Không có lĩnh vực nào: văn hóa, địa
chính trị, ngoại giao… cho đến toán lý hóa, văn sử địa… mà lắm sủa ngu như kinh
tế. Cũng không có lĩnh vực nào lắm nô tài thuần phục, quỳ mọp liếm láp chất
thải của chủ như kinh tế. Thậm chí, cả 1 bầy đàn đông nhung nhúc bao gồm quan
lại thoái hóa biến chất, ráo sư ngành lợn học, cho đến đám teen xanh đỏ ăn
chơi, hừng hực khí thế, điên cuồng đòi bưng bô cho chủ.
Nhà kinh tế là gì? Ngoại hình bóng bẩy, bằng cấp sáng choang, không hoặc
ít gắn bó quyền lợi với bất kỳ lĩnh vực sản xuất nào. Không biết cấy lúa hay tự
đóng lấy 1 viên gạch xây cho mình 1 cái nhà. Để kiếm cơm chỉ duy nhất đi sủa
thuê. Các tai to mõm dài thì sẽ sủa thuê cho tài phiệt Do Thái và các tổ chức của
chúng như IMF, WB hay Monsanto, ngắn mõm, xấu tai thì cho đến tận bà đánh đề
kiêm chè chén vỉa hè.
Nó không gì hơn là 1
chứng minh cho định lý mang tên Huy Phúc rằng, Xơi
cám Mỹ phần lớn là tâm thần, số còn lại khôn tối đa bằng lợn!
Theo chuyện cổ tích kinh tế
chính thức, kinh tế Mỹ đã được phục hồi kể từ tháng 6 năm 2009. Kể từ
đó, báo vịt nhà ta nhiều lần hoan hỷ: kinh tế Mỹ đã chạm đáy rồi! Hóa ra là
kinh tế có đáy, mà là nhiều cái đáy.
Chuyện cổ tích này chèo
chống cho hình ảnh Mỹ như nơi trú ẩn an toàn, một hình ảnh để
giữ đồng đô la nổi lên, thị trường chứng khoán đi lên, và lãi suất hạ xuống. Đó là hình ảnh làm cho đông đảo người Mỹ thất
nghiệp tự trách mình mà không phải vì nền kinh tế quản lý tồi.
Câu chuyện cổ tích này vẫn
tồn tại bất chấp thực tế không có thông tin kinh tế
nào hỗ trợ nó:
Thu nhập hộ gia đình trung
bình thực tế đã không tăng
trong nhiều năm và ở dưới mức năm 1970.
Không có tăng trưởng doanh số
bán lẻ thực trong 6 năm.
Thế nào là một nền kinh tế
phụ thuộc vào nhu cầu tiêu dùng ngày càng lớn khi thu nhập của người tiêu dùng
thực và doanh số bán lẻ không thực sự tăng trưởng?
Không phải từ đầu tư kinh
doanh. Tại sao lại đầu tư khi không có tăng trưởng doanh số bán hàng? Sản xuất
công nghiệp, giảm phát thực, vẫn còn thấp hơn nhiều so với mức trước suy thoái.
Không phải từ xây dựng. Giá
trị thực sự của tổng xây dựng đã giảm mạnh từ 2006 đến 2011 và lên xuống quanh
đáy 2011 trong 3 năm qua.
Làm thế nào để phát triển
kinh tế khi lực lượng lao động đang bị thu hẹp? Tỷ lệ đóng góp của lực lượng lao động đã giảm
kể từ 2007 khi việc làm tỷ lệ dân số.
Làm thế nào để có thể phục hồi khi chẳng có gì hồi phục?
Các nhà kinh tế tin rằng
toàn tập kinh tế vĩ mô đã dạy từ những năm 1940 đơn giản là không chính xác? Nếu
không, làm thế nào để các nhà kinh tế có chỗ dựa cho câu chuyện cổ tích phục hồi?
Chúng ta thấy vắng bóng cũng của cũng
kinh tế học trong các chính sách đáp ứng cuộc khủng hoảng nợ công ở EU. Trước hết,
chỉ có 1 nguyên nhân gây ra khủng hoảng là bởi thay vì xóa bỏ phần nợ không thể
trả, như trong quá khứ, để cho phần còn lại có thể trả được, các chủ nợ đã đòi điều
không thể - đó tất cả nợ phải trả.
Trong một nỗ lực để đạt được
điều không thể, các quốc gia nợ nần chồng chất, chẳng hạn như Hy Lạp, đã bị buộc
phải giảm trợ cấp hưu trí tuổi già, sa thải nhân viên chính phủ, giảm các dịch vụ xã hội như y tế và giáo dục, giảm
tiền lương, và bán tháo tài sản công như bến cảng, công ty cấp nước đô thị, và
xổ số nhà nước. Những gói thắt lưng buộc bụng này tước đi nguồn thu của chính phủ
và dân số của điện năng của dân chúng. Hậu quả: tiêu dùng, đầu tư, chi tiêu
chính phủ tất cả đều giảm sút, kinh tế chìm xuống thấp hơn. Khi kinh tế chìm,
các khoản nợ hiện tại biến thành tỷ lệ lớn hơn trong GDP và thậm chí trở thành
bất khả hơn.
Các nhà kinh tế đã biết điều
này từ khi John Maynard Keynes dạy cho họ năm 1930. Tuy nhiên, không có dấu hiệu
kinh tế cơ sở này trong cách tiếp cận chính sách khủng hoảng nợ công.
Các nhà kinh tế dường như đã
đơn giản là làm nó biến mất khỏi
quả đất. Hoặc, nếu gì đó vẫn còn hiện
hữu, họ đã đánh mất giọng và không nói được.
Hãy xem «chủ nghĩa toàn cầu
hóa». Mọi quốc gia đều đã được thuyết phục rằng toàn cầu hóa là bắt buộc và
không phải là một bộ phận của «nền kinh tế toàn cầu» nghĩa là cái chết kinh tế.
Trong thực tế, là một bộ phận của nền kinh tế toàn cầu nghĩa là cái chết.
Hiểu được tàn phá kinh tế mà chủ nghĩa toàn cầu hóa đã trút vào Mỹ. Hàng triệu việc làm trong nhà máy của tầng lớp trung lưu và việc làm kỹ
năng chuyên nghiệp như công nghệ phần mềm và công nghệ thông tin đã bị lấy đi khỏi
tầng lớp trung lưu Mỹ và trao cho dân khu vực châu Á. Trong ngắn hạn, giảm chi
phí và phúc lợi lao động này đem lại lợi nhuận cho các tập đoàn Mỹ khi xuất khẩu
việc làm của họ ra nước ngoài, nhưng hậu quả là hủy hoại thị trường tiêu dùng
trong nước khi việc làm cho phép định hình các hộ gia đình bị thay thế bằng
công việc bán thời gian lương thấp không thỏa mãn.
Nếu hộ gia đình không có thể
định hình, nhu cầu nhà ở, đồ gia dụng và đồ đạc bị suy giảm. Sinh viên tốt nghiệp
đơn giản là trở về nhà sống với cha mẹ của họ.
Việc làm bán thời gian làm tổn
thương khả năng tiết kiệm. Dân chúng chỉ có thể mua xe hơi, nếu họ có thể được hỗ
trợ 100%, và nhiều hơn nữa để trả hết khoản vay xe hiện hữu vượt quá giá trị
thương mại của xe, ở dạng 1 khoản vay 6 năm. Các khoản vay này là có thể, bởi
những ai tạo ra chúng bán chúng. Các khoản vay này sau đó được chứng khoán hóa
và bán như khoản đầu tư cho những ai liều mạng với lãi suất bằng 0. Phái sinh
được rút ra khỏi những đầu tư này, và một bong bóng mới được tạo ra.
Khi công việc sản xuất được
xuất ngoại, các nhà máy Mỹ bị đóng cửa, và cơ sở tính thuế của chính quyền bang
và địa phương bị tụt giảm. Khi chính phủ gặp khó khăn để thanh toán nợ tích lũy
của họ, có xu hướng không đáp ứng được nghĩa vụ lương hưu. Điều này làm giảm
thu nhập của người về hưu, tỉ lệ thu nhập đã thực sự giảm đến 0 hoặc âm.
Manh mối tiêu dùng này, là cơ
sở của nền kinh tế, là hoàn toàn rõ ràng ngay từ đầu. Tuy nhiên, các nhà kinh tế
tạp nham hay những cái loa được tập đoàn thuê (Amcham, Syndicate) hứa hẹn người Mỹ một “nền
kinh tế mới” sẽ chy cấp cho họ tốt hơn, trả tiền cao hơn, việc làm sạch hơn để
thay thế các công việc chuyển ra nước ngoài. Như tôi đã chỉ ra trong hơn một thập
kỷ, chẳng có dấu hiệu nào có những công việc như thế ở bất cứ đâu trong nền
kinh tế.
Tại sao các nhà kinh tế không
gặp phản đối khi kinh tế Mỹ bị
chuyển ra nước ngoài và suy sụp
sâu ở nhà?
Toàn cầu hoá cũng tàn phá các «nền kinh tế mới nổi». Cộng đồng nông nghiệp tự cung tự cấp bị hủy
hoại bởi sự ra đời độc canh nông nghiệp quy mô lớn. Dân chúng mất gốc đến thành
phố nơi họ trở thành thợ móc cống làm dịch vụ xã hội và là nguồn bất ổn chính
trị.
Toàn cầu hoá, cũng như kinh
tế tự do mới là công cụ của chủ nghĩa đế quốc kinh tế. Lao động bị khai thác,
trong khi các dân tộc, các nền văn hóa, và môi trường bị phá hủy. Tuy nhiên,
tuyên truyền quá mạnh mẽ đã khiến chính các dân tộc dự phần vào tự hủy diệt
mình.
Tựa đề tự đặt, bài của Paul Craig Roberts, nhà bình luận danh tiếng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét