Blog tôi vốn chưa bao giờ đề cập trực
tiếp đến phe đối lập, phong trào dân chủ ở VN… Từ trước đến nay nếu có thì chỉ
trên góc độ học thuật.
Thế nhưng vừa qua, rận chủ Chí Dũng có
bài viết lên dây cót tinh thần cho chí hữu. Đọc bài viết của hắn mà tôi không
khỏi phải bụm miệng cười với cái phép thắng lợi tinh thần AQ quá lố này.
Trong 1 bài viết đặt tít văn hoa
"Làn gió mới lướt qua Xã hội dân sự VN" đăng trên BBC, Dũng biên: Những người bạn
trẻ mới ra tù như Nguyễn Tiến Trung và Đỗ Thị Minh Hạnh đều thốt lên với gương
mặt rạng rỡ đến ngỡ ngàng “Thật không thể tin nổi!”.
Nhiều cư dân mạng biết thừa cái trình
"tự sướng" của lũ rận thật là vô đối. Chuyện của Tiến Trung qua đã
lâu chắc ít người còn nhớ. Cậu ta có tâm sự tỏ ra mình đã sai lầm và hối tiếc
khi dấn thân vào con đường "dân chủ" chống phá chính quyền, cậu ta đã
xin được hưởng lượng khoan hồng để có thể làm lại cuộc đời. Từ ngày ra tù đến
nay, Trung hầu như im hơi lặng tiếng cho dù được các tờ lá cái bơm thổi cổ vũ,
nhưng có vẻ Trung đã không còn hứng thú tụ tập bầy đàn nữa. Còn Đỗ Thị Minh Hạnh
thì được tha mới đây, chị ta có cười hơn hớn thật và có không muốn cười thì
cũng phải cười với cái trình bốc thơm với những thán từ “thiên thần bóng tối”, “cánh chim bão táp”...
Cùng một số người nữa đã được ra tù đầu
năm nay theo chính sách khoan hồng của nhà nước sau khi đã chấp hành tối thiểu
2/3 thời gian thi hành án, hay Cù con được tạo điều kiện thực hiện nguyện vọng sang Mỹ định cư. Nào có gì khác biệt?
Thế nhưng Chí Dũng hoan hỉ vì cho rằng
đó là 1 “thắng lợi” của phe “dân chủ”.
Liệu có phải là thắng lợi khi phe này
đã viết đơn khiếu nại tố cáo, hay đã đấu tranh để các đồng sự của mình được thả?
Không, dĩ nhiên là không, họ chẳng làm gì cả, mà chính là
Chí Dũng tưởng tượng: chính quyền VN đã phải thả các “nhà dân chủ” vì sức ép của
Mỹ! để “tìm một cái ghế trong Hội đồng nhân quyền Liên hiệp quốc cùng một chỗ
ngồi trong Hiệp định đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP)”. Và vì “sức
ép này” mà đã phải “tự hạ thấp thể diện trong con mắt cộng đồng quốc tế. Chính
sách thả tù nhân lương tâm cũng vì thế đã bắt đầu có hiệu lực một cách vô cùng
kín đáo.”
Điều hoang tưởng này thật là nực cười,
không lẽ anh ta hay mấy vị kia là công dân Mỹ? Anh ta là công dân VN nhưng lại vui
sướng vì chính quyền VN, chính thể đại diện cho cả quyền lợi của anh ta bịp
ép buộc (giả sử nếu có) phải làm cái việc nằm ngoài độc lập tự do, ngoài khuân
khổ pháp lý? Người có trí nào bình thường thấy, điều đó không có gì khác ngoài
thể hiện chính sách nhân đạo, khoan hồng của chính quyền VN.
Vậy thì tại sao các nhà “dân chủ”
không lấy lý do này để ca ngợi chính quyền!
Và với trí tưởng tượng bay bổng cùng
phép thắng lợi tinh thần, Chí Dũng bắt đầu đá đưa về XHDS tận Ba Lan, Tiệp Khắc,
Liên Xô, rồi vòng về VN với ý XHDN ở đây đâm chồi nở hoa rực rỡ như mùa xuân!
Chẳng những hoang tưởng, mà Chí Dũng
còn không rõ, thời gian vừa qua, phong trào đối lập chống chính quyền với đủ loại
nhãn mác đã tan tác, cờ quạt biển hiệu trên phố chỉ còn lưa thưa được mấy người
nom rất thảm hại. Thậm chí Nguyễn Chí Đức, một nhân vật có tiếng trong “phe ta”
của Chí Dũng còn phải cám cảnh: Không có biểu tình là xẹp hết, là tụt khí thế hết,
không có cơ hội giao lưu-chém gió. Do đó theo ý anh ta, “tổ chức xã hội dân sự”
cũng chẳng có ích gì! Thậm chí Chí Đức còn yêu cầu 1 XHDS có tên là “Mạng
lưới Blogger Việt Nam” phải rút tên anh ta ra khỏi danh sách, nếu không sẽ “làm
đơn trình báo công an”!
Nào đã hết, Ba blogger Mẹ Nấm, Paulo Thành
Nguyễn tức Nguyễn Hồ Nhật Thành và blogger Trịnh Kim Tiến tham gia vào vụ lừa đảo
“Cà phê nhân quyền”, dụ dỗ người nhà nạn nhân có người thiệt mạng xuống Nha
Trang diễn trò. Bị phát hiện, nạn nhân và các nhà “dân chủ” đã xảy ra xô xát, cực
chẳng đã, họ phải đến chính quyền trình báo và tố cáo các nhà “dân chủ” lừa đảo
họ.
Dân
người ta biết cả bộ mặt thật của các nhà “dân chủ, nhân quyền” và XHDS này rồi.
Cho dù hoang tưởng vậy, thì anh ta
cũng không quên lăng xê cho cái XHDS có tên là Hội Nhà báo Độc lập mà anh ta làm hội
trưởng vừa ra mắt.
Có gì mới chăng? Chẳng có gì cả, vẫn mấy
gương mặt cũ mốc trong “phe ta” cả. Nhưng lần này rút kinh nghiệp, tổ chức có vẻ
qui củ, có cả thông cáo nêu rõ điều lệ, tôn chỉ mục đích hoạt động, và tổ chức
nhân sự.
Thậm chí anh ta còn lấy trùng ngày lập
hội với ngày khai sinh nước Mỹ 4/7 để kỷ niệm Độc lập nước Mỹ. Anh ta viết thế
này: Ngày khai sinh Hội này được những người khởi xướng gắn với “ý nghĩa tâm
linh” với kỳ vọng rất vĩ đại: “Ý nghĩa ấy gắn với bản tuyên ngôn độc lập năm
1776 vào thời khai sinh ra Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Tính chất độc lập của bản
tuyên ngôn này lại rất phù hợp với tính cách độc lập của Hội các nhà báo tự do.
Nếu Hợp chủng quốc Hoa Kỳ hướng đến một sự tách rời hoàn toàn khỏi ý đồ thực
dân của nước Anh thì nhiệm vụ của báo giới độc lập Việt Nam vào lúc này và
trong những năm tới cũng không khác biệt, tức không chỉ độc lập với các hội
đoàn nhà nước mà còn phải đóng góp cho quốc gia để gìn giữ nền độc lập nước nhà
trước họa xâm lăng Trung Quốc”.
Xem ra độc lập rất được hội này lăng
xê cổ vũ!
Vậy xem tiếp:
“Sau khi IJAVN hình
thành, chúng tôi sẽ bắt tay ngay vào việc xây dựng mối liên kết chặt chẽ với những
tổ chức phi chính phủ quốc tế về báo chí như Tổ chức Phóng viên Không biên giới
(RSF), Tổ chức Bảo vệ Nhà báo Quốc tế (CPJ), Tổ chức Freeedom House…, cùng một
số tờ báo quốc tế có uy tín”.
Ô
hay! Độc lập như thế ư? Mấy tổ chức kia đâu còn lạ gì với cánh nhà báo, giới
net nữa với những trò xuyên tạc, bóp méo, bôi nhọ, thậm chí thọc gậy bánh xe vào
các quốc gia khó ưa theo lệnh chủ Mỹ. Và các ông “Hội Nhà báo Độc
lập” ngang nhiên làm ăn với bọn sủa thuê cho Mỹ.
Ới!
Độc lập thế nào đây ông chủ tịch Phạm Chí Dũng ơi?
Thằng ma cô mà bác.
Trả lờiXóa