Hiển thị các bài đăng có nhãn toàn cầu hóa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn toàn cầu hóa. Hiển thị tất cả bài đăng

Dù thành nhà kinh tế nhưng gâu! gâu!…

Không có lĩnh vực nào: văn hóa, địa chính trị, ngoại giao… cho đến toán lý hóa, văn sử địa… mà lắm sủa ngu như kinh tế. Cũng không có lĩnh vực nào lắm nô tài thuần phục, quỳ mọp liếm láp chất thải của chủ như kinh tế. Thậm chí, cả 1 bầy đàn đông nhung nhúc bao gồm quan lại thoái hóa biến chất, ráo sư ngành lợn học, cho đến đám teen xanh đỏ ăn chơi, hừng hực khí thế, điên cuồng đòi bưng bô cho chủ.

Nhà kinh tế là gì? Ngoại hình bóng bẩy, bằng cấp sáng choang, không hoặc ít gắn bó quyền lợi với bất kỳ lĩnh vực sản xuất nào. Không biết cấy lúa hay tự đóng lấy 1 viên gạch xây cho mình 1 cái nhà. Để kiếm cơm chỉ duy nhất đi sủa thuê. Các tai to mõm dài thì sẽ sủa thuê cho tài phiệt Do Thái và các tổ chức của chúng như IMF, WB hay Monsanto, ngắn mõm, xấu tai thì cho đến tận bà đánh đề kiêm chè chén vỉa hè.

Nó không gì hơn là 1 chứng minh cho định lý mang tên Huy Phúc rằng, Xơi cám Mỹ phần lớn là tâm thần, số còn lại khôn tối đa bằng lợn!

Theo chuyện cổ tích kinh tế chính thức, kinh tế Mỹ đã được phục hồi kể từ tháng 6 năm 2009. Kể từ đó, báo vịt nhà ta nhiều lần hoan hỷ: kinh tế Mỹ đã chạm đáy rồi! Hóa ra là kinh tế có đáy, mà là nhiều cái đáy.
 
Chuyện cổ tích này chèo chống cho hình ảnh Mỹ như nơi trú ẩn an toàn, một hình ảnh để giữ đồng đô la nổi lên, thị trường chứng khoán đi lên, và lãi suất hạ xuống. Đó là hình ảnh làm cho đông đảo người Mỹ thất nghiệp tự trách mình mà không phải vì nền kinh tế quản lý tồi.

Câu chuyện cổ tích này vẫn tồn tại bất chấp thực tế không có thông tin kinh tế nào hỗ trợ nó:
 
Thu nhập hộ gia đình trung bình thực tế đã không tăng trong nhiều năm và dưới mức năm 1970.

Không có tăng trưởng doanh số bán lẻ thực trong 6 năm.
 
Thế nào là một nền kinh tế phụ thuộc vào nhu cầu tiêu dùng ngày càng lớn khi thu nhập của người tiêu dùng thực và doanh số bán lẻ không thực sự tăng trưởng?
 
Không phải từ đầu tư kinh doanh. Tại sao lại đầu tư khi không có tăng trưởng doanh số bán hàng? Sản xuất công nghiệp, giảm phát thực, vẫn còn thấp hơn nhiều so với mức trước suy thoái.
 
Không phải từ xây dựng. Giá trị thực sự của tổng xây dựng đã giảm mạnh từ 2006 đến 2011 và lên xuống quanh đáy 2011 trong 3 năm qua.

Làm thế nào để phát triển kinh tế khi lực lượng lao động đang bị thu hẹp? Tỷ lệ đóng góp của lực lượng lao động đã giảm kể từ 2007 khi việc làm tỷ lệ dân số.

Làm thế nào để có thể phục hồi khi chẳng có gì hồi phục?
 
Các nhà kinh tế tin rằng toàn tập kinh tế vĩ mô đã dạy từ những năm 1940 đơn giản là không chính xác? Nếu không, làm thế nào để các nhà kinh tế có chỗ dựa cho câu chuyện cổ tích phục hồi?
 
Chúng ta thấy vắng bóng cũng của cũng kinh tế học trong các chính sách đáp ứng cuộc khủng hoảng nợ công ở EU. Trước hết, chỉ có 1 nguyên nhân gây ra khủng hoảng là bởi thay vì xóa bỏ phần nợ không thể trả, như trong quá khứ, để cho phần còn lại có thể trả được, các chủ nợ đã đòi điều không thể - đó tất cả nợ phải trả.
 
Trong một nỗ lực để đạt được điều không thể, các quốc gia nợ nần chồng chất, chẳng hạn như Hy Lạp, đã bị buộc phải giảm trợ cấp hưu trí tuổi già, sa thải nhân viên chính phủ, giảm các dịch vụ xã hội như y tế và giáo dục, giảm tiền lương, và bán tháo tài sản công như bến cảng, công ty cấp nước đô thị, và xổ số nhà nước. Những gói thắt lưng buộc bụng này tước đi nguồn thu của chính phủ và dân số của điện năng của dân chúng. Hậu quả: tiêu dùng, đầu tư, chi tiêu chính phủ tất cả đều giảm sút, kinh tế chìm xuống thấp hơn. Khi kinh tế chìm, các khoản nợ hiện tại biến thành tỷ lệ lớn hơn trong GDP và thậm chí trở thành bất khả hơn.

Các nhà kinh tế đã biết điều này từ khi John Maynard Keynes dạy cho họ năm 1930. Tuy nhiên, không có dấu hiệu kinh tế cơ sở này trong cách tiếp cận chính sách khủng hoảng nợ công.

Các nhà kinh tế dường như đã đơn giản là làm nó biến mất khỏi quả đất. Hoặc, nếu gì đó vẫn còn hiện hữu, họ đã đánh mất giọng và không nói được.
 
Hãy xem «chủ nghĩa toàn cầu hóa». Mọi quốc gia đều đã được thuyết phục rằng toàn cầu hóa là bắt buộc và không phải là một bộ phận của «nền kinh tế toàn cầu» nghĩa là cái chết kinh tế. Trong thực tế, là một bộ phận của nền kinh tế toàn cầu nghĩa là cái chết.

Hiểu được tàn phá kinh tế mà chủ nghĩa toàn cầu hóa đã trút vào Mỹ. Hàng triệu việc làm trong nhà máy của tầng lớp trung lưu và việc làm kỹ năng chuyên nghiệp như công nghệ phần mềm và công nghệ thông tin đã bị lấy đi khỏi tầng lớp trung lưu Mỹ và trao cho dân khu vực châu Á. Trong ngắn hạn, giảm chi phí và phúc lợi lao động này đem lại lợi nhuận cho các tập đoàn Mỹ khi xuất khẩu việc làm của họ ra nước ngoài, nhưng hậu quả là hủy hoại thị trường tiêu dùng trong nước khi việc làm cho phép định hình các hộ gia đình bị thay thế bằng công việc bán thời gian lương thấp không thỏa mãn.
 
Nếu hộ gia đình không có thể định hình, nhu cầu nhà ở, đồ gia dụng và đồ đạc bị suy giảm. Sinh viên tốt nghiệp đơn giản là trở về nhà sống với cha mẹ của họ.
 
Việc làm bán thời gian làm tổn thương khả năng tiết kiệm. Dân chúng chỉ có thể mua xe hơi, nếu họ có thể được hỗ trợ 100%, và nhiều hơn nữa để trả hết khoản vay xe hiện hữu vượt quá giá trị thương mại của xe, ở dạng 1 khoản vay 6 năm. Các khoản vay này là có thể, bởi những ai tạo ra chúng bán chúng. Các khoản vay này sau đó được chứng khoán hóa và bán như khoản đầu tư cho những ai liều mạng với lãi suất bằng 0. Phái sinh được rút ra khỏi những đầu tư này, và một bong bóng mới được tạo ra.
 
Khi công việc sản xuất được xuất ngoại, các nhà máy Mỹ bị đóng cửa, và cơ sở tính thuế của chính quyền bang và địa phương bị tụt giảm. Khi chính phủ gặp khó khăn để thanh toán nợ tích lũy của họ, có xu hướng không đáp ứng được nghĩa vụ lương hưu. Điều này làm giảm thu nhập của người về hưu, tỉ lệ thu nhập đã thực sự giảm đến 0 hoặc âm.
 
Manh mối tiêu dùng này, là cơ sở của nền kinh tế, là hoàn toàn rõ ràng ngay từ đầu. Tuy nhiên, các nhà kinh tế tạp nham hay những cái loa được tập đoàn thuê (Amcham, Syndicate) hứa hẹn người Mỹ một “nền kinh tế mới” sẽ chy cấp cho họ tốt hơn, trả tiền cao hơn, việc làm sạch hơn để thay thế các công việc chuyển ra nước ngoài. Như tôi đã chỉ ra trong hơn một thập kỷ, chẳng có dấu hiệu nào có những công việc như thế ở bất cứ đâu trong nền kinh tế.
 
Tại sao các nhà kinh tế không gặp phản đối khi kinh tế Mỹ bị chuyển ra nước ngoài và suy sụp sâu ở nhà?
 
Toàn cầu hoá cũng tàn phá các «nền kinh tế mới nổi». Cộng đồng nông nghiệp tự cung tự cấp bị hủy hoại bởi sự ra đời độc canh nông nghiệp quy mô lớn. Dân chúng mất gốc đến thành phố nơi họ trở thành thợ móc cống làm dịch vụ xã hội và là nguồn bất ổn chính trị.
 
Toàn cầu hoá, cũng như kinh tế tự do mới là công cụ của chủ nghĩa đế quốc kinh tế. Lao động bị khai thác, trong khi các dân tộc, các nền văn hóa, và môi trường bị phá hủy. Tuy nhiên, tuyên truyền quá mạnh mẽ đã khiến chính các dân tộc dự phần vào tự hủy diệt mình.


Tựa đề tự đặt, bài của Paul Craig Roberts, nhà bình luận danh tiếng!




TÌM LẠI BẢN SẮC CHÂU ÂU! P2


I-D chống lại: Dân chủ

"Trong chiều dài lịch sử chưa bao giờ lại có lầm lạc nhất thời và kỳ dị trong tâm trí con người khi mà các nước lớn bầu ra chính phủ để làm nhiệm vụ và sau đó lại bầu ra phe đối lập để ngăn chặn họ làm điều đó. May mắn thay, ngay cả trong cơn ngông cuồng hoang dại nhất của chứng điên thoáng qua này, thì ảo tưởng đó cũng không bao giờ lan rộng ra thế giới kinh doanh, và không có doanh nhân nào ngoài trại tâm thần lại quan sát đội ngũ nhân viên thực hiện các công việc của doanh nghiệp mình, và sau đó thuê thêm các nhân viên khác để ngăn chặn họ làm công việc của họ.”

"Kỳ dị với hậu thế khi xuất hiện nguyên tắc hình thành cùng một lúc chính phủ để thực hiện công việc của quốc gia và phe đối lập để làm hỏng nó… Tuy nhiên, trò hề lạ thường này, lại là không có gì nghiêm trọng - theo nghĩa tinh thần hiện đại, để được thực hiện, và ít nghiêm trọng thậm chí để được thảo luận, để ngày nay đại diện như phương tiện duy nhất giữ các quyền tự do của dân chúng."

-Oswald Mosley, "Ngày mai chúng ta sống- Tomorrow We Live"

Dân chủ là một lực lượng có tổ chức, như Mosley đã chứng tỏ, không có ý nghĩa gì. Dân chủ quả quyết quá nhiều vào ý tưởng rằng "quyền lực suy đồi", và do đó, không một cá nhân nào được có quá nhiều quyền lực, vì sợ đám đông bị mang ách cai trị với những ý tưởng hay mục đích mà họ không thích, điều đó không thể tránh được vì sẽ dần dần "suy đồi”. Đó là triệu chứng chia rẽ xã hội. Như vết nứt xã hội theo cùng dòng tư tưởng, văn hóa-đạo đức và trở nên ít quan tâm đến phúc lợi và sự sống còn của toàn bộ, mà quan tâm nhiều hơn trong "vấn đề", mẫu phổ quát, chế độ bè cánh của nền dân chủ phương Tây trở nên rõ ràng.

Quá trình trở thành "dân chủ" này đòi hỏi chuyển giao quyền lực từ phần lớn tầng lớp quý tộc và truyền thống, cho các nhóm thiểu số nạn nhân “quan tâm", hình thành các liên minh để bao vây và cướp bóc sự giàu có của họ. Cái xã hội bị mê hoặc bởi ý tưởng rằng cá nhân phải được tự do để trở thành bất cứ thứ gì họ muốn tùy ý thích cá nhân (thực tế cả giới tính cũng vậy), và thể hiện điều này bằng việc tham gia vào các nhóm dán nhãn thiểu số lợi ích, sẽ mở rộng ra thành kinh sợ với ý tưởng rằng bất kỳ một nhóm nào cũng có thể nắm quyền lâu dài, khi điều này đòi hỏi trở lại với tư duy của số đông. Sự trở lại này sẽ là nơi đa số vô nghĩa lý, và sự xâm nhập các nhóm dân tộc, một lần nữa sẽ bị hạn chế để duy trì số đông.

Một khi dân chủ có tổ chức, quyền bảo thủ cố gắng bảo tồn truyền thống xã hội và ngăn cản việc không thừa nhận các chuẩn mực văn hóa-đạo đức và nguồn gốc truyền thống của nó, bởi vì điều đó sẽ không được lòng quần chúng, bởi vì nó đặt ra tiêu chuẩn và hành vi thuộc về nó mà không có tính toàn cầu. Những tán tụng cánh tả - bởi vì xã hội giờ có thể bị thúc đẩy để ngày càng toàn cầu nhiều hơn, cho đến khi không còn chuẩn mực xã hội hoặc sự đồng thuận của các giá trị còn lại – là họ có thể tự phong mình cấp tiến để dẫn dắt các hành động của tiến trình được chấp nhận này tiến lên phía trước.

I-D hoàn toàn phản đối các quyết định chính xã hội không có mục tiêu, để làm thất bại các nỗ lực của những người muốn khôi phục lại quyền của đa số trên quyền lợi cá nhân. Không gì có thể đảm bảo mọi người có "nhân quyền" và "tự do" tuyệt đối, ví dụ, bởi vì đây không phải là đánh giá về giá trị, mà là đồng thuận để không có sự đồng thuận về giá trị. Nếu không có chuẩn mực xã hội về những gì là có giá trị, xã hội không thể hoạt động vì nó là vô hướng. Bản sắc truyền thống lúc đó trở thành vô nghĩa khi nhóm văn hóa-đạo đức tan rã trong một tập những cá nhân phù phiếm tự phong thái quá, tất cả những gì những cá nhân này đòi hỏi gây ra nhu cầu công quỹ nhà nước.

Đây là bá chủ toàn trị của chủ nghĩa cá nhân, nơi mà tất cả các nỗ lực văn hóa-đạo đức và đoàn kết bị đè bẹp. Cá nhân đã lựa chọn không giới hạn ngang, anh có thể ngao du khắp thế giới, theo mọi hướng, và với bất kỳ tốc độ nào; anh ta có thể bỏ thì giờ của mình theo đuổi bất cứ điều gì anh ta muốn, thay đổi trang phục, thay đổi chỗ ở, thay đổi lối sống, thay đổi giới tính. Tuy nhiên, mọi suy xét đứng lại bị từ chối. Mọi nỗ lực tự cải thiện quí giá đều biến thành "sở thích" vô hại, ai cũng có thể dỡ bỏ "hàng rào", dựng hình thể và thực hành tôn giáo. Những mục đích trừu tượng “tiến bộ” đòi hỏi tái hội nhập của các cá nhân vào toàn bộ nền văn hóa-đạo đức, khi nó là duy nhất để tất cả có thể thành công cá nhân và chống chọi lại sự suy đồi theo thời gian (vì thế mà ám ảnh chủ nghĩa cá nhân hiện đại và phân tán, với vẻ đẹp và trang điểm, nhưng không thể là tác phẩm của cái đẹp và đẹp chỉ như hiện tượng, trẻ trung, sinh lực, vv). Nó đòi hỏi lãnh thổ phải được kiểm soát một lần nữa bởi nhóm bên trong, bởi "bộ tộc", bởi dân tộc. Nó đòi hỏi phải bỏ qua "nguyện vọng" của đám đông "dân chủ". Nó đòi hỏi rằng cơ chế, chiến tranh cấp độ thấp của nhà nước chống lại các quần chúng khác nhau, được gọi là "thực thi pháp luật" phải bị đình chỉ, do đó, chủ quyền của các bên tham gia địa phươngnhà hoạt động có thể được tự xác định và phán xét, trong thế đối lập với các quốc gia "dân chủ" cai trị.

Bản sắc truyền thống và bảo tồn của họ là chuẩn mực sống đòi hỏi một số nhượng bộ quyền tự do cá nhân. Đây là bản chất của khái niệm "trách nhiệm xã hội, thói xấu cá nhân", hay trách nhiệm xã hội, và lợi ích cá nhân. (Đó chỉ là khi chuẩn mực truyền thống tồn tại mà xã hội và cá nhân được phân biệt như các qui tắc ứng xử xã hội chứ không phải khái niệm quyền sở hữu về kinh tế). Tuy nhiên, quyền tự do cá nhân là một tuyệt đối - "quyền" “con người” với "tín ngưỡng" và "mưu cầu hạnh phúc" và cứ vậy – đòi hỏi xóa bỏ mọi ranh giới văn hóa-đạo đức. Nó đòi hỏi toàn bộ dân gian bị khuất phục bởi "dân chủ" đi đến chỗ phải chấp nhận những gì đầu sỏ bề trên chính trị quyết định. Về điều này, thực sự có thể nói rằng chúng ta đang chống lại chủ nghĩa toàn trị. Chúng ta muốn có một xã hội nhiều phân chia chính trị lành mạnh và cạnh tranh, xây dựng trên sự đồng thuận mà nòi giống di truyền của chúng ta và sự tồn tại chủng tộc là trên hết. Các cá nhân có thể xây dựng bản sắc và thành tích của họ trong ma trận sinh học chủng tộc rõ rệt và thịnh vượng lớn hơn này. Nó là lý do duy nhất để bất kỳ cá nhân nào cũng có thể thực sự trở nên có ý nghĩa.

I-D chống lại: Thao túng truyền thông đại chúng

Dân chủ có hiệu ứng san bằng tạo ra căn nguyên "bình đẳng", và bình đẳng giá trị. Sự chối bỏ khác biệt phẩm chất và tầm quan của phẩm chất tạo ra hệ thống phân cấp số học, đảo ngược kim tự tháp xã hội loài người, đặt một số quý tộc dưới gót chân tự lợi và nhiều tầm nhìn thiển cận. Cuối cùng dân chủ thay thế hiện thực bằng đồng thuận giả tạo về thực tế là vấn đề cấp bách nhất ngày nay. Các nhà khoa học, nhân chủng học và các tâm hồn dũng cảm có thể kêu lên về sự tuyệt chủng di truyền sắp xảy ra đối với người da trắng là quan trọng sống còn, nhưng những gì quan trọng của dân chủ là cái tất cả những gì mọi người đồng ý là quan trọng, ví dụ, vấn đề hoàn toàn tầm thường như "hôn nhân" đồng tính hay truyền hình thực tế mới nhất.

Sự "đồng thuận" bị áp đặt này được trao quyền lập pháp qua dân chủ phổ quát, là đường ống dẫn đến quyền lực bởi những kẻ định hình tường thuật xã hội - Những ai trong Đảng nội bộ là kẻ kéo đòn bẩy truyền thông đại chúng và các tổ chức "học thuật". Sức mạnh báo chí trở thành duy nhất, khi "nhà báo anh hùng" đứng lên và phơi bày các hệ thống cấp bậc ẩn của lợi ích tiền tệ, thì bị mua sạch và chỉ cho phép tồn tại cho đến nào khi công lao của anh ta được sử dụng để thực thi những điều cấm kỵ được tạo ra và được ưa thích bởi tài phiệt toàn cầu; phơi bày "phân biệt chủng tộc", "phân biệt giới tính", lật tẩy "lý thuyết âm mưu", và cứ như vậy. Ngắn gọn đối lập của "nhà nước tập đoàn", là quỉ xứ đáng sợ của "chủ nghĩa phát xít" dân chủ là nhà nước tập đoàn hoàn thiện (nhưng hoán đổi từ tổ chức sang lĩnh vực tư tưởng). Dân chủ là khối số đông được trao quyền hợp pháp, số đông bị kiểm soát, bị tước đoạt và bị quây nhốt bởi ngành công nghiệp hàng loạt, sản xuất hàng loạt, phương tiện truyền thông hàng loạt và ảo giác hàng loạt.

I-D thay thế: Quyền tự chủ phân cấp

Vấn đề của thế giới hiện tại không phải là quá nhiều chính quyền tập trung, mà là chính quyền tập trung mà không có đối trọng của hành động ý thức I-D địa phương. Phân biệt giai tầng kinh tế rất sâu sắc cảm thấy được ở phương Tây - đặc biệt trái ngược với học thuyết bình đẳng chủng tộc đui mù bị cưỡng bức - tuy nhiên sự phân biệt sinh học, lịch sử và địa lý, khác biệt lối sống, đã bị mai một, cùng với sự mất bản sắc địa phương có ảnh hưởng chính trị của bộ lạc.

Tập trung hóa sản xuất và xuất khẩu sản xuất đến sau dẫn đến việc giảm dân số phương Tây trước các nông nô trong lĩnh vực dịch vụ, đã hoàn toàn xé rách trung tâm châu Âu.

Dây chuyền sản xuất quốc tế xuất khẩu việc làm và chuyên môn kỹ thuật từ phương Tây ra thị trường toàn cầu. Trong khi đó, người da trắng đã bị gắn vào sản xuất hàng hoá và vốn văn hóa, da trắng bây giờ "bị phân rã" từ sự hình thành các xã hội xung quanh họ. Một cuộc tổng tấn công của người da trắng sẽ gặp phải sự thờ ơ vô tình khi tất cả các đòn bẩy kinh tế và văn hóa được chuyển tới Trung Quốc và Hollywood, hay phân tán vào các cá nhân trong mạng lưới đã thưa của thương mại toàn cầu. Toàn cầu hóa này, sớm kéo công dân phương Tây vào một "ngôi làng toàn cầu", chỉ đơn giản là đã tan vỡ xã hội phương Tây từ toàn bộ chức năng vào các cá nhân và lĩnh vực cạnh tranh. Sự nhầm lẫn, vẻ đạo đức giúp các nước "đang phát triển" thông qua chủ nghĩa tư bản quốc tế đi kèm với cái giá mất phát triển trên sân nhà, và cuối cùng, mất độc lập về kinh tế.

Quốc tế hóa này là ví dụ vật chất hữu hình nhất của sự chuyển đổi tính hợp pháp và đạo đức từ địa phương, sự đồng thuận hữu cơ, sang đồng thuận quốc tế bí hiểm. Trọng tâm xã hội đã lộn cực từ thích hợp địa phương sang hoạt cảnh truyền hình những nơi xa xôi, và nền tảng đạo đức tương ứng cũng đã bị chuyển đổi từ những gì là lành lạnh khách quan ở hiện tại, sang thể không tưởng trong tương lai.

Con người có đạo đức – là con người của hành động và thành tích cao - không còn là nhà hoạt động địa phương kết nối lành mạnh với cộng đồng địa phương và con cháu họ; thay vào đó anh ta trượt vào sự hoàn toàn không thích đáng trong khuôn mặt của cuộc thập tự chinh quốc tế. Tương tự như vậy, những người thành đạt cao và người thành công về mặt kinh tế không phải là doanh nhân nhỏ tại địa phương; anh ta là đội viên quốc tế phân phối sản phẩm trên sân khấu thế giới tập đoàn đa quốc gia. Lợi ích địa phương của anh ta đã đầu hàng, và đổi lại, anh ta trở thành một phần của xã hội lớn thế giới bị điều khiển bởi kẻ đang xây dựng đế chế tăng trưởng kinh tế, bất kể chi phí nhân lực.

Sự đảo ngược giá trị này là triệu chứng của học thuyết toàn cầu tạo duy cảm truyền thông. Đứng lên vì "nhân quyền" ở các nước chiến tranh tàn phá mang ấn tượng không thể trước khi sự bùng phát các tổ hợp truyền thông. Nó không thể đủ bị nhấn mạnh khi hệ thống kinh tế hoạt động trong "mô hình” giá trị quốc gia hiện tại, nhưng đạo đức quốc tế hiện nay đã thay thế và làm phụ thuộc tất cả các mối quan tâm khác. Ngắn gọn: Đừng hỏi nhân quyền có thể làm cho anh, mà hãy hỏi anh có thể làm gì cho nhân quyền. Kết luận hợp lý và mục tiêu dẫn tới của chương trình này tất nhiên là nhà nước "dân chủ" toàn cầu - Mọi người có thể bầu cử, nhưng bầu cho ai, cơ chế bầu cử, và cái gì là được cho phép để bầu bị bức chế bởi lợi ích tập đoàn tập trung hóa. Dân chủ muốn thế giới, để nó có thể ăn nó. I-D muốn thế giới, để có thể bảo vệ và nuôi dưỡng nó. Kế thừa là khôi phục quyền sở hữu từ "hệ thống" sang "con người", vì vậy nó không thể bị cướp đoạt khỏi của quê hương và bản sắc tổ tiên của họ bởi những kẻ ăn thịt trên thị trường.

Khi nền văn minh I-D dựa vào khả năng và giới tinh hoa, còn nền văn minh hiện nay dựa vào lợi ích cá nhân và lừa dối, ý định của I-D là thay thế hoàn toàn hoặc sửa đổi cơ chế của thế giới hiện tại ở tất cả các cấp độ xã hội, trong tất cả các lĩnh vực sản xuất, và trong tất cả các khía cạnh hoạt động. I-D:

  • Bãi bỏ các ngân hàng tập trung hóa và giải phóng tiền tệ khỏi tài phiệt quốc tế. Tạo ra đồng tiền nhà nước mới và cho phép các nhóm địa phương tạo của riêng mình. Điều này sẽ trao quyền cho người địa phương để tạo ra và thi hành các nền kinh tế độc lập cách ly khỏi tác hại toàn cầu.

  • Bãi bỏ các quy định nhà nước tập trung hóa mà không phải là "mục đích"; bứt ném toàn bộ thư viện pháp luật, đưa hàng ngàn trang luật lệ và quy định tối tăm khó hiểu vào lò đốt. Tất cả pháp luật tập trung hóa mâu thuẫn hoặc cản trở sự biểu hiện của chủ quyền địa phương sẽ bị đưa vào thùng rác. Điều này bao gồm, tất nhiên, tất cả các luật liên quan đến "phân biệt đối xử". Hiệp hội tự do sẽ không còn là tội ác đối với người da trắng. 

  • Bãi bỏ mọi cấu trúc quyền lực quốc tế và rút hoàn toàn khỏi chính sách quốc tế. Quan tâm đến sức khỏe, đạo đức và phục hồi quần thể người châu Âu và cộng đồng châu Âu hải ngoại về chủ quyền trong quê hương tổ tiên của họ và những nền văn minh được xây dựng ở nước ngoài là điều quan trọng nhất. Cho đến khi điều này hoàn thành, trật tự thế giới có thể có đột biến. 

  • Loại bỏ tất cả quyền lợi tập đoàn khỏi truyền thông và tăng tính phát sóng địa phương. Có thể giữ lại các công cụ truyền thông đại chúng để chống lại ý tưởng bình đẳng hiện có, mục tiêu cuối cùng là "mở cửa xã hội” để công dân tham gia, cho phép bản sắc địa phương phát triển, và hiện thực hóa đầy đủ chính mình. 

  • Khôi phục văn hóa địa phương qua việc trao chủ quyền cho các hội đồng địa phương, và qua tháo cùm hội đồng địa phương khỏi quản trị quốc gia. Chúng tôi không tin rằng để di chuyển như một con người, để diễn tả thống nhất dân tộc và đồng thuận về mục đích, tất cả mọi người phải trả mức cùng 1 mức thuế hay tuân thủ cùng 1 giới hạn tốc độ. Cuối cùng, qua quá trình này, trộm cắp và cướp bóc quốc tế của châu Âu qua phương tiện thị trường sẽ bị chấm dứt bở các cơ quan vũ trang địa phương, loại bỏ áp bức quốc tế khỏi hâu Âu, và tạo các chính sách thích đáng và sống còn.

Quá trình giải thoát châu Âu khỏi con ma cà rồng tài chính toàn cầu này sẽ rất khó khăn và gian khổ. Theo đúng nghĩa đen, chúng ta sẽ phải học cách tự chăm sóc bản thân mình một lần nữa. Cắt minh ra khỏi sợi dây rốn giảm đau của lao động toàn cầu giá rẻ sẽ khôi phục lại các mục tiêu và những gì thuộc về dân tộc châu Âu, khi chúng được gọi một lần nữa là nỗ lực to lớn để sống còn và tiến bộ. Mọi người đều quan trọng khi tất cả các tay sẽ cần đến trong việc tái thiết châu Âu.

Cuối cùng, chúng tôi tin vào tinh thần con người tự khắc phục và khả năng của người châu Âu để định hình số phận của chính mình. Chúng tôi không phải là kẻ "bảo vệ chủng tộc da trắng" - chúng tôi là các chủng tộc da trắng tự vệ. Chương trình chính trị của chúng tôi đơn giản là loại bỏ thị trường và thú ăn thịt người hợp pháp ở châu Âu. Thông qua đó, nền văn hóa sôi động tự khám phá và thử nghiệm tiến bộ sẽ diễn ra. Châu Âu sẽ lại một lần nữa, không bị đe dọa tù tội hay thủ tiêu khắp nơi, đem cuộc sống của mình vào tay của mình. Chúng tôi tin rằng châu Âu sẽ không nô dịch ai. Chúng tôi tìm cách trao cho mình các điều khoản chính trị thực tế cơ bản nhất, để thống nhất mình, và đưa mình đến ý thức tự lập như một phần của toàn bộ giống loài sinh học. Điều này hoàn thành, thế giới hiện đại - một sáng tạo của biến dạng văn hóa ăn thịt và tiến bộ công nghệ châu Âu - sẽ không còn tồn tại, và Kỷ nguyên vàng mới sẽ bắt đầu. 





Bài viết của Bain Dewitt, nhân tiện giới thiệu trong COUNTER-CURRENTS có rất nhiều thứ thú vị!

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...