I-D chống lại: Dân chủ
"Trong
chiều dài lịch sử chưa bao giờ lại có lầm lạc nhất thời và kỳ dị trong tâm trí con
người khi mà các nước lớn bầu ra chính phủ để làm nhiệm vụ và sau đó lại bầu ra
phe đối lập để ngăn chặn họ làm điều đó. May mắn thay, ngay cả trong cơn ngông
cuồng hoang dại nhất của chứng điên thoáng qua này, thì ảo tưởng đó cũng không
bao giờ lan rộng ra thế giới kinh doanh, và không có doanh nhân nào ngoài trại
tâm thần lại quan sát đội ngũ nhân viên thực hiện các công việc của doanh
nghiệp mình, và sau đó thuê thêm các nhân viên khác để ngăn chặn họ làm công
việc của họ.”
"Kỳ
dị với hậu thế khi xuất hiện nguyên tắc hình thành cùng một lúc chính phủ để
thực hiện công việc của quốc gia và phe đối lập để làm hỏng nó… Tuy nhiên, trò
hề lạ thường này, lại là không có gì nghiêm trọng - theo nghĩa tinh thần hiện
đại, để được thực hiện, và ít nghiêm trọng thậm chí để được thảo luận, để ngày
nay đại diện như phương tiện duy nhất giữ các quyền tự do của dân chúng."
-Oswald
Mosley, "Ngày mai chúng ta sống- Tomorrow We Live"
Dân
chủ là một lực lượng có tổ chức, như Mosley đã chứng tỏ, không có ý nghĩa gì.
Dân chủ quả quyết quá nhiều vào ý tưởng rằng "quyền lực suy đồi", và
do đó, không một cá nhân nào được có quá nhiều quyền lực, vì sợ đám đông bị
mang ách cai trị với những ý tưởng hay mục đích mà họ không thích, điều đó
không thể tránh được vì sẽ dần dần "suy đồi”. Đó là triệu chứng chia rẽ xã
hội. Như vết nứt xã hội theo cùng dòng tư tưởng, văn hóa-đạo đức và trở nên ít
quan tâm đến phúc lợi và sự sống còn của toàn bộ, mà quan tâm nhiều hơn trong
"vấn đề", mẫu phổ quát, chế độ bè cánh của nền dân chủ phương Tây trở
nên rõ ràng.
Quá
trình trở thành "dân chủ" này đòi hỏi chuyển giao quyền lực từ phần
lớn tầng lớp quý tộc và truyền thống, cho các nhóm thiểu số nạn nhân “quan
tâm", hình thành các liên minh để bao vây và cướp bóc sự giàu có của họ.
Cái xã hội bị mê hoặc bởi ý tưởng rằng cá nhân phải được tự do để trở thành bất
cứ thứ gì họ muốn tùy ý thích cá nhân (thực tế cả giới tính cũng vậy), và thể
hiện điều này bằng việc tham gia vào các nhóm dán nhãn thiểu số lợi ích, sẽ mở
rộng ra thành kinh sợ với ý tưởng rằng bất kỳ một nhóm nào cũng có thể nắm
quyền lâu dài, khi điều này đòi hỏi trở lại với tư duy của số đông. Sự trở lại
này sẽ là nơi đa số vô nghĩa lý, và sự xâm nhập các nhóm dân tộc, một lần nữa
sẽ bị hạn chế để duy trì số đông.
Một
khi dân chủ có tổ chức, quyền bảo thủ cố gắng bảo tồn truyền thống xã hội và
ngăn cản việc không thừa nhận các chuẩn mực văn hóa-đạo đức và nguồn gốc truyền
thống của nó, bởi vì điều đó sẽ không được lòng quần chúng, bởi vì nó đặt ra
tiêu chuẩn và hành vi thuộc về nó mà không có tính toàn cầu. Những tán tụng
cánh tả - bởi vì xã hội giờ có thể bị thúc đẩy để ngày càng toàn cầu nhiều hơn,
cho đến khi không còn chuẩn mực xã hội hoặc sự đồng thuận của các giá trị còn
lại – là họ có thể tự phong mình cấp tiến để dẫn dắt các hành động của tiến
trình được chấp nhận này tiến lên phía trước.
I-D
hoàn toàn phản đối các quyết định chính xã hội không có mục tiêu, để làm thất
bại các nỗ lực của những người muốn khôi phục lại quyền của đa số trên quyền
lợi cá nhân. Không gì có thể đảm bảo mọi người có "nhân quyền" và
"tự do" tuyệt đối, ví dụ, bởi vì đây không phải là đánh giá về giá
trị, mà là đồng thuận để không có sự đồng thuận về giá trị. Nếu không có chuẩn
mực xã hội về những gì là có giá trị, xã hội không thể hoạt động vì nó là vô
hướng. Bản sắc truyền thống lúc đó trở thành vô nghĩa khi nhóm văn hóa-đạo đức
tan rã trong một tập những cá nhân phù phiếm tự phong thái quá, tất cả những gì
những cá nhân này đòi hỏi gây ra nhu cầu công quỹ nhà nước.
Đây
là bá chủ toàn trị của chủ nghĩa cá nhân, nơi mà tất cả các nỗ lực văn
hóa-đạo đức và đoàn kết bị đè bẹp. Cá nhân đã lựa chọn không giới hạn ngang,
anh có thể ngao du khắp thế giới, theo mọi hướng, và với bất kỳ tốc độ nào; anh
ta có thể bỏ thì giờ của mình theo đuổi bất cứ điều gì anh ta muốn, thay đổi
trang phục, thay đổi chỗ ở, thay đổi lối sống, thay đổi giới tính. Tuy nhiên,
mọi suy xét đứng lại bị từ chối. Mọi nỗ lực tự cải thiện quí giá đều
biến thành "sở thích" vô hại, ai cũng có thể dỡ bỏ "hàng
rào", dựng hình thể và thực hành tôn giáo. Những mục đích trừu tượng “tiến
bộ” đòi hỏi tái hội nhập của các cá nhân vào toàn bộ nền văn hóa-đạo đức, khi
nó là duy nhất để tất cả có thể thành công cá nhân và chống chọi lại sự suy đồi
theo thời gian (vì thế mà ám ảnh chủ nghĩa cá nhân hiện đại và phân tán, với vẻ
đẹp và trang điểm, nhưng không thể là tác phẩm của cái đẹp và đẹp chỉ như hiện
tượng, trẻ trung, sinh lực, vv). Nó đòi hỏi lãnh thổ phải được kiểm soát một
lần nữa bởi nhóm bên trong, bởi "bộ tộc", bởi dân tộc. Nó đòi
hỏi phải bỏ qua "nguyện vọng" của đám đông "dân chủ". Nó
đòi hỏi rằng cơ chế, chiến tranh cấp độ thấp của nhà nước chống lại các quần
chúng khác nhau, được gọi là "thực thi pháp luật" phải bị đình chỉ,
do đó, chủ quyền của các bên tham gia địa phương và nhà hoạt động
có thể được tự xác định và phán xét, trong thế đối lập với các quốc gia
"dân chủ" cai trị.
Bản
sắc truyền thống và bảo tồn của họ là chuẩn mực sống đòi hỏi một số
nhượng bộ quyền tự do cá nhân. Đây là bản chất của khái niệm "trách nhiệm
xã hội, thói xấu cá nhân", hay trách nhiệm xã hội, và lợi ích cá nhân. (Đó
chỉ là khi chuẩn mực truyền thống tồn tại mà xã hội và cá nhân được phân biệt
như các qui tắc ứng xử xã hội chứ không phải khái niệm quyền sở hữu về kinh
tế). Tuy nhiên, quyền tự do cá nhân là một tuyệt đối - "quyền" “con
người” với "tín ngưỡng" và "mưu cầu hạnh phúc" và cứ vậy –
đòi hỏi xóa bỏ mọi ranh giới văn hóa-đạo đức. Nó đòi hỏi toàn bộ dân
gian bị khuất phục bởi "dân chủ" đi đến chỗ phải chấp nhận những gì
đầu sỏ bề trên chính trị quyết định. Về điều này, thực sự có thể nói rằng chúng
ta đang chống lại chủ nghĩa toàn trị. Chúng ta muốn có một xã hội nhiều
phân chia chính trị lành mạnh và cạnh tranh, xây dựng trên sự đồng thuận mà nòi
giống di truyền của chúng ta và sự tồn tại chủng tộc là trên hết. Các cá nhân
có thể xây dựng bản sắc và thành tích của họ trong ma trận sinh học chủng tộc
rõ rệt và thịnh vượng lớn hơn này. Nó là lý do duy nhất để bất kỳ cá nhân nào
cũng có thể thực sự trở nên có ý nghĩa.
I-D chống lại: Thao túng truyền thông
đại chúng
Dân
chủ có hiệu ứng san bằng tạo ra căn nguyên "bình đẳng", và bình đẳng
giá trị. Sự chối bỏ khác biệt phẩm chất và tầm quan của phẩm chất
tạo ra hệ thống phân cấp số học, đảo ngược kim tự tháp xã hội loài người, đặt
một số quý tộc dưới gót chân tự lợi và nhiều tầm nhìn thiển cận. Cuối cùng dân
chủ thay thế hiện thực bằng đồng thuận giả tạo về thực tế là vấn đề cấp bách
nhất ngày nay. Các nhà khoa học, nhân chủng học và các tâm hồn dũng cảm có thể
kêu lên về sự tuyệt chủng di truyền sắp xảy ra đối với người da trắng là quan
trọng sống còn, nhưng những gì quan trọng của dân chủ là cái tất cả những gì
mọi người đồng ý là quan trọng, ví dụ, vấn đề hoàn toàn tầm thường như
"hôn nhân" đồng tính hay truyền hình thực tế mới nhất.
Sự
"đồng thuận" bị áp đặt này được trao quyền lập pháp qua dân chủ phổ
quát, là đường ống dẫn đến quyền lực bởi những kẻ định hình tường thuật xã hội
- Những ai trong Đảng nội bộ là kẻ kéo đòn bẩy truyền thông đại chúng và các tổ
chức "học thuật". Sức mạnh báo chí trở thành duy nhất, khi "nhà
báo anh hùng" đứng lên và phơi bày các hệ thống cấp bậc ẩn của lợi ích
tiền tệ, thì bị mua sạch và chỉ cho phép tồn tại cho đến nào khi công lao của
anh ta được sử dụng để thực thi những điều cấm kỵ được tạo ra và được ưa thích
bởi tài phiệt toàn cầu; phơi bày "phân biệt chủng tộc", "phân
biệt giới tính", lật tẩy "lý thuyết âm mưu", và cứ như vậy. Ngắn
gọn đối lập của "nhà nước tập đoàn", là quỉ xứ đáng sợ của "chủ
nghĩa phát xít" dân chủ là nhà nước tập đoàn hoàn thiện (nhưng hoán đổi từ
tổ chức sang lĩnh vực tư tưởng). Dân chủ là khối số đông được trao quyền hợp
pháp, số đông bị kiểm soát, bị tước đoạt và bị quây nhốt bởi ngành công nghiệp
hàng loạt, sản xuất hàng loạt, phương tiện truyền thông hàng loạt và ảo giác
hàng loạt.
I-D thay thế: Quyền tự chủ phân cấp
Vấn
đề của thế giới hiện tại không phải là quá nhiều chính quyền tập trung, mà là
chính quyền tập trung mà không có đối trọng của hành động ý thức I-D địa
phương. Phân biệt giai tầng kinh tế rất sâu sắc cảm thấy được ở phương Tây -
đặc biệt trái ngược với học thuyết bình đẳng chủng tộc đui mù bị cưỡng bức -
tuy nhiên sự phân biệt sinh học, lịch sử và địa lý, khác biệt lối sống, đã bị
mai một, cùng với sự mất bản sắc địa phương có ảnh hưởng chính trị của bộ lạc.
Tập
trung hóa sản xuất và xuất khẩu sản xuất đến sau dẫn đến việc giảm dân số
phương Tây trước các nông nô trong lĩnh vực dịch vụ, đã hoàn toàn xé rách trung
tâm châu Âu.
Dây
chuyền sản xuất quốc tế xuất khẩu việc làm và chuyên môn kỹ thuật từ phương Tây
ra thị trường toàn cầu. Trong khi đó, người da trắng đã bị gắn vào sản xuất
hàng hoá và vốn văn hóa, da trắng bây giờ "bị phân rã" từ sự hình
thành các xã hội xung quanh họ. Một cuộc tổng tấn công của người da trắng sẽ gặp
phải sự thờ ơ vô tình khi tất cả các đòn bẩy kinh tế và văn hóa được chuyển tới
Trung Quốc và Hollywood, hay phân tán vào các cá nhân trong mạng lưới đã thưa
của thương mại toàn cầu. Toàn cầu hóa này, sớm kéo công dân phương Tây vào một
"ngôi làng toàn cầu", chỉ đơn giản là đã tan vỡ xã hội phương Tây từ
toàn bộ chức năng vào các cá nhân và lĩnh vực cạnh tranh. Sự nhầm lẫn, vẻ đạo
đức giúp các nước "đang phát triển" thông qua chủ nghĩa tư bản quốc
tế đi kèm với cái giá mất phát triển trên sân nhà, và cuối cùng, mất độc lập về
kinh tế.
Quốc
tế hóa này là ví dụ vật chất hữu hình nhất của sự chuyển đổi tính hợp pháp và
đạo đức từ địa phương, sự đồng thuận hữu cơ, sang đồng thuận quốc tế bí hiểm.
Trọng tâm xã hội đã lộn cực từ thích hợp địa phương sang hoạt cảnh truyền hình
những nơi xa xôi, và nền tảng đạo đức tương ứng cũng đã bị chuyển đổi từ những
gì là lành lạnh khách quan ở hiện tại, sang thể không tưởng trong tương lai.
Con
người có đạo đức – là con người của hành động và thành tích cao - không còn là
nhà hoạt động địa phương kết nối lành mạnh với cộng đồng địa phương và con cháu
họ; thay vào đó anh ta trượt vào sự hoàn toàn không thích đáng trong khuôn mặt
của cuộc thập tự chinh quốc tế. Tương tự như vậy, những người thành đạt cao và
người thành công về mặt kinh tế không phải là doanh nhân nhỏ tại địa phương;
anh ta là đội viên quốc tế phân phối sản phẩm trên sân khấu thế giới tập đoàn
đa quốc gia. Lợi ích địa phương của anh ta đã đầu hàng, và đổi lại, anh ta trở
thành một phần của xã hội lớn thế giới bị điều khiển bởi kẻ đang xây dựng đế
chế tăng trưởng kinh tế, bất kể chi phí nhân lực.
Sự
đảo ngược giá trị này là triệu chứng của học thuyết toàn cầu tạo duy cảm truyền
thông. Đứng lên vì "nhân quyền" ở các nước chiến tranh tàn phá mang
ấn tượng không thể trước khi sự bùng phát các tổ hợp truyền thông. Nó không thể
đủ bị nhấn mạnh khi hệ thống kinh tế hoạt động trong "mô hình” giá trị
quốc gia hiện tại, nhưng đạo đức quốc tế hiện nay đã thay thế và làm phụ thuộc
tất cả các mối quan tâm khác. Ngắn gọn: Đừng hỏi nhân quyền có thể làm cho anh,
mà hãy hỏi anh có thể làm gì cho nhân quyền. Kết luận hợp lý và mục tiêu dẫn
tới của chương trình này tất nhiên là nhà nước "dân chủ" toàn cầu -
Mọi người có thể bầu cử, nhưng bầu cho ai, cơ chế bầu cử, và cái gì là được cho
phép để bầu bị bức chế bởi lợi ích tập đoàn tập trung hóa. Dân chủ muốn thế
giới, để nó có thể ăn nó. I-D muốn thế giới, để có thể bảo vệ và nuôi dưỡng nó.
Kế thừa là khôi phục quyền sở hữu từ "hệ thống" sang "con
người", vì vậy nó không thể bị cướp đoạt khỏi của quê hương và bản sắc tổ
tiên của họ bởi những kẻ ăn thịt trên thị trường.
Khi
nền văn minh I-D dựa vào khả năng và giới tinh hoa, còn nền văn minh hiện nay
dựa vào lợi ích cá nhân và lừa dối, ý định của I-D là thay thế hoàn toàn hoặc
sửa đổi cơ chế của thế giới hiện tại ở tất cả các cấp độ xã hội, trong tất cả
các lĩnh vực sản xuất, và trong tất cả các khía cạnh hoạt động. I-D:
- Bãi bỏ các ngân hàng tập trung hóa và giải phóng tiền tệ khỏi tài phiệt quốc tế. Tạo ra đồng tiền nhà nước mới và cho phép các nhóm địa phương tạo của riêng mình. Điều này sẽ trao quyền cho người địa phương để tạo ra và thi hành các nền kinh tế độc lập cách ly khỏi tác hại toàn cầu.
- Bãi bỏ các quy định nhà nước tập trung hóa mà không phải là "mục đích"; bứt ném toàn bộ thư viện pháp luật, đưa hàng ngàn trang luật lệ và quy định tối tăm khó hiểu vào lò đốt. Tất cả pháp luật tập trung hóa mâu thuẫn hoặc cản trở sự biểu hiện của chủ quyền địa phương sẽ bị đưa vào thùng rác. Điều này bao gồm, tất nhiên, tất cả các luật liên quan đến "phân biệt đối xử". Hiệp hội tự do sẽ không còn là tội ác đối với người da trắng.
- Bãi bỏ mọi cấu trúc quyền lực quốc tế và rút hoàn toàn khỏi chính sách quốc tế. Quan tâm đến sức khỏe, đạo đức và phục hồi quần thể người châu Âu và cộng đồng châu Âu hải ngoại về chủ quyền trong quê hương tổ tiên của họ và những nền văn minh được xây dựng ở nước ngoài là điều quan trọng nhất. Cho đến khi điều này hoàn thành, trật tự thế giới có thể có đột biến.
- Loại bỏ tất cả quyền lợi tập đoàn khỏi truyền thông và tăng tính phát sóng địa phương. Có thể giữ lại các công cụ truyền thông đại chúng để chống lại ý tưởng bình đẳng hiện có, mục tiêu cuối cùng là "mở cửa xã hội” để công dân tham gia, cho phép bản sắc địa phương phát triển, và hiện thực hóa đầy đủ chính mình.
- Khôi phục văn hóa địa phương qua việc trao chủ quyền cho các hội đồng địa phương, và qua tháo cùm hội đồng địa phương khỏi quản trị quốc gia. Chúng tôi không tin rằng để di chuyển như một con người, để diễn tả thống nhất dân tộc và đồng thuận về mục đích, tất cả mọi người phải trả mức cùng 1 mức thuế hay tuân thủ cùng 1 giới hạn tốc độ. Cuối cùng, qua quá trình này, trộm cắp và cướp bóc quốc tế của châu Âu qua phương tiện thị trường sẽ bị chấm dứt bở các cơ quan vũ trang địa phương, loại bỏ áp bức quốc tế khỏi hâu Âu, và tạo các chính sách thích đáng và sống còn.
Quá
trình giải thoát châu Âu khỏi con ma cà rồng tài chính toàn cầu này sẽ rất khó
khăn và gian khổ. Theo đúng nghĩa đen, chúng ta sẽ phải học cách tự chăm sóc
bản thân mình một lần nữa. Cắt minh ra khỏi sợi dây rốn giảm đau của lao động
toàn cầu giá rẻ sẽ khôi phục lại các mục tiêu và những gì thuộc về dân tộc châu
Âu, khi chúng được gọi một lần nữa là nỗ lực to lớn để sống còn và tiến bộ. Mọi
người đều quan trọng khi tất cả các tay sẽ cần đến trong việc tái thiết châu
Âu.
Cuối
cùng, chúng tôi tin vào tinh thần con người tự khắc phục và khả năng của người
châu Âu để định hình số phận của chính mình. Chúng tôi không phải là kẻ
"bảo vệ chủng tộc da trắng" - chúng tôi là các chủng tộc da trắng tự
vệ. Chương trình chính trị của chúng tôi đơn giản là loại bỏ thị trường và thú
ăn thịt người hợp pháp ở châu Âu. Thông qua đó, nền văn hóa sôi động tự khám
phá và thử nghiệm tiến bộ sẽ diễn ra. Châu Âu sẽ lại một lần nữa, không bị đe
dọa tù tội hay thủ tiêu khắp nơi, đem cuộc sống của mình vào tay của mình.
Chúng tôi tin rằng châu Âu sẽ không nô dịch ai. Chúng tôi tìm cách trao cho
mình các điều khoản chính trị thực tế cơ bản nhất, để thống nhất mình, và đưa
mình đến ý thức tự lập như một phần của toàn bộ giống loài sinh học. Điều này
hoàn thành, thế giới hiện đại - một sáng tạo của biến dạng văn hóa ăn thịt và
tiến bộ công nghệ châu Âu - sẽ không còn tồn tại, và Kỷ nguyên vàng mới sẽ bắt
đầu.
Bài
viết của Bain Dewitt, nhân tiện giới thiệu trong COUNTER-CURRENTS có rất nhiều
thứ thú vị!