Stalin thay đổi tiến trình WW-II

Hiệp ước Molotov-Ribbentrop thực sự là cái gì? Hay quá trình ngoại giao của Stalin trước WW-II, ngày nay bọn chúng sử dụng đ chống lại Nga trong cuộc chiến tranh thông tin.


Hiệp ước Molotov-Ribbentrop là sai lầm chiến lược của Liên Xô và gần như là tội ác của đồng chí Stalin – lời lẽ của Sergey Mironenko, giám đốc Lưu trữ Nga trong phỏng vấn gần đây. Ngụy biện của 1 số kẻ xét lại lịch sử Nga lại nổi lên trong thời gian gần đây. Tác giả Arsen Martirosyan của tuyển tậpHoang đường Molotov-Ribbentrop” (Мифы Пакта Молотова-Риббентропа) bác bỏ nó.

Nhưng điều tồi tệ nhất của những kẻkhoác áo khoa học lịch sửnhư Mironenko, là chúng ta không có quyền bực mình như với Poroshenko khi hắn ta tuyên bố, Hitler và Stalin đã bắt đầu WW-II, chúng ta bây giờ phải thỏa thuận với Ba Lan rằng Ukraine đã cứu châu Âu khỏi nạn Holocaust? Nhà lưu trữ quả quyết WW-II là bất ngờ của Stalin (và công nghiệp hóa trước chiến tranhlà ngẫu nhiên, và bắt đầu từ sự giận giữ), hiệp ước không xâm lược mà Anh và Pháp ký kết với Đứckhông phải là hiệp ước, mà là "hiệp ước Molotov-Ribbentrop", mặc dù chính cái tên sặc sỡ ra đời vào mùa thu 1939 theo đ nghị của các nhà báo phương Tây. Đó là bởi vì hiệp ước này mà chúng ta đã không chỉ một chút nữa thất bại cuộc chiến tranh của mình mà còn làm hao kiệt sức lực công dân Xô Viết:

"Liên Xô cung cấp cho Đức ngũ cốc, thịt, sữa và sản phẩm nông nghiệp khác. Dầu cung cấp mà nhờ đó Đức có đ nhiên liệu cho xe tăng. Cho đến 22 tháng 6, kể cả từ USSR các đoàn tàu hỏa chở nguyên tố đất hiếm. Tất cả điều này dẫn đến leo thang chiến tranh. Hiệp ước Molotov-Ribbentrop – là sai lầm chiến lược nếu không muốn nói là tội lỗi của lãnh đạo Xô Viết và chính đồng chí Stalin," – Mironenko nói.

Về việc Stalin đã bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh từ năm 1924, khi ký kết cái gọi là thỏa thuận Lokarnsky, thực chất vấn đề, là hình mẫu Hiệp ước Munich đã được ký kết, và những kẻ đầu tiên nói về tội lỗi lừng danh của Hiệp ước Molotov-Ribbentrop chỉ có Gorbachev và Yakovlev, bằng chính cách ấy đặt ra điểm khởi đầu làm tan rã Liên Xô - Arsen Martirosyan kể trong cuộc phỏng vấn của Накануне.RU;.

Câu hỏi: Giám đốc lưu trữ Nga Sergey Mironenko dám xoay lại câu chuyện WW-II, cụ thể là Hiệp ước Molotov-Ribbentrop. Quả thực, anh ta có “tội lỗi” không như tuyên bố lúc này?? Vì cái gì mà chúng ta ký Hiệp ước với Đức trước chiến tranh?


Arsen Martirosyan: Thứ xét lại kết quả WW-II là câu chuyện dài, nó bắt đầu ngay sau khi kết thúc cuộc Chiến tranh vệ quốc vĩ đại. Người Mỹ và phương Tây nhìn chung, thường xuyên xuyên tạc sử liệu, nhưng đến mức độ này, thì chúng ra bây giờ mới thấy, chiến tranh thông tin không đạt được. Anh ta thật đúng lúc, chưa bao giờ coi hiệp ước – đơn giản là thỏa thuận không xâm lược, làm hiện ra cái tên "Hiệp ước Molotov-Ribbentrop", với sự tiếp tay của các nhà báo phương Tây.

Câu hỏi: Lần đầu tiên người ta nói về hiệp ước theo kiểu này là khi nào?

Arsen Martirosyan: Lần đầu tiên về tội lỗi lừng danh của hiệp ước bắt đầu trong thời Liên Xô, chính là Gorbachev và sau đó Yakovlev. Họ dựng ra nó từ "ngày tận thế" và dựa vào "tội lỗi" để tuyên nó là bất hợp pháp, đặt nó thành sự khởi đầu sụp đổ của Liên Xô.

Câu hỏi: Vả lại ở đây Liên Xô sụp đổ?

Arsen Martirosyan: Nếu hiệp ước là bất hợp pháp, tội lỗi, nghĩa là các nước CH Baltic có thể yên tâm đệ đơn "ly khai" với chúng ta – đó là điều họ đã làm năm 1991.

Câu hỏi: Tại sao chúng ta ký Hiệp ước này?

Arsen Martirosyan: Nguyên nhân để ký kết thỏa thuận là như sau: Đầu tiên, đây không phải là thỏa thuận không xâm lược và trung lập đầu tiên. Chúng ta đã có thỏa thuận như thế từ 24 tháng 4 1926, và ngoài ra, trong tiến triển của thỏa thuận này cũng như ký kết ngày 23 tháng 8 1939. Có nguyên nhân phương Tây đã công khai thúc đẩy Hitler tấn công Liên Xô, trước ký kết này với ông ta là các thỏa thuận không xâm lược thích đáng – Anh và Pháp. Thêm với các thỏa thuận này là Hiệp ước Munich tai tiếng và thực sự tội lỗi năm 1938 – nó trên thực tế bảo đảm cho Hitler có vẻ như phương Tây trung lập, để lại cho ông ta khả năng yên tâm tấn công Liên Xô. Cũng Anh và Pháp năm 1939 đã không muốn ký với chúng ta thỏa thuận hỗ trợ lẫn nhau trong việc ngăn chặn và hơn nữa cùng nhau đáp trả xâm lược.

Nếu Hitler tiến vào Ba Lan mà không có thỏa thuận này, quân Đức sẽ tiến đến biên giới Liên Xô cũ, hậu quả là Minsk sẽ bị phơi mình dưới tầm đạn pháo, ở đó chỉ là khoảng 25-30 km, đấy sẽ là tình cảnh khủng khiếp. Và thời gian bay cho các máy bay đến trung tâm công nghiệp Liên Xô gần nhất sẽ rất ngắn.

Câu hỏi: Hiệp ước Molotov-Ribbentrop có phải là ngoại giao có tầm nhìn xa?

Arsen Martirosyan: Đúng, Stalin đã bất đắc dĩ đơn giản là phải có bước đi này, bởi ông ấy mang trách nhiệm lịch sử với số phận quốc gia mà chính ông ấy gây dựng. Nhìn chung, có thể so sánh hoàn cảnh này với 1 tình huống trên sân bóng đá, Hitler đá trái bóng Ba Lan – giải quyết vấn đề hành lang Danzig, Đông Phổ - phương Tây bắt đầu la hét: "Hãy dừng nó lại, dừng lại!", và Stalin tuyên bố với phương Tây: "Không, các ông hãy dừng đi! Các ông đưa hắn lên quyền lực, các ông cần phải dừng". Cả đối thoại ngoại giao lúc đó là như vậy. Stalin kiên quyết đẩy bóng vào chân đồng minh Anh Pháp, làm họ rất không hài lòng. Điều này thực ra là cú đánh rất lão luyện, như sau này nhà ngoại giao Xô Viết lỗi lạc Yuli Kvitsinsky nói, thật đáng tiếc: "Stalin khi đó đã ngồi chơi với những con quỷ và cuối cùng đánh bại chúng”.

Câu hỏi: Bây giờ người ta dựng điều này, như thể chúng ta hành động đồng minh với Hitler? Nhưng Stalin có mục đích thực sự nào vào thời điểm đó?

Arsen Martirosyan: Cái kết cục đã xảy ra, nếu như nắm logic của hoàn cảnh quốc tế lúc đó: Phương Tây mong đẩy Hitler về phía Liên Xô, và sau đó, tố cáo Hitler, lao đến giải phóng Liên Xô khỏi sự xâm lược (tương tự trò 7 đồng minh bao vây Nga hồi 1918), do đó, sự bao vây này thực sự tiêu diệt Liên Xô. Và Stalin đã thay đổi tiến trình WW-II – thay vì là tấn công Đông Âu và hơn nữa xâm lược Liên Xô, phương Tây đã buộc phải thiết lập hệ thống phòng thủ để bảo vệ mình, và họ cũng bị Hitler tấn công thực sự. Vì thế mà họ tức tối đến phát cuồng tận ngày nay. Bởi chúng ta không chỉ lẳng “con nhím vào trong quần” họ - nếu dùng lối nói Khrushchev, mà đúng nghĩa đen đã thọc dùi vào giữa mông họ.

Họ vẫn mắc chứng cuồng tận ngày nay bởi chúng ta đã buộc họ phải phòng thủ và sau đó tự mình lập mặt trận thứ 2 dù không có ý định chiến tranh với Hitler. Đấy là Stalin đã tạo ra hoàn cảnh, khi Đức không tránh khỏi cần phải bị đánh bại trong bất kỳ trường hợp nào bởi chiến tranh với Anh và Pháp không tránh khỏi có sự tham gia của Mỹ, và với đồng minh như vậy, Đức sẽ không bao giờ làm nổi, đặc biệt là khi bên phía đồng minh có Liên Xô. Điều này đã được thực hiện. Và tuyên bố đây là thỏa thuận tội lỗi từ phía anh giám đốc Lưu trữ - là tội lỗi lộ liễu chống lại sự thật lịch sử! Nếu anh ta không hiểu thỏa thuận như thế có ý nghĩa gì trong hoàn cảnh đặc biệt đó, khi phương Tây hoàn toàn công khai đẩy Hitler về phía Liên Xô, thì công chức lưu trữ như thế cần phải bị đuổi cổ 3 đời, còn tốt hơn – giao anh ta cho tòa án, để từ nay về sau không còn dám giả mạo.

Câu hỏi: Liệu Hitler có cân nhắc làm đồng minh phương Tây một chút nào trong cuộc chiến chống Liên Xô không?

Arsen Martirosyan: Khi đó có cái gì đó lạ thường diễn ra. Khi thỏa thuận được ký kết, phương Tây đã hoàn toàn công khai kết án Hitler là ông ta đã đểu giả và lật lọng toàn bộ hứa hẹn với phương Tây – ông ta hứa tấn công Liên Xô, và đã ký thỏa thuận như vậy, họ khóc rống lên vì điều này. Họ khóc rống lên theo đúng nghĩa đen. Nhưng khóc vẫn khóc mà vẫn phải tự lo liệu cho mình 1 "cuộc chiến tranh lạ lùng". Họ đã không làm gì, ngoài say sưa chơi con bài liều lĩnh, trong toan tính với quân đội Đức, họ có thể đè bẹp lực lượng phòng thủ Đức ở phía Tây. Nhưng họ không làm điều này. Và Hitler cũng không tấn công họ cho đến tháng 5 1940.

Câu hỏi: Chúng ta cần thỏa thuận này để làm gì – để trì hoãn chiến tranh? Người ta nói Stalin quả thực không tính đến sự tấn công của Đức, không chuẩn bị cho chiến tranh?

Arsen Martirosyan: Stalin đã chuẩn bị cho chiến tranh từ năm 1925, khi ký kết cái gọi là Hiệp ước Lokarnsky, vấn đề là ở chỗ, hình mẫu Thỏa ước Munich đã được ký. Theo các thỏa thuận này và Công ước bảo lãnh Rhine –đảm bảo cho Đức an toàn đường biên giới phía tây lúc bấy giờ trong khi tuyệt đối không có sự rõ ràng nào ở biên giới phía đông. Cũng như thế được tạo ra từ Hiệp ước Munich. Và tất cả công nghiệp hóa, tập thể hóa nông nghiệp, tăng cường trình độ văn hóa ở Liên Xô – mọi thứ là để chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh. Hơn nữa, quả thực kể từ 1919, ngay sau khi ký kết Hiệp ước Versailles, cái gọi là thỏa thuận hòa bình, đã rõ ràng, sớm hay muộn sẽ lại phải nổ súng 1 lần nữa. Bởi vì ngay cả ông BT quốc phòng Pháp, đô đốc Ferdinand Fosh cũng tuyên bố thẳng thắn: "Đây không phải là hòa bình, đây là ngừng bắn. Và qua 20 năm sau súng sẽ nổ 1 lần nữa". Nó đã nổ, ông BT chỉ sai có 2 tháng.

Câu hỏi: Mironenko còn phẫn nộ, vì thỏa thuận này mà chúng ta đã phải "nuôi" quân đội Hitler và cung cấp nhiên liệu cho xe tăng của họ?

Arsen Martirosyan: Buộc phải nói rằng, đây đơn giản là kẻ dốt nát. Tất cả số liệu thống kê về sản phẩm chúng ta chở đi sang Đức theo thỏa thuận thương mại 1939 – đã công bố, và nó rất thật chứng tỏ rằng, Stalin theo nghĩa đen đã nhạo báng Đức. Thay vì là giao quặng sắt đã tuyển, lại giao cho họ loại quặng sắt rất nghèo, chỉ 30%.

Đức đã cố gắng để giải quyết vấn đề, còn Stalin bác bỏ – chúng tôi chỉ có các nhà máy tuyển quặng đơn giản để làm giàu quặng, và người Đức đành phải chấp nhận như vậy. Còn đối với dầu mỏ mà ông ta (Mironenko) nói tới, chúng ta hầu như không cung cấp dầu cho Hitler, bởi vì trong 2 năm 1939 – 1941, chúng ta chỉ bán tất cả 1 triệu tấn dầu, và Pháp âm thầm nằm dưới Đức, bề ngoài có vẻ là chống cự 40 ngày, nhưng đã giao nộp trên 5 triệu tấn dầu cho Đức. Chỉ đơn giản là giao nộp tất cả. Chưa nói đến các nguồn dầu khác. Tất cả bọn họ đã "nuôi" quân đội Hitler lớn hơn nhiều từ đâu đó. Còn về lúa mỳ – không có bất cứ mẩu bánh mỳ nào trên bàn của công dân Xô Viết bị cướp đoạt, vì chúng ta bán chủ yếu loại ngũ cốc làm thức ăn gia súc mà chúng ta dư thừa khi đó. Điều này không ảnh hưởng đến tình hình lương thực đất nước. Theo bất cứ cách nào cũng tuyệt đối không, tôi nhắc lại – tất cả số liệu thống kê đã được công bố từ lâu, và thật là hổ thẹn cho Mironenko khi anh ta tuyên bố những lời ngu dốt như thế với cả thế giới. Đáng xấu hổ! Anh ta là tội phạm vì ngữ nghĩa ngôn từ.

Câu hỏi: Một số đổ lỗi cho Liên Xô về 1 điều, cùng với hiệp ước là việc ký kết nghị thư phân chia thực tại lãnh thổ Ba lan giữa Đức và Liên Xô. Liên Xô cũng sát nhập 3 CH Baltic, các vùng lãnh thổ khác? Chúng ta làm điều này bất hợp pháp, hay Ba Lan đã không còn là Ba Lan?

Arsen Martirosyan: Liên Xô đưa binh lính của mình vào lãnh thổ cựu Ba Lan vào lúc Chính quyền và Bộ tổng tư lệnh của nhà nước Ba Lan này đã không còn tồn tại trên lãnh thổ Ba Lan. Chỉ đơn giản là lãnh thổ bị bỏ lại mà qua đó phía tây Ukraina không được bảo vệ vào lúc đó và cả tây Belarus, nơi xảy ra những cuộc tàn sát khủng khiếp những người người quan hệ đến Belarus, Ukraina, Do Thái. Liên Xô thực sự, tuyệt đối và rõ ràng đúng khi tuyên bố đưa binh lính vào để bảo vệ an toàn cho dân cư. Vào lúc quân đội tiến vào, không có chính phủ Ba Lan, không có Bộ tổng tư lệnh, mà có thể nói thẳng, họ đã bỏ chạy khỏi Warsaw thậm chí từ trước đó, đâu còn chính phủ. Để nói rằng chúng ta xâm lược – đơn giản là vô nghĩa, cần phải biết rằng, tối thiểu, cái gì đã xảy ra, còn Mironenko thì biết rõ, nhưng lại tuyên bố điều ngu xuẩn này theo nhu cầu của chủ Tây. Giữa Hitler và Stalin, không có bất cứ ai “chia Ba Lan”, trước đó cũng không có.

Câu hỏi: Có thể chứng tỏ điều này như thế nào?

Arsen Martirosyan: Không có nghị thư bí mật nào như thế tồn tại, tất cả điều này chỉ là giả mạo đến khủng khiếp. Tôi đưa các viên tình báo Mỹ vào sách của mình – Người Mỹ lúc đó có 2 viên tình báo trong Đại sứ quán Đức ở Mat-xcơ-va. Một trong số họ là thư ký cho đại sứ Shulenburg, người thứ 2 cũng giữ chức vụ rất cao. Dựa vào thông tin tình báo của họ, người Mỹ biết Liên Xô đã ký cái gì. Họ biết rõ không tồn tại 1 nghị thư bí mật nào hết như thế, bởi họ đã chẳng có gì báo cáo với Washington về ký kết như vậy. Mironenko biết rõ điều này, cái quỉ gì mà ông ta tuyên bố bây giờ lại hoàn toàn khác? Phương Tây đã trả ông ta rất nhiều tiền, để ông ta bỗng nhiên muốn nói điều kinh tởm như thế về tổ quốc của mình?

Câu hỏi: Ký hiệp ước với Đức, chúng ta có biên giới chung với họ, mà nó không có từ 1939 - điều này hình như là sai lầm. Latvia, Lithuania, Estonia, Ba Lan – như nói, họ trên thực tế là các nước đệm của chúng ta. Ông hãy cho biết, trong trường hợp bị tấn công, họ có bảo đảm cho chúng ta dù chỉ là 1 tuần trì hoãn?

Arsen Martirosyan: Không có bảo đảm nào như thế vì 1 lý do đơn giản: chế độ các nước Baltic là thân phát xít, họ từ lâu đã hợp tác với Hitler và làm tất cả để ảnh hưởng Đức ở Baltic lấn át. Có nhiều bằng chứng hợp tác của tình báo Đức với Baltic. Đầu tiên. Thứ hai – quân đội của họ thể hiện mình như khoe với chúng ta là 1 thứ bóng bảy – "quân đội phường chèo". Họ bây giờ vẫn là những kẻ diễn kịch – 20 nghìn quân chống Wehrmacht năm 1939 có tổng số 3 triệu? Baltic có thể chống cái gì? Tôi không muốn nói thêm là Anh quốc muốn bỏ lại hành lang Baltic và ép Ba Lan làm tất cả để hành lang Baltic là dành cho Hitler. Bởi vì họ chống và không muốn thỏa thuận với Hitler, và thậm chí là đã phải ký kết thỏa thuận kín đặc biệt giữa đại sứ Ba lan ở London Rachinsky và Ttg Anh Chamberlain để Ba Lan giúp Đức tiến quân qua hành lang Baltic.

Câu hỏi: Các lãnh thổ này – là vấn đề sống còn của USSR?

Arsen Martirosyan: Cũng như vậy. Nghĩa là chúng ta đã buộc phải giữ các lãnh thổ này, buộc phải cuối cùng chiếm lấy, nhưng theo con đường tuyệt đối dân chủ, đúng như cách ở Crimea – trưng cầu. Còn binh sĩ quân đội chúng ta khi đó đã tiến vào trên cơ sở hiệp định, ký kết với chính phủ hiện tại chính thức của các CH Baltic này. Nghĩa là không phải chúng ta đơn giản là tiến vào đây, đe dọa gây chiến, vấn đề chính là đã ký kết hiệp định ngay từ đầu, chúng ta chính thức được phép đưa quân. Và các hiệp định này được chính thức công nhận tại Liên hiệp các dân tộc, khi đó là năm 1940, đã thông qua các trưng cầu này, không có bất cứ ai bị xua đuổi dưới nòng súng trong các trưng cầu này. Ngược lại, dân chúng rất nhiệt tình, rất hài lòng đi đến các cuộc trưng cầu này, họ tin tưởng sống dưới chế độ Xô Viết sẽ tốt đẹp hơn. Và, nhìn chung, họ đã không nhầm. Dĩ nhiên, những kẻ giàu có, theo lẽ tự nhiên, đã chống lại, nhưng đó chỉ là 1 bộ phận nhỏ dân chúng.

Bên cạnh đó, các lãnh thổ Baltic này đã bị tước đoạt khỏi chúng ta trong nội chiến, và bị tước đoạt 1 cách hoàn toàn vô luật lệ, tôi muốn chú ý đặc biệt đến vấn đề này. Đầu tiên là từ xa xưa. theo hiệp ước 30 tháng 8, 1721 – Hiệp ước hòa bình Nishtadtsky theo đó chiến tranh phương Bắc giữa Nga với Thụy Điển kết thúc – các lãnh thổ này trở thành sở hữu vĩnh viễn và không chia tách của Nga mà không phụ thuộc vào chế độ, tổ chức nội bộ và những điều tương tự của Nga. Vả lại, kẻ bảo lãnh cho hiệp ước này là Anh và Pháp. Thứ hai – vấn đề CH Baltic trong nội chiến 1919 được giải quyết hoàn toàn không có luật pháp. Tại sao? Các lực lượng phương Tây đưa Kolchak lên nắm quyền, công nhận ông ta, nhà cầm quyền tối cao Nga, sau đó đòi ông ta đồng ý bằng văn tự, để Hội đồng tối cao Entente giải quyết vấn đề các lãnh thổ này. Sau đó, ông ta 12 tháng 7, 1919, đưa ra sự đồng ý – cùng lúc, họ cũng nhắc tới cả Bessarabia (Moldova sau này) – sau đó, họ nhẹ nhàng làm nhục Kolchak, giao và cuối cùng giao hẳn ông ta vào tay Bolsheviks, để bị xử bắn 1 cách công bằng. Điều này đã xảy ra. Nhưng các lãnh thổ đó đã xuất hiện ngoài nhà nước Nga 1 cách hoàn toàn vô luật lệ, không quan trọng là chúng được gọi như thế nào. Có thể nói thêm rằng năm 1991, cũng cách này, Boris Yeltsin – lãnh đạo bất hợp pháp mang danh tổng thống – đã đồng ý ly khai các CH này khỏi Liên Xô.

Câu hỏi: Nếu như trên góc độ chính mà hiệp ước 23 tháng 8, 1939 bị thừa nhận là tội lỗi – thì Galicia cũng cần ly khai khỏi? Và tại sao họ lại ghét bỏ Ukraine và biên giới của nó được Stalin lập ra?

Arsen Martirosyan: Người Ukraine rơi vào cái bẫy của sự tự mình khờ khạo, nói thẳng, và không đáng ngạc nhiên. Bởi vì Ukraine – được hình thành 1 cách hoàn toàn gượng ép, chỉ mới dưới chính quyền Xô Viết, cho đến lúc đó, Ukraine chưa bao giờ là 1 nhà nước, và nhìn chung từ ngữ "Ukraine" mới chỉ xuất hiện vào cuối thế kỷ XIX, theo đệ trình của đồng chí thân mến Bismarck. Năm 1922, Ukraine lần đầu tiên trong lịch sử trở thành nhà nước. Buộc tội Nga như thể là xâm lược trong quan hệ với Ukraine, nhìn chung làm nổi lên 3 câu hỏi – Tôi đặt chúng vào vị trí thận trọng. Bởi vì cái đến với Bogdan Khmelnytsky năm 1654 (thủ lĩnh Cô dắc, từ kết quả Hiệp ước hòa hoãn của Sa hoàng với Ba Lan) là 22 lần nhỏ hơn, trước khi Ukraine hoàn trả Crimea với chúng ta. Và nó là 75 lần ít dân cư hơn khi Khmelnytsky đến, và ông ta có 1 dúm đất – dải bờ trái Ukraine. Một dúm đất. Và họ ra đi – với hơn 50 triệu dân cư.

Câu hỏi: Ukraine phía tây khi đó, theo logic "tội lỗi" của Hiệp ước Molotov-Ribbentrop – cần rời về Ba Lan?

Arsen Martirosyan: Liên quan đến tây Ukraine, đúng – khi đó họ gào khóc rằng đó là lỗi lầm của CS đã sát nhập vô luật lệ, họ có thể đụng phải 1 điều là người Ba Lan đòi trả lại lãnh thổ này. Bên cạnh đó, con số chính thức 120 nghìn dân Ba Lan đưa ra câu hỏi trở về, bồi thường đất đai và tài sản ở Tây Ukraine. Và không chỉ ở Tây Ukraine, mà cả các vùng lãnh thổ Ukraine khác, cùng với việc đưa ra tài liệu xác đáng. Vì thế người Ukraine đã đụng phải sự ngu ngốc của mình, và sự ngu ngốc như thế dẫn đến những rắc rối trong quan hệ với thế giới bên ngoài. Bởi vì nếu họ ký văn kiện gia nhập EU, sau đó 1 cách tự động, chuẩn mực pháp lý EU sẽ mở rộng ra đối với họ, và lúc này bồi thường là 1 trong các nguyên tắc cơ bản. Họ sẽ buộc phải bồi hoàn. Bồi thường nghĩa là gì, khi qui mô là 120 nghìn? Anh hình dung, điều này như thế nào? Có nghĩa là, sẽ không tránh được xung đột với cư dân Tây Ukraine, không tránh được xung đột với vấn đề chủ quyền của Ukraine, Tôi không nói về hậu quả xấu nhất. Và sau những yêu sách này là Hungary, Slovakia, và Romania. Anh hình dung, điều gì sẽ, nếu như tất cả đều đưa ra yêu sách của mình? Ukraine không hiểu rằng, đây là hiệp ước không xâm lược, nhờ nó mà họ có các vùng đất này, một cách tội lỗi, họ tự phán định mình những hậu quả không thể nói trước. Đó sẽ là gần với nổ 1 quả bom nguyên tử - làm Ukraine tan vỡ.

Câu hỏi: Kẻ thù kêu gọi dân chúng ta "đánh Do Thái và Cộng Sản", nhưng không ai hưởng ứng điều này? Mặc dù ở tây Ukraine, người ta nói, có rất nhiều người ủng hộ phát xít, và họ cũng không ưa Do Thái ở đó?

Arsen Martirosyan: Vâng. điều này đúng hoàn toàn, người phía tây Ukraine – nhìn chung là giáo dân Công giáo nhưng họ cũng thuộc về Giáo hội Hy Lạp. Họ chống Xê-mít gọi là từ trong máu. Họ giết cả Do Thái và Ba Lan. Như, ví dụ, cuộc tàn sát Lvov nổi tiếng năm 1941 là rất khủng khiếp, người bình thường sẽ thấy nặng nề khi nhìn những bức ảnh của cuộc tàn sát ghê gớm này. Rất nặng nề, thậm chí là cả ngày nay, sau đã gần 75 năm. Trong vấn đề này, họ là những kẻ tòng phạm rất hăng hái, đến mức mà chính cả quân Đức đôi khi cũng phải ngăn cản họ. Vụ Komarovsky cũng thế, nhưng không có liên quan gì đến TT Ba Lan, hắn ta là người tây Ukraine. Hắn bị bắt năm 1939, nhưng thật không may, lại được thả vì 1 số lý do. Tên cặn bã này đã thành lập cánh vũ trang dưới trướng SS, và chúng giết chóc với sự hăm hở đến thế nào, mà ngay cả binh lính Hitler cũng buộc phải trừng trị chính tên Komarovsky, bởi vì hắn ta, như họ (quân của Hitler) coi, đã làm ô uế bộ quân phục Đức. Họ đã bắn chết hắn. Đó là tên cướp bất trị. Đó là thú vật, đặc biệt là sư đoàn "Galicia". Đơn giản là thú vật. Còn sau chiến tranh, Stalin đã thể hiện lòng nhân đạo cao cả, đối xử mềm dịu với nhiều người dân tây Ukraine, những kẻ gây tội ác bị đưa đi đày có kỳ hạn ở Kolyma, trong khi lẽ ra chúng phải bị xử bắn, bởi những con thú vật như thế không có quyền tồn tại. Những băng đảng này, thật không may, đã đã được mở lồng dưới thời Khruschev, tạo nền tảng cho những gì đang xảy ra hiện nay. Khrushchev – đã gây ra tội lỗi vì điều này. Bởi ông ta đã thả chúng, gọi là ân xá. Không lẽ, có thể tha cho những kẻ phạm tội bị xét xử ở tòa án Nuremberg?

Câu hỏi: Trong thời kỳ chiến tranh không ai ở châu Âu thực sự hay biết về lò thiêu trong trại tập trung? Hay là họ nhắm mắt?

Arsen Martirosyan: Họ biết. Bởi vì Liên Xô có thông báo chính thức về điều đó, có tuyên bố đặc biệt của NKVD về sự tàn bạo của binh lính Hitler trong lãnh thổ bị chiếm đóng, bao gồm cả vấn đề liên quan đến dân Do Thái. Phương Tây giả bộ như họ không biết – thực sự tất cả họ biết rõ, đơn giản là họ không muốn tham gia vào bảo vệ người Do Thái 1 cách kịp thời. Họ nhắm mắt. Nhân thể, theo cùng cách này họ nhắm mắt trước việc để cho WW-II xảy ra bởi Hitler, vì khi người Do Thái cố để rời Đức về Palestine – họ không cấp giấy phép di cư cho người Đức Do Thái, những người gặp nhiều khó khăn để đi đến các nước khác vi gặp phải cản trở từ Anh, Pháp và các nước. Ngay cả Colombia dưới áp lực của Mỹ cũng không chấp nhận họ. Còn khi chiến tranh bắt đầu, họ cũng lờ đi – "Ô, chúng tôi chẳng biết gì". Mặc dù họ biết rất rõ về Hội nghị Vanzeysky năm 1942, khi đó quyết định giải pháp cuối cùng cho vấn đề Do Thái ở châu Âu. Họ biết nó rất rõ. Người Mỹ có thông tin tốt, người Anh cũng vậy có thông tin từ Đức, họ biết rõ mọi thứ – qua điều tra rất dễ để chứng tỏ. Bởi những tin tức này cả tình báo Xô Viết cũng chặn bắt được.

Câu hỏi: Do Thái, nghĩa là không được chấp nhận, thế nhưng, sau chiến tranh phát xít, binh lính SS tìm thấy ở phương Tây tổ quốc mới, và công việc mới dễ dàng?

Arsen Martirosyan: Phương Tây luôn luôn có tiêu chuẩn kép. Chuyện tôi kể chẳng có gì mới. Họ đã lôi kéo những băng đảng này để phục vụ lợi ích của mình, theo cùng cách ấy họ lôi kéo cả các nhân vật tình báo, sĩ quan SS và nhiều kẻ khác. Đối với họ khái niệm đạo đức, lẽ phải, quyền sống của con người, quyền sống của dân tộc – chẳng có nghĩa lý gì hết. Làm ăn với chúng là bình thường.

Câu hỏi: Có thể ai đó trong số người Ba Lan kết tội tòng phạm Đức, lãnh đạo FBI đã làm gì về Holocaust gần đây?

Arsen Martirosyan: Nếu nói thẳng thắn, Ba Lan trước cũng như sau chiến tranh, đã luôn luôn và đang mắc chứng anti-Semitism nặng nề. Điều này chẳng mới đối với châu Âu. Sau chiến tranh, ví dụ, cho đến khi giải tán khối Hiệp ước Warsaw, họ đã loại bỏ tất cả Do Thái. Còn trước chiến tranh, điều lạ kỳ nhất là ở chỗ Do Thái Ba Lan chạy khỏi cuộc anti-Semitism ở Ba Lan vào Đức Hitler – họ tin rằng ở đó sẽ yên ổn hơn. Theo nhà sử học Mỹ Hoggan, từ 30 tháng 1 1933 till đến 8 tháng 11 1938 có 600 nghìn Do Thái chạy khỏi Ba Lan và chạy khỏi Đức – chỉ có 170 nghìn.

Có câu chuyện đau buồn nổi tiếng như thế trong lịch sử - Cuộc xua đuổi Zbonshchinsky, Ba Lan đã trục xuất vài chục nghìn Do Thái khỏi Ba Lan, họ có hộ chiếu Đức mà thời hạn, dĩ nhiên đã hết. Vì thế Ba Lan đẩy họ trở về Đức. Nước Đức Hitler lại không chấp nhận họ, vì thế lính biên phòng Đức buộc họ quay lại biên giới Ba Lan. Thế là lính Ba Lan bắt đầu bắn những người này. Ngay trên biên giới. Cuộc trục xuất Zbonshchinsky xảy ra vào tháng 10 1938. Sau đó 1 tội ác kinh khủng diễn ra – một Do Thái trẻ tuổi ở Paris bắn chết thư ký thứ nhất Đại sứ quán Đức Ernst von Rat, (nói thêm, cuộc chống phát xít và truy đuổi Do Thái, để đáp trả cái mà chính quyền Hitler sắp đặt "Đêm thủy tinh - Kristall-Nacht " ở Đức - là cuộc triệt hạ chống Do Thái bạo lực). Rõ ràng, ban đầu Ba Lan là kẻ có tội. Nhưng đến khi tuyên bố, giám đốc FBI lại cho rằng họ là kẻ tiếp tay, thế là, nói thật, ông ta đã đánh tráo 1 ít sự thật. Dù là Ba Lan đã không tham gia vào hủy diệt hàng loạt người Do Thái. Dĩ nhiên là nói dối. Nhưng vấn đề là họ đã luôn luôn mắc chứng anti-Semitism, và thường nổi cơn thịnh nộ với Do Thái – là như vậy.

Câu hỏi: Ba Lan trước chiến tranh có thực sự nghĩ đến việc trở thành đồng minh Hitler không? Và họ sẽ cùng nhau chia nước Nga? Nhưng trên thực tế xảy ra là chúng ta đã cứu Ba Lan khỏi lò thiêu?

Arsen Martirosyan: Đúng là như vậy – họ thực sự mơ mộng, tình báo Xô Viết đã thu được những tài liệu đáng giá của Bộ tổng tư lệnh Ba Lan, theo đó, họ rõ ràng có kế hoạch hoạt động cùng Đức và kế hoạch xâm chiếm lãnh thổ đến biển Đen. Họ có tham vọng như vậy cho đến tận ngày nay, khi họ thường nhắc đến "Từ biển đến biển" – nghĩa là lãnh thổ "từ biển Baltic đến biển Đen”. Họ muốn dựng lại đế chế Ba Lan - Lithuanian. Điều này ở họ – chưa bao giờ chịu yên.

Câu hỏi: Tại sao bây giờ người ta lại hay "dí mũi" vào hiệp ước này của chúng ta? Để gọi nó là tội lỗi?

Arsen Martirosyan: Câu hỏi này đã được trả lời từ lâu nhờ Fedor Tyutchev vĩ đại:

Давно на почве европейской,
Где ложь так пышно разрослась,
Давно наукой фарисейской
Двойная правда создалась:
Для них - закон и равноправность,
Для нас - насилье и обман,
И закрепила стародавность
Их, как наследие славян.

Đã lâu trên đất trời Âu,
Nơi sinh dối trá đượm mầu thị phi,
Đã lâu học thuật giả nhân
Có hai sự thật xoay vần bên nhau:
Cho mìnhphải thật sáng ngời,
Cho người bùn trát đen trời chưa thôi,
Kim cô cổ lỗ kiếp người
Đấy họ di sản một thời Sla-vơ.

Vậy đấy, tôi không thể kể tốt hơn Tyutchev, tôi chỉ có thể bình luận. Bởi như thế là tốt đ đi đến chỗ xóa bỏ Hiệp ước Yalta và trật tự thế giới được tuyên bố và phê chuẩn bởi lãnh đạo các quốc gia lớn tại Hội nghị Yalta, sau đó được xác nhận bởi Hội nghị Potsdam 1945. Họ muốn thủ tiêu điều này, vứt nó vào thùng rác và 1 lần nữa bước qua đ thả cương cuộc chiến tranh kế tiếp. Nhưng ơn Chúa, Stalin đã đ lại cho chúng ta di sản, bom nguyên tử và tên lửa, cùng quyền năng vĩ đại đ nước Nga hiện nay sẵn sàng  đáp trả, và có đ khả năng cũng như đang tích cực đ đáp trả.

Câu hỏi: Nhưng đáng đ nhớ rằng, nền văn minh châu Âu như thế này còn tồn tại là nhờ ân điển Liên Xô?

Arsen Martirosyan: Không nghi ngờ gì. Nếu Liên Xô bị phá tan, ví như thế, Baltic sẽ bị trục xuất lên phương bắc theo "kế hoạch OST", nơi họ sống những ngày còn lại và hết. Hitler coi Pháp không đáng làm người – ông ta coi họ ngang với loài tinh tinh. Một cách phù hợp, sẽ tập trung để diệt trừ dẫn. Duy nhất, ông ta ít nhiều công nhận – Anh Quốc và Scandinavia, nhưng không coi họ hoàn toàn là bình đẳng. Đức không coi Italia là người, Romania – còn hơn. Wehrmacht có câu chuyện hài hay ho về người Ý: "Xe tăng Italia có bao nhiêu tốc độ? Bảy! Sáu lùi và một tiến". Đức không quan tâm ai xây dựng cuộc sống phúc lành. Họ sẽ hợp nhất toàn bộ châu Âu vào mình, họ trở thành ông tổ của châu Âu. Nhìn chung tất cả ý tưởng này – là Fuhrer đứng đầu nước Đức, nước Đức đứng đầu châu Âu – đã trở thành hiện thực sống, và cũng chính lúc này – Angela Merkel làm Fuhrer, còn Đức cầm đầu EU. Tất cả cũng thế, chỉ có điều họ đạt được bằng phương pháp kinh tế.

Câu hỏi: Chúng ta làm gì trong bối cảnh chiến tranh thông tin láo xược như thế này? Liệu chúng ta có thể đương đầu 1 cách có hiệu quả khi chúng tấn công trên khắp các hướng?

Arsen Martirosyan: Dĩ nhiên, chúng ta có thể. Khi họ lần đầu tiên bắt đầu làn sóng tuyên truyền này, cả một loạt các nhà sử học, trong số đó có cả những người không phải viện sĩ, cả tôi trong đó – chúng tôi bắt đầu phản công. Chúng tôi xuất bản một lượng lớn sách. Tôi có 24 cuốn và những người khác cũng không ít hơn. Chúng tôi tham gia vào các chương trình truyền hình, phim tư liệu nhiều hơn 10 lần. Nhưng điều chủ yếu ở đây – là vai trò của chính quyền, họ cần nắm lấy vai trò rõ ràng và nghiêm khắc. Như 1 ví dụ, theo các câu hỏi cơ bản, trước hết, Hiệp ước 23 tháng 8 1939, câu hỏi dường như đã có xử bắn sĩ quan Ba Lan bởi an ninh Xô Viết, mà họ, có thể nói là đã không bị bắn. Họ đã lao động xây dựng sân bay ở khu quân sự phía tây – có tài liệu chứng tỏ điều này và tôi đã đưa vào sách, nói rõ ràng, với dẫn chứng dựa trên tài liệu lưu trữ xác đáng, đã có minh chứng từ lâu, rằng chúng ta không liên quan đến việc này. Ở đó chúng ta, dĩ nhiên, đã xét xử 1 số kẻ này khác, nhưng chúng đã phạm các tội ác riêng rẽ, và thực sự đã có xử bắn – một số trường hợp cá biệt. Tại sao bây giờ lãnh đạo lại không ngừng thú nhận: vâng, là chúng tôi, là Liên Xô, đã phạm tội xử bắn hàng loạt sĩ quan Ba Lan?

Đó chỉ là 1 ví dụ. Ý chí chính trị ở lãnh đạo chúng ta, thật đáng tiếc lại không có. Cần tuyên bố rõ ràng và dứt khoát cả một loạt các vấn đề đang tranh cãi: vâng, đó là như thế, hay, không, nó không như vậy. Đừng để lại cơ hội lớn cho những kẻ thủ đoạn tuyên truyền, những kẻ vu khống đủ loại. Và cần thiết hơn – như nói theo cách Nga – bịt mõm những kẻ như Mironenko. Khóa họng chúng lại, bởi không thể nào, làm lãnh đạo lưu trữ mà lại tuyên bố những điều ngu xuẩn như vậy. Ông ta biết rõ, Hiệp ước 23 tháng 8 1939 chỉ là hiệp ước không xâm lược, không có nghị thư bí mật nào cả ở đây. Nó không phạm tội lỗi với bất cứ ai, bởi mọi quốc gia khi đó đều ký kết các hiệp ước không xâm lược. Tại sao Liên Xô, Nga hiện nay lại phải đóng vai cậu bé gây gổ? Tại sao? Chỉ có 1 lý do – vì chúng ta là kẻ cuối cùng ký thỏa thuận như vậy? Khi tình cảnh đơn giản là đã buộc phải, khi rút lui là không đơn giản, nếu khác đi thì chiến tranh đã bắt đầu với ngoại ô Minsk hay ngoại ô Kiev. Một lần nữa tôi muốn nhắc lại: "Stalin khi đó đã ngồi chơi trên bản đồ với những con quỷ và cuối cùng đánh bại chúng”. Còn chiến tranh đã kết thúc đúng như Stalin lập kế hoạch – kết thúc với chiến thắng thuộc về Liên Xô vĩ đại và nhân dân Xô Viết vĩ đại.



Đọc thêm:

Chúng ta có WW-II, “cảm ơn” Anh Quốc, cảm ơn Stalin

Chúng ta có WW-II, “cảm ơn” Anh Quốc. Chúng ta có mặt trận xa hơn hàng trăm km – cảm ơn Stalin.

Nhân dịp kỷ niệm 70 năm Chiến thắng cuộc Chiến tranh vệ quốc vĩ đại. Ông Sergey Mironenko nói về nhầm lẫn chiến lược đáng sợ của lãnh đạo Xô Viết những ngày đầu chiến tranh, về cái gọi "Hiệp ước Molotov-Ribbentrop" là sai lầm to lớn khi Liên Xô đã "dàn hòa" với Hitler. Khi đ cập đến Hồi ký Khrushchev và các tài liệu mà trong đó có Rosarkhiv (Cơ quan lưu trữ LB Nga).

Bài trao đổi với ông Yury Zhukov, chuyên gia của Nakanune.Ru, tiến sĩ khoa học sử, lãnh đạo nghiên cứu Viện lịch sử Nga RAN;


Câu hỏi: Ông Yury Nikolaevich, hãy bắt đầu với chủ đ Hiệp ước Molotov-Ribbentrop mà giám đốc Lưu trữ nhà nước Sergey Mironenko gọi là sai lầm bởi vì LIên Xô khi đó, được cho là, đã củng cố cho kẻ thù của mình, bán nhiên liệu, sản phẩm nông nghiệp. Ông có thể nói gì về điều này?

Yury Zhukov: Mironenko – nhìn chung là người tốt, nhưng ông ta không tìm cái gì mới, ông ta lặp lại những gì phương Tây nói cho chúng ta 30-40 năm trước. Trong những tuyên bố này chẳng có gì mới, và điều này là bịa đặt. Vấn đề là ở chỗ chúng ta luôn luôn nói ký kết thỏa thuận không xâm lược với Đức mà gọi là “Hiệp ước Molotov-Ribbentrop", trong khi quên rằng phương Tây đã buộc chúng ta phải làm điều này.

Câu hỏi: Ông có thể đề cập cặn kẽ về điều này?

Yury Zhukov: Để tôi giải thích: Chúng ta năm 1935 đã ký kết với Pháp và Czechoslovakia cùng đáp trả chung Đức xâm lược chống lại bất cứ ai trong số 3 thành viên tham gia ký kết. Điều này cho chúng ta 1 cái gì đó, dù không lớn, nhưng là 1 sự đảm bảo là chúng ta sẽ không chiến tranh với Đức một mình. Thật không may, Paris đã tự phản bội mình. Đầu tiên, tháng 3 năm 1938, cả London và Paris đã hoàn toàn không có phản ứng đáp trả liên minh Áo, điều bị ngăn cấm bởi 2 thỏa thuận năm 1919: Versailles với Đức và với Áo là Saint-Zhermensky. Liên minh này bị ngăn cấm 1 cách dứt khoát, việc tái hợp 2 nhà nước Đức và với các quốc gia khác là không thể. Nhưng cả Anh và Pháp là nhà bảo trợ cho những thỏa thuận này. Họ đã không có phản ứng nào đối với bước xâm lược từ phía Đức đánh chiếm Áo.

Câu hỏi: Ở đây, có lẽ, phải nhớ về sự phân chia Czechoslovakia?




Yury Zhukov: Vâng, tháng 9 cũng năm 1938, ông Ttg Anh Nevill Chamberlain và Ttg Pháp Pierre Laval đã cùng với Hitler và Mussolini ký kết Hiệp ước Munich mà theo đó Czechoslovakia thực sự đã bị chuyển giao vào tay Đức. Vấn đề là ở chỗ Hitler theo Hiệp ước Munich đã thâu tóm vùng Sudetsky, nơi tập trung sức mạnh của Czechoslovakia. Phần còn lại trong tay Prague – Hitler có thể đã không bao giờ tiến vào được Czechoslovakia. Sự nhỏ mọn này - London và Paris đã không đáp trả khi Hitler một lần nữa vi phạm cam kết, chiếm toàn bộ CH Czech và Moravia, còn Slovakia tuyên bố nhà nước độc lập.

Bất chấp điều này, chúng ta tiếp tục cố gắng khôi phục chiến lược phòng thủ chung với Paris và London. Mặc dù thực tế tháng 4, 1939 Đức chiếm Klaipeda thuộc vùng Memelskaya, và Warsaw bị đe dọa mất cả Lithuania và Kaunas– thủ đô Lithuania lúc đó – bị sức ép công nhận hợp nhất với Ba Lan vùng Vilensky. Đó là bước đi trực tiếp của Đức và các chư hầu Hungary, Ba lan của họ để cùng tham gia xé Czechoslovakia.

Bất chấp tất cả điều này, hiểu rằng chiến tranh có thể bắt đầu sớm, Liên Xô đã đề nghị London và Paris cử đại diện đến Mat-xcơ-va để ký kết Hiệp định mới 3 bên cùng đáp trả chung sự xâm lược của Đức nếu sẽ đến. Cái gì đã xảy ra? Trong tháng 7 các đại diện này rời London và Paris bằng tàu thủy hơi nước (!) và khi xuất hiện, họ tỏ ra đã bị tước mọi quyền để ký kết – họ chỉ có thể nói, bàn cãi, nhưng không thể ký gì hết. Và đây là, xin lỗi, 1 tháng rưỡi trước khi bắt đầu WW-II.

Câu hỏi: Đó là, hiểu rằng, tất cả các bước đi của phương Tây hướng đến cởi trói chiến tranh, chúng ta đã buộc phải ký kết thỏa thuận này để dù sao cũng tự bảo vệ mình?

Yury Zhukov: Vâng, các sự kiện này cũng đã buộc Liên Xô để không bị bỏ lại đơn độc một mình với sự xâm lăng của Đức, đã ký Hiệp ước không xâm lược. Trước hết, chính London và Paris đã buộc chúng ta phải có hành động của mình, trên tất cả, họ cũng đi ký kết Hiệp ước Munich với Đức.

Thứ 2 – Mironenko nói chúng ta gửi cho Đức những nguyên liệu khác nhau – ông ta quên nói trao đổi hàng hóa là cả 2 phía: không chỉ có chúng ta bán cho Đức quặng và ngũ cốc, mà lúc đó cả Mỹ trên thực tế cũng làm như thế với Đức cho đến cuối 1941. Nhưng chúng ta nhận từ Đức những thứ chúng ta cần. Tôi xin nêu 1 ví dụ đơn giản nhất: mọi phim thời sự cho đến cuối mùa thu 1941, chúng ta, điện ảnh Xô Viết, chiếu 1 cách rõ ràng những khẩu pháo phòng không của chúng ta đã bảo vệ bầu trời như thế nào. Thứ như thế – vũ khí này được mua bởi chúng ta từ nước Czechoslovakia độc lập, nhưng chúng ta đã không nhận được chúng khi Đức xâm chiếm CH Czech, chiếm giữ các nhà máy Shkodovsky, nơi sản xuất pháo. Và thế là chúng ta buộc phải bán ngũ cốc và quặng để mua vũ khí này lúc đó, chúng đã giúp chúng ta rất nhiều.


Câu hỏi: Trên thực tế, đó là chúng ta không làm cho quân đội Đức mạnh lên, và ngược lại – Đức đã cung cấp trao đổi cho chúng ta những vũ khí khác nhau cần thiết cho chúng ta?

Yury Zhukov: Rất nhiều thứ chúng ta nhận từ Đức hữu dụng trong chiến tranh. Người Đức bán chúng cho chúng ta, họ nghĩ là chúng ta không bao giờ có khả năng sử dụng tất cả chúng khi họ sắp sửa tấn công sớm và sau 2 tháng chúng ta sẽ bị đập tan. Thực sự, người Đức đã tính toán sai – và không phải là 2 tháng mà là qua 4 năm, và cũng không phải là chúng ta, mà là họ đã phải chịu thất bại hoàn toàn. Do đó, ngày nay nhớ lại Hiệp ước không xâm lược 1 lần nữa là cách ngu dốt và thậm chí tội lỗi, vì bởi nó là bước đi bắt buộc của chúng ta, gây ra bởi chính sách thỏa hiệp, dàn hòa của London và Paris trong quan hệ với Đức phát xít.

Câu hỏi: Còn quan điểm ở Mỹ như thế nào?

Yury Zhukov: Nếu như, giao nộp phía Đông, Pháp và Anh muốn an toàn cho mình và không tham gia vào cuộc chiến tranh như thế này, họ muốn xúi bẩy Đức vào Liên Xô, thì Mỹ thời Roosevelt một thời gian dài đứng vị trí biệt lập. Họ không muốn tham gia vào bất kỳ cuộc xung đột nào như thế này ở châu Âu và bán hàng hóa chiến lược cho Đức, khi Đức đã thực sự gây chiến với Liên Xô.

Câu hỏi: Còn ông có thể nói về nguyên nhân sát nhập 3 nước Baltic và lãnh thổ Ba Lan vào Liên Xô? Sergey Mironenko gọi đây là sai lầm bởi là các lãnh thổ riêng biệt – họ có thể ngăn cản kẻ thù 1 tuần, thậm chí 2 tuần. Và như thế chúng ta có chung biên giới với Đức. Không có khái niệm thay thế ở đây?

Yury Zhukov: Mironenko lại 1 lần nữa nhầm lẫn. Hoặc là anh ta chơi trò chống lại đất nước mình. Vấn đề là ở chỗ 3 nước Baltic cho đến nay, bởi tất cả chính trị và lịch sử của châu Âu, trong số gồm cả Đức, bị coi là những quốc gia bán phát xít. Chính ở đây, cả ở Estonia, Latvia, và Lithuania – tất cả các đảng phái chính trị đã bị bãi bỏ. Những tên độc tài – Pyats ở Estonia, Smetona ở Lithuania, Ulmanis ở Latvia – trên thực tế đã làm độc tài 20 năm giữa các cuộc chiến tranh. Họ trên thực tế đã sẵn sàng cộng tác với Đức, và không chỉ là chiến tranh với Đức, chỉ là đôi chút yên tĩnh trước khi binh lính Đức lọt vào.

Như với Ba Lan, - xin lỗi, chúng ta có 2 phương án giải quyết vấn đề: đầu tiên – cho phép Đức chiếm đóng lãnh thổ Ba Lan, và điều này có nghĩa là cho phép quân đội chiếm đóng xuất hiện ở gần Minsk, cách đó vài chục kilometers. Hoặc là làm điều như chúng ta đã cần phải làm, nhưng không thể như năm 1919, khi đó Hội đồng Entente (hội đồng thuộc địa của Anh) thiết lập biên giới sắc tộc cho Ba Lan, họ tin là Ba Lan sẽ không muốn tiến xa về phía Đông và đã không đúng. Ở đây chúng ta đi đến chính giới tuyến này của Kerzon thiết lập, tôi nhắc lại, đó là bộ trưởng ngoại giao Anh năm 1919. Tất cả chỉ có thế.

Do đó trái lại – chúng ta đề đạt với phương Tây, trao cho Hồng Quân điều kiện để bảo vệ lãnh thổ đất nước chúng ta trên 1 vài trăm km về phía tây, điều này là như vậy.


Câu hỏi: Nói 1 cách trung thực, nếu như không có bước đi này, thì nói thô rằng, Mat-xcơ-va sẽ bị ném bom ngay lập tức?

Yury Zhukov: Dĩ nhiên, vì thế mà Đức âm thầm tiến vào Lithuania, Latvia và Estonia - và từ Estonia đến Leningrad là bao nhiêu kilometers? Họ sẽ vượt qua đây theo nghĩa đen tất cả chỉ vài ngày. Và thậm chí đến từ phía Minsk, họ sẽ có thuận lợi khi tiến đến đông Mat-xcơ-va. Bất cứ nhà quân sự nào đều giải thích cho anh điều này, đó là vấn đề chiến lược sơ đẳng.

Câu hỏi: Dễ hiểu, chúng ta đã di chuyển biên giới 1 cách đặc biệt, nhưng, tuy thế, người ta thích nói chiến tranh là hết sức bất ngờ đối với Stalin, nhà lãnh đạo Xô Viết.

Yury Zhukov: Không, nó không bất ngờ. Mat-xcơ-va, Kremlin, lãnh đạo hàng đầu đất nước đã biết việc Đức sẽ tấn công chúng ta, kể từ 1924 – ngay khi Hitler viết và công bố "Mein kampf", trong đó ông ta không che giấu mục đích chính – chiến dịch Đông tiến, phá hủy Xô Viết, Bolshevism và Nga. Vấn đề là ở chỗ, chúng ta bắt đầu công nghiệp hóa chỉ vào năm 1929. Đức đã là đất nước công nghiệp hóa thậm chí trước WW-I, họ đứng vị trí thứ 2 chỉ sau Mỹ về phát triển công nghiệp. Chúng ta đã bắt đầu thiết lập công nghiệp nặng, và dựa vào đó có các nhà máy xe tăng, máy bay và những trang thiết bị khác – chỉ vào năm 1929. Nghĩa là chúng ta đã không có và chỉ mới bắt đầu tạo ra. Cần bắt đầu các tổ hợp luyện kim, chúng sẽ cho chúng ta sắt thép và các sản phẩm. Để trên cơ sở cần thiết đó có những nhà máy xe tăng, và chỉ khi đó chúng ta mới có thể bắt đầu sản xuất thiểt bị quân sự. Những trang bị kỹ thuật này vẫn đang được thiết kế.

Câu hỏi: Còn trang bị mà chúng ta nhận được qua lend-lease?


Yury Zhukov: Bất cứ cựu chiến sĩ xe tăng nào cũng kể được cho anh rằng, xe tăng Anh mà chúng ta nhận qua lend-lease, chúng cháy như gỗ dán, cháy như bao diêm. Còn ở đây T-34, IS, KV được công nhận là 1 trong những xe tăng tốt nhất thế giới. Nhưng để tạo ra chúng cần có thời gian. Bên cạnh đó – không chỉ là những thiết kế cần thiết để tạo ra những chiếc xe tăng này, còn cả máy bay IL, YAK và trang thiết bị khác, cũng cần được bắt đầu sản xuất. Do đó, nền kinh tế của chúng ta chỉ thực sự sẵn sàng cho chiến tranh với những tính toán kỹ thuật đơn giản nhất vào cuối năm 1942. Cho đến khi đó chúng ta mới thực sự sẵn sàng cho chiến tranh 1 cách thực sự.

Còn Hitler thì đã đánh cắp mất của chúng ta 1 năm rưỡi. Không phải là chúng ta không biết, không chuẩn bị hay không muốn, mà bởi vì không thể có được mọi thứ ngay lập tức khi mà Nga Sa Hoàng vẫn còn lạc hậu.

Chúng ta đã không có thời gian, bên cạnh đó, cũng là bởi Churchill đã thúc nhanh sự công kích của Đức vào Liên Xô. Như chúng ta biết, mùa đông 1940-1941 ở Anh có câu chuyện gọi là "Chiến đấu vì nước Anh - Fight for Britain" – Người Đức hàng ngày tổ chức tập kích vào London và các thành phố Anh khác, một phần của chính phủ, chính quyền Churchill đã thực sự sẵn sàng ký kết thỏa thuận hòa bình với Đức. Không muốn điều này, Churchill – tôi nói là hiện nay, bất cứ học sinh Mỹ và Anh nào cũng biết – đã gửi cho Hitler một công hàm, nó do tình báo đối ngoại MI-6 chuấn bị, với đề nghị ký kết hiệp ước hòa bình, nhưng với 1 điều kiện – là Đức phải bắt đầu đánh mạnh vào Liên Xô.

Chính để bàn bạc về đề nghị này của Churchill, tháng 5 năm 1941 tướng Hess đã cất cánh từ Munich. Tất cả đều biết về chuyến bay của Hess. Và mặc dù Hitler chẳng nhận được gì từ Hess, không có tin tức gì mới – ông ta sau tất cả cho rằng khi tấn công Liên Xô, sẽ buộc Churchill theo cách ấy ngừng phòng thủ và ký kết hòa bình với ông ta. Nếu không, có lẽ, chúng ta đã có chiến tranh muộn hơn – vào năm 1942 mà không phải 1941.

Câu hỏi: Và điều này mỗi học sinh Mỹ và Anh đều biết?

Yury Zhukov: Vâng, còn ở đây Mironenko lại chạy theo cái hiểu biết đòi hỏi từ ai đó, không phải là học sinh, mà là từ sinh viên khoa sử của Anh. Và anh ta sau tất cả cũng không phải sinh viên, anh ta là giám đốc Lưu trữ, anh ta buộc phải biết tất cả điều này. Còn nếu như anh ta không biết – thì cũng chẳng cần phải bình phẩm như thể 2 lần 2 bằng năm còn ba nhân ba bằng 15.

Câu hỏi: Ngoài ra, nói về sự bất ngờ của chiến tranh – cách đây không lâu ông BT quốc phòng đã giải mật những tài liệu hiếm có về những ngày đầu tiên của cuộc chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Nội dung của chúng xác thực rằng, bất chấp bị tấn công đột ngột, các bộ phận và các doanh trại Hồng Quân đã có thể nhanh chóng cơ động và cho phép đáp trả xứng đáng vào kẻ thù.

Yury Zhukov: Tất nhiên, trận đánh tăng lớn đầu tiên xảy ra qua 2 ngày sau khi Đức tấn công vào lãnh thổ chúng ta. Nó ở khu vực biên giới Lithuania-Belarus hiện nay.


Câu hỏi: Nhưng câu chuyện "bất ngờ" là như thế nào? Lấy cái gì để cho rằng khi báo cáo trinh sát đến Stalin, ông ấy đã không tin?

Yury Zhukov: Bất ngờ là ngày tháng chính xác, và tất cả xảy ra từ 1 điều tồi tệ: chúng ta có một số trinh sát ngoại tuyến. Và các lãnh đạo của họ sợ bị lâm vào tình thế khó xử, phải chịu trách nhiệm gì đó. Báo cáo của họ đến gửi đến từ các điệp viên ở châu Âu đã không được phân tích, so sánh, kiểm tra và chỉ đơn giản là họ đặt lên bàn Stalin. Như thể ông ấy sẽ tự hiểu và tự ra quyết định sẽ hành động đáp trả như thế nào. Và đã có 1 trò chơi giữa Anh và Đức – thường xuyên đánh lạc hướng: sẽ có chiến tranh, sẽ không có chiến tranh, khi nào sẽ. Anh hiểu cho, đây là điều rất phức tạp, và ông ấy phải giải quyết nó, tại Lubyanka và gần khu Gogolevsky, nơi có các cơ quan tình báo của chúng ta.

Và Stalin không buộc phải biết, báo cáo nào đúng, báo cáo nào sai – ông ấy không thể xử lý điều này, vì đây là việc của tình báo. Và các báo cáo cứ đến – sẽ có chiến tranh, báo cáo tiếp theo – sẽ không có chiến tranh, và nếu như có thì khi nào và liệu có thể không thì đến khi nào. Nhưng nó sẽ đến, chúng ta biết rồi. Không phải tình cờ trước khi Đức tấn công, bộ chính trị đã ngồi họp liên tục.

Câu hỏi: Được thôi, khi đó có một "tranh cãi" khác "tố cáo" rằng lúc Minsk thất thủ, Stalin đã hoàn toàn tuyệt vọng: "Có nhà báo đến thăm văn phòng của Stalin ở điện Kremlin, ở đó họ nhớ cả ngày không có lãnh đạo ở Kremlin, ngày hôm sau cũng không, đó là 28 tháng 6…”

Yury Zhukov: Chẳng có gì giống thế! Anh có thể đến phố "Leninka" mua quyển sách này – Nhật ký thăm viếng văn phòng Stalin ở Kremlin – nó mới xuất bản cách đây vài năm, và anh sẽ thấy chỉ có 1 ngày là không có khách đến thăm, khi Stalin ở Bộ QP cùng Zhukov. Ông ấy mắng tất cả vì 1 điều là họ không biết, chuyện gì đã xảy ra ngoài mặt trận và đâu là tuyến phòng thủ, rồi giận dữ bỏ đi sang "dinh thự gần đó", nơi Molotov và Malenkov sắp đến, và họ cùng thành lập Hội đồng quốc phòng nhà nước.

Câu hỏi: Ở đây, trong “dinh thự gần đó” tiếp tục chuyến công tác: "Khi đó là các nhân vật thân cận nhất - Klim Voroshilov, Malenkov, Bulganin – quyết định …đến "dinh thự bên cạnh”, dứt khoát không thể thiếu việc mời "chủ nhân". Họ thấy Stalin tái mặt, u sầu và nghe từ ông những lời hiếm có: "Lenin để lại cho chúng ta một đất nước vĩ đại, và chúng ta đã bỏ phí nó".

Yury Zhukov: Đây là dối trá! Đó là ý tưởng của Khrushchev! Bởi vì chẳng có Voroshilov, hay Bulganin đến ngày hôm đó, và cũng không ở đâu hay khi nào nói là họ đã gặp Stalin trong tình trạng như thế. Bởi vì họ bị bắt gặp ngay là nói dối. Hơn nữa – tư liệu về điều này là ở trong kho lưu trữ khác – RGASPI! (Kho lưu trữ lịch sử chính trị-xã hội Nga), nơi mà Mironenko không có liên hệ gì. Tất cả tư liệu liên quan đến điều đó chỉ có ở kho này, mà không có ở Mironenko! Và nhìn chung, nó không đứng đắn, như nhà hóa học nói về vật lý, hay nhà vật lý nói về sinh học. Mironenko hành xử cùng kiểu như vậy.


Câu hỏi: Yury Nikolaevich, ông không có vẻ là, đại thể đề cập đến hồi ký Khrushchev – đây là thứ không thích hợp thế nào đó với lịch sử?

Yury Zhukov: Ở đây không cần thiết – Đừng có nói với tôi khi "Hồi ký Khrushchev" dối trá từ đầu đến cuối.

Câu hỏi: Yury Nikolaevich, cảm ơn ông đã giúp làm tiêu tan những hoang đường này.

Yury Zhukov: Vâng. Như tôi nghĩ, mọi người biết cả, nhưng hóa ra, tất cả đã bị lãng quên. Đối với tôi, những gì tôi kể, những gì đề cập tới, nhìn chung là tiền đề. Và tôi cho rằng, cần phải viết tất cả thành 1 cuốn sách giáo khoa. Và bậc học cao cũng thế.

SỰ THẬT LÀ KẺ THÙ CỦA WASHINGTON

Nhà phân tích Paul Craig Roberts và trang tin Zero Hedge của Tyler Durden là những nơi có nhiều thứ rất đáng đọc. Mới đây, họ bị ông nghị Mỹ Ed Royce xếp vào loại “khủng bố” theo quan niệm mở rộng của ông ta.


Đại diện Mỹ Ed Royce (R, CA) đang bận rộn với công việc phá hủy mọi khả năng sự thật được nói ra ở Mỹ. Ngày 15 tháng 4 tại phiên điều trần trước Ủy ban Đối ngoại mà Royce làm chủ tịch, Royce đã sử dụng 2 điếm miệng nhỏ để giúp ông ta tái định nghĩa tất cả những kẻ, ngoại trừ Washington dối trá như "mối đe dọa" thuộc về giáo phái tuyên truyền loạn trí thân Nga.

Vấn đề của Washington là trong khi họ điều khiển báo in và truyền thông truyền hình ở Mỹ cũng như các nước chư hầu của họ ở châu Âu, Canada, Úc, Ukraina, và Nhật Bản, thì Washington đã không kiểm soát các trang web Internet, những trang, hoặc truyền thông như RT, của các quốc gia không phải là chư hầu Mỹ. Do đó, những dối trá của Washington có thể bị thách thức, và khi dân chúng mất lòng tin vào báo chí và truyền hình phương Tây bởi nội dung tuyên truyền, chương trình nghị sự của Washington, vốn phụ thuộc vào bịa đặt, đang gặp phải khó khăn ghê gớm.

Sự thật đang nổi lên qua mặt cả tuyên truyền của Washington. Họ đối mặt với khả năng mất quyền kiểm soát, qua mọi lời giải thích, Hillary Clinton, Ed Royce, và phần còn lại là bỗng kêu ca rằng Washington đang "thua cuộc chiến tranh thông tin". Khoản tiền lớn của người nộp thuế khó kiếm giờ sẽ được sử dụng để chống lại sự thật bằng những dối trá.


Phải làm gì? Làm thế nào để ngăn chặn sự thật với những dối trá hòng duy trì mọi thứ trong tầm kiểm soát? Câu trả lời từ Ed Royce, Andrew Lack, và những kẻ khác là tái định nghĩa người nói thật thành kẻ khủng bố. Do đó, họ so sánh RT và những blogger "bất đồng chính kiến" với Nhà nước Hồi giáo và các nhóm khủng bố được đặt tên, như Boko Haram.

Royce mở rộng định nghĩa về khủng bố để bao gồm các blogger bất đồng chính kiến, như Chris Hedges, John Pilger, Glenn Greenwald và phần còn lại của chúng tôi, những người phản đối thực tế sai lầm mà Washington tạo ra để phục vụ chương trình nghị sự giấu diếm. Chẳng hạn, nếu Washington muốn lợi nhuận đổ vào tổ hợp quân sự/an ninh để đổi lấy các khoản đóng góp cho chiến dịch chính trị, mà các chính trị gia không thể nói ra điều đó. Thay vì thế, họ tuyên bố bảo vệ nước Mỹ khỏi kẻ thù nguy hiểm hoặc từ các loại vũ khí hủy diệt hàng loạt bằng cách gây chiến. Nếu các chính trị gia muốn thúc đẩy tài chính Mỹ hay đế quốc năng lượng Mỹ, họ cũng phải làm như vậy dưới cái tên "mang lại tự do và dân chủ". Nếu các chính trị gia muốn ngăn chặn sự nổi lên của các quốc gia khác, như là Nga, TT Obama miêu tả Nga như một mối đe dọa có thể so sánh với virus Ebola và Nhà nước Hồi giáo.



Tấn công của Washington vào sự thật như một mối đe dọa đã làm cho việc phơi bày hệ thống do thám khổng lồ của Cơ quan An ninh Quốc gia (NSA) của William Binney và Edward Snowden trở thành có ý nghĩa. Một trong những mục đích của mạng lưới gián điệp là để xác định tất cả "bất đồng chính kiến", những người thách thức sự thật của ông Lớn (Big Brother).

Có, hoặc sẽ có các hồ sơ của mọi "bất đồng chính kiến" với tất cả những email, tìm kiếm Internet, các trang web truy cập, các cuộc gọi điện thoại, mua hàng, đi du lịch của những người bất đồng chính kiến. Lượng thông tin khổng lồ về mỗi người bất đồng ​​có thể bị soi kỹ tìm bất cứ điều gì có thể đưa ra khỏi ngữ cảnh tạo thành án chống lại anh ta, nếu bỏ tù thậm chí là cần thiết. Washington đã thực sự thành công trong việc khẳng định quyền lực của họ vượt qua Hiến pháp để bắt giữ vô thời hạn, không cần kết án và tra tấn và sát hại các công dân Mỹ (chỉ cần vu cho là khủng bố).

Đó là một vài năm trước đây, Janet Napolitano, lãnh đạo Cơ quan An ninh Nội địa cho biết trọng tâm của họ đã chuyển từ khủng bố sang cực đoan trong nước. Họ phân loại cực đoan trong nước là các nhà hoạt động môi trường, hoạt động bảo vệ động vật, các nhà hoạt động chống chiến tranh trong đó bao gồm cựu chiến binh vỡ mộng, những người tin vào quyền lợi của các bang, chính phủ hạn chế và có trách nhiệm. Hậu quả, nhiều người bất đồng chính kiến, các công dân tốt nhất của Mỹ, sẽ đủ điều kiện để làm cực đoan nội địa vì một số lý do. Chris Hedges, ví dụ, là một người bảo vệ động vật cũng như quan tâm đến môi trường và cuộc chiến không có hồi kết của Washington.

Do thám và đàn áp "bất đồng chính kiến" đang đến có thể cắt nghĩa cho hợp đồng $385 triệu mà liên bang trao cho công ty con của Dick Cheney, Halliburton, để xây dựng các trại tạm giam tại Mỹ. Dường như là có rất ít lo lắng ai sẽ kẻ bị trại giam giữ. Không có truyền thông đưa tin, hay điều tra của Quốc hội. Không chắc rằng các trại này là cho người sơ tán bão hoặc cháy rừng. Trại tập trung này thường dành cho những người bị coi là không đáng tin cậy. Và như Royce, Lack và những kẻ tương tự đã làm cho nó thành rõ ràng: kẻ không đáng tin cậy là những kẻ không ủng hộ dối trá Washington.

Nhu cầu trông thấy của Washington, và cấu trúc quyền lực tư nhân mà Washington phục vụ, phải bảo vệ mình khỏi sự thật cũng có thể là lý do cho các bài tập quân sự khác nhau rất kỳ lạ ở các bang để xâm nhập, chiếm giữ, và bao vây "mối đe dọa" trong dân chúng. Ngay cả điếm miệng như CNN cũng viết rằng quân đội vệ binh quốc gia phái đến Ferguson, Missouri, đã được lên chương trình để coi những người biểu tình dân sự là "thế lực thù địch" và "kẻ thù", và chúng tôi biết rằng cảnh sát vũ trang các bang và địa phương được đào tạo để xem công dân Mỹ là mối đe dọa.

Theo như tôi có thể phân biệt, không nhiều người Mỹ, dù là đảng Dân chủ hay đảng Cộng hòa, tự do, bảo thủ, hay siêu yêu nước, có giáo dục hay không, hiểu rằng Washington với các tập đoàn truyền thông điếm miệng của họ đã xác định sự thật là một mối đe dọa. Theo quan điểm của Washington, sự thật là mối đe dọa lớn hơn Ebola, Nga, Trung Quốc, khủng bố, và Nhà nước Hồi giáo kết hợp lại.

Một chính phủ không thể tồn tại với sự thật và phải dùng đến phương sách bịt miệng sự thật không phải là chính phủ mà bất cứ quốc gia nào muốn. Tuy nhiên, một chính phủ không mong muốn như thế là chính phủ Clinton-Bush-Cheney-Obama-Hillary-Lack-Royce đã đem cho chúng ta.

Liệu nó làm bạn hài lòng? Bạn có sẵn sàng là tên bạn cùng tiền thuế làm ra 1 cách khó khăn và ngày càng khó khăn để làm ra, Washington trong thế kỷ 21 đã giết chết, làm bị thương, và di cư hàng triệu dân ở 8 quốc gia, đã đặt Mỹ vào con đường chiến tranh với Nga và Trung Quốc, và đã tuyên bố sự thật là kẻ thù của nhà nước?



Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...