Hiển thị các bài đăng có nhãn dân chủ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dân chủ. Hiển thị tất cả bài đăng

ĐÁM CHÁY DÂN CHỦ - P2


Phá hoại kinh tế có kế hoạch 

Thế giới như thế không đến bởi các chính trị gia nham hiểm Mỹ không cho phép có các quốc gia vững mạnh cạnh tranh. Đình trệ không xảy ra bởi nguyên nhân căn bản, mà bởi các lực lượng dân chủ can dự vào xung đột, họ đại diện cho nhiều đảng phái, tương ứng, ở họ có nhiều lý lẽ và lợi ích trong xung đột. Số đông chống nhau xảy ra: không và không thể đối thoại hòa bình, nó ngăn cản thành tố lựa chọn dân chủ. Mà nếu như phải chọn giữa nhà nước và xã hội, thì người ta đã chọn nhà nước – sự tồn tại lâu đời hàng ngàn năm lịch sử của nhà nước chứng tỏ điều đó. Nó bác bỏ những luận điệu hết sức ngớ ngẩn của giáo sư Chu Hảo, kẻ đang hăm hở khai quật những luận thuyết đã quá cũ kỹ của một ông người Anh tên là John Locke về chính quyền và xã hội dân sự để “khai sáng dân tộc!”

Nhưng vấn đề là ở chỗ, không có đề nghị nào như thế trên thị trường. Không có quốc gia nào lại không thiết lập giá trị cho chính mình, cũng như vị thế đời sống dân chúng của mình; cũng không có xã hội nào lại không muốn ghi nhận thỏa thuận của mình lâu dài. Đất nước và xã hội trở thành giá trị, thành chức năng hay thay đổi kể từ khi có tư bản và thị trường, nó cũng trùng với thời đại John Locke khai sáng bằng luận thuyết xã hội dân sự. Tư bản không biết đến biên giới: giờ nước Mỹ đáng yêu bởi tiền, nhưng sẽ đáng yêu hơn bởi tiền ở TQ, Ấn Độ và thậm chí Sao Hỏa cũng thế nếu ngay lập tức mang lại tiền cho họ. Bản chất như thế đã xảy ra - tiến về mọi hướng phụ thuộc vào lợi nhuận và không có gì khác hơn. Ngay khi Hiệp ước Versailles và Brest-Wood không còn khả năng phân chia lại thế giới, thì những thỏa thuận hiện nay không có gì bảo đảm để các nước không bị ném bom thành tro bụi. Sự ổn định sẽ không đến bởi từ đây, ổn định không phải là giá trị xã hội. Các lãnh thổ ủy trị đã được tạo ra, chính quyền đã được thiết lập hàng trăm năm qua; giờ chẳng còn gì với nó — người ta không muốn đình trệ chiến tranh trên bãi trống. Đình trệ — nhìn chung đồng nghĩa với suy tàn. Hãy để cho mọi thứ luôn luôn chuyển động. Đánh giá hoạt động ở Iraq hay Afghan, có thể nói là kết quả của chiến tranh đã không đạt được — chiến tranh kéo dài, và đó là thất bại. Nhưng hỗn độn nội chiến không ngừng, mất ổn định và bất mãn là kết quả.

Từ nay thậm chí chiếm đoạt tài nguyên, nước chiến thắng cũng không còn cần nữa; tài nguyên sẽ tự được dâng đến bởi những kẻ vô lại sau khi quốc gia độc lập ngừng tồn tại. Mục đích của chiến tranh từ đây, theo ngôn ngữ chính trị hiện đại, được gọi là "thúc đẩy dân chủ", đây không phải là tuyên bố nào khác, hơn là tuyên chiến — khẳng định hỗn loạn không ngừng.

Những nỗ lực không ngừng đẩy thế giới đến hỗn loạn, đòi hỏi hỗn loạn đang cao hơn bao giờ hết — nền kinh tế tự do-liberal đang bị diệt vong chỉ có thể sống sót bằng hỗn loạn của cả thế giới. Hỗn loạn – tuyệt nhiên không bị nguyền rủa, mà là định đề của thị trường thế giới; dễ cho rằng, hỗn loạn tự do chính nó sinh ra công bằng; theo thuật ngữ kinh tế học, quá trình cạnh tranh tự do trên thị trường làm xuất hiện “giá cả hợp lý”.

Luận đề này chẳng được cái gì chứng tỏ, giá bất động sản cao bất thường bác bỏ nó và bong bóng kinh tế chứng tỏ ngược lại — nhưng luận đề như thế vẫn cứ được phô bày. Phù hợp với luận đề này là hỗn loạn gia tăng sức ép khắp nơi. Ở các vùng đất bị chiến tranh tàn phá, bị vướng bận không chỉ cung cấp y tế mà thậm chí cũng không phải khôi phục công nghiệp; mà bị vướng vào tổ chức bầu cử chọn ra lãnh đạo đất nước lâm thời, rồi lại các cuộc bầu cử khác đưa băng đảng khác lên nắm quyền, và cứ như thế mãi. Đấu thủ nào cũng đặt dân chúng đầu nòng súng, kẻ thắng nào cũng mở ra cánh cửa ngục tù.

Cần có sự đổi vai — gọi là bầu cử tự do, vì đổi vai quần chúng bầu bọn vô lại. Ở đây, điều quan trọng là giao kèo thay đổi chính phủ xoành xạch xuất hiện, phường đầu cơ — hoạt động sôi sục, với quyết định được cho là viễn cảnh văn minh. Hoạt động như thế không đem lại đời sống tốt hơn cho kẻ thắng, nhưng công dân của đất nước đổ nát trở thành kẻ tham gia vào quá trình chung, họ sẽ rơi vào thị trường chung. Ai đó trong họ có thể sẽ được nhiều hơn phần còn lại – điều đó chẳng làm ai bận tâm.

Các chương trình phát triển kinh tế cơ bản, cần kế hoạch dài hạn 15-20 năm hoặc hơn. Không có ai theo 1 chương trình như vậy khi chính phủ và chính sách thay đổi liên tục mỗi khi các phe phái khác nhau nắm quyền. Mặt khác, tiềm năng kinh tế giờ nằm trong tay các thành phần theo đuổi những xu hướng khác nhau – rất khó để huy động nguồn lực quốc gia vào chiến lược kinh tế dài hạn. Thị trường bây giờ là toàn cầu, ai muốn xây nhà máy hiện đại ở các khu vực đói nghèo, hạ tầng đổ nát và trình độ nhân công thấp kém.

Ngắn hạn, chính sách kinh tế tự do có thể đưa lại phát triển nhanh chóng khi nhận được nguồn vốn đầu tư nước ngoài và hàng hóa được mở cửa vươn ra thế giới. Có lối giải thích độc ác rằng, để không ai bị bỏ ngoài cuộc, cần mở cửa ra thị trường toàn cầu, là dân chủ không giới hạn, nghĩa là hoàn toàn tự do hữu ích cho loài người. Theo nghĩa hiểu được, đó cũng là sự phát triển thật sự trong ngắn hạn, thị trường tự do như đạo quân chinh chiến tràn qua xâm chiếm các lãnh thổ mà như không cai trị nó. Điều này có thể làm ai đó hài lòng, ai đó cho là nó tự tồn tại với viễn cảnh tươi sáng - có thể là đúng với thành thị hào nhoáng chật cứng dân chúng no đủ.
  
Nhưng dài hạn, sự phát triển nhanh sẽ nhanh chóng dừng lại. Nếu có 1 khu vực cụ thể may mắn không rơi vào hỗn loạn như Libya, Syria, Ai Cập, Nam Mỹ hay Ukraina – mà vẫn giữ được sự ổn định. Lúc đó người ta lại có lối giải thích độc ác khác: bẫy thu nhập trung bình, mà không phải là đã cạn kiệt tiềm năng phát triển hay nào khác. Làm thế nào để với 1 khoảnh thị trường được ‘phân chia’ bằng ấy, với trình độ nhân lực và mức lương làm thuê bằng ấy có được sự thần kỳ phát triển tiếp theo? Không ai có câu trả lời đứng đắn!

Có những đặc trưng nhất định của thị trường tự do mà người ta biết đến đã từ rất lâu, và không hề dễ chịu gì cũng như không khác gì ngày hôm nay. Ví dụ, phe đối lập nảy nở như nấm dại trong thị trường tự do, tất cả đều viện đến quyền dân chủ (nhưng lại không hề làm gì đóng góp cho dân chủ). Chúng tiềm tàng khả năng phá hoại dữ dội – như Ukraina hay Hồng Kông... và chỉ chờ đợi pha sụp đổ kinh tế cuối cùng để chiếm lấy quyền lực. Bởi phá hoại nền kinh tế có chiến lược và kế hoạch dài hạn cũng là mục đích của những cuộc chiến tranh tiềm tàng hiện nay. Liệu có cần thiết tạo ra điều kiện đua tranh khắp nơi, cho tất cả phe phái đối lập và bất đồng chính kiến, như thể quyền được sống?

ĐÁM CHÁY DÂN CHỦ - P1



"Trong chiều dài lịch sử chưa bao giờ lại có lầm lạc nhất thời và kỳ dị trong tâm trí con người khi mà các nước bầu ra chính phủ để làm nhiệm vụ và sau đó lại bầu ra phe đối lập để ngăn chặn họ làm điều đó...” - Oswald Mosley;

Chúng ta đang sống trong thời lạ lùng khi mà từ “dân chủ”  làm sợ hãi vô số người. Cả trăm nền văn hóa không thể nào đi đến mẫu số chung, nhưng để gây ra đám cháy thế giới lại  tỏ ra là thực tế. Chiến tranh kể từ nay – chỉ duy nhất là dàn dựng, chỉ là mong muốn duy nhất của phép đặt tên dân chủ. Và kết cục chiến tranh mong muốn không phải là chiến thắng kẻ thù, mà là không ngừng thù hận.

Thị trường kể từ nay – là cả thế giới. Xây dựng trên mảnh đất trống rỗng không sinh lời, là bởi đó không phải là xây dựng; phá hủy đất nước diễn ra, là bởi thị trường không cần đến hàng rào – mọi thứ mở toang cho mọi buôn bán.

Người ta ngoan ngoãn đợi chiến tranh. Vấn đề không phải ở nguyên cớ rõ ràng và cũng không ở đất nước rõ ràng. Nếu chiến tranh không xảy ra ở Syria, nó chắc chắn sẽ xuất hiện ở nơi khác. Các cuộc chiến tranh quét từ đất nước này sang đất nước khác rất nhẹ nhàng, như dòng vốn. Kinh doanh chiến tranh được thực hiện dễ dàng như chuyển ngân phiếu ngân hàng – và để theo dấu kẻ nào được hưởng lợi là không thể. Người ta chấp nhận nói rằng Mỹ hưởng lợi. Nhưng đó là một giả định có điều kiện. Chiến tranh ngày nay khác – hoàn toàn không viết trong sách giáo khoa. Và lợi ích thu được từ chiến tranh cũng khác.

Qui ước của các chuyên chế (giao tranh quân sự theo qui tắc) đã không còn  thấy từ lâu. Napoleon thay vì quyết đấu đã chấp nhận các trận đánh không theo qui tắc, nhưng mục đích của chiến tranh vẫn còn như cũ – chiến thắng. Ngày nay mục đích chiến tranh đã thay đổi. Bởi kết quả mong muốn của chiến tranh không phải là chiến thắng trước kẻ thù, mà là làm không ngừng tăng thù địch.

Điều này có vẻ là nghịch lý, vấn đề ở những mối bất hòa vô tận là cơ chế lý lẽ trong lịch sử dân chủ. Không ngừng qui phạm đối địch, không chấp nhận luật của kẻ thắng, không đàn áp kẻ bất đồng quan điểm – mà gia tăng vô tận thù địch, trong đó lý lẽ của các phe phái chẳng có nghĩa lý gì: không thể thỏa thuận với nhau về nguyên tắc, mọi kẻ đều đúng. Cái gọi là thế giới thứ 3 gồm các nước trong đó âm ỉ những bất hòa: nếu như chịu hình phạt đặc biệt của các độc tài xa xưa, không phải là để cho các cựu tù nhân cải tạo. Bên trong các quốc gia tan nát, các mối bất hòa bị gieo rắc một cách cố ý – tiến bộ là khi có rất nhiều bất đồng quan điểm.

Có lối diễn giải ngoại giao lẩn tránh: có nhiều sự thật và bất cứ ai cũng có quyền mang quan điểm của mình. Mối thù hận âm ỷ ngàn đời của người Israel với Palestine, sự thù địch lẫn nhau bên trong Afghan, tranh giành của các phe phái vũ trang ở Trung Đông, tất cả đều nhằm mục đích tạo nguồn cơn chiến tranh, nuôi dưỡng ngọn lửa thù hận không bao giờ bị dập tắt. Các nhóm chiến binh được cung cấp vũ khí, phe phái đối lập được cung cấp tiền bạc không phải bởi ý tưởng ly khai có thiện cảm hay đặt niềm tin vào sự tôn thờ bản địa. Người "văn minh" hiểu trao vũ khí cho đám thổ phỉ — khác gì ném ngọn đuốc để châm cho đám cháy bùng lên.

Người ta thuyết phục các đại diện quyền dân tộc/tôn giáo/bộ tộc rằng, cần phải bảo vệ địa vị của mình trước các chính thể có khả năng đàn áp quyền thiểu số. Điều đó được nói thế này: hỗn loạn còn tốt hơn là toàn trị - và tất cả gật đầu, ai còn đồng cảm với độc tài?! Sự khó xử (khủng bố bản địa) mà mỹ từ khiêu khích đem đến, được người ta chấp nhận như con quỉ tự do không tránh được. Người ta thuyết phục công dân của các nước mông muội xưa rằng, họ cần phải chấp nhận tham gia hợp sức vào cuộc chiến tranh dân sự, sau tất cả họ không cần phải thật sự là 1 chiến binh, chỉ cần làm kẻ bỏ phiếu tiềm năng!

Không chỉ nói về phong trào du kích, dân binh, khủng bố… Những hiện tượng này — là hậu quả không tránh khỏi, sản phẩm kịch bản tổng thể. Bản chất của quá trình này là ở chỗ, dân chủ hiện nay chính xác là như vậy, chiến tranh dân sự vô tận là môi trường nuôi dưỡng dân chủ, đồng nghĩa với thị trường của chủ nghĩa tự do (liberal market).

Nó chẳng đem đến cái gì hơn ngoài điềm dữ — lịch sử chính trị thế giới luôn luôn có mối liên hệ với hoạt động chiến tranh; đặc điểm của giai đoạn hiện nay là ở chỗ chiến thắng trước kẻ thù giờ đây đã chẳng còn là cần thiết. Không cần những con rối độc ác — bất cứ ai, dính líu vào quá trình này đều trở thành con rối; lịch sử dân chủ mới của thế giới, là lực lượng đơn giản buộc mọi người luôn luôn thù hận. Không còn nhận thức được luân lý, tại sao lại đổ hàng trăm tỷ vào chiến tranh, nếu như cần để xây dựng 1 thành phố, cho giáo dục và y tế cần hàng nghìn lần nhỏ hơn thế. Chúng giải thích cho thị dân: sẽ bắt tay xây dựng thành phố, khi nền dân chủ đăng quang trên chiến trường — khi đó các chiến sĩ dân chủ sẽ thuận tình và biểu quyết xây dựng nhà cửa.

Nhưng cái thế giới như thế sẽ không đến.



TÌM LẠI BẢN SẮC CHÂU ÂU! P2


I-D chống lại: Dân chủ

"Trong chiều dài lịch sử chưa bao giờ lại có lầm lạc nhất thời và kỳ dị trong tâm trí con người khi mà các nước lớn bầu ra chính phủ để làm nhiệm vụ và sau đó lại bầu ra phe đối lập để ngăn chặn họ làm điều đó. May mắn thay, ngay cả trong cơn ngông cuồng hoang dại nhất của chứng điên thoáng qua này, thì ảo tưởng đó cũng không bao giờ lan rộng ra thế giới kinh doanh, và không có doanh nhân nào ngoài trại tâm thần lại quan sát đội ngũ nhân viên thực hiện các công việc của doanh nghiệp mình, và sau đó thuê thêm các nhân viên khác để ngăn chặn họ làm công việc của họ.”

"Kỳ dị với hậu thế khi xuất hiện nguyên tắc hình thành cùng một lúc chính phủ để thực hiện công việc của quốc gia và phe đối lập để làm hỏng nó… Tuy nhiên, trò hề lạ thường này, lại là không có gì nghiêm trọng - theo nghĩa tinh thần hiện đại, để được thực hiện, và ít nghiêm trọng thậm chí để được thảo luận, để ngày nay đại diện như phương tiện duy nhất giữ các quyền tự do của dân chúng."

-Oswald Mosley, "Ngày mai chúng ta sống- Tomorrow We Live"

Dân chủ là một lực lượng có tổ chức, như Mosley đã chứng tỏ, không có ý nghĩa gì. Dân chủ quả quyết quá nhiều vào ý tưởng rằng "quyền lực suy đồi", và do đó, không một cá nhân nào được có quá nhiều quyền lực, vì sợ đám đông bị mang ách cai trị với những ý tưởng hay mục đích mà họ không thích, điều đó không thể tránh được vì sẽ dần dần "suy đồi”. Đó là triệu chứng chia rẽ xã hội. Như vết nứt xã hội theo cùng dòng tư tưởng, văn hóa-đạo đức và trở nên ít quan tâm đến phúc lợi và sự sống còn của toàn bộ, mà quan tâm nhiều hơn trong "vấn đề", mẫu phổ quát, chế độ bè cánh của nền dân chủ phương Tây trở nên rõ ràng.

Quá trình trở thành "dân chủ" này đòi hỏi chuyển giao quyền lực từ phần lớn tầng lớp quý tộc và truyền thống, cho các nhóm thiểu số nạn nhân “quan tâm", hình thành các liên minh để bao vây và cướp bóc sự giàu có của họ. Cái xã hội bị mê hoặc bởi ý tưởng rằng cá nhân phải được tự do để trở thành bất cứ thứ gì họ muốn tùy ý thích cá nhân (thực tế cả giới tính cũng vậy), và thể hiện điều này bằng việc tham gia vào các nhóm dán nhãn thiểu số lợi ích, sẽ mở rộng ra thành kinh sợ với ý tưởng rằng bất kỳ một nhóm nào cũng có thể nắm quyền lâu dài, khi điều này đòi hỏi trở lại với tư duy của số đông. Sự trở lại này sẽ là nơi đa số vô nghĩa lý, và sự xâm nhập các nhóm dân tộc, một lần nữa sẽ bị hạn chế để duy trì số đông.

Một khi dân chủ có tổ chức, quyền bảo thủ cố gắng bảo tồn truyền thống xã hội và ngăn cản việc không thừa nhận các chuẩn mực văn hóa-đạo đức và nguồn gốc truyền thống của nó, bởi vì điều đó sẽ không được lòng quần chúng, bởi vì nó đặt ra tiêu chuẩn và hành vi thuộc về nó mà không có tính toàn cầu. Những tán tụng cánh tả - bởi vì xã hội giờ có thể bị thúc đẩy để ngày càng toàn cầu nhiều hơn, cho đến khi không còn chuẩn mực xã hội hoặc sự đồng thuận của các giá trị còn lại – là họ có thể tự phong mình cấp tiến để dẫn dắt các hành động của tiến trình được chấp nhận này tiến lên phía trước.

I-D hoàn toàn phản đối các quyết định chính xã hội không có mục tiêu, để làm thất bại các nỗ lực của những người muốn khôi phục lại quyền của đa số trên quyền lợi cá nhân. Không gì có thể đảm bảo mọi người có "nhân quyền" và "tự do" tuyệt đối, ví dụ, bởi vì đây không phải là đánh giá về giá trị, mà là đồng thuận để không có sự đồng thuận về giá trị. Nếu không có chuẩn mực xã hội về những gì là có giá trị, xã hội không thể hoạt động vì nó là vô hướng. Bản sắc truyền thống lúc đó trở thành vô nghĩa khi nhóm văn hóa-đạo đức tan rã trong một tập những cá nhân phù phiếm tự phong thái quá, tất cả những gì những cá nhân này đòi hỏi gây ra nhu cầu công quỹ nhà nước.

Đây là bá chủ toàn trị của chủ nghĩa cá nhân, nơi mà tất cả các nỗ lực văn hóa-đạo đức và đoàn kết bị đè bẹp. Cá nhân đã lựa chọn không giới hạn ngang, anh có thể ngao du khắp thế giới, theo mọi hướng, và với bất kỳ tốc độ nào; anh ta có thể bỏ thì giờ của mình theo đuổi bất cứ điều gì anh ta muốn, thay đổi trang phục, thay đổi chỗ ở, thay đổi lối sống, thay đổi giới tính. Tuy nhiên, mọi suy xét đứng lại bị từ chối. Mọi nỗ lực tự cải thiện quí giá đều biến thành "sở thích" vô hại, ai cũng có thể dỡ bỏ "hàng rào", dựng hình thể và thực hành tôn giáo. Những mục đích trừu tượng “tiến bộ” đòi hỏi tái hội nhập của các cá nhân vào toàn bộ nền văn hóa-đạo đức, khi nó là duy nhất để tất cả có thể thành công cá nhân và chống chọi lại sự suy đồi theo thời gian (vì thế mà ám ảnh chủ nghĩa cá nhân hiện đại và phân tán, với vẻ đẹp và trang điểm, nhưng không thể là tác phẩm của cái đẹp và đẹp chỉ như hiện tượng, trẻ trung, sinh lực, vv). Nó đòi hỏi lãnh thổ phải được kiểm soát một lần nữa bởi nhóm bên trong, bởi "bộ tộc", bởi dân tộc. Nó đòi hỏi phải bỏ qua "nguyện vọng" của đám đông "dân chủ". Nó đòi hỏi rằng cơ chế, chiến tranh cấp độ thấp của nhà nước chống lại các quần chúng khác nhau, được gọi là "thực thi pháp luật" phải bị đình chỉ, do đó, chủ quyền của các bên tham gia địa phươngnhà hoạt động có thể được tự xác định và phán xét, trong thế đối lập với các quốc gia "dân chủ" cai trị.

Bản sắc truyền thống và bảo tồn của họ là chuẩn mực sống đòi hỏi một số nhượng bộ quyền tự do cá nhân. Đây là bản chất của khái niệm "trách nhiệm xã hội, thói xấu cá nhân", hay trách nhiệm xã hội, và lợi ích cá nhân. (Đó chỉ là khi chuẩn mực truyền thống tồn tại mà xã hội và cá nhân được phân biệt như các qui tắc ứng xử xã hội chứ không phải khái niệm quyền sở hữu về kinh tế). Tuy nhiên, quyền tự do cá nhân là một tuyệt đối - "quyền" “con người” với "tín ngưỡng" và "mưu cầu hạnh phúc" và cứ vậy – đòi hỏi xóa bỏ mọi ranh giới văn hóa-đạo đức. Nó đòi hỏi toàn bộ dân gian bị khuất phục bởi "dân chủ" đi đến chỗ phải chấp nhận những gì đầu sỏ bề trên chính trị quyết định. Về điều này, thực sự có thể nói rằng chúng ta đang chống lại chủ nghĩa toàn trị. Chúng ta muốn có một xã hội nhiều phân chia chính trị lành mạnh và cạnh tranh, xây dựng trên sự đồng thuận mà nòi giống di truyền của chúng ta và sự tồn tại chủng tộc là trên hết. Các cá nhân có thể xây dựng bản sắc và thành tích của họ trong ma trận sinh học chủng tộc rõ rệt và thịnh vượng lớn hơn này. Nó là lý do duy nhất để bất kỳ cá nhân nào cũng có thể thực sự trở nên có ý nghĩa.

I-D chống lại: Thao túng truyền thông đại chúng

Dân chủ có hiệu ứng san bằng tạo ra căn nguyên "bình đẳng", và bình đẳng giá trị. Sự chối bỏ khác biệt phẩm chất và tầm quan của phẩm chất tạo ra hệ thống phân cấp số học, đảo ngược kim tự tháp xã hội loài người, đặt một số quý tộc dưới gót chân tự lợi và nhiều tầm nhìn thiển cận. Cuối cùng dân chủ thay thế hiện thực bằng đồng thuận giả tạo về thực tế là vấn đề cấp bách nhất ngày nay. Các nhà khoa học, nhân chủng học và các tâm hồn dũng cảm có thể kêu lên về sự tuyệt chủng di truyền sắp xảy ra đối với người da trắng là quan trọng sống còn, nhưng những gì quan trọng của dân chủ là cái tất cả những gì mọi người đồng ý là quan trọng, ví dụ, vấn đề hoàn toàn tầm thường như "hôn nhân" đồng tính hay truyền hình thực tế mới nhất.

Sự "đồng thuận" bị áp đặt này được trao quyền lập pháp qua dân chủ phổ quát, là đường ống dẫn đến quyền lực bởi những kẻ định hình tường thuật xã hội - Những ai trong Đảng nội bộ là kẻ kéo đòn bẩy truyền thông đại chúng và các tổ chức "học thuật". Sức mạnh báo chí trở thành duy nhất, khi "nhà báo anh hùng" đứng lên và phơi bày các hệ thống cấp bậc ẩn của lợi ích tiền tệ, thì bị mua sạch và chỉ cho phép tồn tại cho đến nào khi công lao của anh ta được sử dụng để thực thi những điều cấm kỵ được tạo ra và được ưa thích bởi tài phiệt toàn cầu; phơi bày "phân biệt chủng tộc", "phân biệt giới tính", lật tẩy "lý thuyết âm mưu", và cứ như vậy. Ngắn gọn đối lập của "nhà nước tập đoàn", là quỉ xứ đáng sợ của "chủ nghĩa phát xít" dân chủ là nhà nước tập đoàn hoàn thiện (nhưng hoán đổi từ tổ chức sang lĩnh vực tư tưởng). Dân chủ là khối số đông được trao quyền hợp pháp, số đông bị kiểm soát, bị tước đoạt và bị quây nhốt bởi ngành công nghiệp hàng loạt, sản xuất hàng loạt, phương tiện truyền thông hàng loạt và ảo giác hàng loạt.

I-D thay thế: Quyền tự chủ phân cấp

Vấn đề của thế giới hiện tại không phải là quá nhiều chính quyền tập trung, mà là chính quyền tập trung mà không có đối trọng của hành động ý thức I-D địa phương. Phân biệt giai tầng kinh tế rất sâu sắc cảm thấy được ở phương Tây - đặc biệt trái ngược với học thuyết bình đẳng chủng tộc đui mù bị cưỡng bức - tuy nhiên sự phân biệt sinh học, lịch sử và địa lý, khác biệt lối sống, đã bị mai một, cùng với sự mất bản sắc địa phương có ảnh hưởng chính trị của bộ lạc.

Tập trung hóa sản xuất và xuất khẩu sản xuất đến sau dẫn đến việc giảm dân số phương Tây trước các nông nô trong lĩnh vực dịch vụ, đã hoàn toàn xé rách trung tâm châu Âu.

Dây chuyền sản xuất quốc tế xuất khẩu việc làm và chuyên môn kỹ thuật từ phương Tây ra thị trường toàn cầu. Trong khi đó, người da trắng đã bị gắn vào sản xuất hàng hoá và vốn văn hóa, da trắng bây giờ "bị phân rã" từ sự hình thành các xã hội xung quanh họ. Một cuộc tổng tấn công của người da trắng sẽ gặp phải sự thờ ơ vô tình khi tất cả các đòn bẩy kinh tế và văn hóa được chuyển tới Trung Quốc và Hollywood, hay phân tán vào các cá nhân trong mạng lưới đã thưa của thương mại toàn cầu. Toàn cầu hóa này, sớm kéo công dân phương Tây vào một "ngôi làng toàn cầu", chỉ đơn giản là đã tan vỡ xã hội phương Tây từ toàn bộ chức năng vào các cá nhân và lĩnh vực cạnh tranh. Sự nhầm lẫn, vẻ đạo đức giúp các nước "đang phát triển" thông qua chủ nghĩa tư bản quốc tế đi kèm với cái giá mất phát triển trên sân nhà, và cuối cùng, mất độc lập về kinh tế.

Quốc tế hóa này là ví dụ vật chất hữu hình nhất của sự chuyển đổi tính hợp pháp và đạo đức từ địa phương, sự đồng thuận hữu cơ, sang đồng thuận quốc tế bí hiểm. Trọng tâm xã hội đã lộn cực từ thích hợp địa phương sang hoạt cảnh truyền hình những nơi xa xôi, và nền tảng đạo đức tương ứng cũng đã bị chuyển đổi từ những gì là lành lạnh khách quan ở hiện tại, sang thể không tưởng trong tương lai.

Con người có đạo đức – là con người của hành động và thành tích cao - không còn là nhà hoạt động địa phương kết nối lành mạnh với cộng đồng địa phương và con cháu họ; thay vào đó anh ta trượt vào sự hoàn toàn không thích đáng trong khuôn mặt của cuộc thập tự chinh quốc tế. Tương tự như vậy, những người thành đạt cao và người thành công về mặt kinh tế không phải là doanh nhân nhỏ tại địa phương; anh ta là đội viên quốc tế phân phối sản phẩm trên sân khấu thế giới tập đoàn đa quốc gia. Lợi ích địa phương của anh ta đã đầu hàng, và đổi lại, anh ta trở thành một phần của xã hội lớn thế giới bị điều khiển bởi kẻ đang xây dựng đế chế tăng trưởng kinh tế, bất kể chi phí nhân lực.

Sự đảo ngược giá trị này là triệu chứng của học thuyết toàn cầu tạo duy cảm truyền thông. Đứng lên vì "nhân quyền" ở các nước chiến tranh tàn phá mang ấn tượng không thể trước khi sự bùng phát các tổ hợp truyền thông. Nó không thể đủ bị nhấn mạnh khi hệ thống kinh tế hoạt động trong "mô hình” giá trị quốc gia hiện tại, nhưng đạo đức quốc tế hiện nay đã thay thế và làm phụ thuộc tất cả các mối quan tâm khác. Ngắn gọn: Đừng hỏi nhân quyền có thể làm cho anh, mà hãy hỏi anh có thể làm gì cho nhân quyền. Kết luận hợp lý và mục tiêu dẫn tới của chương trình này tất nhiên là nhà nước "dân chủ" toàn cầu - Mọi người có thể bầu cử, nhưng bầu cho ai, cơ chế bầu cử, và cái gì là được cho phép để bầu bị bức chế bởi lợi ích tập đoàn tập trung hóa. Dân chủ muốn thế giới, để nó có thể ăn nó. I-D muốn thế giới, để có thể bảo vệ và nuôi dưỡng nó. Kế thừa là khôi phục quyền sở hữu từ "hệ thống" sang "con người", vì vậy nó không thể bị cướp đoạt khỏi của quê hương và bản sắc tổ tiên của họ bởi những kẻ ăn thịt trên thị trường.

Khi nền văn minh I-D dựa vào khả năng và giới tinh hoa, còn nền văn minh hiện nay dựa vào lợi ích cá nhân và lừa dối, ý định của I-D là thay thế hoàn toàn hoặc sửa đổi cơ chế của thế giới hiện tại ở tất cả các cấp độ xã hội, trong tất cả các lĩnh vực sản xuất, và trong tất cả các khía cạnh hoạt động. I-D:

  • Bãi bỏ các ngân hàng tập trung hóa và giải phóng tiền tệ khỏi tài phiệt quốc tế. Tạo ra đồng tiền nhà nước mới và cho phép các nhóm địa phương tạo của riêng mình. Điều này sẽ trao quyền cho người địa phương để tạo ra và thi hành các nền kinh tế độc lập cách ly khỏi tác hại toàn cầu.

  • Bãi bỏ các quy định nhà nước tập trung hóa mà không phải là "mục đích"; bứt ném toàn bộ thư viện pháp luật, đưa hàng ngàn trang luật lệ và quy định tối tăm khó hiểu vào lò đốt. Tất cả pháp luật tập trung hóa mâu thuẫn hoặc cản trở sự biểu hiện của chủ quyền địa phương sẽ bị đưa vào thùng rác. Điều này bao gồm, tất nhiên, tất cả các luật liên quan đến "phân biệt đối xử". Hiệp hội tự do sẽ không còn là tội ác đối với người da trắng. 

  • Bãi bỏ mọi cấu trúc quyền lực quốc tế và rút hoàn toàn khỏi chính sách quốc tế. Quan tâm đến sức khỏe, đạo đức và phục hồi quần thể người châu Âu và cộng đồng châu Âu hải ngoại về chủ quyền trong quê hương tổ tiên của họ và những nền văn minh được xây dựng ở nước ngoài là điều quan trọng nhất. Cho đến khi điều này hoàn thành, trật tự thế giới có thể có đột biến. 

  • Loại bỏ tất cả quyền lợi tập đoàn khỏi truyền thông và tăng tính phát sóng địa phương. Có thể giữ lại các công cụ truyền thông đại chúng để chống lại ý tưởng bình đẳng hiện có, mục tiêu cuối cùng là "mở cửa xã hội” để công dân tham gia, cho phép bản sắc địa phương phát triển, và hiện thực hóa đầy đủ chính mình. 

  • Khôi phục văn hóa địa phương qua việc trao chủ quyền cho các hội đồng địa phương, và qua tháo cùm hội đồng địa phương khỏi quản trị quốc gia. Chúng tôi không tin rằng để di chuyển như một con người, để diễn tả thống nhất dân tộc và đồng thuận về mục đích, tất cả mọi người phải trả mức cùng 1 mức thuế hay tuân thủ cùng 1 giới hạn tốc độ. Cuối cùng, qua quá trình này, trộm cắp và cướp bóc quốc tế của châu Âu qua phương tiện thị trường sẽ bị chấm dứt bở các cơ quan vũ trang địa phương, loại bỏ áp bức quốc tế khỏi hâu Âu, và tạo các chính sách thích đáng và sống còn.

Quá trình giải thoát châu Âu khỏi con ma cà rồng tài chính toàn cầu này sẽ rất khó khăn và gian khổ. Theo đúng nghĩa đen, chúng ta sẽ phải học cách tự chăm sóc bản thân mình một lần nữa. Cắt minh ra khỏi sợi dây rốn giảm đau của lao động toàn cầu giá rẻ sẽ khôi phục lại các mục tiêu và những gì thuộc về dân tộc châu Âu, khi chúng được gọi một lần nữa là nỗ lực to lớn để sống còn và tiến bộ. Mọi người đều quan trọng khi tất cả các tay sẽ cần đến trong việc tái thiết châu Âu.

Cuối cùng, chúng tôi tin vào tinh thần con người tự khắc phục và khả năng của người châu Âu để định hình số phận của chính mình. Chúng tôi không phải là kẻ "bảo vệ chủng tộc da trắng" - chúng tôi là các chủng tộc da trắng tự vệ. Chương trình chính trị của chúng tôi đơn giản là loại bỏ thị trường và thú ăn thịt người hợp pháp ở châu Âu. Thông qua đó, nền văn hóa sôi động tự khám phá và thử nghiệm tiến bộ sẽ diễn ra. Châu Âu sẽ lại một lần nữa, không bị đe dọa tù tội hay thủ tiêu khắp nơi, đem cuộc sống của mình vào tay của mình. Chúng tôi tin rằng châu Âu sẽ không nô dịch ai. Chúng tôi tìm cách trao cho mình các điều khoản chính trị thực tế cơ bản nhất, để thống nhất mình, và đưa mình đến ý thức tự lập như một phần của toàn bộ giống loài sinh học. Điều này hoàn thành, thế giới hiện đại - một sáng tạo của biến dạng văn hóa ăn thịt và tiến bộ công nghệ châu Âu - sẽ không còn tồn tại, và Kỷ nguyên vàng mới sẽ bắt đầu. 





Bài viết của Bain Dewitt, nhân tiện giới thiệu trong COUNTER-CURRENTS có rất nhiều thứ thú vị!

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...