Họ muốn hủy diệt
chúng tôi
Và điều ngạc nhiên nhất – họ sang Nga thật. Cũng tiện thôi, không xa. Mất 5 phút đi bộ thong thả, tiếp đến cái cầu ọp ẹp. Thế là đã đến biên giới: không có bảo vệ hay rào chắn gì, mọi chỗ là cánh đồng. Thế là dân làng và 50 nhà hoạt động bước qua cầu – và ngồi tỏ làm dấu trên cánh đồng trống. Người Nga nhìn qua ống nhòm: kìa "đám đông dân làng vượt biên". Họ đến và không hiểu gì cả. Họ bảo, các ông bà đến đây làm gì thế?
Và điều ngạc nhiên nhất – họ sang Nga thật. Cũng tiện thôi, không xa. Mất 5 phút đi bộ thong thả, tiếp đến cái cầu ọp ẹp. Thế là đã đến biên giới: không có bảo vệ hay rào chắn gì, mọi chỗ là cánh đồng. Thế là dân làng và 50 nhà hoạt động bước qua cầu – và ngồi tỏ làm dấu trên cánh đồng trống. Người Nga nhìn qua ống nhòm: kìa "đám đông dân làng vượt biên". Họ đến và không hiểu gì cả. Họ bảo, các ông bà đến đây làm gì thế?
- Họ đem bọn Banderovites đến
thế này – họ muốn hủy diệt chúng tôi! – Dân làng nói không lựa lời. Nên các quân nhân hiểu tất cả
đúng từng từ,
đặc biệt là
"hủy diệt". Họ ngay lập tức cảnh giác
– gọi cho ai
đó cần thiết. Họ nói là họ sẵng sàng tạo điều kiện cho chỗ trú
ngụ – hãy
đến doanh trại của họ.
-
Vâng, doanh trại các cậu cho tôi…Giá
mà kéo
được nhà sang đất các cậu – đáng bàn ở
đây là – các cậu sẽ tấn công nhanh chứ?
Người Nga nói với vẻ thân
thiện, nhưng không có lệnh. Thế điều gì xảy ra vậy – ở đó? Từng lời từng lời một, họ hiểu ra.
Họ suy nghĩ thận trọng: cần làm cái gì?
- Hãy để chúng tôi giảng
hòa cho ông bà – họ đề nghị. Họ dẫn đầu đoàn nông dân quay trở lại
làng. Người ngoài thấy bối rối, chuyện như thế thật không tiện. "Bọn bổ
xung" quyết định chuồn.
- Thế còn câu hỏi
chúng đi đâu? – quận trưởng quận Novoazovsky Oleg Sidorenko chứng tỏ, chúng đã
đến làng bên? Người ta nhận được tin tức đốt lửa ở đó cũng căng thẳng như thế. Rồi
họ quyết định đưa chúng vào nhà nghỉ tách biệt ra. Rồi hóa ra là… Chúng nhân
tiện ở đó vẽ bậy lên hết các bức tường. Sau rồi chúng cũng đã thực sự về quê –
để trồng củ cải.
Nhưng dân làng vẫn thủ
thế bảo nhau cảnh giác: liệu cái đám “khổ nạn” có còn quay lại nữa không. Do
vậy họ chọn ra những người "trông được" từ trong làng. Họ lần lượt cả
ngày đêm đi đến lính biên phòng, ghé qua kiểm tra giấy tờ. Nếu có "bọn bổ
xung" từ Donetsk – có nghĩa là theo lệnh. Sẽ cho chúng cả sửa tươi lẫn sữa
chua. Và nếu Chúa không phù hộ, thì lần nữa lại là bọn Bandera…
- Đúng là ở khu vực lớn
mọi thứ sẽ khác: Kirovograd hay Donetsk – Mọi người cố để hiểu logic. – Nhiệm vụ
của những con người này là như nhau.
Nói về khác biệt lớn: để
đàn áp Donetsk, bọn Maidan đã không di chuyển được về phía đông. Đó
là một, Thứ hai, tất cả đều đồng ý: nếu người Nga đến,
những người Donetsk dũng cảm sẽ không chịu khổ ải nữa – họ sẽ đứng lên.
Điều quan trọng là báo trước cho họ đúng thời điểm. Đấy là dân làng đã tự làm chủ mình,
để tất cả trong vòng kiểm soát.
- Và chị không sợ hay sao,
chị đã gieo cái gì đó cho chủ nghĩa ly khai? – tôi quan tâm đến nông thôn.
- Chúng tôi sợ chứ! Khi
ở trong đám đông anh có gào thét thì cũng không sợ - nhưng sau đó là sợ. Sau
cuộc nổi loạn cả tuần tôi không ngủ được, tôi nghĩ một cái hố đen đã đến
với mình. Chúng tôi cho đến nay đã yên ổn từ năm 1937 - Galina Shcheblova thú
nhận – Nhưng mặt khác… Khi anh nghe từ các vị nghị sĩ của chúng ta rằng, chúng
tôi là "kẻ đáng chết". Hay khi xem bọn "Right Sector" trên TV
– thậm chí còn đáng sợ hơn. Tôi trước kia không thích gì ở Nga, và cũng không
dự tính gì. Nhưng ấn tượng như vậy đã xuất hiện, nhưng chính quyền mới đến đấy
đã xô đẩy chúng tôi…
http://pskov.kp.ru/daily/26219.5/3102011/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét