Nhà ngoại giao Mỹ Tom Malinowski bị tổng cổ khỏi Bahrain


Bahrain là đồng minh thân cận của Mỹ, thế nhưng không tránh khỏi buộc phải làm Mỹ mất mặt khi tống cổ nhà ngoại giao Mỹ cấp cao về nước.

Tom Malinowski là Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ đặc trách Dân chủ, Nhân quyền và Lao động. 

Sách lược chơi với kẻ yếu để gây sức ép với kẻ mạnh được Mỹ áp dụng cho tất cả các nước, cho dù đồng minh đến đâu, thân cận đến đâu.

Thế cho nên, dù quan hệ 2 bên có mặn nồng đến thế nào, Mỹ vẫn công khai chơi với bọn đối lập các nước, kể cả chúng đang tay dao tay súng hay đánh bom khủng bố. Điều đó được Mỹ khoe là chính sách ủng hộ dân chủ, nhân quyền và tự do ở các quốc gia.

Tom Malinowski đến Bahrain ngày chủ nhật vừa qua và ngang nhiên gặp gỡ với các thành viên của phe đối lập ở Bahrain có tên là al-Wefaq, việc can thiệp trắng trợn vào công việc nội bộ vương quốc Bahrain khiến họ cực chẳng đã phải tống cổ Malinowski về nước, cho dù phải chấp nhận biện pháp trừng phạt Mỹ có thể có.

Không có chuẩn mực ngoại giao nào để Tom Malinowski gặp gỡ phe đối lập, nhất là khi Bahrain là đồng minh thân hữu của Mỹ. Cơ quan thông tấn nhà nước BNA của Bahrain cho biết: Malinowski đã "tổ chức cuộc gặp với đảng phái đặc biệt làm tổn hại đến các đối tác khác, do đó phân biệt đối xử giữa một dân tộc, trái với qui tắc ngoại giao và coi thường quan hệ bình thường giữa các nước." Do đó, Malinowski "không được chào đón và phải ngay lập tức rời khỏi đất nước, do sự can thiệp của ông ta vào công việc nội bộ đất nước."

Nhưng phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ Jen Psaki lại cho rằng Malinowski "đang có chuyến thăm để tái khẳng định và củng cố quan hệ song phương của chúng tôi và để hỗ trợ hoàng gia Hamad cải cách và nỗ lực hòa giải vào 1 thời điểm quan trọng, đặc biệt là trong bối cảnh các sự kiện ở những nơi khác trong khu vực." 

Psaki đang ám chí sự kiện. Tổ chức al-Wefaq đang biểu tình đòi quyền lợi khắp nơi, cái đảng này có ghế trong QH Bahrain nhưng đang phát động chiêu trò dân chủ nhân quyền kiểu Mỹ ở đây. Kể từ giữa tháng 2 năm 2011, hàng ngàn người do al-Wefaq, hay còn gọi là phong trào Shia tổ chức nhiều cuộc biểu tình đòi dân chủ trên đường phố Bahrain và kêu gọi các gia đình hoàng gia Al Khalifa từ bỏ quyền lực. Bạo lực đã xảy ra và đã có nhiều người thiệt mạng, hàng trăm bị bắt giữ.

Shia giờ đây được Mỹ gọi là phong trào dân chủ nhân quyền. Nhưng chính đa số dân chúng xứ này lại kêu ca Shia phân biệt sắc tộc và không hề có dân chủ. Mặt khác, các cuộc biểu tình thường bị giải tán bằng bạo lực.

Cho dù đúng sai thuộc về chính phủ hay phe phái đối lập, thì bất cứ nơi nào có bàn tay lông lá chú Sam thò vào, nơi đó bất ổn và bạo loạn.



Tham khảo:

Súng, gái đĩ và ma túy – những thứ đánh bạn với Poroshenko!

Sau hơn 1 tháng nhậm chức, với chỉ dụ của IMF phải giành lại miền đất ly khai để đổi lấy gói cứu trợ $17 tỷ, Poroshenko đang chứng tỏ trung thành tận tụy với chủ hơn bao giờ hết. Hắn mẫn cán thực hiện tất cả các đơn đặt hàng được đưa ra bởi các cố vấn Joe Biden, Victoria Nuland và Geoffrey Pyatt. Thực chất, nhiệm vụ chấm dứt đổ máu đã không bao giờ được các ông chủ của Poroshenko đặt ra.

Đại gia Poroshenko bắt đầu sự nghiệp kinh doanh của mình bằng cách rửa tiền thời Xô viết. Hắn chưa bao giờ là một doanh nghiệp để bắt đầu sự nghiệp. Câu chuyện làm ăn là được phát minh ra. Hắn đã có sự khởi đầu nhờ mối quan hệ tội phạm của cha hắn khi bị kết án tù vì hành vi trộm cắp quy mô lớn vào năm 1986. Bị giam nhưng Sr. Poroshenko vẫn tạo dựng các phi vụ làm ăn riêng và đưa con mình vào tham gia vào các hoạt động. Làm ăn là bẩn thỉu, tất cả bắt đầu bằng cướp bóc bất động sản nhà nước bởi các băng nhóm vũ trang. Gia đình Poroshenko đã có kế hoạch mở rộng các hoạt động ra ngoài Ukraina. Tatyana Mikoyan, một luật sư nổi tiếng ở Kiev nhớ những gì cha con Poroshenko đã làm tại Transnistria, “nó thật là khủng khiếp ở thập niên 1990: vũ khí bất hợp pháp, gái điếm, ma túy - tất cả mang lại lợi nhuận cho cha con họ”. Sr. Poroshenko được trao thưởng vì thành tích của mình - năm 2009 bố già Sr. Poroshenko nhận anh hiệu anh hùng Ukraina nhờ cậu con Poroshenko  đã mua cho ông ta và trả tiền cho TT Yushchenko khi đó. Tay sẽ làm TT này nổi tiếng với biển thủ công quỹ. Hắn có danh tiếng của kẻ am hiểu làm thế nào để kiếm được tiền từ không khí. Nhiều lần hắn bị cáo buộc dính líu vào các mưu gian biển thủ quy mô lớn, đút lót công khai, tham ô phân bổ ngân sách, trốn thuế, các hoạt động bất hợp pháp để giành được các cổ phần và đe dọa thân thể các đối thủ chính trị và đối thủ cạnh tranh. Chắc chắn hắn không chỉ là một kẻ lừa đảo mà còn là một tay trùm sò, một chủ nhân của đế chế làm ăn kiếm chác khổng lồ và đa dạng.

Danh sách Forbes DT liệt kê Petro Poroshenko là Do Thái giàu có thứ 130 trên thế giới với tài sản 1,6 tỷ đô la. Cậu TT tương lai có tên DT khi sinh là Waltzman. Poroshenko là tên của mẹ hắn, bà cũng là một Do Thái. Trong quá khứ, Poroshenko đỡ đầu cho đảng Our Ukraina và Victor Yushchenko. Đế chế kinh doanh của hắn bao gồm kênh TV 5 có tiếng tuyên truyền chống Nga. Cho đến gần đây nhà máy kẹo Roshen đã kiếm được hàng trăm triệu đô la nhờ làm ăn trên đất Nga. Năm 2012, Roshen chiếm 3, 2% thị trường Nga và là hãng kẹo đứng thứ 6. Hắn luôn luôn sử dụng tiền kiếm được từ Nga cho các dự án chống Nga.

Tên TT Poroshenko hy vọng đem Crưm quay lại Ukraina và bảo vệ đất nước khỏi sự can thiệp “từ bên ngoài” là ưu tiên chính sách đối ngoại của hắn. Thật khó hiểu hàng đàn cố vấn Mỹ của hắn lại không phải là can thiệp từ bên ngoài, hay QH Ukr vừa ký bán 49% đường ống dầu khí lại không phải là bên ngoài? Rất khó để tìm thấy bất cứ điều gì cụ thể rõ ràng đã từng được hắn viết, nói hay tuyên trong chương trình hành động của hắn. Không có gì được xác định ở đó. Thay vào đấy, là đầy các lời kêu gọi sáo rỗng về một “nhà nước Âu tự do”, và “khôi phục lại sức mạnh quân sự”v, v. Nhiều người thấy các bài phát biểu của hắn trái ngược, đặc biệt là khi hắn bắt đầu kể lể về “tinh thần yêu nước”, “thống nhất quốc gia” và “bảo vệ nhân quyền” trong khi sai binh lính nã đạn vào dân lành ở miền đông nam.

Petro Poroshenko là một con tắc kè hoa chính trị biết biến màu cho hợp thời thế. Gã trùm này rất ích kỷ khi làm chính trị. Hắn làm chính trị là để làm giàu cho hắn, đầy tham vọng và thú tính công khai với quyền lực nhưng lại thiếu một đội ngũ chuyên nghiệp để làm việc hiệu quả hoặc gây ấn tượng với công chúng. Hắn bị dẫn dắt bởi lòng tham hơn là tư tưởng.


Không có gì để cản hắn làm ăn và vớ bẫm trên cái ghế TT cùng với đám quan lại tham nhũng và thối nát nhung nhúc bâu xung quanh. Chẳng có gì cho dân Ukraina, chỉ có phước lành cho Washington và phường phúc âm!


Đạt lai lạt ma là thuộc hạ của CIA!



Để minh họa cho vị sư giả, có thể dẫn ý kiến từ 1 số nguồn sau đây:

"Dưới sự cai trị của Đạt Lai Lạt Ma, Hệ thống ông ta thi hành là chính trị thần quyền đặc trưng bởi chế độ độc tài của tầng lớp nhà sư và quý tộc. Trong khi hầu hết dân chúng sống trong đói nghèo cùng cực, Đạt Lai Lạt Ma sống xa hoa vương giả trong dinh tự 14 tầng với 1.000-phòng. Ông ta là một chủ sở hữu nô lệ cho đến năm 1959. Ông ta cai trị trong một chế độ nông nô phong kiến khắc nghiệt." 
(CIA ran Tibet contras since 1959 By Gary Wilson)

Cho đến năm 1959 rất nhiều bất động sản thuộc về các tu viện, và hầu hết chúng tích lũy rất giàu có. Ngoài ra, cá nhân các nhà sư và Lama có quyền tích lũy sự giàu có lớn qua tham gia hoạt động buôn bán, thương mại, cho vay. Tu viện Drepung là một trong các chủ đất lớn nhất trên thế giới, với 185 trang viên, 25.000 nông nô, 300 đồng cỏ lớn và 16.000 người chăn bò. Sự giàu có của các tu viện chủ yếu nằm trong tay các Lạt ma cao cấp, nhiều người trong số họ là con cháu của các dòng họ quý tộc. Tổng tư lệnh quân đội Tây Tạng sở hữu 4.000 km2 đất và 3.500 nông nô. Ông ta cũng là thành viên của nội các Đạt Lai Lạt Ma.

Tu viện Drepung

Khi di chuyển từ cung điện này đến cung điện khác, Đạt Lai Lạt Ma cưỡi trên một chiếc ngai vàng được khênh bởi hàng chục gia nô. Quân đội của ông ta hành quân theo sau và hô "Đó là một chặng đường dài đến Tipperary", một giai điệu học được từ các thầy giáo đế quốc Anh. Trong khi đó, các vệ sĩ của Đạt Lai Lạt Ma, tất cả đều cao 6 1/2 feet, với ngù vai và roi da dài, đánh đập dân chúng tránh ra xa khỏi đường đi của Lạt Ma. Nghi lễ này được mô tả trong cuốn tự truyện của Đạt Lai Lạt Ma.


Một nghiên cứu Đông Tây Tạng năm 1940 nói rằng 38% hộ gia đình không bao giờ có bất kỳ ít trà nào - và họ chỉ uống nước cây cỏ hoang hay "trà trắng" (nước lã đun sôi). 75% hộ gia đình buộc phải ăn cỏ vào các thời điểm giáp hạt. Một nửa dân chúng không có khả năng có bơ –nguồn protein chính có sẵn. Trong khi đó, một ngôi đền lớn, JokkaKang, đốt cháy 4 tấn bơ (mỡ bò) trong lễ lạt cúng bái hàng ngày.  Ước tính rằng 1/3 tất cả bơ sản xuất ở Tây Tạng đã tan trong khói ở gần 3.000 ngôi đền chùa, không kể trong mỗi căn nhà (để thắp sáng). Dân chúng và hầu hết các nhà sư bị giữ để hoàn toàn mù chữ. Giáo dục, tin tức bên ngoài và thử nghiệm bị coi là khả nghi và quỷ sứ.


Năm 1959, Anna Louise Strong thăm một cuộc triển lãm các dụng cụ tra tấn đã được sử dụng bởi các lãnh chúa Tây Tạng. Có những cái cùm đủ mọi kích cỡ, trong đó có những cái nhỏ cho trẻ em, và những dụng cụ để cắt xẻo mũi và tai, móc mắt, và làm gãy rời tay. Có các dụng cụ để lột da đầu và cắt gót chân, hoặc cắt kheo chân.  có sắt nung, roi da, và dụng cụ đặc biệt để mổ bụng. Triển lãm trưng bày hình ảnh và lời khai của các nạn nhân, những người đã bị mù, bị bại liệt hoặc bị cắt cụt tay chân vì bị cho là ăn trộm. Có người chăn bò mà ông chủ của anh ta đòi chuộc bằng đồng yuan và lúa mì nhưng bị từ chối trả tiền. Vì vậy, ông chủ đã lấy những con bò cái lớn nhất; Vì điều này, người chăn bò đã bị cắt đứt tay. Một người chăn bò khác do phản đối ông chủ lấy mất người vợ đã bị đập gãy tay. Có các hình ảnh các nhà hoạt động cộng sản với mũi và môi trên bị cắt rời, và một phụ nữ bị hãm hiếp và cắt mất mũi. Một người chạy trốn 24 tuổi chào đón sự can thiệp của Trung Quốc như là quân "giải phóng". Anh ta nói rằng dưới chế độ nông nô, mình đã phải chịu đựng liên miên các công việc nhọc nhằn, đói và lạnh. Sau khi trốn thoát lần thứ 3 không thành, đã bị đánh đập tàn nhẫn bởi người của ông chủ cho đến khi máu đổ ra từ mũi và miệng. Họ sau đó đổ rượu và xút vào vết thương của anh ta để tăng thêm sự đau đớn. 


Như là dấu hiệu quyền lực của Lạt ma, nghi lễ truyền thống sử dụng các bộ phận cơ thể người chết: sáo được làm từ xương đùi người, bát được làm từ hộp sọ, trống được làm từ da người. Sau cuộc cách mạng, một tràng hạt được tìm thấy trong cung điện của Đạt Lai Lạt Ma được làm từ 108 hộp sọ khác nhau. Sau khi giải phóng, các nông nô khắp nơi cho biết rằng các Lạt ma tham gia vào các nghi thức hiến tế người sống - bao gồm cả chôn sống trẻ em nông nô trong tu viện. Các nông nô cũng làm chứng rằng ít nhất 21 người đã bị hiến tế bởi các nhà sư năm 1948 với hy vọng ngăn chặn chiến thắng của cuộc cách mạng CS.

Ở Tây Tạng dưới sự cai trị của Đạt Lai Lạt Ma, một buổi lễ kỷ niệm sự ra đời của Đạt Lai Lạt Ma cần hiến tế 2 đầu người, ruột người, máu người và da người, theo ghi chép lịch sử. Đến thăm bảo tàng Lhasa, nhà báo Alain Jacob thấy "da khô và da thuộc của trẻ em, nhiều chân tay người bị cắt cụt khác nhau, đã khô hoặc đã lâu, và nhiều dụng cụ tra tấn đã từng sử dụng trong vài chục năm qua.
(Magazine Refuting So-called Destruction Of Tibetan Culture China Society For Human Rights Studies)

Sau chiến tranh biên giới của Trung Quốc với Ấn Độ vào năm 1962, CIA đã làm việc chặt chẽ với các cơ quan tình báo Ấn Độ trong việc đào tạo  cung cấp các điệp viên vào Tây Tạng  trong việc thành lập các lực lượng đặc biệt của người tị nạn Tây Tạng  rốt cục được gọi là lực lượng đặc nhiệm biên giới. Tình báo cũng hỗ trợ chính phủ lưu vong Đạt Lai Lạt Ma bằng cách cho tiền hằng năm $180.000 vào các quỹ ủy thác từ thiện của Đạt Lai Lạt Ma cho đến năm 1967  trợ cấp các chương trình đào tạo cho  quan chức  điệp viên Tây Tạng ở Đại học Cornell. Họ cũng mua các tác phẩm nghệ thuật Tây Tạng để trưng bày tại nhà Tibet của chính phủ-lưu vong Tây Tạng  New Delhi. 
(Radio Free Asia Tibetan BBS)

Đạt Lai Lạt Ma tổ chức các lực lượng nổi loạn  nhiều lần âm mưu bạo loạn  Tây Tạng. Ông ta đã cử các điệp viên bí mật và nhân viên tình báo để thực hiện các hoạt động khủng bố tại Tây Tạng. Ông ta lan truyền tin đồn, vu khống và vạch ra các loại hoạt động ly khai khác nhau. Ông ta đi lại như con thoi giữa các quốc gia nước ngoài chỉ để quảng cáo "Tây Tạng độc lập", cố gắng để quốc tế hóa cái gọi là "Vấn đề Tây Tạng". Bằng cách phân tích những gì Đạt Lai Lạt Ma đã làm trong suốt 40 năm qua, chúng tôi có thể thấy rằng ông ta đã không làm  để "phục vụ người dân Tây Tạng", nhưng thay vào đó, ông ta đã làm tất cả mọi thứ cố gắng để lấy lại thiên đường bị mất của ông ta, nơi ông ta có thể tái nô dịch người dân Tây Tạng  tách rời Tây Tạng với đất mẹ.
(Statement by Foreign Affairs Committee of NPC On Dalai Lama’s Speech at EP general Assembly 2004/06/16)

Ngày nay, chủ yếu là thông qua Quĩ Bảo trợ dân chủ -NED và các chi nhánh khác có vẻ sạch sẽ hơn CIA, Quốc hội Mỹ tiếp tục cung cấp hàng năm $2 triệu cho người Tibet ở Ấn Độ, cùng hàng triệu khác cho"hoạt động dân chủ" trong cộng đồng Tây Tạng lưu vong. Đạt Lai Lạt Ma cũng nhận tiền từ George Soros, kẻ bây giờ điều hành Radio Free Europe/ Radio Liberty do CIA lập và các tổ chức khác.

Sư giả ĐẠT LAI LẠT MA!

Nobel năm 1989!

Cộng đồng Tibet phản đối Đạt lai lạt ma trước sảnh đường Royal Albert ở London







Đạt lai lạt ma giả, đừng lừa dối nữa!
Đạt lai, hãy chấm dứt lạm dụng nhân quyền!
Chúng tôi muốn tự do tôn giáo!
Hãy trả cho tôn giáo quyền tự do!

Khắp nơi, bất cứ chỗ nào xuất hiện, Đạt lai lạt ma lưu vong đều bị phản đối, bị tẩy chay. Cộng đồng Tibet lưu vong ở Mỹ thậm chí không thèm gọi Đạt lai lạt ma là đồng hương của mình. Nhưng tiếng nói của họ chưa bao giờ được phản ánh trên các media lớn phương Tây.

Tại sao vậy?

Những nỗ lực media phương Tây cố tô vẽ cho nhà sư lưu vong như là người đấu tranh cho tự do, vì công lý và nhân quyền, chiến sĩ chống cộng với những tuyên ngôn sáo rỗng bịp bợm xuyên tạc và bóp méo CNCS và thậm chí cả giải Nobel hòa bình năm 1989 cũng không che dấu được sự thật rất phũ phàng, không lừa dối được người dân Tibet lưu vong và cộng đồng Phật giáo.

Phật giáo là cái tâm, là hướng thiện! Cộng đồng Tibet và Phật tử buộc phải lên tiếng. Không có gì khó hiểu, ông ta đã không làm gì cho tự do, công lý hay nhân quyền, ông ta không giúp gì người dân Tibet sở tại và đồng hương lưu vong. Chẳng những họ không coi Đạt lai lạt ma như “Đức Phật tổ” mà còn nói thẳng ông ta bẩn thỉu và phá hoại cộng đồng Phật giáo!

Đó là chân tướng của kẻ khoác áo cà sa nhưng tâm địa đen tối!

Bỏ tôn giáo làm tay sai chính trị!

Sinh nhật lần thứ 76, nhà sư có một loạt hoạt động kỷ niệm được tổ chức hoành tráng khắp nơi, trước khi bay đến Nhà Trắng để “thổi nến” một cách trang trọng với sự tham dự của đủ các loại diều hâu cú vọ.

Nhưng không có chút nào là truyền thống Tây Tạng và ông ta đã không đến với cộng đồng Tibet, cũng như họ không thể vào Nhà Trắng để chúc mừng ông ta.

Thực sự, đó không phải là hoạt động kỷ niệm 76 năm ngày sinh, mà là hoạt động chính trị. Một nỗ lực được dàn xếp 1 cách kín đáo của một số bề trên Mỹ để sư ông có thể gặp Obama. Ông ta gọi Obama là “bạn cũ” cho dù chưa gặp nhau bao giờ! Một phần thưởng chiếu cố cho những nỗ lực thúc đẩy lợi ích Mỹ dưới tấm áo cà sa.

Dĩ nhiên với cuộc gặp này, sư gia được tiếp thêm ảo giác can đảm về 1 tương lai Tibet 20, 30 năm nữa, bất chấp thực tại mấy chục năm qua, tình hình ở đây ngày càng tồi tệ mà ai ai cũng có thể thấy. Nhà sư không quên đề cập đến chủ đề tế nhị khó nói sau quá nửa đời người lưu vong: ông ta bày tỏ hy vọng có thể quay về Tibet với sự giúp đỡ của chính quyền Mỹ?

Nhưng chắc chắn những gì nhận được từ Obama chỉ là liệu pháp tâm lý để ông ta yên tâm sống nốt cuộc đời còn lại trong ảo vọng của 1 tay sai chính trị. Với những tội lỗi ông ta đã làm cho các đồng hương và cộng đồng Phật giáo, không còn chỗ nào để nhà sư giả này yên tâm sống nốt cuộc đời lưu vong 1 cách bình an. Ông ta biết kiếp mình sắp tàn, ông ta sợ mộng tưởng tan vỡ, ông ta cần bấu víu lấy quyền lực để cách ly với các đồng hương đang giận giữ muốn phơi xác ông ta cho diều hâu rỉa thịt.

Đạt lai lạt ma đã rất nỗ lực để ngăn cản người Tây Tạng đàm phán với chính quyền TQ về một quyền tự trị lớn hơn cho Tibet, ông ta cố gắng để chứng tỏ mình mới là kẻ duy nhất đại diện cho tiếng nói của 6 triệu dân Tây Tạng. Trong khi ngay cả trong cộng đồng lưu vong, ông ta cũng đã quá xa cách các đồng hương, thậm chí là tuyên bố không còn liên quan tinh thần và vật chất đến các nhà sư đạo Phật nữa.

Phía TQ thì cho rằng, chính ông ta đứng đằng sau kích động các vụ bạo loạn đẫm máu ở Tây Tạng trong suốt bao năm qua, đi ngược lại giáo lý nhà Phật. Vô vọng và hết thời! Thậm chí là Murdock, tỷ phú truyền thông nổi tiếng đã có lần châm biếm: “Ông ta là thầy tu chính trị đã quá già nua trên đôi giày Gucci”.

Phản bội cộng đồng!

Sự giận dữ của cộng đồng Tây Tạng là dễ hiểu. Họ kết tội Đạt lai lạt ma sử dụng ảnh hưởng và quyền lực chính trị để ngăn cấm thực hành tôn giáo, thay Phật giáo nguyên bản bằng tôn giáo phân biệt chủng tộc, chia rẽ và ngược đãi cộng đồng Tibet – kể cả từ chối điều trị y tế cho các tín đồ lâm bệnh, cấm dạy học, ngăn cản xây chùa, tấn công bạo lực vào đồng hương và biến hàng trăm nhà sư thành người không nhà không cửa…

Với uy quyền Đạt lai, ông ta sai khiến các thuộc hạ đi khắp nơi, đe dọa và vu khống các tín đồ khó ưa bướng bỉnh, nhiều biểu tượng, đền đài đã bị tay chân của ông ta phá hoại, sách báo tôn giáo bị đốt phá.

Đó chỉ là một vài trong số hàng trăm tội lỗi của vị sư giả cầy này.

Bất chấp những ngôn từ hay ho khi thuyết giảng giáo lý, cộng đồng Tibet tố cáo nhà sư Đạt lai đã không bao giờ thực hành những gì đã thuyết giảng. Cuộc đấu tranh của dân Tibet ngày càng đổ máu và càng bế tắc vô vọng, càng làm chia rẽ về một đường lối sáng sủa đem đến nhiều quyền lợi hơn cho người Tibet, đẩy họ đến chỗ đã không còn có thể sống trong hòa bình yên ổn khi chính quyền TQ thẳng tay đàn áp. Có một sự thực cay đắng, bất chấp sự ủng hộ (bằng mồm) của Mỹ và phương Tây, người dân Tibet ngày càng cảm thấy họ cô độc.

Các Hội nghị của cộng đồng Tibet nhân ngày Nhân quyền quốc tế, đã biến thành cuộc vạch tội nhà sư Đạt lai lạt ma. Họ đã không bao giờ mời ông ta! Vì lợi ích cá nhân, ông ta chia rẽ cộng đồng của họ, thậm chí là đàn áp, vi phạm nhân quyền với chính các đồng hương. Các đại biểu đến từ các nới đã đưa ra tư liệu chứng minh Đạt lai lạt ma đàn áp tôn giáo, chia rẽ cộng đồng Tibet trong nước và nước ngoài, họ tố cao ông ta làm tổn hại lợi ích của hàng triệu tín đồ Phật tử, đánh bóng tên tuổi để mưu cầu lợi ích cá nhân, rằng ông ta đang dẫn dắt họ vào con đường lầm lạc, cố tình bịt miệng tiếng nói chính đáng của cộng đồng Tibet, kiểm soát và đàn áp những người không đồng tình, ông ta không xứng với giải Nobel, và không đáng để gọi là nhà đấu tranh vì tự do, nhân quyền.

Ngay cả những người Tibet lưu vong theo đường lối dân chủ phương Tây cũng tố cáo: Đạt lai lạt ma không hiểu biết gì về dân chủ hay tự do tôn giáo. Sonam Rinchen, một đại diện người Tibet ở Delhi nói, nhà sư Đạt lai coi thường tự do tôn giáo, không hiểu gì về dân chủ và rất nỗ lực để đàn áp bất đồng chính kiến trong cộng đồng, thậm chí đe dọa mạng sống của họ, đó là chiến thuật của bọn khủng bố!

Tất cả những vấn đề họ nêu, là để Đạt lai lạt ma được độc quyền cai trị, như đã từng cai trị và nhấn chìm Tibet trong đêm tối hàng thế kỷ qua.

Ai đã đánh cắp cơ hội hòa bình của Tibet? – Nhà sư giả Đạt lai lạt ma!

Tham khảo:




Tư nhân hóa là lừa dối để tham nhũng và Vô tâm là bệ phóng cho chiến tranh


Như nói trong bài trước, Liberal – CNTD bị gán cho đủ thứ xấu xa: phản bội! trộm cắpphá hoạinổi loạnbệnh hoạn!, căn bệnh tâm thần thời đại!

Chủ nghĩa tự do, tự do cá nhân hay chủ nghĩa cá nhân mang muôn hình vạn trạng. Một trong những trọng tâm của nó là quyền sở hữu cá nhân – cốt lõi của hệ thống tư bản. Sẽ là giáo điều, phi thực tế khi cho rằng, trong các nước tư bản như Mỹ, Anh, Pháp… ai ai cũng được quyền sở hữu tài sản, tư liệu sản xuất. Hay nói theo lối chơi chữ: giữa quyền và thực tế là bầu trời và vực thẳm! Thực tế, chỉ một số ít cá nhân “được Chúa chọn” mới là kẻ sở hữu. 80% dân số Mỹ chỉ sở hữu 7% tài sản, hay ngược lại, 20% giới bề trên chiếm đoạt 93% tài sản nước Mỹ, nước Mỹ giàu có không giành cho số đông dân Mỹ!

CNTD có kẻ thù  CNCS, vì vậy một trong những nghị sự của CNTD là tuyên truyền cổ   nhân hóa các nước theo XHCN hay CSCN và tất cả các nước khác.

Thậm chí điều này viết bằng chữ trên giấy trắng mực đen  các văn bản thỏa thuận của các tổ chức tài chính trùm sò như WB và IMF và  số bài học đau thương  các quốc gia.

Còn bây giờ hãy nhường lời cho ông Paul Craig Roberts, nhà bình luận xuất sắc, vị khách quen thuộc của báo Nga viết về vấn đề này. Bài viết của ông đăng trên: www.paulcraigroberts.org

Tư tưởng CNTD cổ vũ tư nhân hóa. Tuy nhiên, trong thực tế tư nhân hóa thường là rất khác nhau ở kết quả hơn định đề tư tưởng của CNTD. Hầu như luôn luôn, tư nhân hóa trở thành một cách thức cho lợi ích của các cá nhân có mối quan hệ tốt, cướp bóc cả quỹ công và phúc lợi cộng đồng.

Hầu hết các tư nhân hóa, kể cả như những gì đã xảy ra ở Pháp và Anh trong thời kỳ tân tự do, ở Hy Lạp ngày hôm nay và ở Ukraina ngày mai, là cướp tài sản công bởi các nhóm lợi ích cá nhân có mối liên kết chính trị.

Một hình thức tư nhân hóa khác là biến các chức năng truyền thống của chính phủ, chẳng hạn như điều hành hoạt động nhà tù và nhiều chức năng chu cấp cho các lực lượng vũ trang, quân đội - chẳng hạn như nuôi ăn cho quân đội, được chuyển cho các công ty tư nhân làm tăng lên nhiều chi phí công. Về cơ bản, tư tưởng CNTD  được vận dụng để kiếm các hợp đồng công sinh lời hấp dẫn cho một vài cá nhân được hưởng lợi, những kẻ thường là các chính trị gia hay các trùm sò có máu mặt - nhưng lại được gọi là “doanh nghiệp tự do”.

Tư nhân hóa các nhà tù ở Mỹ là một ví dụ về chi phí bất thường và bất công. Tư nhân hóa nhà tù đòi hỏi tỷ lệ giam giữ tù nhân ngày càng cao để xây dựng lợi nhuận. Mỹ, được cho là " vùng đất của tự do" nhưng đến nay lại có tỷ lệ tù nhân cao nhất thế giới. "Tự do" Mỹ không chỉ là tỷ lệ phần trăm cao nhất của dân số nhà tù, mà còn là số lượng tuyệt đối cao nhất. Trung Quốc “độc tài” có dân số gấp 4 lần Mỹ lại có số tù nhân ít hơn.

Bài viết này cho thấy tư nhân hóa nhà tù hoạt động vì lợi ích tư nhân có quan hệ tốt. Hay ở đây cũng vậy!

Nó cũng cho thấy nỗi hổ thẹn khác thường, tham nhũng và sự mất uy tín mà nhà tù tư nhân đã mang lại cho nước Mỹ.

Một vài năm trước, tôi đã viết về kết án của hai thẩm phán, kẻ đã được trả tiền bởi các cơ sở giam giữ vị thành niên tư nhân để tuyên phạt những đứa trẻ vào nhà tù của họ.

Khi ‘Alain of Lille’ và sau đó Karl Marx nói, "tiền là tất cả!" Ở Mỹ tiền là tất cả những gì quan trọng đối với hệ thống chính trị và với đám đông dân chúng. Về cơ bản, nước Mỹ không có giá trị nào khác.

Một kỳ quái khác của CNTD là Wall Street. Trong thần thoại tự do chủ nghĩa Wall Street là mẹ của các doanh nhân và các công ty mới thành lập bùng nổ trong công nghiệp, sản xuất, và các hãng thương mại khổng lồ. Trên thực tế, Wall Street là mẹ của tham nhũng khổng lồ. Như Nomi Prins cho thấy trong “All The President's Bankers”, nó luôn luôn là như vậy.

Gần đây, đã có một loạt các tố cáo Wall Street. Rất nhiều trong đó là báo cáo của Prins and Martens trên trang web: Wall Street On Parade. Không giống các CNTD, Prins and Martens là cựu Wall Street và biết họ đang nói về cái gì:

Tất cả thị trường tài chính Mỹ đang bị gian lận vì lợi ích của một số kẻ. Chúng tôi đã có sự tiếp xúc tần số cao với giao dịch đặt lệnh mua bán gian lận. Chúng tôi đã vạch trần sự gian lận lãi suất LIBOR của các nhà băng lớn và London thao túng giá vàng. Chúng tôi đã phơi bày gian lận của Cục Dự trữ Liên bang về giá vàng trên thị trường tương lai qua ngân hàng vàng phụ thuộc của họ. Chúng tôi đã cung cấp cho các buổi điều trần của Quốc hội về những gian lận giá kim loại và hàng hóa. Giá trị trao đổi đồng USD là lừa đảo. Và vân vân, chưa thấy có gì biến chuyển. Gần đây, luật sư của SEC, James Kidney đã nghỉ hưu. Sau khi nghỉ hưu, ông tuyên bố rằng các vụ kiện của ông đối với các ngân hàng lớn phạm tội đã bị ngăn chặn bởi cấp cao hơn của SEC, kẻ để mắt đến làm ăn lớn với các ngân hàng mà họ bảo vệ trong khi phục vụ chính phủ.

Vì vậy, ở đây bạn có điều này. Chính phủ Mỹ quá nhiều tham nhũng thậm chí ngay cả những cơ quan quản lý tài chính cũng đã tham nhũng bằng tiền của tư bản tư nhân, đối tượng mà họ có nghĩa vụ phải quản lý.

Nước Mỹ thối nát. Đó là những gì chúng tôi đã trở thành.

Thậm chí Vladimir Putin cũng không hiểu làm thế nào mà Washington đã hoàn toàn hư hỏng và không còn cảm giác tính người.

Phản ứng của Putin với khủng hoảng Ukraina tạo ra bởi đảo chính của Washington ở Kiev là dựa vào "đối tác phương Tây của Nga", Liên hợp quốc, chế độ Obama, John Kerry, v, v, để tìm ra một giải pháp hợp lý cho cuộc khủng hoảng.

Hy vọng của Putin vào một giải pháp ngoại giao là không thực tế. Chính phủ các nước NATO đã bị mua và được trả tiền bởi Washington. Ví dụ, Đức không phải là một quốc gia. Đức là một mảnh nhỏ của đế chế Washington. Chính phủ Đức sẽ làm như Washington chỉ bảo, họ là đại diện của chương trình nghị sự Washington. Các chính phủ châu Âu mà Putin nói chuyện không lắng nghe.

Paul Wolfowitz, tân bảo thủ làm thứ trưởng Quốc phòng chủ trì sắp đặt các bằng chứng giả được sử dụng bởi chế độ Bush để khởi động các cuộc chiến tranh của Washington ở Trung Đông, ông ta tuyên bố giảm thiểu quyền lực của Nga là "mục tiêu đầu tiên" của chính sách đối ngoại và quân sự Mỹ:

"Mục tiêu đầu tiên của chúng tôi là ngăn chặn sự tái xuất hiện của một đối thủ mới, hoặc trên lãnh thổ Liên Xô trước đây hay ở nơi khác, đặt ra mối đe dọa trật tự như trước đây đã đặt ra bởi Liên Xô. Đây là mối quan tâm ưu tiên của chiến lược phòng thủ khu vực mới và đòi hỏi chúng ta nỗ lực để ngăn chặn bất kỳ quyền lực thù địch nào thống trị khu vực có tài nguyên này, dưới sự kiểm soát hợp nhất, đủ để hình thành sức mạnh toàn cầu."

Cái mà Wolfowitz ám chỉ "quyền lực thù địch" là bất kỳ quyền lực nào độc lập với quyền bá chủ của Washington.

Washington lật đổ chính phủ được bầu cử Ukraina để sắp đặt một cuộc khủng hoảng mà nó sẽ làm Nga sao nhãng cuộc phiêu lưu của Washington ở Syria và Iran và để biến Nga thành quỷ sứ như một kẻ xâm lược để xây dựng lại đế chế làm nguy hiểm cho châu Âu. Washington sẽ sử dụng mối bất hòa này để chia rẽ mối quan hệ kinh tế ngày càng tăng giữa Nga và EU. Mục đích của cấm vận không phải là để trừng phạt Nga, mà là để phá vỡ các mối quan hệ kinh tế.

Chiến lược của Washington là phiêu lưu và mang nguy cơ chiến tranh. Nếu phương Tây có truyền thông độc lập, kế hoạch của Washington sẽ thất bại. Nhưng thay vì là truyền thông, phương Tây có một Bộ Tuyên truyền. New York Times người ta thậm chí thấy Judith Miller được thay vào. Như bạn có thể đã quên hoặc không được biết, Judith Miller là phóng viên tờ New York Times, kẻ đổ đầy tờ báo những dối trá của chế độ tân bảo thủ Bush về vũ khí hủy diệt hàng loạt của Iraq. Thay vì kiểm tra và vạch trần tuyên bố giả tạo của chế độ Bush, tờ New York Times ủng hộ tình thế chiến tranh của chế độ Bush bằng cách sử dụng uy tín của tờ báo thúc đẩy chương trình nghị sự chiến tranh tân bảo thủ.

Một kẻ Judith Miller mới là David M. Herszenhorn, với đồng bọn Andrew Roth, Noah Sneider, và Andrew Higgins. Herszenhorn bác bỏ hoàn toàn các tường thuật sự kiện của truyền thông Nga về Ukraine như là "một chiến dịch tuyên truyền đặc biệt" được thiết kế để che giấu sự thật khỏi người dân Nga rằng toàn bộ cuộc khủng hoảng Ukraina là lỗi của chính phủ Nga: "Và như vậy bắt đầu một ngày khác ầm ỹ và cường điệu, đánh lạc hướng, thổi phồng, giả thuyết âm mưu, hùng biện nảy lửa, và đôi khi, bịa đặt hoàn  toàn về cuộc khủng hoảng chính trị tại Ukraina là bắt nguồn từ các cấp cao nhất điện Kremlin và phản chiếu trên truyền hình nhà nước kiểm soát Nga, giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày, tuần này qua tuần khác.

Tôi chưa bao giờ đọc một đoạn tuyên truyền nào trắng trơn hơn của Herszenhorn. Ông ta căn cứ bài báo của mình trên hai "tác giả", Lilia Shevtsova của Trung tâm Mỹ tài trợ Carnegie ở Mat-xcơ-va và Mark Galeotti, một giáo sư đại học New York.

Theo Herszenhorn, các cuộc biểu tình lan rộng ở miền đông Ukraine hoàn toàn do lỗi của người biểu tình, họ được đặt trong một chương trình có mục đích tuyên truyền. Các cuộc biểu tình không phải là phản ứng với lời nói và hành động của chính phủ Washington cài cắm ở Kiev. Herszenhorn bác bỏ báo cáo Russophobia (bài Nga) của chủ nghĩa dân tộc cực đoan như là "tuyên bố độc địa" và coi chính phủ được Washington dàn dựng, không được bầu ở Kiev là hợp pháp. Tuy nhiên, Herszenhorn coi các chính phủ thành lập từ kết quả trưng cầu dân ý là bất hợp pháp trừ khi được chấp thuận bởi Washington. Nếu bạn đặt niềm tin của mình vào Herszenhorn, bạn sẽ bác bỏ tất cả các bài báo như dưới đây là những lời nói dối và tuyên truyền:


Phương Tây là thế giới ma trận được bảo vệ bởi Bộ Tuyên truyền. Dân chúng phương Tây đang xa rời thực tế. Họ sống trong thế giới tuyên truyền và thông tin đánh lạc hướng. Tình hình thực sự còn tồi tệ hơn so với hiện thực "Big Brother" được mô tả bởi George Orwell trong cuốn sách của ông, năm 1984.

Hệ tư tưởng được gọi là tân-bảo thủ đã kiểm soát chính phủ Mỹ kể từ nhiệm kỳ 2 của Clinton, đẩy thế giới vào con đường dẫn đến chiến tranh và tàn phá. Thay vì đưa ra câu hỏi về con đường, truyền thông phương Tây thúc giục thế giới vào con đường này. Đọc những gì các lang băm y tế viết sẽ dẫn đến niềm tin của chế độ tân bảo thủ Obama rằng chiến tranh hạt nhân là có thể thắng.

Chính phủ Trung Quốc đã kêu gọi vì "một thế giới phi Mỹ hóa". Cơ quan lập pháp Nga hiểu, một phần của hệ thống thanh toán đồng đô nghĩa là Nga trợ cấp cho chủ nghĩa đế quốc Mỹ. Nhà lập pháp Nga, Mikhail Degtyaryov nói với Izvestia rằng "Đồng đô la là quỉ dữ. Đó là giấy xanh bẩn thỉu có dính máu của hàng trăm ngàn công dân dân sự Nhật Bản, Serbia, Afghanistan, Iraq, Syria, Libya, Hàn Quốc và Việt Nam."

Tuy nhiên, phát ngôn viên ngành công nghiệp Nga nói, có thể ở trong quân đoàn Washington nhưng rất có thể chỉ là những người không ngu ngốc, nói rằng Nga bị ràng buộc bởi giao kèo với hệ thống đô la và có lẽ trong 10 hoặc 15 năm Nga sẽ có một cách tiếp cận khôn ngoan hơn. Đó là giả định rằng Nga sẽ vẫn có khả năng hoạt động vì lợi ích riêng của mình sau khi chịu đựng chủ nghĩa đế quốc tài chính của Mỹ 10 hoặc 15 năm nữa.

Mỗi quốc gia mong muốn tồn tại độc lập không phải sống dưới ngón tay cái Washington ngay lập tức rời bỏ hệ thống thanh toán đô la, đó là một hình thức kiểm soát của Mỹ đối với các nước khác. Đó là mục đích duy nhất mà hệ thống đồng đô la phụng sự.

Nhiều quốc gia đang bị ảnh hưởng bởi các nhà kinh tế được đào tạo tại Mỹ theo truyền thống tân tự do hay tân CNTD.

Giáo dục Mỹ của họ là một hình thức tẩy não để đảm bảo rằng chỉ bảo của họ làm cho
chính phủ của họ bất lực khi chống lại chủ nghĩa đế quốc của Washington.

Cho dù các mối đe dọa rõ ràng mà Washington đặt ra, nhiều người không nhận ra mối đe dọa này bởi Washington đóng vai là "nền dân chủ lớn nhất". Tuy nhiên, các học giả tìm kiếm dân chủ này lại không thể tìm thấy nó ở Mỹ. Bằng chứng là Mỹ là một đầu sỏ chính trị, không phải là một nền dân chủ.

Đầu sỏ là một đất nước được điều hành vì lợi ích cá nhân. Những lợi ích cá nhân này là Wall Street, một phức hợp quân sự/an ninh, dầu khí, và tìm kiếm sự thống trị kinh doanh nông nghiệp, mục tiêu được phụng sự rõ ràng bởi hệ tư tưởng tân bảo thủ của quyền bá chủ Mỹ.

Các đầu sỏ chính trị Mỹ giành thắng lợi ngay cả khi Mỹ thất bại. Cuối cùng, nhà tù tra tấn khét tiếng của Washington, Abu Ghraib, đã bị đóng cửa. Nhưng không phải do Washington. Thành phố Iraq trong tuần cuối cùng rơi vào tay quân al-Qaeda "bị đánh bại". Hãy nhớ rằng, qua cuộc chiến Iraq, $3 ngàn tỷ đã bị phung phí, nhưng đó không phải là cách tổ hợp quân sự/an ninh Mỹ nhìn nhận nó. Chiến tranh là một chiến thắng tuyệt vời cho lợi nhuận.

Bao lâu nữa những dân Mỹ ngu đần sẽ sụp đổ vì sự lừa dối đầy phấn khích này?

Đảng Cộng hòa đã sử dụng chiến tranh để tạo ra thâm hụt ngân sách khổng lồ và nợ quốc gia mà hiện nay đang được sử dụng để phá hoại các mạng lưới an toàn xã hội, bao gồm An sinh xã hội và Y tế. Có các cuộc nói chuyện về tư nhân hóa An sinh xã hội và Y tế. Đề nghị lợi nhuận nhiều hơn cho các đầu sỏ chính trị. Dân chúng Mỹ cả tin thực sự không có so sánh. Những kẻ cả tin sẽ đày đọa cả thế giới đến tuyệt chủng.

Paul Craig Roberts

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...