Davos, WHO và Trật tự thế giới mới!

 

Độc tài WHO và Davos là con đường dẫn đến N.W.O

Khuân mặt vô hồn như được nặn bằng sáp, vị sáng lập kiêm Chủ tịch Diễn đàn Kinh tế Thế giới Davos (WEF) Klaus Schwab đang thúc giục nghị sự chuyên chế toàn diện của WHO trong lĩnh vực y tế vượt qua tất cả chủ quyền quốc gia và luật lệ quốc tế về các biện pháp y tế bằng cách chuyển giao toàn quyền chống dịch bệnh từ các quốc gia sang cho WHO.

Đứng sau việc thành lập WHO năm 1948 là tỉ phú Rockefeller, còn hiện nay tổ chức tội phạm này bị gọi sai lạc là Tổ chức Y tế Thế giới.

Đây là những kế hoạch đang được Schwab ráo riết thực hiện và cũng là những gì chính quyền Biden khởi xướng trong việc sửa đổi Quy định Y tế Quốc tế (IHR), bao gồm một Hiệp ước mới về đại dịch, được phê chuẩn bởi một “Hội đồng Y tế Thế giới” nào đó không được đại diện các nước bầu ra hay chấp nhận. Có lẽ là vào cuối tháng 5 năm 2023, nó sẽ ra đời và sẽ có hiệu lực vào năm 2024.

Đứng sau Davos và WHO là giới thượng lưu lưu manh ngồi trong bóng tối với tham vong thống trị toàn bộ nhân loại. Giới này gồm các tổ chức tài chính-ngân hàng khổng lồ, các nhà tài trợ lớn nhất của Diễn đàn Davos hay còn gọi theo phong cách “Chicago boys” là “Davos boys”.

Klaus Schwab đã nhiều lần khoe khoang rằng Davos là vườn ươm các nhà lãnh đạo toàn cầu, ông ta kể nhiều cái tên được bổ nhiệm vào các vị trí thủ tướng hoặc tổng thống đến từ Học viện các nhà lãnh đạo trẻ toàn cầu (YGL) như Justin Trudeau (Canada); Emmanuel Macron (Pháp); Mark Rutte (Hà Lan); Angela Merkel (Đức); và Olaf Scholz, đương kim Thủ tướng Đức.

Vật thể từ trong túi Rockefeller chui ra hiện đang bị Bill Gates điều khiển, ông ta là một trong những nhà tài trợ chính của WHO. Mới đây, Bill đem chính trị gia Ethiopia đáng ngờ, tên là Tedros Adhanom Ghebreyesus lên làm lãnh đạo WHO. Tedros đã lâu “làm bạn” với Bill và là cựu Giám đốc điều hành của GAVI Vax-Alliance, cũng được thành lập và tài trợ bởi “Quỹ từ thiện” của Bill Gates. Đó là tất cả những gì phải làm để WHO, một cơ quan của LHQ trở thành con bò dát vàng của Bill.

Nếu các Quy định Y tế Quốc tế và Thỏa thuận Đại dịch mới này được Đại hội đồng Y tế Thế giới thông qua vào cuối tháng 5 năm 2023, thì thế giới (hiện có 194 Quốc gia Thành viên của WHO) sẽ sống trong “độc quyền chuyên chế về y tế” của WHO.

WHO khi đó được trao quá nhiều quyền lực đối với các quốc gia độc lập, có khả năng bỏ ra ngoài hiến pháp và luật lệ, tự quyết định một căn bệnh nào đó có được coi là đại dịch, có cưỡng bức tiêm chủng hàng loạt hay không và bán loại thuốc điều trị nào theo chỉ định hay không.

Ví dụ, WHO sẽ quyết rằng từ giờ trở đi, bệnh cúm mùa là đại dịch, sau khi truyền thông tung ra hàng loạt tin tức con số thiệt mạng hàng năm cao hơn dịch Covid. Còn bắt đầu với Covid, WHO quyết rằng chỉ có mR.N.A mới được coi là vắc xin!

Giống như công nghệ vi-rút đã gây ra hàng chục triệu ca tử vong trên khắp thế giới bằng vắc-xin covid. Tất nhiên, điều này không được thừa nhận một cách công khai, nhưng số liệu thống kê về tỷ lệ tử vong quá cao, đặc biệt là ở các nước phương Tây, hay còn gọi là "Bắc địa cầu", đã nói lên điều đó. Con số tử vong lớn là ở các quốc gia tiêm chủng đầy đủ.

Tiến sĩ Mike Yeadon, cựu phó chủ tịch và nhà khoa học trưởng tại P.fizer đã nhiều lần nói trong các cuộc phỏng vấn và các phát biểu đặc biệt của mình rằng sự chết hàng loạt là thực, có khả năng xảy ra do chiến dịch tiêm chủng bắt buộc làm suy giảm hệ thống miễn dịch.

Ngày nay, các nhà khoa học nói thật và các bác sĩ y khoa cảnh báo: “Không nên tiêm chủng, rất nguy hiểm cho sức khỏe của bạn, mũi tiêm có thể giết chết bạn”. Hoặc chúng có thể làm bạn tàn tật suốt đời.

Đừng để bị trói buộc bởi tổ chức trá hình, tội phạm WHO của LHQ. Ngửa mặt lên giời mà hứng thì chỉ có phân chim!



 

Một lần nữa về chiến tranh!

Nhân loại một lần nữa bên bờ vực Thế chiến. Cách lý giải nguyên nhân từ góc độ ý thức hệ hay chủ nghĩa Marx đã không còn có thể. Nhưng có một khoa học khác được áp dụng, đó là Địa chính trị.

Đại tá Lê Thế Mẫu là người am hiểu khoa học này, không phải tự nhiên mà ông thường xuyên được mời đến các Hội thảo, các buổi phỏng vấn. Nhưng cũng đáng tiếc là có mỗi ông, gần như đơn độc.

Geopolitics – Геополитика, khoa học địa chính trị phương Tây ra đời cũng gần như cùng thời chủ nghĩa Marx. Nó nghiên cứu các mô hình địa lý-chính trị chung, tránh đề cập riêng biệt, tách rời và thái cực hóa động cơ thuần túy chính trị hay ý thức hệ cũng như các quyết định luận thiên về địa lý hay kinh tế. Địa chính trị nghiên cứu các chu kỳ và cấu trúc chính trị thế giới, sự biến đổi của trật tự thế giới, mã và vectơ phát triển của các quốc gia, nguyên nhân và sự trỗi dậy cũng như sụp đổ của các cường quốc. Qua đó, có thể đưa ra vector phát triển của các sự kiện, nói cách khác là dự báo, dự đoán các xu hướng.

Có thể nói rằng, theo các khái niệm này, địa chính trị như không gian mà trên đó các quốc gia ra đời, sống và chết, nó quyết định số phận của mọi dân tộc và đặc điểm của quốc gia đó. Chính không gian địa chính trị quyết định sự ra đời của các nền văn minh với mục tiêu, nhiệm vụ và lợi ích của chúng.

Ngày nay, thuật ngữ này thường được nghe thấy từ nhiều chính trị gia thuộc các khuynh hướng khác nhau.  Tuy nhiên, có một chính khách, một chính trị gia đặc biệt, nhà sáng lập đảng LDPD ở Nga. Đó là ông Vladimir Zhirinovsky. Những dự đoán địa chính trị của ông hiện nay đang trở thành sự thật với độ chính xác đáng kinh sợ. Có thể các bạn không biết, TT Nga V. Putin quản lý hành chính LB Nga theo các vùng, mà không phải các tỉnh. Có 8 vùng tất cả, và tất cả điều này đều thực hiện theo gợi ý của ông Zhirinovsky.

Giới theo chủ nghĩa Marx, thậm chí cả giới theo chủ nghĩa Lenin, đáng tiếc, chưa bao giờ đưa ra được một dự báo nào đạt được độ chính xác như vậy trong toàn bộ lịch sử hơn một trăm năm của họ.

Chủ nghĩa Marx coi địa chính trị là khoa học tư sản và thường phớt lờ nó. Nhưng giới chủ nghĩa Marx người Nga lại luôn ủng hộ một nền văn minh duy nhất – văn minh phương Tây châu Âu. Nghịch lý này quả là kỳ lạ. Trong khi Nga bị coi thường là quốc gia lạc hậu, và tất cả các vấn đề của nó được nhìn nhận theo cách quản lý lỗi thời so với phương Tây. Và cũng trong sự ngu ngốc bỏ qua những phát triển lý thuyết của mình trong lĩnh vực xây dựng một tương lai tươi đẹp. Họ nói rằng quyền lực cổ đại kiểm soát những người cổ đại. Và tất cả điều này được kết nối với lợi ích giai cấp. Đây là trục chính của lịch sử thế giới. Do đó, việc tiêu diệt những kẻ áp bức và giải phóng lao động là con đường thực sự đi tới hòa bình thế giới và chủ nghĩa cộng sản trên toàn thế giới trong thì tương lai. 

Đương nhiên, theo chủ nghĩa Marx-Lenin, chỉ có giai cấp và đấu tranh giai cấp cho nên không cần quốc gia và cũng không cần toàn vẹn lãnh thổ. Cũng chắc chắn “dân tộc Nga vĩ đại” là điều ghê tởm. Lập luận về "nền văn minh nga" chỉ là một cách áp bức các dân tộc khác và chính người Nga!

Nhưng ở đây, theo quan điểm địa chính trị, cũng như thấy được rõ ràng qua các sự kiện đúng như ông Ttg Nga Pyotr Stolypin nói: “Dân chúng, không có ý thức dân tộc, là cái chuồng phân, nơi nảy nòi ra thứ dân khác”.

Tương tự, nếu các bạn không ủng hộ tinh hoa đất nước mình, các bạn sẽ làm thằng hầu cho những kẻ ngoại quốc khác.

Hiểu điều này, và với mục đích phá hủy Nga, Trotsky đã điên cuồng kêu gọi tiêu diệt không thương tiếc bất kỳ ai mang kinh nghiệm lịch sử: chủ đất, nhà tư bản, quan chức, linh mục, và thậm chí cả những người lao động trí óc - kỹ sư và các chuyên gia khác. Hắn ta lập luận rằng, không làm điều này thì họ sẽ lại nắm giữ quyền lực. Rốt cuộc, đó là lý do sâu sa của các cuộc đàn áp chính trị vô độ trong những năm 1918-1930 ở Liên Xô.

Nhưng ở đây có câu hỏi: Nếu không có địa chính trị, hay cụ thể hơn không có quốc gia, không có chủ quyền lãnh thổ thì Chủ nghĩa Marx rốt cuộc có phải là một lý thuyết khoa học hay không, hay là một cách để giai cấp vô sản ly khai với nhà nước?

Loại bỏ các khẩu hiệu tốt đẹp về chế độ nào đó trong tương lai, thì có thể thấy ở mọi cuộc Cách mạng đều có một kết cục: các đối thủ cạnh tranh địa chính trị bị loại bỏ bằng chính đôi tay của họ với sự giúp đỡ ủng hộ của "giai cấp vô sản" ngu ngốc, bị lừa gạt bằng trí tưởng tượng được hưởng thụ no đủ sung sướng.

Trong khoa học địa chính trị, đời sống của "nền văn minh nhà nước" có thể so sánh với một sinh vật sống. Nó càng có tổ chức phức tạp thì càng ở vị trí cao trong các bước phát triển và tiến hóa. Đơn giản hóa các quá trình phức tạp xảy ra trong đó chỉ dẫn đến cái chết.

Ví dụ, chia một đất nước thành 2 giai cấp tư sản và vô sản một cách đơn giản rồi cho rằng 2 giai cấp phải chiến đấu với nhau trong mâu thuẫn đối kháng chỉ tất yếu dẫn đến sụp đổ nhà nước. Phải rất lâu trên đống tro tàn của mọi cuộc cách mạng, mầm sống lành mạnh mới hồi sinh. Stalin mất 20 năm, Putin mất 20 năm.

Đó cũng là lý do để I. Stalin nói Mao cần phải đọc Marx, còn chúng ta (người Nga) phải từ bỏ Marx.

Nhưng ở một chiều khác, sự phức tạp nảy sinh dẫn đến mất kiểm soát trong địa chính trị cũng dẫn đến phá hủy nhà nước. Nhà địa chính trị nổi tiếng người Nga của thế kỷ trước, ông Konstantin Leontiev (1831-1891) thậm chí báo trước về "sự phức tạp đang nở rộ" của đế chế Nga, cũng như có thể thấy điều này trong tiểu thuyết "Chiến tranh và Hòa bình" và "Anna Karenina" của Lev Tolstoy, cũng như các tác phẩm như “Tội ác và hình phạt”, “Lũ người quỷ ám” hay như “Anh em nhà Karamazov” của Dostoevsky.

Tại sao, ai đó có thể hỏi, các cuộc cách mạng lại diễn ra? Ưm, cũng như mọi sinh vật sống, không có gì miễn nhiễm với cái chết. Thậm chí chu kỳ sống của một doanh nghiệp còn được đưa ra giảng dạy ở Bộ môn “Quản trị doanh nghiệp” trong trường ĐH.

Nhưng ngay cả các nhà khoa học Liên Xô vô cùng am hiểu chủ nghĩa Marx và lý thuyết đấu tranh giai cấp cũng sai, tận ngày nay, họ vẫn loay hoay giải thích tại sao khổng lồ đến mức không thể sụp đổ như Liên Xô lại chết? Nhưng lại khó có điều tương tự đối với ngay cả một giáo phái nhỏ tà đạo bệnh hoạn.

Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận công lao rất lớn của của Liên Xô trong cuộc đấu tranh vì hòa bình trên thế giới. Giống như sự nhiệt tình và chủ nghĩa công bằng mà người dân Nga đã thể hiện, họ trong một giai đoạn lịch sử là "những người xây dựng thế giới mới".

Nhưng không thể bỏ qua lợi ích của nền văn minh Nga và thực tế coi nhẹ địa chính trị, coi nặng "đấu tranh giai cấp" gây ra sự sụp đổ của Liên minh? Giống như cuộc chiến hiện tại với Ukraine?

Vì thế, có nhu cầu nhìn lại các nhà tư tưởng-địa chính trị Nga. Và trước hết N. N. Danilevsky, người được coi là hình thành nên lý thuyết về Nền văn minh Nga, đã xuất bản tác phẩm "Nga và Châu Âu" vào những năm 60 của thế kỷ 19! Ông là một trong những người đầu tiên bày tỏ ý tưởng rằng nền văn minh có đời sống riêng của nó. Đáng tiếc, kKhám phá của ông về quy mô thế giới - cộng đồng văn hóa và lịch sử, đã không được chú ý. Bây giờ mọi người đều nghĩ rằng nền văn minh này được phát minh bởi nhà khoa học người Anh Toynbee. Năm 1915, ông gia nhập bộ phận tình báo của Bộ Ngoại giao Anh. Và vào năm 1943, ông trở thành người đứng đầu "bộ phận nghiên cứu" về Trật tự thế giới mới sau chiến tranh.

Đại diện nổi bật thứ hai của Nga là K. N. Leontiev hóa ra cũng không được đánh giá cao. Có các nhà tư tưởng Nga khác theo hướng này ở thế kỷ 19, đó là nhiều năm trước khi thuật ngữ "địa chính trị" ra đời ở phương Tây. 

Một tu viện ở Tula, "các bài đọc Khomyakov toàn Nga" được tổ chức tại khu đất của nhà triết học tôn giáo Khomyakov. Những gì ông viết về phản ứng của xã hội phương Tây đối với Chiến tranh Krym thì bây giờ đây có thể in lại mà không cần chỉnh sửa và vẫn không hề sai lệch. Ngay cả với tình hình Ukraine lúc này. 

Tất cả họ, các nhà tư tưởng-địa chính trị Nga xuất sắc thế kỷ 19 đã bị phương Tây gán nhãn Russophobia. Thuật ngữ “yêu nước thối” có từ đây. Thậm chí sau này, nhà cách mạng cộng sản, Chủ tịch Dân ủy giáo dục Liên Xô Lunacharsky và cấp phó Pokrovsky ông ta tuyên bố: “Yêu nước là tình cảm của động vật, nó thậm chí có ở con mèo!”

Đằng sau một hệ thống tín điều cộng sản như vậy luôn có một sự thao túng chủ ý với một sự lựa chọn nhầm lẫn. Đó là lý do tại sao không có nhà tiên tri nào ở sắc dân di cư mấy ngàn năm không lập nổi quốc! Đó cũng là lý do sâu xa nhất tại sao Liên Xô sụp đổ.

 







Ai hưởng lợi từ cuộc xung đột quân sự ở Sudan?

 Sáng 15/4/2023, cư dân thủ đô Khartoum của Sudan bị đánh thức bởi tiếng súng hạng nặng và súng máy. Tại thủ đô, và sau đó là các thành phố khác, giao tranh bắt đầu giữa Quân đội chính quy và Lực lượng phản ứng nhanh (RRF).

Quân đội chính quy trực thuộc chính phủ quân sự do Tướng Abdel Fattah al-Burkhan đứng đầu, và Lực lượng Phản ứng nhanh trực thuộc Tướng Mohammed Hamdan Dagalo, biệt danh Hamedti và là cấp phó trên danh nghĩa của Tướng Abdel Fattah al-Burkhan.

***

Cuộc giao tranh bắt đầu ở trung tâm Khartoum - khu vực có dinh tổng thống và trụ sở quân đội. Lực lượng phản ứng nhanh cho biết họ đã kiểm soát sân bay thủ đô, dinh tổng thống và sân bay Meroe ở tỉnh phía bắc đất nước.

Cả hai lực lượng từng cùng nhau lật đổ nhà độc tài Omar al-Bashir, kẻ đã cai trị đất nước này 30 năm, trong cuộc đảo chính quân sự năm 2021.

Sau đó hai tướng là đồng minh lập một chính phủ chuyển tiếp, nhưng vào tháng 10 năm 2021, một cuộc đảo chính quân sự đã diễn ra và loại bỏ chính phủ chuyển tiếp. Trong cuộc đảo chính sau, cả hai vẫn là đồng minh cho đến cuộc giao tranh vừa mới đây.

Các lực lượng phản ứng nhanh được thành lập trên cơ sở các nhóm vũ trang ủng hộ chính phủ của các bộ lạc du mục người Ả Rập "Janjaweed" (nghĩa là quỷ trên lưng ngựa), lực lượng này từng trấn áp những người ly khai da đen ở Nam Sudan và các tỉnh Kordofan, Darfur. Nam Sudan và các tỉnh ly khai Kordofan, Darfur đã bị lực lượng dân quân Janjaweed dẹp loạn. Các chiến binh của bộ tộc du mục Ả Rập nổi tiếng thiện chiến.

Năm 2013, Lực lượng phản ứng nhanh (RRF) được thành lập từ lực lượng dân quân Janjaweed. Vào ngày 25 tháng 7 năm 2019, khoảng một nghìn chiến binh RRF đã đến Libya để hỗ trợ quân đội của Nguyên soái Haftar trong cuộc tấn công vào Tripoli.

Vào ngày 15 tháng 4 năm 2023, chất xúc tác cho sự leo thang rất có thể là sự xuất hiện của Lực lượng Không quân Ai Cập tại căn cứ ở Meroe và tin đồn về việc al-Burkhan có ý định chuyển giao sân bay cho Ai Cập để sử dụng lâu dài. Sân bay Meroe đã được lực lượng Hamedti sử dụng trong nhiều năm để vận chuyển vàng và vũ khí, đồng thời là một phần quan trọng trong cơ sở kinh tế của RRF – như tin tức của kênh điện tín Rybar viết. 

Truyền thông phương Tây cũng cho rằng Hamedti kiểm soát một phần mỏ vàng của Sudan. 

Tướng Hamedti sinh năm 1975 trong một bộ tộc Ả Rập nuôi lạc đà. Năm 16 tuổi, Hamedti thôi học để bắt đầu công việc cung cấp lạc đà cho Libya và Ai Cập. Trong cuộc nổi dậy của phe ly khai ở Darfur, Hamedti đã thu hút được các đoàn lữ hành trong vùng gia nhập lực lượng dân quân và cũng thuê các chiến binh cho lực lượng dân quân Janjaweed thân chính phủ.

Tướng Mohammed Hamdan Dagalo, biệt danh Hamedti

Tuy nhiên, thành phần xuất thân và học vấn thấp đã ngăn cản người chăn lạc đà trở thành nhà lãnh đạo có vị trí vững vàng ở Sudan. Giới nhà giàu ở đây không thèm che giấu sự khinh miệt Hamedti.

Nhưng như ông Roland Marshal của Viện Nghiên cứu Chính trị Paris (Sciences Po), một chuyên gia về Sudan chỉ ra rằng “Tướng Hamdan có những cơ hội tuyệt vời và đã tham gia chính trị để chuyển đổi Sudan sang chính phủ dân sự”.

Tướng Hamedti là người ủng hộ lâu năm và trung thành cho việc phát triển hợp tác với Nga. Truyền thông phương Tây không tiếc công sức và phương tiện để chỉ trích điều này. Cầm đầu chiến dịch nhằm vào Tướng Hamedti là tổ chức NGO Global Witness do Soros tài trợ và được QH Mỹ đề cử cho giải Nobel Hòa bình năm 2003 nhờ công trình nghiên cứu về mối liên hệ giữa xung đột và kim cương ở các nước châu Phi. Tuy nhiên, Global Witness theo dõi cẩn trọng tất cả các giao dịch tài chính của công ty khai thác vàng hỗ trợ Lực lượng phản ứng nhanh nhưng không tìm thấy bất kỳ điều gì mờ ám hay vi phạm nào ở đó. 

Phần lớn nguồn tài trợ của Global Witness đến từ “Viện Xã hội Mở” của George Soros, cũng như từ các chính phủ Na Uy và Anh. CIA cũng giám sát tất cả các mối liên hệ tài chính của Tướng Hamedti, đặc biệt là trong giao dịch vàng. 

Giới thân phương Tây không thích việc Al Gunade - một tập đoàn công nghiệp thuộc sở hữu của gia đình và là một trong những công ty khai thác vàng lớn nhất Sudan của Tướng Hamedti, đặc biệt là khi họ làm ăn với các nước như Trung Quốc, Malaysia và Nga. 

***

Nếu cơ sở kinh tế của Tướng Hamedti và các cộng sự RSF là vàng, thì Tướng al-Burkhan có nguồn thu tài chính từ việc kinh doanh ma túy. Trong những năm gần đây, Sudan đã trở thành trung tâm sản xuất loại ma túy nguy hiểm nhất châu Phi, có tên là Captagon và được gọi là "thuốc thánh chiến". Điều này đã được công bố tại phiên họp thường kỳ của Tổ chức Hợp tác Cảnh sát Đông Phi.

Tướng Hamedti đang rất nỗ lực để chống lại việc kinh doanh ma túy trong khi Tướng al-Burkhan bỏ qua chủ đề này trong im lặng. 

Al-Burkhan đã từ lâu tìm đến các nhà bảo trợ từ Israel và Mỹ. Đầu năm 2021, Phó Tư lệnh Lực lượng Mỹ tại Châu Phi (AFRICOM), Tướng Andrew Yang, tuyên bố về một “khởi đầu mới” với thủ đô Khartoum, hứa hẹn Lầu Năm Góc sẽ giúp đỡ xây dựng lại lực lượng vũ trang Sudan trên cơ sở chuyên nghiệp mới, và người đứng đầu Cơ quan Phát triển Quốc tế Mỹ USAID, Samantha Power, ghi nhận tiềm năng kinh tế cao của Sudan để phát triển quan hệ đối tác với Mỹ. 

Lựa chọn giữa Hamedti và al-Burkhan, Mỹ và Israel đặt cược vào al-Burkhan - tờ The New Arab viết, dẫn lời một quan chức cấp cao của Israel.

Vào ngày 2 tháng 2 năm 2023, “Ngoại trưởng Eli Cohen đã có chuyến thăm lịch sử tới Khartoum, thủ đô của Sudan, trong đó có gặp Chủ tịch Hội đồng Chủ quyền Chuyển tiếp Sudan, Tướng Abdel-Fattah al-Burkhan. Chuyến thăm cũng có sự phối hợp của Mỹ và các bên đã hoàn thiện văn bản Thỏa thuận hòa bình” - Bộ Ngoại giao Israel cho biết trên trang web chính thức họ.

Nhận biết nguy cơ, ngày 25 tháng 2 năm 2022, Tưởng Hamedti đã đến thăm Mátxcơva, nơi ông đã gặp các quan chức cấp cao của Nga, bao gồm cả Thư ký Hội đồng An ninh Nga Nikolai Patrushev. Cơ quan nhà nước SUNA của Sudan sau đó lưu ý rằng các bên đã đồng ý "khởi động" các thỏa thuận kinh tế, ngoại giao và an ninh trước đó.

Trước đó, vào tháng 9 năm 2022, Đại sứ Mỹ tại Sudan John Godfrey đã cảnh báo về hậu quả nếu Khartoum cho phép Nga thiết lập căn cứ quân sự bên bờ Biển Đỏ trong cuộc trả lời phỏng vấn tờ báo Al-Tayyar của Sudan. Ông này tuyên bố rằng một quyết định như vậy sẽ không chỉ cô lập Sudan khỏi cộng đồng quốc tế mà còn gây tổn hại đến lợi ích của nước này.

Còn vào ngày 12 tháng 2 năm 2023, người ta biết rằng Mátxcơva và Khartoum đã đồng ý thành lập một căn cứ quân sự của Nga ở Cảng Sudan trên Biển Đỏ. Thỏa thuận quy định việc triển khai một căn cứ ở Port Sudan, nơi có thể đồn trú 300 thủy thủ Nga và 4 tàu chiến.

Cách tốt nhất để làm suy yếu sức mạnh kinh tế và quân sự của Tướng Hamedti thân Nga là phá hủy hậu cần các công ty của ông ta. Nhà phương Đông học Nga Igor Dimitriev viết: “Bây giờ ở Sudan, chiến sự đang diễn ra xung quanh các sân bay, nơi cung cấp vũ khí và xuất khẩu vàng. Hamedti hiểu mình đang chiến đấu vì điều gì. Ông ấy và các đối tác Nga của mình sẽ thấy mình bị phong tỏa. Rốt cuộc, trong CAR, máy bay bay qua Sudan”.

Việc kiểm soát các cảng Biển Đỏ cũng rất quan trọng từ quan điểm hậu cần. Không phải ngẫu nhiên mà Liên minh châu Âu áp đặt lệnh trừng phạt đối với PMC Wagner vào ngày 26 tháng 2, ngay sau khi đạt được thỏa thuận giữa Sudan và Nga về căn cứ quân sự. Đại diện cấp cao EU về chính sách đối ngoại và an ninh Josep Borrell cho biết: “Các hoạt động của Tập đoàn Wagner gây ra mối đe dọa đối với người dân ở các quốc gia nơi họ hoạt động và đối với Liên minh Châu Âu. Họ đe dọa hòa bình và an ninh quốc tế vì họ hành động bên ngoài bất kỳ quy tắc pháp lý nào”.

Xung đột quân sự hiện nay làm mất ổn định tình hình ở Sudan và đình chỉ vô thời hạn các kế hoạch của Nga xây dựng căn cứ quân sự trên bờ Biển Đỏ. Có thể giả định rằng nếu al-Burkhan thắng, Nga sẽ bị yêu cầu ra đi. 



Chống Đế quốc của Michael Parenti

Khi nói 1 đất nước là "kém phát triển", thường chúng ta ngụ ý rằng đó là nước lạc hậu và chậm hay không có khả năng theo 1 nghĩa nào đó. Nghĩa tiêu cực rộng của khái niệm "kém phát triển" là lý do để Mỹ và phương Tây, các tổ chức của họ như WB, IMF và các phái chính trị phương tây khác ám chỉ các nước “thế giới thứ 3”.

Khái niệm “thế giới thứ 3” có gì đó ít mang tính nhục mạ hay miệt thị hơn khái niệm "kém phát triển", nhưng cùng 1 độ đánh lạc hướng.

Theo phân loại phương tây, dĩ nhiên họ tự xếp mình là nhóm số 1. Ngoài thế giới thứ 3, còn có nhóm “thế giới thứ 2” là các nước đang phát triển. Nếu so sánh thực tế, thì nhóm 2 cũng không khác gì nhiều nhóm 3, chưa nói đến 1 số nước nhóm 3 đã có sự phát triển rất đáng kể trong mấy thập kỷ gần đây.

Có đến hàng chục lý thuyết/học thuyết kinh tế của các học giả, triết gia, kinh tế gia phương tây đã áp đảo nhận thức của chúng ta trong nhiều lĩnh vực, nhất là kinh tế nửa thế kỷ qua. Dù biến động khủng hoảng kinh tế 2008 đã chứng tỏ chúng không những đã sai mà còn cố ý đánh lạc hướng nhận thức chúng ta. Mục đích sâu xa của chúng, không gì khác hơn là biện hộ cho giới cầm quyền phương tây, đổ lỗi mọi thứ ở thế giới thứ 3 như đói nghèo, lạc hậu, bần cùng hóa và bất ổn chính trị là lỗi lầm của tự họ mà không phải là bất công, áp bức, bóc lột hay khai thác trá hình tân thuộc địa-chủ nghĩa tự do. Sau nữa là để dẫn dụ, áp đặt mô hình kinh tế-chính trị “cải cách, mở cửa, hòa nhập, tự do hóa, thị trường hóa, phi chính phủ hóa” theo kiểu phương tây đến các lãnh đạo thế giới thứ 3.

Sau 2 khái niệm ban đầu, giờ đây những ngôn từ nhập khẩu, bắt chước 1 cách máy móc, ấu trĩ từ phương tây này được thốt ra từ miệng các lãnh đạo thế giới thứ 3 như thể con đường tất yếu để phát triển, như thể phương sách duy nhất thoát khỏi đói nghèo lạc hậu.

Có 1 số vấn đề đã được đóng gói kín trong đó, như kết luận của 1 số nhà nghiên cứu kinh tế-chính trị đã chỉ ra từ lâu: mọi nền kinh tế mở đều chứa đựng rủi ro. Hay trong 3 tiêu chí của 1 quốc gia trong nền kinh tế mở: chủ quyền, quyền lợi dân chúng và thị trường – chỉ có thể chọn tối đa 2.

Còn kịch bản của cải cách mở cửa, thị trường tự do thì chỉ có 1: các quốc gia nghèo đói sẽ giải phóng nhân công giá rẻ của họ cho quân đoàn kinh tế quốc tế hiện đại hơn và càng ngày càng lấn át kinh tế nội địa hơn (dù họ trả mức lương cao hơn). Quá trình tích lũy tư bản đó cũng tái đầu tư lợi nhuận của họ trở lại, mở rộng thị trường. Sẽ có nhiều việc làm hơn, nhiều hàng hóa hơn, dân chúng no đủ hơn, cảm giác sung túc hơn. Nhưng đi kèm điều đó là sự lấn sân sang các lĩnh vực khác ngoài kinh tế: văn hóa, truyền thông, chính trị (chính sách, luật lệ…). Tiền mua chính sách, mua luật, mua quyền lực là có thể chứ không dừng ở mức độ thao túng.

Chúng ta gọi tất cả những điều này là “lý thuyết phát triển!” hay “mô hình hiện đại hóa” nhưng nó có ít những gì bóng bẩy như thế. Vẫn là khai thác, bóc lột tư bản. Càng nhiều đầu tư ngoại, kinh tế nội địa càng ngày càng tồi đi và nền kinh tế thực quốc gia teo tóp lại, bất công, bất bình đẳng, khoảng cách thu nhập càng ngày càng tăng ngoại trừ 1 số ít ỏi nổi lên thành nhà giàu.

Khá nhiều kẻ tự xưng vào lúc này vẫn đang hí hửng khoe ảnh những khu định cư sang trọng, hay cái tòa nhà cao chọc trời của giới nhà giàu này như thể minh chứng đất nước phát triển, đó chỉ là hình thức và không bền vững.

Hội nhập thì dịch bệnh cũng hội nhập, tầng lớp nông dân không còn được bảo hộ hay có bảo hiểm rủi ro. Bên cạnh việc phải cạnh tranh khốc liệt với sản phẩm nông sản nhập khẩu, đất đai, sinh kế của họ cạn dần, trồng trọt, chăn nuôi truyền thống mất dần và đi đến chỗ trồng cây gì, nuôi con gì theo cách được đầu tư, hướng dẫn. Nghĩa là cũng hội nhập, mở cửa và cuối cùng trở thành kẻ làm thuê trên chính mảnh đất của mình.

Thực sự là nếu có gì đó bền vững, hòa nhập thì đó là giới đầu tư toàn cầu, vẫn là các tập đoàn quốc tế hùng mạnh, không phải là nền kinh tế bản địa các nước “thế giới thứ 3”. Sau tất cả những bóng bẩy, thế giới thứ 3 vẫn bị bỏ lại như những mảnh vỡ không liền lạc và đầy bất ổn, không hòa nhập được ngay cả bản địa với nhau chưa nói đến với dòng chảy tiền tệ-đầu tư-hàng hóa toàn cầu.

Như để kết luận, câu này của tiền nhân chưa bao giờ sai: Anh chỉ có thể bỏ vào nồi cái anh làm ra!

Tất cả những điều này được đưa ra trong cuốn “Chống đế quốc” (Against Empire) của tác giả Michael Parenti. Ông là nhà khoa học chính trị Mỹ chuyên phê phán CNTB, tốt nghiệp Yale University và hiện là Ph.D.

Sách khá tóm tắt, dễ hiểu, dày 100 trang. Bạn có thể đọc ở đây, tiếng Anh;







Gặp lại ông Viktor Bout!

Victor Bout: “Điều quan trọng nhất là diễn. Nó sẽ hủy diệt nước Mỹ"

Doanh nhân Viktor Bout, người đã ngồi tù gần 15 năm ở Mỹ vì tội buôn bán vũ khí đã trở về quê hương được ba tháng (khi được Nga trao đổi với cầu thủ bóng rổ người Mỹ Brittney Griner). Ông đã có thời gian nghỉ ngơi, gia nhập đảng LDPR, đi thăm một số khu vực và đến CH Donetsk.

Gần đây, ông có cuộc trò chuyện với AIF về thời gian 15 năm ngồi tù ở Mỹ, về quan điểm cuộc chiến của Nga hiện nay, về tình hình nước Mỹ và thế giới.

Rất nhiều điều thú vị!


- Viktor Anatolyevich, ông đi du lịch khắp đất nước với tư cách là thành viên của đảng LDPR. Ông có danh tiếng và đến năm 2026, khi cuộc bầu cử vào Duma Quốc gia được tổ chức, ông có thể tích lũy kinh nghiệm. Tham vọng chính trị của ông kéo dài bao xa?

- Bây giờ tôi không có tham vọng, câu hỏi về việc vào Duma là không đáng. Rất ít thời gian đã trôi qua kể từ khi tôi trở về. Cần phải hiểu những gì đang xảy ra trong đất nước và đời sống chính trị. Do đó, còn quá sớm để nói về bầu cử. Khi thời điểm đến, tôi sẽ đưa ra quyết định. Hãy xem cuộc sống sẽ diễn ra như thế nào, tôi không muốn đoán mò. Tôi có nhiều vấn đề rất thú vị khác.

- Sở thích của ông bây giờ là gì? Nhà nước hay cá nhân?

- Với sự tự nhận thức cá nhân, mọi thứ đều rõ ràng. Cần phải trở lại cuộc sống bình thường, đây là một quá trình phức tạp, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Nhưng, tôi nghĩ sự kiên nhẫn và giúp đỡ của người thân, bạn bè sẽ giúp tôi vượt qua khó khăn. Và hoạt động chính trị giúp thích nghi – đóng một cái nêm bằng một cái nêm.

- Kinh nghiệm hàng không phong phú của ông có hữu ích không, chẳng hạn như ở Quân khu phía Bắc?

- Lực lượng hàng không vũ trụ của chúng ta có đủ kinh nghiệm để xử lý mọi thứ. Nếu cần tôi sẽ giúp ngay. Nhưng tôi đánh giá khả năng của mình là khiêm tốn. Dù sao thì mọi thứ đều được thực hiện ở mức tốt, đặc biệt là trong lĩnh vực hàng không. Cho đến nay tôi không thấy có thể giúp cái gì.

- Họ viết rằng trong tù ông đã học tiếng Zulu và Xhosa (ngôn ngữ của Cộng hòa Nam Phi)...

- Tôi không biết cậu đọc về nó ở đâu. Tôi đã cố gắng học những ngôn ngữ cần thiết trong chính sách đối ngoại mới của chúng ta: trước hết là tiếng Thổ, tiếng Ba Tư và tiếng Hindi. Và một chút tiếng Ả Rập.

- Thế còn Châu Phi?

- Tôi đã làm việc ở Châu Phi. Tất nhiên, thật tốt khi biết các ngôn ngữ địa phương. Nhưng đối với giao tiếp kinh doanh, ngôn ngữ thuộc địa là đủ: tiếng Anh, tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Pháp. Tôi biết chúng đủ rõ để giải quyết các vấn đề ở Châu Phi, tất nhiên, nếu có.

- Bây giờ ông có thể ra khỏi nước Nga không?

- Nếu cần cá nhân tôi tham gia vào bất cứ dự án nào, tất nhiên, tôi sẽ đi.

Sự thật như một "mối đe dọa cho an ninh quốc gia"

- Ông đã đến thăm Donbass - ông có cảm thấy sự tương phản với bức tranh truyền thông Mỹ không?

- Đương nhiên, nhưng hãy nhớ rằng trong thời gian bị giam cầm, tôi đã được đọc báo chí Nga, cũng như báo chíphương Tây - Tôi đã được các luật sư ký nhận. Và hiện nay tôi đang xem CNN qua Internet. Đây là cơ quan ngôn luận của Đảng bộ Washington. Chỉ cần xem một kỳ chương trình là đủ để hiểu toàn bộ chương trình nghị sự.

Và nếu thêm một vài chương trình của Fox News, cậu sẽ có được một bức tranh ba chiều. Còn nếu muốn tìm hiểu sâu hơn nữa, hãy xem một vài ấn bản của BBC. Đây là tinh túy của quan điểm phương Tây. Nếu các nhà báo CNN ít nhất cố để hiểu chủ đề, thì tất cả trên BBC về những người Nga độc ác chỉ là thứ khá sơ khai.

Việc biến Nga thành quỷ ở giới nói tiếng Anh đã bắt đầu từ hơn 150 năm trước, kể từ Chiến tranh Crimean. Trước khi quân đồng minh đổ bộ vào Crimea, tạp chí và báo tiếng Anh đã định hình dư luận.

- Hiệu quả của việc tuyên truyền này như thế nào? Ông đã nói chuyện với các tù nhân Mỹ. Nếu họ gặp rắc rối với pháp luật, có lẽ họ đã có con mắt đa nghi?

- Hầu hết những người tôi nói chuyện đều có nó, bao gồm cả bảo vệ. Hãy xem xếp hạng của chính CNN. Nó có lẽ đã hoàn toàn phá sản nếu không có ông tổng thống Trump với tất cả các vụ bê bối. Các quảng cáo chủ yếu nhằm vào sân bay, viện dưỡng lão và nhà tù - những nơi mà mọi người không có quyền truy cập vào các nguồn thông tin nào khác.

Họ định hình phát sóng thế nào ở đó? Tin tức hoặc báo cáo ngắn, dài từ 15-20 giây đến một phút, và sau đó ngay lập tức một nhóm chuyên gia - bốn người đứng đầu bắt đầu thảo luận về điều gì đó. Tôi đặc biệt buồn cười là các chuyên gia Nga không bao giờ được mời để nói về nước Nga. Tại sao? Họ sợ sự thật.

Tôi có tiếp xúc với một trong những nhà báo CNN ở nhà tù Thái Lan. Anh ta đã liên lạc với tôi vào các năm 2015-2016, khi tôi đã ở Mỹ. Lúc đầu, chúng tôi trao đổi thư từ qua hệ thống điện tử của nhà tù, sau đó họ chặn anh ấy. Trong 10 năm, tôi đã nhận được hơn 80 đề nghị phỏng vấn từ các phương tiện truyền thông các nước khác nhau - tất cả đều bị từ chối với lời lẽ: "Mối đe dọa đối với an ninh quốc gia".

Alexander Vinnik, Roman Seleznev, Denis Dubnikov, Vladislav Klyushin, tôi không phải là duy nhất và họ là số những người Nga đang chờ để được trao đổi trong các nhà tù của Mỹ.

Cái búa 400 đô la

- Quốc gia nào đã thay đổi nhiều hơn trong 15 năm qua - Nga hay Mỹ?

- Nước Nga đã thay đổi rất nhanh để tốt hơn. Theo tôi, Hoa Kỳ đang trải qua những gì mà Liên Xô đã trải qua trong những năm 1989-1990. Rất nhiều vấn đề đã tích lũy.

Ví dụ, với cơ sở hạ tầng. Trong 40 năm qua, người Mỹ đã ngừng đầu tư vào nó. Không một tòa nhà sân bay nào được xây dựng, hơn 5.500 cây cầu – cả những cây cầu quan trọng, cả trên đường cao tốc liên bang - đang trong tình trạng hư hỏng. Liên minh Kỹ sư và Kiến trúc sư mệt mỏi khi phải cảnh báo mọi người: các ông, nếu chúng ta không bắt đầu làm điều gì đó khẩn trương, sẽ có vấn đề.

- Vậy tai nạn xe lửa ở Ohio không phải là một tai nạn? (Ngày 3 tháng 2 năm 2023, đoàn tàu chở đầy hóa chất độc đã trật bánh ở Ohio-Pennsylvania gần ngôi làng có 4.700 người).

- Dĩ nhiên là không. Chúng ta đã từng chỉ trích Đường sắt Nga. Và bây giờ có cơ hội đi trên đó - tôi chỉ đơn giản là ngạc nhiên về chất lượng dịch vụ, các nhà ga đã thay đổi như thế nào, v.v.

Còn ở Mỹ, có rất nhiều vụ tai nạn xảy ra khi đầu máy va chạm với xe tải hoặc xe buýt ở điểm giao cắt với đường sắt. Không có nhà điều hành duy nhất, các chủ sở hữu thương mại của mạng lưới đường sắt giải quyết việc vận chuyển hàng hóa và chỉ cho phép các chuyến tàu chở khách chạy để thu phí. Đường sắt gần như không được điện khí hóa, hầu hết các đoàn tàu đều chạy bằng dầu diesel.

Hệ thống giao thông công cộng cũng vậy. Tàu điện ngầm New York là một thứ dơ bẩn. Theo cách hiểu của chúng ta thì không phải là tàu điện ngầm, mà là những chuyến tàu điện cũ kỹ đến từ Petushki với một đám người vô gia cư.

- Tại sao lại thế? Chúng ta thường nghĩ rằng ở Hoa Kỳ họ chỉ cần in tiền.

- Câu hỏi thú vị nhất. Nó không phù hợp với đầu của tôi trong một thời gian dài. Trong số những người Mỹ làm cho tôi có những cựu chiến binh trong cuộc chiến ở Iraq và Afghanistan. Tôi hỏi: “Chà, bây giờ các ông đã chiếm được Iraq. Tại sao không sản xuất xăng ở Mỹ với giá 50 xu một gallon thay vì một đô la trong ít nhất 5 năm?” Mọi người sẽ rất vui vẻ, bởi vì nếu không có ô tô ở Mỹ, thì chẳng làm được cái gì cả, giống như chúng ta không có hộ chiếu.

Họ trả lời: “Ông Victor, ông không hiểu. Iraq không bị chinh phục vì xăng giá rẻ. Rất nhiều tiền đã bị rửa ở đó!”. Họ bắt đầu kể: một cái búa, giá ở bất kỳ cửa hàng nào là 10 đô la, trong quân đội có thể có giá 400 đô la. Nắp bồn cầu - 200, giấy vệ sinh – 10 đô la một cuộn.

Mặt khác, Hoa Kỳ đã trải qua quá trình phi công nghiệp hóa hoàn toàn. Đến năm 2012, không còn một doanh nghiệp nào sản xuất thìa, nĩa. Chúng ta những năm 90 cũng đã thất bại về nhân sự, chỉ có những người lao động quá trẻ và quá già. Nhưng ở Mỹ thậm chí còn tồi tệ hơn.

Và câu hỏi không phải là mọi người không muốn làm việc: họ sẵn sàng trả những người vận hành máy CNC 150.000 đô la một năm. Nhưng bằng cấp là bắt buộc, và trình độ đào tạo của họ đã bay đến nơi họ muốn ở chúng ta, nhưng ơn Chúa, là đã nhận ra điều đó kịp thời. Chúng ta đang rời khỏi hệ thống Bologna và Kỳ thi Thống nhất của Nhà nước, tôi nghĩ, cũng nên bị hủy bỏ.

Sẽ không có vui, nhưng bất hạnh đã giúp. SVO là chất xúc tác giúp chúng ta không chỉ giải quyết vấn đề an ninh mà còn định dạng lại đất nước theo cách thoát khỏi hậu quả của chế độ Yeltsin đạo tặc, tạo ra một hệ thống quan liêu.

Người đầu tiên cậu gặp sẽ bán cậu

- Vẫn còn nhiều người Nga trong các nhà tù ở Mỹ. Tại sao việc đàm phán trao đổi luôn khó khăn như vậy, những khó khăn chính là gì?

- Vấn đề không phải là trả tiền. Tôi không thể biết về sự phức tạp của các cuộc đàm phán. Một nô lệ trong chợ nô lệ không biết được việc buôn bán nô lệ được tổ chức như thế nào.

Tất nhiên, trong quá trình trao đổi, tôi đã nói chuyện với đại diện của Mỹ. Chúng tôi vừa bay vừa nói chuyện. Đây là một quyết định chính trị. Vị trí của Hoa Kỳ là bắt giữ người dân của chúng ta, để tạo ra các cơ hội thông tin. Họ bị ám ảnh bởi tính biểu tượng của các vụ bắt giữ.

Hệ thống thực thi pháp luật của Mỹ thường theo kiểu mô phỏng hoạt động bạo lực. Đặt vấn đề lớn, sau đó thì trống rỗng. Điều chính là diễn. Nó sẽ hủy diệt nước Mỹ.

- Nhưng có điều gì đó cũng phụ thuộc vào tâm trạng của chính người tù...

- Tất nhiên. Đây có lẽ là điều quan trọng nhất. Mục tiêu của họ là đặt cậu vào một cái hộp, biến cậu thành nô lệ, để cậu run sợ trước sự vĩ đại của hệ thống này. Đó là lý do tại sao điều quan trọng là phải trung thực với chính mình.

- Hollywood đã làm rất nhiều bộ phim về những cuộc vượt ngục. Có thể trốn thoát khỏi một nhà tù ở Mỹ không?

- Cậu biết đấy, có thể. Nhưng vấn đề là khác. Mỗi cuộc chạy trốn biến thành một dịp biểu diễn quốc gia ở Mỹ. Toàn dân ra sức giúp truy bắt tội phạm, mọi người lập tức gọi điện báo cảnh sát. Đây là nét văn hóa của dân Mỹ. Chạy trốn rồi tiếp theo là gì? Cậu không thể xin nước uống bất cứ ai, người đầu tiên cậu gặp sẽ tố giác cậu. Chúng ta sẵn sàng giúp đỡ người cơ nhỡ, người đói khát mà không hỏi những câu không cần thiết. Ở đó, tất cả đều khác.

Trong cùng một nhà tù, không chỉ có tù nhân gõ tù nhân mà lính canh cũng gõ lính canh.

- Một cuộc triển lãm các bức vẽ trong tù của ông sẽ sớm mở cửa. Nó đã giúp ông?

- Tất nhiên, nó đã giúp ích rất nhiều. Khi cậu vẽ, cậu thay đổi, nó làm giảm căng thẳng cảm xúc. Đây là một hình thức thiền định. Hoặc những lời cầu nguyện.

 



Victor Bout - con đường trở về nhà!

 Đã có những bức ảnh đầu tiên về ông trùm trên mạng xã hội , già đi nhiều sau 14 năm bị giam cầm ở Mỹ nhưng vẫn còn rất thần thái.

Các thủ tục trao đổi đã diễn ra trước thềm cuộc bầu cử Nghị viện Mỹ, và cái sự "cứu người Mỹ" được coi là một thắng lợi và ghi điểm của phe Dân chủ. Nhưng cuộc trao đổi chỉ là 1 đổi 1. Trong 2 nhân vật đổi Bout mà Bai-đờn đề nghị, cuối cùng chỉ có một mình Griner, tay cầu thủ bóng rổ dính dáng đến ma túy-một tội trạng dân sự, còn cá lớn Whelan vẫn nằm lại.

Mới đây, một Nghị sĩ Duma Nga, bà Maria Butina đã xác nhận Victor Bout đang ở Nga và sẽ sớm xuất hiện ở Matxcơva. Nghĩa là, ông trùm đang phải làm việc với giới chức an ninh Nga trong ít ngày, một thủ tục bắt buộc.

Sau cuộc trao đổi người Mỹ Trevor Reid lấy phi công người Nga Yaroshenko vào tháng 4 năm nay, dường như một nhân vật Nga khác đang có cơ hội trở về nhà. Đó là Viktor Bout.

Vào lúc này, cuộc đàm phán giữa 2 giới Mỹ và Nga vẫn đang diễn ra. Tuy nhiên, truyền thông 2 phía cũng đã công khai nói đến. Hôm thứ 4 vừa qua, Ngoại trưởng Mỹ Anthony Blinken nói với các phóng viên rằng, Mỹ đã đưa cho Moscow một "đề nghị béo bở" để trao đổi hai người Mỹ trong các nhà tù của Nga, Brittney Griner và Paul Whelan. Ông Ngoại trưởng không nhắc đến nhân vật Nga được đề nghị là ai, nhưng phía Nga cũng công khai đó là Viktor Bout.

Nhắc đến Viktor Bout, hẳn mọi người còn nhớ trùm buôn lậu vũ khí, biệt danh “buôn thần chết” hay "ông trùm vũ khí" cho các nhóm phiến quân châu Phi, Trung Đông và Tây Á. Khả năng giao hàng của Viktor Bout khiến người Mỹ kính nể. Anh ta không cần sân bay hay bãi đáp, chỉ cần một khoảng trống và đêm tối, máy bay rà sát mặt đất rồi mở khoang sau bung hàng. Những phi vụ kiểu này có quá nhiều nguy hiểm, rủi ro và chỉ có tổ lái của Viktor Bout làm được. Chính người Mỹ cũng phải thuê anh ta.

Sau khi tai tiểng nổ ra, Viktor Bout bị cảnh sát Thái Lan bắt giữ năm 2008 và dẫn độ về Mỹ, Bout bị kết án 25 năm tù với các tội danh buôn lậu vũ khí cho Lực lượng vũ trang cách mạng Colombia (FARC) để sử dụng chống lại người Mỹ, cung cấp vũ khí và tên lửa phòng không cho khủng bố, âm mưu sát hại quan chức người Mỹ. Về cái gọi là sát hại quan chức Mỹ, dường như là một phi vụ bị quỵt tiền và là bước ngoặt dẫn Bout đến tù tội.

Gần như ngay sau khi ông Blinken lên tiếng, CNN đã cho rằng đó là đổi Viktor Bout và có sự hậu thuẫn của ông Bai-đần.

Khi tin đồn ồn ào, phía Nga, ông Lavrov thậm chí đề nghị Blinken không nói nhiều về chủ đề trao đổi tù nhân có thể, khi mọi việc còn chưa ngã ngũ.

Whelan, một trong 2 nhân vật người Mỹ được đề nghị đã bị đặc nhiệm FSB tóm ở Moskva tháng 12 năm 2018. Whelan từng phục vụ trong lực lượng Thủy quân lục chiến và thuộc loại dày dạn kinh nghiệm. Anh ta mang trong người đến 3 hộ chiếu (Mỹ, Canada và Anh), thông thạo nhiều ngôn ngữ, bao gồm cả tiếng Nga. Anh ta đến Nga dưới vỏ bọc Trưởng bộ phận an ninh của một công ty quốc tế lớn. Khi bị bắt, Whelan không phải là lần đầu đến Nga.

Nga đã cố gắng trong nhiều năm để thả Bout, bao gồm cả kháng cáo mức án vô lý. Nhưng trong nhiều năm không thành công.

Bà cô thông cáo báo chí BNQ Nga, Maria Zakharova nói rằng vấn đề trao đổi hai bên được thảo luận bởi các tổng thống và các cuộc đàm phán đang được tiến hành "các cơ quan có thẩm quyền", nhưng chưa có kết quả cụ thể nào đạt được.

Cái tin trao đổi "ông trùm vũ khí" đang làm dấy lên lo ngại ở một số quan chức Mỹ, biết đâu lại có tin tức gì Viktor Bout xì ra như một cách trả thù cho những năm tháng oan uổng. Chẳng hạn, tờ Fox News cho rằng, Bout không nên được trao trả trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì anh ta biết quá nhiều.

Thời Liên Xô còn tồn tại, Viktor Bout từng phục vụ trong Lực lượng vũ trang, với bằng tốt nghiệp Học viện Ngoại ngữ Quân sự.

***

Cuộc trao đổi cứu Viktor Bout!

Người Mỹ được đổi với ông Viktor là cựu bóng rổ, 2 lần Huy chương vàng - Brittney Griner, làm nhớ lại cuộc giải cứu phi công ly kỳ tại Afghan năm 1996.

Năm 1987, Viktor Bout vào Học viện Ngoại ngữ Quân sự và phục vụ trong quân đội với cấp bậc trung úy. Bốn năm sau, năm 1991 Liên Xô sụp đổ, trung úy giải ngũ và bắt đầu công việc môi giới hàng không của mình.

Bốn năm sau nữa, năm 1995, cựu trung úy Viktor Bout đã trở thành tay Shipper vĩ đại nhất hành tinh. Những chuyến giao hàng bằng IL-76 đến các địa điểm khó. Không có đường băng, chỉ cần một bãi đất trống và bóng đêm, tổ lái của Viktor, gồm các cựu binh phi công Liên Xô rà máy bay mặt đất, mở cửa sau bung hàng và biến mất.

Các tuyến đường hoạt động thường là từ các cựu XHCN và Nga đến Afghanistan, Angola, Libya, Bắc Phi và cả Colombia tận Nam Mỹ. Tiếng tăm của nhà Shipper sớm đến tai người Mỹ. Họ đang có nhu cầu lớn mà chỉ có tay giao hàng người Nga mới làm được, lại kín đáo và luôn suôn sẻ, chưa bị bom hàng bao giờ.

Bout sẽ vẫn là tay Shipper vĩ đại cho đến nay nếu không có một phi vụ làm ăn với người Mỹ rồi bị quỵt tiền. Bout đòi không được mới dọa tung hê tất cả lên báo chí. Không giỡn chơi, tay Shipper bị bắt giữ ở Thái và dẫn độ về Mỹ rồi ra tòa với đủ loại tội danh trong đó có tội “đe dọa tính mạng quan chức Mỹ”. Nếu không có chuyến trao đổi vừa rồi, chàng Shipper sẽ bóc tiếp cuốn lịch thứ 15 trong số 25 cuốn tất cả.
***

Quay trở lại câu chuyện ở Afghan, đó là năm 1995, chiếc IL-76 của Viktor giao “những cái hộp” cho quân của vị TT Afghanistan Rabbani đang ngăn chặn Taliban tiến về Kabul. Đó là chuyến hàng thứ 3 chót lọt, nhưng trên đường trở về qua Kandahar một chiếc Mig-21 trong tay Taliban đã ép được chiếc IL-76 hạ cánh. Cả tổ lái bị bắt làm con tin.

Đó là chiếc Il-76TD RA-76842 thuộc sở hữu của công ty Kazan Aerostan mà Viktor thuê qua công ty Transavia của mình.

Sau hơn 1 năm thương lượng với Taliban không thành. Năm 1996, tổ lái lợi dụng sự sơ sở đã cất cánh chạy thoát. Những chiếc Mig-21 đuổi theo tìm kiếm về phía bắc, còn chiếc IL-76 đã bay về phía nam, bay rất thấp tránh sự truy đuổi và rẽ về hướng Iran. Chuyến bay đã băng qua Iran, hạ cánh thành công xuống Sharjah của UAE, mang theo 3 tù bình Taliban.

Không tình cờ, cuộc trao đổi vừa qua cũng diễn ra ở nước trung gian, là UAE, nới chàng Shipper từng được coi là một vị khách quý.

Trong 2 chục năm sau vụ đưa cả chiếc IL-76 và tổ lái chạy thoát đầy ly kỳ mà Nga không nói đến, có rất nhiều huyền thoại và truyền thuyết. Có nguồn tin nói rằng, Viktor đã mua phiến quân Taliban và tạo một hành lang đặc biệt, để đội bay của mình chạy trốn, có nguồn tin khác nói đó thuần túy là sự liều lĩnh của các phi công khi bị dồn đến đường cùng sau 378 ngày bị giam cầm. Năm 2010, có bộ phim "Kandahar" được làm dựa trên cốt chuyện có thật của vụ chạy trốn này. Như các tác giả bộ phim nói, họ chỉ thay đổi tên tuối phi công và một số tình tiết, còn cốt chuyện được giữ nguyên.

Cuối cùng, ông Viktor Bout đã trở về quê hương, không phải như một tội phạm mà như một chàng Shipper vĩ đại, dù đã giải nghệ.

 


 

Chống chủ nghĩa Stalin là cái chết cho cả nhân loại

 Ngày nay có điều gì đó vô cùng lớn đang diễn ra ở qui mô toàn cầu mà rất ít ai hình dung hay nhận thức được và một phần của nó đã được V. Putin đề cập đến trong Hội thảo Valdai cuối năm 2021.

Nhân loại đang trong giai đoạn thay đổi rất nhanh, nhưng không giống như tiên đoán của chủ nghĩa Marx-Lenin, khi chủ nghĩa tư bản diệt vong, xuất hiện nhu cầu xây dựng chủ nghĩa xã hội và cuối cùng nhân loại xuất hiện phương thức sản xuất cộng sản có sức mạnh phi thường, xuất hiện nhu cầu đòi hỏi phải xây dựng chủ nghĩa cộng sản.

Thế nhưng sau tất cả những mường tượng và kỳ vọng của những người theo chủ nghĩa cộng sản, cả nhân loại vẫn chưa nhận ra điều gì đang xảy ra và vẫn đang ở ngã ba đường. Tệ hại hơn nữa, theo nghĩa cực đoan bảo thủ, những người cộng sản không nhận thức được điều gì đang xảy ra, không nhận thấy bản chất cộng sản của phương thức sản xuất mới chưa ra đời và không biết lúc nào ra đời, họ chống lại phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa một cách vô cùng cực đoan, họ chống luôn chính nguyện vọng cộng sản, chống nốt cả quá trình phát triển tự nhiên và khách quan cần thiết của con người.

Khi giới Bolshevik lên nắm quyền vào năm 1917, họ hoàn toàn tưởng tượng rằng đang nắm quyền trong những điều kiện ưu tiên toàn cầu của phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa, rằng họ có thể xóa bỏ ngay tức khắc thành phần bóc lột không thể chấp nhận được của phương thức sản xuất tư bản toàn cầu trong nền sản xuất xã hội chủ nghĩa, còn nếu không thì họ phải tuân theo khuôn khổ của phương thức sản xuất có phần hiện đại hóa này, trong khi giữ cho hệ thống Liên Xô như một nhà nước của những người lao động và chờ đợi sự xuất hiện của một phương thức sản xuất cộng sản để tiến tới xây dựng chủ nghĩa cộng sản.

Phải nói rằng ý tưởng này, ý tưởng về phương thức sản xuất cộng sản mong đợi khá mơ hồ ở Liên Xô. Thậm chí không rõ liệu phương thức sản xuất cộng sản trong tương lai này sẽ là hàng hóa-tiền tệ hay nó sẽ là sản phẩm-trao đổi, phi tiền tệ cũng như khả năng làm chủ khoa học kỹ thuật để xây dựng phương thức sản xuất mới của giai cấp vô sản. Và về vấn đề này, đã có vô số những cuộc tranh luận gay gắt. Nhưng có hai quan điểm chính thuộc về V. I. Lenin và J. V. Stalin. Nhưng trong sự chia rẽ bè phái, họ thể hiện ý tứ khôn ngoan đặc trưng của mình, nên đã không trình bày tường minh và nhiều khi duy trì thái độ trung lập nghiêm ngặt về vấn đề này: họ nói chính xác bao nhiêu về nhu cầu cải tiến sản xuất hàng hoá, thì họ cũng nói chính xác bấy nhiêu về cải tiến trao đổi sản phẩm...

Nhưng rõ ràng là phương thức sản xuất cộng sản không có bóc lột bằng tư liệu sản xuất và tiền vốn, và phải thể hiện rõ ràng cộng sản tính, cả trong việc thực hiện các nguyên tắc cộng sản nổi tiếng, cả khả năng phi thường trong việc gia tăng của cải xã hội, cũng như trong việc đảm bảo một luồng hàng hóa hoặc sản phẩm đầy đủ cho mọi người và toàn thể xã hội - phương thức sản xuất như thế đã không ra đời.

Mô hình CNTB, vay nợ để tồn tại

Nhiều thập kỷ và cả thế kỷ trôi qua, phương thức sản xuất cộng sản vẫn không xuất hiện. Ngày càng có nhiều người, kể cả những người cộng sản, không còn tin vào sự xuất hiện của phương thức sản xuất cộng sản này nữa, càng ngày, niềm tin vào ý tưởng chủ nghĩa cộng sản càng biến thành một câu chuyện cổ tích khó hiểu.

Trong vấn đề này, với kỳ vọng về sự xuất hiện và xác định phương thức sản xuất cộng sản, chủ nghĩa chống Stalin đã đóng một vai trò tiêu cực rõ rệt, nhu cầu của giới chống chủ nghĩa Stalin đã dẫn đến thực sự cắt bỏ ký ức của con người về thời kỳ J.V. Stalin. Đại diện của họ là Khrushchev, Gorbachev và gần như toàn bộ giới lãnh đạo Đảng Cộng sản Liên xô.

Trong cuộc đấu tranh khốc liệt chống lại những đàn áp (mặc dù ở đây họ có mục đích che giấu tội ác của chính họ đối với nhân dân Nga), giới chống chủ nghĩa Stalin đã từ chối ngay cả thành tựu của những người cộng sản dưới thời Stalin, do đó, sự liên kết của những người cộng sản hiện tại với chủ nghĩa Bolsheviks đã bị phá vỡ, tính liên tục trong hệ tư tưởng cộng sản - sự liên tục nếu có, sự chuyển đổi thấy được gắn với sự phát triển không chỉ của chủ nghĩa Marx-Lenin-chủ nghĩa Stalin mà còn với sự phát triển của nhân loại cũng bị phá vỡ.

Văn minh nhân loại, con người trở thành người, trong tất cả sự vĩ đại của ý nghĩa này, là nhờ vào nguyên tắc phát triển trong sự liên tục có kế thừa. Nếu một người không có kế thừa, anh ta không có sự phát triển mà còn bị biến thành một con vật. Điều tương tự cũng xảy ra với nhân loại, khi bị tước đi tính kế thừa, bị tước bỏ mối liên hệ với lịch sử và văn hóa, truyền thống, tất cả sẽ thoái hóa.

Rốt cuộc, chính J. Stalin đã đặt những viên gạch đầu tiên làm nền móng đưa nhân loại đến gần hơn những mục tiêu cao cả, đã thay đổi và xác lập những nét cơ bản của phương thức sản xuất mới và bằng phương pháp luận khoa học để xác định hướng phát triển của nhân loại thông qua việc thay đổi phương thức sản xuất. Nhưng cùng với chủ nghĩa Stalin, phương pháp luận này đã bị loại bỏ, và bài học kinh nghiệm thời kỳ Stalin cũng bị loại bỏ. Những người cộng sản không còn tham gia vào việc xác định khoa học về sự thay đổi của phương thức sản xuất, không còn tham gia vào định nghĩa khoa học về sự thay đổi trong các hình thái xã hội, không còn tham gia vào việc xác định một cách khoa học các vấn đề và điều kiện của thực tiễn.

Họ đã và đang từ bỏ vai trò lãnh đạo đất nước này, thế giới này, họ càng ngày càng lún sâu vào thân phận nhược tiểu, lệ thuộc vào CNTB. 

Sự lệ thuộc quá đáng gây thảm họa!




Ukraine phát xít à? Làm gì có!

 Khi Leonid Kuchma được bầu làm TT Ukraina năm 1995 (TT thứ 2 kể từ 1990), ông ta đã đến Munich và tìm gặp bà Slava Stetsko với lời đề nghị trở về Ukraine.


Sẽ không có gì đáng chú ý nếu như bà này không phải là vợ của một trong các trùm tổ chức phát xít UPA-OUN của Bandera, Yaroslav Stetsko (1912-1986). Bà ta được bầu vào Verkhovna Rada sau đó, năm 1998.

Slava Stetsko từng 2 lần khai mạc phiên họp Rada và là 1 trong số các ông Nghị bà Nghị hoạt động tích cực để phục hưng tư tưởng Quốc xã - Chủ nghĩa dân tộc Ukraine.

“Slava Uca!” (Vinh quang cho Ukr!) - khẩu hiệu mở đầu và kết thúc phát biểu tại Verkhovna Rada chính là phát minh của bà này.

***

Sau sự sụp đổ của Đệ tam Đế chế Đức, OUN nhanh chóng tìm thấy những lợi ích chung và nơi nướng náu bảo trợ ở các cơ quan mật vụ của Anh và Mỹ. Năm 1946, Yaroslav Stetsko đứng đầu Khối các quốc gia chống Bolshevik (ABN-Anti-Bolshevik Bloc of Nations), trong đó hắn vẫn làm chủ tịch cho đến cuối đời. ABN hoạt động tích cực trong phong trào chống cộng dưới sự tài trợ của Mỹ, có chi nhánh đại diện tại Đài Bắc (Đài Loan) cũng như tham gia tích cực vào việc tổ chức Phong trào chống cộng khắp thế giới. Tại Tokyo, Stetsko tham gia vào việc thành lập “Liên đoàn chống cộng thế giới” năm 1970 và được bầu làm thành viên thường trực của Hội đồng quản trị.

Yaroslav Stetsko và đám tay chân Bandera từng được Ngô Đình Diện mời đến Sài Gòn dự đại hội “tố cộng” của tổ chức APACL (Anti-Communist League of the Asian Peoples) năm 1957 và truyền đạt kinh nghiệm.

Với thành tích và kinh nghiệm là đầu sỏ tổ chức ABN (Anti-Bolshevik Bloc of Nations), Stetsko đã dẫn đầu đoàn ABN đến Sài Gòn “truyền đạt” kinh nghiệm chống cộng cho Ngô Đình Diệm năm 1957. Tại đó, ABN cũng thiết lập các tiếp xúc quan trọng với Myanmar, Nam Triều Tiên, Malaya, Pakistan, Philippines, Singapore, Thailand, Indonesia…

Bên dưới, là các trang báo cáo của Stetsko đọc tại Đại hội chống cộng của Ngô Đình Diệm.












 

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...