Lừa dối về Lockerbie
“Bằng
cách dối lừa, chúng ta sẽ gây chiến” – khẩu hiệu của Mossad, tình báo Israel
Cờ giả Lockerbie đã
làm mất uy tín người Hồi giáo nghiêm trọng, củng cố thêm niềm tin rằng
"Hồi giáo" và "khủng bố" hầu như đồng nghĩa, nó diễn ra
ngay trước vụ 11/9 ít năm. Nhưng nhìn lại, những ai ở phương Tây biết về câu
chuyện này, đều là chủ yếu từ truyền thông: TV, báo chí mà không phải từ những
bằng chứng thực sự.
Thực sự, vụ
Pan Am 103 là mô hình lừa dối điển hình nhằm mưu đồ chính trị sâu xa.
Abdelbaset al-Megrahi ra
tù và được chào đón bằng cả một rừng cờ hoa như một người anh hùng ở Libya gây
ra phản ứng trái ngược ở phương Tây. Trong khi các báo tin tức nghiêm túc
ghi nhận những phản ứng giận dữ của Barack Obama, Gordon Brown và những người
khác về những gì xuất hiện để được chào đón như một anh hùng thực khó coi với
một tên khủng bố bị kết tội, họ đã quên không đề cập đến là Libya ăn mừng việc thả
một đồng hương mà họ tin rằng đã bị bỏ tù sai 8 năm. Cũng bỏ qua mọi dấu hiệu mà
các nhà quan sát đã nêu về vụ án Megrahi mà theo đó dường như là anh ta vô tội.
Robert Black, giáo sư
luật Edinburgh là kiến trúc sư của vụ xét xử tại Camp Zeist Hà Lan, nói rằng
"không có tòa án có lý nào để có thể kết án Megrahi dựa trên các
bằng chứng", ông gọi kết án anh ta năm 2001 là "một sự phẫn nộ và hoàn
toàn và tuyệt đối". Hans Kochler, quan sát viên của Liên Hiệp Quốc bổ
nhiệm tại phiên tòa, nói rằng "không hề có một mảnh tang vật nào kết nối
hai bị cáo với tội phạm", và lên án phán quyết của tòa án như một "sự
sai lầm ngoạn mục của công lý." Tiến sĩ Jim Swire, người có con gái Flora (đã
nói ở bài trước) là một trong 270 thiệt mạng trên máy bay, bác bỏ vụ kiện của
công tố chống lại Megrahi, ông gọi đó là "chuyện của bò và gà".
Theo đó "chuyện
của bò và gà", Megrahi, người đứng đầu an ninh hàng không Libya (Arab
Airlines-LAA), âm mưu với Lamin Khalifa Fhima, người làm quản lý LAA ở Malta (đã
được tuyên bố trắng án), đặt một quả bom va li lên chuyến bay từ Malta đến
Frankfurt. Tại Frankfurt, vali bom được chuyển sang chuyến bay khác đến Heathrow
ở London. Sau đó, trong sân bay Heathrow, nó được chuyển một lần nữa lên chiếc
máy bay xấu số Pan Am 103 đến New York.
Nhưng kịch bản này là
đáng ngờ chứ không hợp lý, những người Libya sẽ phải có một đức tin quá thể lắm
vào độ tin cậy của việc vận chuyển hành lý trong hai sân bay bận rộn nhất châu
Âu trong thời kỳ bận rộn nhất của năm. Ít lạc quan hơn, sẽ là kẻ đánh bom đặt
va li lên máy bay ở London. Nhen nhóm lên sự nghi ngờ rằng đó thực sự là những
gì đã xảy ra, cảnh sát điều tra được nói bởi an ninh sân bay Heathrow rằng khu
vực lưu trữ hành lý Pan Am đã bị đột nhập vào đêm của vụ đánh bom.
Báo cáo về hiện tượng bị
đột nhập tại sân bay Heathrow là một phần của 600 trang chứng cứ mới và bằng
chứng đã bị cố tình bỏ qua để bảo vệ Megrahi và khiếu nại buộc tội, năm 2007, Ủy
ban đánh giá án hình sự Scotland, sau cuộc điều tra ba năm, đề nghị thả anh
ta.
Nhưng trước khi khiếu
nại có thể được nghe đến, thì Megrahi đã được thả vì bị ung thư tuyến tiền liệt
giai đoạn cuối, một thuận tiện để tha thứ cho những bối rối của tất cả những kẻ
can dự với niềm tin không rõ ràng của mình. Câu hỏi khó xử và đáng kể hơn, trong
trường hợp có thể Megrahi được tuyên bố trắng án, ai là kẻ thực sự đã đặt bom,
và tại sao?
Hồi giáo không ngừng
tồi tệ
Nhiều trong số những
người nghi ngờ trách nhiệm của Libya trong vụ đánh bom Lockerbie, có lẽ không thấy
ngạc nhiên trong hoàn cảnh hiện nay, có xu hướng nghi ngờ các quốc gia Hồi giáo
dính líu. Lý thuyết phổ biến nhất là Iran thuê Mặt trận Nhân dân Giải phóng
Palestine có cơ sở ở Syria - Tổng chỉ huy (PFLP-GC) do Ahmed Gibril đứng đầu trả
thù cho "tai nạn" bắn máy bay của họ từ tàu sân bay USS Vincennes ngày
03 tháng 7 năm 1988, chuyến bay Iran Air Flight 655 đã giết chết tất cả 288 hành
khách.
Những người khác tin
rằng Abu Nidal, kẻ lập nhóm khủng bố khét tiếng “Tháng chín đen”, có
thể đã dính líu. Nếu họ nói đúng, nó đặt ra câu hỏi đáng lo ngại về việc ai
là kẻ cuối cùng phải chịu trách nhiệm về hành động tàn ác Lockerbie. Trong cuốn
tiểu sử về Nidal, “Súng cho thuê - A Gun for Hire”, nhà báo Anh Patrick Seale
xác nhận những nghi ngờ từ lâu rằng "khủng bố Palestine" ở Trung
Đông, là những kẻ đã làm nhiều hơn bất cứ ai để mất uy tín của người Palestine.
"Abu Nidal chắc chắn là tay chân của Mossad". Ông Seale khẳng định.
"Trên thực tế, mọi việc chúng làm Israel hưởng lợi".
Điều thú vị, có một giả
thiết là PFLP-GC cộng tác với Abu Nidal thay mặt cho Iran, được một cựu nhân
viên Mossad tán thành, Yuval Aviv, là điệp viên điều tra ở New York, và là
người chuẩn bị báo cáo cho công ty bảo hiểm Pan Am về vụ Lockerbie.
Viết dưới bút danh Sam
Green, Aviv là tác giả của “Chuyến bay 103”, một nguyên nhân giả tưởng về bi
kịch Lockerbie mà ông ta tuyên bố là "dựa vững chắc trên những sự kiện thực
tế cuộc sống", trong đó người Iran trả thù đã tuyển khủng bố Palestine,
Ahmed Shabaan “chim ưng”, để làm công việc bẩn thỉu của họ. Aviv, người lấy cảm
hứng từ Munich của Steven Spielberg, hy vọng người bạn đạo diễn của mình sẽ
chuyển câu chuyện Lockerbie thành bộ phim bom tấn Hollywood.
Rất khó để bất kỳ bình
luận chính thống nào đặt câu hỏi về độ tin cậy của một cựu nhân viên Mossad, kẻ
vẫn giữ mối quan hệ chặt chẽ với cơ quan tình báo, chỉ tay vào Palestine và
Iran như kẻ gây ra cuộc tấn công khủng bố giết chết 189 người Mỹ, bằng cách ấy bôi
nhọ danh tiếng hai kẻ thù lớn nhất của Israel bằng tâm trí của những kẻ có nhu
cầu thuyết phục rằng, Mỹ và Israel phải đối mặt với cùng một kẻ thù chung.
Trò bẩn!
Không phải ai trong
giới truyền thông cũng ngây thơ về âm mưu thủ đoạn của Israel. Viết trên tờ
Guardian trước phiên tòa xét xử hai người Lybia, nhà báo Mỹ kỳ cựu Russell
Warren Howe, trong một bài viết tuyệt vời có tiêu đề "Nếu họ vô tội? - Whatif they are innocent?" phân tích rằng, cho dù chính phủ Iran hay khủng bố
Palestin thì tình báo Israel là thủ phạm nhiều khả năng hơn. Howe kết luận:
"Ngay cả khi Megrahi và Fhima bị tìm thấy là có tội trong những cáo buộc
nghiêm trọng nhất, thì vẫn sẽ là một nhu cầu cho cuộc điều tra mới: để quyết
định vai trò chính có thể của Israel là gì trong vụ giết người hàng loạt và lừa
dối chính ân nhân của họ, là Mỹ". Howe cho là, ngay cả khi người Libya,
hoặc người Ả Rập khác, đã thực sự đặt bom, họ có thể vẫn bị lừa làm như vậy
bởi các gián điệp Israel.
Điều thú vị, Howe
trích dẫn một tài liệu tham khảo trong sách của Gordon Thomas về Mossad, điệp
viên Gideon, một nhân viên Mossad đóng tại London, lại xuất hiện ở Lockerbie vào
buổi sáng sau vụ rơi máy bay để dàn xếp loại bỏ va li từ khỏi hiện trường vụ
án. Chiếc va li này, người ta nói thuộc về đại úy Charles McKee, một sĩ quan
DIA và là người đã chết trong chuyến bay, nó sau đó được đem trở lại "trống
rỗng và không bị hư hại."
Hơn nữa, ý tưởng về
trách nhiệm của Libya, Howe lưu ý, dường như có nguồn gốc từ Israel. Một lần
nữa, ông trích dẫn Thomas, theo đó nói rằng một nguồn tại LAP, là đơn vị chiến
tranh tâm lý Mossad, xác nhận với ông rằng "trong vòng vài giờ của vụ tai
nạn, nhân viên tại LAP đã liên lạc điện thoại với giới truyền thông, thúc giục
họ công bố công khai rằng đây là "bằng chứng không thể chối cãi, Libya, qua
cơ quan tình báo Jamahirya, là có tội."
Hai năm trước, một tin
nhắn chặn được nhắn tương tự đã làm Ronald Reagan ra lệnh không kích Libya,
giết chết hơn một trăm người, bao gồm cả con gái nuôi hai tuổi của Qaddafi.
Nhưng tin nhắn đã bị làm giả bởi Israel, theo Victor Ostrovsky, một cựu sĩ quan
Mossad, kẻ mô tả hoạt động trong “Mặt khác của dối lừa - The Other Side of Deception”,
tiết lộ thứ hai viết về Mossad sau khi rời bỏ phục vụ.
Hoạt động Trojan bắt
đầu vào tháng 2 năm 1986 khi Mossad bí mật cài đặt thiết bị truyền thông gọi là
"Trojan" vào một căn hộ ở Tripoli. Trojan nhận tin nhắn bởi LAP của Mossad
trên 1 tần số sóng và tự động truyền chúng đi trên một tần số khác được sử dụng
bởi chính phủ Libya. "Sử dụng Trojan" Ostrovsky viết, "Mossad đã
cố gắng để làm cho nó có vẻ là một chuỗi dài các đơn đặt hàng khủng bố được
chuyển đến các đại sứ quán Libya khác nhau trên thế giới." Tình báo Mỹ,
như dự đoán bởi Israel, đã chặn tin nhắn giả, và tin vào chúng như là xác thực
- đặc biệt là sau khi nhận được xác nhận từ Mossad.
Trong 1 tuần khi
Trojan được cài đặt, hai lính Mỹ đã thiệt mạng trong một vụ nổ tại La Belle, hộp
đêm thường xuyên của lính Mỹ ở Tây Berlin. Với giả định rằng Libya phải chịu
trách nhiệm, chín ngày sau đó Mỹ trút 60 tấn bom xuống Tripoli và Benghazi. Có ít ngờ vực rằng người Mỹ đã bị lừa vào cuộc "trả đũa" bởi Israel, kẻ
lẩn tránh đã phải trừng phạt Qaddafi vì ủng hộ Tổ chức Giải phóng Palestine, và
tiếp tục xa lánh Mỹ từ thế giới Ả Rập.
Không phải tất cả người Mỹ đều không biết gì về âm mưu của Israel. Ý kiến về thiên hướng lừa lọc của cơ quan tình báo Israel,
Andrew Killgore, cựu đại sứ Mỹ ở Qatar, viết trong báo cáo của Washington về vấn
đề Trung Đông, "Đặc sản Mossad là
thủ đoạn bẩn thỉu... phương pháp hoạt động của họ luôn luôn giống nhau: chơi
trò bẩn nhưng làm cho nó có vẻ như ai đó khác đã làm điều đó."
Như là một phần của
bất kỳ cuộc điều tra mới nào để xác minh có hoặc không vụ đánh bom Lockerbie là
một trò bẩn khác trong “thủ đoạn bẩn” của Mossad, các nhà điều tra có thể muốn
phỏng vấn Issac Yeffet, cựu giám đốc an ninh của hãng hàng không Israel El Al,
người vào năm 1986 là ủy nhiệm của Pan Am để khảo sát an ninh tại một số sân
bay trên thế giới. Khi Killgore, trong một bài viết riêng cho Washington Report,
nhận xét gợi ý: "Yeffet có lẽ đã thành công trong việc duy trì an ninh
hoàn hảo cho El Al tại sân bay Ben-Gurion. Nhưng những nỗ lực của ông tại sân
bay Heathrow ở London, một trong những sân bay khảo sát cho Pan Am, mà với nó ông
và các nhân viên của mình có đầy đủ sự kiểm soát, cũng thất bại để cứu Pan Am
103."
Vẫn bảo vệ sự vô tội
của mình, Megrahi nói với các phóng viên khi phóng thích: "Sự thật không
bao giờ chết!" Đó có thể là như vậy. Nhưng khi mà các phương tiện truyền
thông phương Tây vẫn tiếp tục tin rằng chỉ có kẻ thù của Israel mới làm nổ tung
máy bay dân sự, sự thật về Lockerbie sẽ không bao giờ bị phơi bày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét