Kỷ niệm ngày sinh thực 18 tháng 12 năm 1943, Joseph Stalin khai trương trường quân sự Suvorov. Từ ngôi trường này, Sergey Zhelenkov giới thiệu cho chúng ta lịch sử cuộc đời thật của Stalin, được viết trên các sự kiện và tư liệu mà chúng ta ngày nay rất khó để tin…
Stalin? Dzhugashvili? Przhevalsky? Hay tu sĩ Mikhail?
“Я знаю, что после моей смерти на мою могилу нанесут кучу мусора, но ветер истории безжалостно развеет ее!” (И.В.Сталин, 1943 г.)
“Tôi biết, sau cái chết của tôi, có nhiều kẻ mang đống rác rải lên trên mộ tôi. Nhưng ngọn gió lịch sử sẽ quét nó đi 1 cách không thương tiếc!” (Stalin, 1943)
Stalin? Dzhugashvili? Przhevalsky? Hay tu sĩ Mikhail?
“Я знаю, что после моей смерти на мою могилу нанесут кучу мусора, но ветер истории безжалостно развеет ее!” (И.В.Сталин, 1943 г.)
“Tôi biết, sau cái chết của tôi, có nhiều kẻ mang đống rác rải lên trên mộ tôi. Nhưng ngọn gió lịch sử sẽ quét nó đi 1 cách không thương tiếc!” (Stalin, 1943)
Phần 1. Stalin đã trả lại vàng bị chiếm đoạt bởi Bolsheviks và nhà băng quốc tế như thế nào.
Để đánh giá vai trò rất đặc biệt của Stalin trong việc cứu nước Nga khỏi bọn Bolsheviks-Trotskyists tham lam ghê tởm, những kẻ đã chiếm đoạt quyền lực Nga năm 1917, và vai trò của ông trong việc lấy lại tài sản Nga đã bị đánh cắp và mang ra nước ngoài – cần phải xem xét một số dữ liệu về vấn đề này của CPSU mà I. L. Bunich đã nghiên cứu năm 1993 và dựa vào đó viết cuốn sách "Vàng của đảng” (Золото партии). Đọc những dòng chữ đầy cảm xúc này, có thể hình dung số phận nước Nga rất bi thảm nếu như quyền lực không được chuyển giao kịp thời cho nhà yêu nước sáng suốt đến khó tin như Yosif Vissarionovich Stalin…
"Tháng 10 năm 1920, cảm thấy mình ít nhiều tin tưởng, Lê Nin ký sắc lệnh (ngày 26 tháng 10) "Về bán bảo vật cổ ra nước ngoài", nghĩa là hợp pháp hóa đến mức có thể để mang tài sản quốc gia Nga ra nước ngoài, như đã từng bí mật thực hiện trước đó, trong chừng mực đã biết, cần đến các chi tiêu không nhỏ bởi nguy hiểm. Đã có cái gọi là "Hội đồng chuyên gia" do Rakitsky – kẻ rất tin cậy đứng đầu, được phái sang châu Âu.
Ở Paris, London và Florence, các cuộc đấu giá đầu tiên được tổ chức, nó gây ra bê bối mạnh và nhạy cảm, khi rất nhiều người biết các chủ sở hữu của các món đồ đem đấu giá. Người ta biết các cựu chủ nhân của chúng đã bị bắn chết hay đã mất tích. Tuy thế, chẳng có ai đưa ra bất cứ giấy tờ nào cần thiết cho tòa án dân chủ để có được giấy phép cần thiết bán các bảo vật này. Các cuộc đấu giá, nhờ bán rẻ và sự độc đáo của các món đồ, đã rất thành công, thu được món tiền lớn. Hàng trăm hãng đấu giá đã đuổi theo các "chuyên gia" của Lê Nin, đề nghị hợp tác để cướp đoạt. Trong thời gian này, số lượng các đồ vật bị tịch thu ở Nga được đo đếm là hàng nghìn tấn. Nhưng điều ngay lập tức làm người ta chú ý là tất cả những kẻ tham gia vào giao dịch "hợp pháp" (cũng là điều ngạc nhiên viết trên báo châu Âu), là vấn đề tiền thu được từ các cuộc đấu giá, được các “chuyên gia” đề nghị không chuyển về Nga, mà để trong các tài khoản ngân hàng ở châu Âu và Mỹ. Một số vị đã chuyển thành tiền mặt, đựng đầy trong các va li. Vụ làm ăn đã có qui mô quốc tế..." (p. 45)
"Trong thời kỳ nhìn vào ‘tấm gương” cán bộ Lê Nin, một lần nữa cho thấy sự tham lam và phóng đãng đến vô độ của họ. Các thành viên Ban chấp hành TW, như qui luật, sống trong các dinh thự cổ, thể hiện sự yếu đuối đến khổ sở với các đồ dùng đắt đỏ, bàn làm việc khảm vàng và bạc, những bộ đồ ăn và các tấm thảm quí giá, cũng như các bức họa cổ trong khung bằng vàng.
Áo khoác da và lông thú đối với họ như đồ hàng ngày. Trong 1 số dinh thự thậm chí vẫn giữ đội ngũ người hầu, quản gia và đầu bếp cũ. Dinh thự Yusupov gần Matskva mà Trotsky ngự, vẫn dùng các viên cảnh vệ trẻ từ đội kèn cũ, gương mặt bất hạnh dưới vành mũ lưỡi trai, dập gót giày đôm đốp và biết cách cúi đầu kính cẩn bởi thứ bậc và phẩm hạnh chế độ cũ.
Lê Nin, mặc dù cười, nhưng không hề can thiệp khi tự thấy mình cũng không quá xa lạ với điều đó. Hàng ngày ký đơn đặt hàng và yêu cầu thực phẩm cho nhà ăn của Ban chấp hành TW và phục vụ điện Kremlin, ông quan sát cặn kẽ các loại thực phẩm gồm 3 loại trứng cá muối, các loại thịt, xúc xích và pho mát đa dạng, các loại cá ngon, dưa chuột muối và gia vị mà ông đặc biệt ưa thích, cùng nấm và 3 loại cà phê. Lê Nin là người sành ăn, và trong giữa lúc nạn đói chưa từng thấy cướp đi sinh mạng của hàng nghìn người mỗi ngày, vẫn có thể nói với Gorbunova rằng "trứng cá ngày hôm qua có vị dở", "nấm trong nước sốt tệ" và rằng "không dở để nấu cho tù ăn cả tuần". Chính công tước Sergey Aleksandrovich ở làng Gorky gần Matskva đã cung cấp cho Lê Nin.
Tất cả dân của làng đã bị trục xuất. Binh lính cảnh vệ quốc tế sống trong những ngôi nhà rỗng của họ, những kẻ này, lúc đó vì 1 lý do nào đó, người ta gọi là "những tay súng người Latvia", mặc dù người Latvia chỉ có độ 20 người." (p. 46)
"Sống như thế, dĩ nhiên, rất vui sướng, và chẳng có ai muốn rời đi. Do đó, khi biết Lê Nin có kế hoạch chuyển tất cả bảo vật ra nước ngoài cho “cách mạng thế giới" và để đào tẩu sau cùng, các cán bộ thường xuyên gây áp lực lên lãnh đạo rằng chẳng có cơ sở nào để đào tẩu. Cần phải tiếp tục xây dựng “xã hội chủ nghĩa" ở Nga theo phương pháp rất bẩn thỉu: bắn và tịch thu. Lê Nin luôn luôn đồng ý và lớn tiếng bào chữa cho các tòng phạm của mình vào tháng 3 1921 rằng, không dễ gì thay đổi học thuyết và chính sách của đảng…"
Khi Cheka bắt đầu đối phó với nạn trộm cắp kho Gokhran và bắt giữ kẻ tâm phúc của Lê Nin, nhà lãnh đạo giai cấp vô sản đã can thiệp. Đáp lại, Cheka gửi lại bức thư: "Phải chăng ông đã không gửi cho chúng tôi mẩu thư tháng 4 năm 1921”:
"Tuyệt mật cho T. Unshlikht và Boky! Điều này bậy bạ và không được việc! Không thể làm như thế. Hãy xem họ viết gì ở đó. Ngay lập tức hãy tìm, nếu cần, cùng Hội đồng tài chính dân biểu và đồng chí Basha dò la. Vì sự bí mật của bài báo này, đề nghị gửi trả nó lại cho tôi ngay cùng bài báo kèm theo và ý kiến riêng của đồng chí. Lãnh đạo SNK Lê Nin".
"Kèm theo" là mẩu báo cắt ra từ tờ New York Times (bởi chính Lê Nin, chữ phê bằng tay): "Mục tiêu của các lãnh đạo "giai cấp công nhân" Bolshevik Nga, chắc là, khát vọng điên rồ để trở thành một Garun-al-Rashid thứ 2 (vua Ba Tư) với chỉ 1 khác biệt là vị chúa tể huyền thoại giữ báu vật trong hầm cung điện thuộc về ông ta ở Baghdad còn Bolsheviks, trái lại, thích giữ của cải ở nhà băng châu Âu và Mỹ. Chỉ trong năm ngoái, như chúng ta biết, trong tài khoản của các thủ lĩnh Bolshevik đã có chuyển:
Từ Trotsky – 11 triệu đô la trong 1 nhà băng Mỹ và 90 triệu francs Thụy Sĩ trong nhà băng Swiss.
Từ Zinovyev – 80 triệu francs Thụy Sĩ trong nhà băng Swiss.
Từ Uritsky – 85 triệu francs Thụy Sĩ trong nhà băng Swiss.
Từ Dzerzhinsky – 80 triệu francs Thụy Sĩ trong nhà băng Swiss.
Từ Ganetsky – 60 triệu francs Thụy Sĩ và 10 triệu đô la.
Từ Lê Nin – 75 triệu francs Thụy Sĩ.
Có lẽ chính xác hơn khi gọi “cách mạng thế giới" là "cách mạng tài chính thế giới", tất cả các ý tưởng của nó là thâu tóm mọi tiền bạc của thế giới vào trong tay độ 2 chục cá nhân. Từ tất cả điều này, tuy nhiên, có 1 kết luận thô tục, nhà băng Thụy Sĩ, trên tất cả, theo quan điểm của Bolsheviks, là tin cậy hơn nhà băng Mỹ. Thậm chí Moise Uritsky (1 nhà cách mạng Bolsheviks Do Thái – dĩ nhiên thế) vẫn tiếp tục giữ tiền ăn cướp được của mình ở đây mãi về sau này." (p. 47)
Cuộc điều tra đã bắt đầu giáng đòn. Ở Moskva, nhà báo Mỹ của AP Margarita Garrison bị buộc tội gián điệp. Sau đó, nhà báo Mỹ Adolf Karm đến Moskva theo ủy nhiệm của Đảng lao động xã hội Mỹ bị bắt. Một số công dân Mỹ khác cũng bị bắt. Tất cả họ bị buộc tội thu thập tin tức tình báo quân sự và các nhân vật chính trị. "New York Times" – là tờ báo Mỹ, có nghĩa là người Mỹ cần phải trả lời.
Bất chấp logic sắt trong những tuyên bố tương tự, Lê Nin trên hết đã tỏ ra có ý nghĩ rằng, trong các vụ như thế này, Cheka sẽ không làm rò rỉ mà chỉ đơn giản bằng khả năng chất phác, cố để gặt hái được 1 thỏa thuận từ cuộc đàm phán sắp tới với nghị sĩ Mỹ Frens, kỹ sư Vanderbild, kẻ mà Lê Nin coi – theo thăm dò của Cheka, một cách nhầm lẫn là tỷ phú Vanderbild, cùng nhà buôn Hammer. Trong đầu nhà lãnh đạo thiên tài nảy ra ý nghĩ bán tất cả các mỏ khoáng sản Nga, và ông ta đã bắt đầu tăng cường tuyên truyền ý tưởng của mình về "nhượng quyền".
Tờ báo “New York Times” số ra ngày 23 tháng 8 1921 viết: "Nhà băng Kuhn, Loeb & Co. (của tỷ phú Do Thái Wall Street Jacob Schiff) tài trợ cuộc lật đổ Nga 1917 qua chi nhánh Đức của hắn ta, Schiff đã không thua thiệt bởi các vị khách hàng tạ ơn. Chỉ trong nửa năm sau, các nhà băng của ông ta đã nhận qua Hội đồng vàng tổng cộng 102.290.000 đô la [*]. Các nhà lãnh đạo cách mạng tiếp tục tăng các khoản tiền gửi trong tài khoản của mình tại nhà băng Mỹ. Trotsky, chỉ trên 2 tài khoản ở nhà băng Mỹ đã lên đến 80 triệu đô la sau này. Cũng như chính Lê Nin kiên trì giữ khoản "tiết kiệm" của mình ở nhà băng Thụy Sĩ, bất chấp lãi suất ở lục địa tự do Mỹ cao hơn". (p. 48-49)
"Chúng tôi không có tiền!" – Lê Nin kiên trì nhắc lại điều này với vẻ hùng biện, cả trong cuộc nói chuyện riêng với Alexey Maksimovich Gorky và các nhà kinh doanh Mỹ. Không có tiền – còn cuộc nổi loạn vì đói bị đàn áp không thương tiếc bằng các vụ hành quyết hàng loạt. Tháng 6 1921, công nhân đường sắt Ekaterinoslav bị đói và kêu gọi đình công. Đám đông vô sản đã bị bắn bằng súng máy. 240 người bị bắt tại chỗ, trong số đó, 53 người bị bắn bỏ ngay lập tức trên bờ sông Dnieper và vứt xác xuống nước. Cheka Kharkov ra các lệnh trừng trị nổi loạn khác ở Kharkov, thủ đô Ukraina lúc đó. Một phần của nhiệm vụ đặc biệt này là càn quét các ngôi làng bị đói, bắn bất cứ ai tụ tập vì đó là “âm mưu Menshevist". Khắp Nga, hàng triệu người không nhà cửa, chết đói, trẻ em mất cha mẹ trong cái cối xay thịt người Bolshevist [**].
“Ở Petrograd, Odessa và Nikolaev, tàu buôn nước ngoài chở lúa mỳ đi và đổi lấy vàng. Lê Nin thăm dò đất trồng để đổi cho nước ngoài về khả năng bán 1 lần toàn bộ gỗ rừng Nga lấy 1 tỷ rub vàng. Các chủ Mỹ thấy rõ ở nhà lãnh đạo này chi tiết về việc mua mỏ Nga. Thậm chỉ cả các chi tiết: họ cần phải trả bao nhiêu cho khoản lương thợ mỏ, công nhân ngành than khai quặng? Người Mỹ đề nghị trả nhân công 1,5 đô la mỗi ngày. Lê Nin sợ hãi: Không có cách nào! Không có giá nào! Chúng ta sẽ tự trả! Các vị đứng lo lắng. Người Mỹ cảm thấy bị chơi xỏ, họ đã không bỏ ra 1 đồng nào. Còn đất nước tiếp tục chết vì đói." (p. 50)
"Gorky – "con chim báo bão cách mạng” với đôi cánh đã bị vặt lông và xén
cụt – đã lẻn đến Lê Nin kêu gọi cứu giúp nạn đói. "Chúng ta không có
tiền để cứu nạn đói, – Lê Nin trả lời cộc lốc – Trong gia tài giai cấp
tư sản, chúng ta kế thừa đống đổ nát, khổ hạnh và bần cùng hóa!". Nhưng
Gorky được phép tập hợp 1 ủy ban trợ giúp nạn đói từ các vị trí thức chưa
bị thanh trừng và từ cầu xin giúp đỡ ở phương tây."
Trên cái gia tài như thế, Stalin xuất hiện...
"Ngay từ 1922, Stalin đã cố điều tra cách để thu hồi một lượng lớn tài sản quốc gia Nga bị mang trái phép sang phương tây. Nhưng lúc đó ông không nắm bộ máy Cheka trong tay. Cuộc điều tra được tiến hành bí mật và rất thận trọng, nhưng không đưa đến 1 kết quả thực sự nào. Những đầu mối phát hiện được nhanh chóng đứt đoạn trong các nhà băng quốc tế kỳ quái và uẩn khúc. Nếu thành công trong việc phát hiện các kênh mà trước kia đã nhận trái phép vàng Nga, thì các kênh này đã tung vàng ra thị trường, và lấy lại là không thể. Cũng chẳng ai có được hiểu biết về tất cả các hoạt động của hàng ngàn chi nhánh các nhà băng bao trùm cả thế giới. Trong khi ở Moskva gióng trống vô sản toàn thế giới, thì âm thầm và khó nhận ra, kẻ lãnh đạo thế giới của cuộc cách mạng tài chính thế giới đã chuẩn bị sẵn kẻ nắm quyền hoặc băng nhóm nắm quyền ở đất nước này, đó là cách khôn ngoan để tận dụng cơ hội kinh tế-chính trị tạo ra bởi cuộc cách mạng này.”
Còn 1 may mắn, với nỗ lực phi thường và đầy rủi ro đã di chuyển và cất giấu được kho bảo vật nhà nước (Gokhran). Khi đó điều này là trái ngược với chủ trương của lãnh đạo mật vụ hàng đầu OGPU (mật vụ Nga). Họ khi đó là tổ chức không thể tin cậy. Họ có thể tìm ra nơi cất giấu? Điều này là 1 vấn đề.
Cái chết của Lê Nin đã giải phóng đôi tay. Thực tế là Lê Nin đã tự đưa mình xuống mồ, bỏ lương tâm của ông ta ở lại. Nhưng những người yêu nước Nga vẫn còn phải chiến đấu với các phe cánh và những đồng sự thân cận của ông ta. Cần phải hiểu điều gì đã xảy ra trong mớ bòng bong chết chóc những mưu kế từ điện Kremlin, nơi chẳng có gì là không thể mưu tính thậm chí chỉ trong nửa ngày. Dường như, các đối thủ hùng hậu từ đội ngũ cận vệ Bolshevist cũ đang vứt bỏ "các nhân vật nửa mùa" vào cát bụi, người ta nói về Trotsky như thế, và sẽ chẳng còn ai nhớ về hắn – nhà cách mạng tháng 10 vĩ đại – gã Do Thái vô lại, tàn nhẫn đã dìm cả nước Nga trong biển máu người Nga để làm giàu cho các ông chủ tư bản ở London, New York và mưu đồ ném nước Nga vào lò lửa cách mạng thế giới.
Về lý thuyết, điều như thế cần xảy ra và trên thực tế đã xảy ra. Tất cả họ đã lâu không phải là chiến sĩ. Không chỉ họ bỏ thói quen chiến đấu, mà thậm chí ngay cả thói quen làm việc. Họ sống xa hoa, hủ bại và tàn nhẫn còn hơn cả giới tư sản họ đã tiêu diệt. Ở Nga, người ta không còn muốn họ tồn tại, ở châu Âu sợ hãi họ đến. Nga đã không trở thành châu Âu như người ta biết trước WW-I, không 1 chút nào. Những điều xảy ra sau cách mạng tháng 10 không hề ngọt ngào, đầy rẫy thói quen, tật xấu đã mắc phải sau 7 năm vô luật lệ. Chỉ có Trotsky vẫn còn tỏ ra ngoan cố. Đã có những quyết định ra đi sau những bàn cãi mệt mỏi về lối thoát. Cần phải giết ai đầu tiên, và ai là kẻ kế tiếp!
Vào lúc Trotsky bị trục xuất, giám đốc OGPU, gã Do Thái Heinrich Yagoda đã nộp lên Stalin 1 số lượng các tài khoản cá nhân và danh sách những kẻ dính líu đến những tài khoản này, tất cả bọn chúng đã nhúng tay làm giàu nhờ cướp bóc chưa từng có trong lịch sử bằng cái tên Cách mạng XHCN tháng 10 vĩ đại. Yagoda chỉ không nêu tên mình trong số tài khoản đó, hắn ngây thơ tưởng hắn là nguồn thông tin duy nhất của Stalin. Sau đó, hắn đã phải tự đưa tên mình vào danh sách, nhưng thực sự đã quá muộn để có thể khoan dung vì ăn năn hối cải. Hắn bị tòa án xử tội chết vì phản quốc và âm mưu chống nhà nước Liên Xô. Vợ hắn, 1 ả Do Thái tham lam bị xử bắn 1 năm sau đó.
Tất cả bọn chúng bị Stalin tóm cổ, lột bỏ đến đồng xu cuối cùng. Nhưng chỉ sau khi phun máu ra khỏi phổi, bị nhổ sạch cả hàm răng, và trước khi nhận viên đạn vào đầu, mới chịu cung khai và “tự nguyện” chuyển tiền từ nhà băng phương tây trả lại cho nước Nga. (p. 59)
Zinovyev, Kamenev, Bukharin, Menzhinsky, Ganetsky, Unshlikht, Boky – tất cả thì không đếm được. Dù vậy, Stalin đã không bỏ sót 1 kẻ nào. Thậm chí cả vợ Lê Nin, đợi Nadezhda Krupskaya tự mình giải thích, rằng bà ta đang chờ đợi, vì sao không đem tiền của nhà lãnh đạo vô sản thế giới ra khỏi nhà băng Thụy Sĩ. Nhưng chỉ hôm sau tất cả sẽ quên bà ta là vợ của Lê Nin, là bà qủa phụ, và coi rằng quả phụ cho đồng hương – kẻ đồng hương với Bela Kuhn mang trộm vàng ra khỏi Sevastopol.
Nadezhda Konstantinovna Krupskaya sụp đổ, bà ta đã giao nộp tất cả. Và các đồng hương đã theo gương. Tất cả đã giao nộp tự nguyện, chắc là họ nhớ tấm gương tội đồ Bela Kuhn, vì lý do nào đó hắn đã không muốn giao nộp của cải hắn cướp đoạt được! Nhưng chỉ sau 3 ngày bị đánh, thì đồng xu cuối cùng cũng bị đập vỡ, còn sau đó – bắn! Tất cả bọn chúng nhanh chóng hiểu ra, "quốc tế cộng sản" không thể bị trừng phạt chỉ là ảo giác, còn nước Nga có trật tự và luật lệ là đời thực và không hề khách sáo với các vị “khách quốc tế”. Còn những kẻ có “ngoại bang” che chở, kẻ ngồi ở nước ngoài chi tiền làm cách mạng thế giới – thì cũng chỉ có 1 số người Mỹ chạy thoát, nhưng kể từ đó chẳng còn ai nghe nói về chúng nữa.
Tiền đã về lại Nga, nhưng chỉ từ các tài khoản cá nhân – đó chỉ là giọt nước trong biển. Quá ít! Kế hoạch xây dựng đất nước của Stalin cần nhiều hơn thế. OGPU đã lùng sục khắp thế giới và NKVD, kẻ thừa kế trong quá trình tìm kiếm vô số tài sản bị đánh cắp đã gọi đảng của Lê Nin là "đảng bằng vàng". Lục soát “đảng bằng vàng" và cơ quan mật vụ, đập vỡ đầu những nhà băng bị bắt nhưng vẫn không tìm thấy vàng. Chúng đã cất giấu ở đâu? Cái gì đã xảy ra? Rất khó để nói chính xác, nhưng 1 loạt các nhà điều tra tin là "đảng bằng vàng" đã đem chúng sang Mỹ. Mỹ đã thoát khỏi cuộc khủng hoảng tồi tệ trong thập kỷ 20 là nhờ vàng Nga và còn làm bùng nổ kinh tế ở những năm tiếp theo thời Roosevelt. Chẳng có ai viết “Lịch sử tài chính thế giới” khi các bí mật tài chính, không như chiến tranh và nhà nước, đã không hề được tiết lộ trong suốt lịch sử, nó càng ngày càng trở nên khó thâm nhập…" (p. 60)
Stalin đã hướng mọi nguồn lực mình có vào xây dựng đất nước. Ông không hủy hoại nhà nước Nga mà xây dựng nó.
Và vì thế đã quan tâm đến dòng chảy giá trị của đất nước mà không của nước ngoài. Đầu tiên là ông thành lập đảng CS của những người Bolshevik hay đảng CS toàn liên minh từ thanh lọc, thay máu toàn bộ đảng của Lê Nin. Băng đảng của bè lũ râu tóc bù xù hay kêu la trong các bộ áo da (Do Thái), những kẻ tham lam và cố chấp, những kẻ liên can bằng vô số đường dây đến các tổ chức nước ngoài không ít đen tối – chúng thường mơ tưởng chuyển trung tâm cách mạng thế giới từ những nơi bẩn thỉu, thiếu văn hóa giáo dục, như Moskva sang đâu đó như Berlin hay Paris, nơi chúng dưới lý do này khác đã đến 2, 3 lần mỗi năm – đảng như thế chỉ biết giết chóc và cướp bóc, còn xây dựng 1 cái gì đó nghiêm túc là điều chúng không thể. Do đó chúng cần phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường với của cải cướp được, đào tẩu càng nhanh càng tốt, cái còn lại của đảng chỉ là cái xác vô hồn, do vậy mà đảng mà Stalin muốn thiết lập, dù mang tên gì cũng không tránh khỏi phải dùng đến trật tự của lưỡi gươm và kỷ luật khắc nghiệt.
Stalin đã thiết lập nguyên tắc công bằng và nguyên bản cho các đảng viên cấp cao, điều mà ngày nay người ta không quan tâm... "Vợ của Kalinin, theo quán tính vô luật lệ của Lê Nin, đã lấy áo khoác lông chồn nâu từ kho bảo vật Gokhran, vốn thuộc về hoàng hậu qua 1 cuộc săn bắn. Kết quả là bà ta có cơ hội để suy nghĩ tốt về hành động của mình trong những năm ở tù. Vợ Molotov cho rằng mình có quyền lấy vương miện cưới của Nữ hoàng Catherine II trong kho Gokhran và làm quà cho vợ đại sứ Mỹ, bà này vào tù. Các ông chồng đầy quyền lực ngự trên đỉnh của đảng và nhà nước chẳng thể làm gì. Thứ họ cho là chiến lợi phẩm đúng luật của mình thì Stalin coi thuộc nguyên tắc của nhà nước..." (p. 63)
Một số điều đề cập bên trên là tư liệu từ sách "Gold of Party - Золото партии" 1993 của I. Bunich.
Một số điều đề cập bên trên là tư liệu từ sách "Gold of Party - Золото партии" 1993 của I. Bunich.
Điều chúng ta cần là nhớ lịch sử thật để không lặp lại lỗi lầm của nó trong thế kỷ 21.
[*] Quái vật đảo Jekyll (The Creature from Jekyll Island) cho biết chi tiết về việc các nhà băng Do Thái cấp tiền làm Cách mạng tháng 10 Nga. Trang 123: Who financed Lenin and Trotsky?
[**] Bolshevik và Menshevik: Hai cái tên này ra đời từ đại hội Do Thái - đảng lao động dân chủ xã hội Nga (cộng sản) lần thứ 2 họp ở London năm 1903. Trong đại hội này, 1 phe đòi đảng phải phục tùng dân Do Thái, 1 phe đòi Do Thái phải phục tùng chỉ đạo đảng. Phe đầu thiểu số gọi là Menshevik, phe sau lớn chiếm đa số gọi là Bolshevik. Hai từ này theo tiếng Nga nghĩa là nhỏ và lớn. Nhưng cả 2 đều là Do Thái, cũng như Zionist, Fascist đều là Do Thái. Cái nôi mọi cuộc cách mạng, không phải là Nga, Đức, hay Mỹ, mà chính là London vởi tiền tài trợ cách mạng của Do Thái. Cờ quạt phông màn của đại hội Bolshevik – Menshevik tuyệt nhiên không có chữ Nga chữ Anh nào, chỉ có chữ Hebrew!