Nhận định của 1 phóng viên Tây Ban Nha về tình hình Ukraina hiện nay
Sở dĩ tôi vốn chỉ quan tâm đến đội
bóng Ukraina trước thềm Euro-2016, nhưng hoàn toàn bất ngờ những gì đang xảy ra
trên sân khấu địa chính trị hiện nay lại giống như đội bóng trước trận đấu lớn.
Tự nhiên tôi thấy cần xem lại các tư liệu, sơ đồ chiến thuật được áp dụng, các cầu thủ nào ở vị trí nào.
Nhưng chính xác là Ukraina không phải
là 1 đội bóng. Nói 1 cách trung thực, tất cả các cầu thủ của đất nước này, như
đã từng nhìn thấy trong trận bóng trên TV màn hình lớn giải châu Âu, khiến tôi
và những khán giả khờ khạo khác không rõ họ đấu trận đấu quốc gia với quyền lực
tham nhũng và giành độc lập tự do trước kẻ độc tài như thế nào, sau khi nghe và
nhìn các nguyên nhân ở Ukraina, đối với tôi, ít nhất cũng cảm thất rất hoang mang.
Thậm chí còn hơn thế, có cảm tưởng như EU chỉ đơn giản là thổi phồng tin tức và
tiếp tục dối trá.
Người ta nói với chúng tôi là, những người dân Ukraina tụ tập để đòi hỏi và thỏa mãn khát vọng của họ. Để thể hiện, để truyền tải và để hy vọng. Tôi thực sự tin như thế. Nhưng liệu họ có phải là “nhân dân” Ukraina hay không? Nhưng liệu có thể gọi họ - những người biểu tình trên quản trường là nhân dân Ukraina? Khi mà họ chỉ gợi cho tôi hình ảnh đao phủ của đội quân phát xít thế kỷ XX, những người mà hành động của họ đã làm chính đất nước Ukraina bốc cháy.
Khi trở về khách sạn, tôi quyết định
tìm hiểu về 2 con người này, tôi thấy thú vị với những phẩm chất của 2 con
người được coi như anh hùng của những người đòi tự do và công bằng tụ tập trên
quảng trường.
Bạn ạ, tôi chưa bao giờ trải qua cảm
giác như thế, lạnh toát suốt từ đầu đến chân như thể bị nhúng vào nước đá.
Những kẻ này, đã theo đuổi tư tưởng phát xít và thực sự nổi lên cùng thời với
đế chế 3 (Third Reich) thời kỳ WW-II. Giờ gương mặt chúng khắc sâu trong tâm
trí tôi. Thế mà những kẻ này lại được gắn với cái gọi là đưa Ukraina quay về
châu Âu.
Họ muốn có chính phủ mới của họ,
nhưng lại không che đậy bố cáo khẩu hiệu tội ác phát xít? Nếu điều đó là mong
muốn của Brussels hay Berlin, hãy để họ chấp nhận điều này. Còn tôi, tôi chống
lại nó. Tôi nghĩ, cả số đông khổng lồ dân chúng bình thường EU cũng như tôi.
Và nhóm biểu tình đứng trước những hình ảnh này, trong ống kính TV EU, Mỹ và Úc, tuyên bố rằng họ tập trung ở đây để xây dựng Ukraina châu Âu?
Điều đó thật kinh khủng. Kinh khủng khi nhận ra rằng những ánh mắt khát máu đang diễu hành dưới ngọn cờ chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Kinh khủng khi hiểu ra lãnh đạo của họ sẽ không hề dừng lại trước bất cứ điều gì. Điều đó sẽ là tồi tệ cho tôi và cũng là tồi tệ cho nhân dân những nước không thuộc về dân tộc Ukraina. Cũng tồi tệ cho người DT, Bulgaria, Nga, và cả người Ukraina không chấp nhận cực đoan. Còn trong số họ, hẳn có không ít người vẫn còn nhớ về thời kỳ 1940 đáng sợ. Họ khi đó đã bảo vệ mảnh đất của mình, nhưng ai ở Ukraina ngày hôm nay sẽ bảo vệ họ.
Kinh khủng khi họ không biết quyền
lực mới sẽ đưa họ đến đâu. Tôi đã đến thành phố lớn Kharkov, nơi dân chúng đang
bị mất mát. Họ không có ai để nương tựa. Chính quyền thành phố chỉ cố để giữ
quyền lực của mình bằng mọi cách, và chấp nhận cả cái cách mà tôi gọi là cách
mạng dân tộc chủ nghĩa. Thậm chí cảnh sát Kharkov cũng không thể bảo đảm an
ninh. Họ sợ những ai chống lại chính quyền mới ở Kiev chỉ bởi không muốn một
lần nữa bị sa thải.
Tôi nói chuyện với 1 cảnh sát Kharkov. Bạn có biết anh ta nói gì với tôi không? Anh ta nói: Nếu ông từ châu Âu đến, ông có muốn biết mang con rối của mình ra từ đâu không. Đầu tiên tôi cũng không hiểu anh ta nói gì. Vậy là – ở Kharkov hiện nay đã thực sự tụ tập các nhóm cực đoan nhỏ từ vùng tây Ukraina. Chúng không đi xe buýt mà thường bằng tàu hỏa, đặt thuê trước những căn hộ hay khách sạn, rồi theo lệnh tụ tập và tổ chức cách mạng ở đây. Cảnh sát gọi bọn người này là những con rối. Hãy xâu chuỗi cùng nhau: " mang con rối của mình ra từ đâu" có nghĩa là rất nhiều người Ukraina biết rõ cuộc cách mạng này đến từ bên ngoài, chúng tôi là người châu Âu – ít nhất chúng tôi không phản đối sự kiện mở rộng. Và nếu như không phản đối, có nghĩa là buông xuôi!
Tôi không định giải thích với anh ta mình chỉ là phóng viên thể thao từ Tây Ban Nha, như thế để rõ tất cả những giãi bày về hoàn cảnh này sẽ trông giống như ngốc nghếch. Tôi đã đi và đã thấy, tượng Lenin được bảo vệ bởi người dân Kharkov. Tôi đã thấy những con người cương quyết ấy chẳng có được điểm tựa – chẳng có ai ở Ukraina ngày này còn chống lại tư tưởng của Shukhevich.
Rời xa Kharkov, tôi nghĩ nếu như ở
Ukraina không xuất hiện một lực lượng đủ mạnh, để có thể khôi phục lại nếp sống
trật tự, không có lãnh đạo của lực lượng này, thì căn bệnh dịch hạch sẽ lây lan
ra khắp EU. Liệu chúng tôi có sẵn sàng cho điều này? Tôi nghĩ chúng tôi không
sẵn sàng. Chúng tôi không sẵn sàng bởi thậm chí ngay cả truyền thông đại chúng
cũng thường xuyên bênh vực cho những kẻ đi đến quyền lực cấp tiến, cố gắng để
không chú ý đến những hình xăm chữ thập ngoặc Hitle trên cánh tay chúng, và cố
để không thấy lời kêu gọi bùng nổ trở lại chủ nghĩa phát xít ở châu Âu.
Ukraina không phải ở trước trận bóng
đá, mà trước thảm họa.
TG: Jose Circus - Spain
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét