TROTSKY - CON QUỈ CÁCH MẠNG PHỤNG SỰ CHỦ TÂY


Lev Davidovich Trotsky hay còn gọi là Bronstein, là nhân vật lãnh đạo phong trào cách mạng ở Nga quái gở đến mức hắn ta được phong cho cái tên lóng - "con quỉ cách mạng". Thậm chí là ngày nay, rất ít ai dám cả gan đưa ra đánh giá tích cực về hoạt động của Trotsky, kẻ luôn luôn thể hiện mình chống lại đất nước, là nhà cách mạng Nga.

 1. Chủ Tây đỏ

Cha đẻ “chủ nghĩa xã hội khoa học” Marx đã dạy rằng cách mạng xã hội chủ nghĩa chỉ có thể giành thắng lợi trên qui mô toàn cầu. Và điều đó xảy ra khi chủ nghĩa tư bản thế giới cạn kiệt tất cả khả năng để phát triển xa hơn.

Các môn đệ của Marx ở Nga nhận định cục diện này theo các khác. Các nhà dân chủ-xã hội ôn hòa (Mensheviks) tin rằng phát triển CNTB là mục tiêu chính. Theo họ, cách mạng Nga cần hạn chế mình trong khuân khổ cải cách dân chủ-tư sản. Và chỉ trong tương lai xa, sau khi đã thành công tư bản hóa, mới có thể nói về thay đổi CNXH.

Ngược lại, các nhà cách mạng Marxists (Bolsheviks), đứng đầu bởi Lenin, nhìn thấy trong sự yếu ớt của CNTB Nga ưu thế to lớn. Lenin quả quyết rằng, giai cấp vô sản phương tây sẽ khó thực hiện được bước đầu tiên hướng tới cuộc cách mạng XHCN, bởi các đất nước "tiên tiến" phương tây đã đạt đến mức độ phát triển cao của CNTB. Vấn đề khác với Nga. Nga đã có bước tiến phát triển CNTB nào đấy, nhưng không ở mức độ hoàn toàn giống phương tây. Vì vậy Nga là “mắt xích yếu” trong chuỗi chủ nghĩa đế quốc thế giới.

Lenin đã hy vọng vào một điều là, thợ thuyền Nga, trong liên minh với giai cấp nông dân nghèo đói, sẽ bắt đầu cuộc cách mạng thế giới và do vậy chính điều này sẽ truyền cảm hứng cho giai cấp vô sản phương tây tiến bộ. Và do vậy, sẽ dẫn tất cả "đến thắng lợi cuối cùng".

Trotsky chiếm vị trí đặc biệt trong vấn đề này. Hắn ta không nhiều tin tưởng vào giai cấp tư sản Nga và khả năng của họ đem sự phát triển CNTB đến tận cùng. Hơn nữa, “con quỉ” này tiên đoán năm 1906: “Ở đất nước lạc hậu về kinh tế, giai cấp vô sản có thể giành chính quyền sớm hơn ở đất nước CNTB đã phát triển… cách mạng Nga, theo quan điểm của tôi, những điều kiện như thế, mà dưới chúng, chính quyền có thể (khi cách mạng thắng lợi – là cần thiết) được chuyển giao vào tay giai cấp vô sản, trước khi giới chính trị của chủ nghĩa tự do tư sản có được khả năng triển khai bậc thiên tài nhà nước ở dạng hoàn toàn.” («Итоги и перспективы»)

Nếu khái niệm “cách mạng” được hiểu theo nghĩa tiến bộ đột biến, thì cả Lenin và Trotsky đều là phản cách mạng, đẩy lùi tiến bộ xã hội. Nga sau hàng thế kỷ chiến tranh liên miên với Thụy Điển, Anh, Pháp, Thổ, Đức đã yếu đi trông thấy và tụt hậu, đặc biệt là sau WW-I, đó là thời cơ để làm cách mạng. Thực tế đúng như vậy, nước Nga sau CMT10 bị thụt lùi nhiều chục năm, loạn lạc nội chiến liên miên.

Giống Lenin, Trotsky thừa nhận cách mạng XNCH hoàn toàn có thể bắt đầu ở Nga. Nhưng về phong trào XNCN ở phương tây, Lev Trotsky lại cảm thấy hoài nghi nghiêm trọng – như rõ ràng về sau này, quan điểm của hắn ta là biện bạch hoàn toàn. Trotsky quyết định trông cậy chủ yếu, không vào giai cấp vô sản phương tây mà vào tư bản phương tây. Hắn ta tin tưởng, hoàn toàn có thể ký kết một giao ước 2 bên cùng có lợi với tư bản phương tây. Giới tài phiệt phương tây cần ủng hộ cuộc cách mạng XHCN ở Nga, các nhà lãnh đạo cuộc cách mạng này khi giành được chính quyền, cần chiều lòng phương tây nhiều sự đền đáp khác nhau.

Hơn nữa, Trotsky bị dẫn dắt bởi giới tư sản “tiến bộ” phương tây, những kẻ muốn xóa bỏ biên giới quốc gia và tháo dỡ chủ quyền dân tộc.

Lập luận của hắn ta xuất phát từ một điều là, quốc tế hóa tư bản và toàn cầu hóa thế giới sẽ đẩy nhanh sự phát triển của CNTB, và do đó sẽ tăng tốc quá trình cạn kiệt của nó. Vào lúc đó Nga, bị dẫn dắt bởi các nhà XHCN, một cỗ máy giống như thể “chiến binh đỏ” của phương tây, bảo vệ phương tây khỏi các lực lượng dân tộc chủ nghĩa và các “phản ứng”. Ngoài ra, Nga như thế là nguồn tài nguyên tài chính và thiên nhiên cho các nước châu Âu. Bản thân họ, theo Trotsky, sẽ cần phải hợp nhất vào thành một liên bang thống nhất: "Liên hiệp các quốc gia châu Âu là khẩu hiệu của thời đại cách mạng mà chúng ta mở đầu trong đó. Bất cứ chuyển biến nào hay hoạt động quân sự nào sau này; bất kể hành động ngoại giao nào mang lại rốt cục là chiến tranh hiện tại; bất kể điều gì đã diễn ra trong phát triển của phong trào cách mạng thời kỳ gần đây, khẩu hiệu Liên hiệp các quốc gia châu Âu sẽ được hưởng trong mọi trường hợp tầm quan trọng lớn lao, như công thức chính trị đấu tranh của giai cấp vô sản châu Âu giành chính quyền. Chương trình này phản ánh sự bày tỏ của mình trước thực tế là, các quốc gia dân tộc sẽ phải tự mình sống còn – như một khuôn khổ để phát triển các lực lượng sản xuất, như nền tảng để đấu tranh giai cấp và, do vậy, như hình thái nhà nước chuyên chế vô sản”. («Программа мира»)

Nga cũng đóng vai trò chất xúc tác của phong trào cách mạng ở phương tây."Theo Trotsky, ngoại vi của trung tâm cách mạng hóa – ông B. Mezhuev viết. –Nhưng khi quan hệ đẳng cấp xưa cũ giữa Nga ngoại vi và trung tâm vẫn tiếp tục và thậm chí còn mạnh mẽ hơn – Trung tâm tiến bộ của cách mạng thế giới lập lại vị thế thống trị của mình”. («В объятиях большевизма»)

 2. Bậc thầy "quỉ sứ" – thiên tài tài chính

Tư tưởng này của Trotsky, phần lớn là vay mượn từ Alexander Parvus (Gelfand) – nhà dân chủ-xã hội Do Thái Đức và, đồng thời là nhà buôn lớn, thành đạt trong buôn bán lương thực và súng đạn. Parvus là đại diện cho lợi ích của một bộ phận các nhà tư sản, những người chủ trương ra sức phát triển thương mại toàn cầu – kể cả bãi bỏ mọi chính sách bảo hộ thuế quan. "Hàng rào thuế quan đã trở thành sự cản trở đối với tiến bộ lịch sử của thống nhất văn hóa các dân tộc – nhà buôn tư sản-CNXH tuyên bố - Chúng đẩy thêm xung đột chính trị giữa các quốc gia."

Nhà sử học V. Emelyanov viết trong cuốn sách "Trotsky. Hoang đường và tính cách - Троцкий. Мифы и личность ": "Có cảm tưởng là kẻ đại diện cho giới tài chính có ảnh hưởng Parvus (và, chắc là ông ta không phải một mình) đã làm mọi thứ để có thể để tiến đến quyền lực của giới dân chủ-xã hội ở các nước phương tây mà không làm sụp đổ hệ thống CNTB. Tuy nhiên, khi biểu thị lợi ích của nhóm tài chính quốc tế, ông ta rõ ràng đã quan tâm đến một điều là những thay đổi xã hội trên thế giới sẽ dẫn đến một thực tế giai cấp tư sản dân tộc của các quốc gia phát triển sẽ bị đặt dưới sự kiểm soát của tổ chức đa quốc gia và độc quyền quốc tế hợp nhất châu Âu. Cuối cùng, lịch sử thế kỷ XX ở Tây Âu, đã đi theo chính con đường này, nó đã được Parvus vạch ra."

Đồ án tạo ra một trung tâm cách mạng nào đấy là thuộc về Parvus, nó sẽ được thu nhận vào thành phần được cai quản của kinh tế thế giới – với cái giá phải trả bằng tài sản quốc gia của đất nước nào đó.

"Parvus, từ vị thế tài phiệt, tin tưởng cách mạng thế giới là có thể với một điều kiện: “Tổng hành dinh" của cách mạng này cần phải nằm dưới sự kiểm soát của hệ thống tài chính toàn cầu, nó, đến lượt mình, sẽ cho phép độc quyền và áp dụng hệ tư tưởng Marxist - Vladimir Krivobokov viết – Để đạt được mục đích này, cần phải bắt đầu tiến hành cách mạng ở một đất nước, có thể là giàu có, biến thành tiền mặt tất cả tài sản quốc gia của nó, và nhận được, vì thế, một lượng khổng lồ không thể tính đếm được, nhập nó vào hệ thống tài chính toàn cầu của mình. Trong khi thực dụng đến mụ mẫm đầu óc, Parvus cho rằng, không cần thiết phải kiến thiết lại hệ thống này một cách tuyệt đối, chỉ cần điều chỉnh nó theo mục tiêu của mình, điều đó hoàn toàn đủ để nắm quyền kiểm soát nó. Có thực tế là hệ thống tài chính thế giới vào lúc định hình độc nhất bởi nhà nước tư bản và nhằm phục vụ thuần túy CNTB, rất ít lo lắng đến chủ nghĩa Marxist của Parvus.” («Финансовый гений Ленина»)

Như có thể thấy, Parvus tỏ ra chống lại thủ tiêu CNTB – ít nhất là trong tương lai gần. Là tư sản, ông ta cho rằng nhiệm vụ quan trọng nhất là đẩy nhanh quá trình quốc tế hóa tư bản. Còn như một nhà xã hội, ông ta muốn “đào” con kênh khổng lồ để xuất khẩu chủ nghĩa Marxism. Đối với mục đích này, Nga là kẻ được chọn.

3. Đứng cùng tài phiệt – vì CNXH


 Ảnh: từ trái sang phải: Alexander Parvus, Leon Trotsky và Leon Deutsch


Parvus và Trotsky đã cố gắng hiện thực hóa dự án toàn cầu hóa cánh tả năm 1905, khi Nga đang quằn quại trong lửa, "cuộc cách mạng Nga đầu tiên". Cặp đôi ngọt ngào này đã có thể khống chế phong trào Xô Viết ở St. Petersburg. Sử dụng nguồn tài chính và quan hệ của mình, Parvus đưa Trotsky làm phó chủ tịch Xô Viết St. Petersburg, còn chính ông ta làm ủy viên Ban chấp hành. Nằm dưới sự bảo trợ của Xô Viết là “Tuyên ngôn tài chính” nào đấy, trong đó kêu gọi bằng mọi cách phải phá hoại đồng rub Nga: “Phải từ chối chi trả nợ nần, cũng như tất cả các khoản chi vì lợi ích nhà nước nói chung. Khi ký kết bất cứ giao dịch nào, kể cả tiền lương, chi trả cần phải thực hiện bằng vàng, và trong trường hợp không quá 5 rub, bằng tiền xu đủ trọng lượng. Tất cả tiền gửi cần phải rút khỏi các ngân hàng tiết kiệm và từ ngân hàng nhà nước phải trả bằng vàng.”

Rõ ràng là trong trường hợp này, Parvus và Trotsky đã thể hiện mình như kẻ phát ngôn của đầu sỏ tài phiệt quốc tế, tìm cách lật đổ chế độ quân chủ Nga – để thiết lập sự kiểm soát lên tài sản nước Nga.

Chúng hy vọng sử dụng sức mạnh của giới tài phiệt phương tây vào mục tiêu xã hội hóa nước Nga. Nói theo cách khác, một giao kèo đồ sộ đã được chuẩn bị.

Tuy nhiên, giao kèo này đã bị thất bại – Quân đội Nga và cảnh sát. Parvus và Trotsky đã bị bắt và bị kết án đày ải, nhưng cả 2 đã trốn thoát. Sau này, cả 2 tiếp tục sự nghiệp, nhưng cho đến WW-I, Trotsky bắt đầu trò chơi riêng – dựa giẫm vào những kẻ bảo trợ hùng mạnh hơn nhiều.

Như thế, có thể khẳng định một cách hoàn toàn tin cậy, "con quỉ cách mạng" đã tham gia vào các hoạt động của Hội Tam điểm (Masons). Có thông tin quan trọng về việc này từ thành viên Hội Tam điểm Berlin "Ánh sáng vĩ đại phương Bắc" S. Sokolov. Trong bức thư gửi cho chủ nhân A. K. Eluhenu (12 tháng 3-1932), ông ta xem xét một danh sách các cá nhân, những kiều dân lưu vong cánh hữu từ Nga đối với Masons: "Như phân tích cho thấy, danh sách được sắp xếp theo công thức như sau. Ở đây có một số lượng được biết những cái tên Masons thực sự, bổ xung vào chúng là những cái tên khác của những nhà hoạt động lưu vong và những cá nhân, không thuộc tổ chức Masons, và tất cả đều là những cái tên của các nhân vật Bolsheviks đáng chú ý, còn sống hay đã chết: Lenin, Yankel Sverdlov, Maxim Gorky, Zinoviev... Chúng ta nói rõ một cách cương quyết và dứt khoát rằng tất cả những Bolsheviks đó không thuộc về và đã không thuộc về Masons (ít người Nga hơn nhiều). Theo nghĩa này chỉ có một ngoại lệ... Trotsky là một đã từ lâu... thành viên bình thường của một tổ chức Tam điểm Pháp, ở đây chiểu theo Điều lệ đã bị khai trừ một cách máy móc vì chuyển đến đất nước khác mà không báo tin tức và vì không nộp phí hội viên theo yêu cầu."

Nhưng Trotsky có thật sự thôi là Freemason? Phân tích hoàn cảnh khai trừ của hắn ta, nhà sử học O. Soloviev chú ý đến một thực tế là "không nộp hội phí thường không có ngoại lệ, nhưng, cái gọi là bức xạ hay khai trừ tạm thời kẻ vi phạm ra khỏi hoạt động của hội này cho đến khi trả hết phí thì khi đó tất cả quyền lợi được khôi phục. Từ đây đi đến chỗ cho rằng Trotsky vẫn là hội viên Mason không đến nỗi hết hy vọng được trợ giúp và chi viện cho công việc của mình. («Русские масоны»)

Hội Tam điểm tập hợp tất cả các bề trên dân chủ phương tây. Do đó, không có gì ngạc nhiên là chính chế độ dân chủ này đã giúp đỡ Lev Trotsky nhiều nhất có thể. Trong các năm 1915-1916 hắn ta sống ở Pháp, nơi đây hắn tham gia tích cực vào việc phát hành tờ báo dân chủ-xã hội “Lời lẽ của chúng ta”. Tờ tin tức này có quan điểm quốc tế cấp tiến và bại chiến luận. Do đó, đại sứ Nga tại Paris A. P. Isvolsky đã liên tục yêu cầu phía Pháp đóng cửa tổ chức rõ ràng là không thân thiện với Nga này. “Chỉ sau khi phát hiện 2 bản sách ở binh lính viễn chinh Nga, những kẻ không muốn ra mặt trận, và lời kêu gọi của đại sứ ngày 14-9-1916, chính phủ Pháp mới có quyết định trục xuất Trotsky khỏi đất nước và đóng cửa tờ báo “Lời lẽ của chúng ta” - O. Soloviev viết – nhưng hắn ta vẫn ở lại và tìm kiếm sự cho phép để sang Thụy sĩ hoặc Thụy điển, trong khi gia đình hắn không chịu ra đi dưới sự tháp tùng của 2 sĩ quan cảnh sát sang Tây ban nha. Hắn ta được sở hiến binh Pháp biểu thị sự nhã nhặn, căn hộ của nhà cách mạng “nguy hiểm” thậm chí không bị ngay cả một cuộc khám xét bình thường, chỉ niêm phong cánh cửa. («Русские масоны»).

Cuối cùng, Trotsky rời “Thế giới cũ” đến Liên hiệp Bắc Mỹ (the North American United States - NAUS). Có những bằng chứng ở đó hắn được tuyển mộ bởi điệp viên tình báo Anh và Mỹ B. Wiseman.

Nhưng Trotsky không ở Mỹ lâu - Nga đang có cuộc cách mạng chống quân chủ, được tổ chức với sự can dự sống động của những “người anh em” Hội Tam điểm của Trotsky. Thời của ngôi sao "Quỉ cách mạng" đã điểm.

Trotsky từ Mỹ theo con tàu "Christian-fiord" để về Nga. Trên đường đi, hắn ta bị Cục Canada của tình báo Anh bắt vì nghi ngờ làm gián điệp cho Đức, Trotsky bị giam một tháng trong nhà tù giành cho tù binh chiến tranh Đức.

Tuy nhiên, điều kiện giam giữ hắn rất nhẹ nhàng. Có ý kiến cho rằng người Anh khi đó đã thực hiện “hành động che đậy” – để tương lai không còn ai có thể nghi ngờ hắn đã hợp tác với người Anh. Sau tất cả, người Anh đã giúp hắn… Cuối cùng, Trotsky đã được thả, và thế là "nhà cách mạng rực lửa" bình yên vô sự đến Nga.
 

4. Nhà kiến thiết nội chiến


Thiệt hại của Xô Viết trong cuộc nội chiến dai dẳng sau WW-I còn lớn gấp bội thiệt hại WW-I.

Trong vai trò mới, Trotsky đã làm mọi thứ để gây cuộc tàn sát huynh đệ tương tàn ở Nga. Ví dụ ngày 25-3-1918, hắn ra mệnh lệnh khiêu khích giải tán quân đoàn Czechoslovak. Và điều đó làm cho quân đoàn này nổi loạn, sau đó, chính quyền Xô Viết bị lật đổ trong nhiều vùng rộng lớn ở Siberia, Urals và Volga. Đến đây, ở Nga bắt đầu cuộc nội chiến thực sự - trước đó, các lực lượng chống Bolshevik không có nổi một tiến bộ nào đáng kể.

Mùa xuân 1918 vẫn có thể tránh được va chạm qui mô lớn. Lenin khi đó suy tính về một sự nhượng bộ với giới chủ, bài viết của ông ta chứng tỏ điều này: "Những nhiệm vụ cấp bách của chính quyền Xô Viết". Nhưng cuộc chiến tranh nổi loạn đã không thể tránh được.

Ở đây Trotsky đã hành động theo lệnh của Đồng minh. Quyết định về nổi loạn đã được tiếp nhận bởi "bạn đồng minh" tháng 12 năm 1917 ở Yassa. Nhưng bon chúng vẫn chờ đợi một thời gian với hy vọng rằng Trotsky có khả năng lôi kéo Nga về phía Đồng minh. Và khi kế hoạch hoàn toàn đổ vỡ, cuộc khiêu khích qui mô lớn đã được tổ chức, đẩy Nga vào cuộc chiến tranh kéo dài.

Và Trotsky đã nỗ lực để cuộc chiến tranh này kéo dài đến mức có thể. Hắn, cũng như phe dân chủ phương tây càng làm suy yếu Nga, càng dễ để cho Nga phải lệ thuộc vào phương tây. Có mọi cơ sở để tin rằng, cuộc nội chiến đã có thể kết thúc vào cuối 1919. Tuy nhiên, Trotsky, cùng các "thiên tài quân sự" của mình không cho phép điều này.

Mùa xuân 1919, Hội đồng dân ủy tung nhiều lực lượng về phía tây, trên hướng Carpathians – bề ngoài là để giúp đỡ chính quyền Xô Viết Hungaria. Nhưng một phần là chiến đấu với Bạch vệ. Như thế, tháng 5-1919, 60 ngàn Hồng quân buộc phải chống trọi với 100 ngàn quân Denikin. Bạch vệ khi đó chiếm mất Tsaritsyn (Volgograd) và Ekaterinoslav (Dnipropetrovsk), Trotsky xin từ chức, điều chưa từng xảy ra. Hơn nữa, hắn nói rằng trung tâm cách mạng thế giới bây giờ đã chuyển từ Nga sang Ấn Độ, có thể ném 30-40 ngàn kỵ binh đi đâu.

Trotsky rõ ràng muốn làm cho Hồng quân sa lầy trong cuộc đối đầu với Bạch vệ. Vì thế hắn quăng bừa “sự ngu ngốc” về Ấn Độ, tạm thời ngưng nguồn cơn hăng hái của mình khỏi “dự án Nga”. Dĩ nhiên, không cần suy nghĩ nghiêm chỉnh về âm mưu của nhà thuyết khách về kỵ binh đỏ Ấn Độ. Điều hắn quăng ra là ngu ngốc, nhưng hắn không ngu.

Có câu chuyện khác: "Trotsky chống Makhno - Троцкий против Махно", tháng 6-1919, "Quỉ cách mạng" buộc tội Makhno rằng họ phát hiện Bạch vệ trong vùng 100 km phía trước. Mặc dù đội du kích huyền thoại Batko chiến đấu với Bạch vệ rất kiên cường – sau 2 tuần cuối tháng 5 bị thua, Makhno bị Trotsky tuyên bố phạm tội và bị dừng cung cấp đạn dược, quân trang. Mệnh lệnh của Trotsky được in đặc biệt và phát tán, làm Hồng quân mất tinh thần, "hậu quả của Trotsky làm mất Ukraine, và Bạch vệ bắt đầu tấn công Mat-xcơ-va, mặc dù lẽ ra đã có thể phản công và đẩy lùi họ xuống phía nam.” (Р. К. Баландин. «Маршал Шапошников. «Военный советник вождя»)

Trotsky thường được mô tả như kẻ cuồng tín của cách mạng thế giới, sẵn sàng tham gia vào trận chiến chống CNTB phương tây. Nhưng thực sự, trotsky đã làm mọi thứ để ngăn chặn cuộc chiến tranh như vậy. Dường như, chính hắn đã loan tin, theo kênh nước ngoài của mình về việc chuẩn bị "cách mạng Đức" năm 1923, mà theo kế hoạch sử dụng 200 ngàn Hồng quân. Biết là, kẻ được Trotsky giao phó E. Behrens có tiếp xúc thân cận với giới Mason di cư và một kẻ theo phái tự do là Guchkov. Vì một số lý do, hắn ta cần đàm đạo với phe Guchkov về khả năng hỗ trợ Hồng quân – nếu như những kẻ di cư quan tâm gì đó về việc này. Thực tế là Trotsky đã để lộ thông tin cơ bản cho những kẻ bảo trợ ở phương tây của mình, và ngoại phạm trước các đồng nghiệp ở của hắn ở Kremlin.

5. Nhà lobby tư bản nước ngoài


Mặt khác, Trotsky lại thường chứng tỏ với Quốc tế cộng sản và chỉ huy của ông ta, Grigory Zinoviev, nằng nặc đòi xuất khẩu cách mạng sang châu Âu và châu Á. Ví dụ hắn tuyên bố: "Tiềm năng cách mạng Xô Viết ở phương Đông đối với chúng ta hiện giờ đã trở thành lợi thế chủ yếu như một đồ vật quan trọng trao đổi ngoại giao với Anh."

Hơn nữa, "con quỉ cách mạng" rất tích cực đóng góp làm giầu cho tư bản phương tây. Vào đầu những năm 20 được đứng đầu Dân ủy ngoại giao, hắn ta đã hiện thực hóa giao kèo, điều đó hết sức có lợi cho các trùm sò phương tây.

Theo chỉ đạo của Trotsky, đầu máy xe lửa được mua số lượng lớn từ Thụy Điển, 1000 đầu máy với giá 200 triệu rub vàng, 1/4 lượng vàng Xô Viết có khi đó. Vì một số lí do, người ta đã chọn nhà máy không có khả năng chế tạo 1000 đầu máy. Tiền vàng được trả là để xây dựng nhà máy đóng đầu máy hơi nước. Và năm 1921 chỉ mua được 50 đầu máy. Cuối cùng, sau 5 năm chỉ có 500 đầu máy được giao, còn tiền vẫn trả đủ. Hóa ra giá quá đắt? Không có gì là rõ ràng vào lúc ấy. («Кто заставил Гитлера напасть на Сталина»)

Dường như là tiền vàng cũng chẳng phải rơi hết vào tay phía Thụy Điển. Trotsky đơn giản là đã cúng tiền cho phong trào dân chủ phương tây. Thậm chí nó còn được tuyên là trả nợ cho vua Thụy Điển, điều mà Bolsheviks đã từ chối tại Hội nghị Genoa 1922.

Trotsky có quan hệ thân cận với giới tài phiệt nước ngoài – một phần là qua ông bác của hắn, nhà băng Stockholm A. Zhivotovsky, nhà băng này hóa ra lại hợp tác với nhà băng đầy thế lực "Kuhn, Loeb & Co". Cầm đầu thế lực nhà băng này là DO THÁI J. Schiff, kẻ đã làm rất nhiều điều để “cách mạng Nga” thắng lợi.

Khi đứng đầu Ủy ban nhà nước về chuyển nhượng, Trotsky đã làm mọi cách để giúp giới đầu cơ cơ nước ngoài làm nghèo Nga. Hắn cương quyết đứng về phía A. Khammera, kẻ có công ty "Alamerika" chịu trách nhiệm kiểm soát ngoại thương của Hội đồng dân ủy. Hóa ra, Khammera đã xóa sạch nhiều tài khoản chi tiêu khổng lồ của nhiều cá nhân, cung cấp hàng ngoại nhập giảm giá không có lý do cho bạn bè đối tác và chuyển tiền cho bên thứ 3. Nhưng Trotsky không quan tâm – hắn cương quyết ủng hộ Khammera. Bố của Khammera là nhà XHCN Mỹ mà “con quỉ cách mạng” đã làm việc cùng khi vẫn còn ở New York.

Còn khi Trotsky lại phải lưu vong một lần nữa, giới tư bản đã không bỏ rơi kẻ “kết tội” mạnh mẽ - vị khách hàng của mình. Báo chí tư sản giành trang để hắn viết bài. "Con quỉ cách mạng" viết bài hung dữ thậm chí cả trên tờ báo phản động của quí ông Beaverbrook, lập luận rằng hắn dường như chẳng có tiền. Tuy nhiên, kẻ hâm mộ hắn nhiệt thành và viết tiểu sử Trotsky là I. Deutscher thừa nhận nghèo túng không bao giờ đe dọa thần tượng của hắn. Sống ở đảo Hoàng tử, hắn có thu nhập 12-15 ngàn đô la một năm. Năm 1932, tờ báo "Saturday Evening Post" trả hắn 45 ngàn đô la cho quyển sách "Lịch sử cách mạng Nga".

Vấn đề không phải là tiền bạc. Cho dù Trotsky là kẻ hùng biện cánh tả, thì vấn đề chính là ở chỗ hắn cho rằng Nga Xô Viết không chống lại tư bản, mà là phải hòa nhập vào trong hệ thống đó, nuôi dưỡng phương tây bằng tài nguyên Nga và tư tưởng Marxist. Năm 1925, hắn đề xuất kế hoạch công nghiệp hóa đất nước Xô Viết mà trong đó nền công nghiệp hiện đại dựa trên nhập khẩu dài hạn trang thiết bị phương tây, đến cỡ 40-50% năng lực. Phần nhập khẩu sẽ được trả bằng xuất khẩu nông nghiệp, bên cạnh đó là tích cực vay mượn của nước ngoài.

Năm 1932, “Bản tin” của phe đối lập Trotsky công bố bài viết có tên: "Nền kinh tế Xô Viết đang gặp nguy hiểm". Trong đó có thể đọc được những dòng như sau: "Hàng hóa nhập khẩu bằng 1 đồng vàng có thể đưa sản xuất nội địa trị giá hàng trăm và hàng ngàn đồng vàng ra khỏi tình trạng chết chóc. Tăng trưởng của toàn bộ nền kinh tế, một mặt, làm xuất hiện nhu cầu mới và mất cân bằng mới, mặt khác, liên tục tăng nhu cầu liên hợp với nền kinh tế thế giới. Chương trình "độc lập", nghĩa là tính chất độc lập của nền kinh tế Xô Viết, càng ngày càng mở ra tính hoang tưởng-phản động của mình. Tự cung tự cấp – là ý tưởng của Hitle, không phải Marx và Lenin.”

Như đã thấy, thực sự Trotsky cũng không hắn kêu gọi tự do thị trường hay kinh tế tư bản. "Con quỉ cách mạng" cũng không hề dám đi đến chỗ đòi tước bỏ quyền lực của đảng CS. Hắn chỉ dám cho phép mình trong lĩnh vực kinh tế. Đó cũng là bằng chứng Trotsky bị ảnh hưởng tư tưởng của Parvus. Parvus đã ấp ủ xã hội hóa không đúng thời. Điểm chính của ông ta là toàn cầu hóa nền kinh tế thế giới – với sự hiện diện của “tổng hành dinh cách mạng” nào đấy, dần dần các nước phương tây sẽ dịch chuyển thành CNXH.

Một là không phải đến bây giờ, các nhà “dân chủ” cấp tiến mới nằng nặc đòi theo phương tây, mà là từ thời Trotsky, thậm chí còn sớm hơn nữa. Hai là nhờ kinh tế độc lập mà Liên Xô mới trụ được qua WW-II. Giai đoạn này, thật may cho Xô Viết bởi vẫn còn những con người khác, như Stalin, nhưng đó là chủ đề khác.

Trong lăng kính này, chế độ Stalin, nỗ lực để độc lập kinh tế tối đa, trở thành kẻ thù số 1 của Trotsky. Và cuộc đấu chống Stalin của “con quỉ cách mạng” có sự sẵn lòng hợp tác của cơ quan tình báo phương tây.

Ví dụ, ngày 13-7-1940, "con quỉ" tự mình giao cho lãnh sự Mỹ ở Mexico danh sách các nhà hoạt động chính trị-xã hội, các lãnh đạo nhà nước Mexico có quan hệ với đảng cộng sản thân Mat-xcơ-va, kèm danh sách các điệp viên Xô Viết. Việc này vô cùng tai hại, và tình báo Xô Viết rất lo lắng. 5 ngày sau, hắn cung cấp mô tả chi tiết các hoạt động của người đứng đầu tình báo NKVD Enrique Martinez Rica ở New York. Trotsky đã hợp tác với Mỹ.

Phương tây thậm chí còn sử dụng Trotsky và đồng sự của hắn để phục vụ chiến tranh ở CCCP, theo kế hoạch được xây dựng mùa thu 1939. Đây là từ báo cáo của lãnh sự Đức ở Geneva: "Điệp viên ở Pháp báo cáo rằng người Anh dự định qua nhóm Trotsky ở Pháp thiết lập liên lạc với đồng sự Trotsky ở Nga và cố gắng tổ chức đảo chính chống Stalin. Âm mưu đảo chính là một nỗ lực để chiếm nguồn dầu mỏ Nga. Nói đúng ra, theo kế hoạch này Trotsky sẽ leo lên làm lãnh đạo đứng đầu Xô Viết, để thủ tiêu chính nhà nước Xô Viết."

Số phận Trotsky chứng tỏ rõ ràng – điều gì có thể dẫn đến muôn vẻ sắc màu không tưởng của chủ nghĩa quốc tế. Ở Nga, hắn ta bị coi là nhân vật phản diện, thậm chí phản động. Ngay cả các đồng chí cánh tả cùng hắn cũng không mấy hâm mộ “con quỉ cách mạng”, điều ấy rất điển hình.

Ngay cả khi đã lưu vong ở Mexico, hắn ta cũng không yên chống phá Xô Viết, và án tử hình hắn đã được thi hành. Đó là câu chuyện tiếp theo: Stalin nhiều nước cờ để loại bỏ Trotsky như thế nào.

Yandex:
«Демон революции» на службе у Запада;

6. Stalin nhiều nước cờ loại bỏ Trotsky


Từ ngày 2-19 tháng 12 năm 1927, Đại hội đảng CS toàn Xô Viết lần thứ XV được tổ chức tại Mat-xcơ-va. Các đại biểu gồm 1669 người đã ra một số quyết định quan trọng về tương lai phát triển đất nước. Nghĩa là thông qua kế hoạch phát triển kinh tế 5 năm. Ngoài ra, các đại biểu quyết định tập thể hóa nông thôn. Đại hội này là sự kết thúc của cái gọi là “đối lập cánh tả” do Trotsky-Zinoviev cầm đầu, hay còn gọi bằng cái tên khác: “khối chống đảng Trotsky-Zinoviev”. Khối này gồm một số nhóm khác nhau dựa vào sự chống lưng của 3 nhân vật nổi bật: Leon Trotsky, Grigory Zinoviev và Lev Kamenev.

Kể từ ngày Stalin lên làm Tổng bí thư – lãnh đạo cao nhất của đất nước năm 1922, mất 5 năm, số phận những kẻ cầm đầu phá hoại Xô Viết mới bị định đoạt.

a. Đại hội “bất thường”

Người ta kết tội các thành viên phe đối lập cố gắng tạo ra thứ gì đó như một đảng riêng lẻ. Trong báo cáo gửi Ban chấp hành trung ương, TBT Stalin tổng kết tình hình như sau: "Các đồng chỉ hỏi, bất đồng giữa đảng và phe đối lập, sau tất cả, là về cái gì, những bất đồng này là về những vấn đề gì? Bất cứ câu hỏi nào, thưa các đồng chí. (Có tiếng nói: “Đúng rồi!") Mới đây tôi đã đọc tuyên bố của một người lao động không đảng phái ở Mat-xcơ-va, anh ta đang vào hoặc cũng đã vào đảng. Thế anh ta nhận định vấn đề về sự khác nhau giữa đảng và phe đối lập như thế nào: ‘Trước đó chúng tôi cũng đã tìm kiếm, giữa đảng và phe đối lập khác nhau về cái gì. Và cho đến bây giờ cũng không tìm ra, nó đồng thuận với đảng về cái gì.’ (có tiếng cười và vỗ tay) Đó là những người công nhân đôi khi lại tỏ ra hiểu biết điều đó chuẩn xác và ngắn gọn. Tôi nghĩ rằng, đó là đặc điểm đúng đắn nhất và chuẩn xác nhất của thái độ phe đối lập đối với đảng, với tư tưởng của đảng, với chương trình của đảng, với chiến thuật của đảng. Chính vì thế, phe đối lập xa rời đảng trong mọi vấn đề, chính vì thế phe đối lập là nhóm có tư tưởng của mình, chương trình của mình, chiến thuật của mình, những nguyên tắc tổ chức của mình. Tất cả, mọi thứ cần thiết cho một đảng mới, tất cả mọi thứ đều có ở phe đối lập. Chỉ thiếu “một thứ nhỏ mọn”, là không đủ lực lượng để làm điều này. (các đại biểu cười và vỗ tay)”.

Cái chết của phe đối lập cánh tả Trotskyist-Zinovievist đã đến!

Các biện pháp tổ chức đã được thực hiện ngay tại Đại hội - 75 thành viên phe đối lập cánh tả “Trotskyist-Zinovievist” bị khai trừ khỏi đảng, đặt đường kẻ đậm nét kết thúc cuộc đấu tranh nội bộ nhiều năm, diễn ra dữ dội trên nhiều chiều hướng của những kẻ đại diện đứng đầu đội ngũ “Cận vệ Lenin”. Như những gì đã xảy ra, tại sao những biện pháp hết sức đột ngột và mạnh mẽ lại được áp dụng đối với phe đối lập? Để hiểu được điều đó, chúng ta cần quay lại thời điểm khởi đầu xung đột.

Ngay từ đầu người ta đã hiểu Trotsky là kẻ trục lợi cách mạng. Nhưng lực lượng ban đầu non trẻ, mỏng và yếu nên phải tạm thời gạt bỏ sang một bên để tập trung giải quyết những vấn đề cấp bách trước mắt. Củng cố đội ngũ đảng, tập hợp quần chúng, đề xướng đường lối độc lập, thúc đẩy hoạt động kinh tế, đưa đất nước ra khỏi thảm họa nạn đói và nội chiến. Trotsky lại tỏ ra hoàn toàn trái ngược với những vấn đền này, hắn ta ngày càng thất thế.

Khi phe Trotsky thất thế, chúng lại giở trò cũ: ám sát, khủng bố. Các lãnh đạo cấp cao bị hàng trăm vụ mưu sát, ám sát. Ngay cả Lenin cũng là mục tiêu, chỉ năm 1918, Lenin bị thương và thoát hiểm trong 2 vụ ám sát. Một kẻ ám sát ông ta là Fanya Kaplan, một ả DO THÁI. Có hàng ngàn tên khủng bố Do Thái thời đó, kể cả kẻ ám sát Hoàng tử Áo-Hung Franz Ferdinand, châm ngòi WW-I. Mất Lenin, đương nhiên Trotsky - nhân vật số 2 sẽ lên đứng đầu và Xô Viết sẽ bị lái đi con đường khác.

b. Cuộc chiến vì di sản Lenin

Năm 1923, sức khỏe Lenin đã suy yếu rất nhiều. Trotsky không khó để nhận ra thời cơ đã điểm. Cơ hội để hắn leo lên làm lãnh đạo tối cao của “giai cấp công nhân toàn thế giới” đã đến. Hiển nhiên, những cuộc xung đột bè phái thường xuyên nổ ra, bây giờ không còn cần phải ngấm ngầm, mà công khai thách thức. Đó là khuynh hướng ly khai “cánh tả” do Trotsky cầm đầu và cái gọi là phong trào “tập trung dân chủ” (như Bubnov)… Các phe phái này kêu gọi và yêu sách tự do cho tất cả các lực lượng và phe nhóm. Bọn chúng mưu toan làm quần chúng đảng sửng sốt bằng cái gọi là “lá thư 46”, có nội dung công kích các lãnh đạo theo “chủ nghĩa quan liêu bảo thủ”.

Lúc đó trong đảng và đất nước có cái gọi là thế “chân kiềng”, quyền lực đang nằm trong tay 3 người: Stalin với chức vụ Tổng bí thư CPSU; Bí thư ban chấp hành TW Mat-xcơ-va Kamenev; Bí thư ban chấp hành Leningrad Zinoviev.

Còn Trotsky thì đã thực sự khởi xướng cái gọi là “cánh tả đối lập”, hắn viết báo khuyếch trương và ủng hộ cánh tả, chẳng hạn như bài báo “Hướng đi mới - Новый курс”. “Con quỉ cách mạng” đang tìm cách để chuyển giao quyền lực khi Lenin đau ốm. Thực sự, cánh tả của hắn cũng rất nhanh chóng có được sự ủng hộ tương đối rộng trong tầng lớp trẻ, đặc biệt là sinh viên.

Đó là nhờ khéo léo vận dụng tố chất đối đầu phản nghịch sẵn có của mình và nó được nhân lên gấp bội bằng các kinh nghiệm thu thập được qua năm tháng. Tuy nhiên, hắn cho rằng chỗ dựa chính của mình là từ quân đội, nói đúng ra, là Trotsky đã nắm được các đồng sự của hắn trong các lực lượng vũ trang. Hắn đã từng giữ nhiều chức vụ cao trong quân đội, nhưng người lãnh đạo quân đội về mặt chính trị lại là Vladimir Antonov. Ông ta giúp Trotsky công bố và giới thiệu tư tưởng của bài viết “ Hướng đi mới” trong hàng ngũ lãnh đạo quân sự. Một kẻ tâm phúc khác của Trotsky là chỉ huy quân khu Mat-xcơ-va thậm chí còn đi xa hơn, đòi sử dụng quân đội để loại bỏ các lãnh đạo đảng. Nhiệm vụ còn lại của Trotsky là làm sao thu phục được các viên tướng “trung lập” – ví dụ như chỉ huy trưởng Mặt trận phía tây Mikhail Tukhachevsky. Nhìn chung, lúc đó trong giới quân đội đã bắt đầu bốc mùi âm mưu bạo loạn, trong “hàng ngũ nội bộ” nổi lên những thì thào bàn bạc đảo chính quân sự.

Trong tình cảnh ấy, lãnh đạo đảng cũng phải thực hiện một số biện pháp đề phòng, loại bỏ một số tay chân của Trotsky ra khỏi các vị trí lãnh đạo, trong đó có Antonov, Ovseenko. Nhưng phần thú vị nhất, là phải tìm xem kẻ nào là “con cá” to hơn. Và dĩ nhiên cần phải quay lại đến tận Cách mạng tháng 10. Người ta nhớ là Trotsky tự nhiên trở thành Bolshevik chỉ ít tháng trước tháng 10, còn trước đó, hắn thường bênh vực và thỏa hiệp với Mensheviks. Dĩ nhiên, hắn không đóng vai chúa trùm khi này bởi, ít nhiều Zinoviev và Kamenev nắm Chính phủ lâm thời, sau đó hắn đứng cùng Lenin chống Zinoviev, Kamenev và khởi nghĩa vũ trang.

Ngay cả các đảng viên khi đó cũng biết đến câu chuyện đảo chính ít nhiều, các tiết lộ gây ra cơn chấn động. Họ đã bắt đầu thói quen tôn sùng các lãnh đạo của mình, và bỗng nhiên bắt đầu tự phát tán những điều khủng khiếp. Chính điều đó làm quyền uy lãnh đạo bị xói mòn nghiêm trọng.

c. Tổng bí thư tập hợp lực lượng

Stalin gặp Trotsky khá sớm, lần đầu tiên là năm 1905 tại Hội nghị Tammerforssky. Ông biết thừa sắc dân Do Thái này là như thế nào. Ông biết đất Nga không phải là quê hương của Trotsky, hắn ta thích sống ở Na-uy, Mexico, America, Canada hơn ở Nga. Bản tính hài hước nên cũng sớm ông hay bông đùa về “anh chàng Do Thái” nhỏ bé bừa bãi trong đảng. Hai bên không ưa gì nhau ngay từ đầu. Nhưng Stalin không phải là người ưa phân biệt chủng tộc. Những người đồng chí tận tâm kề vai sát cánh với ông từ đầu đến cuối có cả người Nga như Molotov, người Gruzia như Ordzhonikidze, người Armenia như Mikoyan và người Do Thái như Kaganovich. Ông coi đồng chí là đồng chí hướng, một lòng vì nước Nga, dân tộc không phải là vấn đề. Đó cũng là một phần tính cách làm cho ông sớm tập hợp được đội ngũ của mình.

Stalin đứng ở vị trí khá đặc biệt, ông hầu như không tham gia vào các cuộc đấu đá tranh giành ảnh hưởng. Ông cũng không để bụng thù dai bất cứ ai. Tháng 3 năm 1917, ông nhận thấy Chính phủ lâm thời có thể là có ích, nên đã đứng ra bênh vực và bảo vệ, ghi nhận khả năng hỗ trợ họ, điều đó có nghĩa là có khả năng không cần đến cuộc Cách mạng tháng 10. Tuy nhiên, điều đó cuối cùng đã không xảy ra. “Stalin đã tránh thoát những cú đánh hiểm nghèo vào uy tín của mình. Kết hợp tính cứng rắn và ôn hòa thể hiện trong quá trình tranh luận chỉ càng làm tăng uy tín của Stalin. (Юрий Емельянов "Троцкий. Мифы и личность")

Nhờ đứng ngoài các cuộc tranh giành phe phái, uy thế và lực lượng Stalin dựa vào bộ máy đảng nhờ thế vẫn được bảo toàn, mà không bị rơi rụng. Ông chú tâm vào trọng trách các bí thư tỉnh, thành và tổ chức đảng cơ sở. Thật ra, chính sự phụ thuộc của đoàn đại biểu vào các Đại hội CPSU, mà nhờ đó công việc tỉ mỉ với hoạt động địa phương đã tạo ra số đông lực lượng Stalin trong tương lai, cho phép đánh bại phe đối lập cánh tả.

Stalin tập trung lực lượng, mài dũa qua các cuộc đấu tranh, đồng thời ông và các đồng nghiệp hành động theo nguyên tắc "trong chiến tranh là trong chiến tranh". Đúng, chiến tranh cần tình báo và chống tình báo, tất cả các thông tin quan trọng đã được bộ máy an ninh thu thập cho Tổng bí thư cả từ cơ sở và từ cấp cao. Thời kỳ 1923-1927 đảng phát triển nhanh chóng, qui mô tổ chức cơ sở tăng gấp đôi, khiến phe cánh Trotsky đụng phải cản trở.

Có chỗ đứng cơ sở, năm 1924 Stalin, bắt đầu công kích rõ nét vào luận điệu “độc tài đảng” và được tất cả các lãnh đạo đảng ủng hộ. Stalin tuyên bố không có độc tài trong đảng và độc đoán trong tầng lớp lao động. Còn Đại hội XIV tháng 12 năm 1925, trong báo cáo ông nhấn mạnh: “đảng không đồng nhất với nhà nước", và "Bộ chính trị là tổ chức cao nhất – không phải của nhà nước, mà của đảng". Đó là bước đầu tiên giảm nhẹ thượng tầng cầm quyền của đảng (ПАРТОКРАТИЯ - Правящая партийная верхушка). Đúng như sau khi đánh bại cánh tả, là nỗ lực cải cách đảng.

Tháng 12 năm 1927, tại phiên họp toàn thể Ban chấp hành TW sau Đại hội XV, Stalin đề nghị bỏ chức vụ Tổng bí thư ông đang giữ. Ông nói: “Nếu như Lenin đi đến chỗ cần thiết đưa ra vấn đề thành lập qui chế tổng bí thư, thì tôi nghĩ, nó phải dựa vào những điều kiện đặc biệt nào đấy, mà chúng xuất hiện sau Đại hội X, khi nội bộ đảng được dựng lên ít nhiều đã mạnh và phe đối lập có tổ chức. Nhưng bây giờ các điều kiện này đã không còn trong đảng, bởi lẽ phe đối lập đã bị vỡ tan tành. Do đó cần phải đi đến chỗ hủy bỏ qui chế này…” Đồng thời Stalin đề cử mình làm chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân, điều này chỉ rõ trung tâm sức mạnh chính trị cần phải ở đâu. Nhưng tiếc là các đại biểu không ủng hộ đề xuất này của Stalin.

d. Trotsky bày vẽ nửa vời ra sao

Zinoviev và Kamenev phủ nhận "tư tưởng dân tộc hẹp hòi" là rất gần với Trotsky hơn là với Stalin và chủ bút tờ báo "Pravda" Nikolai Bukharin. Nhưng Trotsky ban đầu kìm chế liên minh với cả 2 bên. Hắn ta hy vọng 2 phía sẽ tự làm suy yếu lẫn nhau và hắn, chờ đúng thời điểm để bước ra làm trọng tài.

Trotsky đã từng có lần liên minh với Zinoviev và Kamenev, nhưng quả thật hắn đã phải chịu đau đớn khổ sở trước. Năm 1924, Zinoviev thậm chí đề nghị bắt Trotsky, còn yêu sách đòi loại bỏ “con quỉ” Trotsky ra khỏi đảng, thì Zinoviev đòi hỏi hầu như thường xuyên. Stalin lại cho rằng cần nâng đỡ đảng phái liberal, bởi họ căm phẫn phản đối chống lại các biện pháp đàn áp của Trotsky.

Và cuối cùng thì, không thể bỏ qua điều này, hắn đã có những đúc kết sai lầm tai hại về vị Tổng bí thư ôn hòa mềm mỏng. Thật hài hước, trong phe cánh của Trotsky thậm chí có nhiều người ủng hộ Stalin thật tình – mà trong thành phần đó, là như quan điểm của Karl Radek. Radek về sau ăn năn hối hận vì đã theo Trotsky, ông ta được trọng vọng và trở thành lãnh đạo Cục ngoại giao của Ban chấp hành TW, Karl Radek đã có rất nhiều cố gắng để thiết lập mối quan hệ hữu nghị với nước Đức những năm 1930.

Bên cạnh nguy cơ chiến tranh với nước Đức, Stalin biết hiểm họa thực sự đe dọa nhà nước Xô Viết non trẻ là từ hàng ngũ cán bộ cũ. Các đồng chí Bolsheviks sau Cách mạng tháng 10 đã chẳng còn biết làm gì hơn. Cuộc đời họ đã quen với bắn giết và cướp bóc, họ không có kỹ năng hay được đào tạo để xây dựng kiến thiết. Khi không có kẻ thù chung, thì Zinoviev và Kamenev chống Trotsky, Bukharin chống Zinovyev và Kamenev trong cuộc đấu đá loạn đả. Trotsky dù có không muốn cũng bị lôi vào cuộc. Trotsky đã mắc phải nhầm lẫn tai hại là từ thái độ đối với nhà cánh tả Zinoviev. Không được 2 bí thư các thành phố lớn nhất Mat-xcơ-va và Leningrad ủng hộ - phe cánh Trotsky mất chỗ dựa trong đảng, thiếu sự giúp đỡ của Trotsky - Zinoviev và Kamenev ở vào thế vô cùng khó khăn và không chống chọi nổi áp lực tổ chức nặng nề của Stalin. Tại Đại hội CPSU thứ XIV - 1925, tất cả các đại biểu chống lại họ, có lẽ chỉ trừ những người đến từ Leningrad. Kết quả là các thủ lĩnh phe “đối lập mới” đã đánh mất vị thế lãnh đạo của mình.

Đến đây thì Trotsky hiểu ra, hắn sẽ chẳng thành công với vai trò trọng tài. Thế là hắn lại tìm cách kết thân với Zinoviev và Kamenev. Điều đó kết thúc bằng việc thành lập liên minh cánh tả hùng mạnh. Chính liên minh này đưa ra chương trình siêu-công nghiệp dựa dẫm vào nước ngoài để tạo ra “bước đại nhảy vọt”. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Phe đối lập cánh tả, trước hết là chống "tư tưởng dân tộc hẹp hòi”, làm đất nước bị “cô lập”. Theo phe đối lập cánh tả, Xô Viết phải ủng hộ toàn diện phong trào cách mạng thế giới ở các nước khác, nhưng đồng thời phải gia nhập nền kinh tế thế giới (tư bản). Vì thế, kế hoạch công nghiệp hóa của Trotsky với chủ trương nhập khẩu dài hạn và tích cực vay mượn từ phương tây được phe này ủng hộ. Điều đó rõ ràng, nó làm Xô Viết phụ thuộc phần lớn vào quyền lực phương tây. Còn “ủng hộ cách mạng thế giới” cũng là cách để phương tây đặt áp lực lên hàng ngũ mang tinh thần dân tộc các quốc gia Thế giới thứ 3 và các “yếu tố dân tộc” của họ. Phe đối lập cánh tả sẵn sàng làm lao công cho các ông chủ phương tây? Đúng như vậy, bất chấp lối diễn đạt cách mạng của họ, đó là thực tế quá rõ ràng. Công nghiệp hóa của Stalin hoàn toàn ngược lại, hạn chế nhập khẩu, tận dụng chuyên gia nước ngoài, sử dụng nhân công lao động cưỡng bức (Gulag) xây dựng cơ sở hạ tầng – như sau này, hàng ngàn công trình đường sắt, cầu cống, đường giao thông, mỏ khoáng sản là do lao động khổ sai thực hiện, họ được trả lương, nhưng ở mức thấp hơn lao động thông thường.

Và như phân tích đã dẫn của nhà sử học Nikolai Starikov, "Кто заставил Гитлера напасть на Сталина?": “Phe đối lập đã soạn ra các chương trình khác với đường lối của Stalin ở vào một thời điểm khác. Kết hợp chúng lại chỉ đem đến một điều duy nhất: Chấp nhận các chương trình như thế thì đảng và đất nước rất nhanh chóng chẳng còn lại gì. Những lời lẽ đẹp đẽ, ví dụ, "Chương trình hành động 83 - платформа 83-х"… đối chiếu ngày tháng Trotsky đã soạn thảo là khi nào? Thì thấy là tháng 5 năm 1927. Ngày 27 tháng 5 năm 1927, nước Anh hủy bỏ quan hệ ngoại giao với Xô Viết! Liệu có tin vào sự tình cờ như thế không? … Nghiên cứu của chúng tôi đã chỉ ra thực tế quan trọng là quan hệ ngoại giao đã sớm bị đứt đoạn: từ chỗ công nhận Xô Viết tháng 2 năm 1924, tháng 5-1927 đã không còn muốn biết hơn nữa. Tại sao? Bởi vì chiến thắng của Stalin trước Trotsky đã trở nên rõ ràng và nước Anh không do dự rõ ràng đã biểu dương phe đối lập của mình. Ẩn ý rất rõ: muốn chiếm thế thượng phong trước đường lối Stalin đến cùng – những hậu quả bi thảm sau này đối với đất nước Xô Viết."

Đó là gì? Trotskyism không thắng ở Nga thì thành công ở Đức, nơi có đông đảo đồng bào đồng chí Trotsky hơn. Gánh nặng nợ nần WW-I và tái thiết phục dựng nước Đức được các tài phiệt quốc tế giúp đỡ tận tình, thể chế bù nhìn liberal dựng lên sau WW-I quan liêu tham nhũng khủng khiếp, lao động bị bóc lột nặng nề căm hận đến tận xương tủy. Một môi trường không còn gì tốt hơn để chủ nghĩa phục quốc phát xít Hitle nổi lên… Đám lửa chiến tranh WW-II đã được nhen nhóm từ rất sớm.

Có rất nhiều thứ mà khi nói đến, phe liberal và các nhà dân chủ ngày nay sẽ im lặng. Thực sự, kể từ sau WW-I, Đức đã áp dụng mô hình kinh tế Công nghiệp hóa kiểu như Trotsky, nhận khoản đầu tư và vay nợ khổng lồ từ phương tây, hàng trăm nhà máy qui mô lớn do Anh-Mỹ xây dựng, còn xăng dầu cho đến tận WW-II vẫn do phương tây cung cấp. Đáp lại phe Lenin thân Đức, Trotsky cũng đã sớm tìm đến liên minh với Đức, phe mà hắn chọn là Dân tộc chủ nghĩa Đức, tiền thân của phát-xít sau này. Năm 1934, đích thân Hitle lệnh ban tặng Do Thái Trotsky danh hiệu “Người Aryan Danh giá”.

Nhưng năm 1927, Stalin đã nắm chắc đảng, tuyên truyền cổ động gột rửa đầu óc đảng viên và quần chúng trước nạn bè phái đối lập cánh tả. Đường lối độc lập và mang tinh thần dân tộc Stalin được số đông đảng viên và quần chúng ủng hộ. Liên minh đối lập cánh tả trước cái chết đã lên cơn giãy giụa tuyệt vọng.

e. Cuộc cách mạng thất bại

Thất bại và mất mát trong bầu cử đảng, Trotsky và phe cánh không chịu từ chức. Bọn chúng chuẩn bị những hành động liều lĩnh – huy động quần chúng biểu tình và lật đổ, những tờ báo in trộm được phát tán ở thủ đô và các thành phố, kế hoạch biểu tình chiếm đường phố nhân kỷ niệm 10 năm Cách mạng tháng 10 vào 1927 được tổ chức. Trotsky đã bố trí sẵn các nhóm hoạt động trẻ chiếm đường phố. Hắn có cả đoàn tàu hỏa bọc thép để chở các nhóm binh lính trung thành, một trong số đó là sư đoàn trưởng Dmitri Schmidt – kẻ ngay trước lễ kỷ niệm đã công khai đe dọa trừng trị Tổng bí thư Stalin bằng vũ lực.

Stalin cũng đã sẵn sàng, đội quân của ông lập chốt gác trên các ngả đường, an ninh đề cao cảnh giác. Lực lượng trẻ-sinh viên của ông tổ chức thành các đội xung kích, các nhóm trẻ cơ động này sẵn sàng sẵn sàng lao vào đám đông biểu tình của Trotsky, làm rối loạn hàng ngũ cánh tả. Hành động này được đặt dưới sự chỉ huy của thư ký Georgy Malenkov, thật thú vị là ông ta lại được giao trách nhiệm này, và khi không lập được công trạng gì nên đã phải thay bằng người khác. Còn Boris Shaposhnikov, chỉ huy quân sự quân khu Mat-xcơ-va, điều động xe bọc thép về thành phố, phòng sẵn nguy cơ binh biến Trotsky, thì sẽ chặn các ngả đường.

Ngày 7 tháng 10, Trotsky đến thủ đô bằng xe hơi, hắn sẽ phát biểu trước đám đông biểu tình. Hắn đã cố để phát biểu trước đám đông quần chúng từ ban công khách sạn "National", nhưng dự định của hắn đã bị phá hoại đầy bạo lực, đám đông tụ tập biểu tình bị giải tán. Kế hoạch tiếm quyền đã bị phá hỏng. Số phận Trotsky và phe cánh đã bị định đoạt. Sau thất bại bầu cử và những huyên náo ồn ào, những âm mưu biểu tình bạo loạn – đó là những nỗ lực cuối cùng trước cái chết, tháng 12-1927 cả bọn bị khai trừ trong Đại hội đảng XV.

Năm 1917, khi Trotsky cùng các đạo hữu khắp thế giới đổ vào Nga làm cách mạng, hắn ta tuyên bố:

“Nước Nga – là cành củi, mà chúng ta ném vào đống lửa cách mạng thế giới;
Россия - это хворост, который мы бросим в костер мировой революции”.

Năm 1924, trong tang lễ Lenin, Trotsky tuyên bố:

“Trên đống đổ nát tang lễ nước Nga chúng ta trở thành lực lượng đến mức, trước nó cả thế giới phải quì gối;
На погребальных обломках России мы станем такой силой, перед которой весь мир опустится на колени”.

Năm 1927, Trotsky và đồng bọn bị loại bỏ, từ đó bị trục xuất và vĩnh viễn cuộc đời lưu vong.

Những gì xảy ra ở Nga ngày nay - cánh tả, phe đối lập, liberals, biểu tình “Đầm lầy” chống Putin, có bóng dáng xưa cũ cách đây gần một thế kỷ. Người ta nói lịch sử hay lặp lại, nhưng đúng hơn thì có những thế lực chưa bao giờ chịu từ bỏ xoay vần bánh xe lịch sử theo cách hoàn toàn xưa cũ.

Phần
chính tham khảo tại: Конец левой оппозиции (Как Сталин Троцкого переиграл)
http://www.warandpeace.ru/ru/reports/view/78709/

Stalin tầm thường đã đả bại các thiên tài cách mạng thế giới Lenin với Trotsky như thế nào




90 năm trước (1936), Iosif Vissarionovich đã được bầu làm TBT đảng CS toàn liên minh Xô Viết (VKP).

Ở vị trí cao nhất này, vào thời điểm có 1 số yếu tố kỹ thuật, khiến đảng và đất nước bị bẻ bánh lái bởi những kẻ hoàn toàn khác. Và trong giấc mơ ướt át, họ không thấy vị tổng bí thư sẽ sớm làm 1 cuộc cách mạng thay máu đảng và dẫn dắt nước Nga đi theo con đường khác. Tuyệt đối khác với con đường Lenin và các thuộc hạ đã lên kế hoạch.

Stalin đã làm điều gì lúc đó? Tôi hỏi ông Giám đốc TT nghiên cứu của Viện xã hội học Moskva, Andrey FURSOV:

Fursov: - Ngay sau CMT10, việc kiểm soát đảng của các tổ chức công nhân tập trung trong tay Yankel Sverdlov – 1 kẻ rất có tài tổ chức và móc nối: chính trị, tội phạm, tài chính-kinh tế nước ngoài. Trong nửa đầu 1918, trên thực tế hắn đã lãnh đạo Xô viết Nga. Đã có 3 sự kiện liên quan trong mùa hè năm đó: các cuộc nổi loạn của đảng cánh tả dân chủ xã hội, hành quyết gia đình Sa Hoàng Romanov ở Yekaterinburg và ám sát Lenin. Điều này có nghĩa là cuộc đấu sống còn đã bắt đầu ở hàng ngũ Bolsheviks cao cấp. Nhưng Lenin đã thoát hiểm và đầu 1919, Sverdlov đã chết.

ĐẦU BẾP KOBA CAY ĐỘC

Koba là biệt danh của Stalin, có nghĩa gần như linh dương núi.

- Năm 1934! Có những đồn đại khác nhau về cái chết yểu của con quỷ cách mạng độc ác.

- Rõ ràng, cái chết này (của Sverdlov) giải quyết được 1 số vấn đề, nhưng nó tạo ra vấn đề khác – nhu cầu nảy sinh trong tổ chức bộ máy hàng đầu của đảng. Ở vị trí này đã thử 1 số người khác nhau, kể cả Molotov, nhưng không có kết quả, như với Sverdlov. Tình hình lúc đó đòi hỏi 1 người sắc bén hơn nắm trọng trách cao. Nội chiến kết thúc, cái phép đặt tên NEP (tân kinh tế) khởi động, tư tưởng bè phái bị cấm trong VKP – cần có ai đó thực hiện các thủ tục hàng ngày. Các thành viên BCT cần 1 thư ký đảng, cần cử ra tổng bí thư, vị trí mà họ cho là không xứng đáng (vì thực sự chỉ là thư ký của họ). Họ là những kẻ có trí thức, các chiến lược gia của cách mạng thế giới, các nhà kiến tạo lịch sử tầm cỡ toàn cầu. Vì thế cách thức hoạt động đảng ở mức độ 1 đất nước riêng lẻ - gần như là làm nhục họ. Họ quyết định chọn…

- Chọn 1 người tầm thường?

- Cần phải nói thế này: Kẻ tầm thường (như về sau Trotsky gọi Stalin là "kẻ tầm thường mưu trí"), không có nhiều chiến công. Nhưng lại có thể làm 1 con ngựa thồ! Các ủy viên BCT, ngoại trừ Lenin trong thực tế đã sa lầy. Họ đã lôi Stalin ra để giao bất cứ công việc nào. Lenin khi phê chuẩn việc này đã cười, ông ta lưu ý rằng vị đầu bếp này sẽ sửa soạn món ăn cay độc. Ô! Ilyich đã đúng!

Ông ta chỉ không đoán được Koba sẽ dọn món cay độc này vào lúc nào, và đến thập kỷ 1930, toàn bộ đội “Cận vệ Lenin” đã phải ăn nó – khi với vai trò TBT, Stalin đã tập trung được hầu hết quyền lực vào tay, biến nó thành thứ vũ khí chết chóc. Không quá nửa năm, Stalin nhận ra có thể kiểm soát 1 phần không nhỏ các thành viên đảng và có khả năng có được sức mạnh đảng. Các thành viên đảng cũng hiểu, việc bổ nhiệm và đề bạt của họ phụ thuộc vào vị tổng thư ký. Còn Lenin mất nửa năm để nhận ra, rất nhiều chỉ thị của mình đã không được thi hành, rất nhiều mệnh lệnh đã bị cản trở ở đâu đó hay mất hút ở đâu đó trong mê cung bộ máy quan liêu. Ilyich vội vã nhảy vào chiến đấu chống cỗ máy đảng.

- Viết bài báo "Chúng ta tái tổ chức Rabkrin (chính phủ) như thế nào" (Как нам реорганизовать Рабкрин), Lenin đề nghị mở rộng mạnh mẽ cơ cấu Ban chấp hành TW, lập ra ủy ban đặc biệt của Ban chấp hành TW để đấu tranh với nạn quan liêu chủ nghĩa... Nhưng điều này không giúp Lenin bóp ghẹt mầm mống quan liêu như con quái vật nhiều đầu Hydra.

- Người cầm lái đã không hiểu, đảng VKP đã không còn là của ông ta, nhưng cũng chẳng phải của Stalin – và ở mức độ đáng kể hơn là bộ máy công chức. Đúng, họ quá kinh khủng (các thuộc hạ của Lenin) trước nhân dân Nga và đời sống Nga. Cầm quyền nước Nga – không phải là để tế thần cho cách mạng thế giới. Lenin đã không đủ sức để chiến đấu chống lại quan liêu, nhưng 1 lần ông ta đã có thể thắng nó – tiến trình của 1 hế thống lớn phức tạp là không thể đảo ngược (những năm 1940-1950, Stalin lại phải đương đầu với cái bánh xe này).

Như thế, vào thời điểm nào đó, Lenin đã húc đầu vào thành lũy trong phép thử nghiệm. Ông ta cũng không thể nói như thế về chế độ Sa Hoàng với giới trẻ bạo động nữa: "Thành lũy – đã mục nát, hãy thúc đẩy – nó sẽ sụp đổ!" Lúc đấy, ông ta không hiểu, thời của đảng chuyên nghiệp cách mạng đã qua. Đã đến thời của cỗ máy quyền lực với hạt nhân được cấu trúc bằng các huân chương tinh thần quân nhân. Ngay cả các đồng sự của Lenin cũng không hiểu, họ tin bổ nhiệm Stalin vào vị trí tổng bí thư thì họ cũng có thể loại bỏ Stalin ra khỏi môi trường chính trị. Thật khổ hạnh! Họ không thể nghĩ rằng, trong chính sách hệ thống Xô viết lại có vị trí có quyền lực. Còn Stalin lại thích hợp với nhiệm vụ kiến tạo quyền lực này, còn họ với môi trường chính trị của họ thì không!

- Ai trong các thành viên BCT đã đề xuất điều này (Stalin)?

- Về hình thức thì là quyết định tập thể, nhưng ý cuối cùng quyết định là của Lenin.

- Họ đã đề xuất trên cái cổ mình!

- Đúng nghĩa đấy. Tuy nhiên theo logic phát triển hệ thống lớn, Nga là hệ thống lớn, vị trí tổng bí thư VKP (bolsheviks) theo cách này hay cách khác phải được đề đạt bởi các chính trị gia và chiến lược gia. Đương nhiên, đề bạt Stalin vào vai trò lớn đã vấp phải sự thù địch, ít nhất là liên quan đến Trotsky, còn các thành viên khác trong BCT không coi (Stalin) là kẻ có đủ phẩm chất để tranh đấu giành vương miện Lenin.

- Đó là nhà tổ chức Sverdlov đã không chết!

- Các đối thủ chính lúc đó - Trotsky và Zinovyev, "Grishka thứ 3 trong lịch sử Nga". Hãy nhớ rằng tam hùng đầu tiên (1923-1925) đã đấu với Trotsky, còn Stalin cũng đã là bí thư và làm đối tác đàn em của Zinovyev và Kamenev. Tam hùng thứ 2 (1925-1928): Bukharin, Stalin và Rykov – chống "đối lập cánh ta" do Trotsky cầm đầu, và Bukharin làm chiến lược gia. Theo tập tục của VKP, nhà tư tưởng, nhà lý luận được coi là lãnh đạo. Stalin, mặc dù đã xuất bản “Các vấn đề của chủ nghĩa Lenin”, nhưng đến tận cuối thập kỷ 1920 vẫn không được coi là như vậy. Một lần, thực sự tổng bí thư đã bị 1 tay Bolshevik già Osinsky bắt câm miệng tại 1 cuộc họp: "Koba, hãy ngồi xuống, ông không phải nhà lý luận".

THAY ĐỔI LỚN

- Tuy nhiên, Koba đã ghi điểm trên sàn đấu khác quan trọng hơn. Ông sửa soạn "bước ngoặt-1", như chúng ta gọi theo Stalin, năm 1929 chuyển đổi tập thể hóa. Điều quan trọng hơn đã từng xảy ra trên thế giới, không chỉ ở Nga. Nó đã bắt đầu từ 1926-1927, thời kỳ này Stalin và các cộng sự đã có bước chuyển biến lịch sử từ bđường lối "cách mạng thế giới" sang "thiết lập CNXH ở 1 đất nước". Điều này có nghĩa là rời khỏi đường lối Marx - Lenin - Trotsky, nhưng hoàn toàn phù hợp với sự phát triển nước Nga như 1 hệ thống lớn. Vai trò của dự án "cách mạng thế giới" mà trong đó, cả các diễn viên toàn cầu cánh tả, cả các nhà băng toàn cầu cánh hữu có lợi ích bị thay thế bằng dự án "đế chế đỏ" phù hợp với lợi ích nước Nga và người Nga. Như đã nói, dự án của Lenin là đem Nga làm vai trò cành củi khô để ném vào lò lửa cách mạng thế giới. Còn người Nga, đóng vai trò bia thịt đỡ đạn, hiến tế cho CNXH quốc tế, cho những kẻ mộng cộng hòa toàn địa cầu với thủ đô không chỉ ở Berlin, không chỉ ở New York. Dường như các con qudữ sẵn sàng hiến tế ngập xác người khắp đất Âu để làm vừa lợi ích của "Chúa tế nhẫn" chủ nhân cách mạng thế giới.

- Các nhà băng quốc tế có mặt ở đây sao?

- Trotsky chẳng cần lý do gì để nói rằng, các nhà cách mạng hiện ngồi ở Wall Street! Thành phố nhà băng-tài chính và Wall Street có kế hoạch làm thay đổi cách mạng thế giới của họ - toàn cầu hóa tư bản – Nga và người Nga có vị trí đáng thèm khát làm vật phụ thuộc cung cấp tài nguyên thô.

Biến cách mạng thế giới thành đế chế đỏ là Stalin đã ném thách thức vào giới toàn cầu hóa –cánh tả ("Cận vệ Lenin", Trotskyists, và nhiều diễn viên), và cánh hữu (tư bản tài phiệt quốc tế, cấu trúc điều khiển quốc tế - “sân sau”). Điển hình là trong 1 cuộc tranh cãi của các đồng sự chống Koba, Zinovyev đã bảo vệ Stalin với vai trò tổng bí thư VKP, như biết, Zinovyev đã gây ra sự bực bội và bị đòi tước bỏ chức vụ ủy viên. Zinovyev đã giữ chức vụ cao trong cơ cấu CS cánh tả quốc tế, tổ chức này có quan hệ với VKP. Stalin đã phá vỡ cấu trúc này. Thời điểm sự thực nổi lên là khi trấn áp cuộc đảo chính 1927, dịp kỷ niệm 10 năm CMT10 và sinh nhật Trotsky (hắn sinh đúng 7-11!), đó là trang còn ít nói đến trong lịch sử Nga. Chính biến đã không thành còn làm cho Stalin dần dần càng tăng cường thành phần mang tính dân tộc trong đảng và bộ máy. Nhưng ông chỉ thực hiện bước quyết định sau khi hoàn thành tập thể hóa và bắt đầu công nghiệp hóa. Biểu hiện rõ ràng nhất của các bước đi này có thể thấy ở việc CHẤM DỨT KỶ NIỆM CMT10 ngày 7-11 NHƯ NGÀY LỄ ĐẦU TIÊN CỦA CÁCH MẠNG THẾ GIỚI.

- Ngày kỷ niệm này là cái gì thế?

- À. Sau này, nó là ngày CMT10 mà không là ngày CM thế giới, nhưng ngày lễ Xô Viết vẫn có giá trị quốc tế. Năm 1936 thuật ngữ “lòng yêu nước Xô viết” lần đầu tiên được nghe thấy.

KẾT LIỄU CÁCH MẠNG THẾ GIỚI

- Tuy nhiên giữa 1927 và 1936 vẫn còn các sự kiện quan trọng khác.

- Dĩ nhiên. Năm 1929 là trọng đại của thập kỷ 1920 và là sự kiện quan trọng nhất thế kỷ XX. Trotsky bị trục xuất khỏi Liên Xô! Điều này kết liễu dự án “cách mạng thế giới”. Bây giờ chủ nhân của World Game phải có chiến lược khác - World War sẽ trực tiếp giải quyết 1 số vấn đề: phá hủy LX, tiêu diệt lần cuối cùng kẻ bại trận WW-I, nước Đức. Cùng lúc tiêu diệt các quốc gia dân tộc châu Âu, biến nó thành 1 nhà nước bao trùm cả châu Âu, 1 châu Âu đơn nhất, 1 liên minh EU.

- EU, tôi không nghe nhầm chứ?

- Chính nó đấy! phiên bản EU đầu tiên là của Hitler. Hắn nhìn chung đã từng làm được rất nhiều thứ để định hình cái mà sau khi Đế chế thứ 3 (Third Reich) bị đánh bại, thì người ta gọi là EU, nhà nước Israel, etc. Hắn ta đã hiện thực hóa chiến lược hủy diệt toàn cầu của giới nhà băng và giới công nghiệp đặt ra cho nước Đức, nói chính xác hơn, từ 1929 chúng đã bắt đầu tích cực đưa Hitler lên nắm quyền. Tuy nhiên, giữa chúng đã không có thỏa thuận. Cùng chịu khủng hoảng kinh tế thế giới 1929, các nhà băng Anh và Mỹ đã gây chiến lẫn nhau.

Thời kỳ 1929-1931, giám đốc NHTW Anh quốc là Montague Norman, kẻ có trọng trách lịch sử lớn bằng cả Churchill, Roosevelt, Hitler và Mussolini gộp lại. Montague đóng cửa thị trường nước Anh (chiếm 25% thị trường quốc tế) với thế giới. Việc làm đầu tiên này của Norman giáng đòn nặng vào công nghiệp Mỹ. Người Mỹ chẳng còn lại gì buộc phải đầu tư vào LX và Đức. Mặt khác, 2 nước này đã giúp Mỹ lĩnh vực kinh tế-quân sự qua lại lẫn nhau để giải quyết vấn đề của họ trong khi đang đấu nhau đến chết. Thứ hai, Mỹ buộc phải đứng đầu thế chiến mới: “chính sách mới” của Roosevelt đã tạo ra nhiều vấn đề hơn là giải quyết chúng. Thế chiến II là lối thoát duy nhất. Dĩ nhiên, ngoại trừ thay đổi sâu rộng xã hội như người có thể làm và là đối thủ cạnh tranh hàng đầu của Roosevelt - nghị sĩ nổi tiếng Hughie Long. Nhưng Hughie Long đã bị bắn chết, điều này đã xảy ra – nghĩa là chỉ còn WW-II.

Tuy nhiên Stalin đã tận dụng sự đối nghịch giữa Đức và Anglo-Saxons, giữa Anh và Mỹ, giữa Rothschild và Rokerfeller, cho đến cuối thập kỷ 1930 để tiến hành công nghiệp hóa, cũng là để chuẩn bị cho chiến tranh, ông còn phải tận dụng thêm cơ hội hòa hoãn 2 năm nữa bằng hiệp định hòa bình Xô-Đức 1939.

- Thế là Stalin đã đi con đường thiết lập "đế chế đỏ", "CNXH trên 1 đất nước riêng rẽ có được" – ý nguyện cá nhân thầm lặng của ông ấy là trở thành chủ nhân nước Nga hay là phù hợp khách quan.

- Tính phù hợp khách quan và tính tất yếu là đồng thời. Thế giới thập kỷ 1920 không đủ mạnh để áp đặt ý chí của họ cho Nga. Cần phải hiểu biết cặn kẽ: cuộc cách mạng ở chúng ta diễn ra qua 2 pha. Cấp độ đầu có thể gọi là CNXH-quốc tế (1917–1927/29); cấp độ sau - CNXH-đế chế, hoặc kém chính xác hơn là bolshevik dân tộc (1927/29–1939). Mục đích của pha đầu là cách mạng XHCN thế giới mà sân sau nước Nga chỉ là bắt đầu; những người hùng của nó là các nhà XHCN quốc tế, các cận vệ của “các giáo chủ cách mạng thế giới” Lenin và Trotsky. Mục tiêu của pha 2 – chính quyền XHCN CCCP, cũng là giai đoạn XHCN trong lịch sử Nga hàng ngàn năm. Sự chuyển đổi từ pha 1 sang 2 là chiến thắng mang dấu ấn của đội ngũ Stalin trước tả khuynh và hữu khuynh (của quân chủ trước toàn cầu hóa), bước đầu công nghiệp hóa (thay đổi vai trò của LX trong quân đoàn lao động quốc tế thì các nhà cách mạng thế giới chẳng có ý tưởng nào) và tập thể hóa (mà nhiệm vụ chính, bên cạnh những điều khác, là biến nông dân thành công dân của đất nước). Đây là 3 nguồn, 3 thành phần của sự “chuyển pha”.

Điều này là có thể bởi LX là 1 hệ thống-đất nước quá lớn để có thể bị tước đi dấu vết phát triển lịch sử. Bên cạnh đó, những năm 1920, nó đã được dựng dậy khi tất cả đang yếu ớt. Đó không phải là xã hội băng hoại thập kỷ 1980 được lãnh đạo bởi kẻ hèn nhát, tham lam và ngu xuẩn. Phương tây, thế giới tư bản các thập kỷ 1920-30 không đơn nhất và không thể ném tất cả lực lượng ra chống lại LX, như chúng đã làm thập kỷ 1980. Ít nhất, Stalin đã có thể đóng vai trò trong cảnh đối nghịch giữa các con thú ăn thịt phương tây. “Chuyển pha” là không thể nếu Stalin và các cộng sự không thể hiện lợi ích cho bộ máy đảng – thành tố sống còn của hệ thống Xô viết. Sau thất bại 1923, niềm hy vọng cách mạng ở Đức vào cách mạng thế giới đã phai nhạt. Có thể làm cái gì trong bối cảnh như thể với bộ máy đảng? Thu nhặt đồ đạc và lũ lượt ra đi? Thế đi đâu? Hay dựa vào cái sừng (Koba) và xây dựng CNXH không có cách mạng thế giới? Stalin đề nghị chính điều này. Như thế là trùng hợp với mối quan tâm của Stalin: bộ máy đảng, nước Nga lịch sử và nhân dân Nga lịch sử (lịch sử ở đây nghĩa là sự tồn tại không chỉ hiện tại, mà còn là quá khứ và tương lai). Thế là Stalin xoay chuyển, "bước ngoặt-1" gây ra “bước ngoặt-2” và các bước tiếp theo cần thiết, hợp quy luật. Stalin vừa trở thành vũ khí vừa là nhà kiến tạo, không vô cớ khi ông ưa thích nói cần phải bám chắc các qui luật lịch sử. "Bước ngoặt-1" đã bẻ gãy trò chơi của những kẻ toàn cầu hóa, làm trật bánh lịch sử Nga 1917-1927/29 và từ đó chấn chính lại nó. Chính vì điều này, hình ảnh nghịch lý của ông bị ghét bỏ cả ở phe tả lẫn phe hữu.

GHÉT BÁC JOE


- Cho đến tận nay? Vấn đề vẫn giống như những ngày đã qua!

- Cho đến nay. Tuy nhiên, thù ghét Stalin hiện nay ở phương tây và “đội quân thứ 5” phương tây hóa ở Nga mang 1 sắc thái quan trọng. Nó cũng liên quan đến kế hoạch và mục tiêu dự định tái cấu trúc thế giới hiện tại của các bề trên toàn cầu hóa. Hãy chú ý: ở phương tây, cụ thể hơn ở châu Âu những năm gần đây, diễn ra quá trình làm mềm thái độ đối với Hitler, phát xít và Third Reich, đồng thời với phát triển quá trình biến Stalin, LX và CS Xô viết thành quỷ dữ. Chúng mưu toan biến LX thành kẻ có tội lỗi chiến tranh cũng như Third Reich (trong khi Anh-Mỹ mới chính là kẻ phải chịu trách nhiệm châm ngòi WW-2); CS Xô viết bị diễn dịch giống với tội phạm hơn là nạn nhân, hơn là CHXH dân tộc.

- Thực tế nằm ở đâu?

- Năm 2004, Liên Hiệp Quốc thông qua nghị quyết không chấp nhận các hình thức cổ vũ phân biệt chủng tộc, bài ngoại và trong những điều khác là lên án chủ nghĩa phát xít và nỗ lực vinh danh chúng. Hàng năm, ĐHĐ LHQ phê chuẩn các nghị quyết bằng bỏ phiếu đa số, Mỹ luôn luôn bỏ phiếu chống và các nước EU bỏ phiếu trắng. Năm 2011, 17/27 nước EU đã bỏ phiếu chống lại việc lên án chủ nghĩa phát xít! Hoàn toàn có những hệ quả tồi tệ. Ở các nước Baltic và ngay cả Ukraine, tôi không nói được về vinh danh phát xít thêm nữa.

- Còn thế giới văn minh tiến bộ đã không phản đối các cuộc diễu hành phát xít ở Baltic. Bây giờ đã rõ là tại sao.

- Năm 2011 ở Đức diễn ra cuộc triển lãm dành cho Hitler; tuyển tập các trích dẫn từ "Main Campf” được công bố. Một phần của tất cả những điều này có thể giải thích bởi cái nền quốc tế đã tạo ra và nuôi dường Đức phát xít. Nó có mọi cơ hội để thoát ra khỏi cuộc khủng hoảng toàn cầu mới, Reich mới – giấc mộng của QTCS 4 (thực sự là Fourth Reich) cũng đang theo đuổi hướng này. Tuy nhiên, tất cả không phải là điều chính.

- Là điều gì?

- Để trả lời câu hỏi này, hãy nhìn vào các kế hoạch không hề giấu diếm, không ngượng ngùng mà chóp bu tầng lớp tư bản toàn cầu đang thực hiện, giới bề trên toàn cầu hóa phương tây và bộ “666” triển khai. Đó là thiết lập TRẬT TỰ THẾ GIỚI MỚI-NWO để vị trí trên cùng kim tự tháp là nơi chiếm giữ của giới bề trên "tỷ phú vàng", chúng kiểm soát số đông quần chúng khi đã biến họ thành những con rô bốt sinh học. Chúng giảm mạnh dân số thế giới từ 50% đến 90% trong thế kỷ 21.

Chúng thay thế tôn giáo đơn thần, đầu tiên là Ki-tô giáo và các tư tưởng tiến bộ bằng các tín ngưỡng ma thuật và phù thủy, thuyết phiếm thần, tân tà đạo, đạo tự nhiên hoang dã.. Có nhớ gì không? Cũng chính phát xít lập mục tiêu như thế này, bây giờ chỉ không có sự tàn bạo Đức, mà ở dạng mềm mại hơn. Nhưng về bản chất là như nhau. "Ta có quyền giết hàng triệu chủng tộc hạ đẳng, những kẻ sinh ra như loài ăn bám" – đó là lý lẽ của Hitler. Ngày nay, tân Man-tuýt và tân tự do Darwin (tự do chủ nghĩa và phát xít) đã thay thế “chủng tộc hạ đẳng” bằng tầng lớp hạ đẳng trong cuộc “cách mạng tân tự do”. Hãy nhớ đặc điểm tân tà đạo, chống Ki-tô và sùng kính “nòi giống thượng đẳng” đến phi lý của chủ nghĩa phát xít trong cách tuyên truyền quần chúng không não của chúng. Tất cả những điều này đã được làm sống lại 1 cách chủ đích và được lên kế hoạch bởi giới bề trên tân tự do. Bên cạnh những nhà tư tưởng của chúng, vẫn còn rất nhiều cựu Trotskyists, những kẻ đã biến mình thành tân phát xít toàn cầu. Nó chỉ ra rằng Đế chế thứ 3 (Third Reich) là 1 phòng thí nghiệm độc đáo, nơi thử nghiệm các hình thức phát triển xã hi cùng cực, tàn bạo và các kiểu công nghệ cai trị khác có thể được ứng dụng trong tương lai để hủy diệt 1 phần lớn nhân loại.

Ai đã chống phát xít thành công, ai đã phá vỡ nó? Là Xô Viết dưới sự lãnh đạo của Stalin. Từ đây, chúng càng căm ghét ông, và sợ hãi. Chúng muốn bôi bẩn hình ảnh "uncle Joe". Điều này còn có mục đích khác: hạ thấp chủ nghĩa Stalin 1 cách giả tạo cho bằng Hitler, đồng nhất cả 2, giới toàn cầu hóa tân tự do cố để xóa nhòa vấn đề ngược lại, 1 mặt là che giấu khả năng thực sự của Stalin chống Hitler, mặt khác là che giấu sự thông đồng của chúng với phát xít.

- Tôi nghe ông, Andrey Ilyich, có phân tích xuất hiện từ thập kỷ 1990, Stalin đã chống toàn cầu hóa cánh tả, những kẻ muốn ném đất nước Nga vài lò lửa cách mạng thế giới, cũng thập kỷ 1990, giới toàn cầu hóa cánh hữu vội vàng biến nước Nga thành nguồn tài nguyên, nhiên liệu thô độc quyền toàn cầu. Và theo nhiều cách, chúng đã thành công.

- Stalin thập kỷ 1920 đã ngăn chặn chia rẽ LX thành 3 thành phần: hàng ngũ cai trị, giới an ninh và kinh tế ngầm trong LX với tư bản phương tây, cũng như thập kỷ 1980-90 thời Gorbachev và Yeltsin. Tuy nhiên, cả 2 Gorbachev và Yeltsin đều là con rối của các quyền lực trong và ngoài nước. Stalin chưa bao giờ là vậy. Cần phải hiểu rõ: chúng ta còn sống là nhờ vào nền tảng kỹ thuật, quân sự và sản phẩm dự trữ từ quá khứ, đầu tiên là vũ khí hạt nhân, tạo ra từ thời Stalin và ngay sau đó. Nếu không có chúng, đầu sỏ tư bản toàn cầu đã tuyên bố “Quyết định cuối cùng cho vấn đề Nga” từ lâu rồi. Những kẻ cố tìm kiếm lỗi lầm của Stalin phải nhớ lấy 2 điều: 1) Nếu không có các cơ sở hạt nhân của Stalin, thì những kẻ mà ngày nay chúng gọi là "đối tác" đã không bao giờ chịu ngồi xuống cùng 1 bàn mà đã xóa sổ chúng đơn giản như xóa 1 trang sách lịch sử - xóa vĩnh viễn; 2) Ăn và ỉa cùng 1 chỗ chỉ có loài lợn.


- Còn đàn áp thập kỷ 1930, chúng buộc tội gì Stalin trong đó?

- Đó là 1 chủ đề riêng biệt. Tôi sẽ nói ngắn thôi. Đầu tiên, chẳng có hàng chục triệu nạn nhân nào như viết trong sách bán tiểu thuyết "Quần đảo Gulag - Archipelago GULAG". Các nhà sử học Nga, Mỹ và những người khác đưa ra con số thấp hơn 4 triệu. Và đó là từ 1922 đến 1953. Stalin chỉ thực sự nắm quyền năm 1929, nên con số còn giảm nữa. Rõ ràng, mỗi 1 sinh mạng đều là vô giá, nhưng lịch sử là 1 tiến trình của quần chúng và nếu buộc phải so sánh Stalin với các chế độ khác, thì bắt được tay kẻ lừa dối ngay. Thứ hai, co rút cả lịch sử xã hội LX phức tạp trong thập kỷ 1930 vào cái gọi là "đàn áp Stalin", thì hoặc là ngu xuẩn, hoặc là dối trá độc ác. Trong thập kỷ 1930, cuộc nội chiến vẫn tiếp tục với pha nguội, và các “lãnh chúa vùng miền” là kẻ tổ chức chính các cuộc đàn áp tập thể.

- Bí thư thứ nhất của các cộng hòa, vùng, miền?

- Đúng, có những kẻ đầu đàn khủng bố. Chiến sĩ thi đua xuất sắc trong số họ là Khrushchev và Eykhe. "Đàn áp cấp dưới”, họ có mục đích giải quyết các vấn đề của mình. Còn "Đàn áp bên trên” của Stalin phần lớn đã được trả lời. Đó không phải là để bảo vệ Stalin, ông ấy không cần điều này. Đó là bảo vệ sự thật và đất nước chúng ta, khi như là 1 nhà sử học Nga và sĩ quan Xô viết, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ sự thật, chống lại dối trá, bịa đặt và xuyên tạc lịch sử và quăng bùn vào Tổ quốc.

Trong lịch sử đúng là có những lời buộc tội Stalin, nhưng đừng quên ông ấy sống trong thời đại nào. Những kẻ bài Stalin tô vẽ con số 7–8 triệu chết đói vì hậu quả tập thể hóa. Nhưng hiện nay ở Mỹ, qua tài liệu giải mật cho thấy thời kỳ đại suy thoái 1929-1933 ở Mỹ đã chết đói 5 triệu người. Cùng 1 thời kỳ! Đó là ở nước Mỹ giàu có, no đủ, không phải là nước Nga bị giày vò vì nội chiến và thế chiến. Có thú vị không khi những kẻ “tự do chủ nghĩa” của chúng ta lại muốn trình bày con số của Mỹ này?

KHÔNG CHO PHÉP NGA BỊ GIẪM NÁT!

- Và câu hỏi cuối cùng, Andrey Ilyich. Nước Nga ngày nay có cần 1 Stalin mới? Và như thế nào? Chẳng có gì bí mật, nhiều người ước có 1 bàn tay mạnh mkết liễu nạn tham nhũng vô độ trong đất nước, tình trạng vô luật lệ của công quyền và giới chức an ninh.

- Chủ nghĩa Stalin như 1 chuyên chế công chức cho loại hình tiền công nghiệp và công nghiệp thời kỳ đầu đã trở nên lỗi thời vào nửa sau thập kỷ 1940. Nó không còn thích hợp đối với xã hội công nghiệp phát triển. Stalin hiểu rõ điều này và cố gắng giải quyết vấn đề, trước hết là hạn chế quyền lực tuyệt đối của bộ máy đảng, ngăn cách nó với các tổ chức kinh tế bằng cách chuyển quyền lực thực cho Hội đồng bộ trưởng. Đảng chỉ làm công tác tư tưởng và cán bộ. Stalin đã không có đủ thời gian, ông cũng đã không kịp tạo lập thị trường quốc tế thay thế tư bản và đồng đô la. Ông không kịp làm bởi có quá nhiều kẻ trong và ngoài nước thích thú với cái chết của ông.

Lịch sử đã không lặp lại. Nước Nga lịch sử ngày nay cần không phải là 1 “Stalin mới”, mà là 1 lãnh đạo thích hợp với thời đại và vượt trước thời đại 1 chút, như vị tổng bí thư trong những năm 1920-30.

Chúng ta cần 1 lãnh đạo có thể:

1. Đặt ra cho đất nước những mục tiêu mới và dự án mới như Stalin thập kỷ 1920, với tuyên bố đột phá XHCN.

2. Nghiền nát tham nhũng. Stalin đã rất thành công, đã kết liễu Tân kinh tế Lenin (New Economic Policy).

3. Ngăn chặn “quan chức” tham nhũng như Stalin thập kỷ 1930.

4. Hiện thực hóa các dự án công nghiệp và kéo Nga ra khỏi cạm bẫy nguyên liệu thô, như Stalin cuối thập kỷ 1930.

5. Đánh tư bản, sử dụng sự đối nghịch của chúng như Stalin thập kỷ 1930-40.

6. Chuyển đất nước thành như 1 đế chế qui mô Eurasia, i.e. trả lại lịch sử Nga, thiết lập “vành đai an toàn” xung quanh như Stalin nửa cuối thập kỷ 1940.

7. Đặt nền móng cho đột phá tương lai và đảm bảo 1 lá chắn quân sự để bảo vệ nó, như thập kỷ 1950 vào nửa sau thế kỷ 21, như Stalin đã làm trong thập kỷ 1940-50.

Cùng lúc, lãnh đạo mới cần tránh được lỗi lầm (như tiền nhiệm đã lỗi lầm khi tiếp nhận di sản Stalin). Tất cả điều này trở nên cấp bách, nếu nhìn “Mùa xuân Ả rập”, khi nắm đấm Anglo-American gõ cửa Syria và Iran bắt đầu trước cửa chiến tranh. Chiến đấu vì Eurasia và như Stalin nói ngay đầu thập kỷ 1930, nếu trong 10 năm chúng ta không vượt qua được con đường mà các nước khác đã đi qua trước 100 năm, chúng ta sẽ bị giẫm nát. Nhiệm vụ chính của 1 lãnh đạo Nga thực sự là không cho phép chúng ta bị giẫm nát. Các vấn đề còn lại sẽ được giải quyết theo mức độ tình hình – chúng ta học hỏi, từ đó mà học hỏi. Khi thay đổi đường hướng, bạn có thể nói: Stalin, hãy giúp chúng tôi 1 tay, hãy giúp đỡ cuộc chiến đấu thầm lặng này.




Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...