Cổ tích một nàng công chúa (18+)

Ngày xửa ngày xưa, nơi vương quốc Trái Đất, có một nàng công chúa xinh đẹp, kiều diễm vô cùng. Mái tóc nàng dài đến thắt lưng, óng ả, ngát hương bồ kết. Mắt nàng xanh biếc trong veo. Chiếc mũi cao thanh tú. Miệng trái tim thường mỉm nụ cười nhẹ nhàng, ý tứ. Thân hình nàng đầy đặn, căng tràn nhựa sống. Từng ngón tay, cử chỉ như chứa chan bao tình yêu mến, sự dịu dàng. Giọng nói ngọt ngào, réo rắt như tiếng lảnh lót của loài sơn ca. Nàng tên là Loài Người.

Đến tuổi trăng tròn, bao nhiêu chàng hoàng tử các vương quốc lân cận đến ngỏ lời cầu hôn. Nàng đều từ chối. Cho đến một hôm, tình yêu đầu đời, tiếng sét ái tình đã đánh vỡ thành trì chờ đợi chắn ngang trái tim nàng, để từng đợt sóng tình cuồn cuộn ùa vào làm lòng nàng mát rượi. Nàng đã chọn hoàng tử Duy Tâm, đến từ vương quốc Catholic xa xôi làm bến đỗ cuộc đời. 


Một thời gian sau, Duy Tâm lên ngôi hoàng đế. Những tưởng sẽ hạnh phúc, nào ngờ, vị hôn phu của nàng suốt ngày mải mê cầu nguyện một vị Thiên Chúa thần quyền toàn năng nào đó ở khung trời xa xăm, và vun vén bồi tụ quyền lực chính trị, chứ chẳng đoái hoài, quan tâm gì đến nàng. Trái tim nàng ngày một héo úa đi trong niềm hờ hững, lạnh nhạt vô tình của Duy Tâm hoàng đế. Có những đêm trường trằn trọc, tiếng nấc của nàng trong phòng đơn gối chiếc làm xốn xang đất trời, sông núi. Những dòng nhật ký thấm đượm nỗi bơ vơ, lạc lõng nhoè đi bởi những giọt lệ đài trang, cũng không khiến nàng nguôi ngoai đi… Một đêm nọ, khi nàng đã thiếp đi với đôi mắt sưng húp đẫm nước, cơn gió nghịch ngợm nào đó đã ùa vào phòng, thổi bay tờ nhật ký viết dở ra nơi cửa sổ. Thình lình, một chú chim bồ câu từ đâu bay đến gắp chặt lấy trang giấy và lao mình vút đi.

Bình minh đến, chân trời xa xăm ửng lên màu hồng của những lọn nắng đầu tiên. Hoàng đế Duy Vật của đất nước Vô Thần vừa thức giấc sau mấy đêm liền truy hoan, thác loạn với cung nữ để ăn mừng ngày chàng ngồi lên ngôi báu. Chàng lững thững mệt mỏi bước đi dọc hành lang cao của cung điện Vật Chất nguy ngoa lộng lẫy. Chợt chàng nghĩ đến những người bần cùng của xã hội đang ngày đêm rên xiết trong khi chàng lại hưởng thụ sự xa hoa sung sướng ngất trời. Nhưng chàng vội gạt phăng lòng trắc ẩn bẩn thỉu đó đi, vì cuộc sống này vốn là cuộc đua tranh giành như thế giới của loài dã thú hồng hoang, mạnh được yếu thua. Vật Chất có trước, độc lập với Ý Thức và quyết định Ý Thức. Nên chết là hết, không có Luân Hồi tái sinh nên cũng không có Nhân Quả nghiệp báo. Sống là để hưởng thụ, khẳng định mình, tô điểm cho cái tôi bản ngã của mình bằng sự tiêu thụ vật chất, kiếm tiền lời khen, sự trọng vọng của nhiều người. Vậy thì những gì chàng và bộ máy của chàng đang làm có gì là sai? Ánh mắt rắn rỏi bộc lộ vẻ ngạo nghễ lạnh lùng của chàng rảo quanh ngắm nhìn lãnh địa…

Bên trái là xưởng thuốc súng, vũ khí hoá học. Ở giữa là xưởng thuốc hoá dược chỉ chữa trị triệu chứng mà không chữa dứt gốc rễ bệnh, thậm chí sự can thiệp thô bạo vào cơ thể còn khiến người bệnh mất đi nguồn Chân Âm tiềm tàng, khả năng miễn dịch, năng lực tự phục hồi, mặc kệ, đó không phải là điều xấu đối với chàng, vì duy trì sức khoẻ chúng dân ở mức đủ để họ nô dịch vào chế độ do chàng cai trị là điều duy nhất mà chàng nhắm đến cho ngành y dược. Bên phải là xưởng sản xuất phân bón hoá học, thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ để tận diệt nông nghiệp thuận tự nhiên đa canh luân canh cũ kĩ lạc hậu, buộc người nông dân phải làm thuê độc canh thâm canh trên chính mảnh đất của tiên tổ bao đời. Xa xa kia là viện nghiên cứu kỹ thuật biến đổi gen để đạt được sự thống trị tuyệt đối về lương thực thông qua bản quyền hạt giống. Tất cả đều là những ngành công nghiệp dựa trên sản phẩm chiết xuất của dầu khí. Chàng mỉm nụ cười nửa miệng đầy ác độc, tỏ vẻ hài lòng với vương quyền thống trị không gì có thể lay chuyển của mình. Chợt, một chú chim bồ cầu bay vụt qua mặt chàng rồi biến mất, để lại một tờ giấy đong đưa chong chênh giữa tầng không. Chàng với tay bắt lấy xem, rồi bật lên tiếng cười man rợ.

Vì sao tôi ngừng chê bai, chửi bới đất nước?

Xin chào mọi người.

Xin chào quý khán giả của kênh Giải độc chính trị.

Mình tên là Phan Hưng Duy, hôm nay mình làm video clip này để chia sẻ một chút quan điểm của mình về câu hỏi, “tại sao mình ngừng chê bai, chửi bới sự nghèo nàn, lạc hậu, bất toàn của quê hương đất nước?”. 


Cách đây mấy tháng, mình có đọc được một bài viết (status) trên trang của một người tên là Dưa Leo. Không nhớ rõ lắm là Dưa Leo hay Dưa Chuột. Đại ý là chê bai, giễu cợt sự nghèo nàn, lạc hậu của đất nước so với nhiều nước khác. Hành động đó của anh ta khiến mình chợt nhớ lại ngày xưa, khi mình mới biết lên mạng, cũng nghe đủ thứ chuyện không hay về quê hương đất nước. Quá trời nhiều người chê bai, chửi bới đất nước, đủ mọi luận điểm, chủ đề. Khiến mình sinh lòng, tự ti, mặc cảm, xấu hổ vì là người Việt Nam. Nhưng khi mình trưởng thành, chín chắn, điềm tĩnh hơn, mình mới chợt nhớ lại một lời dạy rất hay, rất đúng của ông bà, cha mẹ khi xưa, lúc mình còn nhỏ:

“Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”

Mình giật mình. Thì ra thái độ, quan điểm của mình lúc đó là hết sức bẳng, rất là đoản, nó không có trước không có sau, nó không có hậu, nó không có nghĩa tình và thậm chí nếu như nói một cách nghiêm khắc thì còn thua cả một con chó. Vì con chó nó trung thành lắm. Dù cho chủ có nhậu say nhậu xỉn về chửi bới, đánh đập nó cũng không bỏ đi, có khi người chủ tệ hại đó chết rồi nó còn mò ra mộ nằm ở đó chẳng muốn về.

Sau khi nhớ lại lời dạy của ông bà cha mẹ, mình mới hiểu rằng mình đã từng có những thái độ, quan điểm thua cả một con chó. Từ đó, mình suy nghĩ khác đi. Mình nhận hết, ôm hết những thiếu sót, bất toàn, hạn chế của quê hương đất nước vào trái tim mình, vào trách nhiệm của mình chứ không còn mở miệng lên mặt giễu cợt, vọng ngoại…

Dĩ nhiên, đây chỉ là tâm tình, quan điểm cá nhân, câu chuyện nhỏ của riêng mình thôi. Còn đối với những ai đó vẫn tiếp tục có thái độ thù địch, lên mặt chê bai, công kích, thoá mạ về những điều chưa hoàn thiện, bất toàn của quê hương đất nước.. trong khi thực tâm họ chưa làm được gì nhiều, đáng kể để cống hiễn dựng xây, thì mình không có ý kiến gì, họ có quyền tiếp tục “nói”, tự do “ngôn” luận mà.

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...