“Ôi Tổ Quốc, ta yêu như máu thịt
Như mẹ cha ta, như vợ như chồng
Ôi Tổ Quốc nếu cần ta chết
Cho cả cuộc đời, cho cả non sông …”
Nếu người Việt Nam cũng sống theo tinh thần yêu nước như câu thơ trên thì hẳn rằng nước non ta đã phát triển hơn thế nữa. Bởi vì có nhiều người quên, quên đi long yêu nước, chỉ choáng ngợp, chỉ chạy theo các văn minh tiến bộ của nước ngoài nên Việt Nam ta mất biết bao người tài xây dựng Tổ Quốc. Họ chỉ thích chạy theo cái tài, cái lợi rồi quên bẽn đi cả non sông đã nuôi họ ngày nào, quên đi sự bình yên mà ngày nào họ sống phải đánh đổi lại mạng sống của không biết bao nhiêu con người. Họ đã quên, họ đã đi, đi rồi núp luôn bên xứ người để hưởng thụ hạnh phúc. Đau lòng thay cho những con rùa rút đầu như thế!
Là người Việt Nam, ta yêu đất nước Việt nam, yêu cả khung trời Việt Nam, cả mảnh đất Việt Nam. Là người Việt Nam, ta yêu cái hồn dân tộc, yêu từ bụi tre xanh đến ngọn cỏ lưa thưa bên đường. Là người Việt Nam, ta yêu cái chất của người Việt Nam, chịu cam chịu khổ để ngày mai tỏa sáng, ta yêu những điều nghèo nàn, cam chịu những điều còn chậm chạp của dân tộc ta để một ngày kia, ta xây dựng nó tươi đẹp hơn! Là người Việt Nam, ta yêu cái tốt cũng như cái xấu của Tổ Quốc ta, ta yêu con người Việt nam, yêu cả cái nghèo hèn, cái kém giở của Tổ Quốc ta chứ không bao giờ them, không bao giờ là hạng người phản bội dân tộc ta khi có một thứ hay hơn, cho ta hạnh phúc hơn. Ta thà sống kham cực ở quê hương còn hơn là núp bong bên hào quang của thế giới, ta thà thiệt thòi phần mình, nghèo hơn, lương ít hơn nhưng đuôc cống hiến cho Tổ Quốc chứ không là cái thứ quen ơn phụ nghĩa, như cái lũ kiến thấy mật ngọt là bâu vào. Bởi vì sao, bởi vì ta còn trách nhiệm, ta còn trách nhiệm phải đền ơn những người đã ngã xuống để Tổ Quốc ta độc lập như ngày hôm nay. Ta còn trách nhiệm là phải rửa cái hận của nước ta khi bị bọn cường quốc đè đầu cưỡi cổ ngày nào, nó đã nhìn dân tộc ta như thứ cu li mọt rợ của nó, và ta không thể “ngồi yên” để đất nước ta cứ mãi thấp kém thế được, ta không thể để cho bọn cường quốc nó đã khinh mình rồi vẫn tiếp tục khinh mình. Đó là cái hận, cái nhục mà người Việt ta phải rửa, rửa cho bằng được, bằng xong!
“Không thể ngồi yên nhìn quân thù tàn phá quê hương
Nhìn núi sông chấp chờn hờn oán…”
Đó là trách nhiệm của từng người dân Việt, phải làm Việt Nam ta phát triển, làm đất nước ta hưng thịnh. Đó là lý tưởng sống cháy bổng của ta, của từng con người Việt Nam, mang trên trán mình là cờ Tổ Quốc than yêu, mang dười đôi tay mình là dân tộc yêu dấu. Đó là lý tưởng, là khát vọng cháy vọng cháy bỏng từng giờ trong tim của người Việt, nhất là tuổi trẻ. Ta có khả năng giúp Tổ Quốc nhiều hơn và ta là niềm hy vọng của Tổ Quốc. Vì vậy, học sinh-sinh viên, thanh niên trai tráng không thể sống với một lý tưởng nhỏ bé là cố gắng học để có cuộc đời sung sướng, lý tưởng đó rất nhỏ bé, rất ích kỷ và nó sẽ dễ dẫn ta thành một kẻ phản quốc, một kẻ vong ân nghĩa. Vì ta mục đích ta sống không phải cho đất nước mà cho cái vui, cái hạnh phúc của ta. Mà để ta có hạnh phúc thì chỉ có nước ngoài, tiền đôla mới cho ta đủ, mới nhét đầy cái tâm ý hưởng thụ thấp hèn của ta. Và bởi vì không xác định được lý tưởng cho mình nên nhiều con người Việt đã “cút” qua nước ngoài, để tha hồ hưởng thụ mật ngọt rồi quên đoái hoài đi cái Tổ Quốc của họ. Rất nhục nhã, rất thấp hèn!
Và ta không thể để cuộc đời của mình vô nghĩa, để cuộc đời mình vong ân như vậy được, thật là vô lý khi người của Việt nam mà lại đi phục tùng, phát triển nước khác, mà trớ trêu thay có khi đó lại là đất nước đã dùng lửa đốt cờ nước mình, đã từng dùng đại bác để phá tên Việt Nam trên bản đồ nhân loại. Nên ta phải nguyện với lòng rằng sẽ cống hiến hết sức mình cho quê hương, đem hết sức mình, tài năng của mình để dựng xây Tổ Quốc. ta nguyện thà chết, thà bị phanh thay chứ không bao giờ them cái phồn hoa sung sướng của nước ngoài rồi quay lưng với Việt nam, ta thà chết chứ không them làm những thứ hèn hạ như vậy.
“Chết trong còn hơn sống NHỤC!”
Chúng ta nguyện, khi học hành thành tài sẽ hết mình đóng góp cho dân tộc, cho quê hương. Nếu ta có điều kiện du học nước ngoài thì hãy quay về để giúp ích cho đất nước, chứ đừng them làm cái thứ vong ân như thế, ích kỷ như thế. Nếu tất cả chúng ta đều yêu nước ta bằng trái tim, bằng máu thịt như thể thì ắt hẳn rằng, Việt Nam ta sẽ phát triển, sẽ đền đáp công ơn của những người ngã xuống, sẽ rửa được cái nhục, cái hận của dân tộc và đó là mong ước, là khát vọng cháy bỏng của ai là người Việt Nam.
Ta nguyện sẽ sống làm sao mà không nhục nhã với dân tộc, không nhục nhã với bao anh hung của, ta sống làm sao mà cuộc sống ta thật sự hữu ích cho cuộc đời, cho con người Việt Nam, ta sống làm sao mà lúc sống thì ta lợi ích lúc sống thì ta dám ngẩng mặt về nhìn tổ tiên, non nước ta. Ta thề thà thịt nát xương tan chứ không phản bội, vong ân Tổ Quốc. Ta thà cực khổ, khó khăn nhưng vinh quang khi được cống hiến cho tổ quốc còn hơn là vui sướng mà vô ích với cái nôi của mình. Ta sống làm sao mà từng hơi thở là ích lợi cho đất nước mà đến lúc ra đi, trái tim ta vẫn cháy bỏng tình yêu Tổ Quốc, Ôi Việt Nam!
“Thế giới dẫu có nghìn trùng
Tận sâu trong đáy tâm hồn
Quê hương này
Mãi mãi là
Tổ Quốc tình thương!”
Hoàng Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét