Hôm nay là lần thứ hai chúng tôi có duyên về chốn tổ đình Đồng Đắc để trao đổi đạo lý với quý thầy quý cô và quý Phật tử, đề tài hôm nay chúng ta nói chuyện với nhau là Nhân Quả Công Bằng. Như chúng ta được biết Luật Nhân Quả là giáo lý căn bản nhất của đạo Phật. Toàn bộ giáo lý của đạo Phật, từ thấp đến cao, từ đạo để làm người cho nên đạo làm Thánh đều đặt trên nền tảng của Luật Nhân Quả. Và Luật Nhân Quả này không phải là một sự sáng tạo của Đức Phật mà Luật Nhân Quả là một nguyên lý tự nhiên của vũ trụ mà Đức Phật là người khám phá, có cái nhìn xuyên suốt, thấy rõ nhất trong tất cả các bậc thánh của mọi thời đại.
Tất cả mọi hệ thống giáo lý của Đức Phật rất đồ sộ to lớn, tuyệt vời sâu sắc đều đặt trên nền tảng của Luật Nhân Quả Nghiệp Báo. Nếu mà chúng ta không nắm vững được Luật Nhân Quả Nghiệp Báo thì một điều chắc chắn chúng ta sẽ hiểu sai đạo Phật, chúng ta sẽ rơi vào mê tín, chúng ta không ứng dụng được đạo lý tốt đẹp cho cuộc sống của mình. Vì vậy bất cứ ai đến với Phật pháp dù là người đến để hiểu để tham khảo hay là một người đến với quyết tâm tu tập thì bước ban đầu thì ta phải hiểu cho đúng Luật Nhân Quả Nghiệp Báo.
Nên hôm nay chúng ta trao đổi với nhau để chúng ta thấy Luật Nhân Quả là một sự công bằng kỳ lạ tuyệt đối của vũ trụ nên trong vũ trụ này. Trong cuộc đời này, trong thế giới này trong kiếp người của từng chúng ta không có chuyện gì ngẫu nhiên xuất hiện, tất cả đều có nguyên nhân. Và những điều chúng ta làm hôm nay lại phát sinh một kết quả ở một thời gian sau này không biết được kiếp này hay kiếp khác.
Ví dụ như là ngày hôm nay chúng ta có mặt ở chốn tổ này, để chúng ta dự lễ Húy Kỵ của cụ tổ khai sơn chùa Đồng Đắc thì có cái Nhân gì từ kiếp trước chứ không phải ngẫu nhiên ngày hôm nay chúng ta ngồi đây. Có thể là biết đâu ba kiếp trước chúng ta từng là những người góp công xây dựng chùa này. Và có thể biết đâu năm kiếp trước chúng ta từng là người xuất gia tại chùa này và biết đâu bảy kiếp trước chúng ta từng là một vị quan chấn nhậm ở cái vùng này và có đến đây để ủng hộ ngôi chùa này. Nghĩa là không bao giờ có chuyện ngẫu nhiên, hoặc là hèn mọn nhất đi biết đâu một kiếp xưa nào đó, mình từng là con chó ở trong chùa giữ chùa tạo được công đức được làm người hôm nay trở lại thăm chùa.
Nên vì vậy ngày hôm nay chúng ta có mặt ở đây có cái Nhân bắt nguồn từ quá khứ không ngẫu nhiên và việc mà hôm nay chúng ta ngồi đây cũng là một cái Nhân của tương lai, cái Nhân của tương lai là sẽ xảy ra một điều gì đó phù hợp. Ví dụ như trong hôm nay chúng ta đến đây với tâm trân trọng kính ngưỡng tổ đình, kính ngưỡng Phật pháp kính ngưỡng chư tăng tạo thành cái Phúc, cái Phúc này có thể phát sinh ra nhiều cái Quả khác nhau. Cũng giống như khi chúng ta gieo một hạt xuống đất thì không phải là chỉ sinh ra một Quả.
Ví dụ chúng ta có một hạt xoài chúng ta gieo xuống đất thì đừng nghĩ là nó mọc lên trên đất một quả xoài, trước khi mà quả xoài xuất hiện thì nó lên cây xoài phải không, lá xoài, cành nhánh xoài, hoa xoài rồi mới đến quả xoài và quả xoài chưa hết. Có quả ngon quả già quả chín khác và trong quả đó lại có cái hạt rồi nhiều việc xuất hiện từ một hạt mầm ban đầu.
Mà khi cái cây lên như vậy đâu phải nói là : Tôi gieo hạt xoài tôi sẽ được ăn quả xoài. Không, không chỉ đơn giản như vậy tôi gieo hạt xoài nhưng tôi được nguyên một cây xoài. Tôi hưởng cái bóng mát đó cái đã, cành nhánh có khi cây to thì cưa làm củi đun, rồi lá xoài rụng xuống có khi nhặt về đun bếp hoặc bón phân trở lại. Hoa xoài có khi để ngắm và làm được một bài thơ chứ không biết chừng.
Rồi quả chua chấm tương đường, ăn quả chín, còn hạt xoài thì đem gieo lại lần nữa. Như vậy chúng ta thấy chỉ từ một hạt xoài được ươm mầm mà chúng ta được nhiều ích lợi từ việc gieo trồng đó chứ không phải chỉ được hưởng một quả xoài là hết chuyện. Thì cũng vậy ngày hôm nay chúng ta ngồi đây nghe pháp là sau này không phải chỉ được hưởng một Quả Phúc nào đó mà rất nhiều Quả Phúc sẽ xảy ra.
Ví dụ một điều đơn giản nhất khi chúng ta đến chùa chúng ta biết đạo tâm hồn mình thanh cao thánh thiện, nhân cách mình hoàn chỉnh. Mỗi lời nói của mình nói ra có uy đức khiến cho con cháu trong nhà bỗng nhiên nể phục, bắt chước và ngoan đi. Thì cái Phúc chúng ta hiểu ở kiếp sau thì chưa biết nhưng mà bỗng nhiên con cháu mình ngoan đi mình được cái niềm vui đó đã. Cũng giống như khi chúng ta gieo xoài nhiều khi chưa có quả nhưng chúng ta được ngồi dưới bóng mát của cây xoài trong ngày hè nóng gắt. Thì cũng vậy có khi chúng ta chưa được giàu sang, được vinh hiển phú quý nhưng mà con cháu mình ngoan đã là một niềm vui cái đã.
Ví dụ như là họ hàng hay láng giềng của mình vậy, là từ nơi cái nhân cách của mình lớn dần lên khi mình đi chùa, bỗng nhiên người ta tin cậy người ta quý mến rồi đến khi mình kêu gọi làm một việc Phúc gì đó.
Ví dụ như trong làng trong xóm có một người nghèo khổ neo đơn, mình muốn giúp mà mình không đủ sức, mình phải gọi thêm vài người nữa, nói là: Cái nhà ông cụ đó nghèo khổ, con cháu thì ở xa bệnh hoạn, thôi bây giờ chúng ta thay phiên nhau đi giúp ông cụ lúc cụ cuối đời, vì thương quý người già yếu là một đạo lý cao thượng của con người, nên chúng ta thay phiên nhau đến thăm hỏi cụ một chút.
Thì trước kia chúng ta nói câu đó thì không ai hưởng ứng nhưng mà bây giờ mình đi chùa, mình có nhân cách có cái uy đức bỗng nhiên mình kêu như vậy thì nhiều người cùng hưởng ứng cùng nhau làm một việc Phúc. Trước mắt là giúp một người già neo đơn, và khi người đó đến ngày mãn phần, chết đi chết trong niềm vui trong sung sướng. Như vậy là ta thấy bắt đầu làng giềng gắn bó với nhau, tin cậy được với nhau hơn, hơn lúc kia. Ví dụ mình đi rồi lo ở nhà mình không biết ai sẽ vào cậy cửa nhưng mà từ khi mình kêu gọi được láng giềng làm chung những việc Phúc, khi mình đi đâu vắng mình gửi nhà hàng xóm trông nhà dùm. Mình tin cậy mà nhà được an toàn bởi được ba bốn nhà chung quanh nhìn ngó ngôi nhà giúp mình.
Thì chúng ta thấy cái Phúc, quả xoài chưa hưởng nhưng bóng mát xoài mình đã hưởng, lá xoài rơi mình đã hưởng, tức là từ tình láng giềng hàng xóm. Chúng ta thấy việc chúng ta ngồi hôm nay đi chùa có cái Nhân quá khứ nhưng rồi sinh ra nhiều Quả ở tương lai chứ không phải đơn giản và Nhân Quả luôn luôn là một sự công bằng chi phối khắp cả kiếp người như vậy. Và chúng ta thấy Luật Nhân Quả công bằng trong đạo Phật thì xuyên suốt đạo làm người cho đến đạo làm Thánh. Ví dụ bây giờ chúng ta làm con người chứ chưa phải là thánh, khi chúng ta đang chịu sự chi phối của Luật Nhân Quả thì chúng ta muốn nhân cách mình tốt hơn thì cũng có cách để gieo Nhân.
Hoặc là chúng ta muốn cuộc đời mình vinh hiển hơn giàu sang hơn thì cũng có cách để gieo Nhân. Chúng ta muốn mình quyền uy thế lực hơn hoặc dung mạo mình đẹp hơn thì cũng có cách để gieo Nhân gieo đúng theo đạo lý đúng theo đạo đức chứ không phải bằng một thủ đoạn, đó là một cách làm người. Hoặc là một người muốn tu tập để giải thoát có tư cách của bậc thánh như quý thầy hoặc quý sư cô thì cũng có Nhân có cái Quả. Chúng ta có phương pháp gieo Nhân chính đáng mà đạt được cái quả Thánh của mình mặc dù rất lâu.
Hoặc khi một vị chứng Thánh rồi muốn hóa độ chúng sinh cũng không phải mở miệng nói là người ta nghe. Ví dụ như một vị đắc đạo có thần thông biết quá khứ vị lai có thể vung tay một cái là chữa lành bệnh hiểm nghèo của người khác nhưng đừng tưởng mình nói gì người ta cũng theo.
Không có duyên nói người khác không nghe, cho nên một vị Thánh muốn giáo hóa chúng sinh vẫn phải có Nhân Quả, phải có duyên phù hợp mới nói được.
Vì vậy chúng ta thấy xuyên suốt từ con người bình thường như chúng ta cho đến những bậc Thánh cao cả, cho đến những vị Bồ Tát giáo hóa muôn triệu chúng sinh cũng đều âm thầm chịu sự chi phối của Luật Nhân Quả.
Nên vì vậy trong đạo Phật chính vì chúng ta biết Luật Nhân Quả nên chúng ta nỗ lực không ngừng trong suốt cuộc đời của mình. Chỉ có những người không biết Luật Nhân Quả cho nên chúng ta hoặc là lười không chịu phấn đấu hoặc là chúng ta mê tín chúng ta làm những việc sai lầm mà muốn được những Nhân chân chính cao cả tốt đẹp là không có đúng. Vì chúng ta biết Luật Nhân Quả nên chúng ta siêng năng không mê tín và gây những Nhân chính đáng để cuộc đời được thăng tiến và giúp đỡ được những người chung quanh.
Ví dụ như một em học sinh học kém thì đừng tưởng là em học sinh đó chịu cái kém cỏi đó suốt cả đời, không phải. Nếu biết gieo Nhân thì chỉ trong vòng một hai năm đó sẽ học khá lên liền, trước mắt liền. Một em học sinh giỏi có thể gieo cái Nhân để trở thành một em cực kỳ suất sắc không phải là không có con đường, mà không phải chỉ có con đường là gắng cắm đầu mà học. Chúng ta có cái Nhân của đạo đức của đạo lý, tất cả mọi điều đều chuyển biến kỳ lạ bất ngờ. Nên chúng ta phải hiểu Luật Nhân Quả là như vậy và hôm nay chúng ta trao đổi với nhau.
Phim tài liệu đầy đủ:
Link sách:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét