Hội nghị các bên COP thứ
19 (COP- Conference Of the Parties)
kết thúc mà không đạt được điều gì thực chất ngoài trò đổ lỗi và gay gắt như
thường lệ. Hai tuần trôi qua với blah blah như vẫn thấy- và bữa tiệc với phí
tổn của người đóng thuế - để lại mọi thứ cho đến phút cuối cùng, đã hết giờ. Đó
là một TRÒ CHƠI mới, nhưng mọi quốc gia, đặc biệt là các nước đang phát triển,
cần quan tâm và nghiêm túc nhìn ngắm nơi họ đang thực sự hướng tới, và những gì
là kết cục.
COP 17 tại Durban quy
định thực hiện một thỏa thuận toàn cầu và một chương trình giảm phát khí thải có
hiệu lực vào năm 2015, nhưng việc triển khai sẽ không có hiệu lực cho đến năm
2020. Thực sự là đáng ngạc nhiên khi không ai đặt câu hỏi về thời gian biểu kỳ lạ
này và các âm mưu trì hoãn thực hiện. Nhưng với một chút nhận thức, không phải
là khó để tìm ra kế hoạch của trò chơi. Hai COP đã kết thúc mà không đạt được gì,
thêm hai nữa để các nhà hoạch định trò chơi biết những điều này sẽ kết thúc theo
cùng một cách. Người ta không phải là một nhà tiên tri để thấy trước rằng không
có thỏa thuận nào sẽ đạt được vào năm 2015, và đã được tính 5 năm cho phép trì
hoãn thực hiện. Sẽ có một thỏa thuận vào năm 2020? Không ai biết, và có vẻ như
không bao giờ có hết. Các bên dường như làm mềm cuộc nã pháo ở trận tuyến để làm
mệt mỏi "kẻ thù" một cách từ từ và trước khi cuối cùng phải qui phục,
bất cứ khi nào "chiến thắng" có thể đến. Như các thỏa thuận kéo dài
cả năm quét dồn lại vào phút cuối, chiến thắng cuối cùng có thể là bất ngờ
trong khi các quốc gia mệt mỏi vội vàng trong các cuộc mặc cả, chờ đợi và trì
hoãn. Kẻ kiên trì sẽ được trả công vào lúc xong cuộc.
Hãy để chúng tôi trích
dẫn một vụ việc phản ánh một bức tranh tương tự. Năm 2004, Andrei Illarionov,
Cố vấn kinh tế của TT Nga, đã tổ chức một cuộc họp báo vào cuối Hội thảo Mat-xcơ-va
2 ngày về biến đổi khí hậu và Nghị định thư Kyoto. Illarionov cố ý cho rằng
Nghị định thư Kyoto là một trong những cuộc phiêu lưu lớn nhất, nếu không phải
là lớn nhất, của tất cả các quốc gia và mọi thời đại. Những khẳng định trong
Nghị định thư Kyoto và các lý thuyết khoa học mà trên đó nó dựa vào không sinh
ra bởi dữ liệu thực tế. Sự nóng lên toàn cầu một cách vô nghĩa không phải là
con người mà là tự nhiên. Không có bằng chứng về mối liên hệ tích cực giữa mức
độ carbon dioxide và thay đổi nhiệt độ. Hoạt động mặt trời gây ra dao động nhiệt
độ và điều đó gây ảnh hưởng đến nồng độ carbon dioxide trong khí quyển. IPCC đã
bóp méo và làm giả dữ liệu như thấy trong cái gọi là đồ thị cái gậy hockey.
Ông tiếp tục: Nga đã phải
đối phó với DTCN, Marxism, Eugenics, Lysenkoism và còn nhiều nữa. Tất cả các
phương pháp bóp méo thông tin đã được viện đến để chứng minh cho cái được cho
là giá trị của những lý thuyết này. Thông tin sai lạc, giả mạo, chế tác, thần
thoại, tuyên truyền. Bởi vì những gì đề nghị không thể đủ điều kiện theo bất cứ
cách nào khác hơn huyền thoại, vô nghĩa và phi lý. Một trong những cuộc phiêu
lưu quốc tế lớn nhất dựa trên tư tưởng chuyên chế độc tài toàn trị bị ghét bỏ,
tự bộc lộ ở hành động chuyên chế và cố gắng tự bảo vệ mình bằng cách sử dụng
thông tin sai lạc và sự kiện giả mạo. Không có từ khác hơn là thuật ngữ "chiến
tranh" để mô tả nó. Nga sẽ là một thuộc địa ngay sau khi ký Nghị định thư
Kyoto.
Ông tiếp tục: Đây là một
cuộc chiến tranh chống lại cả thế giới, không chỉ chống lại một mình Nga. Ký Kyoto
cho Nga có nghĩa là chỉ một điều, đầu hàng hoàn chỉnh cho hệ tư tưởng nguy hiểm
và tai hại mà thực tế đang được áp đặt với sự giúp đỡ của ngoại giao quốc tế.
Nga không phải là một nước ngu xuẩn hay thuộc địa, nhưng nó sắp trở thành như
thế ngay khi phê chuẩn các tài liệu.
Tính xác thực của các ý
kiến Illarionov đưa ra trong
cuộc họp báo là không thể phủ nhận. Sự công kích của sự thật trong đó không thể
bị xem nhẹ. Nhưng Nga đã đầu hàng trong vòng một vài tháng và gia nhập Nghị
định thư Kyoto dể đổi lấy WTO theo các điều khoản thuận lợi (họ chỉ đóng góp
bằng hacker, moi
tuốt thư từ dữ liệu chứng tỏ đám khoa học đã bịp bơm). Tuy nhiên Nga tránh
không tham gia Kyoto Mark II cùng với một số quốc gia khác. Nếu COP kết thúc theo
cách tương tự vào năm 2020, nó sẽ thực sự là một tai họa tận thế, đặc biệt đối
với các nước đang phát triển. Các quốc gia này đã giành được phần thắng trước sự
cám dỗ của quỹ giảm thiểu biến đổi khí hậu mà hiện vẫn chưa thành hiện thực, và
không ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ có. Nhưng các nước nghèo hơn đang bị cản trở
nguồn hy vọng sống. Ở vài COP trước, Trung Quốc và Ấn Độ đã lớn tiếng bênh vực các
quốc gia nghèo yếu để bảo vệ lợi ích quốc gia của chính họ và để cùng họ chống
lại những gì đã đưa ra trong các cuộc họp kín. Đó hóa ra lại là khối cản trở
chính ngăn bất kỳ thỏa thuận nào trở thành hiện thực. Bị cho là, tất cả COP từ
và bao gồm trong Hội nghị Copenhagen năm 2009 đã thất bại do những nỗ lực bị
cáo buộc là lạm dụng và vi phạm quy định của WTO để sử dụng nó như một công cụ làm
sức mạnh ép buộc trong việc áp đặt các biện pháp giảm thiểu biến đổi khí hậu
đối với các quốc gia. Nga đã không được nghe nói đến nhiều như một tiếng nói
phản đối dường như là họ có thể để bảo vệ các điều khoản thuận lợi của mình khi
gia nhập WTO. Cuộc săn bắt “mềm mại" có vẻ đã thực sự có tác dụng.
Những điều nàu có thể
không phải là đánh giá chính xác những gì diễn ra trong vòng bí mật nhưng những
người trong cuộc biết hoặc phải biết những gì đang xảy ra và tại sao COP lại thất
bại hết lần này đến lần khác. Nó đặc biệt là gánh nặng của BRICS, họ có thêm trách
nhiệm để đứng cùng nhau như một bức tường thành để đảm bảo sự công bằng và bảo
vệ các nước nghèo yếu trước bá quyền chinh phạt của các cường quốc có thể. Thậm
chí tốt hơn là họ nên hỏi tại sao trò chơi ngu xuẩn này vẫn phải được chơi và chơi
trong bao lâu? Tại sao lại phải chơi sau tất cả?
Rất nhiều nước đã chảy
xuống sông Volga và sông Danube kể từ đó, rất nhiều bí mật đã bị đưa ra ánh
sáng, sự giả dối và bịa đặt đã bị phơi bày trước mắt mọi người. Tiên đoán của
Illarionov chỉ có thực sự trung thực - chứng cứ khoa học không ủng hộ tuyên bố
biến đổi khí hậu. Vì vậy, mô hình phải thay đổi.
Rằng khí nhà kính, đặc biệt
là carbon dioxide (CO2), dù con người có tạo ra hay không, gây ra sự nóng lên
toàn cầu đã không bao giờ được chứng minh. IPCC (Intergovernmental Panel on
Climate Change) không thể giải thích dừng/giảm nóng lên toàn cầu từ năm 1998
mặc dù CO2 tăng đều đặn trong khí quyển mà bây giờ đã vượt qua 400ppm. Dữ liệu cách
ly từ lõi băng Nam Cực và Greenland đã cho thấy có sự kiểm soát nhiệt độ khác
hơn là CO2, không phải là con đường luẩn quẩn. Các ghi chép về CO2 trong khí
quyển tại Mauna Loa, Hawaii, cũng cho thấy sự biến động hàng năm tăng trong mùa
thu và mùa đông và sự giảm vào mùa xuân và mùa hè. Vấn đề này bây giờ sẽ được
đưa vào phần còn lại như chưa được chứng minh.
Nóng lên toàn cầu (Global
warming) đã xảy ra, và đó là quá trình quá tự nhiên. IPCC đã lờ đi rằng thời
đại chúng ta đang ở đoạn cuối của thời kỳ hậu băng hà và vừa qua khỏi thời kỳ
Tiểu băng hà, do đó, sự nóng lên là xu hướng tự nhiên duy nhất chúng ta phải
mong đợi (và chúng ta lại chuẩn bị bước vào một kỷ băng hà khác). Tổng hiện
tượng ấm lên kể từ thời đại công nghiệp (1750), mặc dù có sự gia tăng tốc đốt
nhiên liệu hóa thạch, đã không làm quá 1oC. Trong Tóm tắt Báo cáo đánh giá lần
thứ 5, IPCC đã đưa ra lý lẽ bào chữa trẻ con để giải thích sự dừng/giảm sự nóng
lên nhưng lại thừa nhận "thay đổi bên trong", sau khi đã từ chối hiện
tượng này trong 15 năm, và đã không nói gì việc tại sao nó lại liên quan đến
"thay đổi tự nhiên". Tất cả cái gọi là "thay đổi quan sát
được" mà IPCC đưa ra trong các báo cáo của họ không gì hơn là biến thiên
tự nhiên bất thường. Nó đã từng xảy ra mọi thời, không phải cái gì đó xảy ra lúc
này, hoặc xảy ra từ năm 1998. Giới chức Anh cũng đã thừa nhận rằng thời gian
gần đây sự nóng lên và lạnh đi tuần hoàn là không bình thường. Vì vậy, vấn đề
nóng lên toàn cầu bị coi là vấn đề không phải là vấn đề.
Điều đó bị dẫn đến chỗ cắt
giảm khí thải nhà kính phải bị đặt câu hỏi. Trong câu hỏi này COP bị cho là đã thất
bại. Hầu như không có quốc gia đã ký kết Kyoto hoàn thành cam kết của mình về cắt
giảm khí thải, hoặc cắt giảm một ít để làm bộ mặt PR. Kyoto Mark II có vẻ như sẽ
không đi đến chỗ khá hơn. Các nước đã phát triển dường như quan tâm nhiều hơn
trong việc buôn bán khí thải hơn là cắt giảm. Buôn bám sẽ cho phép họ đóng vai chơi
mọi thủ đoạn thương trường và hầu hết sẽ cố gắng để tránh phải cắt giảm sau tất
cả - như Mỹ, những kẻ xúi bẩy Nghị định Kyoto, đã luôn luôn bỏ phiếu trắng kể từ
khi ký. Các đối thủ lớn sẽ buôn bán nó và vẫn giàu có, các nước nhỏ sẽ trở nên
nhỏ bé hơn, các quốc gia đang phát triển sẽ bị suy kiệt và khó nhọc để tồn tại cùng
với sự ban phát giảm thiểu tác động khí thải. Việc EU đưa ra thuế carbon là một
thảm họa, nhưng họ vẫn cố gắng để bảo lưu nó với phí tổn của nền kinh tế các quốc
gia EU. Tại sao lại cắt giảm khí thải sau tất cả khi nó đã được chứng minh ngay
trước mắt chúng ta rằng các khí nhà kính không phải là động lực chính của sự
nóng lên toàn cầu? Lãnh đạo các quốc gia đang trên đà quán tính, các thực tế này
vẫn chưa nhập vào tâm trí đần độn của họ. Vâng, khí thải gây sương khói, chẳng
hạn như ở Trung Quốc và Ấn Độ; khói gây bệnh đường hô hấp. Đúng! Các quốc gia
nên chuyển sang công nghệ. London, Liverpool, Chicago, Tokyo, Loy Yang đã giải
quyết vấn đề khói bằng công nghệ - bằng cách lọc lượng khí thải có bụi. Trung
Quốc và Ấn Độ có thể làm như vậy, và họ chắc chắn sẽ không thành công trong một
ngày nào đó. Các vấn đề về hô hấp là những vấn đề sức khỏe, do đó, khí thải
phải được coi là vấn đề y tế cộng đồng, không phải là một vấn đề khí hậu. Với
sự thay đổi trọng tâm này, mô hình cũng sẽ phải thay đổi. Carbon dioxide là một
khí trơ thân thiện, nó không thêm vào sự nóng lên toàn cầu mà là phân bón tăng
trưởng cho thực vật, nó không gây ô nhiễm, và nó là một phần rất nhỏ của bầu
khí quyển – 1/25 của 1%.
Và cuối cùng là giảm
thiểu biến đổi khí hậu. Giảm thiểu cái
gì, khi khí hậu không thay đổi? IPCC có ba nhóm làm việc. Nhóm I (WG I) về khoa
học biến đổi khí hậu, WG II phát hiện các tác động của biến đổi khí hậu dựa
trên khoa học đó, và WG III quy định về các biện pháp giảm thiểu, dựa trên khoa
học và các hiệu ứng. Vâng, đó là lý tưởng, nhưng nó không bao giờ có tác dụng theo
cách đó. Sự thật là, khí hậu không biến đổi, và không hề thay đổi. Điều đó có
nghĩa là không có việc gì để làm cho WG II và III. Đã ghi nhận rõ rằng WG II và
WG III không bao giờ chờ khoa học của nhóm WG I, họ tự phát minh ra các hiệu
ứng và áp đặt giảm thiểu nhẹ tiền định trước cho bất kỳ phát hiện khoa học nào
của nhóm WG I. WG I không gì khác hơn là một chương trình PR trưng bày các biện
pháp giảm thiểu biến đổi khí hậu không dựa trên khoa học của họ, không phải tất
cả trong báo cáo WG I, mà trong Báo cáo đặc biệt về kịch bản phát thải được chuẩn
bị bởi WG III. Kịch bản phát thải bị cho là suy đoán, và cơ cấu thành một quang
cảnh của kịch bản. Đây không phải là trình diển của, hay ngoại suy từ bất cứ
cái gì tìm thấy, đo lường hoặc quan sát, và được gọi là cốt truyện. Đầu tiên
một cốt truyện được chọn (có chủ ý), và sau đó khí hậu trong tương lai là
"ước tính" từ cốt truyện đó. Đó là một câu chuyện cổ tích thêu dệt từ
câu chuyện cổ tích khác và không có gì để làm với khí hậu hay thực tế, và nó thậm
chí còn không có mối liên quan nào đến Báo cáo khoa học của IPCC. Điều này
chẳng phải bí hiểm gì. Kevin
Trenberth, một trong những thầy tu cao cấp và tác giả chính của báo cáo
IPCC giãi bày trên Blog phản hồi của tạp chí khoa học Nature rằng IPCC không
bao giờ dự đoán khí hậu trong tương lai, họ chỉ đề nghị "làm gì nếu" hình
chiếu của khí hậu trong tương lai tương ứng với kịch bản phát thải nhất định.
Các kịch bản phát thải này là phải thừa nhận là suy đoán, như chúng ta vừa nói
ở trên. Vì vậy, con ngáo ộp này là cái gì mà chúng ta phải co rúm lại? (Thật
đáng ngạc nhiên, đầy rẫy tài liệu tố cáo gã thầy tu họ LỢN này!)
Bây giờ, theo quan điểm bên
trên, mỗi quốc gia và mọi người phải hỏi thương vụ COP là để làm gì? Các bên,
đặc biệt là các nước đang phát triển, nên nghiêm túc đặt câu hỏi về ý nghĩa, sự
cần thiết và biện minh cho cái nghi lễ hàng năm này. Nó sẽ dẫn họ đến đâu?
Nhiều vụ bê bối đã làm rung chuyển IPCC, mỗi người trong số họ cần phải mở to
mắt. Đây là lúc để lột miếng cải che mặt và nhìn nhận nghiêm khắc thương vụ IPCC
một cách tổng thể. Ở đây, lãnh đạo các quốc gia BRICS được kêu gọi là để, và cho
bản thân họ cũng như cho các nước đang phát triển, ngăn chặn một sự trượt dốc
chầm chậm đến ngày tận thế kinh tế vì lợi ích của một vài kẻ khôn ngoan. Đây
không phải là một nhiệm vụ khó khăn, những gì đòi hỏi chỉ là không tham gia,
nếu rút khỏi IPCC và UNFCCC là không thể, lợi ích của mỗi quốc gia là lớn hơn
của tất cả các quốc gia. Không một quốc gia nào là nô lệ cho bất kỳ quốc gia nào
khác. Các nước BRICS sẽ phải xem xét việc đặt đầu của họ cùng vào cuộc khủng
hoảng này không chậm trễ. Đây là vấn đề sống còn kinh tế của tất cả các quốc
gia khác chứ không phải là những lẻ giàu và rất giàu.
BRICS sẽ chiếm trái tim
và cảm xúc được khích lệ bởi những phát triển gần đây: Úc bỏ rơi thuế carbon,
Canada ủng hộ nó, Úc và Nhật Bản cam kết giảm đáng kể lượng khí thải, Ba Lan tổ
chức hội nghị thượng đỉnh ngành than toàn cầu đồng thời với COP 19 tại Warsaw
và "ủng hộ" nó, các quốc gia đang phát triển tại COP 19 đổ lỗi cho
các nước phát triển xuống thang tham vọng của họ về giảm phát khí thải và từ
chối tham gia. Đây là những dấu hiệu cho thấy các quốc gia không gì hơn là
những con tốt của thuật tiệc tùng-hùng biện, họ bắt đầu nhận ra sự trống rỗng
của tất cả - thiếu tin cậy, không minh bạch, kém công bằng và bình đẳng, bất
minh thiện chí, bóp méo tính chân thực.
Trong khi đó, không có
khả năng để giải thích sự dừng/giảm nóng lên toàn cầu trong 15 năm qua và tiếp
tục có thể xảy ra thêm 15 đến 30 năm nữa làm lung lay các nhà đầu cơ tài chính, thị trường vốn carbon ở London. JP Morgan đã thu nhỏ đội buôn bán khí carbon,
Morgan Stanley đã đi đến buôn bán bán thời gian, Barclays bán mẻ khí cuối cùng của
họ năm ngoái, Deutsche Bank đóng cửa văn phòng của họ, USB giải tán ban cố vấn
biến đổi khí hậu, chưa kể đến các tay chơi nhỏ như EcoSecurities mà chỉ có thể sống
sót bằng cắt giảm khí thải quay trở lại. Giới tài chính toàn cầu đang tỉnh giấc
khỏi cơn mộng năng lượng xanh và tái tạo của họ để bắt đầu tính toán chi phí.
Thời gian và tiền bạc mỗi
quốc gia sẽ được tiết kiệm bởi nhận ra rằng thời thượng IPCC đã hết hạn. BRICS
sẻ mở rộng mở rộng bàn tay giúp đỡ của họ và đặt nó ra ngoài khổ đau như là một
hành động của lòng trắc ẩn. Sẽ sớm thôi trò bịp bợm BIẾN ĐỔI KHÍ HẬU của thời
chúng ta cũng như trò lừa Piltdown
Man tốt hơn là yên nghỉ vĩnh viễn.
TG: A I Adam
Cảm ơn bạn,
Trả lờiXóaTôi cũng quan tâm và tập hợp thông tin tại đây http://www.zeroenergyvn.blogspot.com/search/label/Hi%E1%BB%87u%20%E1%BB%A9ng%20nh%C3%A0%20k%C3%ADnh