Hiển thị các bài đăng có nhãn chống cộng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chống cộng. Hiển thị tất cả bài đăng

Bốn điều gửi Việt Tân

Tôi là một Đoàn viên "Đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh". Tôi, là một Việt Cộng – một người Việt Nam, yêu Lý tưởng Cộng sản: Lý tưởng bảo vệ, nâng đỡ, giữ gìn phẩm giá, cuộc sống cho những người nghèo, những người kém ưu thế trong xã hội.

Tôi xin có vài lời gửi đến các người.

Thứ nhất, các người hãy thôi nói về tự do ngôn luận.

Thật là kì quặc khi các người - những kẻ cầm súng bắn gục những nhà báo Việt Nam chân chính ở Mỹ, lại mở mồm rao giảng về tự do ngôn luận. Phải chăng da mặt các người dày hơn da trâu?

Tự do ngôn luận là khái niệm có tính tương đối. Xã hội loài người luôn có nhiều người xấu hơn là người tốt, nếu để tự do ngôn luận tuyệt đối, ai muốn nói gì thì nói, chắc chắn những dư luận xấu sẽ tràn ngập khắp mọi nơi và làm băng hoại đạo đức loài người. Đó là lý do nước nào cũng có những cơ quan kiểm duyệt thông tin.

Thứ hai, các người hãy thôi dạy người Việt Nam về tình yêu nước.

Thật là kì quặc khi các người – những kẻ đã từng khom lưng cúi đầu làm tôi mọi, làm tay sai cho Pháp, cho Mỹ để bức hại đồng bào, phản bội lại khát vọng độc lập, tự do, thống nhất của nhân dân, giờ đây lại rao giảng về tình yêu nước.

Thế thì khác gì Lê Chiêu Thống dạy Quang Trung về lòng trung thành, khác gì Trần Ích Tắc dạy Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn về tình thần dân tộc?

Các người không có tư cách dạy nhân dân Việt Nam về tình yêu nước. Các người càng không có tư cách dạy Việt Cộng về tình yêu nước.

Hãy tìm Bảy Nhu – người cai ngục ở nhà tù Phú Quốc để biết Việt Cộng yêu nước như thế nào. Có rất nhiều người yêu nước không phải là Việt Cộng: có thể kể đến như Nguyễn An Ninh, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, sinh viên Nguyễn Thái Bình... Nhưng Việt Cộng là những người gan góc nhất, kiên cường nhất, bất khuất nhất trước sự dã man, tàn bạo của kẻ thù. Lịch sử nhà tù Phú Quốc và Côn Đảo đã chứng minh.

Chỉ có những kẻ mù lương tri, điếc lẽ phải và ung thư dối trá, mới phủ nhận điều đó.


Thứ ba, các người hãy thôi dạy người Việt Nam về cách chiến đấu bảo vệ chủ quyền ở Biển Đông.

Thật là nực cười khi những kẻ tụt quần đu càng, bán Hoàng Sa cho Tàu lại lên tiếng hướng dẫn những người đã từng đánh bại thực dân Pháp, quét sạch phát-xít Nhật và tống cổ đế quốc Mỹ về nước, đập tan tập đoàn bành trướng Bắc Kinh ở biên giới phía Bắc, thần tốc tiêu diệt bè lũ Polpot (tay sai của Mỹ - Trung), rằng phải làm thế nào để bảo vệ chủ quyền lãnh hải.

Xin lỗi, kinh nghiệm đu càng hay nghệ thuật đu càng sao cho đu không rớt, càng không gãy, khi đu tè không ướt quần, các người cứ dạy lại cho con cháu các người học tập và làm theo. Còn chúng tôi thì không cần đâu nhé.

Thứ tư, các người hãy thôi nói về nhân quyền.

Những người đã từng đập vỡ cổ chai thuỷ tinh, đâm xoáy cổ chai thuỷ tinh vào cửa mình của thiếu nữ Nguyễn Thị Mai, sẽ là người mang đến nhân quyền cho phụ nữ Việt Nam? (Mời đọc Bài ca hi vọng, NXB Tổng hợp Tp.HCM).

Những người đã từng cưa sống 6 lần đôi chân của thanh niên Nguyễn Văn Thương, sẽ là người mang đến nhân quyền cho thanh niên Việt Nam? (Mời đọc Người bị CIA cưa chân 6 lần, NXB Tổng hợp Tp.HCM).

Việt Tân à.

Tôi khuyên các bạn nên dừng lại những trò lố bịch, kệch cỡm và vô sỉ.

Chúng tôi – những người Việt Nam yêu nước, những người Việt Cộng yêu nước tự biết phải làm gì để thay đổi những cái chưa tốt, phát huy những cái tốt ở quê hương chúng tôi. Chúng tôi không có cái khoái cảm đặc biệt khi làm tay sai cho ngoại bang như các bạn, nên các bạn đừng phiền công cuộc xây dựng, đổi mới của đất nước chúng tôi nữa nhé.

Nếu các bạn dừng lại, sám hối với Tổ Quốc, với nhân dân, chúng tôi vẫn xem các bạn là đồng bào. Nếu các bạn tiếp tục ngoan cố, thì chúng tôi đành xem các bạn là giặc vậy.

Thân chào,

Châu Đốc, ngày 30 tháng 4 năm 2015

Nhân dịp kỷ niệm 40 năm ngày các bạn tụt quần đu càng.

Phan Hưng Duy.

Nguồn: http://sachhiem.net/DOITHOAI/PHD.php

Thời Thổ Tả sưu tầm đăng lại từ Facebook của Phan Hưng Duy.

Vì sao tôi ngừng chê bai, chửi bới đất nước?

Xin chào mọi người.

Xin chào quý khán giả của kênh Giải độc chính trị.

Mình tên là Phan Hưng Duy, hôm nay mình làm video clip này để chia sẻ một chút quan điểm của mình về câu hỏi, “tại sao mình ngừng chê bai, chửi bới sự nghèo nàn, lạc hậu, bất toàn của quê hương đất nước?”. 


Cách đây mấy tháng, mình có đọc được một bài viết (status) trên trang của một người tên là Dưa Leo. Không nhớ rõ lắm là Dưa Leo hay Dưa Chuột. Đại ý là chê bai, giễu cợt sự nghèo nàn, lạc hậu của đất nước so với nhiều nước khác. Hành động đó của anh ta khiến mình chợt nhớ lại ngày xưa, khi mình mới biết lên mạng, cũng nghe đủ thứ chuyện không hay về quê hương đất nước. Quá trời nhiều người chê bai, chửi bới đất nước, đủ mọi luận điểm, chủ đề. Khiến mình sinh lòng, tự ti, mặc cảm, xấu hổ vì là người Việt Nam. Nhưng khi mình trưởng thành, chín chắn, điềm tĩnh hơn, mình mới chợt nhớ lại một lời dạy rất hay, rất đúng của ông bà, cha mẹ khi xưa, lúc mình còn nhỏ:

“Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”

Mình giật mình. Thì ra thái độ, quan điểm của mình lúc đó là hết sức bẳng, rất là đoản, nó không có trước không có sau, nó không có hậu, nó không có nghĩa tình và thậm chí nếu như nói một cách nghiêm khắc thì còn thua cả một con chó. Vì con chó nó trung thành lắm. Dù cho chủ có nhậu say nhậu xỉn về chửi bới, đánh đập nó cũng không bỏ đi, có khi người chủ tệ hại đó chết rồi nó còn mò ra mộ nằm ở đó chẳng muốn về.

Sau khi nhớ lại lời dạy của ông bà cha mẹ, mình mới hiểu rằng mình đã từng có những thái độ, quan điểm thua cả một con chó. Từ đó, mình suy nghĩ khác đi. Mình nhận hết, ôm hết những thiếu sót, bất toàn, hạn chế của quê hương đất nước vào trái tim mình, vào trách nhiệm của mình chứ không còn mở miệng lên mặt giễu cợt, vọng ngoại…

Dĩ nhiên, đây chỉ là tâm tình, quan điểm cá nhân, câu chuyện nhỏ của riêng mình thôi. Còn đối với những ai đó vẫn tiếp tục có thái độ thù địch, lên mặt chê bai, công kích, thoá mạ về những điều chưa hoàn thiện, bất toàn của quê hương đất nước.. trong khi thực tâm họ chưa làm được gì nhiều, đáng kể để cống hiễn dựng xây, thì mình không có ý kiến gì, họ có quyền tiếp tục “nói”, tự do “ngôn” luận mà.

CHÚ XỊA THAO TÚNG VĂN CHƯƠNG MỸ!

Người ta biết rõ, tờ báo Economic có quan hệ dày đặc với thầy XỊA. Nhưng các lĩnh vực khác… cũng vậy.

Người ta biết chú XỊA “giúp đỡ” nhà văn Do Thái Nga Boris Pasternak đoạt giải Nobel với tác phẩm chống Liên Xô “Bác sĩ Pasternak”. Điều này nhiều người biết rồi. Nếu ai đó chưa đọc về điều này thì có thể xem ở đây, nguồn tiếng Việttiếng Anh trên trang của Washington Post;

Năm 2012, chú XỊA lại thú nhận Ernest Hemingway là điệp viên của mình. Hemingway là nhà văn nổi tiếng với tác phẩm “Ông già và biển cả”, từng đoạt giải báo chí Pulitzer năm 1953 và giải Nobel văn học năm 1954.

Điều này trái ngược với những gì các văn nô bồi bút nức nở: bên tây ấy à! văn chương cực kỳ tự do!

Trên trang web mà chú XỊA thú nhận có đoạn: Trong WW-II, Ernest Hemingway đã vui vẻ dành rất nhiều thì giờ và sức lực cho lĩnh vực tình báo hơn là bác ta theo đuổi văn chương 1 cách thông thường. Bác ta đã quan hệ với bộ phận tình báo đại sứ quán Mỹ ở Havana cũng như với ít nhất 3 cơ quan tình báo: Cơ quan Tình báo hải quân (ONI), Cơ quan tình báo chiến lược (OSS) và Cục điều tra Liên bang (FBI). Hơn nữa, đã đương đầu với tình báo Xô Viết lúc đó là NKVD.

Ảnh Bettmann/CORBIS: Hemingway (bên phải) và Martha Gellhorn
(thứ 2 từ trái sang) trên đường sang China năm 1941.

Nhà văn Miles Mathis cho ta biết toàn cảnh việc CIA thao túng vào lĩnh vực văn học.

Ông Mathis nói rằng nền văn hóa hiện đại về cơ bản là lập trình tinh thần” bởi thầy XỊA, một chi nhánh của Cartel nhà băng Illuminati. Việc tiêu hủy nghệ thuật truyền thống 1 cách hệ thống là có dụng ý để thúc đẩy "sự tha hóa", quan điểm của Satan rằng cuộc sống con người là vô nghĩa, tạp nham, tầm thường và xấu xí.

Mathis là một nhà văn xuất sắc và đa tài, ông đề cập đến nhiều điều lạ lùng ở thế giới phương Tây và khẳng định của ông về giả dối văn hóa hiện đại là đáng tin cậy. Cũng như nhiều nhà tri thức phương Tây khác, ông cảm thấy bị phản bội bởi hệ thống giáo dục và xã hội, bởi giáo phái Satan có tổ chức cao đã định hình xã hội Thần trí phương Tây.

Không chỉ có ông Mathis, một người khác là giáo sư Anh tại Providence College, Eric Bennett cũng vừa công bố tại Chronicle of Higher Education. Đó là đề cập đến Xưởng viết văn Iowa, mà khi đó mình là sinh viên 1998-2000.


Ảnh Iowa: 75 năm lò văn Iowa, nơi gieo trồng 
bồi bút chống cộng của chú XỊA!

Trong bài viết của mình, ông Eric Bennett thừa nhận rằng các chương trình văn học tại ĐH Iowa đã từ lâu được bảo lãnh bởi XỊA qua Farfield Foundation, Quỹ Rockefellers  và ACCF (Quỹ hợp tác nghệ sĩ và cộng đồng - The Artists and Community Collaboration Fund). Với sự giúp đỡ của XỊA, các văn bút Mỹ đã chĩa ngòi phụ họa công cuộc chống cộng.

Một trong những điều đáng chú ý của bài viết Bennett là nhận định này: Giới sư phạm văn chương sáng tác sau WW-II, không có ngoại lệ, đã đọc các tạp chí phê bình Partisan Review, Kenyon Review, Hudson Review Sewanee Review.

Họ hít thở không khí trí óc của New Critics, ở một mặt, và mặt khác là giới trí thức New York. Những xưởng này, trước đây là các xưởng viết văn thù địch, phản động Southern và Northern cùng những cái lò văn khác trong thập k1930 đã sát nhập trong thập kỷ 1950 thành “liên hiệp tự do” và tự bố cáo mình là “tầm cao trí tuệ”, thế nhưng ở vào thời điểm đó chỉ mới có các bài tiểu luận “học thuật” đăng trên 4 tạp chí, tất cả 4 tạp chí đó, cũng như Iowa, được tài trợ bởi Quỹ Rockefeller.

Như người ta biết, tất cả họ được tài trợ tiền bạc bởi nhiều tổ chức bình phong khác nhau của chú XỊA. Chính phủ Mỹ sử dụng cái thòng lọng tiền bạc để cố gắng kiểm soát những chương trình kiểu này, CQ Mỹ giữ giới viết lách trong cái chuồng nhỏ mà ông Bennett nói để cho họ thỏa lòng "được tôn kính và o bế đặc biệt, cá nhân, hoàn cảnh, bao bọc, tối giản."

Hay, nói cách khác, để giữ cho các nhà văn bị tước đoạt quyền sáng tác và trở thành nhỏ mọn. Thường xuyên bị nhồi nhét tuyên truyền từ trên xuống, bị thuyết phục tự tôn duy ngã, thường nhật, khiêm tốn sáng tạo là đức tính của nghệ thuật. Cũng như hội họa, khoa học, chính trị, và mỗi 1 thể loại khác, sự đảo lộn của cái bị đánh lừa như bản thân sự vật.

Bài viết của Joel Whitney đăng trên Salon A 2012 cũng cho biết các tạp chí Partisan Review và Paris Review bị ràng buộc bởi thầy XỊA.

Peter Matthiessen, cây tiểu thuyết và là nhà sáng lập tạp chí Paris Review, cũng đã thừa nhận điều này trong 1 cuộc phỏng vấn, rằng bác ta được thầy XỊA tuyển mộ ngay khi tốt nghiệp ĐH Yale năm 1953, và rằng tạp chí Paris là “vỏ bọc” của ông ta. Thông tin này đã được đăng thêm vào trang Paris Review tại Wikipedia, nhưng đó là một sự thừa nhận trơ trụi không có lời bình luận nào về việc XỊA đã như thế nào ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ mà tờ tạp chí này làm.

Peter Matthiessen cũng như George Plimpton – một sáng lập viên khác của Paris Review và cũng là điệp viên XỊA đã cố gắng bào chữa rằng những gì người ta biết được từ thầy XỊA là không thể tin được. Trong khi các cây văn khác cũng tự bào chữa cho mình về sự vô tội trong những năm ăn tiền của XỊA thập kỷ 60-70, khi nhà báo Tom Braden – chủ show diễn nóng Crossfire trên CNN, một cây viết ra lò từ xưởng văn Iowa và cũng được XỊA tuyển mộ tung hê hàng loạt văn sĩ ăn tiền và làm việc cho XỊA.

Ông Braden nói rằng tất cả giới viết văn và nghệ sĩ biết chính xác những gì đang xảy ra. Cuốn sách mang tên “Chiến tranh lạnh văn hóa - The Cultural Cold War” của ông Mathis xác nhận điều này nhiều lần.

"Khi các nghệ sĩ bị biến thành tay sai và công cụ của quốc gia, khi các nghệ sĩ trở thành thủ lĩnh tuyên truyền lý lẽ, tiến bộ bị bắt giữ, tài năng và sáng tạo bị hủy hoại."
TT Mỹ Eisenhower, 1954

"When artists are made the slaves and the tools of the state, when artists become chief propagandists of a cause, progress is arrested and creation and genius are destroyed."
President Eisenhower, 1954

Tham khảo:










Đạt lai lạt ma là thuộc hạ của CIA!



Để minh họa cho vị sư giả, có thể dẫn ý kiến từ 1 số nguồn sau đây:

"Dưới sự cai trị của Đạt Lai Lạt Ma, Hệ thống ông ta thi hành là chính trị thần quyền đặc trưng bởi chế độ độc tài của tầng lớp nhà sư và quý tộc. Trong khi hầu hết dân chúng sống trong đói nghèo cùng cực, Đạt Lai Lạt Ma sống xa hoa vương giả trong dinh tự 14 tầng với 1.000-phòng. Ông ta là một chủ sở hữu nô lệ cho đến năm 1959. Ông ta cai trị trong một chế độ nông nô phong kiến khắc nghiệt." 
(CIA ran Tibet contras since 1959 By Gary Wilson)

Cho đến năm 1959 rất nhiều bất động sản thuộc về các tu viện, và hầu hết chúng tích lũy rất giàu có. Ngoài ra, cá nhân các nhà sư và Lama có quyền tích lũy sự giàu có lớn qua tham gia hoạt động buôn bán, thương mại, cho vay. Tu viện Drepung là một trong các chủ đất lớn nhất trên thế giới, với 185 trang viên, 25.000 nông nô, 300 đồng cỏ lớn và 16.000 người chăn bò. Sự giàu có của các tu viện chủ yếu nằm trong tay các Lạt ma cao cấp, nhiều người trong số họ là con cháu của các dòng họ quý tộc. Tổng tư lệnh quân đội Tây Tạng sở hữu 4.000 km2 đất và 3.500 nông nô. Ông ta cũng là thành viên của nội các Đạt Lai Lạt Ma.

Tu viện Drepung

Khi di chuyển từ cung điện này đến cung điện khác, Đạt Lai Lạt Ma cưỡi trên một chiếc ngai vàng được khênh bởi hàng chục gia nô. Quân đội của ông ta hành quân theo sau và hô "Đó là một chặng đường dài đến Tipperary", một giai điệu học được từ các thầy giáo đế quốc Anh. Trong khi đó, các vệ sĩ của Đạt Lai Lạt Ma, tất cả đều cao 6 1/2 feet, với ngù vai và roi da dài, đánh đập dân chúng tránh ra xa khỏi đường đi của Lạt Ma. Nghi lễ này được mô tả trong cuốn tự truyện của Đạt Lai Lạt Ma.


Một nghiên cứu Đông Tây Tạng năm 1940 nói rằng 38% hộ gia đình không bao giờ có bất kỳ ít trà nào - và họ chỉ uống nước cây cỏ hoang hay "trà trắng" (nước lã đun sôi). 75% hộ gia đình buộc phải ăn cỏ vào các thời điểm giáp hạt. Một nửa dân chúng không có khả năng có bơ –nguồn protein chính có sẵn. Trong khi đó, một ngôi đền lớn, JokkaKang, đốt cháy 4 tấn bơ (mỡ bò) trong lễ lạt cúng bái hàng ngày.  Ước tính rằng 1/3 tất cả bơ sản xuất ở Tây Tạng đã tan trong khói ở gần 3.000 ngôi đền chùa, không kể trong mỗi căn nhà (để thắp sáng). Dân chúng và hầu hết các nhà sư bị giữ để hoàn toàn mù chữ. Giáo dục, tin tức bên ngoài và thử nghiệm bị coi là khả nghi và quỷ sứ.


Năm 1959, Anna Louise Strong thăm một cuộc triển lãm các dụng cụ tra tấn đã được sử dụng bởi các lãnh chúa Tây Tạng. Có những cái cùm đủ mọi kích cỡ, trong đó có những cái nhỏ cho trẻ em, và những dụng cụ để cắt xẻo mũi và tai, móc mắt, và làm gãy rời tay. Có các dụng cụ để lột da đầu và cắt gót chân, hoặc cắt kheo chân.  có sắt nung, roi da, và dụng cụ đặc biệt để mổ bụng. Triển lãm trưng bày hình ảnh và lời khai của các nạn nhân, những người đã bị mù, bị bại liệt hoặc bị cắt cụt tay chân vì bị cho là ăn trộm. Có người chăn bò mà ông chủ của anh ta đòi chuộc bằng đồng yuan và lúa mì nhưng bị từ chối trả tiền. Vì vậy, ông chủ đã lấy những con bò cái lớn nhất; Vì điều này, người chăn bò đã bị cắt đứt tay. Một người chăn bò khác do phản đối ông chủ lấy mất người vợ đã bị đập gãy tay. Có các hình ảnh các nhà hoạt động cộng sản với mũi và môi trên bị cắt rời, và một phụ nữ bị hãm hiếp và cắt mất mũi. Một người chạy trốn 24 tuổi chào đón sự can thiệp của Trung Quốc như là quân "giải phóng". Anh ta nói rằng dưới chế độ nông nô, mình đã phải chịu đựng liên miên các công việc nhọc nhằn, đói và lạnh. Sau khi trốn thoát lần thứ 3 không thành, đã bị đánh đập tàn nhẫn bởi người của ông chủ cho đến khi máu đổ ra từ mũi và miệng. Họ sau đó đổ rượu và xút vào vết thương của anh ta để tăng thêm sự đau đớn. 


Như là dấu hiệu quyền lực của Lạt ma, nghi lễ truyền thống sử dụng các bộ phận cơ thể người chết: sáo được làm từ xương đùi người, bát được làm từ hộp sọ, trống được làm từ da người. Sau cuộc cách mạng, một tràng hạt được tìm thấy trong cung điện của Đạt Lai Lạt Ma được làm từ 108 hộp sọ khác nhau. Sau khi giải phóng, các nông nô khắp nơi cho biết rằng các Lạt ma tham gia vào các nghi thức hiến tế người sống - bao gồm cả chôn sống trẻ em nông nô trong tu viện. Các nông nô cũng làm chứng rằng ít nhất 21 người đã bị hiến tế bởi các nhà sư năm 1948 với hy vọng ngăn chặn chiến thắng của cuộc cách mạng CS.

Ở Tây Tạng dưới sự cai trị của Đạt Lai Lạt Ma, một buổi lễ kỷ niệm sự ra đời của Đạt Lai Lạt Ma cần hiến tế 2 đầu người, ruột người, máu người và da người, theo ghi chép lịch sử. Đến thăm bảo tàng Lhasa, nhà báo Alain Jacob thấy "da khô và da thuộc của trẻ em, nhiều chân tay người bị cắt cụt khác nhau, đã khô hoặc đã lâu, và nhiều dụng cụ tra tấn đã từng sử dụng trong vài chục năm qua.
(Magazine Refuting So-called Destruction Of Tibetan Culture China Society For Human Rights Studies)

Sau chiến tranh biên giới của Trung Quốc với Ấn Độ vào năm 1962, CIA đã làm việc chặt chẽ với các cơ quan tình báo Ấn Độ trong việc đào tạo  cung cấp các điệp viên vào Tây Tạng  trong việc thành lập các lực lượng đặc biệt của người tị nạn Tây Tạng  rốt cục được gọi là lực lượng đặc nhiệm biên giới. Tình báo cũng hỗ trợ chính phủ lưu vong Đạt Lai Lạt Ma bằng cách cho tiền hằng năm $180.000 vào các quỹ ủy thác từ thiện của Đạt Lai Lạt Ma cho đến năm 1967  trợ cấp các chương trình đào tạo cho  quan chức  điệp viên Tây Tạng ở Đại học Cornell. Họ cũng mua các tác phẩm nghệ thuật Tây Tạng để trưng bày tại nhà Tibet của chính phủ-lưu vong Tây Tạng  New Delhi. 
(Radio Free Asia Tibetan BBS)

Đạt Lai Lạt Ma tổ chức các lực lượng nổi loạn  nhiều lần âm mưu bạo loạn  Tây Tạng. Ông ta đã cử các điệp viên bí mật và nhân viên tình báo để thực hiện các hoạt động khủng bố tại Tây Tạng. Ông ta lan truyền tin đồn, vu khống và vạch ra các loại hoạt động ly khai khác nhau. Ông ta đi lại như con thoi giữa các quốc gia nước ngoài chỉ để quảng cáo "Tây Tạng độc lập", cố gắng để quốc tế hóa cái gọi là "Vấn đề Tây Tạng". Bằng cách phân tích những gì Đạt Lai Lạt Ma đã làm trong suốt 40 năm qua, chúng tôi có thể thấy rằng ông ta đã không làm  để "phục vụ người dân Tây Tạng", nhưng thay vào đó, ông ta đã làm tất cả mọi thứ cố gắng để lấy lại thiên đường bị mất của ông ta, nơi ông ta có thể tái nô dịch người dân Tây Tạng  tách rời Tây Tạng với đất mẹ.
(Statement by Foreign Affairs Committee of NPC On Dalai Lama’s Speech at EP general Assembly 2004/06/16)

Ngày nay, chủ yếu là thông qua Quĩ Bảo trợ dân chủ -NED và các chi nhánh khác có vẻ sạch sẽ hơn CIA, Quốc hội Mỹ tiếp tục cung cấp hàng năm $2 triệu cho người Tibet ở Ấn Độ, cùng hàng triệu khác cho"hoạt động dân chủ" trong cộng đồng Tây Tạng lưu vong. Đạt Lai Lạt Ma cũng nhận tiền từ George Soros, kẻ bây giờ điều hành Radio Free Europe/ Radio Liberty do CIA lập và các tổ chức khác.

Bổn cũ soạn lại!

Cái trò bịp bợm xuyên tạc bóp méo thông tin cứ lặp đi lặp lại suốt. Lúc người ta quên là đám rân chủ lại “bổn cũ soạn lại” lừa thiên hạ.

Có một bức ảnh giả mạo, ám chỉ TBT Nông Đức Mạnh luồn cúi CT Trung Quốc Hồ Cẩm Đào. Nó rất phổ biến trên các website ngụy quân ngụy quyền VNCH. ví dụ như ở đây:

Ảnh này đã bị nhiều bạn vạch mặt là ảnh ghép nhằm mục đích xuyên tạc quan hệ 2 nước.
Chính trang bô xít đã phải đính chính ở đây, hay trang vietinfo.eu cũng đăng tin nói rõ đây là ảnh giả.


Ấy thế nhưng, lại chính trang bô xít lại đăng lại cùng bức ảnh đó trong 1 bài mới đây, của 1 tác giả lấy tên là Hoàng Mai, với nội dung xuyên tạc bịa đặt như cũ.

Không lẽ các ông Huệ Chi, ông Lập Bọ và đồng bọn “Lề Trái” chống Cộng lại cẩu thả hay lú lẫn đến mức như vậy? Tôi không cho là thế, vì cho dù không biết đến cái ảnh giả này (điều rất không thể với chính ông Huệ Chi vì chính bô xít đã đăng đính chính), thì chỉ với kinh ít kinh nghiệm trẻ con, nhìn vào bức ảnh cũng biết đó là ảnh giả. Những người lính bồng súng trong hàng danh dự là người Trung Quốc, súng Trung Quốc, vì vậy không thể nào có TBT Mạnh đứng cùng hàng như vậy được.

Các ông chống chế độ, tôi không quan tâm. Nhưng bằng những thủ đoạn rất bẩn thỉu. Người ta khinh!









Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...