Mỹ và Cuba là phần thế giới xa nhau trong cách họ đối xử với người dân.
Obama đứng hàng đầu thế giới về lạm dụng nhân quyền trên quy mô toàn cầu. Ông ta muốn dạy Chủ tịch Raul Castro nói riêng và nhân dân Cuba nói chung trong tuyên bố trên TV đã lên kế hoạch sẵn về cải thiện hồ sơ nhân quyền quốc gia.
Mỹ chỉ trích Cuba đã từ lâu, chính phủ của họ vô cớ buộc tội nhà cầm quyền Cuba áp bức. Các cá nhân đang bị giam cầm vì những tội, bao gồm cả việc nhận tiền từ nước ngoài để lật đổ, những lý do chính trị không giống Mỹ.
Luật Dân Chủ Cuba 1992 của Mỹ khuyến khích các nhóm chống chính phủ. Luật Đoàn kết dân chủ và quyền tự do Cuba của Mỹ 1996: "Tổng thống (Mỹ) được ủy quyền để giúp đỡ và cung cấp sự ủng hộ khác cho các cá nhân và các tổ chức phi chính phủ độc lập để hỗ trợ các nỗ lực xây dựng dân chủ cho Cuba."
Mục đích của nó là nuôi dưỡng lật đổ nhằm thay chính phủ Cuba hợp pháp bằng con rối Mỹ điều khiển, đưa Cuba trở về những ngày đen tối cũ, cướp đoạt lợi ích của họ, bóc lột nhân dân họ.
Chính phủ Cuba làm Mỹ thấy xấu hổ. Sau chuyến thăm Cuba năm 2007, nhà văn Mỹ Gore Vidal nói hệ thống của họ là "sự thành công cho người dân sống ở đó." Ông giải thích ở đó, mình lần đầu tiên đã có thể hít thở tự do.
Ông nói là "rất hiếm khi (mình) nhìn thấy dân chúng mãn nguyện. Mọi thứ họ làm là rất tốt. Không có ai buồn bã trong số những người mà bạn gặp khi phần lớn không hẳn hoàn toàn biết chính phủ của họ là gì".
Cuba coi con người tài nguyên lớn nhất của họ. Thật là một "khái niệm rực rỡ - Vidal nói - Tất cả những người chúng tôi gặp, được đào tạo rất tốt" để trở thành bác sĩ, giáo viên và các lĩnh vực lành nghề khác cho xã hội Cuba.
Washington và bọn vô lại truyền thông khuyến khích những câu chuyện vi phạm nhân quyền Cuba để lấp liếm những sự thật có sức nặng. Tự do báo chí (Cuba) bị lờ đi. Các nhà báo có thể viết hoặc phát sóng những gì họ muốn.
Mỹ là nhà nước cảnh sát phát xít, ảo tưởng dân chủ. Còn Cuba cởi mở, tự do và công bằng. Trước khi bệnh tật buộc Fidel Castro thôi nắm quyền năm 2008, ông là người đấu tranh cho hòa bình và ổn định trên thế giới, đã cảnh báo về khả năng chiến tranh hạt nhân kết liễu sự sống, ông kêu gọi giải trừ vũ khí là "cách duy nhất để bảo tồn sự sống trên trái đất."
Trong suốt nhiệm kỳ làm nhà lãnh đạo Cuba, ông không đe dọa một quốc gia nào, không tấn công ai. Ông lãnh đạo bằng lòng nhân từ, không bằng vũ lực – trái cực với chính sách Mỹ tàn nhẫn, gây chiến chống nhân loại trong và ngoài nước.
Cuba có những phúc lợi mà người Mỹ không thể tưởng tượng. dịch vụ xã hội ghi trong hiến pháp bao gồm y tế, bệnh viện và chăm sóc răng miệng miễn phí đẳng cấp thế giới, cũng như các dịch vụ phòng bệnh, tăng cường sức khỏe cộng đồng, giáo dục sức khỏe, các chương trình kiểm tra sức khỏe định kỳ, tiêm chủng và các phương pháp khác.
Sức khỏe và an toàn của người lao động được đảm bảo. Có sự giúp đỡ cho những người cao tuổi và phụ nữ làm việc mang thai. Nghỉ có lương trước và sau khi sinh con.
Luật y tế công cộng của Cuba buộc nhà nước đảm bảo, cải thiện và bảo vệ sức khỏe của người dân, bao gồm cả cung cấp các dịch vụ phục hồi chức năng cho người khuyết tật về thể chất và tinh thần.
Obamacare bỏ rơi hàng triệu người không có bảo hiểm của họ. Nó là thiết kế và kiểm soát của tập đoàn, hệ thống phân phối làm giàu cho các hãng bảo hiểm, các công ty dược phẩm thú dữ và chuỗi bệnh viện lớn với các chi phí đắt đỏ để cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe phổ quát cũng chỉ như ở Cuba.
Mỹ chi tiêu cho y tế gấp đôi trung bình các nước công nghiệp phát triển khác, nhưng hiệu quả của nó lại nghèo nàn nếu so sánh.
Giáo dục Cuba tốt nhất Mỹ Latin, miễn phí tất cả các cấp học, vượt trội giáo dục công ở Mỹ, họ chú trọng giảng dạy với thực hành, không phải chỉ để học.
Cuba muốn tất cả các công dân của họ có học vấn, nhấn mạnh toán học, đọc sách, khoa học, nghệ thuật, nhân văn, trách nhiệm xã hội, giáo dục công dân và dân sự.
Mù chữ hầu như đã bị loại bỏ ở Cuba, còn ở Mỹ là quá cao. Hàng triệu người Mỹ không thể đọc, đặc biệt là thanh niên thành thị. Các trường công hoạt động như cái kho chứa hơn là nơi tổ chức học tập. Mỹ có tỷ lệ học sinh bỏ học cao. Hàng triệu thanh niên không được chuẩn bị cho hầu hết tất cả mọi thứ ngoại trừ để làm việc làm với thu nhập ít ỏi, làm việc tồi thu nhập thấp.
Cuba quan tâm đến người dân. Mỹ đối xử khinh thường với dân họ, và chỉ phục vụ lợi ích đặc quyền. Vô gia cư, đói nghèo và an ninh lương thực là vấn đề lớn trong đất nước giàu nhất thế giới – mà không phải ở Cuba.
Một bài báo trước đó cho biết chuyến thăm của Obama sẽ chẳng có gì hơn là trách nhiệm bình thường hóa quan hệ. Khi chính sách của Mỹ là thống trị và bóc lột, không đối xử với các quốc gia khác một cách công bằng và sòng phẳng.
Mỹ chỉ trích Cuba đã từ lâu, chính phủ của họ vô cớ buộc tội nhà cầm quyền Cuba áp bức. Các cá nhân đang bị giam cầm vì những tội, bao gồm cả việc nhận tiền từ nước ngoài để lật đổ, những lý do chính trị không giống Mỹ.
Luật Dân Chủ Cuba 1992 của Mỹ khuyến khích các nhóm chống chính phủ. Luật Đoàn kết dân chủ và quyền tự do Cuba của Mỹ 1996: "Tổng thống (Mỹ) được ủy quyền để giúp đỡ và cung cấp sự ủng hộ khác cho các cá nhân và các tổ chức phi chính phủ độc lập để hỗ trợ các nỗ lực xây dựng dân chủ cho Cuba."
Mục đích của nó là nuôi dưỡng lật đổ nhằm thay chính phủ Cuba hợp pháp bằng con rối Mỹ điều khiển, đưa Cuba trở về những ngày đen tối cũ, cướp đoạt lợi ích của họ, bóc lột nhân dân họ.
Chính phủ Cuba làm Mỹ thấy xấu hổ. Sau chuyến thăm Cuba năm 2007, nhà văn Mỹ Gore Vidal nói hệ thống của họ là "sự thành công cho người dân sống ở đó." Ông giải thích ở đó, mình lần đầu tiên đã có thể hít thở tự do.
Ông nói là "rất hiếm khi (mình) nhìn thấy dân chúng mãn nguyện. Mọi thứ họ làm là rất tốt. Không có ai buồn bã trong số những người mà bạn gặp khi phần lớn không hẳn hoàn toàn biết chính phủ của họ là gì".
Cuba coi con người tài nguyên lớn nhất của họ. Thật là một "khái niệm rực rỡ - Vidal nói - Tất cả những người chúng tôi gặp, được đào tạo rất tốt" để trở thành bác sĩ, giáo viên và các lĩnh vực lành nghề khác cho xã hội Cuba.
Washington và bọn vô lại truyền thông khuyến khích những câu chuyện vi phạm nhân quyền Cuba để lấp liếm những sự thật có sức nặng. Tự do báo chí (Cuba) bị lờ đi. Các nhà báo có thể viết hoặc phát sóng những gì họ muốn.
Mỹ là nhà nước cảnh sát phát xít, ảo tưởng dân chủ. Còn Cuba cởi mở, tự do và công bằng. Trước khi bệnh tật buộc Fidel Castro thôi nắm quyền năm 2008, ông là người đấu tranh cho hòa bình và ổn định trên thế giới, đã cảnh báo về khả năng chiến tranh hạt nhân kết liễu sự sống, ông kêu gọi giải trừ vũ khí là "cách duy nhất để bảo tồn sự sống trên trái đất."
Trong suốt nhiệm kỳ làm nhà lãnh đạo Cuba, ông không đe dọa một quốc gia nào, không tấn công ai. Ông lãnh đạo bằng lòng nhân từ, không bằng vũ lực – trái cực với chính sách Mỹ tàn nhẫn, gây chiến chống nhân loại trong và ngoài nước.
Cuba có những phúc lợi mà người Mỹ không thể tưởng tượng. dịch vụ xã hội ghi trong hiến pháp bao gồm y tế, bệnh viện và chăm sóc răng miệng miễn phí đẳng cấp thế giới, cũng như các dịch vụ phòng bệnh, tăng cường sức khỏe cộng đồng, giáo dục sức khỏe, các chương trình kiểm tra sức khỏe định kỳ, tiêm chủng và các phương pháp khác.
Sức khỏe và an toàn của người lao động được đảm bảo. Có sự giúp đỡ cho những người cao tuổi và phụ nữ làm việc mang thai. Nghỉ có lương trước và sau khi sinh con.
Luật y tế công cộng của Cuba buộc nhà nước đảm bảo, cải thiện và bảo vệ sức khỏe của người dân, bao gồm cả cung cấp các dịch vụ phục hồi chức năng cho người khuyết tật về thể chất và tinh thần.
Obamacare bỏ rơi hàng triệu người không có bảo hiểm của họ. Nó là thiết kế và kiểm soát của tập đoàn, hệ thống phân phối làm giàu cho các hãng bảo hiểm, các công ty dược phẩm thú dữ và chuỗi bệnh viện lớn với các chi phí đắt đỏ để cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe phổ quát cũng chỉ như ở Cuba.
Mỹ chi tiêu cho y tế gấp đôi trung bình các nước công nghiệp phát triển khác, nhưng hiệu quả của nó lại nghèo nàn nếu so sánh.
Giáo dục Cuba tốt nhất Mỹ Latin, miễn phí tất cả các cấp học, vượt trội giáo dục công ở Mỹ, họ chú trọng giảng dạy với thực hành, không phải chỉ để học.
Cuba muốn tất cả các công dân của họ có học vấn, nhấn mạnh toán học, đọc sách, khoa học, nghệ thuật, nhân văn, trách nhiệm xã hội, giáo dục công dân và dân sự.
Mù chữ hầu như đã bị loại bỏ ở Cuba, còn ở Mỹ là quá cao. Hàng triệu người Mỹ không thể đọc, đặc biệt là thanh niên thành thị. Các trường công hoạt động như cái kho chứa hơn là nơi tổ chức học tập. Mỹ có tỷ lệ học sinh bỏ học cao. Hàng triệu thanh niên không được chuẩn bị cho hầu hết tất cả mọi thứ ngoại trừ để làm việc làm với thu nhập ít ỏi, làm việc tồi thu nhập thấp.
Cuba quan tâm đến người dân. Mỹ đối xử khinh thường với dân họ, và chỉ phục vụ lợi ích đặc quyền. Vô gia cư, đói nghèo và an ninh lương thực là vấn đề lớn trong đất nước giàu nhất thế giới – mà không phải ở Cuba.
Một bài báo trước đó cho biết chuyến thăm của Obama sẽ chẳng có gì hơn là trách nhiệm bình thường hóa quan hệ. Khi chính sách của Mỹ là thống trị và bóc lột, không đối xử với các quốc gia khác một cách công bằng và sòng phẳng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét