Thảm cảnh lò đốt rác hay thảm họa bãi rác của Lều Báo?

- Chiếc lò đốt bị tháo rời, vứt quanh nhà mỗi nơi một bộ phận. Nó đã thử nghiệm và chứng minh hiệu quả, nhưng cuối cùng, nó rơi vào thảm cảnh. Người nông dân Bùi Văn Kiên chia sẻ về chiếc lò có khả năng đốt rác triệt để và phát điện của mình với phóng viên chiều ngày 7/7/2014. Ông khẳng định phát minh của ông có thể có rất nhiều ứng dụng, đặc biệt trong lĩnh vực môi trường. Người nông dân Bùi Văn Kiên chia sẻ về chiếc lò có khả năng đốt rác triệt để và phát điện của mình với phóng viên chiều ngày 7/7/2014. Ông khẳng định phát minh của ông có thể có rất nhiều ứng dụng, đặc biệt trong lĩnh vực môi trường.


Homemade vòng quanh thế giới!

Cách đây 1 thế kỷ, những người làm như thế này đã được tôn sùng làm bác học! Nhưng chặng đường nhân loại đã đi qua hàng trăm năm, người ta đã khẳng định không có lối tắt nào. Không có lĩnh vực nào chưa được khai phá.

Vậy có cần phát minh lại cái bánh xe của nhân loại? Dĩ nhiên là không và cũng không cần nói những điều to tát.

Sản phẩm tay ngang (nghiệp dư) hay homemade trên thế giới có hằng hà sa số. Báo chí bao phủ tất tật mọi mặt đời sống xã hội, khoa học kỹ thuật cho đến miếng ăn giấc ngủ của dân. Nhưng!

Lều báo thiếu hiểu biết khoa học kỹ thuật, những người có chuyên môn ngại lên tiếng… Và thế là các tay ngang được lên mây như thần đồng, thiên tài bị vùi dập tài năng và cả đất nước hàng 90 triệu người không ai đủ trình độ kiến thức để đánh giá tài năng của tay ngang!

Bài viết này không có ý định bôi bác miệt thị những ai tự mày mò làm ra sản phẩm hữu ích, chỉ muốn nói đôi điều về thực chất vấn đề.

Như đã nói, các sản phẩm dạng này có hằng hà sa số, từ tàu ngầm tàu nổi, ô tô, máy bay tên lửa đến tàu vũ trụ… đủ mọi loại lĩnh vực. Những người làm sản phẩm homemade cũng rất đa dạng, từ cậu bé bị cô giáo mắng vì làm toán sai, cho đến nông dân, kỹ sư, tiến sĩ, nhà nghiên cứu đang tại vị hay đã về hưu. Nhìn chung, các chủ nhân hàng homemade có thể tạm chia thành 3 loại, tuy đôi lúc ranh giới không thật rõ ràng:

1. Những người có đam mê, thú vui, tự bỏ tiền bạc công sức “sáng chế” ra các sản phẩm. Máy bay “Hai lúa” Trần Quốc Hải, Tàu ngầm Trường Sa ở Thái Bình là 2 ví dụ.

2. Những kẻ mưu đồ tiền tài công danh. Loại này có rất nhiều, ở VN có tiến sĩ Việt Kiều Chánh Khê với sản phẩm vĩ đại “máy phát điện” chạy bằng nước. Câu chuyện mới nỏng hổi năm trước, tốn quá nhiều giấy mực và nay im lìm trong nỗi xấu hổ nhục nhã. Ngay cả những cơ quan khoa học “uy tín” như NASA, cũng không tránh khỏi trò tay ngang như thế này, nghiên cứu vũ trụ đi làm nhà sinh vật học: "Sinh vật lạ" của NASA chỉ là "tào lao"?

3. Những người hoang tưởng, thần kinh. Loại này cũng khá nhiều. Thí dụ, ngay lúc này, lò phản ứng nhiệt hạch (fusion reactor), với hứa hẹn đem lại nguồn năng lượng vô tận cho nhân loại, hàng chục viện nghiên cứu, các nhà khoa học tài năng lao tâm khổ tứ hàng chục năm mà không có tiến bộ nào đáng kể. Thế nhưng vẫn có sản phẩm homemade, thí dụ, cậu trẻ Mỹ Conrad Farnsworth:



Tội đồ và nạn nhân

Báo chí trong trường hợp này cần đóng vai trò khách quan, phân tích thấu đáo sản phẩm, nhưng thay vì đó nhu cầu giật gân câu khách đã biến mình thành tội đồ, và các tay ngang thành nạn nhân “tài năng bị vùi dập” còn công trình “sáng tạo, đột phá” chưa từng có trên thế giới thành thảm cảnh. Thí dụ, lò đốt rác nông dân Thái Bình…

Họ thậm chí sẵn sàng dẫn tây tầu hàn nhật. Nhưng không bao giờ dẫn ý kiến của những người có chuyên môn tử tế, thậm chí đổ tội cho các cơ quan chức năng.

Còn những người có thú vui hay đam mê chế tạo càng bị báo chí làm cho thành hoang tưởng. Thêm vào đám đông net, luôn luôn tin tưởng bất cứ cái gì báo chí lẳng ra. Càng hoang đường giật gân, đám đông càng cuồng nộ.

Cụ thể trường hợp lò đốt rác nông dân Thái Bình. Thảm cảnh lò đốt rác phát điện của nông dân Thái Bình, được đăng trên báo Đất Việt. Vô tình hay cố ý, những câu chuyện kiểu này biến thành cái cớ để chỉ trích, thóa mạ và thậm chí chống đối cơ quan chức năng và chính quyền bằng những lời lẽ thiếu văn hóa, lỗ mãng và hằn học, chẳng hạn như ở blog Nguyễn Quang Vinh – trong khi chính những kẻ to mồm không hề có chút kiến thức nào.


Có rất nhiều người làm chuyên môn hay hiểu biết, nhưng họ ngại lên tiếng vì đám côn đồ hung hãn ăn theo lều báo.

Chúng ta xem qua “công trình” đốt rác phát điện của bác nông dân. Ảnh lấy của báo Đất Việt.

Lò không chắc đã xây bằng gạch chịu lửa? Có đáng gọi là lò đốt rác?

Cái được lều báo phán là nồi hơi bằng gang Đông Anh chế tạo, là cái thùng phi 200 lít cắt đáy. 
Còn lò đốt 2 tầng là cái thùng phi đặt bên trên cái lò xây!

Đây mới là nồi hơi chứ không phải cái lò gạch thùng phi bên trên nhà báo ạ! 
tôi chưa được cấp chứng chỉ sử dụng cái này của nhà nước, nhà báo ạ.

Tua bin?

Những bóng đèn đã sáng được 1 lần.


Chúng ta có hàng nghìn cái lò đốt rác đang vận hành khắp nơi, và các chủ nhân chế tạo của nó cũng không dám lên tiếng vì sự hung hãn của lều báo và đám fan cuồng. Đây là 1 số:

Lò đốt rác Cẩm Khê-Phú Thọ

Lò ở Kinh Môn-Hải Dương

Lò ở Tiền Hải - Thái Bình

Lò Viện công nghệ

Lò tự chế ở Bắc Cạn

Có 2 khía cạnh: đốt rác và phát điện. Đốt rác thì không đáng gọi là cái lò đốt rác, đó là cái lò rèn cũ thì đúng hơn. Còn phát điện, điểm có vẻ khác biệt để khả quan về phát điện là bác nông dân đốt rác ở nhiệt độ cao.

Có 1 vị người Nhật đã đến xem. Ông này chứng tỏ là người có nghề. Ông ta đi thẳng vào thực chất khi nói: "Trong sáng chế này cái quý nhất là lò đốt rác ở nhiệt độ cao. Khi có lò đốt rác này rồi thì nhiệt năng sinh ra có thể làm được rất nhiều ứng dụng chứ không chỉ phát điện.

Nếu quả thực ông Kiên có thể đốt rác ở nhiệt độ cao trên 1.400 độ C và làm chủ được nhiệt độ của lò thì sáng chế của ông là duy nhất trên thế giới mà người Nhật Bản, Trung Quốc, Nga, Mỹ chưa ai có thể làm được."

Rất hiếm khi thấy người Nhật chỉ trích ai, Đây là 1 câu mà ông người Nhật nêu nghi vấn! chứ không hề có ý khen ngợi. Người Nhật thường hay nói như thế. Và lều báo không hiểu, hay cố tình xuyên tạc thành đến cả người Nhật cũng thấy "Ngọc"!

Làm thế nào để bác nông dân có được 1400 độ C ở cái lò như thế?

Như toàn bộ những gì lều báo trình bày, tất cả vẫn chỉ là ý tưởng. Phép màu chỉ có trong truyện cổ tích. Toàn bộ “sáng chế” của bác nông dân là đồ đồng nát, thô sơ chắp vá, không có gì đáng gọi là sáng chế và còn rất xa mới đạt được mức độ của 1 mô hình phát điện bằng rác. Không có hệ thống bơm, không có thiết bị điều khiển nhiệt độ, áp suất, điện áp… không có gì cả. Vậy làm thế nào để có được những con số dưới này ngoài lấy từ trong sách vở?

Cho đến hiện tại, chiếc lò phát điện của ông Kiên đã có thể làm được 1kg rác sản xuất được 1,5kW điện, 1kg gỗ sẽ được 4-5kW điện. Chiếc máy này cho ra giá thành điện sẽ rẻ hơn 80% giá điện hiện hành. Để vận hình chiếc máy này cũng chỉ cần một vài người, hoặc thậm chí chỉ có mình ông Kiên.
"Công việc chính của người vận hành chỉ là phân loại rác, cho vào guồng, đảm bảo nhiệt độ lò luôn từ 1.600 độ C đến 2.000 độ C" - ông Kiên cho biết.

Còn đây là số liệu đo đạc của sở KHCN-Thái bình: đã đo 5 điểm và chỉ trong mấy tiếng đốt lò của buổi sáng hôm thử nghiệm tháng 8/2012 đã cho kết quả rất thuyết phục như sau: Tại Nhiệt độ cửa nhập nguyên liệu cho nhiệt độ trung bình là 631,85 độ C, tại nhiệt độ trên thân lò 30 cm cho nhiệt độ trung bình là 902,57 độ C. Liệu "Nhà chế tạo nồi hơi Đông Anh" lại không biết sản phẩm của mình có thể đốt rác sinh hơi?

Đây là số liệu đo đạc khí thải:

Chính bác ta thú nhận: về nồi hơi, tôi chưa được cấp chứng chỉ sử dụng cái này của nhà nước, bơm áp suất để đưa nước vào nồi hơi tôi cũng không có khả năng tiếp cận.

Ai đúng? Số liệu đo đạc của sở chứ không phải số liệu trong sách. Với công suất nhỏ như vậy đã không đạt 2 thông số quan trọng. Với qui mô lớn hơn lại càng không đạt, vì có hệ thống xử lý gì đâu. Và ai dám cấp chứng chỉ cho cái nồi hơi mua trôi nổi không rõ nguồn gốc. Sở KHCN- Thái Bình đã làm đúng. Nổ nồi hơi chết người ai chịu trách nhiệm?

Một tiểu xảo thường thấy của đám báo chí: làm ô nhiêm nguồn tin, rồi khai thác tin ô nhiễm như sự thể khách quan. Đây là ví dụ:

Những ngày này, người dân huyện Thái Thụy (Thái Bình) vô cùng ngạc nhiên về việc một người nông dân đã hoàn thiện một chiếc máy phát điện có một không hai trên thế giới khi nguyên liệu để tạo ra điện lại chính từ rác.

Đó chính là ông Bùi Xuân Kiên, một người nông dân chính hiệu với dáng người cao gầy, khắc khổ. Anh cho biết chiếc máy phát điện, chính xác hơn là lò đốt phát điện của anh đã được thai nghén từ nhiều năm nay và chính thức thành công cách đây vài tháng.

Chia sẻ về người nông dân này, trưởng thôn Bùi Khắc Huệ đã hãnh diện: "Ông Kiên là niềm tự hào của chúng tôi, chiếc lò đốt rác phát điện của ông ấy đã hoạt động hiệu quả và với một chiếc lò như vậy hoạt động hết công suất có thể đáp ứng được điện cho 20 gia đình."

Có thể làm ô nhiễm 1 cách rất đơn giản. Thí dụ hỏi: ông Kiên sáng chế cái máy này rất tuyệt vời, thế mà sở KHCN lại cấm. Các bác thấy thế nào?

Rõ ràng trước khi lều báo đến không thể có chuyện người dân Thái Thụy vô cùng ngạc nhiên.... cái máy... có 1 không 2... Đó là tin tức đã bị lều báo làm ô nhiễm như thể mớm cung. Những người nông dân không biết gì cả đã bị ô nhiễm và bị dẫn dắt bởi ý nghĩ tuyệt vời. Nếu họ có biết bác thợ rèn làm máy phát điện đốt rác, họ chỉ có thể nói bác ấy đốt lửa to lắm, điện sáng lắm, dũng miễn phí không phải trả tiền... Nhưng họ đã không thấy tuyệt vời vì được bác Kiên cho 20 hộ gia đình dùng điện miễn phí cả tháng. 

Khi lấy tin, họ đã bị cái tuyệt vời làm ô nhiễm ý nghĩ, và mặc nhiên coi nó là đúng. Nói cách khác, tay nhà báo vung vãi chất thải của hắn ra rồi lại liếm chính cái thứ chất thải đó. Thứ mà dân mạng gọi ngắn gọn là nhổ và liếm.

Có cái gì là "thảm cảnh"? Không có bất cứ điều gì đáng tin cậy trong toàn bộ câu chuyện này. Phải nói là lều báo chưa tới tầm cho 1 bản tin đứng đắn, nhưng lại rất giỏi kích động tâm lý, từ không dựng chuyện thành có, từ có thổi phồng 1 cách quá đáng thành tài năng bị cơ quan chức năng, chính quyền vùi dập một cách quan liêu vô trách nhiệm bằng câu chuyện hoang đường từ đầu đến cuối. Hậu quả là lều báo đang đào tạo một lớp người dốt nát nhưng lại nhắm mắt hung hãn chống đối chính quyền. 

Hãy dừng lại, như thế quá đủ rồi.

Tay ngang đi về đâu?

Đạt được mức ứng dụng thực tiễn là cả một chặng đường gian khó. Hầu hết các sản phẩm tay ngang đều dừng lại ở mức mẫu vật thí nghiệm, một số có thể dùng làm triển lãm như “trực thăng hai lúa”.

Vô cùng ít ỏi có ai đó thành công. Phong trào tự phát sẽ không đi đến đâu, làm gì cũng cần có bài bản, kiến thức và sự chuẩn bị chu đáo về khả năng kỹ thuật, tiền bạc.

Lều báo không bao giờ biết thông cảm và chia sẻ, chúng tiếp tục lợi dụng, biến họ thành nạn nhân, lừa dối bạn đọc với ý đồ xấu xa độc ác. 



Phạm Chí Dũng hoang tưởng

Blog tôi vốn chưa bao giờ đề cập trực tiếp đến phe đối lập, phong trào dân chủ ở VN… Từ trước đến nay nếu có thì chỉ trên góc độ học thuật.

Thế nhưng vừa qua, rận chủ Chí Dũng có bài viết lên dây cót tinh thần cho chí hữu. Đọc bài viết của hắn mà tôi không khỏi phải bụm miệng cười với cái phép thắng lợi tinh thần AQ quá lố này.

Trong 1 bài viết đặt tít văn hoa "Làn gió mới lướt qua Xã hội dân sự VN" đăng trên BBC, Dũng biên: Những người bạn trẻ mới ra tù như Nguyễn Tiến Trung và Đỗ Thị Minh Hạnh đều thốt lên với gương mặt rạng rỡ đến ngỡ ngàng “Thật không thể tin nổi!”.

Nhiều cư dân mạng biết thừa cái trình "tự sướng" của lũ rận thật là vô đối. Chuyện của Tiến Trung qua đã lâu chắc ít người còn nhớ. Cậu ta có tâm sự tỏ ra mình đã sai lầm và hối tiếc khi dấn thân vào con đường "dân chủ" chống phá chính quyền, cậu ta đã xin được hưởng lượng khoan hồng để có thể làm lại cuộc đời. Từ ngày ra tù đến nay, Trung hầu như im hơi lặng tiếng cho dù được các tờ lá cái bơm thổi cổ vũ, nhưng có vẻ Trung đã không còn hứng thú tụ tập bầy đàn nữa. Còn Đỗ Thị Minh Hạnh thì được tha mới đây, chị ta có cười hơn hớn thật và có không muốn cười thì cũng phải cười với cái trình bốc thơm với những thán từ “thiên thần bóng tối”, “cánh chim bão táp”...

Cùng một số người nữa đã được ra tù đầu năm nay theo chính sách khoan hồng của nhà nước sau khi đã chấp hành tối thiểu 2/3 thời gian thi hành án, hay Cù con được tạo điều kiện thực hiện nguyện vọng sang Mỹ định cư. Nào có gì khác biệt?

Thế nhưng Chí Dũng hoan hỉ vì cho rằng đó là 1 “thắng lợi” của phe “dân chủ”.

Liệu có phải là thắng lợi khi phe này đã viết đơn khiếu nại tố cáo, hay đã đấu tranh để các đồng sự của mình được thả?

Không, dĩ nhiên là không, họ chẳng làm gì cả, mà chính là Chí Dũng tưởng tượng: chính quyền VN đã phải thả các “nhà dân chủ” vì sức ép của Mỹ! để “tìm một cái ghế trong Hội đồng nhân quyền Liên hiệp quốc cùng một chỗ ngồi trong Hiệp định đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP)”. Và vì “sức ép này” mà đã phải “tự hạ thấp thể diện trong con mắt cộng đồng quốc tế. Chính sách thả tù nhân lương tâm cũng vì thế đã bắt đầu có hiệu lực một cách vô cùng kín đáo.”

Điều hoang tưởng này thật là nực cười, không lẽ anh ta hay mấy vị kia là công dân Mỹ? Anh ta là công dân VN nhưng lại vui sướng vì chính quyền VN, chính thể đại diện cho cả quyền lợi của anh ta bịp ép buộc (giả sử nếu có) phải làm cái việc nằm ngoài độc lập tự do, ngoài khuân khổ pháp lý? Người có trí nào bình thường thấy, điều đó không có gì khác ngoài thể hiện chính sách nhân đạo, khoan hồng của chính quyền VN.

Vậy thì tại sao các nhà “dân chủ” không lấy lý do này để ca ngợi chính quyền!

Và với trí tưởng tượng bay bổng cùng phép thắng lợi tinh thần, Chí Dũng bắt đầu đá đưa về XHDS tận Ba Lan, Tiệp Khắc, Liên Xô, rồi vòng về VN với ý XHDN ở đây đâm chồi nở hoa rực rỡ như mùa xuân!

Chẳng những hoang tưởng, mà Chí Dũng còn không rõ, thời gian vừa qua, phong trào đối lập chống chính quyền với đủ loại nhãn mác đã tan tác, cờ quạt biển hiệu trên phố chỉ còn lưa thưa được mấy người nom rất thảm hại. Thậm chí Nguyễn Chí Đức, một nhân vật có tiếng trong “phe ta” của Chí Dũng còn phải cám cảnh: Không có biểu tình là xẹp hết, là tụt khí thế hết, không có cơ hội giao lưu-chém gió. Do đó theo ý anh ta, “tổ chức xã hội dân sự” cũng chẳng có ích gì! Thậm chí Chí Đức còn yêu cầu 1 XHDS có tên là “Mạng lưới Blogger Việt Nam” phải rút tên anh ta ra khỏi danh sách, nếu không sẽ “làm đơn trình báo công an”!

Nào đã hết, Ba blogger Mẹ Nấm, Paulo Thành Nguyễn tức Nguyễn Hồ Nhật Thành và blogger Trịnh Kim Tiến tham gia vào vụ lừa đảo “Cà phê nhân quyền”, dụ dỗ người nhà nạn nhân có người thiệt mạng xuống Nha Trang diễn trò. Bị phát hiện, nạn nhân và các nhà “dân chủ” đã xảy ra xô xát, cực chẳng đã, họ phải đến chính quyền trình báo và tố cáo các nhà “dân chủ” lừa đảo họ.

Dân người ta biết cả bộ mặt thật của các nhà “dân chủ, nhân quyền” và XHDS này rồi.

Cho dù hoang tưởng vậy, thì anh ta cũng không quên lăng xê cho cái XHDS có tên là Hội Nhà báo Độc lập mà anh ta làm hội trưởng vừa ra mắt.

Có gì mới chăng? Chẳng có gì cả, vẫn mấy gương mặt cũ mốc trong “phe ta” cả. Nhưng lần này rút kinh nghiệp, tổ chức có vẻ qui củ, có cả thông cáo nêu rõ điều lệ, tôn chỉ mục đích hoạt động, và tổ chức nhân sự.

Thậm chí anh ta còn lấy trùng ngày lập hội với ngày khai sinh nước Mỹ 4/7 để kỷ niệm Độc lập nước Mỹ. Anh ta viết thế này: Ngày khai sinh Hội này được những người khởi xướng gắn với “ý nghĩa tâm linh” với kỳ vọng rất vĩ đại: “Ý nghĩa ấy gắn với bản tuyên ngôn độc lập năm 1776 vào thời khai sinh ra Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Tính chất độc lập của bản tuyên ngôn này lại rất phù hợp với tính cách độc lập của Hội các nhà báo tự do. Nếu Hợp chủng quốc Hoa Kỳ hướng đến một sự tách rời hoàn toàn khỏi ý đồ thực dân của nước Anh thì nhiệm vụ của báo giới độc lập Việt Nam vào lúc này và trong những năm tới cũng không khác biệt, tức không chỉ độc lập với các hội đoàn nhà nước mà còn phải đóng góp cho quốc gia để gìn giữ nền độc lập nước nhà trước họa xâm lăng Trung Quốc”.

Xem ra độc lập rất được hội này lăng xê cổ vũ!

Vậy xem tiếp: 

“Sau khi IJAVN hình thành, chúng tôi sẽ bắt tay ngay vào việc xây dựng mối liên kết chặt chẽ với những tổ chức phi chính phủ quốc tế về báo chí như Tổ chức Phóng viên Không biên giới (RSF), Tổ chức Bảo vệ Nhà báo Quốc tế (CPJ), Tổ chức Freeedom House…, cùng một số tờ báo quốc tế có uy tín”.

Ô hay! Độc lập như thế ư? Mấy tổ chức kia đâu còn lạ gì với cánh nhà báo, giới net nữa với những trò xuyên tạc, bóp méo, bôi nhọ, thậm chí thọc gậy bánh xe vào các quốc gia khó ưa theo lệnh chủ Mỹ. Và các ông “Hội Nhà báo Độc lập” ngang nhiên làm ăn với bọn sủa thuê cho Mỹ.

Ới! Độc lập thế nào đây ông chủ tịch Phạm Chí Dũng ơi?


Israel – Một đất nước thần kỳ!

Những điều sau đây chẳng có gì khó tìm trên mạng, nhưng không có trong một nền báo chí bệnh hoạn.

Bài viết trên tờ Jpost cho một cái nhìn hoàn toàn khác về phép màu nông nghiệp Israel – như quảng cáo rầm rộ gần đây nhằm mục đích tuyển lao động xuất khẩu từ các nước thế giới thứ 3 vào nông nghiệp Israel.

Họ viết, một cái gì đó phi logic đang diễn ra ở Israel: Một mặt, người tiêu dùng đang phải chịu giá lương thực cao, mặt khác người nộp thuế và người tiêu dùng bị yêu cầu hy sinh các khoản trợ cấp rất lớn cho nông nghiệp.

Nền nông nghiệp trợ cấp!

Rõ ràng nông nghiệp là ưu tiên hàng đầu của Israel ngay từ ngày lập quốc, nó là an sinh, địa chính trị, tránh tình trạng thiếu lương thực và tạo việc làm cho người “hồi hương”.

Mặt tích cực là Israel hầu như đảm bảo phần lớn nhu cầu lương thực của mình. Nhưng ngược lại, nông nghiệp hiện nay chỉ chiếm 2,6% GDP và 6% lực lượng lao động, các chính sách nông nghiệp lại đang làm tổn hại người tiêu dùng và người nộp thuế, gây ra thù hận trầm trọng với người Palestine vì họ bị chiếm đất, bị cướp nguồn nước. Và con số $3 tỷ xuất khẩu nông sản Israel còn ít hơn số trợ cấp nông nghiệp và nước tưới, cũng như gần bằng số viện trợ hàng năm từ Mỹ.

Sẽ không thể biết con số trợ cấp nông nghiệp là bao nhiêu, nhưng thí dụ, ông BT nông nghiệp Israel cho biết, chỉ riêng 180 khu định cư nông nghiệp đã nhận được $60 triệu trợ cấp năm 2013.

Nhờ quan hệ đặc biệt với Mỹ và EU, và đặc biệt là bảo hộ-trợ cấp cùng chính sách bồi thường thiệt hại do sản xuất dư thừa, hỗ trợ đầu tư và thanh toán, xuất khẩu nông sản Israel đã phát triển mạnh và thậm chí bán với giá thấp hơn thị trường. Tổ chức OECD cho thấy một chính sách méo mó của Israel cùng với hàng rào nhập khẩu.

Mức thuế cao đánh vào nhập khẩu phần lớn các sản phẩm nông nghiệp thực phẩm là chính sách tốn kém nhất cho người tiêu dùng. Mức thuế trung bình trong ngành sữa là 108% và có thể trong một số trường hợp đạt 160%.

Mức trợ cấp và hỗ trợ hiện nay cho sản xuất nông nghiệp, theo chỉ số về giá trị tiền tệ đã lấy đi từ người tiêu dùng và người nộp thuế để hỗ trợ nông nghiệp ở Israel là 17% tổng doanh thu của nông dân, dưới mức trung bình của OECD là 23%, nhưng cao hơn đáng kể so với Mỹ 10%.

Tuy nhiên, vẫn còn những khoản hỗ trợ khác, thí dụ đầu tư khác vào công trình nông nghiệp hay hỗ trợ nước tưới, như ở Israel là 18%. Nhìn vào các sản phẩm cụ thể, tác động đến giá tiêu dùng tại cổng trang trại thậm chí còn cao hơn và đến 35% giá sữa, 16% trứng, 42% đối với thịt bò và thịt bê.

Điều lạ là nông dân khá khá giả về kinh tế ở israel thu nhập cao hơn mức trung bình quốc gia khoảng 50%. Nó là một trường hợp điển hình của người nghèo trợ cấp người giàu!

Nguồn nước!

Giáo sư Israel Hillel Shoval, một chuyên gia về quản lý nước và người đứng đầu cơ quan sức khỏe môi trường tại ĐH Hadassah Jerusalem cho rằng, nếu dừng trợ cấp nông nghiệp có thể kiểm soát được cuộc khủng hoảng nước tưới Israel.

Theo Shoval, "Trái với những gì nông dân đòi hỏi, nông nghiệp không đảm bảo cung cấp lương thực cho chúng tôi." Israel nên đảm bảo cung cấp lương thực của họ bằng cách có thể mua từ các nước khác. "Đây là tương đương với việc mua nước cho các quốc gia này - nước sử dụng để tưới nước cho cây trồng".

Mặt trái của điều đó, theo Shoval, là khi Israel xuất khẩu nông sản ngốn nước, như thể là hiệu ứng xuất khẩu nguồn cung cấp nước ít ỏi của họ. Shoval nói Israel hiện đang xuất khẩu 300 triệu m3 nước mỗi năm, dưới hình thức các sản phẩm nông nghiệp đòi hỏi một lượng nước khổng lồ.

"Đó là điên rồ để trợ cấp nước cho trồng hoa dành cho xuất khẩu. Sự đóng góp kinh tế của ngành công nghiệp trồng hoa là không đáng kể."

Shoval nói Israel đã phụ thuộc vào nhập khẩu lương thực vì họ hiện nay chỉ có khả năng cung cấp 25% lượng nước cần thiết để phát triển các loại nông sản dân chúng tiêu thụ. Ông nói rằng lượng nước đi vào các sản phẩm nông sản xuất khẩu hàng năm vượt quá sản lượng 3 nhà máy khử mặn lấy nước ngọt.

"Đất nước này không hành xử như một quốc gia đang trải qua cuộc khủng hoảng nước. Chúng tôi đang hướng một nửa số nước chúng tôi có vào nông nghiệp, mặc dù nó chỉ đóng góp vào GDP chúng tôi 2%.”

Cướp đất!

Các khu định cư và trang trại Israel cứ phình ra mãi còn người Palestine mất dần đất đai canh tác. Những khu vực màu mỡ nhất hay trồng trọt được bây giờ là của người Israel. Cây ô liu, một nguồn sống quan trọng của họ bị xe ủi nhổ bật gốc. Giết chóc, giam hãm, phong tỏa và bắt bớ hàng ngày. Không còn cách nào khác, một bộ phận không nhỏ phải đi làm thuê trong các trang trại Israel, trong chính mảnh đất trước kia là của họ. Còn bây giờ, chính họ đang bị thay thế bởi lao động Đông Nam Á.


Nhập khẩu lao động châu Phi và Đông Nam Á!

Ước tính có khoảng 200 ngàn lao động nhập cư ở Israel. Mới đây, Tòa án tối cao Israel ra phán quyết rằng Luật về giờ làm việc và nghỉ ngơi Israel, theo đó chi trả tiền làm thêm giờ, không áp dụng cho lao động nhập cư, chủ yếu từ Philippines – làm gia nhân, hộ lý và Thái Lan, Nepal, Sri Lanka – làm nông nghiệp. Những lao động nhập cư đến đây phải phụ thuộc vào nhà tuyển dụng, họ không thể tự ý thay đổi công việc mà không được sự đồng ý của người thuê.

Chính sách của Israel đang hạn chế lao động Palestine, người Arab và châu Phi, đặc biệt là những người đã từng bị trục xuất. Họ thay thế bằng lao động từ Đông Nam Á. Cấm kỵ: không cho phép dân nhập cư kết hôn với người Israel hoặc có con ở đó, ai vi phạm lập tức bị trục xuất.

Khoảng 60 ngàn người di cư châu Phi và tị nạn đã vào Israel từ Ai Cập kể từ 2005. Hàng rào của Israel dọc biên giới với Ai Cập đã giảm thiểu dòng người này cho đến năm 2013 chỉ còn vài chục. Số người nhập cảnh trái phép đang giam giữ bị "tự nguyện hồi hương".

Tình trạng lạm dụng, bóc lột lao công ở Israel đã bị một số báo chí Israel cảnh báo từ lâu, thí dụ tờ IRIN, họ cho biết: lao động trong lĩnh vực nông nghiệp là dễ bị bóc lột nhất. Theo báo cáo của tổ chức Kav LaOved, 90% lao động phải làm nhiều giờ hơn mức cho phép theo luật Israel mà không có tiền thêm giờ. Thậm chí báo cáo này được đọc trước QH Israel.

Báo cáo tóm tắt hàng trăm khiếu nại của người lao động nông nghiệp và hàng chục thanh tra bởi các tình nguyện viên Kav LaOved tại các địa điểm làm việc trên khắp đất nước, vẽ nên một bức tranh ảm đạm của hệ thống bóc lột và hành vi lạm dụng nghiêm trọng quyền của người lao động trong nông nghiệp.

Hanna Zohar, Giám đốc Kav LaOved, cho biết các lao công, chủ yếu là người Thái Lan, hoàn toàn không biết gì về quyền của họ.

"Sau khi trả tiền $8000-$10000 để được làm việc tại Israel, họ là đối tượng chính bị  lạm dụng bởi nông dân Israel, vì họ sợ bị mất việc làm và không có khả năng trả hết các khoản vay cho các khâu trung gian". Zohar nói.

Và các cuộc biểu tình phản đối của lao động nhập cư đã nổ ra! 
Đã có những đụng độ với cảnh sát.

Khoảng 30.000 lao công nhập cư trong lĩnh vực nông nghiệp, chủ yếu là từ Thái Lan, Nepal, Sri Lanka và một số từ Palestine: Lao công Thái Lan đến từ các vùng nông thôn sau khi thanh toán trung gian tại Thái Lan và Israel, hầu hết làm việc tại các địa điểm xa xôi, hẻo lánh, không biết quyền lợi hợp pháp của họ.

Trẻ em Palestine trên cánh đồng Israel

Báo cáo cho biết thực tế phổ biến nhiều chủ thuê lao động đã khóa cửa nhà ở của lao công, và một số thì chỉ cho họ nghỉ 1 ngày trong 1 tháng. Năm 2009, 10% lao công đã bị thương tích!

Chủ thuê lao động đã giữ lại hộ chiếu khiến lao công không thể bỏ trốn – điều này bị công quyền Israel lên án mạnh mẽ, nhưng không vì thế mà ngăn cản được.

Điều kiện sống khắc nghiệt và bị lạm dụng!

Bằng chứng về điều kiện sống khắc nghiệt và đối xử hạ thấp nhân phẩm cũng được Kav LaOved đề cập. Tại một chuyến thăm trang trại, IRIN thấy một số lao công sống trên cánh đồng khoai tây, trong một container nhỏ, ngột ngạt. Họ nói với IRIN là không thể về quê khi phải trả hết khoản nợ khổng lồ tại đất nước họ.

Nhà chức trách Israel cho biết, họ đã điều tra và ngăn chặn nạn lạm lạm dụng tiền công của lao công vượt quá luật cho phép. Đã có nhiều giấy phép sử dụng lao động bị tịch thu.

Trong báo cáo năm 2013, Kav LaOved thậm chí còn nêu đích danh cái gọi là “hệ thống nô lệ”. Đó là điều kiện sống tồi tệ, đối xử bất bình đẳng và không có luật lệ, lao công bị phụ thuộc hoàn toàn vào nhà tuyển dụng và chủ lao động, khi mà visa chỉ có giá trị khi được tuyển dụng, có việc làm. Mất việc là trở thành lập tức bị trục xuất.

33% lao công nhập khẩu bị trả mức lương dưới tối thiểu, tiền thêm giờ thường xuyên bị ăn chặn. Lưu ý lương tối thiểu ở Israel là $7/giờ hay $1680/tháng 30 ngày mỗi ngày 8 giờ. Đó là mức thấp so với một số khu vực khác như Nhật, Hàn...

Để loại dần người Palestine khỏi Israel, những lao công Đông Nam Á như Thái Lan 
đang dần thay thế họ trong các công việc trang trại. Ảnh BBC. 


Putin chống đồng chí Sói!

«Товарищ волк знает, кого кушать - кушает и никого не слушает»
Президент Владимир Путин о США


"Đồng chí Sói biết ai để ăn thịt, và nó ăn mà không cần nghe bất cứ ai."
http://www.unz.com/mwhitney/showdown-in-Ukraina/

“Comrade Wolf knows who to eat - he eats without listening to anyone”
– President Vladimir Putin referring to the United States

- Tổng thống Nga Vladimir Putin đề cập đến Mỹ 


Cuộc khủng hoảng Ukraina có gốc rễ từ chính sách những ngày cách đây 20 năm. Nguồn gốc của chính sách này có thể truy ra dấu vết từ một bài báo năm 1997 trên tạp chí Chính sách đối ngoại (Foreign Policy) của Zbigniew Brzezinski, có tiêu đề "Địa chiến lược cho Eurasia". Bài báo chứng tỏ, Mỹ cần phải mạnh mẽ đặt mình vào Trung tâm Eurasia để duy trì vị thế của mình như siêu cường duy nhất của thế giới. Trong khi nhiều độc giả có thể đã quen thuộc với ý tưởng Brzezinski về những vấn đề này, họ có thể không biết những gì ông ta nói về Nga, được đặc biệt sáng tỏ trước bạo lực gia tăng gần đây ở Ukraina, trong khi có vấn đề để phải chú ý với Ukraina hơn là với cuộc chiến tranh giấu mặt của Washington nhằm vào Nga. Đây là những gì Brzezinski nói:

"Vai trò lâu dài của Nga tại Eurasia sẽ phụ thuộc phần lớn vào sự tự định nghĩa của họ... Ưu tiên hàng đầu của Nga phải là để hiện đại hóa mình, hơn là tiến hành nỗ lực vô ích để lấy lại vị thế của mình như là một cường quốc toàn cầu. Với quy mô và sự đa dạng của đất nước, một hệ thống chính trị phi tập trung và thị trường kinh tế tự do sẽ có nhiều khả năng để mở ra tiềm năng sáng tạo của nhân dân Nga và tài nguyên thiên nhiên khổng lồ của Nga. Một nước Nga liên bang lỏng lẻo - bao gồm nước Nga châu Âu, nước cộng hòa Siberia, và cộng hòa Viễn Đông - cũng sẽ thấy họ dễ dàng hơn để nuôi dưỡng mối quan hệ kinh tế chặt chẽ hơn với các láng giềng của họ. Mỗi thực thể liên bang sẽ có thể khai thác tiềm năng sáng tạo địa phương của họ, vốn bị bóp nghẹt trong nhiều thế kỷ bởi bàn tay quan liêu nặng nề của Mat-xcơ-va. Đến lượt, một nước Nga phi tập trung sẽ ít có khả năng huy động tiềm lực đế quốc.
(Zbigniew Brzezinski, A Geostrategy for Eurasia, Foreign Affairs, 76:5, September/October 1997)

Vì vậy, mục tiêu này của chính sách Mỹ, là để tạo ra "Một nước Nga liên bang lỏng lẻo" có nền kinh tế gộp vào hệ thống dựa trên thị trường của Mỹ?

Chú ý là Brzezinski đã dễ dàng như thế nào để xẻ Nga ra thành nhỏ hơn, những quốc gia nhỏ cho phép không đe dọa đến sự mở rộng của đế quốc Mỹ. Brzezinski chắc chắn hình dung một nước Nga sẽ bán lượng tài nguyên khổng lồ của họ bằng đồng đô la dầu mỏ và tái quay vòng chúng vào trái phiếu kho bạc Mỹ, làm phong phú hơn nữa nạn tham nhũng cho thuê-hớt váng ở Washington và Phố Wall. Ông ta thấy trước một nước Nga sẽ từ bỏ vai trò lịch sử của họ trong thế giới và không có tiếng nói trong việc định hình chính sách toàn cầu. Ông ta tưởng tượng ra một nước Nga quị lụy sẽ giúp tạo điều kiện cho tham vọng đế quốc Mỹ ở châu Á, thậm chí đến chỗ họ sẽ trả tiền để khống chế dân chúng của mình thay mặt cho đầu sỏ chính trị Mỹ, các nhà sản xuất vũ khí, đầu nậu dầu mỏ, và 1% cai trị. Đó là đoạn văn trong phần Brzezinski tổng kết mục tiêu của Washington ở Ukraina, Nga và xa hơn nữa. Sẽ là thích với hợp tiêu đề có những từ in đậm sau đây:

AN NINH XUYÊN LỤC ĐỊA 

"Xác định nội dung và thể chế hóa hình thái của hệ thống an ninh xuyên Á-Âu có thể trở thành sáng kiến ​​kiến trúc lớn của thế kỷ tiếp theo. Cốt lõi của khuôn khổ an ninh xuyên lục địa mới có thể là một ủy ban thường trực gồm các cường quốc Á-Âu lớn, với Mỹ, Châu Âu, Trung Quốc, Nhật Bản, nước Nga liên bang, và Ấn Độ giải quyết chung vấn đề quan trọng cho sự ổn định của lục địa Á-Âu. Sự xuất hiện của một hệ thống xuyên lục địa như vậy dần dần có thể làm giảm bớt một số gánh nặng của Mỹ, trong khi việc duy trì qua thế hệ vai trò quyết định của Mỹ như một trọng tài của lục địa Á-Âu. Thành công địa chiến lược trong phiêu lưu này sẽ là một di sản phù hợp với vai trò của Mỹ như một siêu cường toàn cầu đầu tiên và duy nhất."

(Zbigniew Brzezinski, “A Geostrategy for Eurasia,” Foreign Affairs)

Dịch lại là: Mỹ sẽ làm cảnh sát thế giới, sai phái những kẻ phá rối, và loại bỏ các mối đe dọa tiềm năng bất cứ nơi nào tìm thấy. Mỹ sẽ áp đặt giáo điều tân tự do (thắt lưng buộc bụng, tư nhân hóa, điều chỉnh cơ cấu, cải cách chống lao động, v, v) khắp nơi và mọi bên tham dự. Ngoài ra, các đối tác nhỏ "Châu Âu, Trung Quốc, Nhật Bản, nước Nga liên bang và Ấn Độ", sẽ được trông chờ cung cấp an ninh cho dân chúng của họ bằng chi phí của họ để "làm nhẹ bớt Mỹ khỏi một số gánh nặng của Mỹ."

Hay nhỉ có phải không? Thế là mình thậm chí phải trả tiền cho tên cai ngục của mính.

Vậy "an ninh xuyên lục địa” là cái gì? Không phải là cách nói màu mè của "chính phủ một thế giới" đấy chứ?

Thật vậy, nó là, nó rất giống nhau. Dưới đây là nhiều hơn nữa từ Brzezinski:

"Thất bại mở rộng NATO... sẽ làm vỡ khái niệm mở rộng châu Âu... Tệ hơn, nó có thể tái kích hoạt những khát vọng chính trị Nga đang ngủ yên ở Trung Âu."

Đây là một tuyên bố lạ lùng phức tạp. Trong câu đầu tiên, Brzezinski ủng hộ ý tưởng về một "châu Âu mở rộng", và sau đó ông ta lo lắng rằng Nga có thể muốn làm điều tương tự. Đó là một cách khác để gọi cái nồi là cái ấm đun nước đen.

Điều rõ ràng, trong tâm trí Brzezinski, đó là mở rộng EU và NATO sẽ giúp Washington đạt được nguyện vọng bá chủ. Đó là tất cả vấn đề. Đây là những gì ông ta nói:

"Châu Âu là đầu cầu địa chính trị quan trọng của Mỹ tại Eurasia... Một châu Âu rộng lớn hơn và một NATO mở rộng sẽ phục vụ lợi ích ngắn hạn và dài hạn của chính sách của Mỹ... Một châu Âu được xác định về mặt chính trị cũng là điều cần thiết để đồng hóa Nga vào trong một hệ thống cộng tác toàn cầu."

"Đầu cầu”? Nói cách khác, châu Âu chỉ là phương tiện để đi đến “cuối cầu”. Nhưng cái gì sẽ là "cuối cầu”?

Đó là “Thống trị toàn cầu”. Liệu đó lại không phải là cái mà Brzezinski – cố vấn chiến lược của nhiều đời tổng thống Mỹ - định nói tới?

Tất nhiên, đó là nó.

KHỦNG HOẢNG UKRAINA VÀ XOAY TRỤC!

Điều gì gây ra cuộc khủng hoảng Ukraina là khó để hiểu, đó là thứ mà truyền thông giấu diếm đằng sau màn sương mù không thể xuyên thủng các sự kiện hàng ngày. Một khi sương mù tan đi, sẽ dễ dàng để nhìn thấy những kẻ gây ra tất cả bất ổn. Đó là những kẻ can dự đang kêu gọi bắn giết từ nước ngoài, ông bạn già tử tế Mỹ.

Putin không muốn cuộc chiến này và hầu hết người Ukraina cũng không. Toàn bộ mọi sự điều được gợi lên bởi chú Sam và tay sai của chú để ngăn chặn dòng chảy khí đốt của Nga sang châu Âu, để đẩy NATO hơn nữa về phía đông, và để phá vỡ Liên bang Nga thành từng mảnh nhỏ. Đó là tất cả những gì thực sự về điều đó. Và những kẻ điên sẵn sàng san bằng Ukraina đến mặt đất và giết mọi sinh vật sống trong vòng bán kính Kiev 3.000 dặm để có được theo cách của họ. Sau khi tất cả, đó lại không phải là những gì họ đã làm ở Iraq? Họ chắc chắn đã làm. Và tôi đã đề cập rằng, theo Wall Street Journal vừa qua, "sản lượng dầu của Iraq tăng lên mức cao nhất trong hơn 30 năm" với tất cả các nghi phạm thường lệ đều đang kiếm được lợi nhuận khổng lồ.

Vấn đề là, nếu họ đã làm điều đó ở Iraq, họ cũng sẽ làm điều đó ở Ukraina mà thôi. Bởi cái mà Washington quan tâm là các yếu tố không tàn sát. Tàn sát họ có thể xử lý.

Brzezinski không phải là kẻ duy nhất ủng hộ chính sách hiện hành. Có những kẻ đồng hành, như Hillary Clinton. Trong thực tế, ngoại trưởng Clinton là một trong những kẻ đầu tiên sử dụng thuật ngữ "xoay trục" trong một bài báo năm 2011 trên tạp chí Chính sách đối ngoại mang tên "Thế kỷ Thái Bình Dương của Mỹ - America’s Pacific Century". Bài viết nêu quan điểm của bà Clinton mô tả kế hoạch "tái cân bằng" đó sẽ mở ra thị trường mới cho các công ty Mỹ và Phố Wall, kiểm soát dòng chảy của các nguồn tài nguyên quan trọng, và "giả mạo một sự hiện diện quân sự trên diện rộng" trên khắp lục địa. Đây là một đoạn trích từ văn bản bài phát biểu hội thảo của bà Clinton:

"Tương lai của chính trị sẽ được quyết định ở châu Á, không phải Afghanistan hay Iraq, và Mỹ sẽ sẵn sàng ở trung tâm của hành động.

Khi cuộc chiến ở Iraq đang dần lùi xa và Mỹ bắt đầu rút quân khỏi Afghanistan, Mỹ đứng ở một điểm xoay trục. Trong 10 năm qua, chúng ta đã phân bổ nguồn lực to lớn cho hai sân khấu. Trong 10 năm tới, chúng ta cần phải thông minh và hệ thống hóa về nơi chúng ta đầu tư thì giờ và năng lượng, vì vậy mà chúng ta đặt mình vào vị trí tốt nhất để duy trì sự lãnh đạo của chúng ta, bảo đảm lợi ích của chúng ta, và thúc đẩy các giá trị của chúng ta. Một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của quản trị Mỹ trong thập kỷ tới do đó sẽ là cánh cửa tăng cường đầu tư cơ bản - ngoại giao, kinh tế, chiến lược, và mặt lhác - trong khu vực Châu Á-Thái Bình Dương...

Tăng trưởng và năng động châu Á là trung tâm lợi ích kinh tế và chiến lược của Mỹ và là ưu tiên quan trọng của TT Obama. Mở cửa thị trường châu Á tạo cho Mỹ những cơ hội chưa từng có để đầu tư, thương mại, và để tiếp cận với công nghệ tiên tiến… Các công ty Mỹ (cần) khai thác thị trường tiêu dùng rộng lớn và đang tăng trưởng châu Á... Khu vực này đã thực sự tạo ra hơn một nửa sản lượng toàn cầu và gần một nửa thương mại toàn cầu. Như chúng ta phấn đấu để đạt mục tiêu tăng gấp đôi kim ngạch xuất khẩu vào năm 2015 của Tổng thống Obama, chúng ta đang tìm kiếm cơ hội để làm ăn nhiều hơn ở châu Á...

... như tôi nói chuyện với các nhà lãnh đạo doanh nghiệp trên toàn quốc gia của chúng ta, tôi nghe thấy tầm quan trọng của nó dành cho Mỹ là để mở rộng xuất khẩu của chúng ta và cơ hội đầu tư của chúng ta trong thị trường năng động của châu Á."

"Tăng trưởng và năng động châu Á là trung tâm lợi ích kinh tế và chiến lược của Mỹ và là ưu tiên quan trọng của Obama"?

Lý lẽ nghe như một kẻ muốn trau dồi mối quan hệ cùng có lợi với các đối tác kinh doanh của họ hay ai đó muốn di chuyển vào trong, chiếm lấy và vận hành việc làm ăn?

Kế hoạch của Washington trong việc chuyển sự chú ý của mình từ Trung Đông đến châu Á tất cả là vì tiền. Clinton thậm chí tự nói với mình như vậy. Bà ta nói: "Khu vực này tạo ra hơn một nửa sản lượng toàn cầu và gần một nửa thương mại toàn cầu... thị trường châu Á... tạo cho Mỹ những cơ hội chưa từng có để đầu tư, thương mại, và... một thị trường tiêu dùng rộng lớn và đang tăng trưởng." 

Tiền, tiền, tiền. Tiềm năng phát triển lợi nhuận vô hạn là lý do tại sao bà cô Clinton muốn gieo trồng hào quang quá khứ vào ngay "trung tâm của hành động", vì vậy các công ty Mỹ có thể vơ tiền mà không sợ bị trả đũa.

Brzezinski nói điều tương tự trong kiệt tác "Bàn cờ lớn - The Grand Chessboard". Đây là một đoạn trích:

"Quyền lực thống trị Á-Âu sẽ kiểm soát hai trong số ba khu vực có hiệu quả kinh tế và phát triển nhất của thế giới. Chút thoáng qua trên bản đồ cũng cho thấy rằng kiểm soát lục địa Á-Âu sẽ gần như tự động kéo theo sự phụ thuộc của châu Phi, lôi cuấn ngoại vi địa chính trị Tây Bán Cầu và Châu Đại Dương (Úc) vào lục địa trung tâm của thế giới. Khoảng 75% dân số thế giới sống tại Eurasia, và hầu hết của cải vật chất của thế giới cũng là ở đây, cả trong các nhà máy và bên dưới đất của nó. Eurasia chiếm khoảng 3/4 các nguồn năng lượng được biết đến trên thế giới.
(Zbigniew Brzezinski, “The Grand Chessboard: American Primacy And It’s Geostrategic Imperatives”, page 31)

Lấy 1 hình ảnh? Đó là một cơn sốt vàng! Sau khi cướp bóc thành công tận đồng xu cuối cùng trong cuộc hành hạ tầng lớp trung lưu và bỏ lại nền kinh tế Mỹ trong tình trạng hỗn độn khủng khiếp, Brzezinski, Clinton và các tập đoàn đang hướng đến đồng cỏ xanh tươi hơn ở Trung tâm châu Á, quê hương của quốc gia sản xuất dầu lớn nhất thế giới, có dự trữ như vô hạn trong lưu vực Caspian, và rất nhiều dân tiêu dùng tham lam cần tất cả mọi thứ từ I Pad đến ăn mặc, tất cả được ân cần cung cấp bởi các công ty Mỹ sở hữu. Cha-ching!

Vì vậy, đừng mắc sai lầm vào những sự kiện hàng ngày ở Ukraina. Đó không phải là cuộc đụng độ giữa 1 bên là các lực lượng ủng hộ chính phủ và 1 bên là các nhà hoạt động chống chính phủ. Đây là giai đoạn lớn tiếp theo của kế hoạch để Washington chinh phục thế giới, một kế hoạch chắc chắn sẽ làm cho Mat-xcơ-va không thể tránh được phải chống lại sức mạnh quân sự cóp nhặt của Mỹ. Cũng giống như David chống Goliath, là Đức Mẹ Nga chống Satan vĩ đại, Vladie Putin chống đồng chí sói.

Ukraina chỉ là vòng đấu thứ 1;

Bài viết của Mike Whitney đăng trên:


Xem thêm phần liên quan:

Dối trá Mỹ ngự trị thế giới


Cách đây không lâu, nhà ngoại giao Nga kỳ cựu Sergey Lavrov đã phải nổi giận vì một tuyên bố mà có vẻ như là chính ông đã nói. Bài phát biểu của ông bị tung lên mạng xã hội, mà theo đó Cộng hòa nhân dân Donetsk (DNR) là sào huyệt của bọn khủng bố.

Tờ báo MK đã có bài viết vạch mặt Mỹ và Ukraina chuyện này.

Theo như mạng xã hội, có vẻ như ông Lavrov đã nói: DNR là tổ chức khủng bố, không đại diện cho lợi ích của cộng đồng nói tiếng Nga ở Ukraina.

Ông đã phải nói rõ trên tờ MK, gọi đó là dối trá trắng trợn, ông lưu ý “bịa đặt và nửa sự thật” được sử dụng trong cuộc khủng hoảng và bởi “các nhân vật Ukraina” và "các ông chủ phương tây bảo hộ" của họ.

Dối trá của MSM Mỹ về Nga đã bị vạch mặt nhiều lần và có một người Mỹ nổi tiếng cũng đã làm như thế - ông Stephen Cohen, một chuyên gia về Nga. Bài viết gần đây nhất của ông có tựa đề: "Bịa đặt về Nga". Nó được đăng trên tờ tạp chí “The Nation” và cũng được dịch sang tiếng Nga trên "INOSMI.RU".

Theo ông Cohen, khi đưa tin về các sự kiện ở Nga, MSM Mỹ “đồi bại đã nhiều năm". Ông nêu đặc điểm các bài viết trên MSM Mỹ như là "cơn sóng thần tư liệu từ sự không chuyên nghiệp đáng xấu hổ và kích động chính trị”. Đặc biệt rất nhiều tài liệu là viết về Vladimir Putin và Ukraina. Và trước đó một chút là Olympic Games ở Sochi. Ông Cohen viết tiếp: "Thực tế đồi bại này ở MSM" đã trở thành "tiêu chuẩn toàn cầu mới" – một thứ khuân mẫu chung.

"Thậm chí là trên các tờ báo danh tiếng "New York Times" và "Washington Post", các tác giả  của các bản tin, các bài báo biên tập và các bình luận viên đã không còn tôn trọng tiêu chuẩn truyền thống của nghề báo nữa, họ thường không viết về các thực tế quan trọng, không mô tả ngữ cảnh, không vạch ranh giới khác biệt rõ ràng giữa phóng sự và bài phân tích, không cho ít nhất chuyên gia và quan điểm chính trị khác nhau trong các sự kiện quan trọng và không đăng quan điểm đối lập trong các bài bình luận.Hậu quả là MSM Mỹ ngày nay viết về Nga ít khách quan, ít trung lập, nhiều chủ nghĩa tuân thủ.Và các hệ tư tưởng trong họ ngày nay đã ít hơn xưa, thời kỳ Nga Xô Viết và chiến tranh lạnh.”

Từ những gì mà MSM này đưa ra, Putin là độc tài, lãnh đạo chuyên quyền. Chính phủ Putin lãnh đạo như lời một kẻ nào đó, là lừa dối, bạo lực và trơ tráo, còn Điện Kremlin là “trung tâm dễ bị kích động…” Còn trên HBO, trong chương trình “Real Time With Bill Maher” thì tuyên bố thẳng: “Vladimir Putin — kẻ cướp”. Kinh tế Nga, được MSM Mỹ viết chỉ về “thất bại”.

Những người tốt nhất ở Nga, theo đo lường của MSM này là những kẻ biểu tình trên đường phố, cũng như phe đối lập, hơn nữa chỉ có những kẻ này mới "suy nghĩ đúng đắn". Mặc dù ý kiến của những kẻ đối lập này hiến khi được ai đó đếm xỉa đến.

Và cùng những MSM này viết rằng người bầu cử ở Nga đang chạy "khỏi Putin"!

Trên "New York Times", có chuyên gia nhận xét, vì những lý do nào đó, một số nhà dân chủ đang thay thế Putin trong chính quyền, mang lại cho nhân dân Nga "tương lai tốt đẹp hơn"!

Còn đây là "chuyên gia lớn về Nga" từ tờ "New Republic" - Julia Joffe. Và cũng viết về Putin: "Ông ta bẻ gãy phe đối lập, còn đất nước thì tan thành từng mảnh". Chẳng có cơ sở nào.

Không chỉ có Cohen, cả Paul Craig Roberts cũng đã không chỉ 1 lần phơi bày bịa đặt của Mỹ. Ví dụ, trong 1 bài viết gần đây đăng trên tờ "Rossiyskya Gazeta", Roberts cho rằng Mỹ giữ Nga và TQ trong tầm ngắm. Mục đích cuối cùng là để diệt trừ 2 đất nước này hoặc biến họ thành những quốc gia trong tình trạng không thể kháng cự. Nguyên tắc cơ bản cuộc chiến tranh được chỉ đạo của Washington nằm ở bịa đặt của giới tân bảo thủ về dân chủ đi cùng với ném bom và xâm lược. Roberts chế nhạo "dân chủ" ở các nước "mùa xuân Arab", cũng như ở Iraq và Afghanistan.

Theo Roberts, Mỹ chỉ đơn giản là đưa các quốc gia này đến chỗ tan rã. Một kiểu mẫu cổ điển là Nam Tư. Càng nhiều quốc gia sụp đổ thành từng mảnh, Washington càng trở thành mạnh hơn. Đó là tất cả kịch bản.

Ở châu Âu, MSM cũng bắt đầu viết về dối trá chính trị của Mỹ.

Gần đây, "Trung tâm chính sách cấp thiết" Ridus  cho đăng bài viết dịch ra 2 thứ tiếng, tác giả đặt câu hỏi: Tại sao EU lại phải cam chịu với bịa đặt Mỹ?

Trên tờ "The Guardian" có bài viết của John Pilger, nói rằng EU hiện  đành phải phải chịu đựng nguy cơ chiến tranh thế giới mới từ Mỹ. Tác giả nêu câu hỏi: "Làm sao để EU cho phép tồn tại dối trá, rồi biện bạch cho hiểm họa này? "

Hiểm họa này đến từ kế hoạch Ukraina của Washington.

Nhà Trắng toan tính chiếm lấy căn cứ hải quân lịch sử thuộc về Nga ở Crưm, tờ báo nhận định. Tuy nhiên điều này đã không xảy ra: "Người Nga đã tự bảo vệ mình…"

Theo tác giả, Ukraina là mục tiêu của CIA. Không phải vô cớ mà giám đốc CIA John Brennan bị để ý ở Kiev trong hoàn cảnh xuất hiện đại diện của "quân đoàn đặc biệt” cả ngoại giao và FBI.

Tác giả viết: Trong khi CIA, FBI và binh lính đang lục lọi khắp các quốc gia khác, thì ở Mỹ nghèo đói đang gia tăng. Bên cạnh “hậu quả lịch sử tiếp tục ở trong tình trạng chiến tranh” là “mất tự do".

Tác giả kêu gọi EU đặt vấn đề: Tại sao EU lại phải cam chịu tất cả những điều này?

Trên portal có tên Gopthedailydose.com nói về sự phẫn nộ của EU với chính sách tù nhân của Barack Obama. Thực sự EU đang có 36000 tội phạm di cư bất hợp pháp được thả từ các nhà tù Mỹ.

"Thật không may đối với những kẻ di cư bất hợp pháp phạm tội ở Mỹ, bọn chúng có  "tổng thống" Barack Husain Obama. Năm ngoái họ đã thả một nhóm lớn tội phạm di cư bất hợp pháp, chúng chờ tòa án trục xuất ra khỏi biên giới Mỹ, và giờ tất cả chúng có thể lưu trú và tiếp tục cuộc phiêu lưu tội phạm”.

"Chế độ Obama", tác giả viết, "chỉ đơn giản là cho phép chúng ra đi". Phần lớn số "công dân" được thả bây giờ đang lao về Washington, nhanh chóng đồng hóa giữa các "đồng nghiệp".

Rồi sau đó, có thể nói thêm, số khác trong chúng đang hướng về EU: di cư bất hợp pháp.

Như thế, Mỹ đang nói dối vòng quanh, cố để đánh lừa cả thể giới, bắt đầu từ công dân của họ. Sau này, khi các bản tin được chấp thuận bởi Bộ ngoại giao Mỹ bị phơi bày, hình ảnh MSM đánh mất sự nhạy bén và bắt đầu chống lại tác giả của họ. Thực sự cả ở Mỹ và EU, hình ảnh Putin chuyên chế, Putin kẻ cướp, cũng như kịch bản kinh tế Nga rối loạn nhanh chóng, mà theo cách đó và bằng cách đó MSM Mỹ mơ Nga và TQ sụp đ- thật buồn tẻ.

Sau bê bối nghe trộm NSA, Obama tỏ cho công dân Mỹ thấy đâu mới là chuyên chế lớn, hơn Putin, người đã trao cho Snowden nơi cư trú. Và hơn $17 ngàn tỷ nợ công Mỹ không phải là điểm + kinh tế cho Barack Hussein Obama.

Như thế không phải Bộ ngoại giao hay CIA, và cũng không đặc biệt là "New York Times", được phán xét như thế nào ở đó nước Nga.




Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...