Trung Quốc đã chống lưng Pôn pốt và xâm lược Việt
Nam ngày 17-2-1979 để chứng tỏ mình với người "bạn mới" Mỹ. Đó là lời
cuối cùng khẳng định từ bỏ nguyên tắc “chống Mỹ” và theo đó ủng hộ VN của Trung
Quốc, và giờ đây TQ đứng vào vị trí ủng hộ Mỹ chống VN và Liên Xô.
Ông bà có câu: trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Trong quan hệ quốc tế, các nước nhỏ thường bị đem ra mặc cả vì quyền lợi nước lớn. Chiến tranh Việt Nam bắt đầu bằng tuyên bố của Mỹ: ngăn chặn thảm họa CS tràn xuống Đông nam á.
Và bây giờ, một học thuyết quân sự
mới, trò chơi chiến tranh mới.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả.
Vị đại tá không quân TQ Dai Xu sau
khi xem xét Báo cáo quốc phòng Mỹ năm 2010 đã đi đến 1 kết luận: "Từ góc độ
lịch sử, Mỹ đã liên tục tìm thấy kẻ thù và tiến hành chiến tranh. Nếu không có
kẻ thù, Mỹ không thể giữ ý chí của cả quốc gia". Ông chỉ ra nỗ lực Mỹ để biến Hiệp hội các quốc
gia Đông Nam Á (ASEAN) thành 1 NATO phương đông. Singapore, Malaysia và Thái
Lan đã có quân đội tại Afghan, và các trò chơi quân sự đang diễn ra trong vùng
biển Nam Trung Quốc với Việt Nam, trong vùng biển Hoàng Hải với Hàn Quốc và
trên biển Hoa Đông với Nhật bản – có đủ hỏa lực đủ cho một cuộc chiến tranh
toàn diện.
Mỹ-Hàn-Nhật liên tục tập trận ngăn
chặn Triều Tiên, họ đổ lỗi – mà không cần bất kỳ bằng chứng nào chắc chắn - cho
vụ phóng ngư lôi tàu Cheonan. Mỹ có cớ đóng quân lâu dài ở Nhật và Hàn để bảo vệ
các đồng minh. Việt Nam ít thành thật tán tụng đến sửng sốt Mỹ sau "trò
chơi" riêng của mình tỏ lòng sẵn sàng đối đầu với Trung Quốc trên quần đảo
TS-HS ở Biển Đông. Việt Nam đã, từ năm 1995, là một thành viên nhiệt tình của
ASEAN, hiệp hội này do Mỹ tạo ra năm 1967 trong bối cảnh cao độ của cuộc chiến
tranh Việt Nam.
Ngoài việc được một số nước ASEAN gửi
quân tới Afghan, và tán đồng sự hiện diện của người Mỹ trong khu vực, các lái
súng Mỹ có thêm nhiều tỷ đô la làm ăn với Đài Loan, Hàn, Nhật, trong khi Guam đang
được chuyển thành trung tâm chiến lược mới để tuần tra khu vực châu Á Thái Bình
Dương. Củng cố các căn cứ của mình ở Nhật Bản, Hàn Quốc và Philippines, mở rộng
quan hệ quân sự với Ấn Độ, và tạo bộ mặt dân chủ mới cho những kẻ hạ đẳng như
Myanmar. Barack Obama đã tuyên bố tại Tokyo rằng mình là TT Mỹ đầu tiên "định
hướng Châu Á - Thái Bình Dương".
Xem ra khi Washington "định hướng và xoay trục", ngoại trưởng Hillary
Clinton nói tại Hawaii mới đây rằng tương lai của Mỹ gắn liền với châu Á TBD. Điều
đó có nghĩa là Mỹ đang đưa ra một ràng buộc mới.
Tại sao Trung Quốc, thậm chí lại chưa
bao giờ đe dọa Mỹ? Trung Quốc là cường quốc mới nổi và cần phải đặt vào vị trí
của nó, có nghĩa là Mỹ phải phòng ngừa, phải bao vây quân sự. Điều đó đã bị TQ
phản ứng dữ dội, những tràng từ ngữ gay gắt, tướng Luo Yuan, phó tổng thư ký của
Hiệp hội Khoa học Quân sự Trung Quốc nói, TQ phải tấn công Mỹ để khẳng định
"vận mệnh hiển nhiên" và quyền bá chủ thế giới.
Ông Yuan chỉ ra "Khái niệm hoạt
động hải quân 2010: Chiến lược hợp tác cho quyền lực biển thế kỷ 21 Seapower",
mà Obama đã phê duyệt, trong đó phác thảo 6 năng lực cốt lõi: tăng cường hiện
diện, ngăn chặn, an ninh hàng hải, kiểm soát biển, thể hiện sức mạnh và hỗ trợ
nhân đạo. Thực sự có rất ít sự hợp tác trong chiến lược này – nó là thể hiện
quyền lực Mỹ. Hiểu theo nghĩa giản dị, các “năng lực Mỹ” có nghĩa là: khiêu
khích, bắt nạt, sen đầm quốc tế, chính sách nước lớn, chiến tranh, và ngoan
ngoãn theo Mỹ. Ông Yuan dịch nó sang tiếng Trung Quốc như "ngoại giao pháo
hạm: Nếu ông bạn không nghe theo tôi, tôi sẽ khoe cơ bắp đầu tiên Sau đó, nếu bạn
không cư xử nhã nhặn hơn, tôi sẽ dạy cho bạn một bài học bằng nắm đấm của mình".
