Thông điệp Liên Bang 2023 của TT Nga V. Putin

 


Vladimir Putin phát biểu trước Quốc hội Liên bang. Buổi lễ công bố Thông điệp Liên Bang diễn ra tại Moskva, trong Cung Gostiny.

21, Tháng 2 năm 2023, 12:05
Moskva

Vladimir Putin: Chào buổi chiều.

Thưa các đại biểu của Hội đồng Liên bang – các thượng nghị sĩ, đại biểu Duma Quốc gia!

Thưa công dân Nga!

Với bài phát biểu hôm nay, tôi đang nói ở vào một thời điểm khó khăn - tất cả chúng ta đều nhận thức rõ về điều này - một cột mốc quan trọng đối với đất nước chúng ta, vào thời điểm của những thay đổi chính yếu, không thể đảo ngược trên toàn thế giới, những sự kiện lịch sử quan trọng nhất quyết định tương lai của đất nước và của nhân dân chúng ta, khi mỗi chúng ta đang chịu một trách nhiệm to lớn.

Một năm trước, để bảo vệ người dân ở vùng đất lịch sử của chúng ta, để đảm bảo an ninh cho đất nước chúng ta, để loại bỏ mối đe dọa từ chế độ tân phát xít phát triển ở Ukraine sau cuộc đảo chính năm 2014, chúng ta đã zthông qua quyết định tiến hành một chiến dịch quân sự đặc biệt. Và chúng ta từng bước, cẩn thận và nhất quán, sẽ giải quyết các nhiệm vụ mà chúng ta phải đối mặt.

Kể từ năm 2014, Donbass đã chiến đấu, bảo vệ quyền sống trên mảnh đất của họ, quyền nói tiếng mẹ đẻ, họ chiến đấu và không bỏ cuộc trong điều kiện phong tỏa và pháo kích liên tục, trong sự thù hận không thể che giấu từ chế độ Kiev, họ tin tưởng và mong đợi rằng Nga sẽ đến giải cứu.

Trong khi đó, như các bạn đã biết, chúng ta đã làm mọi thứ có thể, thực sự là mọi thứ có thể, để giải quyết vấn đề này bằng các biện pháp hòa bình, kiên nhẫn đàm phán về một lối thoát hòa bình ra khỏi cuộc xung đột nghiêm trọng này.

Nhưng đằng sau chúng ta, một kịch bản hoàn toàn khác đã được chuẩn bị. Những lời hứa của các nhà cai trị phương Tây, sự đảm bảo của họ về mong muốn hòa bình ở Donbass đã biến thành, như chúng ta thấy bây giờ, một sự giả mạo, một lời nói dối tàn nhẫn. Họ chỉ đơn giản là kéo dài thì giờ, bắt bẻ, nhắm mắt làm ngơ trước các vụ ám sát chính trị, đàn áp của chế độ Kiev chống lại những điều họ không mong muốn, nhạo báng các tín đồ và ngày càng khuyến khích giới chủ nghĩa phát xít mới của Ukraine thực hiện các hành động khủng bố ở Donbass. Trong các học viện và trường học phương Tây, các sĩ quan của các tiểu đoàn dân tộc chủ nghĩa đã được đào tạo và vũ khí đã được cung cấp.

Và tôi muốn nhấn mạnh rằng ngay cả trước khi bắt đầu chiến dịch quân sự đặc biệt, Kiev và phương Tây đã đàm phán về việc cung cấp hệ thống phòng không, máy bay chiến đấu và các thiết bị hạng nặng khác cho Ukraine. Chúng ta cũng vẫn nhớ những nỗ lực của chế độ Kiev để có được vũ khí hạt nhân, bởi vì chọ đã nói về nó một cách công khai.

Hoa Kỳ và NATO đã nhanh chóng triển khai các căn cứ quân sự và phòng thí nghiệm sinh học bí mật của họ gần biên giới nước ta, họ làm chủ địa bàn hoạt động quân sự tương lai trong các cuộc diễn tập, họ chuẩn bị chế độ Kiev dưới sự kiểm soát của họ và Ukraine bị họ bắt làm nô lệ cho một cuộc chiến tranh lớn.

Và hôm nay họ thừa nhận điều đó - họ thừa nhận điều đó một cách công khai, cởi mở, không che đậy. Họ dường như tự hào, say sưa với sự phản bội của họ, trong khi gọi thỏa thuận Minsk và định dạng Normandy là một màn trình diễn ngoại giao, một trò lừa bịp. Điều đó chỉ ra rằng tất cả thời gian khi Donbass đang bốc cháy, khi máu đang đổ, khi Nga chân thành - tôi muốn nhấn mạnh điều này - chân thành tìm kiếm một giải pháp hòa bình, họ đã diễn kịch trên cuộc sống của mọi người, họ diễn kịch, trên thực tế, như họ nói trong giới nổi tiếng, những lá bài gian lận.




Thủ đoạn lừa dối xấu xa này đã được dùng nhiều lần trước đây. Không cần biết đến xấu hổ, lá mặt lá trái họ đã trơ trẽn phá hủy Nam Tư, Iraq, Libya, Syria. Họ không bao giờ có thể gột rửa khỏi sự ô nhục này. Các khái niệm danh dự, lòng tin, đứng đắn không dành cho họ.

Qua nhiều thế kỷ chủ nghĩa thực dân, bức chế, bá chủ, họ đã quen với việc cho phép mình được làm mọi thứ, họ đã quen với việc nhổ nước bọt lên toàn thế giới. Hóa ra họ cũng khinh bỉ, theo cách của một quý ông, về các dân tộc của đất nước họ - họ cũng đã lừa dối trơ tráo hoặc bịa đặt bằng những câu chuyện ngụ ngôn về việc tìm kiếm hòa bình, về cam kết của họ đối với các nghị quyết Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc về Donbass. Thật vậy, giới tinh hoa phương Tây đã trở thành một biểu tượng của dối trá vô đạo đức hoàn toàn.

Chúng ta kiên quyết bảo vệ không chỉ lợi ích của mình, mà cả lập trường của chúng ta rằng trong thế giới hiện đại không nên có sự phân chia thành cái gọi là các quốc gia văn minh và tất cả các quốc gia còn lại, về nguyên tắc, cần có một mối quan hệ đối tác trung thực, dựa trên nguyên tắc không chấp nhận bất cứ tính độc quyền nào, đặc biệt là sự hung hăng.

Chúng ta đã cởi mở, chân thành sẵn sàng cho một cuộc đối thoại mang tính xây dựng với phương Tây, nói và nhấn mạnh rằng cả châu Âu và toàn thế giới cần một hệ thống an ninh bình đẳng, không thể chia cắt cho tất cả các quốc gia, và trong nhiều năm, chúng ta đã mời các đối tác của mình thảo luận về ý tưởng này cùng nhau và làm việc để thực hiện nó. Nhưng đáp lại, đã nhận được bộ mặt đạo đức giả mang phản ứng mơ hồ. Đó là về lời nói. Nhưng còn có những hành động cụ thể: mở rộng NATO đến biên giới của chúng ta, tạo ra các khu vực phòng thủ chống tên lửa mới ở châu Âu và châu Á – họ quyết định trốn tránh chúng ta bằng “cái ô” - đây là việc triển khai một số lượng đội ngũ quân sự, và không chỉ gần biên giới Nga.

Tôi muốn nhấn mạnh – trên thực tế, mọi người đều nhận thức rõ điều này - không có quốc gia nào trên thế giới có nhiều căn cứ quân sự ở nước ngoài như Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Có hàng trăm trong số đó - tôi muốn nhấn mạnh - hàng trăm căn cứ trên khắp thế giới, cả hành tinh bị cài cắm, chỉ cần nhìn vào bản đồ.

Cả thế giới đã chứng kiến cách họ rút khỏi các thỏa thuận cơ bản trong lĩnh vực trang bị vũ khí, bao gồm Hiệp ước về tên lửa tầm trung và tên lửa tầm ngắn, họ đơn phương xé bỏ các thỏa thuận cơ bản duy trì hòa bình trên thế giới. Vì một số lý do, họ đã làm điều đó - họ không chỉ đơn giản là không từ làm bất cứ điều gì, như đã biết.

Cuối cùng, vào tháng 12 2021, chúng ta đã chính thức gửi dự thảo hiệp ước về đảm bảo an ninh cho Hoa Kỳ và NATO. Nhưng trong tất cả các vấn đề quan trọng và cơ bản đối với chúng ta, trên thực tế, chúng ta đã nhận được một lời từ chối trực tiếp. Sau đó, cuối cùng đã rõ dấu hiệu thực tế của các kế hoạch xâm lược được đưa ra và họ sẽ không dừng lại.

Mối đe dọa ngày càng tăng với mỗi ngày. Thông tin nhận được không có nghi ngờ gì nữa, vào tháng 2 năm 2022, mọi thứ đã sẵn sàng cho một hành động trừng phạt đẫm máu khác ở Donbass, trong đó, hãy để tôi nhắc các bạn, chế độ Kiev vào năm 2014 đã điều động pháo binh, xe tăng và máy bay.

Tất cả chúng ta đều nhớ rõ những hình ảnh khi họ tấn công Donetsk từ trên không, họ gây ra các cuộc không kích không chỉ vào đó, mà còn vào các thành phố khác. Và năm 2015, họ một lần nữa cố gắng tấn công trực diện vào Donbass, trong khi tiếp tục phong tỏa, pháo kích và khủng bố chống lại dân thường. Hãy để tôi nhắc các bạn rằng tất cả những điều này hoàn toàn mâu thuẫn với các tài liệu và nghị quyết liên quan được Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc thông qua, và tất cả họ đều giả vờ rằng không có gì xảy ra.

Tôi muốn nhắc lại điều này: chính họ là người đã phát động cuộc chiến, và chúng ta đã phải sử dụng vũ lực và đang sử dụng để ngăn chặn điều đó.

Những kẻ lên kế hoạch cho cuộc tấn công mới vào Donetsk, Donbass, Lugansk, hiểu rõ rằng mục tiêu tiếp theo là tấn công vào Crimea và Sevastopol, còn chúng ta biết và hiểu điều này. Bây giờ kiev cũng đang nói công khau về những kế hoạch sâu rộng như vậy – chúng đã bộc lộ bản thân, tiết lộ những gì chúng ta biết rất rõ.

Chúng ta bảo vệ cuộc sống của mọi người, bảo vệ ngôi nhà thân thuộc của chúng ta. Còn mục tiêu của phương Tây là quyền lực vô hạn. Họ đã chi hơn 150 tỷ USD để viện trợ và tiếp tay cho chế độ Kiev. Để so sánh: theo Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế, các quốc gia G7 đã phân bổ khoảng 60 tỷ đô la cho năm 2020-2021 để giúp đỡ các nước nghèo nhất trên thế giới. Được chứ, hả? Còn chi cho chiến tranh – 150 tỷ, và các nước nghèo nhất, được cho là thường xuyên được quan tâm – 60 tỷ, và thậm chí với những yêu cầu nổi tiếng về sự ngoan ngoãn từ các nước này - những người nhận số tiền này. Tất cả các cuộc đối thoại về cuộc chiến chống đói nghèo, về phát triển bền vững, về môi trường là ở đâu? Tất cả đã đi đâu? Nó đã đi đâu? Trong khi dòng tiền cho chiến tranh không giảm. Họ cũng không tiếc tiền cho việc kích động tình trạng hỗn loạn và biến động ở các quốc gia khác, và, một lần nữa, trên khắp thế giới.

Tại hội nghị gần đây ở Munich, đã có những cáo buộc bất tận chống lại Nga. Có ấn tượng rằng, điều này được tiến hành chỉ để khiến người ta quên đi những gì phương Tây đã làm trong những thập kỷ gần đây. Và chính họ là những kẻ đã để “vị thần đèn ra khỏi cái chai", khiến cả vùng rơi vào hỗn loạn.

Theo đánh giá của chính các chuyên gia Mỹ, do hậu quả của các cuộc chiến tranh – tôi lưu ý đến điều này: chúng ta đã không đưa ra những con số này, mà chính người Mỹ đưa ra - do hậu quả của các cuộc chiến tranh do Hoa Kỳ gây ra kể từ năm 2001, gần 900,000 người đã chết, hơn 38 triệu trở thành người tị nạn. Bây giờ họ chỉ muốn xóa khỏi ký ức của nhân loại điều này, họ giả vờ không có gì xảy ra. Nhưng không ai trên thế giới quên và sẽ không quên điều này.

Thương vong và thảm kịch con người đã không được ai trong họ tính đến, bởi vì, tất nhiên, có hàng nghìn tỷ, hàng nghìn tỷ đô la đặt cửa; có khả năng tiếp tục cướp phá tất cả; ẩn đằng sau những lời lẽ về dân chủ và tự do, để áp đặt tân tự do và toàn trị theo giá trị của họ; họ vu cáo toàn bộ các quốc gia và dân tộc, họ công khai xúc phạm các nhà lãnh đạo đất nước; họ đàn áp bất đồng chính kiến trong nước mình; họ tạo ra hình ảnh kẻ thù, đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người khỏi các vụ bê bối tham nhũng - tất cả những điều này không che lấp được, tất cả chúng ta đều thấy - từ các vấn đề kinh tế, xã hội, quan hệ sắc tộc và mâu thuẫn bên trong ngày càng tăng.

Hãy để tôi nhắc các bạn rằng vào những năm 30 của thế kỷ trước, phương Tây thực sự đã mở đường cho Đức quốc xã lên nắm quyền ở Đức (link1link2). Và trong thời đại của chúng ta, họ bắt đầu "chống Nga" từ Ukraine. Dự án không thực sự có gì mới. Những ai có một chút hiểu biết lịch sử đều biết rất rõ ràng: dự án này có từ thế kỷ XIX, nó được nuôi dưỡng ở Đế quốc Áo-Hung, và ở Ba Lan cùng các quốc gia khác với một mục tiêu - xé nát những lãnh thổ lịch sử ra khỏi đất nước chúng ta, mà một ngày nay được gọi là Ukraine. Đó chính là mục đích. Không có gì mới, không có gì lạ, mọi thứ đang lặp lại.

Phương Tây đã đẩy nhanh việc thực hiện dự án này ngày hôm nay, khi ủng hộ cuộc đảo chính năm 2014. Kết cục, cuộc đảo chính vi hiến, chống nhà nước đẫm máu – lại như thể không có gì xảy ra, như thể điều đó là cần thiết, họ thậm chí còn nói đã chi bao nhiêu tiền cho việc đó. Nền tảng tư tưởng được đặt ra bởi Russophobia, chủ nghĩa dân tộc cực kỳ hung hãn.

Gần đây, một trong những lữ đoàn của lực lượng vũ trang Ukraine, thật đáng xấu hổ khi nói - chúng ta xấu hổ, họ thì không - đã được đặt tên là "Edelweiss", với tư cách là sư đoàn của Hitler, tham gia vào việc trục xuất người Do Thái, xử tử tù nhân chiến tranh, tham gia vào các hoạt động trừng phạt chống lại du kích Nam Tư, Ý, Tiệp Khắc và Hy Lạp. Trong VSU của Ukraine và Vệ binh Quốc gia Ukraine đặc biệt phổ biến các phù hiệu “Das Reich”, "Dead Head", "Galicia" và các đơn vị SS khác, với cánh tay ngập máu. Xe bọc thép Ukraine được đánh dấu bằng dấu hiệu nhận dạng Wehrmacht của Đức Quốc xã.

Giới theo chủ nghĩa phát xít mới không che giấu kẻ mà mình thừa kế là ai. Đáng ngạc nhiên là ở phương Tây, không ai trong số các cường quốc chú ý đến điều này. Tại sao? Bởi vì họ theo những chỉ bảo tồi tệ nên đã không quan tâm. Họ không quan tâm đặt cược vào ai trong cuộc chiến chống lại chúng ta, trong cuộc chiến chống lại Nga. Điều chính là chiến đấu chống chúng ta, chống đất nước của chúng ta, có nghĩa là có thể sử dụng tất cả mọi thứ. Và chúng ta đã thấy, như đã vậy, cả những kẻ khủng bố và những kẻ tân phát xít, để thực hiện được ý muốn của chúng, Xin Chúa thứ lỗi, thì dù có con quỷ hói cũng có thể được dùng để làm vũ khí chống Nga.

Trên thực tế, dự án "chống Nga" là một phần của chính sách cải biên đối với đất nước chúng ta, nhằm tạo ra những điểm nóng về sự bất ổn và xung đột ngay trên biên giới với chúng ta. Và sau đó, như những năm 30 của thế kỷ trước, và bây giờ cũng vậy, chỉ có một kế hoạch – hướng sự xâm lược sang phía Đông, châm ngòi cho một cuộc chiến ở châu Âu, để loại bỏ các đối thủ cạnh tranh bằng chiến tranh ủy nhiệm.

Chúng ta không có chiến tranh với người dân Ukraine, như tôi đã nói nhiều lần. Chính người dân Ukraine đã trở thành con tin của chế độ Kiev và các ông chủ phương Tây, những kẻ trên thực tế đã chiếm đóng đất nước này theo nghĩa chính trị, quân sự, kinh tế, đã phá hủy ngành công nghiệp Ukraine trong nhiều thập kỷ và cướp bóc tài nguyên thiên nhiên. Hậu quả theo qui luật là suy thoái xã hội, gia tăng nghèo đói và bất bình đẳng qui mô khổng lồ. Và trong điều kiện như vậy, tất nhiên, thật dễ dàng tìm thấy chất liệu cho hoạt động chiến tranh. Không ai nghĩ về con người, họ đã chuẩn bị để tàn sát và cuối cùng biến thành chất liệu có thể sử dụng. Thật đáng buồn, thật đáng sợ khi nói về nó, nhưng đó là sự thật.

Trách nhiệm thúc đẩy cuộc xung đột Ukraine, leo thang, gia tăng số lượng nạn nhân của nó hoàn toàn thuộc về giới tinh hoa phương Tây và tất nhiên, thuộc về chế độ Kiev hiện tại, mà trên thực tế, là xa lạ với người dân Ukraine. Chế độ Ukraine hiện tại không phục vụ lợi ích quốc gia, mà là lợi ích của các nước thứ ba.

Phương Tây sử dụng Ukraine vừa như một con cừu để chống Nga vừa như nơi thử nghiệm. Bây giờ tôi sẽ không tập trung vào những nỗ lực của phương Tây nhằm xoay chuyển tình thế chiến sự, mà vào kế hoạch tăng cường cung cấp quân sự của họ - mọi người đều đã nhận thức rõ về điều này. Nhưng một tình huống cần phải rõ ràng với mọi người: càng nhiều hệ thống tầm xa của phương Tây đến Ukraine, chúng ta càng buộc phải đẩy mối đe dọa ra xa khỏi biên giới của chúng ta. Điều này là tự nhiên.

Giới tinh hoa của phương Tây không che giấu mục tiêu của họ: gây ra - như họ nói, là một bài phát biểu trực tiếp - "một thất bại chiến lược cho Nga". Điều đó nghĩa là gì? Đối với chúng ta, nó là gì? Điều này có nghĩa là kết liễu chúng ta một lần và mãi mãi, nghĩa là họ có ý định chuyển cuộc xung đột cục bộ sang giai đoạn đối đầu toàn cầu. Đây là cách chúng ta hiểu tất cả những điều này và chúng ta sẽ phản ứng phù hợp, bởi vì trong trường hợp này chúng ta đang nói về sự tồn tại của đất nước chúng ta.

Nhưng họ cũng không thể không nhận ra rằng đánh bại Nga trên chiến trường là không thể, vì vậy họ đang tiến hành các cuộc tấn công thông tin ngày càng hung hăng chống lại chúng ta. Mục tiêu là, trước hết, tất nhiên, thanh niên, thế hệ trẻ. Và ở đây một lần nữa họ liên tục dối trá, xuyên tạc sự thật lịch sử, không ngừng tấn công vào văn hóa của chúng ta, vào Giáo hội Chính thống Nga và các tổ chức tôn giáo truyền thống khác của nước ta.

Hãy nhìn vào những gì họ làm với dân tộc của họ: hủy diệt của gia đình, bản sắc văn hóa và dân tộc, đồi trụy, lạm dụng trẻ em, cho đến ấu dâm được tuyên bố là chuẩn mực, chuẩn mực đời sống của họ, và các giáo sĩ, linh mục buộc phải ban phước cho hôn nhân đồng giới. Vâng, Chúa ở với họ, hãy để họ làm những gì họ muốn. Có thể nói gì ở đây? Người trưởng thành có quyền sống như họ muốn, chúng ta đã đối xử theo cách này ở Nga và chúng ta sẽ luôn đối xử theo cách này: không ai xâm phạm cuộc sống riêng tư, và chúng ta sẽ không làm điều đó.

Nhưng tôi muốn nói với họ: hãy nhìn xem, xin lỗi, kinh thánh, những cuốn sách chính của tất cả các tôn giáo khác trên thế giới. Ở đó nói lên tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc gia đình là sự kết hợp của một người đàn ông và một người phụ nữ, nhưng những văn bản thiêng liêng này hiện đang bị nghi ngờ. Như đã biết, Giáo hội Anh, ví dụ, đang lên kế hoạch – lên kế hoạch, đúng vậy, chỉ kế hoạch - để xem xét ý tưởng về một vị thần trung lập về giới tính. Tôi có thể nói gì? Chúa cấm đấy, "họ không biết họ đang làm gì".

Hàng triệu người ở phương Tây hiểu rằng họ đang bị dắt đi đến một thảm họa tinh thần thực sự. Tầng lớp thượng lưu, thành thật mà nói, chỉ đang phát điên, và nó dường như không thể chạy chữa đượci. Nhưng đây là những vấn đề của họ, như tôi đã nói, còn chúng ta có nghĩa vụ bảo vệ con cái của mình, và chúng ta sẽ làm điều này: bảo vệ con cái chúng ta khỏi sự đồi bại và thoái hóa.

Rõ ràng là phương Tây sẽ cố gắng làm rung chuyển và chia rẽ xã hội của chúng ta, dựa vào những kẻ phản bội đất nước, những kẻ luôn luôn - tôi muốn nhấn mạnh điều này - có một và chỉ một độc dược khinh miệt Tổ quốc của chính chúng và mong muốn kiếm tiền từ việc bán độc dược này cho những ai sẵn sàng trả giá cho nó. Luôn luôn là như vậy.

Những kẻ đã dấn thân vào con đường thẳng đến phản bội, phạm tội khủng bố và các tội ác khác chống lại an ninh xã hội chúng ta, sự toàn vẹn lãnh thổ của đất nước chúng ta, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ giống như chế độ Kiev và giới tinh hoa phương Tây, những kẻ đang tham gia và từng tham gia vào "cuộc đi săn phù thủy", chúng ta sẽ không đếm xỉa đến những kẻ đã bước sang một bên, tháo chạy khỏi Đất nước. Hãy để chúng còn đó với lương tâm của chúng, hãy để chúng sống với điều đó và phải sống với điều đó.

Điều chính là người dân, công dân Nga đã đưa ra đánh giá đạo đức cho họ.

Tôi tự hào - tôi nghĩ tất cả chúng ta đều tự hào - rằng nhân dân đa dân tộc của chúng ta, phần lớn tuyệt đối công dân, đã có lập trường nguyên tắc trong chiến dịch quân sự đặc biệt, đã hiểu ý nghĩa của những hành động chúng ta đang làm và ủng hộ hành động của chúng ta để bảo vệ Donbass. Trong sự ủng hộ này, trước hết, đã thể hiện lòng yêu nước thực sự - một tình cảm vốn có trong lịch sử của nhân dân chúng ta. Nó là phẩm giá gây ấn tượng, là nhận thức sâu sắc của mọi người, tôi nhấn mạnh, là số phận không thể tách rời của mình với số phận của Tổ quốc.

Các bạn thân mến, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người, toàn thể người dân Nga vì lòng dũng cảm và sự quyết tâm, tôi nói lời cảm ơn đến các anh hùng, chiến sĩ và sĩ quan của quân đội và hải quân, vệ binh quốc gia, nhân viên các dịch vụ đặc biệt và tất cả các cơ quan thực thi pháp luật, các chiến binh quân đoàn Donetsk và Lugansk, các tình nguyện viên, những người yêu nước trong hàng ngũ của quân đội dự bị.

Tôi muốn có lời xin lỗi: Tôi xin lỗi vì không thể nêu tên tất cả mọi người trong bài phát biểu hôm nay. Các bạn biết đấy, khi chuẩn bị bài phát biểu này, tôi đã viết một danh sách dài, rất dài các đơn vị anh hùng, sau đó tôi đã đưa ra khỏi bài phát biểu hôm nay, bởi vì, như tôi đã nói, không thể nêu tên tất cả mọi người, và tôi chỉ sợ xúc phạm những người mà tôi sẽ không nêu tên.

Hãy cúi đầu vì cha mẹ, vợ, gia đình của những người bảo vệ, các bác sĩ và nhân viên y tế, y tá cứu thương, công nhân đường sắt và lái xe tiếp viện cho mặt trận, những người xây dựng công sự và khôi phục nhà cửa, đường xá, công trình dân sự, công nhân và kỹ sư của các nhà máy quốc phòng, những người hiện đang làm việc gần như suốt ngày đêm, trong òршóóãà ca làm việc, những người nông dân chăm chỉ đảm bảo đáng tin cậy an ninh lương thực của đất nước.

Tôi cảm ơn những người thầy đã chân thành quan tâm đến thế hệ trẻ của nước Nga, đặc biệt là những giáo viên làm việc trong điều kiện khó khăn nhất, trên thực tế, là điều kiện tiền tuyến; các nhà hoạt động văn hóa đến khu vực chiến sự, đến bệnh viện động viên các chiến sĩ, sĩ quan; các tình nguyện viên giúp đỡ mặt trận và thường dân; các nhà báo, trước hết, tất nhiên, các phóng viên chiến trường chấp nhận rủi ro ở tiền tuyến để nói với cả thế giới sự thật; các mục sư tôn giáo truyền thống Nga, các linh mục quân sự, có lời nói khôn ngoan ủng hộ và truyền cảm hứng cho mọi người; các công chức và doanh nhân - tất cả những người thực hiện nghĩa vụ nghề nghiệp, công dân và giản dị là con người.

Những lời đặc biệt dành cho cư dân của Cộng hòa Nhân dân Donetsk và Lugansk, vùng Zaporozhye và Kherson. Các bạn thân mến, chính các bạn đã xác định tương lai của mình trong các cuộc trưng cầu dân ý, đưa ra lựa chọn kiên quyết, bất chấp những lời đe dọa và khủng bố của những kẻ tân phát xít, trong điều kiện chiến sự đang diễn ra rất gần, nhưng đã và không có gì mạnh mẽ hơn quyết tâm của bạn để ở bên nước Nga, để cùng với Tổ quốc của bạn.

(Vỗ tay.)


Tôi muốn nhấn mạnh rằng đây là phản ứng của hội trường đối với cư dân của các nước cộng hòa nhân dân Donetsk và Lugansk, Zaporozhye và Kherson. Một lần nữa, tất cả hãy cúi chào tất cả họ.

Chúng ta đã bắt đầu và sẽ tiếp tục đẩy mạnh chương trình quy mô lớn để khôi phục và phát triển kinh tế xã hội của các khu vực mới này. Điều này bao gồm hồi sinh các doanh nghiệp và việc làm, các cảng của biển Azov, một lần nữa trở thành vùng biển nội địa của Nga, xây dựng những con đường mới hiện đại, như chúng ta đã làm ở Crimea, nơi hiện có kết nối đất liền đáng tin cậy với toàn bộ nước Nga. Chúng tôi chắc chắn sẽ thực hiện tất cả các kế hoạch này bằng những nỗ lực chung.

Ngày nay, các khu vực của đất nước cung cấp hỗ trợ trực tiếp cho các thành phố, quận và làng mạc của Cộng hòa Nhân dân Donetsk và Lugansk, khu vực Zaporozhye và Kherson, họ làm điều đó một cách chân thành, giống như những người anh chị em thực sự. Bây giờ chúng ta lại ở bên nhau, điều đó có nghĩa là chúng ta đã trở nên mạnh mẽ hơn nữa và chúng ta sẽ làm mọi thứ để đảm bảo rằng hòa bình được chờ đợi từ lâu sẽ trở lại vùng đất này của chúng ta, để an toàn của người dân được đảm bảo. Vì điều này, vì tổ tiên của họ, vì tương lai của con cháu, vì sự phục hồi công lý lịch sử, vì sự thống nhất của nhân dân ta, mà ngày nay các chiến binh, các anh hùng của chúng ta đang chiến đấu.

Các bạn thân mến, tôi đề nghị tưởng nhớ các đồng chí chiến sĩ của chúng ta, những người đã hy sinh mạng sống của họ vì nước Nga, tưởng nhớ các công dân, người già, phụ nữ và trẻ em đã chết vì bị bắn phá bởi bàn tay của những kẻ tân phát xít và những kẻ trừng phạt.

(Phút im lặng.)

Cảm ơn.

Tất cả chúng ta đều hiểu, và tôi hiểu hiện thật khó khăn biết bao đối với những người vợ, con trai, con gái của những người lính đã ngã xuống, cha mẹ của họ, những người đã nuôi dưỡng những người bảo vệ Tổ quốc xứng đáng - giống như những người cận vệ trẻ của Krasnodon, khi những chàng trai và cô gái chiến đấu với chủ nghĩa phát xít trong Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại để bảo vệ Donbass. Cả nước Nga nhớ đến lòng dũng cảm, sự kiên trì, sức mạnh tinh thần to lớn, sự hy sinh.

Nhiệm vụ của chúng ta là hỗ trợ những gia đình đã mất người thân, họ hàng, người yêu thích giúp đỡ họ chăm sóc, nuôi dạy con cái, cho chúng một nền giáo dục, một nghề nghiệp. Gia đình của mỗi người tham gia vào chiến dịch quân sự đặc biệt cần được thường xuyên quan tâm, bao bọc trong danh dự và chăm sóc. Nhu cầu của họ cần được đáp ứng ngay lập tức, không chậm trễ.

Tôi đề nghị thiết lập một quỹ nhà nước đặc biệt. Nghĩa vụ của nó là hỗ trợ cho các cá nhân, cho gia đình của các chiến sĩ đã hy sinh và các cựu chiến binh của chiến dịch quân sự đặc biệt. Nó sẽ phối hợp cung cấp hỗ trợ xã hội, y tế, tâm lý, giải quyết các vấn đề điều trị và phục hồi chức năng, giúp đỡ giáo dục, thể thao, việc làm, khởi nghiệp, đào tạo nghề mới và nâng cao nghề nghiệp. Một nhiệm vụ riêng và quan trọng nhất của quỹ là tổ chức chăm sóc dài hạn tại nhà, lắp chân tay giả công nghệ cao cho tất cả những ai cần nó.

Tôi đề nghị Chính phủ, cùng với Ủy ban Chính sách Xã hội của Hội đồng Nhà nước và các khu vực, giải quyết tất cả các vấn đề về tổ chức càng sớm càng tốt.

Công việc của quỹ nhà nước nên được công khai, và thủ tục hỗ trợ cần đơn giản, theo nguyên tắc "một cửa", không quan cách nhà nước và quan liêu. Mỗi gia đình, tôi nhấn mạnh, mỗi gia đình của người quá cố, mỗi cựu chiến binh, nên chỉ định riêng một nhân viên xã hội, điều phối viên, người trong quá trình giao tiếp cá nhân trong thời gian thực sẽ giải quyết các vấn đề mới nổi. Tôi muốn thu hút sự chú ý của bạn đến thực tế là trong năm nay các cấu trúc của quỹ cần được triển khai ở tất cả các khu vực của Liên bang Nga.

Chúng ta đã có các biện pháp để hỗ trợ các cựu chiến binh Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, các cựu binh tham gia chiến đấu, những người tham gia vào các cuộc xung đột cục bộ. Tôi nghĩ rằng trong tương lai quỹ nhà nước, mà tôi đã đề cập, có thể giải quyết những vấn đề quan trọng này. Chúng ta cần phải giải quyết vấn đề này, và tôi yêu cầu Chính phủ làm điều này.

Tôi nhấn mạnh rằng việc thành lập một quỹ đặc biệt không loại bỏ trách nhiệm của các cơ cấu và các cấp chính quyền khác. Tôi hy vọng tất cả các cơ quan liên bang, khu vực và thành phố sẽ tiếp tục chú ý đến các cựu chiến binh, quân nhân và gia đình của họ. Về vấn đề này, tôi muốn cảm ơn những người đứng đầu các thực thể cấu thành, các thị trưởng thành phố và lãnh đạo các khu vực, những người liên tục gặp gỡ mọi người, đến với đường dây liên lạc và hỗ trợ đồng hương của họ.

Muốn nhấn mạnh điều gì? Ngày nay, những khó khăn của mặt trận được chia sẻ cùng nhau bởi các quân nhân nghề nghiệp, chiến sĩ huy động và tình nguyện viên - chúng ta đang nói về cung ứng và thiết bị, về tiền lương và thanh toán bảo hiểm liên quan đến vết thương, về chăm sóc y tế. Tuy nhiên, những lời kêu gọi đến với tôi và các thống đốc - họ cũng báo cáo điều này với tôi – đến văn phòng công tố quân sự, đến Ủy viên Nhân quyền, điều này nói rằng không phải tất cả các vấn đề này đã được giải quyết. Cần phải hiểu từng trường hợp cụ thể.

Và một điều nữa: phục vụ trong khu vực chiến dịch quân sự đặc biệt – tất cả đều hiểu rõ - có liên quan đến căng thẳng cao độ về thể chất và tâm lý, đến những rủi ro hàng ngày với sức khỏe và tính mạng. Do đó, tôi cho rằng cần phải tạo cho những người đã được huy động, cho tất cả các quân nhân nói chung, tất cả những người tham gia vào chiến dịch quân sự đặc biệt, bao gồm cả tình nguyện viên, một kỳ nghỉ thường xuyên ít nhất 14 ngày và ít nhất 6 tháng một lần, không tính thời gian đi lại, để mỗi người lính có cơ hội về thăm gia đình, ở gần người thân và bạn bè.


Các đồng nghiệp thân mến!

Chúng ta, như đã biết, có pháp lệnh tổng thống đã phê duyệt về kế hoạch xây dựng và phát triển Lực lượng Vũ trang cho giai đoạn 2021–2025. Công việc đang được tiến hành để thực hiện nó, những điều chỉnh cần thiết đang được thực hiện. Tôi muốn nhấn mạnh rằng các bước tiếp theo của chúng ta để tăng cường quân đội và hải quân cũng như sự phát triển hiện tại và tương lai của Lực lượng Vũ trang chắc chắn phải dựa trên kinh nghiệm chiến đấu thực tế có được trong chiến dịch quân sự đặc biệt. Nó cực kỳ quan trọng đối với chúng ta, có thể nói còn hơn, rất vô giá.

Ví dụ, hiện nay, mức độ trang bị các hệ thống mới nhất cho các lực lượng răn đe hạt nhân của Nga là hơn 91%, 91,3%. Còn bây giờ, tôi nhắc lại, có tính đến kinh nghiệm mà chúng ta đã có được, chúng ta phải đạt đến cùng một mức chất lượng cao trong tất cả các thành phần của Lực lượng Vũ trang.




(còn tiếp...)


Hoang tưởng tộc Do Thái thông minh!

 Có một lượng vô độ sách vở nói là tộc D.T. thông minh. Nhưng D.T. thông minh ở đâu?

Ngay cả chỉ số thông minh IQ cũng không chỉ ra được “tố chất” mà phần nhiều là kỹ năng, kinh nghiệm, môi trường sống và điều kiện học tập. Lưu ý, các sinh viên DT có đầy đủ điều kiện học tập trong những trường tốt nhất thế giới – thứ mà ngay cả giới tinh hoa người Mỹ cũng không thế có được.

Vậy thông minh ở đâu? Ở tuyên truyền vộ độ theo công thức: Phàm cái gì hoang đường đến mấy, nhưng cứ nói đi nói lại, nói thật lớn sẽ biến thành sự thật. Thế là tất cả đều tin, đều ngộ rằng D.T. thông minh nhất thế giới.

Cái sự đời là vậy, ai nói nhiều về cái gì, mộng cái gì là thực sự đang thiếu cái đó. D.T. đang rất thiếu thông minh và họ thèm khát có nó ở các dân tộc khác. 

Dĩ nhiên rồi, giàu có, thành công, có thể nói khá nhiều D.T. là giàu có như giới phố Uôn, nhưng giàu có và thông minh là khác nhau. 

Có một cách để đánh giá sự thông minh: Chẳng hạn, kết quả các kỳ thi toán quốc tế International Mathematical Olympiad (IMO). Ví dụ, hãy mở trang web kết quả cuộc thi ở đây! (cuộc thi Olympic khoa học quốc tế dành cho học sinh, được tổ chức hàng năm) mà xem kết quả. Nhưng trước tiên, cần nói qua bản chất của cuộc thi là gì.

Trước hết, cuộc thi thế giới này là sáng kiến của Liên Xô và các nước Đông Âu năm 1959. Những cuộc thi đầu tiên chỉ có mấy nước XHCN đó tham gia mà thôi. Người tham gia không được quá 20 tuổi và không được theo học tại trường đại học – nghĩa là tính đến tố chất và hạn chế một phần tình trạng luyện gà.

Sau đó mở rộng ra toàn thế giới. Mỗi quốc gia được đại diện bởi một đội dự thi không quá 6 người. Theo cách này, IMO trao giải thưởng cho các cá nhân (huy chương vàng, bạc, đồng). Tổng số huy chương (điểm) của cả đội là không chính thức, nhưng cũng được tính toán và theo đó là thứ hạng quốc gia trong cuộc thi.

Thí sinh phải giải 6 bài toán và mỗi bài 7 điểm. Các bài toán được lựa chọn từ các lĩnh vực khác nhau của toán học nhà trường, chủ yếu là hình học, lý thuyết số, đại số và tổ hợp. Không đòi hỏi kiến thức toán học cao cấp và thường có một phép giải đẹp và ngắn dành cho trí thông minh. Ví dụ, bài toán thứ 6 của năm 2007 được giải gần như bằng lời giải ngắn và đẹp từ định lý tổ hợp trên số không.

Nói chung, không có gì siêu hình ở đó, nhưng các thì sinh cần có bộ não và kiến thức cao thuộc về chương trình giảng dạy của nhà trường.

Hãy cùng xem kết quả!
IMO năm 2009:
Vị trí số 1: Trung Quốc, 6 huy chương vàng.
Vị trí số 2: Nhật Bản, 5 vàng và 1 đồng.
Vị trí số 3: Nga, 5 vàng và 1 bạc.
Các vị trí tiếp theo: Hàn, Triều Tiên, Mỹ, Thái, Thổ, Đức…

IMO năm 2010:
Vị trí số 1: Trung Quốc.
Vị trí số 2: Nga.
Vị trí số 3: Mỹ.

IMO năm 2015:
Vị trí số 1: Mỹ.
Vị trí số 2: Trung Quốc.
Vị trí số 3: Hàn Quốc.
Vị trí số 4: Triều Tiên.
Vị trí số 5: Việt Nam.

IMO năm 2020:
Vị trí số 1: Trung Quốc.
Vị trí số 2: Nga.
Vị trí số 3: Mỹ.
Vị trí số 4: Hàn Quốc.
Vị trí số 5: Thái.

IMO năm 2021:
Vị trí số 1: Trung Quốc.
Vị trí số 2: Nga.
Vị trí số 3: Hàn Quốc.
Vị trí số 4: Mỹ.
Vị trí số 5: Canada.

IMO năm 2022 (Nga ko tham gia):
Vị trí số 1: Trung Quốc.
Vị trí số 2: Hàn Quốc.
Vị trí số 3: Mỹ.
Vị trí số 4: Việt Nam.
Vị trí số 5: Rumania.

Không thấy chủng tộc thông minh nhất thế giới đâu cả. À, năm 2022, họ ở bên dưới, xếp thứ 10, dưới Việt Nam, Rumania, Thái, Đức và Iran. Và đó chưa phải là kết quả tệ nhất.

Nói chung, họ đứng dưới Việt Nam, một quốc gia bị coi là nghèo và lạc hậu! Tính trung bình từ 2010 đến nay, Việt Nam xếp hạng giữa 11 và 12. Còn tộc thông minh nhất thế giới ở đâu?

Họ ở thứ 25, dưới Việt Nam 13 nước khác nữa! Vậy mà có một số kẻ lại giống hay thoái hóa thế nào đó lại coi D.T. như tộc thông minh nhất thế giới.

Nhân tiện, cũng phải nói rằng, tộc thượng đẳng khác, Mỹ trắng - được nòi Vịt Ngan tôn sùng có thứ hạng rất cao. Một số năm đứng nhất, nhiều năm nhì và bét nhất cũng top 10. Nhưng nhìn đội tuyển mà xem, hài lắm!

Vậy như thế nào là thông minh? Hay kỳ thi IMO là một thuyết âm mưu bài chủng tộc thượng đẳng? Thế thì hãy qua các kỳ thi Vật lý, Hóa học để tự đánh giá. Tôi nói trước, tình trạng hoàn toàn tương tự.

Có lẽ, tộc thượng đẳng, thông minh nhất thế giới nên tổ chức cuộc thi nã đạn vào phụ nữ mang thai ở Palestine. Tôi chắc, họ giành giải nhất tuyệt đối.

Hay cuộc thi xuyên tạc nước Nga, quốc gia hùng mạnh văn minh nhất thế giới thành lạc hậu, kém cỏi hoang dã nhất. Tôi tin, họ giành giải nhất tuyệt đối.

Hay nữa, cuộc thi ăn cắp công trình khoa học, để đôn gã Anhxtanh lên hàng bác học lỗi lạc. Tôi tin, họ giành giải nhất tuyệt đối.




Đc Stalin, chúng ta có thể không thắng với những khẩu pháo cũ!

 Từ hồi ký của Vasily Eliseev về một trong những cuộc họp tại Điện Kremlin trong Thế chiến thứ hai. Eliseev, trong cuộc họp với Stalin, là sĩ quan cao cấp của Tổng cục Pháo binh (GAU) – BQP Liên Xô.

Những năm 1941-1942 là thời kỳ khó khăn nhất đối với Liên Xô. Quân Đức tấn công ồ ạt, tiến về Mátxcơva, đến sông Volga, Hồng quân lui dần, bị đẩy lùi hết đợt này đến đợt khác. Vũ khí chống những chiếc xe tăng Đức hiệu quả nhất lúc đó, và cả sau này chưa phải là T-34, mà là pháo bắn đạn xuyên giáp ZIS-3 cỡ nòng 76,2 mm.

Nhưng rồi một ngày, việc đưa pháo ra chiến trường đột ngột dừng lại. Một ngày, hai, vài ngày trôi qua, mặt trận không nhận được những khẩu pháo cần thiết. Nhà máy vẫn hoạt động, còn pháo thì xếp đầy trong sân nhà máy, xếp cả ra đường vì hết chỗ chứa. Vụ bê bối đến tai Stalin!

Một cuộc họp được Stalin triệu gọi, có mặt tất cả các bên liên quan. Ông mở đầu cuộc họp bằng thông báo tình hình bất thường liên quan đến việc cung cấp pháo cho mặt trận. Sau bản báo cáo, bầu không khí im lặng nặng nề.

Stalin ngồi xuống, rồi đứng dậy ra khỏi bàn và bắt đầu đi quanh phòng họp sau lưng các đồng sự. Sau một vài vòng, ông dừng lại sau chiếc ghế của mình, cầm lấy nó và dằn rất mạnh xuống sàn nhà, nói giọng giận dữ: Làm sao có thể cho phép một sự ô nhục như vậy xảy ra, có pháo, nhưng chúng không được đưa ra tiền tuyến?

Stalin quay sang hỏi đại diện xe lửa: - Có chuyện gì vậy?

Người đại diện vận chuyển báo cáo họ hoàn toàn sẵn sàng, có đủ toa xe, có đầu máy hơi nước, nhưng Giám sát quân sự không giao pháo.

Stalin hỏi Đại diện Giám sát quân sự. Ông này trả lời rằng Bên phê duyệt chấp thuận quân sự không thể chấp nhận chúng, bởi vì, pháo không hoàn toàn tương ứng với tài liệu kỹ thuật, chúng giống nhau nhưng cũng khác biệt một số chi tiết.

Đến lượt Stalin hỏi đại diện nhà máy. Vị Giám đốc nhà máy lắp bắp nói, pháo được chế tạo đúng theo bản vẽ, nhưng nhà thiết kế chính đã làm điều gì đó khác, thực hiện những thay đổi, cụ thể thay đổi gì thì ông không biết.

Nhà thiết kế chính của pháo ZIS-3, Vasily Grabin có mặt tại cuộc họp. Mọi người quay sang bác ta, nhìn và im lặng, không khí phòng họp ngột ngạt, căng thẳng.

Grabin đứng dậy và nói: “Đồng chí Stalin, với những khẩu pháo cũ, chúng ta có thể không thắng trận, còn với những khẩu pháo mới, chúng ta nhất định sẽ thắng!”

Stalin ngồi nghe, Grabin trình bày rằng, bản thân khẩu pháo kiểu cũ này rất tốt, những người lính tiền tuyến hài lòng với chúng, chúng ta tự tin nó vượt trội so với các loại pháo tương tự của Đức. Nhưng chúng có một nhược điểm nghiêm trọng: sản xuất ra chúng rất chậm, số lượng không đủ cho các mặt trận.

Còn để đáp ứng đủ nhu cầu của mặt trận, cần được sản xuất bởi 17 nhà máy nữa, chẳng hạn như nhà máy Gorky. Lấy đâu ra kinh phí để xây dựng tất cả những nhà máy này, lấy đâu ra nguyên vật liệu, nhân công, thiết bị công nghệ cao? Và ngay cả khi đất nước tìm thấy tất cả những thứ này, sẽ lấy đâu ra những công nhân lành nghề để vận hành tất cả số thiết bị sản xuất này? Sẽ mất nhiều tháng, nếu không muốn nói là nhiều năm, để đào tạo những công nhân có tay nghề cao.

Hóa ra là, sau khi nhận ra vấn đề, Grabin cùng kỹ thuật viên trưởng của nhà máy đã ngồi xuống bản vẽ của khẩu pháo và xem xét từng chi tiết, suy nghĩa làm sao đơn giản hóa chúng để tăng tốc độ sản xuất, họ thay thế một số bộ phận bằng cách khác, thay vì sử dụng máy tiện, máy phay, họ dùng máy đột dập và máy ép thủy lực.

Kết quả là, sau khi làm lại toàn bộ khẩu pháo, họ đã giảm đáng kể số lượng bộ phận và tăng tốc qui trình sản xuất lên nhiều lần, giúp nhà máy tăng năng suất lên khoảng 8-9 lần. Pháo xếp đầy sân nhà máy.

Thay đổi thiết kế, sản xuất cần phê duyệt tài liệu mới, được đệ trình lên các cơ quan liên quan, nhưng việc đăng ký, phê duyệt bị ách tắc ở đầu đó hoặc phê duyệt đã mất quá nhiều thì giờ và không có pháo ra chiến trường.
***

Sau khi nghe báo cáo của Grabin, Stalin ngay lập tức quyết định thành lập một ủy ban có trách nhiệm với quyền hạn rộng rãi do Malenkov đứng đầu, ủy ban này ngay lập tức lên đường đến nhà máy Gorky.

Một thời gian ngắn sau, tất cả những gì liên quan và giấy phép đã được phê duyệt. Những khẩu pháo được đưa ra chiến trường.

Sau cuộc họp, Stalin cho gọi Grabin và hỏi: “Đồng chí đã tạo ra một khẩu pháo tuyệt vời và nổi tiếng, lẽ ra có thể ngồi yên lặng và không ai có bất cứ yêu sách nào chống lại đồng chí. Tại sao lại mạo hiểm và can thiệp vào việc sản xuất của một nhà máy đang hoạt động tốt, hỏng hóc có thể xảy ra, gián đoạn có thể xảy ra và chuốc họa vào thân?”

Nhà thiết kế trả lời: "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu tôi có thể làm được điều gì đó thực sự cho Tổ quốc, cho chiến thắng mà lại không làm điều đó."

Sau này, chính Vasily Grabin nói lại với Eliseev về điều này, người đã ghi lại trong Hồi ký câu chuyện. Ông Eliseev viết trong Hồi ký, sau khi rời phòng họp, người ngồi cạnh nói với ông: Khi Stalin đi vòng quanh chúng ta, tôi đã nghĩ rằng ông ấy sẽ cầm lấy điện thoại và tất cả chúng ta cùng lên thớt!

Nếu Stalin quan liêu, chuyên quyền độc đoán, thậm chí còn không có cuộc họp này.
Trường hợp này cũng không phải là duy nhất, Stalin đã nhiều lần can thiệp đúng đắn, nhờ đó Liên Xô có chiếc T-34 nổi tiếng khi thiết kế trướng lúng túng với cấu hình cũ kỹ nhiều tháp pháo, có chiếc IL-2 Sturmovik lừng danh chỉ ra đời sau khi ông gọi nhà thiết kế Ilyushin, lúc đó đã thất nghiệp đến ăn ngủ cùng ông và hoàn thành bản vẽ thiết kế. Đó là cách Stalin giải quyết các vấn đề phát sinh trong chiến tranh một cách nhanh chóng, khác biệt với bộ máy quan liêu bảo thủ, ù lì chậm chạp và cứng nhắc. Trên hết, ông đặt ra và giải quyết vấn đề dựa trên sự hiểu biết tác động to lớn của cuộc cách mạng khoa học và công nghệ, những thay đổi về bản chất kỹ thuật quân sự của chiến tranh hiện đại.

Ngay trước Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, Stalin nói: “Nhiều người trong chúng ta tự hào về lòng dũng cảm của mình. Nhưng dũng cảm không thôi mà không làm chủ xuất sắc các thiết bị quân sự cũng chẳng để làm gì. Dũng cảm thôi, căm thù giặc thôi là không đủ. Như biết đấy, thổ dân da đỏ ở Mỹ là những người rất dũng cảm, nhưng họ không thể làm gì với cung tên của họ để chống lại người da trắng được trang bị súng”.

Stalin nói vào năm 1931: "Chúng ta đã lạc hậu 50-100 năm sau các nước phát triển. Chúng ta phải vượt qua khoảng cách này trong 10 năm. Hoặc là chúng ta làm được điều này, hoặc chúng ta sẽ bị nghiền nát” (nguyên văn: "Мы отстали от передовых стран на 50–100 лет. Мы должны пробежать это расстояние в десять лет. Либо мы сделаем это, либо нас сомнут".) Tiên đoán này chỉ lệch vài tháng cho đến thời điểm phát xít Đức tấn công Liên Xô.

Stalin khác xa giới làm cách mạng, vốn coi thường khoa học-kỹ thuật, đặt niềm tin vào “sức mạnh vô địch của giai cấp vô sản” và đẩy vai trò trách nhiệm sang quần chúng tay không ra trận. Không ngạc nhiên, tận ngay nay chúng vẫn ra sức xuyên tạc thóa mạ ông, bởi chúng sợ hãi một Stalin khác sống dậy.

Cũng không thể tưởng tượng được trong bối cảnh nghèo nàn lạc hậu năm 1954, Đại tướng Tổng tư lệnh Võ Nguyễn Giáp đã bắt đầu vạch đường phát triển Quân đội Nhân dân Việt nam chính qui hiện đại. Không ngạc nhiên, tận ngày nay chúng vẫn ra sức xuyên tạc thóa mạ ông, bởi chúng sợ hãi một Võ Nguyên Giáp khác sống dậy.

Cụ Hồ của chúng ta đã cố gắng hết sức né tránh chiến tranh, kìm hãm nó cho đến khi có thể, chúng ta hiểu Cụ có ý gì. Nhưng nay bọn chúng trèo lên báo chí tuyên Cụ ký Geneva chia đôi đất nước, ngăn cản chúng Thống nhất đất nước ngay trong những năm 1950!



Ilyushin - IL-2 Sturmovik

 Là chiếc máy bay cường kích nổi tiếng nhất và tốt nhất WW-2, nó nổi tiếng đến nỗi có cả trò chơi game cũng nổi tiếng cùng tên.

Tốt đến mức đã trở thành huyền thoại, IL-2 là chiếc máy bay chiến trường đúng nghĩa, trang bị tốt nhất, thiết kế tốt nhất vào thời đó, thậm chí gọi là thiết kế đột phá, trang bị tốt, bọc giáp dầy, buồng lái chịu được đạn 7,62ly từ mọi khoảng cách, nó có thể bay rất thấp tránh đạn phòng không. Nó là chiếc cường kích chuyến tấn công mặt đất đúng nghĩa, trong khi tất cả các nước khác trong WW-II không có chiếc máy bay nào có thể gọi là cường kích như vậy. Còn chiến thuật mà nó sử dụng là nỗi ám ảnh của binh lính Đức, khi buộc phải gọi chiếc cường kích này là "cái chết đen", "xe tăng bay", "máy bay bê tông" hay "bệnh dịch", “đồ chết tiệt”. Cũng vì thế mà sau những thiệt hại lớn, binh lính Đức được lệnh phải ưu tiên tiêu diệt ngay mỗi khi IL-2 xuất hiện, nếu không, hậu quả sẽ là tàn khốc.

Nếu có gì chưa hoàn hảo ở chiếc Ilyushin IL-2, thì đó là động cơ AM-34, AM-35 ở những chiếc đầu tiên hơi yếu khiến nó không thể bay đủ nhanh, đủ cơ động, cho đến khi được trang bị động cơ mới AM-38. Dĩ nhiên, thiết kế tốt nhất cũng không đến ngay từ những phiên bản đầu tiên, đó là quá trình sửa đổi nhanh chóng qua nhiều lần thử nghiệm và qua phản ánh từ chiến trường. Máy bay IL-2 không ngừng được hiện đại hóa, cải tiến đường bay và đặc tính kỹ thuật. Vào cuối chiến tranh, chiếc IL-10 cũng đã ra đời.

IL-2 được chính thức trang bị cho Không quân Liên xô vào tháng 12 năm 1940, ngày 22 tháng 6 năm 1941, phát xít Đức tấn công Liên xô thì 3 hôm sau, ngày 25 tháng 6, những chiếc IL-2 xuất trận. IL-2 cũng là những chiếc máy bay đầu tiên ném bom vào Berlin.

Các phiên bản về sau được trang bị 2 pháo Vya 23 mm thay vì 4 súng máy. Dưới cánh có thể lắp đến 8 quả tên lửa RS-82 hoặc RS-132, loại giống như Katyusha. IL-2 mang được 400 đến 600 kg bom với loại lớn như FAB-100 để có thể xuyên thủng giáp hông của xe tăng hạng trung khi ném gần và bom xuyên giáp chống tăng PTAB - loại bom này diệt tăng rất tốt khiến quân Đức buộc phải từ bỏ các cuộc tấn công bằng xe tăng với đội hình dày đặc và tăng khoảng cách đội hình. Sau này, một phiên bản trang bị pháo 37 ly chuyên đánh xe tăng cũng đã xuất hiện.  

Trải qua những thiệt hại đầu tiên, quân Đức bắt đầu tăng cường phòng không chống trả và sử dụng tiêm kích săn đuổi, gây thiệt hại lớn cho IL-2, đặc biệt là loại máy bay 1 phi công, không có phi công thứ 2 sử dụng súng máy, pháo chống tiêm kích. Các phương pháp chiến thuật cường kích tấn công mặt đất cũng buộc phải thay đổi, các đơn vị sử dụng chiến thuật mới: xuất hiện bất ngờ, tấn công nhanh và rút lui khi quân Đức chưa kịp chống trả. Thường là một đội bay lớn 8-12 chiếc Sturmovik hoặc hơn, đồng loạt trút bỏ hết bom, bắn phá vị trí quân địch và nhanh chóng biến mất. Chiến thuật này đặc biệt thành công với kho tàng hậu cần, điểm tập kết quân và trang thiết bị, trận địa pháo binh, tàu hỏa, tàu chiến, đường sắt, bến cảng. Sau các cuộc đột kích IL-2 dữ dội như vậy chỉ còn lại lửa cháy và xác chết lính Đức. Có thể gọi đó là chiến thuật “cắn trộm” cũng được, nhưng nó góp phần giảm tỉ lệ tổn thất IL-2 xuống còn 1 trong 26 lần xuất kích.

Trong những năm Chiến tranh Vệ quốc, 356 trung đoàn không quân xung kích Sturmovik đã được thành lập, 36.000 chiếc IL-2 được chế tạo (và đây vẫn là kỷ lục thế giới cho đến ngày nay). Sự ác liệt của chiến trường khiến Liên xô cũng mất đến 23.600 chiếc. Trong đó, 11.000 chiếc mất bởi nguyên nhân gián tiếp: tai nạn, hỏng hóc không sửa chữa được, etc. Có những chiếc trở về với 500 lỗ đạn trên thân, dĩ nhiên, không đủ khả năng để sửa chữa.

Thật khó để tính được chiến công của chiếc IL-2 bởi nó tấn công mặt đất, thậm chí sâu trong hậu tuyến kẻ thù, nhưng có vô số các phi công Sturmovik đạt các danh hiệu cao quí với chiếc IL-2, chẳng hạn như 2 lần Anh hùng Liên Xô Vasily Andrianov, Mikhail Odintsov, Talgat Begeldinov, hàng chục người đã từng được trao tặng huân chương Sao Vàng, etc. Các phi công Il-2 được coi là những người thực sự dũng cảm bởi nhiều lúc phải xuyên thủng bức tường phòng không từ mặt đất cũng như chống trả các cuộc tấn công đông đảo và màn săn đuổi của máy bay chiến đấu Đức. Có một con số thống kê về tỷ lệ sống sót của các phi công Liên Xô trong WW-II: máy bay chiến đấu - 64 lần xuất kích, máy bay ném bom – 48 lần, còn cường kích như IL-2 chỉ 11 lần xuất kích. IL-2 Sturmovik là chiến sĩ tiền tuyến miệt mài nỗ lực, đưa thất bại của kẻ thù đến gần hơn, là biểu tượng của Chiến thắng.

***

Một trong những phi công Anh Hùng IL-2 Sturmovik là Nguyên soái không quân Alexander Efimov với thành tích tham gia 288 trận đánh, không lần nào bị bắn rơi. Năm 1984, ông Efimov là Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Liên Xô và lãnh đạo Lực lượng Không quân.

Trận đánh đầu tiên của ông Efimov trên chiếc IL-2 diễn ra vào tháng 11 năm 1942. Phi đội Sturmovik tấn công vá hủy các đoàn tàu hỏa của đối phương trên tuyến đường sắt Rzhev-Vyazma. Ông Efimov và các phi đội IL-2 không chỉ bảo vệ Matxcơva, họ đã đè bẹp các sư đoàn tinh nhuệ của Đức ở ngoại ô Thủ đô và sau đó ngăn chặn đà tiến công của phát xít ở Stalingrad, ở bờ sông Volga và sông Đông. Trận đánh cuối cùng của ông Efimov là trên bờ sông Elbe.

***


Nhưng thật khó tin, khi chiếc IL-2 Sturmovik chỉ một chút nữa đã không thể ra đời. Hãy nghe lời kể của Nguyên soái D. T. Yazov, chỉ vì lý do nào đó, sự quan liêu tắc trách, thiếu suy nghĩ, tính cổ hủ và không loại trừ cả tính ganh tị - tất cả đã chống lại chiếc IL-2 khi sự ra đời của nó phụ thuộc vào họ. Đặc biệt bên quân đội cứ khăng khăng bác bỏ. Nhưng nhà thiết kế Ilyushin không bỏ cuộc. Dù mọi tình huống, ông ấy đã chuẩn bị sẵn chiếc vali với bánh quy. Nhưng vấn đề đã không đi đến chỗ nghiêm trọng. Stalin biết chuyện nên đã can thiệp, đưa ô tô đến đón nhà thiết kế, đưa đễn chỗ mình, ông nói: “- Nếu không phiền, đồng chí Ilyushin, hãy ở lại với tôi. Ở đây, tôi hy vọng sẽ không ai can thiệp vào công việc của đ/c.”

Nhà thiết kế đã sống cùng lãnh đạo trong một tuần. Sau này, Ilyushin chia sẻ ấn tượng của mình với các đồng nghiệp: Stalin không có gì xa xỉ, nhưng có lượng sách rất lớn. Mọi bức tường là sách. Ông ấy đọc vào ban đêm 300 hoặc 500 trang... Chúng tôi đã dùng bữa cùng nhau - súp bắp cải, cháo kiều mạch, ít dưa chua... Tất nhiên, tuần đó đã làm tôi mệt lả. Không dễ để duy trì tốc độ làm việc của Stalin.”

Nhưng điều thú vị nhất còn ở phía trước. Một ngày nọ, nhà lãnh đạo đưa Ilyushin đến cuộc họp Bộ Chính trị. Ngoài các cộng sự của Stalin, còn có các chuyên gia hàng không. Sau khi lắng nghe những ý kiến khác nhau, Joseph Vissarionovich nói: “Bây giờ hãy lắng nghe những gì chúng tôi nghĩ về vấn đề này với đồng chí Ilyushin..." Kết quả là, Văn phòng thiết kế Ilyushinsky vẫn ở lại Moskva, và Sergey Vladimirovich cùng các nhân viên của ông có cơ hội tiếp tục công việc của họ.

Dường như mọi thứ đã ổn. Nhưng Stalin không để câu chuyện về chiếc máy bay ra khỏi tầm mắt. Sau một thời gian, bức điện nghiêm khắc của Stalin bay đến các giám đốc nhà máy hàng không Schenkman và Tretyakov: 

“Các đ/c không xứng đáng với Hồng quân và đất nước chúng ta. Cho đến nay vẫn chưa cho ra đời máy bay IL-2. Hồng quân của chúng ta cần máy bay IL-2 như không khí, như bánh mì. Schenkman sẽ cho ra một chiếc Il-2 mỗi ngày và Tretyakov sẽ cho ra Mig-3 từ 1 đến 2 chiếc. Đây là sự nhạo báng đất nước, nhạo báng Hồng quân.

Chúng ta không cần Mig, mà là IL-2. Nếu nhà máy số 18 nghĩ mình thoái thác đất nước, cho ra đời một IL-2 mỗi ngày thì đã bị nhầm lẫn nghiêm trọng và sẽ phải chịu hình phạt vì việc này.

Tôi đề nghị các đ/c không đưa chính phủ ra khỏi sự kiên nhẫn và yêu cầu Ilov (IL-2) phải được xuất xưởng nhiều hơn. Tôi cảnh báo lần cuối.”

Còn kẻ nào đó dám nói rằng Liên Xô sẽ thắng cuộc chiến tranh bất chấp có Stalin hay không thì hãy nghe những gì tiếp theo đã xảy ra. "Thoái thác" như thế không thành. Sau chỉ thị của Stalin, mọi thứ đã được tìm thấy để sản xuất số lượng máy bay cần thiết. Và 40 chiếc IL-2 đã ra đời mỗi ngày.

Và chiếc máy bay quả thực tuyệt vời. Họ nói về nó: đây là phép màu của Nga, “ngôi sao” của Ilyushin. Không có chiếc máy bay nào được như chiếc này trên thế giới.

Còn đây là đánh giá của người Đức: “IL-2 là bằng chứng cho sự tiến bộ đặc biệt. Nó là kẻ thù chính, cơ bản của quân đội Đức."







Bọ Lập, Quê Choa!

 Bọ là văn sĩ nổi tiếng. Nhưng cái sự nổi tiếng chẳng đến từ nghề văn, mà từ chơi blog. Sẽ có ai đó bênh vực, Bọ được nhiều giải thưởng lắm mà!

Ừ, nhiều giải, giải cái thời so bó đũa chọn cột cờ thì để làm gì, chả mấy ai đọc, tác dụng rất ít, tiền nhà nước bỏ ra rất nhiều. Chỉ có đám bạn văn, bạn nhậu của Bọ khen nhau. Tâng bốc nịnh bợ quá nhiều khiến Bọ ngỡ mình thiên tài, có trách nhiệm lớn lao dẫn dắt con dân. 

Cái sự nổi tiếng của Bọ ở blog là cái nổi mặt trái, mặt tiêu cực. Chị Hoài Talawas, chị Thu Hương Bên kia bờ ảo vọng cũng thế. 



Văn cũng có cái đạo Bọ Lập ạ!

Bà cô thị Nở chỉ vào tận mặt cháu mà đay nghiến: - Phúc đời nhà mày, con nhé! Chả ôm lấy ông Chí Phèo.
Thị cười và nói lãng: - Hôm qua làm biên bản, lý Cường nghe đâu đã tốn gần một trăm. Thiệt người lại thiệt của.
Nhưng thị lại nghĩ thầm: - Sao có lúc nó hiền như đất.
Và nhớ lại những lúc ăn nằm với hắn, thị nhìn trộm bà cô rồi nhìn nhanh xuống bụng: - Nói dại, nếu mình chửa, bây giờ hắn chết rồi, thì làm ăn thế nào?

Ðột nhiên thị thấy thoáng hiện ra một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa và vắng người lại qua.
***
Đọc đoạn trên thì người ta biết rồi, đoạn cuối tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao.

Cái đạo là: Ngay cả khi mô tả những thân phận cùng đường tăm tối, hãy để cho họ một lối thoát. Anh đã quên, đúng ko! Lối thoát là cái lò gạch của anh đó! Cũng có 1 cái lò gạch trong anh.


Bài phát biểu của TBT Nguyễn Phú Trọng nói trong Hội nghị văn hóa năm 2021 rằng: “Văn hóa là hồn cốt của Dân tộc, nói lên bản sắc của Dân tộc. Văn hóa còn thì Dân tộc còn”.
TBT Nguyễn Phú Trọng: "Trong thời kỳ đổi mới này tôi thấy tiếc quá, chưa có tác phẩm nào nổi tiếng! Ngày xưa biết bao nhiêu bài bây giờ hát vẫn hay, tình cảm, xúc động, lay động lòng người”. Ừ thì TBT nói về âm nhạc, nhưng cả cái làng văn hóa nghệ thuật cũng thế thôi. Bác Trọng nói: “... Thiếu những tác phẩm văn hóa, văn học, nghệ thuật lớn, tầm cỡ, phản ánh được tầm vóc của sự nghiệp đổi mới, có tác dụng tích cực đối với việc xây dựng đất nước, xây dựng con người”.

Rõ ràng, đây là trách nhiệm của người cầm bút, của giới văn sĩ. Nhưng…

Văn sĩ mắc cái bệnh yếu đuối, họ yếu như đứa trẻ, mè nheo, vòi vĩnh, hờn dỗi, tự ti, mặc cảm, nhưng cũng hung hăng, hùng hổ. Đủ cả, tận đến khi đầu bạc răng long họ vẫn thế. Họ có thể khóc lóc cả ngày vì một con cá chết, nhưng lại cũng có thể sẵn sàng dẫm đạp lên cả một chế độ - hai mặt dù rất khác nhau, nhưng chỉ là biểu hiện lâm sàng âm tính-dương tính, thể hoạt-thể nhu của cùng một căn bệnh yếu đuối.

Lẽ, cái bệnh yếu đuối mới xuất hiện từ thời mở cửa tự do. Giới văn sĩ bị giam cầm đã quá lâu ào ra, túa ra đón làn gió mới (tôi sẽ nói về giam cầm sau, nếu có dịp). Sự tự do mới làm nhiều người ngỡ ngàng, họ thấy mình thoát khỏi mọi ràng buộc, khi quay nhìn lại nơi mình “bị giam cầm” và thấy nó thật tồi tệ.

Thế là chú bé yếu đuối Bọ Lập quyết đạp đổ cái nơi mình “bị giam cầm”. Ngòi bút trong tay văn sĩ quả là lợi hại, không khác gì bao diêm trong tay chú bé nghịch ngợm. Chỉ có một vấn đề, cái nơi ấy là mái nhà của nhiều người, nó dột nát, nó xập xệ nhưng vẫn là mái nhà. Đạp đổ nó, đốt nó đi thì tránh mưa tránh nắng vào đâu?

So với Nguyễn Huy Thiệp, chỉ vì thành phần lý lịch mà bị đày ải hay Văn Cao bị chụp mũ mà 20 năm bị cấm sáng tác, không lương, không thu nhập, ông sống được là nhờ bạn bè, gia đình cưu mang – thì Bọ may mắn hơn nhiều. Nhưng họ không yếu đuối, họ kiên định, họ nhẫn nhịn và họ không phá cái nơi họ bị giam cầm.

Văn sĩ chống chế độ có lịch sử lâu dài, nói thẳng thế - đặc biệt nhiều từ thời Liên Xô.

Evtushenko nói sống ở Liên Xô làm ông ta thấy ngột ngạt khó thở, còn Khrushchev thì thẳng thắn nói văn sĩ là bầy quanh quẩn bên máng cám mà ông ta cho ăn! Không có 20 tỷ làm phim, anh đấm bòi vào sóng ngay và luôn, đúng không anh Lưu Trọng Ninh!

Nhưng trái lại, văn sĩ me Tây. Ông nhà văn L. L. được Hội văn CCB Mỹ mới sang thăm, ông ta ca “Mỹ là thiên đường!” Cái thiên đường ấy, chẳng phải tận nay mới thấy mà lâu rồi nó cũng rách nát, bức bối, ngột ngạt mất tự do lắm.

Tại sao có sự trái ngược như vậy.

Trở lại cái sự tự do chủ nghĩa của Bọ. Đồng ý là cần có tự do để sáng tác, cần khoảng trời riêng để mơ tưởng. Nhưng như đã biết, giới văn sĩ tự do là trung tâm của sự bất đồng chính kiến. Họ nổi dậy chống lại trật tự cũ khi thấy nó có vấn đề mà họ không hài lòng. Đúng như vậy, và kể từ đó, thế giới trở nên nguy hiểm.

Roger Waters – một trong số những người sáng lập ban nhạc Pink Floyd, tác giả của “The Wall” là một kẻ nổi loạn thực sự. Hay như George Carlin (1937-2008), cây hài Mỹ sẽ bị cấm ở nước Mỹ "tự do" ngày nay, như đã xảy ra với một số cây hài người Mỹ hiện tại, đã nói, "Tôi thích bắt nạt các nhóm người tỏ ra quá nghiêm trọng". Những điều ngu ngốc và xấu tính lớn nhất được cam kết bởi loại người nghiêm trọng nhất.

Kẻ nổi loạn thực sự, tự do thực sự theo nghĩa nguyên bản là Putin. Và dĩ nhiên cả đội của ông ấy, cả ông Tập Cận Bình nữa. Vì họ đã thách thức hệ thống áp bức của thế giới. Tôi nhớ có bài Bọ Lập mỉa mai xỉa xói Putin độc tài, tham quyền cố vị, bài này được đồng bọn “Cơm có thịt” tiếp tục móc mỉa. Tôi tin Bọ không biết và chẳng quan tâm Putin là ai, chỉ là mượn gió bẻ măng mà thôi.

Tự do sáng tác, tự do suy nghĩ của các em bé yếu đuối chưa bao giờ là "mốt", tự do luôn luôn nguy hiểm ngay cả đối với những em ngây thơ khờ khạo nhất. Bởi vì cái sự tự do ấy chưa bao giờ là tự do, khi thiếu năng lực hành vi mà chỉ là sự bắt chước thảm hại của Nghệ thuật hậu hiện đại. Tự do ngày nay, như mọi khi, là chống lại hệ tư tưởng thống trị áp bức bất công, chống lại chính thống nhưng nó đã trở thành phản văn hóa, trở thành văn hóa ngầm, văn hóa bên lề như chị nhà văn Nhã Thuyên. Nhân tiện, chị văn sĩ này làm luận văn về dòng văn bên lề, văn tục tĩu văn nhại hậu hiện đại, nhưng thay vì phê phán nó, chị lại khẳng định nó sẽ thay thế dòng văn học chính thống!? Có lẽ, chị này hy vọng sẽ có một cuộc cách mạng lật đổ nào đó chăng.

Có một cuộc lật đổ đồi bại khác, một thiểu số khuyết tật "LG_BT" ngày nay không phải là "thiểu số bị áp bức" mà là một tầng lớp đặc quyền đang làm băng hoại xã hội mà tại sao văn sĩ lại không nói tới.

Hay văn sĩ – những kẻ tuyên ngôn dẫn dắt linh hồn công chúng đang đứng ở đâu trong những vấn đề lớn hơn, FED là ai, New World Order là cái gì, những BlackRock và Raytheon, Goldman Sachs và Lockheed Martin, Davos và WB, IMF cấm chỉ có văn sĩ nào đả động. "Chuyển đổi xanh-năng lượng sạch", ăn sâu bọ, bãi bỏ, dung thứ, văn hóa tự hủy diệt v, v Có lẽ ngoài tầm của họ?

Tại sao thế? Chủ nghĩa tự do là cái máng lợn cho các văn sĩ kiếm ăn, nó to, nó đẹp hơn nhiều cái máng của Khrushchev nên các vị tôn thờ, sùng kính có đúng không! Sự nổi loạn ở đâu trong những vấn đề này. Đó không phải là tự do, đó là sự thiển cận.

Văn bọ là văn mỉa, văn chế giễu. Bọ chế giễu cả châu Âu tập thể văn minh quì gối trước cường quyền Mỹ đi. Bà bác sĩ phụ khoa Ursula von der Leyen đang làm chủ tịch EC, danh hài Zelensky đang làm tổng thống bù nhìn bất hợp pháp đấy.

Tại sao không chế giễu Uncle Sam, nơi có số lượng tù nhân lớn nhất nhưng lại luôn luôn coi các quốc gia là "nhà tù giam cầm” những người tự do.

Vậy Bọ đã đùa cợt chế giễu bất cứ điều gì ở thói văn hóa đạo đức giả phương Tây chưa, đó là bài kiểm tra thực tế cơ mà. Hay tại sao lại không giễu rao giảng "tự do ngôn luận", nhưng đồng thời có một hệ thống kiểm duyệt hoàn toàn ở Facebook, Twitter và YouTube? Họ kiểm duyệt, ngăn cấm cả TT Donald Trump cơ mà.

Lời giải thích tốt nhất cho tất cả những điều này, như một tác phẩm kinh điển viết: Mọi thứ đều ổn với hành tinh, đó là vì nhiều văn sĩ đã quay lưng, họ giả vờ không biết. Và họ chạy đến cúi đầu, thể hiện lòng trung thành tận tụy với những bậc thầy của thế giới, những người dưới khẩu hiệu tự do chủ nghĩa đã đem lại danh vọng, uy tín và tiền cho họ. Ặc!, văn sĩ tự do là bọn đầy tớ hèn hạ của phương Tây!

Và tất cả những con chuột như bà văn sĩ nổi loạn Dương Thu Hương đã chạy sang trời Tây, danh sách như thế rất dài. Lúc nào đến lượt Bọ Lập?

Ai đó đã trở nên không thoải mái với lời chuyện đùa của Xuân Bắc về điều gì đó, họ muốn tự do phát ngôn cho mình nhưng lại muốn hạn chế tự do của người khác. Họ áp đặt giá trị-chuẩn mực của họ với Xuân Bắc, họ coi mình cầm nắm chuẩn mực văn hóa-xã hội hay sự mặc khải thiêng liêng. Nhưng họ quên chúng cần được hình thành từ chính bên trong. Mệnh lệnh đạo đức nằm chính bên trong - đồng chí Kant viết đó, Bọ Lập biết không?

Vậy thì đâu có còn tự do. Thế cho nên chuyện Bọ chế giễu Xuân Bắc cũng thường. 

Nếu Bọ Lập đồng ý, tôi sẽ tặng Bọ một bức chướng đẹp, đắt tiền, trên đó có dòng chữ: 

“Tên nô lệ khốn cùng nhất là kẻ ngỡ mình tự do” – Đại thi hào Goethe;







Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...