"Trong chiều dài
lịch sử chưa bao giờ lại có lầm lạc nhất thời và kỳ dị trong tâm trí con người
khi mà các nước bầu ra chính phủ để làm nhiệm vụ và sau đó lại bầu ra phe đối lập
để ngăn chặn họ làm điều đó...” -
Oswald
Mosley;
Chúng ta đang sống trong thời lạ lùng khi mà từ “dân chủ” làm sợ hãi vô số người. Cả trăm nền văn hóa không
thể nào đi đến mẫu số chung, nhưng để gây ra đám cháy thế giới lại tỏ ra là thực tế. Chiến tranh kể từ nay – chỉ duy
nhất là dàn dựng, chỉ là mong muốn duy nhất của phép đặt tên dân chủ. Và kết cục
chiến tranh mong muốn không phải là chiến thắng kẻ thù, mà là không ngừng thù hận.
Thị
trường kể từ nay – là cả thế giới. Xây dựng trên mảnh đất trống rỗng không sinh
lời, là bởi đó không phải là xây dựng; phá hủy đất nước diễn ra, là bởi thị trường
không cần đến hàng rào – mọi thứ mở toang cho mọi buôn bán.
Người
ta ngoan ngoãn đợi chiến tranh. Vấn đề không phải ở nguyên cớ rõ ràng và cũng không
ở đất nước rõ ràng. Nếu chiến tranh không xảy ra ở Syria, nó chắc chắn sẽ xuất hiện
ở nơi khác. Các cuộc chiến tranh quét từ đất nước này sang đất nước khác rất nhẹ
nhàng, như dòng vốn. Kinh doanh chiến tranh được thực hiện dễ dàng như chuyển ngân
phiếu ngân hàng – và để theo dấu kẻ nào được hưởng lợi là không thể. Người ta
chấp nhận nói rằng Mỹ hưởng lợi. Nhưng đó là một giả định có điều kiện. Chiến tranh
ngày nay khác – hoàn toàn không viết trong sách giáo khoa. Và lợi ích thu được từ
chiến tranh cũng khác.
Qui ước của các chuyên chế (giao tranh quân sự theo qui tắc) đã không
còn thấy từ lâu. Napoleon thay vì quyết
đấu đã chấp nhận các trận đánh không theo qui tắc, nhưng mục đích của chiến tranh
vẫn còn như cũ – chiến thắng. Ngày nay mục đích chiến tranh đã thay đổi. Bởi kết
quả mong muốn của chiến tranh không phải là chiến thắng trước kẻ thù, mà là làm
không ngừng tăng thù địch.
Điều này có vẻ là nghịch lý, vấn đề ở những mối bất hòa vô tận là
cơ chế lý lẽ trong lịch sử dân chủ. Không ngừng qui phạm đối địch, không chấp nhận
luật của kẻ thắng, không đàn áp kẻ bất đồng quan điểm – mà gia tăng vô tận thù
địch, trong đó lý lẽ của các phe phái chẳng có nghĩa lý gì: không thể thỏa thuận
với nhau về nguyên tắc, mọi kẻ đều đúng. Cái gọi là thế giới thứ 3 gồm các nước
trong đó âm ỉ những bất hòa: nếu như chịu hình phạt đặc biệt của các độc tài xa
xưa, không phải là để cho các cựu tù nhân cải tạo. Bên trong các quốc gia tan nát,
các mối bất hòa bị gieo rắc một cách cố ý – tiến bộ là khi có rất nhiều bất đồng
quan điểm.
Có lối diễn giải ngoại giao lẩn tránh: có nhiều sự thật và bất cứ
ai cũng có quyền mang quan điểm của mình. Mối thù hận âm ỷ ngàn đời của người Israel
với Palestine, sự thù địch lẫn nhau bên trong Afghan, tranh giành của các phe phái
vũ trang ở Trung Đông, tất cả đều nhằm mục đích tạo nguồn cơn chiến tranh, nuôi
dưỡng ngọn lửa thù hận không bao giờ bị dập tắt. Các nhóm chiến binh được cung cấp
vũ khí, phe phái đối lập được cung cấp tiền bạc không phải bởi ý tưởng ly khai có
thiện cảm hay đặt niềm tin vào sự tôn thờ bản địa. Người "văn minh" hiểu
trao vũ khí cho đám thổ phỉ — khác gì ném ngọn đuốc để châm cho đám cháy bùng lên.
Người ta thuyết phục các đại diện quyền dân tộc/tôn giáo/bộ tộc rằng,
cần phải bảo vệ địa vị của mình trước các chính thể có khả năng đàn áp quyền thiểu
số. Điều đó được nói thế này: hỗn loạn còn tốt hơn là toàn trị - và tất cả gật
đầu, ai còn đồng cảm với độc tài?! Sự khó xử (khủng bố bản địa) mà mỹ từ khiêu khích
đem đến, được người ta chấp nhận như con quỉ tự do không tránh được. Người ta thuyết
phục công dân của các nước mông muội xưa rằng, họ cần phải chấp nhận tham gia hợp
sức vào cuộc chiến tranh dân sự, sau tất cả họ không cần phải thật sự là 1 chiến
binh, chỉ cần làm kẻ bỏ phiếu tiềm năng!
Không chỉ nói về phong trào du kích, dân binh, khủng bố… Những hiện
tượng này — là hậu quả không tránh khỏi, sản phẩm kịch bản tổng thể. Bản chất của
quá trình này là ở chỗ, dân chủ hiện nay chính xác là như vậy, chiến tranh dân sự
vô tận là môi trường nuôi dưỡng dân chủ, đồng nghĩa với thị trường của chủ nghĩa
tự do (liberal market).
Nó chẳng đem đến cái gì hơn ngoài điềm dữ — lịch sử chính trị thế
giới luôn luôn có mối liên hệ với hoạt động chiến tranh; đặc điểm của giai đoạn
hiện nay là ở chỗ chiến thắng trước kẻ thù giờ đây đã chẳng còn là cần thiết. Không
cần những con rối độc ác — bất cứ ai, dính líu vào quá trình này đều trở thành con
rối; lịch sử dân chủ mới của thế giới, là lực lượng đơn giản buộc mọi người luôn
luôn thù hận. Không còn nhận thức được luân lý, tại sao lại đổ hàng trăm tỷ vào
chiến tranh, nếu như cần để xây dựng 1 thành phố, cho giáo dục và y tế cần hàng
nghìn lần nhỏ hơn thế. Chúng giải thích cho thị dân: sẽ bắt tay xây dựng thành phố,
khi nền dân chủ đăng quang trên chiến trường — khi đó các chiến sĩ dân chủ sẽ thuận tình
và biểu quyết xây dựng nhà cửa.
Nhưng cái thế giới như thế sẽ không đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét