn ngông cuồng hoang dại nhất của chứng điên thoáng qua này, thì ảo tưởng đó cũng không bao giờ lan rộng ra thế giới kinh doanh, và không có doanh nhân nào ngoài trại tâm thần lại quan sát đội ngũ nhân viên thực hiện các công việc của doanh nghiệp mình, và sau đó thuê thêm các nhân viên khác để ngăn chặn họ làm công việc của họ.”

"Kỳ dị với hậu thế khi xuất hiện nguyên tắc hình thành cùng một lúc chính phủ để thực hiện công việc của quốc gia và phe đối lập để làm hỏng nó… Tuy nhiên, trò hề lạ thường này, lại là không có gì nghiêm trọng - theo nghĩa tinh thần hiện đại, để được thực hiện, và ít nghiêm trọng thậm chí để được thảo luận, để ngày nay đại diện như phương tiện duy nhất giữ các quyền tự do của dân chúng."

-Oswald Mosley, "Ngày mai chúng ta sống- Tomorrow We Live"

Dân chủ là một lực lượng có tổ chức, như Mosley đã chứng tỏ, không có ý nghĩa gì. Dân chủ quả quyết quá nhiều vào ý tưởng rằng "quyền lực suy đồi", và do đó, không một cá nhân nào được có quá nhiều quyền lực, vì sợ đám đông bị mang ách cai trị với những ý tưởng hay mục đích mà họ không thích, điều đó không thể tránh được vì sẽ dần dần "suy đồi”. Đó là triệu chứng chia rẽ xã hội. Như vết nứt xã hội theo cùng dòng tư tưởng, văn hóa-đạo đức và trở nên ít quan tâm đến phúc lợi và sự sống còn của toàn bộ, mà quan tâm nhiều hơn trong "vấn đề", mẫu phổ quát, chế độ bè cánh của nền dân chủ phương Tây trở nên rõ ràng.

Quá trình trở thành "dân chủ" này đòi hỏi chuyển giao quyền lực từ phần lớn tầng lớp quý tộc và truyền thống, cho các nhóm thiểu số nạn nhân “quan tâm", hình thành các liên minh để bao vây và cướp bóc sự giàu có của họ. Cái xã hội bị mê hoặc bởi ý tưởng rằng cá nhân phải được tự do để trở thành bất cứ thứ gì họ muốn tùy ý thích cá nhân (thực tế cả giới tính cũng vậy), và thể hiện điều này bằng việc tham gia vào các nhóm dán nhãn thiểu số lợi ích, sẽ mở rộng ra thành kinh sợ với ý tưởng rằng bất kỳ một nhóm nào cũng có thể nắm quyền lâu dài, khi điều này đòi hỏi trở lại với tư duy của số đông. Sự trở lại này sẽ là nơi đa số vô nghĩa lý, và sự xâm nhập các nhóm dân tộc, một lần nữa sẽ bị hạn chế để duy trì số đông.

Một khi dân chủ có tổ chức, quyền bảo thủ cố gắng bảo tồn truyền thống xã hội và ngăn cản việc không thừa nhận các chuẩn mực văn hóa-đạo đức và nguồn gốc truyền thống của nó, bởi vì điều đó sẽ không được lòng quần chúng, bởi vì nó đặt ra tiêu chuẩn và hành vi thuộc về nó mà không có tính toàn cầu. Những tán tụng cánh tả - bởi vì xã hội giờ có thể bị thúc đẩy để ngày càng toàn cầu nhiều hơn, cho đến khi không còn chuẩn mực xã hội hoặc sự đồng thuận của các giá trị còn lại – là họ có thể tự phong mình cấp tiến để dẫn dắt các hành động của tiến trình được chấp nhận này tiến lên phía trước.

I-D hoàn toàn phản đối các quyết định chính xã hội không có mục tiêu, để làm thất bại các nỗ lực của những người muốn khôi phục lại quyền của đa số trên quyền lợi cá nhân. Không gì có thể đảm bảo mọi người có "nhân quyền" và "tự do" tuyệt đối, ví dụ, bởi vì đây không phải là đánh giá về giá trị, mà là đồng thuận để không có sự đồng thuận về giá trị. Nếu không có chuẩn mực xã hội về những gì là có giá trị, xã hội không thể hoạt động vì nó là vô hướng. Bản sắc truyền thống lúc đó trở thành vô nghĩa khi nhóm văn hóa-đạo đức tan rã trong một tập những cá nhân phù phiếm tự phong thái quá, tất cả những gì những cá nhân này đòi hỏi gây ra nhu cầu công quỹ nhà nước.

Đây là bá chủ toàn trị của chủ nghĩa cá nhân, nơi mà tất cả các nỗ lực văn hóa-đạo đức và đoàn kết bị đè bẹp. Cá nhân đã lựa chọn không giới hạn ngang, anh có thể ngao du khắp thế giới, theo mọi hướng, và với bất kỳ tốc độ nào; anh ta có thể bỏ thì giờ của mình theo đuổi bất cứ điều gì anh ta muốn, thay đổi trang phục, thay đổi chỗ ở, thay đổi lối sống, thay đổi giới tính. Tuy nhiên, mọi suy xét đứng lại bị từ chối. Mọi nỗ lực tự cải thiện quí giá đều biến thành "sở thích" vô hại, ai cũng có thể dỡ bỏ "hàng rào", dựng hình thể và thực hành tôn giáo. Những mục đích trừu tượng “tiến bộ” đòi hỏi tái hội nhập của các cá nhân vào toàn bộ nền văn hóa-đạo đức, khi nó là duy nhất để tất cả có thể thành công cá nhân và chống chọi lại sự suy đồi theo thời gian (vì thế mà ám ảnh chủ nghĩa cá nhân hiện đại và phân tán, với vẻ đẹp và trang điểm, nhưng không thể là tác phẩm của cái đẹp và đẹp chỉ như hiện tượng, trẻ trung, sinh lực, vv). Nó đòi hỏi lãnh thổ phải được kiểm soát một lần nữa bởi nhóm bên trong, bởi "bộ tộc", bởi dân tộc. Nó đòi hỏi phải bỏ qua "nguyện vọng" của đám đông "dân chủ". Nó đòi hỏi rằng cơ chế, chiến tranh cấp độ thấp của nhà nước chống lại các quần chúng khác nhau, được gọi là "thực thi pháp luật" phải bị đình chỉ, do đó, chủ quyền của các bên tham gia địa phươngnhà hoạt động có thể được tự xác định và phán xét, trong thế đối lập với các quốc gia "dân chủ" cai trị.

Bản sắc truyền thống và bảo tồn của họ là chuẩn mực sống đòi hỏi một số nhượng bộ quyền tự do cá nhân. Đây là bản chất của khái niệm "trách nhiệm xã hội, thói xấu cá nhân", hay trách nhiệm xã hội, và lợi ích cá nhân. (Đó chỉ là khi chuẩn mực truyền thống tồn tại mà xã hội và cá nhân được phân biệt như các qui tắc ứng xử xã hội chứ không phải khái niệm quyền sở hữu về kinh tế). Tuy nhiên, quyền tự do cá nhân là một tuyệt đối - "quyền" “con người” với "tín ngưỡng" và "mưu cầu hạnh phúc" và cứ vậy – đòi hỏi xóa bỏ mọi ranh giới văn hóa-đạo đức. Nó đòi hỏi toàn bộ dân gian bị khuất phục bởi "dân chủ" đi đến chỗ phải chấp nhận những gì đầu sỏ bề trên chính trị quyết định. Về điều này, thực sự có thể nói rằng chúng ta đang chống lại chủ nghĩa toàn trị. Chúng ta muốn có một xã hội nhiều phân chia chính trị lành mạnh và cạnh tranh, xây dựng trên sự đồng thuận mà nòi giống di truyền của chúng ta và sự tồn tại chủng tộc là trên hết. Các cá nhân có thể xây dựng bản sắc và thành tích của họ trong ma trận sinh học chủng tộc rõ rệt và thịnh vượng lớn hơn này. Nó là lý do duy nhất để bất kỳ cá nhân nào cũng có thể thực sự trở nên có ý nghĩa.

I-D chống lại: Thao túng truyền thông đại chúng

Dân chủ có hiệu ứng san bằng tạo ra căn nguyên "bình đẳng", và bình đẳng giá trị. Sự chối bỏ khác biệt phẩm chất và tầm quan của phẩm chất tạo ra hệ thống phân cấp số học, đảo ngược kim tự tháp xã hội loài người, đặt một số quý tộc dưới gót chân tự lợi và nhiều tầm nhìn thiển cận. Cuối cùng dân chủ thay thế hiện thực bằng đồng thuận giả tạo về thực tế là vấn đề cấp bách nhất ngày nay. Các nhà khoa học, nhân chủng học và các tâm hồn dũng cảm có thể kêu lên về sự tuyệt chủng di truyền sắp xảy ra đối với người da trắng là quan trọng sống còn, nhưng những gì quan trọng của dân chủ là cái tất cả những gì mọi người đồng ý là quan trọng, ví dụ, vấn đề hoàn toàn tầm thường như "hôn nhân" đồng tính hay truyền hình thực tế mới nhất.

Sự "đồng thuận" bị áp đặt này được trao quyền lập pháp qua dân chủ phổ quát, là đường ống dẫn đến quyền lực bởi những kẻ định hình tường thuật xã hội - Những ai trong Đảng nội bộ là kẻ kéo đòn bẩy truyền thông đại chúng và các tổ chức "học thuật". Sức mạnh báo chí trở thành duy nhất, khi "nhà báo anh hùng" đứng lên và phơi bày các hệ thống cấp bậc ẩn của lợi ích tiền tệ, thì bị mua sạch và chỉ cho phép tồn tại cho đến nào khi công lao của anh ta được sử dụng để thực thi những điều cấm kỵ được tạo ra và được ưa thích bởi tài phiệt toàn cầu; phơi bày "phân biệt chủng tộc", "phân biệt giới tính", lật tẩy "lý thuyết âm mưu", và cứ như vậy. Ngắn gọn đối lập của "nhà nước tập đoàn", là quỉ xứ đáng sợ của "chủ nghĩa phát xít" dân chủ là nhà nước tập đoàn hoàn thiện (nhưng hoán đổi từ tổ chức sang lĩnh vực tư tưởng). Dân chủ là khối số đông được trao quyền hợp pháp, số đông bị kiểm soát, bị tước đoạt và bị quây nhốt bởi ngành công nghiệp hàng loạt, sản xuất hàng loạt, phương tiện truyền thông hàng loạt và ảo giác hàng loạt.

I-D thay thế: Quyền tự chủ phân cấp

Vấn đề của thế giới hiện tại không phải là quá nhiều chính quyền tập trung, mà là chính quyền tập trung mà không có đối trọng của hành động ý thức I-D địa phương. Phân biệt giai tầng kinh tế rất sâu sắc cảm thấy được ở phương Tây - đặc biệt trái ngược với học thuyết bình đẳng chủng tộc đui mù bị cưỡng bức - tuy nhiên sự phân biệt sinh học, lịch sử và địa lý, khác biệt lối sống, đã bị mai một, cùng với sự mất bản sắc địa phương có ảnh hưởng chính trị của bộ lạc.

Tập trung hóa sản xuất và xuất khẩu sản xuất đến sau dẫn đến việc giảm dân số phương Tây trước các nông nô trong lĩnh vực dịch vụ, đã hoàn toàn xé rách trung tâm châu Âu.

Dây chuyền sản xuất quốc tế xuất khẩu việc làm và chuyên môn kỹ thuật từ phương Tây ra thị trường toàn cầu. Trong khi đó, người da trắng đã bị gắn vào sản xuất hàng hoá và vốn văn hóa, da trắng bây giờ "bị phân rã" từ sự hình thành các xã hội xung quanh họ. Một cuộc tổng tấn công của người da trắng sẽ gặp phải sự thờ ơ vô tình khi tất cả các đòn bẩy kinh tế và văn hóa được chuyển tới Trung Quốc và Hollywood, hay phân tán vào các cá nhân trong mạng lưới đã thưa của thương mại toàn cầu. Toàn cầu hóa này, sớm kéo công dân phương Tây vào một "ngôi làng toàn cầu", chỉ đơn giản là đã tan vỡ xã hội phương Tây từ toàn bộ chức năng vào các cá nhân và lĩnh vực cạnh tranh. Sự nhầm lẫn, vẻ đạo đức giúp các nước "đang phát triển" thông qua chủ nghĩa tư bản quốc tế đi kèm với cái giá mất phát triển trên sân nhà, và cuối cùng, mất độc lập về kinh tế.

Quốc tế hóa này là ví dụ vật chất hữu hình nhất của sự chuyển đổi tính hợp pháp và đạo đức từ địa phương, sự đồng thuận hữu cơ, sang đồng thuận quốc tế bí hiểm. Trọng tâm xã hội đã lộn cực từ thích hợp địa phương sang hoạt cảnh truyền hình những nơi xa xôi, và nền tảng đạo đức tương ứng cũng đã bị chuyển đổi từ những gì là lành lạnh khách quan ở hiện tại, sang thể không tưởng trong tương lai.

Con người có đạo đức – là con người của hành động và thành tích cao - không còn là nhà hoạt động địa phương kết nối lành mạnh với cộng đồng địa phương và con cháu họ; thay vào đó anh ta trượt vào sự hoàn toàn không thích đáng trong khuôn mặt của cuộc thập tự chinh quốc tế. Tương tự như vậy, những người thành đạt cao và người thành công về mặt kinh tế không phải là doanh nhân nhỏ tại địa phương; anh ta là đội viên quốc tế phân phối sản phẩm trên sân khấu thế giới tập đoàn đa quốc gia. Lợi ích địa phương của anh ta đã đầu hàng, và đổi lại, anh ta trở thành một phần của xã hội lớn thế giới bị điều khiển bởi kẻ đang xây dựng đế chế tăng trưởng kinh tế, bất kể chi phí nhân lực.

Sự đảo ngược giá trị này là triệu chứng của học thuyết toàn cầu tạo duy cảm truyền thông. Đứng lên vì "nhân quyền" ở các nước chiến tranh tàn phá mang ấn tượng không thể trước khi sự bùng phát các tổ hợp truyền thông. Nó không thể đủ bị nhấn mạnh khi hệ thống kinh tế hoạt động trong "mô hình” giá trị quốc gia hiện tại, nhưng đạo đức quốc tế hiện nay đã thay thế và làm phụ thuộc tất cả các mối quan tâm khác. Ngắn gọn: Đừng hỏi nhân quyền có thể làm cho anh, mà hãy hỏi anh có thể làm gì cho nhân quyền. Kết luận hợp lý và mục tiêu dẫn tới của chương trình này tất nhiên là nhà nước "dân chủ" toàn cầu - Mọi người có thể bầu cử, nhưng bầu cho ai, cơ chế bầu cử, và cái gì là được cho phép để bầu bị bức chế bởi lợi ích tập đoàn tập trung hóa. Dân chủ muốn thế giới, để nó có thể ăn nó. I-D muốn thế giới, để có thể bảo vệ và nuôi dưỡng nó. Kế thừa là khôi phục quyền sở hữu từ "hệ thống" sang "con người", vì vậy nó không thể bị cướp đoạt khỏi của quê hương và bản sắc tổ tiên của họ bởi những kẻ ăn thịt trên thị trường.

Khi nền văn minh I-D dựa vào khả năng và giới tinh hoa, còn nền văn minh hiện nay dựa vào lợi ích cá nhân và lừa dối, ý định của I-D là thay thế hoàn toàn hoặc sửa đổi cơ chế của thế giới hiện tại ở tất cả các cấp độ xã hội, trong tất cả các lĩnh vực sản xuất, và trong tất cả các khía cạnh hoạt động. I-D:

  • Bãi bỏ các ngân hàng tập trung hóa và giải phóng tiền tệ khỏi tài phiệt quốc tế. Tạo ra đồng tiền nhà nước mới và cho phép các nhóm địa phương tạo của riêng mình. Điều này sẽ trao quyền cho người địa phương để tạo ra và thi hành các nền kinh tế độc lập cách ly khỏi tác hại toàn cầu.

  • Bãi bỏ các quy định nhà nước tập trung hóa mà không phải là "mục đích"; bứt ném toàn bộ thư viện pháp luật, đưa hàng ngàn trang luật lệ và quy định tối tăm khó hiểu vào lò đốt. Tất cả pháp luật tập trung hóa mâu thuẫn hoặc cản trở sự biểu hiện của chủ quyền địa phương sẽ bị đưa vào thùng rác. Điều này bao gồm, tất nhiên, tất cả các luật liên quan đến "phân biệt đối xử". Hiệp hội tự do sẽ không còn là tội ác đối với người da trắng. 

  • Bãi bỏ mọi cấu trúc quyền lực quốc tế và rút hoàn toàn khỏi chính sách quốc tế. Quan tâm đến sức khỏe, đạo đức và phục hồi quần thể người châu Âu và cộng đồng châu Âu hải ngoại về chủ quyền trong quê hương tổ tiên của họ và những nền văn minh được xây dựng ở nước ngoài là điều quan trọng nhất. Cho đến khi điều này hoàn thành, trật tự thế giới có thể có đột biến. 

  • Loại bỏ tất cả quyền lợi tập đoàn khỏi truyền thông và tăng tính phát sóng địa phương. Có thể giữ lại các công cụ truyền thông đại chúng để chống lại ý tưởng bình đẳng hiện có, mục tiêu cuối cùng là "mở cửa xã hội” để công dân tham gia, cho phép bản sắc địa phương phát triển, và hiện thực hóa đầy đủ chính mình. 

  • Khôi phục văn hóa địa phương qua việc trao chủ quyền cho các hội đồng địa phương, và qua tháo cùm hội đồng địa phương khỏi quản trị quốc gia. Chúng tôi không tin rằng để di chuyển như một con người, để diễn tả thống nhất dân tộc và đồng thuận về mục đích, tất cả mọi người phải trả mức cùng 1 mức thuế hay tuân thủ cùng 1 giới hạn tốc độ. Cuối cùng, qua quá trình này, trộm cắp và cướp bóc quốc tế của châu Âu qua phương tiện thị trường sẽ bị chấm dứt bở các cơ quan vũ trang địa phương, loại bỏ áp bức quốc tế khỏi hâu Âu, và tạo các chính sách thích đáng và sống còn.

Quá trình giải thoát châu Âu khỏi con ma cà rồng tài chính toàn cầu này sẽ rất khó khăn và gian khổ. Theo đúng nghĩa đen, chúng ta sẽ phải học cách tự chăm sóc bản thân mình một lần nữa. Cắt minh ra khỏi sợi dây rốn giảm đau của lao động toàn cầu giá rẻ sẽ khôi phục lại các mục tiêu và những gì thuộc về dân tộc châu Âu, khi chúng được gọi một lần nữa là nỗ lực to lớn để sống còn và tiến bộ. Mọi người đều quan trọng khi tất cả các tay sẽ cần đến trong việc tái thiết châu Âu.

Cuối cùng, chúng tôi tin vào tinh thần con người tự khắc phục và khả năng của người châu Âu để định hình số phận của chính mình. Chúng tôi không phải là kẻ "bảo vệ chủng tộc da trắng" - chúng tôi là các chủng tộc da trắng tự vệ. Chương trình chính trị của chúng tôi đơn giản là loại bỏ thị trường và thú ăn thịt người hợp pháp ở châu Âu. Thông qua đó, nền văn hóa sôi động tự khám phá và thử nghiệm tiến bộ sẽ diễn ra. Châu Âu sẽ lại một lần nữa, không bị đe dọa tù tội hay thủ tiêu khắp nơi, đem cuộc sống của mình vào tay của mình. Chúng tôi tin rằng châu Âu sẽ không nô dịch ai. Chúng tôi tìm cách trao cho mình các điều khoản chính trị thực tế cơ bản nhất, để thống nhất mình, và đưa mình đến ý thức tự lập như một phần của toàn bộ giống loài sinh học. Điều này hoàn thành, thế giới hiện đại - một sáng tạo của biến dạng văn hóa ăn thịt và tiến bộ công nghệ châu Âu - sẽ không còn tồn tại, và Kỷ nguyên vàng mới sẽ bắt đầu. 





Bài viết của Bain Dewitt, nhân tiện giới thiệu trong COUNTER-CURRENTS có rất nhiều thứ thú vị!

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...