Những lý do đằng sau điều này rất giống
như kiểu “hợp tác" của ông Bush: ai không theo Mỹ là khủng bố (híc!), đe dọa
huyên náo trừng phạt kinh tế cũng như địa chính trị. Đầu tiên là thâm thủng thương
mại lớn và quá lâu của vú em Mỹ với người khổng lồ phương Đông và $2 nghìn tỷ dự
trữ, mặc dù điều này hầu như không có lỗi của TQ. Câu trả lời của Mỹ là yêu cầu
Trung Quốc định giá lại đồng nhân dân tệ, chuyển giao có hiệu quả hàng tỷ đô la
vào tài khoản thương mại của Mỹ và buộc Trung Quốc cắt giảm bớt phát triển kinh
tế, như đã xảy ra với Nhật Bản vào thập kỷ 1980 – khi nền kinh tế Nhật có dấu
hiệu vượt Mỹ. Câu trả lời của người Trung Quốc lại không mấy dễ chịu với Mỹ, họ
chống lại áp lực của Mỹ, không những vậy còn đòi hỏi một chỗ ngồi tại bàn tiền
tệ thế giới và thiết lập một đồng tiền dự trữ quốc tế mới càng sớm càng tốt.
Nhận được lời đe dọa, Trung Quốc gần
như ngay lập tức phản đòn, cuộc bán tháo trái phiếu Mỹ năm 2008 khởi đầu đồng
đô la mất giá thảm hại. Họ di chuyển ra khỏi trái phiếu kho bạc Mỹ như là một phương cách để tích
lũy thặng dư thương mại, đầu tư nước ngoài, cho vay đối với các nước khác, và sử
dụng nhân dân tệ trong thương mại xuyên biên giới. Điều này sẽ thúc đẩy nhu cầu
đối với tài sản nhân dân tệ bằng tiền nước ngoài và tăng tốc độ mở cửa tài khoản
vốn của Trung Quốc, như dự đoán của Li Ruogu, Chủ tịch Ngân hàng Xuất nhập khẩu
TQ. Đã có nhiều lo lắng về Mỹ khi TQ có kế hoạch loại trừ đồng đô la trong giao
dịch dầu mỏ với Iran, giống như Saddam Hussein đã làm trong năm 2000. Iran cũng
đã cố gắng để làm điều này với thị trường chứng khoán dầu kể từ năm 2008, nhưng
cho đến nay mới chỉ có thể giao dịch chỉ trong các phát sinh về dầu.
Đế quốc Mỹ là con số 0 khi không
còn đồng đô la Mỹ. Mỹ như mọi khi sẽ phản ứng như thế này với TQ: Đe dọa, phá
hoại, bao vây, tẩy chay, và khi thất bại, xâm lược - tất nhiên nếu có thể.
Như đồng tiền dự trữ của thế giới,
sẽ chẳng là gì nếu không có dầu mỏ làm chỗ dựa. Xoắn xuýt và quay cuồng trong
chính sách Mỹ phản ánh chính xác logic này, dường như không có ai chống được TQ
tốt hơn kẻ thù xưa. Mỹ ngay lập tức ôm ấp kẻ thù huyền thoại của mình - Việt
Nam.
Mọi chuyện bắt đầu lộn nhào từ đây!
Bà Bill lần tìm đến đồng chí Việt
Nam sau chuyến thăm Gruzia. Rõ khôn luồn lách giữa cả 2 lãnh đạo Nga và Trung
Quốc, bà khẳng định đầu tiên ở Gruzia và sau đó ở Việt Nam rằng Mỹ ghi nhận
không có "phạm vi ảnh hưởng" của bất kỳ quốc gia nào khác ở bất cứ
đâu trên thế giới, và rằng Washington có độc quyền can thiệp vào các cuộc xung
đột khu vực trên thế giới và "quốc tế hóa" chúng khi nào và như thế
nào khi thấy là phù hợp. Khối “NATO Asian” phải đứng lên một cách đáng tin cậy,
nỗ lực đoàn kết chống lại mối đe dọa Trung Quốc và hành động bá quyền TQ cũng
như NATO định hình xương sống quốc phòng Mỹ để chống lại Liên Xô."
Các lờ đờ nhược tiểu vỗ tay hoan hỉ.
Cuộc phản bội đồng minh bắt đầu.
bình luận NeoCon malapropped Robert
Maginnis tán trong " Chiến thắng chiến tranh lạnh mới " sau chuyến đi
của bà Clinton.
Rõ là Mỹ đã khôn khéo tận dụng những
mâu thuẫn cũ giữa các nước Đông Á để hình thành một mặt trận mới chống Trung Quốc.
Khả năng của đế quốc Mỹ để thay hình đổi dạng, khoác bộ mặt mới nhân đức quả
đáng nể. Đồng đô la rót ra từ hầu bao làm tất cả lu mờ tội ác kẻ thù xưa. Mặc 3
triệu người Việt Nam đã chết trong chiến tranh và không bao giờ trả một xu bồi
thường, Mỹ thành bạn bè, đối tác thương mại và nhà đầu tư lớn nhất nhì của Việt
Nam. Các chuyến thăm hải quân, các cuộc họp ASEAN, các giao lưu văn hóa, học bổng
và đào tạo, thỏa thuận hạt nhân và công nghệ dân sự cho phép Việt Nam làm giàu uranium trên
lãnh thổ của mình. Gần như ngay lúc đó, vịt còi ra rả nói xấu các đồng chí
chung lưng đấu cật chống Mỹ xưa: Triều Tiên, Cuba, TQ. Báo chí vịt tuyên đám phỉ
khủng bố Libya, Syria là chiến sĩ giải phóng, là nhà dân chủ.
Các chiến lược gia Mỹ không ngơi nghỉ
các hoạt động nhộn nhạo, họ hy vọng và kỳ vọng, rót những lời có cánh vào tai
những kẻ khờ khạo. Những rồng hổ, những phép màu, những kỳ diệu. Chả ai biết
bóng ma khủng hoảng Mỹ đã lù lù góc trời, trừ 1 kẻ tên là HP. Bắc Kinh vốn quá
già đời và lọc lõi để hiểu cái nghệ thuật bang giao quốc tế, họ làm gì khi một
số đôi khi là bạn, lúc lúc là thù?
Có lẽ Bắc Kinh cũng sẽ ngồi suy
nghĩ để tìm cách sửa chữa những lỗi lầm xưa như xâm lăng láng giềng! Sau thời
gian dài 1/4 thế kỷ hỗ trợ Việt Nam trong chống Pháp và sau đó chống Mỹ. Sau tất
cả, Trung Quốc đã chống lưng cho Pôn pốt và xâm lược Việt Nam ngày 17-2-1979 để
chứng tỏ mình với người "bạn mới" Mỹ. Đó là lời cuối cùng khẳng định
từ bỏ nguyên tắc “chống Mỹ” và theo đó ủng hộ VN của Trung Quốc, và giờ đây TQ
đứng vào vị trí ủng hộ Mỹ chống VN và Liên Xô. Nước cờ địa chính trị cao thâm của
giáo chủ áo xám Kisshinger hình thành. Có gì ngạc nhiên khi lại có hoán đổi chống
Mỹ chống cả VN? Chỉ có ngạc nhiên là VN đã một lần chống Mỹ ủng hộ Trung Quốc, và
bây giờ thân Mỹ chống Trung Quốc!
Trung quốc có 2 lựa chọn: hoặc biến
mình thành con quái vật quân sự, một hình ảnh phản chiếu tương tự như Mỹ, đe dọa
và làm sợ hãi, mất thiện cảm với tất cả các láng giềng. Hoặc khởi động cuộc tấn
công quyến rũ riêng của mình, thực hiện một số cử chỉ hoà giải các tranh chấp
biển đảo. Thay vì sử dụng các nguồn lực to lớn để xây dựng quân đội và sẵn sàng
chiến tranh, bằng sử dụng một phần nhỏ nguồn lực trong số đó o bế các láng giềng
với tấm lòng bao dung quảng đại, làm chệch hướng những xỏ xiên và thủ đoạn gian
trá Mỹ.
Mỹ đã không thể sống còn nếu thiếu
chiến tranh, nhưng TQ vẫn có thể, vẫn là đá Mỹ ra khỏi vùng ảnh hưởng, nhưng
làm điều đó một cách lịch sự với sự giúp đỡ của láng giềng thân thiện, không
theo nguyên tắc xưa của TQ, "kẻ thù của kẻ thù là bạn" – đó cũng là 1
cách. Thời gian vẫn còn cho cả 2 lựa chọn.
Eric Walberg là nhà báo có tiếng người Canada, ông chuyên về
Trung Đông, Trung Á và Nga. Sau khi tốt nghiệp Đại học Toronto và Cambridge về
kinh tế, ông đã viết về quan hệ Đông-Tây từ những năm 1980. Ông đã sống ở cả Liên Xô và Nga, và sau đó Uzbekistan, như một
cố vấn của Liên Hợp Quốc, nhà văn, dịch giả và giảng viên…
http://ericwalberg.com/index.php?option=com_content&view=article&id=273:china-us-wisdom-not-gunboats&catid=39:europe-canada-and-us-&Itemid=92
http://ericwalberg.com/index.php?option=com_content&view=article&id=273:china-us-wisdom-not-gunboats&catid=39:europe-canada-and-us-&Itemid=92
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét