Ngày
nay có điều gì đó vô cùng lớn đang diễn ra ở qui mô toàn cầu mà rất ít
ai hình dung hay nhận thức được và một phần của nó đã được V. Putin đề
cập đến trong Hội thảo Valdai cuối năm 2021.
Nhân
loại đang trong giai đoạn thay đổi rất nhanh, nhưng không giống như
tiên đoán của chủ nghĩa Marx-Lenin, khi chủ nghĩa tư bản diệt vong, xuất
hiện nhu cầu xây dựng chủ nghĩa xã hội và cuối cùng nhân loại xuất hiện
phương thức sản xuất cộng sản có sức mạnh phi thường, xuất hiện nhu cầu
đòi hỏi phải xây dựng chủ nghĩa cộng sản.
Thế
nhưng sau tất cả những mường tượng và kỳ vọng của những người theo chủ
nghĩa cộng sản, cả nhân loại vẫn chưa nhận ra điều gì đang xảy ra và vẫn
đang ở ngã ba đường. Tệ hại hơn nữa, theo nghĩa cực đoan bảo thủ, những
người cộng sản không nhận thức được điều gì đang xảy ra, không nhận
thấy bản chất cộng sản của phương thức sản xuất mới chưa ra đời và không
biết lúc nào ra đời, họ chống lại phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa
một cách vô cùng cực đoan, họ chống luôn chính nguyện vọng cộng sản,
chống nốt cả quá trình phát triển tự nhiên và khách quan cần thiết của
con người.
Khi
giới Bolshevik lên nắm quyền vào năm 1917, họ hoàn toàn tưởng tượng
rằng đang nắm quyền trong những điều kiện ưu tiên toàn cầu của phương
thức sản xuất tư bản chủ nghĩa, rằng họ có thể xóa bỏ ngay tức khắc
thành phần bóc lột không thể chấp nhận được của phương thức sản xuất tư
bản toàn cầu trong nền sản xuất xã hội chủ nghĩa, còn nếu không thì họ
phải tuân theo khuôn khổ của phương thức sản xuất có phần hiện đại hóa
này, trong khi giữ cho hệ thống Liên Xô như một nhà nước của những người
lao động và chờ đợi sự xuất hiện của một phương thức sản xuất cộng sản
để tiến tới xây dựng chủ nghĩa cộng sản.
Phải
nói rằng ý tưởng này, ý tưởng về phương thức sản xuất cộng sản mong đợi
khá mơ hồ ở Liên Xô. Thậm chí không rõ liệu phương thức sản xuất cộng
sản trong tương lai này sẽ là hàng hóa-tiền tệ hay nó sẽ là sản
phẩm-trao đổi, phi tiền tệ cũng như khả năng làm chủ khoa học kỹ thuật
để xây dựng phương thức sản xuất mới của giai cấp vô sản. Và về vấn đề
này, đã có vô số những cuộc tranh luận gay gắt. Nhưng có hai quan điểm
chính thuộc về V. I. Lenin và J. V. Stalin. Nhưng trong sự chia rẽ bè
phái, họ thể hiện ý tứ khôn ngoan đặc trưng của mình, nên đã không trình
bày tường minh và nhiều khi duy trì thái độ trung lập nghiêm ngặt về
vấn đề này: họ nói chính xác bao nhiêu về nhu cầu cải tiến sản xuất hàng
hoá, thì họ cũng nói chính xác bấy nhiêu về cải tiến trao đổi sản
phẩm...
Nhưng
rõ ràng là phương thức sản xuất cộng sản không có bóc lột bằng tư liệu
sản xuất và tiền vốn, và phải thể hiện rõ ràng cộng sản tính, cả trong
việc thực hiện các nguyên tắc cộng sản nổi tiếng, cả khả năng phi thường
trong việc gia tăng của cải xã hội, cũng như trong việc đảm bảo một
luồng hàng hóa hoặc sản phẩm đầy đủ cho mọi người và toàn thể xã hội -
phương thức sản xuất như thế đã không ra đời.
Mô hình CNTB, vay nợ để tồn tại
Nhiều
thập kỷ và cả thế kỷ trôi qua, phương thức sản xuất cộng sản vẫn không
xuất hiện. Ngày càng có nhiều người, kể cả những người cộng sản, không
còn tin vào sự xuất hiện của phương thức sản xuất cộng sản này nữa, càng
ngày, niềm tin vào ý tưởng chủ nghĩa cộng sản càng biến thành một câu
chuyện cổ tích khó hiểu.
Trong
vấn đề này, với kỳ vọng về sự xuất hiện và xác định phương thức sản
xuất cộng sản, chủ nghĩa chống Stalin đã đóng một vai trò tiêu cực rõ
rệt, nhu cầu của giới chống chủ nghĩa Stalin đã dẫn đến thực sự cắt bỏ
ký ức của con người về thời kỳ J.V. Stalin. Đại diện của họ là
Khrushchev, Gorbachev và gần như toàn bộ giới lãnh đạo Đảng Cộng sản
Liên xô.
Trong
cuộc đấu tranh khốc liệt chống lại những đàn áp (mặc dù ở đây họ có mục
đích che giấu tội ác của chính họ đối với nhân dân Nga), giới chống chủ
nghĩa Stalin đã từ chối ngay cả thành tựu của những người cộng sản dưới
thời Stalin, do đó, sự liên kết của những người cộng sản hiện tại với
chủ nghĩa Bolsheviks đã bị phá vỡ, tính liên tục trong hệ tư tưởng cộng
sản - sự liên tục nếu có, sự chuyển đổi thấy được gắn với sự phát triển
không chỉ của chủ nghĩa Marx-Lenin-chủ nghĩa Stalin mà còn với sự phát
triển của nhân loại cũng bị phá vỡ.
Văn
minh nhân loại, con người trở thành người, trong tất cả sự vĩ đại của ý
nghĩa này, là nhờ vào nguyên tắc phát triển trong sự liên tục có kế
thừa. Nếu một người không có kế thừa, anh ta không có sự phát triển mà
còn bị biến thành một con vật. Điều tương tự cũng xảy ra với nhân loại,
khi bị tước đi tính kế thừa, bị tước bỏ mối liên hệ với lịch sử và văn
hóa, truyền thống, tất cả sẽ thoái hóa.
Rốt cuộc, chính J. Stalin đã đặt những viên gạch đầu tiên làm nền móng đưa nhân loại đến gần hơn
những mục tiêu cao cả, đã thay đổi và xác lập những nét cơ bản của
phương thức sản xuất mới và bằng phương pháp luận khoa học để xác định
hướng phát triển của nhân loại thông qua việc thay đổi phương thức sản
xuất. Nhưng cùng với chủ nghĩa Stalin, phương pháp luận này đã bị loại
bỏ, và bài học kinh nghiệm thời kỳ Stalin cũng bị loại bỏ. Những người
cộng sản không còn tham gia vào việc xác định khoa học về sự thay đổi
của phương thức sản xuất, không còn tham gia vào định nghĩa khoa học về
sự thay đổi trong các hình thái xã hội, không còn tham gia vào việc xác
định một cách khoa học các vấn đề và điều kiện của thực tiễn.
Họ đã và đang từ bỏ vai trò lãnh đạo đất nước này, thế giới này, họ càng ngày càng lún sâu vào thân phận nhược tiểu, lệ thuộc vào CNTB.
Nói rằng Lenin thất
vọng về CNCS, do đó ông ta thiết lập “Chính sách kinh tế mới” và đã không bao
giờ xóa bỏ nó. "NEP – không chỉ 1 hay 2 năm, mà vài năm". Thực hiện NEP, rất
nhiều nghĩ chỉ nửa năm, như 1 chiến dịch thu mua lúa mỳ.
Thực sự, NEP phải
mất 8-9 năm để hoàn thành. Một thời gian trôi qua và NEP – thứ hứa hẹn đã
Stalin bị loại bỏ. Sau đó là kinh tế có kế hoạch.
Vấn đề chính: NEP
dẫn đất nước vào chỗ không có lối thoát. Đầu tiên, nó không cho phép trao đổi
hàng hóa bình thường giữa thành thị và nông thôn – hậu quả là nạn đói khủng khiếp.
Thứ hai, NEP là 1 kết cấu chính trị-hành chính quái đản, gồm 3 thành phần: lãnh
đạo CS – quản trị doanh nghiệp – tư sản NEP (hay Nepman, tầng lớp tư sản mới).
Lãnh đạo NEP thực
hiện chức năng đầu cơ – trục lợi trong quá trình tư nhân hóa toàn bộ Xô Viết.
Đó là hệ thống tham nhũng – đến cuối thập kỷ 1920, nạn tham nhũng Xô Viết đã đạt
đến mức khủng khiếp. Để dễ hình dung, có thể ví 1 thứ NEP tương tự lại xảy ra
thập kỷ 1990, với lãnh đạo NEP là giới tư sản. Không có Stalin, mức độ tàn phá
thực sự kinh hoàng.
Về bản chất, NEP
là tư bản hóa. Nhìn chung, nếu Stalin không chặn đứng NEP, Liên Xô vĩ đại đã chẳng
thể nào ra đời. Đó là những gì có thể kết luận từ nghiên cứu về thời kỳ lịch sử
này của nhà nghiên cứu lịch sử-khoa học chính trị AndrewFursov.
Hiện tại, NEP lại
đang được áp dụng đó đây, ngay lúc này, có thể dưới cái tên hay vỏ bọc khác, mà
người ta thậm chí không hề hay biết. Một mặt bởi họ không xem xét đến nó, mặt
khác, bởi gần 1 thế kỷ bưng bít, LX đã giấu giếm hậu quả bi thảm của nó cho đến
tận khi sụp đổ bằng những mỹ từ, xảo ngôn có cánh, và 1 phần cũng bởi Stalin đã
xóa bỏ NEP và hạn chế 1 phần kết cục bi thảm kia, không như Yeltsin và chính
sách NEP- tư nhân hóa Gaidar-Chubais thập kỷ 1990.
Tại sao nhà CS Mác
xít, lãnh tụ vĩ đại của giai cấp vô sản lại tư bản hóa Xô Viết bằng NEP? Một
câu hỏi rất thú vị mà câu trả lời lại gây ra 1 loạt câu hỏi khác còn khó trả lời
hơn.
Dân Nga, đã trở
thành vật tế thần của thí nghiệm Lenin! Và có vô số tương đồng ở 2 khúc quanh của
lịch sử 1917 và 1991. Nếu gọi 1917 là cuộc “cách mạng vô sản” vĩ đại, thì gọi
1991 là cái gì?
NEP – mô hình kinh
tế mới: độc quyền chính trị CS-đặc quyền quản trị doanh nghiệp-tư bản đỏ hình
thành từ đầu cơ trục lợi tư nhân hóa.
---------------------------------
Hiện tại, Media
phương tây hay kết tội Putin tham vọng đế chế, phục dựng CCCP 2.0; Đâu là sự thật?
AndrewFursov: KhôiphụcLXlà
khôngthể,
nhưnglà
nỗisợhãicủaMỹvà
phetựdo.
Trênthựctế, họsợNgasẽkhôiphục độclập,
có tầmảnhhưởngtrêncácnướccựuXô Viết.
Xô
Viếtlà cáigì?- Hệthốngchốngchủnghĩatư
bản.
Nhưngkhôngai,
cảPutinvà
cộngsựcủa
ôngấy, như
chỗtôibiết, đangtậptrungkhôiphụcCNXHởNga.
Họ
đanglàm
điềukhác
– củngcốnhà
nướcvà
củngcốvịthếkinhtếquốctế. Tấtcảlà thế,
tấtcả điều
đó đượccác
“ôngbạn” phươngtâycủachúngtagọilà
nỗlựcphụcdựngCCCP-2;
AndrewFursov: Chính sách kinh tế mới - NEP
đưa
đấtnước
đếnchỗhoàntoànkhôngcó
lốithoát.
Đầutiên,
nó
khôngthiếtlập đượcsựtrao đổihànghóabìnhthườnggiữthànhthịvà nôngthôn.
Thứhai, NEPlà
cấutrúcchínhtrị-hànhchínhquái
đản,
gồm
3 thànhphần: lãnh
đạoCS – quảntrịdoanhnghiệp
– Nepmen (tầnglớptư
sảnmới).
Nepmenđóngvaitrò
đầucơ trụclợi.
Đây là
hệthốngthamnhũng
– đếncuốithậpkỷ
1920, mức
độthamnhũngởXô Viết
đã đạt
đếnmứcrất,
rấtcao. NEPtươngtựbắt đầuthậpkỷ 1990, ởđâyNepmenlà
cácnhà
tư
bản
đượcchỉ định.
Cuốnsáchcủanhà “Lurie”
(1 dònghọDoThái
đông
đúc,
bố vợBukharin – tácgiảchínhcủaNEP) xuấtbảnnăm
1927, có
tênlà
"Tư
bảntư nhânởUSSR". Ở
đó đã kểrấthayrằng, trongthờikỳNEP, ngườitachỉ định
đúngtừngcâuchữ
các nhómlớnNepmen, cũngnhư
đã chỉ
địnhcác
đầusỏthậpkỷ
90. Nóicáchkhác,
NEPkhônggiảiquyếtbấtcứvấn đềkinhtếnào.
Nó, nóitrắngra, khôngcó
ý địnhgiảiquyếtcácvấn
đềkinhtế.
LeninkhigiớithiệuNEP, nóirấtrõ ràng:
"Chúngta
1 lầnnữaquaylạikhủngbố,
baogồmcảkhủngbốkinhtế".
Điều
đó đã xảyra. Hơnnữa,
Leninnóirằng, "NEP – khôngphải 1 hay 2 năm,
mà
vàinăm".KhiNEP
được
đưara, nhiềungườinghĩ
tấtcả điềunàychỉnửanăm
- 1 chiếndịchtịchthulúamỳ.
Thựcsự, NEP
đượctínhtoáncho
8 hoặc 9 năm
đểnó hoạt
động.
Quathờigiannày,
NEPnhư hứahẹn
, bịloạibỏ.
Hỏi:
Nghĩalà
tốithiểu, NEP
đã đượclậptrình?
AndrewFursov: Nó đã đượclậptrình,
nhưngnếungườitakhông
loại bỏchínhsáchnày,
thì
đã chẳngcó LiênXô
nàonhư
1 đấtnướcvĩ
đạitồntại.
Nó
sẽlà vậtlệthuộcnguyênliệuthô củaphươngtây,
thứmà cuốicùng,
sẽ
đánh mất chủ quyền của mình. Đó là con
đườngcụt, con
đườngbếtắc.
Ởkhíacạnhnày,
chủ ý các mệnh lệnh của Stalin, tất nhiên, phù hợp với lợi ích quốc gia Nga. Và
do đó người ta đã đập NEP, và cùng với nó, nhân thể nói thêm, đập cả “đội cận vệ
Lênin” – điều này có thể coi là công đức của Stalin.
HỎI:Từ
điềukhôngtránhkhỏinàydấylêncâuhỏivềcuộc
đấuvớiphetựdochủnghĩa,
vớicuộc đàn
ápthậpkỷ
30 và
cácquá
trìnhkèmtheo. Suốtcảnămgần
đây,
phe
đốilậplặp
đilặplạivềnăm
1937, mộtsốchuyêngia
đưarasựsonghànhvớicuộc đấudiễnrahiệnnayvới "đạoquânthứ
5", "bàntaycủaphươngtây"
và
cácdạngtựdochủnghĩakhác.
Ở
đâynênphântíchnhư
thếnào?
AndrewFursov: Nhìnchungkhôngthểsosánhhoàncảnhhiệnnayvớinăm
1937 và
thậpkỷ 1930. Sosánhchúngchỉcó nhữngkẻ
đầu
óchẹphòihaycácchínhtrịgia. Cáigọilà "đàn
ápcủachủnghĩaStalin” thậpkỷ
30, thì
CNStalintrong
đó rất,
rất
ít.
Nếu chúng ta lấy cụ thể năm 37, chúngtôi
đã có
rấtnhiềunghiêncứuvềnó
đểmà vạchtrầncơ chế
đàn
ápnày.
Cơ
chếcủanó
là
như
sau,
vấn
đềlà ởchỗStalincùngcáccộngsự đã cố
đểthảorahiếnphápthựcsựdânchủnăm
1936. Ví
dụ,
khibầucửcácchứcvụkhácnhaunhấtthiếtphảicó 2 hay
3 ứngcửviên.
Tuy nhiên, cận vệ cũ, các thành phần còn lại từ nội chiến chống đối điều gay gắt.
Họ nới thẳng với ông rằng “quần chúng sẽ chọn bất đồng” – chủ đất, thầy tu và cựu
bạch vệ.
Và
chínhcáclãnhchúavùngbắt
đầu
đòi
đượckhủngbố,
yêucầu
đượctiếnhànhcácbiệnpháp
đàn
ápkhắcnghiệt.
Các nhân vật chính ở đây là Khrushchevvà
Eiche – đó là cácStakhanovkhủngbốchủchốt, cánhtayhọkhôngcó
gì
ngoàimáu,
đặc biệt là Khrushchev. Tronghoàncảnhnày,
Stalinkhôngthể
đánhtấtcảcác
đồngnghiệptrongBCT.
Điềuduynhất
ôngcó thểlàm
– đáptrảnhữngtênkhủngbốchópbu.
Còn nói "khủngbốStalin",
đó khôngphảilà khủngbốquầnchúng,
thứtiếnhànhnăm
1937, là
nhữngkẻnhư
Khrushchevvà Eiche,
đó là
đáptrảkhủngbố,
nhằm chống những trên cao nhất.
Dovậy,
cáichúngtagọiKhủngbốlớn 1937-38 – là
hiệntượngphứctạphơnnhiều điềumà
cácnhà
Xô
viếthọcphươngtây,
nhữngkẻtựdochủnghĩavà
loại nhỏ nhặt khác nói về nó.
Andrew Fursov: Đó là xung đột bên trong giới bề trên, mà
theo logic lan truyền và liên quan đến phần lớn tầng lớp mình, như nó luôn luôn như
thế. Ở đây có thể nói: các thầy đang đánh nhau, các thuộc
hạ bị bẻ gãy.
HỎI: Hãy quay lại NEP. Sau khi nó kết thúc chuyển sang kinh tế có kế hoạch,
Franklin Roosevelt khi phải đương đầu với Đại suy thoái đã đưa
ra các yếu tố của kinh tế có kế hoạch, trong cả 2 trường hợp đều có hiện tượng
tăng trưởng. Qui
luật như thế là ví dụ về điều khiển kinh tế đã tạo ra các điều kiện tốt nhất để phát triển?
Andrew Fursov:
Chúng ta thường nói về kế hoạch chiến lược của nhà nước. Đây là tinh thần hoàn
toàn đúng đắn. Khi chúng ta nói về các nước phát triển như Pháp, Đức, Nhật, họ
có kế hoạch. Phát triển không thể thiếu kế hoạch. Năm 1991, kế hoạch của chúng
ta bị bãi bỏ vì 1 lý do đơn giản – để dễ dàng đánh cắp tài sản nhà nước. Mặt
khác, kế hoạch cần phải mềm dẻo, cơ chế cũng cần mềm dẻo, các phương pháp của kế
hoạch cần thống nhất và là phương pháp thị trường. Vấn đề là mối tương quan của
chúng. Nhưng kinh tế kế hoạch phải là chủ đạo, tôi, không nghi ngờ gì.
HỎI: Một số chuyên
gia nói, thời kỳ Xô viết để đảm bảo kế hoạch hóa hiệu quả không thể thiếu khả
năng kỹ thuật, nhưng tại thời điểm họ đã sẵn sàng cho phép thực hiện kinh tế có
kế hoạch, gần đến lý tưởng. Do đó, họ nghĩ là chuyển đến CNXH không còn xa. Ông
có đồng ý với ý kiến này không?
Andrew Fursov: Dĩ
nhiên. Nhưng vấn đề là, bắt đầu thập kỷ 60 các nhà hàn lâm-kỹ thuật của chúng
ta đã đưa ra hệ thống nhìn chung là quản trị điều khiển học kinh tế. Điều thú vị
nhất là phản ứng của phương tây, họ đã tiến hành cả 1 chiến dịch, đưa ra các
bài báo và tạp chí, trong đó nói rằng "các nhà hàn lâm đã quyết định chèn
ép BCT". Phương tây sợ tình trạng này, nói chung, họ sợ lãnh đạo chúng ta,
và cải cách đã không diễn ra. Thay vì đó, là cải cách của Kosygin và Lieberman,
cải cách của họ đã chẳng dẫn đến kết quả nào và chấm dứt.
HỎI: Còn chuyện
thú nhận điều khiển học là ngụy khoa học thì sao?
Andrew Fursov: Vấn
đề là điều khiển học bị công nhận là giả khoa học cuối 40, nhưng chỉ trong môi
trường dân sự. Môi trường quân sự thì chưa bao giờ. Với quan niệm 1950 đầu 60 về
điều khiển học được đưa ra sách báo đại chúng, trên tờ tạp chí phổ biến "Kỹ
thuật – trẻ” có các bài viết về điều khiển học, các bài của nhà xuất bản
Wiener. Đó là 1 thời đại khác.
HỎI: Hôm nay có cuộc
hội thảo Câu lạc bộ Izborsky mà ông tham gia (Изборский клуб - ИДК), và như được biết, sẽ
bàn về dự án thành lập bảo tàng CCCP. Ông với dự án này, tại sao cần nó, có những
chức năng nào trong đó?
Andrew Fursov: Tôi
tin bảo tàng CCCP là điều rất quan trọng. Chức năng của nó ít thôi. Cần để giới
trẻ làm quen, đặc biệt là các thành tựu của LX. Bảo tàng này cần trở thành thuốc
giải độc bởi những tuyên truyền bịa đặt của phương tây và “đạo quân thứ 5” bị
phương tây hóa của chúng ta – chúng đã quăng bùn vào Xô viết. Bảo tàng sẽ nói sự
thật về Liên Xô, những điều đã bị bóp méo 25 năm qua. Vào thời của mình, người
ta hỏi nhà triết lý Zinoviev: "Ông có bảo vệ CNCS?". Ông ta trả lời:
"Không, tôi bảo vệ sự thật về CNCS."Đặc điểm chính của bảo tàng CCCP phải là sự thật để bảo vệ CCCP như 1 đất
nước vĩ đại. Tôi ví dụ, mình tự hào đã được sinh ra ở LX, trên đất nước tuyệt vời.
Hỏi: Ông
nói gần đây, sau 20 năm chiến tích cực bôi nhọ thời kỳ Xô viết và xóa bỏ
Stalin, nhưng thăm dò cho thấy càng nhiều dân chúng
có thái độ tích cực về Stalin. Tại sao, điều gì là lý do?
Andrew Fursov: Quá trình này rất logic, bởi dân chúng so sánh những gì họ
biết, họ nghe với những gì nhìn thấy ngày nay. Sự phân cực xã hội to lớn, khuyết tật
của quan hệ quốc tế và dân chúng biết những gì khác biệt dưới thời Stalin. Hơn
nữa, sự bôi nhọ Stalin và tất cả những kẻ trát bùn vào Xô viết đã làm điều này
quá ngu xuẩn, quá thô thiển đến mức mà những người kém hiểu biết cũng rõ là có
cái gì đó không đúng ở đây. Ngoài ra, số đông quần chúng hiểu rõ, quá khứ Xô viết
bị ném bùn cũng là để thấy những gì đang xảy ra lúc này – nó quá tồi tệ, lại
càng diễn ra tồi tệ hơn. Chẳng thể nào che đậy được sự thật, và tuyên truyền tốt nhất cho LX và thời kỳ Stalin – chính là hiện thực của
chúng ta ngày nay. Đã quá đủ để nhìn vào nó, còn Xô viết trong quá khứ sẽ có rất
nhiều người
ủng hộ.
Hỏi: Bất chấp phương tây sợ hãi "CCCP tái lập”, quá trình hợp nhất không gian hậu Xô viết
diễn ra không tích cực lắm. Theo quan điểm của ông, liệu VladimirPutincó đủquyềnlực đểkhởi độngquá
trình
"ChủnghĩaStalinmới” cùngvớihợpnhấtEurasia, táicôngnghiệphóa,
tăngcườnguytínquốctế, etc?
Andrew Fursov: Câu hỏi này chỉ lịch sử mới trả lời được. Hãy đợi! và Xem!