Nhà băng Do Thái Khai sáng tổ chức cách mạng Anh

Người Kitô giáo nếu nghe lời Chúa của họ dạy bảo, thì đến buôn bán cũng khó bởi họ không được phép nói dối hay lừa lọc. Còn vua, trừ trộm cướp hay giết chóc quá đáng, không thể treo cổ thần dân của mình khi họ là con chiên của Chúa, chỉ có thể đi đày hoặc trục xuất. Bởi vậy mà, thời trước, nhà tù châu Âu đầy nhong nhóc. Chẳng thế mà thời Tân thế giới đào vàng ở Mỹ, là một cơ hội hiếm có để châu Âu tống cổ đám cặn bã, du thủ du thực sang bên kia đại dương cho khuất mắt. Thật không may, sang đó đất đai màu mỡ, vàng và khoáng sản nhiều, sắc dân này lại khấm khá phát đạt. Nhưng đó là câu chuyện khác.

Rothschild, là một DT cho vay nặng lãi, không bị ràng buộc bởi Chúa răn, hắn ta có cơ khấm khá. Nhưng không bằng lòng với nghề cho vay, mà phải buôn vua mới nhanh giàu hơn như nhà Windsors. Hắn ta cũng nhanh chóng tìm đến họ hàng DT ở Anh để làm chỗ nhờ dựa. Nhưng còn phải chờ cách mạng Anh thành công đã.

"Đó là số phận mà Anh phải chịu như nạn nhân đầu tiên của một loạt các cuộc cách mạng, mà hiện vẫn chưa kết thúc."

Với những từ khó hiểu, Isaac Disraeli, cha của Benjamin Earl xứ Beaconsfield, viết 2 tập sách của mình về Charles I, xuất bản năm 1851.

Nguồn gốc của thế giới hiện đại và trật tự thế giới mới (New World Order) có lẽ bắt nguồn từ cuộc cách mạng Anh 1641-1660 và cuộc "Cách mạng Vinh quang" vĩ đại năm 1688 sau đó, khi các nhà băng Do Thái Illuminati thiết lập chỗ đứng vững chắc ở Anh và đã biến nhà băng của chúng thành công cụ để thống trị thế giới.

Tập sách "Life of Charles I" của Isaac Disraeli là tác phẩm chi tiết đáng kinh ngạc có cái nhìn sâu sắc, dựa trên thông tin thu được từ các hồ sơ của Melchior de Salom, phái viên Pháp ở Anh trong thời gian đó.

Cảnh tượng này sẽ mở ra cái nhìn thoáng qua xa xôi của Vương quốc Anh dựa trên Kitô giáo, và truyền thống cổ xưa của mình, những biện pháp hà khắc của chế độ quân chủ trói buộc, Giáo hội, Nhà nước, quý tộc và dân chúng trong một ràng buộc trang nghiêm ở một mặt, ở mặt khác, những bất ổn sâu sắc đáng ngại từ cải cách đức tin Cơ đốc - Calvin.

Calvin, là kẻ đã đến Geneva từ Pháp, nơi mà tên hắn được viết là Cauin (có thể là một cố gắng đánh vần Pháp Cohen), tổ chức một số lượng lớn các nhà hùng biện mang tính cách mạng, không chỉ là một vài trong số đó đã gây thảm họa cho Anh và Scotland. Mà còn đặt nền móng cho cuộc cách mạng dưới tấm áo chùng nhiệt tình tôn giáo.

Trên cả hai mặt của tấm vải tuýt, những kẻ mị dân giao kèo với tất cả các tôn giáo vào sự tuân thủ cứng nhắc "ngày Sa-bát” (Sabbath), ngày nghỉ hoặc ngày thiêng cuối tuần theo tôn giáo Abraham. Theo những lời Isaac Disraeli viết, "quốc gia đã bị chia rẽ khéo léo thành Sabbatarians và Sabbat ly khai"

Theo Disraeli, "Calvin coi Sabbat có nguồn gốc của người Do Thái, giới hạn ở những dân thần thánh." Khi Calvin nắm được quyền lực của họ trong nước, "có vẻ như tôn giáo chủ yếu là Sabbatarian hà khắc, và rằng thượng nghị viện Anh đã bị chuyển đổi thành một công ty Do Thái của Rabbins", và sau đó "Năm 1650, sau khi hành quyết nhà vua, một đạo luật đã được thông qua cho phép trừng phạt đối với vi phạm Sabbat".

Phát tín hiệu giai cấp vô sản

Đến thời điểm này đột nhiên bắt đầu xuất hiện dân chúng vũ trang "operatives" từ các thành phố, từ tương đương “lao công” thời trung cổ. Disraeli viết:

"Họ nói số lượng lên tới cả chục ngàn... với vũ khí giống như chiến tranh. Đó là lực lượng dân binh nổi dậy mọi mùa trong năm, và tin vào bất kỳ việc hủy diệt nào ở mức giá rẻ mạt nhất... với những cuộc xông xáo cùng dao găm và dùi cui, suy luận rõ ràng là đoàn quân phá hoại này đã được chuẩn bị từ lâu."

Đám đông vũ trang này của "công nhân" đe dọa mọi thứ, bao gồm cả nhà Quốc hội và Cung điện vào những thời điểm quan trọng, chính xác trong mô hình được thuê sau này bởi "ban nhạc Thánh" và "Marseillais" trong cuộc Cách mạng Pháp.

Isaac Disraeli rút ra một lần nữa và một lần nữa sự tương đồng đáng ngạc nhiên giữa điều này và cuộc cách mạng Pháp, đáng chú ý là trong đoạn đăng của mình trên báo chí, "không còn bị hạn chế, " và dồn dập các tờ rơi và các cuốn sách nhỏ mang tính cách mạng. Ông viết, dường như từ 1640-1660, đám đông đã lên đến 30 ngàn người.

Và sau này, bộ sưu tập tờ rơi cách mạng Pháp là cùng kiểu với thời Charles I, nhưng phong phú hơn về số lượng và tính khốc liệt.

Ông tiếp, "bàn tay nào phía sau bức màn chơi của đám đông... có thể đưa ra một danh sách chính xác 59 nhân vật, xây dựng thương hiệu của họ bằng danh hiệu đáng ghét Straffordians hay kẻ phản bội đất nước."

Có kể thực sự đứng sau? Disraeli biết rõ nhưng hãy tham khảo Bách khoa toàn thư Do Thái của Sombart: Người Do Thái và CNTB hiện đại, cũng như các tác phẩm khác.

Từ đó những gì chúng ta biết là Cromwell, là nhân vật tư lệnh của cuộc cách mạng, ông ta có tiếp xúc gần gũi với các nhà tài chính Do Thái giàu có ở Hà Lan, và trong thực tế đã được trả một số tiền lớn bởi Manasseh Ben Israel, qua Fernandez Carvajal , “người Do Thái vĩ đại" như ông ta gọi, và cũng là nhà thầu chính cho của quân đội mô hình mới của Cromwell.

Trong cuốn “Người Do Thái ở Anh - The Jews in England”, chúng ta đọc thấy: - "1643 đã mang đến một đội ngũ đông đảo người Do Thái Anh, điểm tập hợp của họ là ngôi nhà của đại sứ người Bồ Đào Nha De Souza, một Marano (tên mật của người Do Thái). Nổi bật trong số đó là Fernandez Carvajal, nhà tài chính vĩ đại và nhà thầu quân đội."

Tờ rơi cổ vũ cách mạng được tung ra trong dịp này, như Disraeli nói: "Mang tiếng khóc nổi dậy quái gở “đến túp lều của bạn, hỡi Israel”. Ngay sau đó nhà vua và Hoàng gia rời cung điện Whitehall.

Các thành viên với đám đông vũ trang và biểu ngữ đi theo họ, đã ca khải hoàn trở về Westminster. Sân khấu được thiết lập tại cho sự ra đời của Carvajal và người Do Thái và sự nổi lên của quái vật Cromwell của họ.

AI CẤP TIỀN CHO CROMWELL?

Tình cảnh đã thay đổi, cuộc nội chiến đã thực hiện xong nhiệm vụ của mình. Đến năm 1647, nhà vua đã thắng và bại trong trận chiến Naseby. Vua sau đó hầu như là một tù nhân bị giam lỏng, nhưng được đối xử như một vị khách danh giá tại nhà mình Holmby.

Theo bức thư được công bố trên “Plain English” 03 tháng 9 năm 1921: Những người cao tuổi uyên bác đã có ngờ vực lâu hơn nhiều họ có. Người bạn của tôi, ông L. D. van Valckert, Amsterdam, gần đây đã gửi cho tôi một lá thư có chứa hai trích dẫn từ giáo đường Do Thái Mulheim. Nhiều nội dung chứa trong đó bị mất trong một số giai đoạn trong chiến tranh Napoleon, và gần đây đã thuộc sở hữu của ông van Valckert.

Nó được viết bằng tiếng Đức, và có trích dẫn từ lá thư được gửi và nhận bởi các tác giả giáo đường DT Mulheim. Lá đầu tiên gửi cho tôi: 

16 tháng sáu 1647.

Từ O.C. (nghĩa là Oliver Cromwell), bởi Ebenezer Pratt.

Đáp lại sự ủng hộ tài chính sẽ biện hộ việc thu nhận người Do Thái vào Anh: Tuy nhiên điều này là không thể khi vua Charles còn sống.

Không thể hành quyết Charles mà không có xét xử, có căn cứ thích đáng mà hiện tại không hiện hữu.

Do đó khuyên rằng Charles nên bị ám sát, nhưng sẽ không có gì để làm với các thỏa thuận để kiếm được sát thủ, mặc dù đã sẵn sàng giúp đỡ hắn trong việc trốn thoát.

Phần trả lời được gửi đi như sau:

12 tháng 7 năm 1647.

Gửi O.C. bởi E. Pratt.

Sẽ cấp hỗ trợ tài chính ngay sau khi Charles bị loại bỏ và người Do Thái được thừa nhận. Ám sát là quá nguy hiểm. Charles sẽ có cơ hội để trốn thoát: Việc bắt lại ông ta sẽ làm cho xét xử và hành quyết là có thể. Sự hỗ trợ sẽ là hào phóng, nhưng vô ích để thảo luận về các điều khoản cho đến khi xét xử (vua) bắt đầu." 

'Plain English' là tạp chí hàng tuần bằng tiếng Anh của nhà xuất bản North British Publishing Co. và bien tập bởi nhà quí tộc Alfred Douglas.

Với thông tin này sẽ rõ hơn những động thái giết vua diễn ra sau đó. Ngày 04 tháng 6 năm 1647, Cornet Joyce hành động theo lệnh bí mật từ chính Cromwell, và theo Disraeli, ngay cả tổng tư lệnh Fairfax cũng không hay biết, 500 tên lính cách mạng đã đến nhà Holmby và bắt giữ nhà vua.

Theo Disraeli, "Kế hoạch này đã được sắp xếp vào ngày 30 tháng 5 tại một cuộc họp bí mật tổ chức tại nhà Cromwell, mặc dù sau đó Cromwell giả vờ rằng nó xảy ra mà không có sự nhất trí của mình."

Động thái này trùng hợp với tiến triển đột ngột trong quân đội, sự nổi lên của "Levelers" và "Rationalists”.

Giáo lý của họ cũng là của những nhà cách mạng Pháp, mà trong thực tế, những gì chúng ta biết ngày nay là chủ nghĩa cộng sản. Đó là những kẻ giết vua, những kẻ đã 4 lần "thanh trừng" Quốc hội, cho đến khi để lại cuối cùng 50 thành viên, Cộng sản cũng như họ, được biết đến sau này là những kẻ sống sót.

Hành quyết Charles I

Quay lại lá thư từ giáo đường Do Thái Mulheim ngày 12 tháng 6 năm 1647, và đề nghị xảo quyệt của nó để nhà vua trốn thoát và sử dụng điều đó như một cái cớ để hành quyết. Đúng sự kiện như thế đã xảy ra, vào ngày 12 tháng 11 cùng năm đó.

Hollis và Ludlow cho rằng việc chạy trốn là mưu kế của Cromwell. Isaac Disraeli viết: "các nhà sử học đương đại đã quyết định rằng nhà vua từ ngày bị trục xuất khỏi Holmby đến khi trốn thoát đến Isle xứ Wight, suốt từ đầu đến cuối là trò lừa bịp của Cromwell."

Vẫn còn ít nhiều điều để nói. Cromwell đã thực hiện các đơn đặt hàng từ giáo đường Do thái, và bây giờ việc còn lại chỉ là chờ giai đoạn xét xử giả tạo.

Vận động cho điều này được tiếp tục trong một thời gian. Và nó trở nên rõ ràng khi Hạ viện, thậm chí khi họ trong điều kiện bị "thanh trừng " một phần, vẫn ủng hộ khuynh hướng đi đến thỏa thuận với nhà vua. Vào ngày 5 tháng 12 năm 1648, các nghị sĩ ngồi cả đêm để bàn bạc, và cuối cùng đi đến kết luận cho câu hỏi, "Nhượng bộ đó của nhà vua là thỏa đáng để giải quyết."

Nếu thoả thuận của Hạ viện là đạt được, dĩ nhiên, Cromwell sẽ không thể nhận được khoản tiền lớn mà ông ta hy vọng có được từ những người Do Thái. Ông lại phải tấn công Hạ viện 1 lần nữa. Vào đêm 6 tháng 12, Đại tá Pryde, theo chỉ đạo của ông ta, thực hiện cuộc “thanh lọc” Hạ viện lần cuối cùng và nổi tiếng nhất, được gọi là "thanh trừng của Pryde”. Đến 04 tháng 1, phần Hạ viện còn lại là 50 thành viên Cộng sản, (Rump), tự trao cho mình "quyền tối cao".

Ngày 9 tháng 1, "một Tòa án tối cao Tư pháp" để xử vua được công bố. Hai phần ba thành viên của nó đến từ quân đội của Cromwell.

Algernon Sidney cảnh báo Cromwell: "Đầu tiên, nhà vua có thể bị xét xử bởi không phải tòa án. Thứ hai, không ai lại bị xét xử bởi tòa án như thế này." Vì vậy, Hugh Ross Williamson viết trong “Charles and Cromwell”, và cho biết thêm một tác động cuối cùng rằng "không có luật sư Anh nào có thể tìm được cách kết tội, và cuối cùng vai luật sư đã được giao cho một kẻ ngoài hành tinh, Isaac Dorislaus."

Không cần phải nói, Isaac Dorislaus là chính xác cùng dạng ngoài hành tinh Carvajal và Manasseh Ben Israel, cùng các nhà tài chính khác, những kẻ trả tiền "cho người bào chữa" bằng tiền máu của chúng.

BẢN CHẤT THỰC CỦA CUỘC CÁCH MẠNG

Người Do Thái đã một lần nữa được phép đổ bộ tự do vào Anh bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của các cơ quan Hội đồng Nhà nước, trong đó họ tuyên bố rằng họ sẽ là mối đe dọa nghiêm trọng đối với Nhà nước và Kitô Giáo.

Có lẽ đó là do các cuộc biểu tình của họ mà đạo luật trục xuất thực sự đã không bao giờ bị bãi bỏ cho đến ngày nay.

Isaac Disraeli viết, "Cuộc cách mạng Anh dưới thời Charles I, không giống bất kỳ điều gì trước đó... Từ thời điểm đó và các sự kiện chúng ta chiêm nghiệm trong lịch sử của chúng ta qua các giai đoạn của cuộc cách mạng."

Có nhiều thứ hơn nữa đi theo con đường tương tự, đặc biệt là ở Pháp. Năm 1897, có một đầu mối quan trọng hơn nữa nói về những diễn biến bí ẩn rơi vào tay người Gentile: Nghị định thư của trưởng lão Zion (Protocols of the Elders of Zion).

Trong tài liệu đó chúng ta đọc được câu này đáng chú ý: "Hãy nhớ rằng cuộc Cách mạng Pháp, những bí mật của sự chuẩn bị nó được biết rõ với chúng ta bởi toàn bộ là công việc với sự tham gia của chúng ta." Nghị định thư số 3, 14.

Những trưởng lão Do Thái có lẽ thậm chí đã viết thông điệp còn đầy đủ hơn, viết, "Hãy nhớ rằng các cuộc cách mạng Anh và Pháp, những bí mật trong đó được biết rõ với chúng ta bỏi đó hoàn toàn là công việc của chúng ta."

Vấn đề khó khăn của cuộc chinh phục cả hai vương quốc, tuy nhiên vẫn còn chưa được giải quyết. Scotland là xứ trung thành với hoàng gia hơn ai hết, và họ đã công bố vua Charles II. Quân đội Cromwell hành quân bao vây Scotland, được hỗ trợ bởi những kẻ Geneva có cảm tình, chúng phát tán bọn Judaic man rợ, nhưng Scotland vẫn chấp nhận vua Charles II. Ông hơn nữa chấp nhận Kitô giáo Presbyterian của Scotland, chậm nhưng đều đặn cảm xúc ở Anh bắt đầu đồng điệu với Scotland.

Cuối cùng sau cái chết của Cromwell, cả các nước Anh chào đón sự phục hồi của nhà vua mới lên ngôi của Anh.

Công tước xứ MARLBOROUGH

Một nhân vật đặc biệt trong số những người bỏ James tại thời điểm quyết định là John Churchill, công tước đầu tiên xứ Marlborough. Sẽ là thú vị khi đọc trong Bách khoa toàn thư của Do Thái (Jewish Encyclopedia) rằng vị công tước này trong nhiều năm đã nhận không ít hơn 6.000 bảng Anh một năm từ một gã Do Thái Hà Lan tên là Solomon Medina.

Mục tiêu thực sự của "Cách mạng Vinh quang" đã đạt được sau một vài năm vào 1694, khi có sự đồng ý của Hoàng gia để thành lập "Ngân hàng Anh - Bank of England" và là tổ chức nắm giữ nợ của quốc gia. Ngân hàng này tồn tại đến tận ngày nay.

Điều lệ này giao đặc quyền đúc tiền của hoàng gia cho một ủy ban vô danh, chuyển đổi cơ sở sang vàng, và cho phép những kẻ cho vay quốc tế bảo hiểm tiền vay của chúng bằng thuế của đất nước, thay vì những cam kết không chắc chắn của một số nhà chức trách hay cầm quyền, là tất cả bảo hiểm mà chúng có thể có được trước đó.

Từ thời điểm cố máy kinh tế đã được thiết lập để vận hành, mọi giàu có thịnh vượng rốt cục rơi vào khái niệm vàng hư ảo do Do Thái kiểm soát, chúng bòn rút dần nguồn sống của đất đai, thứ của cải thực sự được thừa kế của người dân Anh.

XIỀNG XÍCH SCOTLAND

Liên minh chính trị và kinh tế của Anh và Scotland ngay sau đó đã bị xói mòn và bất chấp các cuộc biểu tình chính thức từ mọi nơi.

Mục tiêu chính của Liên minh là để ngăn chặn Hoàng gia tại Scotland đúc tiền và buộc họ cũng phải chịu trách nhiệm về "nợ quốc gia". Sự kìm kẹp của bọn cho vay tiền bây giờ đã hoàn toàn trải rộng khắp nước Anh. Sự nguy hiểm là các thành viên của Quốc hội chung mới sẽ sớm hay muộn, theo tinh thần của tổ tiên của họ, thách thức nhà nước về vấn đề này.

Để chống lại điều này, do đó, hệ thống đảng phái giờ đây được đưa ra, làm nản lòng những phản ứng mang tính quốc gia thực sự và tạo điều kiện cho nhân vật lừng danh phân chia và cai trị, sử dụng sức mạnh tài chính mới được lập của chúng để đảm bảo rằng những người của chúng và các chính sách của chúng được đảm bảo trên sân khấu chính trị, và được hỗ trợ đầy đủ từ báo chí, tờ rơi của chúng, và cũng như từ các tài khoản ngân hàng hàng ngày.

Vàng sớm trở thành cơ sở để cho vay, tiền cho vay có qui mô 10 lần lớn hơn số tiền gửi, con số mà cánh nhà băng hiện nay có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra nổi.

Nói cách khác, 100 bảng tiền vàng sẽ được bảo đảm pháp lý cho 1.000 bảng cho vay, 3% của 100 bảng có thể kiếm được 30 bảng lãi hàng năm mà kẻ cho vay không phải lo lắng gì ngoài việc giữ gìn sổ sách.

Chủ sở hữu đất có giá trị 100 bảng, tuy nhiên, vẫn phải làm việc hàng ngày để kiếm được có lẽ không quá 4%. Sự kết thúc của quá trình này chỉ là vấn đề thời gian. Những kẻ cho vay nặng lãi phải trở thành triệu phú, những người sở hữu và làm việc dựa vào đất đai, người Anh và người Scotland, phải bị hủy hoại.

Quá trình này vẫn tiếp tục không thể lay chuyển được cho đến tận ngày nay, khi nó đã gần hoàn thành, nó được ngụy trang một cách đạo đức giả bởi tuyên truyền một cách khôn khéo rằng nó đã giúp đỡ người nghèo bằng cách khấu trừ người giàu. Chẳng có gì thực sự như thế. Nó chính là phá hoại các tầng lớp sống dựa vào đất đai một cách có chủ ý, các tầng lớp đó là người Anh không DT, vai trò của họ dần bị thay thế bởi các tổ chức tài chính Do Thái, những kẻ ăn bám vào họ.

Lịch sử hiện đại nước Anh và nữ hoàng là như thế, cho dù phương Tây có không nói ra.




Nữ Hoàng không áo váy và hoàng tử cắt bao qui đầu!

Hay vương miện đã bị Do Thái lấy từ lâu. Người ta nói Jew’s king queen!

Ngày “hoàng tử bé” nhà William và Kate chào đời, không chỉ Hoàng gia Anh, thần dân của Nữ hoàng, mà toàn bộ “nhân dân thế giới” nô nức đón chào hoàng tử!

Không hiếm hiện tượng lạ, y chang ngày Chúa Jesu nằm trong máng cỏ, cái xứ vịt còi đói khát cũng phát rồ phát dại với thứ hoàng tử xa lắc lơ chả họ hàng thân thích gì với mình: 

Hoàng gia Anh đón người ngoài hành tinh đến hôn lễ?
Hoàng tử nhỏ có vầng hào quang, có ngôi sao sáng rất nhiều quyền lực!



Do Thái tiếm quyền Anh Quốc đã lâu, thực sự đã rất lâu - cuộc đấu lịch sử!

Nhiều con vịt mạnh miệng Hoàng tử Anh sẽ là “nhà lãnh đạo thế giới”! Con mẹ vịt nào nói thế, thì về hỏi ông bà ông vải nhà mày xem có cần nhà lãnh đạo thế giới không?

Ngay lập tức Iran nói về gốc rễ Do Thái ở Hoàng gia Anh. Họ nói công khai hoàng tộc này đã lây nhiễm gốc rễ Do Thái. Không chỉ có vậy, báo Anh như tờ Huffington Post cũng bắt đầu băn khoăn nghe ngóng về người đỡ đầu, về gia phả hoàng tộc, về công nương quá cố Diana. 

Huffington Post viết: "Jewish king and queen? Điều như thế là có thể".

Trong gia phả dòng họ Kate Middleton, vợ hoàng tử William: mẹ Kate là Carol Middleton, con gái của Ronald Goldsmits và Dorothy Herrison, đáng tiếc cả Ronald và Dorothy đều là Do Thái.

Cha mẹ Dorothy Herrison: Robert Herrison và Elizabeth Templ – cả 2 là Do Thái, và Elizabeth Templ đến từ dòng họ Mayer, một dòng họ Do Thái có tiếng ở Anh từ thế kỷ XIX.

Mặc dù cậu hoàng tử nhỏ được rửa tội trong nhà thờ Kitô, nhưng nhiều cậu lại cắt bao qui đầu theo đúng tục lệ Do Thái và Hồi giáo! Điều này được ghi chép như sau:

"Tập tục cắt bao qui đầu cho các hoàng tử xuất hiện trong gia đình hoàng gia từ đầu thế kỷ XVIII khi vương miện bị chiếm đoạt bởi George I. Ở quê gốc Hanover của George, cũng có tập tục cắt bao qui đầu cho các cậu con quyền quí. Ba đứa trai của nữ hoàng: Charles, Andrew and Edward, đều có gì đấy chung với phần lớn đàn ông Do Thái như là cắt bao qui đầu. Nghi lễ cắt này được thực hiện bởi bác sĩ Do Thái Jacob Snoumen…"

Eddie Ericsson viết về việc này: Người ta biết rõ nữ hoàng Elizabeth, cũng như nữ hoàng Victoria thế kỷ XIX, có nguồn gốc từ vua DT David. Điều này, tuy nhiên, lại được chấp thuận ở hoàng gia Anh như cái gọi là huyền thoại Tu viện Sion (Priory of Sion) hơn là trực hệ Judaism.

Thực sự, triều đại Hanover mà hiện tại là Windsors, đến từ Welf, là con cháu của quản gia Dagobert I, thời kỳ Franks (608 - 639), như viết trong tự điển bởi Brockhaus và Efron. Bộ tộc này cùng the Roman Curia nổi loạn trong thế kỷ VII-VIII, giết vua Franks, như “chủng tộc Âu đầu tiên”, chúng chiếm đoạt đế chế Caroling và khi đó Welf trở thành kẻ thù chính của Hohenstaufen.

Khi có Caroling, Godfrey của Bouillon lập ra "Tu viện Sion" – cựu quản gia tiếm quyền lực chính trị và di sản phả hệ của những ai chúng hủy hoại. Điều này đủ để kết luận về Windsors, kẻ đóng giả "Franks" làm “chủng tộc Âu đầu tiên” là như thế nào. Nhưng đáng tiếc, nhiều tác giả phương Tây lại rất bị thuyết phục về nguồn gốc chủng tộc Âu của hoàng gia Anh.

Hiện tại, cũng Eddie Eriksson viết, bộ tộc DT phần phía bắc, liên kết với bộ tộc phía nam là Rothschild, hay con cháu của vua Khazar... và sau này thống trị phương Tây.

Phải nhớ là toàn bộ châu Âu hiện tại, là “nghĩa địa của các dân tộc“, từ Saxons và Britons cho đến người Sorbian của bộ tộc Slavian), trong chiến tranh loạn lạc đã chạy điên cuồng về phía đông thời kỳ tên quản gia nổi loạn giết vua. Sau này họ hình thành các nước ở phía đông, gồm cả Đức, Phổ, Áo, Hung, Nga của bộ tộc Rus… [B]Riêng người Đức đế chế 3 (Third Reich) cũng như cả European ngày nay, lúc nào cũng bị ám ảnh bởi “phức hệ của những tên phản bội”. Người Anh, trái lại cố để sắm vai “phán xử” xoa dịu mối quan hệ với Nga trong thời Do Thái làm “cách mạng tháng 10 vĩ đại 1917-1918” – vương miện Sa Hoàng đã thực sự, theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, bị đem về Anh cho bộ lạc Do Thái.

Đế chế Rus-Franks là nhà nước có luật lệ mẫu mực nhất ở European bị gã quản gia nổi loạn cướp ngôi. Nhà Windsors hiện nay, đang cố cầm đầu phong trào “Đúng đắn chính trị (Political correctness) thì đừng có quên điều đó.


Nền dân chủ vĩ đại không có hiến pháp!



Hiến pháp là đạo luật cơ bản nhất của một nhà nước, qui định những nguyên tắc cơ bản nhất của 1 nhà nước. Nhưng nền dân chủ vĩ đại Anh Quốc lại không có Hiến Pháp. Giải thích điều này, chỉ có thể nói là giới bề trên thống trị, không muốn bị trói buộc trong các điều luật cơ bản của hiến pháp, để có thể bóc lột và ăn bám vào thuộc địa. Làm thế nào để ghi vào hiến pháp quyền khai thác thuộc địa? 

Kể từ thời Albion tối tăm trước khi Chúa Kitô ra đời cho đến ngày nay, nước Anh không có hiến pháp theo đúng nghĩa thống nhất, hay văn bản bằng chữ tường minh. Còn cái gọi là hiến pháp lại là 1 tập các điều luật.

Vì không có ranh giới phân định rõ ràng giữa tiêu chí về quyền hiến pháp và các nhánh luật pháp khác. Luật sư Anh thực hành luật thật sự khó khăn khi xác định quyền của các nhánh luật pháp, khi không có 1 hệ thống luật pháp chính thức mang đặc điểm hoàn toàn trừu tượng. Không có văn bản hiến pháp tương minh, rất khó để nói về 3 thành phần trong nhà nước Anh: quyền nhà nước, quyền dân chúng và các thỏa ước hiến pháp khác. Hiến pháp của Khối liên hiệp vua Anh là 1 tập hợp các luật, các tiền lệ và các qui ước, thỏa thuận về hiến pháp. 

Thực sự không có bất cứ 1 văn bản hiến pháp nào ở Anh. Còn tập các luật là hiến pháp nhưng cũng chẳng hề có văn bản nào qui định luật nào là hiến pháp hay thuộc về hiến pháp mà không phải nằm trong luật khác. Điều này tất yếu phải viện đến cái mà trong pháp luật gọi là “tiền lệ phán xử”. Thứ tiền lệ này đã từ lâu là đặc điểm của nền pháp lý Anh.

Google đưa bằng chứng Nữ Hoàng không áo váy!

Gã khùng nào có thể cãi Nền dân chủ Anh Quốc vĩ đại có hiến pháp chứ, thì cứ tra Google. Để giúp đỡ các công dân thế giới tung hô pháp trị phương Tây và thực hành dân chủ kiểu Tây, google đã dày công lập trang web thu thập đầy đủ tất cả hiến pháp các quốc gia trên thế giới ở 

www.constituteproject.org ;

Nhưng rất tiếc và rất khôi hài khi ở đó không có hiến pháp Anh!

Dĩ nhiên, đám sùng kính hít hà tiêu chuẩn Mỹ - giá trị Tây sẽ lại rên rỉ: Anh có hiến pháp chứ, đó là ‘hiến pháp không viết ra” vì không có văn bản viết ra bằng chữ. Làm thế nào để viết ra văn bản bằng chữ thứ không hề tồn tại. Sẽ thật khôi hài và lố bịch khi có “luật hình sự không viết ra”. Google dù đã cố gắng để giúp đỡ các nhân sĩ thế giới phát triển dân chủ, củng cố pháp trị, nhưng không thể nào viết về pháp trị hay phát triển dân chủ ở Anh, dù có tra dưới cái tên: Great Britain, United Kingdom, England cũng không có hiến pháp; 

Làm thế nào để các nhà thông thái phương Tây dạy dỗ nhân dân thế giới về dân chủ học, pháp trị học mà lại không biết nền dân chủ Anh Quốc vĩ đại không có hiến pháp?

Không có hiến pháp nên, Thượng Nghị viện Anh hay Viện của các quý tộc không được bầu, ít nhất là từ 1952, mà được cha truyền con nối. Điều đó giống như thời cổ đại, trước cả khi Chúa nằm trong máng cỏ, có ngôi sao sáng ở trên trời sa xuống! Dĩ nhiên, có thể nhằm vào 1 quả trứng trong bụng 1 bà chửa nào đó để khi nó oe oe là bổ nhiệm làm cụ Thượng! Nữ Hoàng hoàn toàn không có áo váy!

Do Thái kiểm soát truyền thông Anh

Ở Anh, tình cảnh cũng chẳng khá khẩm gì hơn Mỹ, Do Thái hầu như nắm chặt cả 2 phương tiện truyền thông điện tử và in ấn ở Anh, và do đó gần hình định hình 'dư luận’ quần chúng và chính sách của chính phủ đơn giản bằng cách lựa chọn những tin tức mà họ muốn phổ biến, và phổ biến theo cách nào. Bằng cách này, họ đã thúc đẩy và cổ xúy chính sách "đa văn hóa và đa sắc tộc” để thế giới thứ ba nhập cư và "chống phân biệt chủng tộc" từ đã lâu, họ đã gần như thành công trong việc biến thành quỉ xứ thậm chí là cả những chính sách dù chỉ 1 chút đối lập.

Bị bóp cổ, bị nhồi sọ, thi thoảng đám tây ta lại rú lên “tự do, dân chủ, dân quyền” ặc! ặc! ặc!...

TV VÀ ĐÀI PHÁT THANH

ITV

Mạng lưới truyền hình độc lập (ITV) được chia thành 14 khu vực, tất cả đều được điều khiển bởi 2 công ty của người Do Thái kiểm soát, Carlton Communications plc và Granada plc. Carlton kiểm soát Trung tâm, London, Tây Country, HTV Wales và khu Tây; trong khi Granada kiểm soát Anglia, Border, Granada, London cuối tuần, Meridian, Tyne Tees, và Yorkshire. Do Thái Michael Green đứng đầu Carlton Communications plc., và Do Thái Steve Morrison đứng đầu Granada plc.

Bộ phận Carlton Channels cũng gồm cả 50% London News Network, 25% GMTV và 25% Independent Television News (ITN). Carlton Productions là nhà sản xuất chính cho ITV, sản xuất phim truyền hình, giải trí, truyền hình thực tế, hài kịch, và các chương trình trẻ em, nó đầu tư hơn 200 triệu bảng một năm sản xuất chương trình truyền hình mới cho ITV, BBC, Channel 4, Channel 5 và các kênh truyền hình kỹ thuật số. Nó bao gồm các nhà sản xuất Planet 24, kẻ chịu trách nhiệm về Gay Time TV, và nhà cung cấp các trò chơi định hình Action Time. Carlton International kiểm soát và bán một thư viện 2000 bộ phim và 18000 giờ các chương trình truyền hình cho hơn 100 quốc gia. Carlton America sản xuất khoảng 17 bộ phim truyền hình mỗi năm. Green cũng đồng thời là giám đốc của ITN, nó cung cấp tin tức cho mạng lưới ITV của GMTV Limited và Thomson multimedia ở Pháp. Hắn ta cũng là chủ tịch Media Trust.

Granada plc. sở hữu bảy đài ITV: Anglia, Border, Granada, London cuối tuần, Meridian, Tyne Tees và Yorkshire. Chương trình phát sóng của nó đến 60% hộ gia đình Anh. Các khoản đầu tư ITV khác của nó là ITN (20%), GMTV (25%), London News Network (50%), và Scotland Media Group (18,1%), nó kiểm soát Grampian, và Scotland. Granada Creative sản xuất gần 9000 giờ chương trình truyền hình gốc và phim mỗi năm, bán cho hơn 120 quốc gia. Nó thực hiện 60% các chương trình gốc của ITV Network vào năm 2000.

BBC TV

Giám đốc điều hành đài truyền hình chính thức của nhà nước này là Do Thái Tony Cohen. Còn trước đây Do Thái Alan Yentob là giám đốc (1997-2000), ông ta còn là giám đốc drama, giải trí, và chương trình trẻ em cho tất cả các đài truyền hình BBC. 

Theo tạp chí phát thanh năm 1996, Yentob kiểm soát tất cả các chương trình không thuộc loại tin tức của BBC, kể cả các kênh truyền hình vệ tinh và các kênh tiếng Anh cho World Service. Còn Do Thái vô thần, Alan Bookbinder thì lại đứng đầu bộ phận Tôn giáo và Sắc tộc của BBC kể từ năm 2001.

BBC Radio

Người đàn bà DT Jenny Abramsky là giám đốc của BBC Radio và âm nhạc. Abramsky kiểm soát của tất cả các đài radio của BBC: 1, 2, 3, 4, 5 Live, các hoạt động phát thanh kỹ thuật số của BBC. Abramsky là nhà điều hành quyền lực nhất trong các đài phát thanh ở Anh, cả dịch vụ công cộng hay thương mại: nắm 5 đài phát thanh quốc gia, kiểm soát 49% tất cả khán giả đài phát thanh ở Anh. Bà này có một ngân sách chương trình mỗi năm 290 triệu bảng Anh, 600 nhân viên và bỏ túi 258 ngàn bảng. Abramsky có 30 năm làm việc ở BBC Radio, chỉ tạm ngừng 2 năm làm giám đốc Dịch vụ Tin tức BBC. Abramsky cũng đã là ủy viên hội đồng Công nghiệp Điện ảnh Anh kể từ năm 2000.

BSkyB

British Sky Broadcasting là đài truyền hình lớn ở Vương quốc Anh, và là một phần của đế chế truyền thông toàn cầu News Corporation. Newscorp thuộc sở hữu của Rupert Murdoch, kẻ có mẹ là Do Thái, Elizabeth Green. Theo luật lệ Do Thái, điều này có nghĩa là Murdoch là dân DT. Con gái Murdoch là giám đốc điều hành của BSkyB, kết hôn với một người da đen. British Sky Broadcasting là nhà cung cấp truyền hình trả tiền hàng đầu của Anh và là một trong 250 công ty hàng đầu trên thế giới. Chương trình phát sóng của nó gồm tin tức, giải trí, và các chương trình thể thao cho hơn 10 triệu thuê bao và gia đình ở Anh và Ireland, trong đó bao gồm 5,5 triệu thuê bao dịch vụ truyền hình vệ tinh kỹ thuật số, được phát sóng vào năm 1998 với 140 kênh. Đến năm 1999, kênh truyền hình vệ tinh và truyền hình cáp chiếm hơn 15% tổng số người dùng ở Anh. Murdoch nói về "đức tin của tôi và đức tin của News Corporation trong tính toàn vẹn và xứng đáng của sự nghiệp phục quốc Do Thái Zionist", ông ta giải thích rằng: "Tôi luôn luôn tin tưởng vào tương lai của Israel và các mục tiêu của cộng đồng Do Thái quốc tế."

Pinewood-Shepperton Limited

Pinewood Shepperton là kết quả của việc sáp nhập 2 hãng phim và truyền hình sản xuất hàng đầu của Anh, Pinewood và Shepperton. Nó được điều khiển bởi Do Thái Michael Grade, người cháu của Do Thái Lew Grade, cũng là một nhà sản xuất phim và là một trong những người sáng lập của mạng lưới ITV. Michael Grade trước đây từng điều khiển BBC 1 vào năm 1984, giám đốc Chương trình BBC vào năm 1986, và là giám đốc điều hành của Channel 4 giai đoạn 1988-1997, hắn ta được mệnh danh là tay " tổng biên tập khiêu dâm" như bởi tờ Daily Mail.

LĨNH VỰC BÁO CHÍ

Tờ Express 

Express Newspapers sở hữu Daily Express, Sunday Express, và tờ Daily Star. Daily Express có lượng lưu hành trung bình hàng ngày 927785 tờ, đứng hàng thứ 2 trong thị trường báo giấy của Anh. Sunday Express có lượng xuất bản trung bình 842 ngàn tờ, còn Daily Star là 828823 tờ. Cả Express Newspapers phát hành trung bình 13 triệu tờ báo ở Anh mỗi tuần. Năm 2000, Do Thái Richard Desmond mua lại Express Newspapers, gã này xây dựng cơ đồ sự nghiệp bằng sách báo khiêu dâm.

News International

Rupert Murdoch, như đã nói ở BskyB, cũng sở News International, nó có các tờ báo The Sun, The Times, The Sunday Times, và News of the World. News of the World có lượng phát hành trung bình hàng ngày hơn 4 triệu bản, và The Sun cỡ 3,5 triệu. Đó là 2 tờ báo giấy hàng ngày bán tốt nhất ở Anh, với tổng của 3 tờ là 7,5 triệu bản hàng ngày, có lẽ gấp đôi số rất nhiều người thực sự đọc chúng (có lẽ dùng để gói xôi sáng). Sunday Times có lượng phát hành ít hơn khoảng 1,4 triệu, nhưng cũng là tờ báo tuần bán tốt nhất ở Anh. Tờ The Times có lượng phát hành 717657 bản, cũng là tờ báo ngày bán tốt hàng thứ 2. Tổng thể, đế chế truyền thông News International phân phát hơn 50 triệu tờ báo tuần ở Anh.

Telegraph Group

Nhóm tờ báo lớn ở Anh nữa là Telegraph Group Limited, gần đây Hollinger International Inc đã bán nó cho một công ty thuộc sở hữu của anh em nhà Catholic Barclay, nhà này nổi tiếng hơn trong lĩnh vực nhà băng cùng tên, như từng đề cập trong bài #6. Telegraph xuất bản tờ Daily Telegraph, tờ Sunday Telegraph, tờ Weekly Telegraph, tạp chí Spectator, cũng như các ấn phẩm khác, ít được chú ý hơn, trong đó có tờ The Saturday Telegraph. Mặc dù các chủ sở hữu công khai của những tờ báo này là không Do Thái, nhưng lập trường biên tập vẫn giống y chang các hình thức truyền thông khác ở Anh: kiên cố ủng hộ Do Thái.

Hollinger International, cựu sở hữu những tờ báo này là không DT, và là của Conrad Black. Black lấy nữ DT Barbara Amiel. Hắn ta nói về người Palestine trên tờ Jerusalem Post năm 1993 là "thấp hèn và sơ đẳng", còn Amiel thì bảo họ là “động vật”.

Conrad Black giải thích rằng, nếu các biên tập viên không đồng ý với chúng tôi thì họ sẽ chẳng còn được chúng tôi thuê. Tôi có trách nhiệm đáp ứng tiền lương; do đó tôi cuối cùng sẽ xác định các tờ báo nói gì và làm thế nào để họ sẽ phải chạy.

Associated Newspapers

Tờ báo lưu thông hàng đầu của Associated Newspapers là Daily Mail, nó có lượng phát hành trung bình hàng ngày gần 2,5 triệu. Giám đốc quản lý của Daily Mail là Do Thái Guy Zitter.

Còn Reuters cũng vậy. Tự do dân chủ dân quyền ở đâu nhỉ? Có ai trả lời giúp tôi không?

Cụ H. thông thái tinh tường đã từ lâu từng ví von: Đế quốc như con đỉa có 2 cái vòi, 1 cái bám vào thuộc địa, 1 cái bám vào chính quốc. Cả 2 cái vòi đều hút máu hút mủ và mập ú. Nếu chỉ chặt đứt 1 cái vòi, con đỉa đế quốc này vẫn sống và cái vòi kia lại mọc ra. Nhân dân VN và nhân dân thế giới thứ 3 đã vùng lên chặt đứt cái vòi thuộc địa. Nhân dân Anglo-Saxon hèn hạ và đần độn đã không vùng lên tự giải phóng mình, xóa bỏ áp bức bất công. Ai có thể giúp họ? Chỉ có người Trung Quốc!

6 công ty Do Thái kiểm soát 96% truyền thông Mỹ

Quyền lực để tẩy não, lừa đảo, dối trá và đánh lạc hướng. Người Mỹ đang trả giá cho sự ngu đần tập thể. 

"Bạn biết rất rõ, và những người Mỹ ngu dốt cũng biết rõ như thế, rằng chúng ta kiểm soát chính phủ của họ, bất kể ai ngồi trong Nhà Trắng. Bạn thấy, tôi biết điều đó và bạn biết điều đó rằng không một TT Mỹ nào có thể ở vào vị trí thách thức chúng ta, ngay cả nếu chúng ta làm những việc không thể tưởng tượng được. Những gì họ (Mỹ) có thể làm đối với chúng ta? Chúng ta kiểm soát Quốc Hội, chúng ta kiểm soát các phương tiện truyền thông, chúng ta kiểm soát công nghiệp giải trí, và chúng ta kiểm soát tất cả mọi thứ ở Mỹ. Tại Mỹ, bạn có thể chỉ trích Chúa, nhưng bạn không thể chỉ trích Israel…" Tzipora Menache

Thực tế việc DT kiểm soát truyền thông Mỹ

Walt Disney là hãng truyền thông lớn nhất hiện nay. Chủ tịch và giám đốc điều hành là Michael Eisner, một DT. Đế chế Disney do một người được giới truyền thông mô tả là “đồng bóng” kiểm soát, kể cả một vài công ty sản xuất chương trình TV (Đài truyền hình Walt Disney, Touchstone Television, Đài Truyền hình Buena Vista), các mạng cáp của nó có 14 triệu thuê bao, và hai công ty sản xuất video. Cũng như các hãng phim ảnh, tập đoàn Walt Disney Picture, do Joe Roth DT cầm đầu, bao gồm Touchstone Pictures, Hollywood Pictures, và Caravan Pictures. Disney cũng sở hữu các hãng phim Miramax, do anh em DT Weinstein điều hành. Khi hãng Disney còn do gia đình không DT Disney quản lý trước khi bị Eisner nắm quyền kiểm soát năm 1984, nó là một hãng giải trí gia đình lớn và lành mạnh. Trong khi vẫn giữ các quyền lợi đối với Snow White, dưới trướng Eisner, Disney đã mở rộng sang lĩnh vực tình dục và bạo lực. Ngoài ra, nó còn có 225 chi nhánh tại Hoa Kỳ và một phần là chủ sở hữu của một số hãng truyền hình châu Âu. Chi nhánh cáp ABC, ESPN, do DTSteven Bornstein là chủ tịch và giám đốc điều hành. Tập đoàn Walt Disney cũng nắm phần hùn kiểm soát trong Lifetime Television và hãng cáp mạng Arts & Entertainment Network . ABC Radio Network sở hữu 11 trạm phát AM và 10 trạm FM, ngoài ra trong các thành phố lớn như New York, Washington, Los Angeles, có trên 3400 chi nhánh. Mặc dù chủ yếu là một công ty viễn thông, Capital Cities/ABC đã kiếm được hơn $1 tỷ trong lĩnh vực xuất bản năm 1994. Nó sở hữu 7 tờ báo ngày, ấn phẩm Fairchild, Chilton, và tập đoàn xuất bản Diversified. 

Time Warner, Inc, là kẻ có uy quyền lớn thứ 2 trong làng truyền thông thế giới. Vị chủ tịch hội đồng và CEO Gerald Levin, là một DT. HBO là công ty con của Time Warner là công ty có mạng cáp trả tiền lớn nhất nước Mỹ. Warner Music còn hơn là công ty ghi âm lớn nhất thế giới, với 50 thương hiệu, trong đó lớn nhất là Warner Brothers Records, do Danny Goldberg cầm đầu. Còn Stuart Hersch là chủ tịch của Warnervision, và công ty sản xuất video Warner Music. Goldberg và Hersch đều là DT. Warner Music là kẻ sáng lập ban đầu thể loại "Rap găng tơ/Gangsta rap". Mặc dù còn có sự tham gia của Interscope Records, hãng này đã giúp phổ biến cái thể loại trữ tình sinh động rõ ràng thúc giục người da đen có hành vi bạo lực chống người da trắng. Hơn nữa, ngoài âm nhạc và cáp mạng, Time Warner còn dính líu sâu vào lĩnh vực sản xuất phim (Warner Brothers Studio) và xuất bản. Bộ phận xuất bản của Time Warner do một chủ bút DT là Pearlstine Norman cầm đầu. Đó là nhà xuất bản tạp chí lớn nhất nước Mỹ (Time, Sports Illustrated, People, Fortune). Khi Ted Turner, một người không DT bỏ thầu mua CBS năm 1985, đã có náo loạn trong làng truyền thông cả nước Mỹ.

Ông Turner đã làm giàu trong lĩnh vực quảng cáo và sau đó đã xây dựng thành công mạng cáp truyền hình tin tức là CNN. Mặc dù ông Turner thuê một số DT làm việc trong những vị trí điều hành chủ chốt trong CNN và không bao giờ công khai đối đầu với quyền lợi DT, ông là một người có lòng tự trọng và cá tính mạnh, nhưng cũng được chủ tịch hãng CBS, William Paley (DT tên thật Palinsky) kính trọng, cũng như các thành phần DT bất trị khác ở CBS: kẻ buông súng lúc nào đó có thể quay súng chống lại họ. Hơn nữa, phóng viên DT Daniel Schorr, kẻ đã từng làm việc cho ông Turner, công khai kết tội ông chủ cũ của hắn có thành kiến cá nhân không ưa DT. Để chặn Turner tham gia thầu, ban điều hành CBS mời các tỉ phú DT Laurence Tisch, ông chủ các rạp chiếu phim, khách sạn, bảo hiểm, và thuốc lá đến mua lại 1 cách "thân thiện" công ty, từ 1986 đến 1995 Tisch là chủ tịch và Giám đốc điều hành của CBS, loại bỏ bất kỳ mối đe dọa ảnh hưởng không DT nào ở đây. Các nỗ lực của Turner để mua được một mạng lưới lớn đã bị Levin của Time Warner cản trở, hắn ta sở hữu gần 20% cổ phiếu CBS và có quyền phủ quyết vụ mua bán lớn. 

Viacom Inc, của DT Sumner Redstone (con của Murray Rothstein) là hãng truyền thông lớn thứ 3 Mỹ, có thu nhập $10 tỉ một năm. Viacom sản xuất và phân phối các chương trình truyền hình cho mạng cáp lớn hàng thứ 3, nó sở hữu 12 đài truyền hình và 12 đài phát thanh, nó còn sản xuất phim thông qua Paramount Pictures, do nữ DT Sherry Lansing nắm. Bộ phận xuất bản của nó gồm Prentice Hall, Simon&Schuster, và Pocket Books. Nó phân phối video qua hơn 4000 cửa hàng. Xếp Viacom tuyên bố rằng mình nổi tiếng, là nhà cung cấp dịch vụ chương trình cáp lớn nhất thế giới, qua các mạng lưới Showtime, MTV, Nickelodeon, và các mạng lưới khác. Kể từ năm 1989, MTV và Nickelodeon đã chiến thị phần ngày càng lớn trong giới khán giả truyền hình trẻ. 

Với top 3, và còn hơn cả lớn nhất trong tay DT, thật khó để tin rằng mức độ kiểm soát quá mức như thế là không có chủ tâm, nỗ lực có tính toán của giới DT từ trước. Còn những hãng truyền thông lớn khác thì sao? Số 4 trong danh sách là News Corporation của Rupert Murdoch, ông ta cũng sở hữu Fox Television và sở hữu và hãng phim 20th Century Fox. Murdoch không phải DT nhưng Peter Chermin, người đứng đầu hãng phim của Murdoch và cũng giám sát sản xuất truyền hình là DT. 

Số 5 là tập đoàn Sony Nhật Bản, có chi nhánh ở Mỹ là Sony Mỹ, có điều hành là Michael Schulhof, một DT. Alan Levine,1 DT khác nắm Sony Pictures. 

Hầu hết các hãng sản xuất phim và truyền hình không thuộc về các hãng lớn cũng do DT kiểm soát. Ví dụ, New World Entertainment, như một nhà phân tích truyền thông tiết lộ là "nhà sản xuất chương trình độc lập chủ yếu ở Mỹ," là sở hữu của Ronald Perelman, một DT. Công ty có tiếng khác và nhỏ hơn là Dreamworks SKG, hoàn toàn trong lĩnh vực ăn kiêng của DT. Dream Works được thành lập vào năm 1994 được ông trùm David Geffen, cựu chủ tịch Disney Pictures Jeffrey Katzenberg và đạo diễn Steven Spielberg quảng cáo rùm beng. Tất cả 3 kẻ này là DT. Công ty sản xuất phim, làm phim hoạt hình, chương trình truyền hình, và ghi âm. @ hãng sản xuất lớn khác, MCA và Universal Pictures, đều thuộc sở hữu của công ty Seagram Ltd. Chủ tịch và giám đốc điều hành của Seagram, thùng rượu khổng lồ, là Edgar Bronfman Jr., kẻ này chủ tịch Hội nghị DT thế giới. Người ta biết DT đã kiểm soát việc sản xuất và phân phối phim những ngày khởi đầu ngành công nghiệp điện ảnh trong thập kỷ đầu của thế kỷ 20. Họ vẫn kiểm soát nó cho đến ngày nay. 

Phim sản xuất từ 5 hãng phim lớn nói trên Disney, Warner Brothers, Sony, Paramount (Viacom), và Universal (Seagram)-chiếm 74% thu nhập ngành giải trí 8 tháng đầu tiên năm 1995. 3 mạng truyền hình cáp lớn nhất từng là ABC, CBS và NBC. Với sự hợp nhất của các đế chế truyền thông, cả ba đã không còn là thực thể độc lập. Trong khi hình thức là độc lập thì cả 3 đều nằm dưới sự kiểm soát của DT từ ngày khởi đầu của nó: ABC của Leonard Goldenson, CBS đầu tiên của William Paley và sau đó là của Lawrence Tisch, và NBC đầu tiên của David Sarnoff và sau đó của con trai ông ta Robert. 

Trong vài thập kỷ qua, các mạng lưới này đã bố trí đầy nhân viên DT từ trên xuống dưới, và cốt lõi DT của mạng lưới truyền hình đã không hề thay đổi khi các tập đoàn khác tiếp quản. Chất chuột chết hiện đầy trên TV, đặc biệt trong lĩnh vực tin tức truyền hình mùi chuột chết bốc lên khăm khẳm. Như đã nói, ABC là một phần của hãng Disney thuộc Eisner, và tất cả các nhà điều hành sản xuất của chương trình tin tức trong ABC là DT: Victor Neufeld (20-20), Bob Reichbloom (Good Morning America), và Rick Kaplan (World News Tonight). CBS đã được Westinghouse Electric mua gần đây. Tuy nhiên, kẻ DT tên là, Eric Ober do Lawrence Tisch bổ nhiệm vẫn còn nguyên chức chủ tịch của CBS News. Ở NBC, nay thuộc sở hữu của General Electric, chủ tịch NBC News là DT Andrew Lack, cũng như các DT khác: điều hành sản xuất Jeff Zucker (Today), Jeff Gralnick (NBC Nightly News), và Neal Shapiro (Dateline). 

Lĩnh vực truyền thông in ấn, sau tin tức truyền hình cũng khai mùi nước tiểu chuột, đặc biệt khẳm là các tờ báo ra hàng ngày. 60 triệu tờ báo được bán hàng ngày và được chia sẻ cho 1500 nhà xuất bản khác nhau. Ai đó có thể kết luận rằng, số lượng tuyệt đối các tờ báo khác nhau khắp nước Mỹ tạo ra sự bảo vệ an toàn trước nguy cơ bị DT thôn tính và bóp méo. Tuy nhiên, đó là sai lầm, có rất ít sự độc lập, ít cạnh tranh, và càng ít sự đóng góp cho những lợi ích của người Mỹ mà là một người theo dõi bình thường trông đợi.

Những ngày khi mà hầu hết các thành phố và ngay cả thị trấn có một vài tờ báo độc lập, sở hữu là dân địa phương quan hệ gần gũi với cộng đồng đã trôi qua. Ngày nay, hầu hết các tờ báo "địa phương" do một số ít kẻ của các hãng lớn sở hữu, những kẻ điều hành kiểm soát sống và làm việc xa hàng trăm hàng ngàn dặm. Thực tế là chỉ có khoảng 25% của 1500 tờ báo trên toàn nước Mỹ có sở hữu độc lập, phần còn lại thuộc về một chuỗi là chủ của nhiều tờ báo. Và trong số 25% đó chỉ có một số ít đếm trên đầu ngón tay là đủ lớn để duy trì đội ngũ nhân viên viết tin bài một cách độc lập bên ngoài cộng đồng của họ, phần còn lại phụ thuộc từ ít đến toàn bộ vào thông tin quốc tế và quốc gia của các hãng lớn khác. 

Trong các tờ báo ra hàng ngày của Mỹ, thì đế chế Newhouse của anh em DT Samuel và Donald còn hơn là một minh hoạ cho việc thiếu sự cạnh tranh thực sự: nó cũng đồng thời làm sáng tỏ sự thèm muốn vô độ của dân DT khi phơi bày cho tất cả các cơ quan ngôn luận thấy sự kiểm soát quan điểm mà qua đó chúng kìm kẹp chặt họ. Newhouses sở hữu 26 tờ báo hàng ngày, bao gồm một số tờ lớn và quan trọng, chẳng hạn như Cleveland Plain Dealer, Newark Star-Ledger, và New Orleans Times-Picayune; khối xuất bản sách thương mại lớn nhất đất nước, Random House với tất cả các các chi nhánh của nó; Newhouse Broadcasting gồm 12 trạm phát sóng và 87 hệ thống TV cáp, gồm cả một vài mạng cáp lớn nhất đất nước; Tờ Sunday supplement Parade, lưu hành hơn 22 triệu bản mỗi tuần; khoảng hai chục tạp chí, bao gồm New Yorker, Vogue, Madmoiselle, Glamour, Vanity Fair, Bride's, Gentlemen's Quarterly, Self, House&Garden, và tất cả các tạp chí khác toàn bộ của Conde Nast. Đế chế truyền thông DT này do Samuel Newhouse, một người nhập cư từ Nga sáng lập gần đây. Gia đình Newhouse đã ngốn ngấu biết bao nhiêu tờ báo khác nhiều đến mức nó gặp phải một thực tế là người đặt báo của nó không còn ủng hộ nó nữa, ngoài những kẻ đặt thuê quảng cáo ở nó. Nó thu lợi nhuận từ quảng cáo-không phải là một sự thay đổi nhỏ tự chủ từ người đọc-và chiếm phần lớn lương trả của chủ bút cùng lợi nhuận của chủ sở hữu. Bất cứ khi nào các nhà quảng cáo lớn trong một thành phố chọn ưu tiên làm ăn với một tờ báo hơn là những tờ khác, tờ báo được ưu ái sẽ phát đạt trong khi các đối thủ của nó sẽ chết. Kể từ đầu thế kỷ 20, khi đám DT hám lợi ở Mỹ trở thành một thế lực thống trị nền kinh tế, thì cũng nhanh chóng vững chắc lần lượt các tờ báo Mỹ rơi vào tay chúng, đi cùng sự suy tàn không thể đảo ngược của những tờ báo không DT-chủ yếu là do hậu quả của chính sách chọn lọc quảng cáo của các nhà buôn DT. Hơn nữa, ngay cả những tờ báo vẫn còn trong tay không DT sở hữu hay quản lý thì cũng tồn tại quá phụ thuộc vào lợi nhuận thu được từ quảng cáo của DT đến mức chính sách biên tập và đưa tin bị DT ép buộc trên qui mô lớn theo DT thích hay không thích. Nó đúng cho các tờ báo kinh doanh ở đâu đó rằng ai thổi sáo kẻ đó tạo ra giai điệu.

Ba tờ báo DT 

Tiêu diệt cạnh tranh và thiết lập độc quyền cục bộ phổ biến trong lĩnh vực tin tức và dư luận là biểu hiện của việc tăng cường kiểm soát báo chí toàn nước Mỹ của DT. Dẫn đến hậu hoạ DT có tiềm năng sử dụng báo chí như một công cụ phục vụ cho chính sách DT mà không có gì để chống lại, minh hoạ rõ ràng nhất là 3 tờ báo có uy thế và ảnh hưởng lớn nhất: New York Times, Wall Street Journal, và Washington Post. 3 tờ này thống trị thủ đô chính trị và tài chính Mỹ, là những tờ báo đặt ra xu hướng và nguyên tắc chỉ đạo cho gần như tất cả các tờ báo khác. Chúng là những kẻ quyết định những gì là tin tức được đăng và những gì thì không, từ cấp độ quốc gia đến cấp độ quốc tế. Chúng tạo ra tin tức, những kẻ khác chỉ đơn thuần là sao chép nó, và tất cả 3 tờ báo này đều nằm trong tay DT. New York Times thành lập 1851 bởi 2 người không DT Henry Raymond và George Jones. Sau khi họ chết, nó đã bị một trùm xuất bản DT mạnh là Adolph Ochs mua từ tài sản gia đình Jones năm 1896. cháu trai cả của Adolph Ochs là Arthur Ochs Sulzberger Jr, hiện là chủ báo và CEO. Điều hành biên tập là Max Frankel, và quản lý biên tập là Joseph Lelyveld. Cả hai đều là DT. Gia đình Sulzberger cũng sở hữu, thông qua hãng New York Times, 33 tờ báo khác, kể cả Boston Globe; 12 tờ tạp chí, kể cả tạp chí McCall’s and Family Circle có số phát hành hơn 5 triệu bản mỗi số; 7 đài phát thanh và truyền hình, hệ thống truyền hình cáp; 3 công ty xuất bản sách. Dịch vụ New York Times News truyền tải nội dung,hình ảnh, tin tức theo đường dây từ New York Times đến 506 tờ báo khác, các hãng tin tức, và các tạp chí. 

Tương tự như tầm quan trọng quốc gia là Washington Post, mà cách thành lập của nó "để lọt ra" từ đầu đến cuối tin tức các tổ chức chính phủ ở Washington, có chân bên những tin tức liên quan đến chính quyền liên bang. Washington Post, cũng như New York Times, có nguồn gốc không DT. 

Nó được Stilson Hutchins thành lập năm 1877, John McLean mua lại của Hutchins từ 1905, sau này là John McLean thừa kế. Trong tháng sáu 1933, tuy nhiên, vào lúc đỉnh điểm của sự mất giá, tờ báo buộc phải phá sản. Nó đã được Eugene Meyer mua tại cuộc đấu giá phá sản, Meyer là một DT nghành tài chính. Washington Post bây giờ do Katherine Meyer Graham, cháu gái của Eugene Meyer nắm. Bà ta cũng là cổ đông chính và chủ tịch hội đồng quản trị của hãng cùng tên Washington Post. Năm 1979, bà bổ nhiệm bà con trai Donald làm chủ tờ báo. Donald bây giờ cũng nắm trụ cột chủ tịch và CEO hãng Washington Post. Hãng Washington Post có một số công ty truyền thông khác nắm các tờ báo, truyền hình, tạp chí,đánh kể nhất là tạp chí 2 tuần 1 kỳ Newsweek. Tờ báo Wall Street Journal bán 1,8 triệu bản mỗi ngày trong tuần, là tờ báo ra hàng ngày lớn nhất nước Mỹ. Nó cũng là sở hữu của Dow Jones&Company một công ty New York xuất bản 24 tờ báo ngày khác và tờ báo tài chính hàng tuần khổ nhỏ Barron cũng như những tờ báo khác. Chủ tịch và CEO của Dow Jones là Peter Kann, một DT. 

Kann cũng giữ ghế chủ tịch và chủ tờ Wall Street Journal. Hầu hết các tờ báo lớn khác ở New York đều không nằm trong tay ai khác ngoài New York Times và Wall Street Journal. New York Daily News là của nhà bất động sản DT Mortimer B. Zuckerman. Village Voice là tài sản riêng của Leonard Stern, tỉ phú DT, chủ nhân hãng cung cấp phim Hartz Mountain.

Các hàng truyền thông khác 

Câu chuyện về các hãng truyền thông khác thì cũng tương tự như lĩnh vực truyền hình, phát thanh và báo chí. Để ý là, ví dụ như tạp chí tin tức. Chỉ có 3 tờ có tiếng tăm ở Mỹ: Time, Newsweek, U.S. News và World Report, với lượng phát hành hàng tuần 4,1 triệu bản và do các chi nhánh của Time Warner Communications xuất bản. CEO Time Warner Communications là DT Gerald Levin. Newsweek, như đã nói ở trên, do Washington Post xuất bản, dưới quyền nữ DT Katherine Graham Meyer. Lượng phát hành hàng tuần 3,2 triệu bản. U.S. News & World Report lượng phát hành 2,3 triệu bản/tuần, là của DT Mortimer Zuckerman, kiêm xuất bản. Zuckerman cũng sở hữu Atlantic Monthly, tờ New York khổ nhỏ và tờ Daily News lớn thứ 6 nước Mỹ. Trong số các nhà xuất bản sách lớn, DT cũng chiếm lĩnh tương tự. 3 trong số 6 nhà xuất bản lớn nhất ở Mỹ, theo nhà xuất bản Weekly là của DT hay do DT kiểm soát. Lớn nhất trong số 3 nhà này là Random House (với rất nhiều chi nhánh, bao gồm Crown Publishing), thứ 3 là Simon&Schuster, và số 6 là Time Warner Trade (bao gồm cả Warner Books and Little, Brown). Một nhà xuất bản đặc biệt quan trọng là Western Publishing. Mặc dù nó chỉ đứng hàng 12 về ui mô trong số các nhà xuất bản Mỹ, nhưng nó đứng đầu trong lĩnh vực sách trẻ em, với hơn 50% thị phần. Chủ tịch và giám đốc điều hành của nó là Richard Snyder, một DT vừa thay thế Richard Bernstein, cũng là DT.

Hậu quả của việc DT kiểm soát truyền thông 

Có những sự thật là DT đã kiểm soát truyền thông đại chúng Mỹ. Bất cứ ai bỏ ra vài giờ trong thư viện lớn đều có thể kiểm tra tính xác thực của việc này. Hy vọng rằng cái sự thực đó ít nhất cũng không làm phiền ai cả. Có nhóm thiểu số nào như DT chiếm 2% dân số Mỹ được phép nắm quyền lực to lớn như vậy? Chắc chắn là không và dân chúng mà niềm tin như được diễn tả trong Talmud, lại có quyền quyết định chúng ta sẽ đọc cái gì hay xem cái gì, ảnh hưởng của nhóm thiểu số quyền lực này định hình tư duy chúng ta cho phù hợp với lợi ích riêng Talmudic của chúng, lợi ích mà như chúng ta đã chứng tỏ là đi ngược lại lợi ích của đa số chúng ta. Bằng cách cho phép DT kiểm soát truyền thông giải trí và tin tức của chúng ta, chúng ta đang làm nhiều hơn là chỉ đơn thuần là trao cho họ uy lực quyết định lên hệ thống chính sách của chúng ta và kiểm soát toàn bộ chính phủ chúng ta; chúng ta cũng đang cho họ kiểm soát tâm hồn và trí tuệ con em của chúng ta, những người mà thái độ và ý tưởng bị khuôn hình theo truyền hình và phim DT nhiều hơn là cha mẹ của họ, trường học của họ, hay bất cứ ảnh hưởng nào khác của họ.

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...