Hiển thị các bài đăng có nhãn Rockefeller. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Rockefeller. Hiển thị tất cả bài đăng

PUTIN ĐÃ RA QUYẾT ĐỊNH!

Путин принял решение

Евгений Сеньшин, 01 октября 2013 
Tôi đã chuẩn bị – Evgeny Senshin




Противостояние в российской элите достигло предела
XUNG ĐỐI TRONG GIỚI BỀ TRÊN NGA ĐÃ ĐẾN GIỚI HẠN

Nhà kinh tế Nga Mikhail Hazin nêu 1 phiên bản của mình về giải quyết xung đột bên trong căng thẳng của giới “bề trên” Nga. Ông cho rằng V. V. Putin đã tuyên chiến với 1 bộ phận bề trên "Nga", khi mà chúng tiếp tục phụng sự bộ tộc Rockefeller và IMF... Theo ông Hazin, đó là cuộc chiến với Rothschild và IMF trong không gian Nga.

Putin đã ra quyết định. Đã có 2 lần trong lịch sử Nga. Đó là tuyên chiến.




Ông Ttg Dmitry Medvedev đưa ra vấn đề dứt khoát: hoặc là thay đổi mô hình kinh tế quốc gia – hoặc là chúng ta lăn xuống hố. Bộ trưởng kinh tế Alexey Ulyukaev nói cùng điều này tại Diễn đàn đầu tư Sochi. Theo Hazin, nhà kinh tế Nga nổi tiếng, giám đốc công ty tư vấn "Neokon", phát biểu của Medvedev – chỉ là 1 biểu hiện nhợt nhạt của cuộc chiến nhóm lợi ích bề trên Nga, mà đứng đằng sau nó là những quyền lực đầy sức mạnh. Putin hợp lực với ai, Obama và Rothschild? Ai chống lưng cho Medvedev và Ulyukaev?

– Mikhail, cuối tuần trước Ttg Dmitry Medvedev đã công bố bài báo về lựa chọn kinh tế Nga. Ngữ nghĩa chung của nó: nhà nước cần phải chặt chẽ và hiệu quả, cần tạo môi trường đầu tư hấp dẫn (điều này đoán là cả cải tổ tư pháp), cùng với xã hội kiểm soát độc quyền, hỗ trợ kinh doanh, giáo dục và sáng tạo, phát triển các vùng, nhưng trợ giúp sản xuất phi cạnh tranh 1 cách phi lý và nhiều điều khác cần phải chuẩn bị để rút bớt, để thay đổi, để tìm cách làm mới, để bỏ qua, nếu không chúng ta sẽ rơi vào vực thẳm. Nhưng tất cả các sáng kiến này sẽ dẫn đến nhiều xung đột. Liệu chính phủ Medvedev có sẵn sàng đối phó với chúng?

– Đầu tiên, tôi không đọc bài báo Medvedev. Chẳng có thì giờ để đọc những dòng chữ vớ vẩn. Thứ hai, thực sự là lạ: Vladimir Putin tuyên bố là cần thiết nâng cao mức sống và thực hiện Sắc lệnh tháng 5 (lời hứa tranh cử ghi thành sắc lệnh sau khi được bầu), còn vị Ttg của ông thì lại “lờ mắt" ở Hội thảo Sochi, tuyên bố rằng chẳng có gì cần thiết phải giữ công ăn việc làm. Cái gì vậy? Để giải thích, cần nhìn lại 2 thập kỷ trước 1 chút.

Cho đến 1 lúc nào đó thế giới này chỉ còn duy nhất đầu sỏ tài phiệt quốc tế. Còn tất cả quan chức của chúng ta, những kẻ ngoi lên năm 1991, là được dựng lên dưới trướng giới đầu sỏ này. Chỉ đơn giản là vì đã chẳng có ai được đưa lên. Còn người theo Lenin hay Stalin không xuất hiện. Phía trước là khủng hoảng. Bởi vì đâu? Nguyên nhân của nó đã được mô tả bởi Adam Smith, theo đó, để phân công lao động sâu cần thiết phải mở rộng thị trường. Lần mở rộng mãnh liệt là Thế chiến 1, sau đó lần thứ 2 là Thế chiến 2. Thời kỳ USSR sụp đổ chỉ là sự mở rộng nhỏ. Còn lúc này, ngay cả việc mở rộng thị trường cũng không thể. Làm thế nào để cứu vãn tình hình? Cần có đồng thời những nhu cầu. Bằng cách nào? Cho dân chúng vay tiền, nhưng ngày nay, dân chúng đã vay quá nhiều tiền. Nghĩa là, cần thay đổi hệ thống tài chính, đưa ra đồng tiền mới và tín dụng mới cho họ. Năm 2011 (IMF) quyết định sẽ thiết lập NHTW của các NHTW, nó sẽ đưa ra đồng tiền đặc biệt và tối ưu hóa hệ thống tiền tệ quốc tế. Và nếu như tất cả giới chính trị gia nằm trong sự nuôi nấng của tài phiệt quốc tế, họ không thể từ chối 1 quyết định như vậy.

Điều mà IMF cần làm là để cho chính IMF không còn hoạt động. Ở đây, giám đốc IMF Dominique Strauss-Kahn đã bị đốn bằng đòn "dưới thắt lưng", cáo buộc hiếp dâm bởi người hầu Guinea. Ông ta từ chức. Người tôi quen biết, làm trong Phủ tổng thống đã gọi tôi thế nào đó và hỏi: "Vấn đề của Strauss-Kahn nghĩa là gì?” Tôi nói: Thế là thế nào? Anh biết đấy, họ nói, vấn đề của Strauss-Kahn là chủ đề tạo ra NHTW của các NHTW thông qua cuộc họp lãnh đạo các quốc gia G8, G20 và sau nữa.  Còn sau khi ông ta bị bắt, nó bỗng biến mất. Tôi nói: Tại sao anh lại ngạc nhiên? Kết quả là bây giờ chủ đề này không tồn tại.

Sau khi vụ Strauss-Kahn nổ ra, đã xuất hiện bàn tay Obama ở Nhà Trắng. Đã không ai dám cố thử 1 lần nữa, bởi tất cả đã hiểu ra, nếu có ai đó chống đối, thì ngay lập tức 1 con hầu nào đó sẽ đến.

Có sự chia rẽ trong giới đầu sỏ. Nhóm đầu (gồm Obama) cho rằng cần thiết phải cải tổ toàn bộ hệ thống tài chính: làm xuất hiện 1 vài trung tâm tiền tệ độc lập, cơ bản là dollar, euro, yuan, rupee và ruble (đồng ruble có thể dựa vào cơ sở mở rộng mạnh mẽ Customs union).

Nhóm khác (nhóm IMF) cho rằng cần giữ mọi thứ như đã có và giành lại FED. Họ bắt đầu thúc đẩy Larry Summers vào vị trí của FED. Thập kỷ 90, vị này đã khuyên nhủ Chubais làm thế nào để cải tổ ở Nga. Một kẻ nhiều mặt, không có chỗ để đặt niềm tin vào kẻ này. Thậm chí ở Mỹ, ông ta bị gọi là kẻ có tật ăn cắp. Obama và phe nhóm của ông ta không ưa điều đó và bị tuyên: nếu các vị làm phiền, thì chúng tôi sẽ thu xếp cho quí vị 1 cuộc khủng hoảng vào năm 2014. Nhưng sau đó vấn đề Summers đã được giải quyết. Hắn đã rút lui. Ngày hôm sau,  Putin đọc thông điệp tại Câu lạc bộ Valdai, nói rằng Nga cần sự đồng thuận mới và homosexuality không phải là thể loại của họ cùng nhiều điều khác. Anh có hiểu ngọn gió thổi từ đâu?

– Xung đột trong giới đầu sỏ phản ánh vào các nhóm quyền lực Nga như thế nào?
– Cùng với những quá trình này và sau vụ Strauss-Kahn, giới bề trên Nga của chúng ta cũng chia ra làm 2 nhóm. Một trong số họ quyết rằng cần phải phát triển Trung tâm tài chính độc lập, còn nhóm khác – thì cho rằng cần duy trì tình trạng phụ thuộc dưới IMF và cần đàn áp mọi nỗ lực đòi độc lập dưới bàn tay sắt. Hợp tác của nhóm đầu là Rothschild, còn nhóm thứ hai, dĩ nhiên là IMF ((Rockefeller). Ở chúng ta, những ai "đần chính trị” gọi họ là "phe cánh" hay "liberals" thì kết bạn với IMF. Còn những ai gọi là “yêu nước" và "Siloviki" thì kết bạn với Rothschild.

Nhà Rothschild bắt đầu thay đổi cơ bản chính sách của mình. Ví dụ, họ đã "vứt bỏ” các cựu đối tác – Vekselberg, Friedman và một số khác. Họ cũng bán tài sản ở TNK-BP cho Igor Sechin, người mà trước đó truyền thông phương Tây gọi bằng danh tiếng "Gebna (KGB) máu". Vekselberg nói gì? "Khi tôi nắm  TNK-BP, tôi là kẻ được trọng vọng trên thế giới và nếu tôi bán nó, thì trở thành đơn giản là Do Thái giàu có". Giao kèo này theo quan điểm của Rothschild nhìn chung chẳng là cái gì hết. Họ nhận được cái gì khi bán tài sản thật? Những tập giấy mà chính họ có thể in ra. Nhưng thực sự đó là một liên minh chiến lược. Họ chứng tỏ mình có thể làm bạn với ai ở Nga.

– Đó là Rothschild đã sẵn sàng rời bỏ hệ thống đô la thế giới và tạo ra các khu vực tiền tệ?
– Họ đã chuyển trụ sở của họ từ London sang Hong Kong.

– Xung đột của các nhóm Nga tiến triển như thế nào?
– Bên trong giới bề trên đã phân ly. Một nhóm do Voloshin giám sát đã bắt đầu tiến trình để tước đoạt tính hợp pháp của chính quyền Putin, hay còn gọi là "Tiến trình Đầm lầy”. Mục đích của ông ta là không cho phép Putin vào được điện Kremlin với ủy nhiệm từ dân chúng và có quyền lực để quét dọn các băng nhóm bề trên. Nhiệm kỳ đầu tiên, Putin đã nhận ủy nhiệm của giới bề trên. Nên ông không thể làm gì ai, như khi được thuê làm CEO không thể thay đổi cấu trúc Hội đồng quản trị.

Tiếp theo vấn đề bắt đầu với thành lập Liên minh thuế quan. Ban đầu, nó được giám sát bởi Sergey Glazyev, nhưng ông này sớm bị trục xuất ra khỏi vị trí Ban thư ký chịu trách nhiệm của Liên minh. Thực sự Victor Khristenko đã thay Glazyev, cùng với Igor Shuvalov họ bắt đầu làm chậm sự phát triển của Liên minh hải quan. Còn Glazyev được bổ nhiệm vào vị trí cố vấn tổng thống cùng lúc với lựa chọn thành viên ban điều hành NHTW. Điều này xảy ra vào tháng 8 năm 2012. Sau đó, phe Liberal quyết rằng vị trí lãnh đạo NHTW – đó là tài sản riêng của họ. Họ muốn đưa Alexey Ulyukaev vào vị trí này. Nhưng họ đã không thành công. IMF bắt đầu báo động, tuyên rằng Ulyukaev là ứng viên thích hợp cho vị trí này. Và thời điểm này, cái tên Glazyev lại được gọi. Ai đã gọi tên ông ấy anh có nhớ không? Guardian newspaper. Đó là tờ báo đã đăng Snowden và ông bạn gần nghĩa Assange. Đó là tờ báo của Rothschild. Giới "Liberals" lên cơn cuồng loạn, họ chạy đến Putin và kêu ca rằng Glazyev "sẽ đốt cháy” quan hệ với IMF và có thể sẽ khuấy lộn tăng trưởng kinh tế dự tính. Cái gì tiếp theo? Sau khi Putin tuyên bố Elvira Nabiullina là lãnh đạo NHTW (mà không phải Ulyukaev), là khủng hoảng đảo Cyprus và rõ ràng kinh tế Nga bắt đầu suy thoái.

– Cái gì tiếp theo?
– Hai kịch bản có thể. Một là giữ hệ thống tiền tệ hiện tại và xóa sạch các cam kết tài chính bằng chiến tranh. Những kẻ ủng hộ kịch bản này muốn gây chiến với Syria và hy vọng Iran sẽ tấn công Israel, bắt đầu một đảo lộn mới, và khi nó xảy ra, có thể xóa bỏ khá nhiều cam kết.

Nhóm khác mà Obama phụng sự lại cho rằng không thể tung hê tất cả và cần thiết phải tạo ra những khu vực tiền tệ mới. Nhưng hiện Obama đang trong tình cảnh khó khăn. Ông ta sẽ không thích Mỹ đánh mất vai trò lãnh đạo. Nhưng nếu anh đọc bài phát biểu gần đây của Obama tại UN, thì ở đó ông ta phát biểu thẳng thắn: "Các vị, chúng tôi không còn sức lực để giữ hoàn cảnh trong tầm kiểm soát. Nếu các vị không giúp chúng tôi, thì chúng tôi sẽ rời bỏ vị thế quốc tế và các vị sẽ trở nên tồi tệ hơn".

– Còn điều gì sẽ xảy ra với nền kinh tế của đất nước chúng ta?
– Khủng hoảng kinh tế ở đất nước chúng ta mang tính khách quan. Chúng ta đang trong trạng thái sụt giảm. Kể từ đầu (2013) GDP đã giảm 2-2,5%, đến cuối năm sẽ là 3-3,5%. Chính phủ đang cố tìm cách giảm giá đồng ruble. Bên cạnh đó, chú ý rằng giá xăng tăng nhanh như thế nào? Nói gì về điều đó? Chúng ta hút dầu, chúng ta chế biến nó thành xăng và giá tăng. Bởi vì tất cả ngành công nghiệp dầu của chúng ta phải gánh nợ ở đó, cho phương Tây. Thu nhập của các tập đoàn chúng ta đang nằm ở đồng đô la, do đó thu nhập bằng đô la giảm. Và vấn đề là sự mất giá đồng ruble tăng lên. Mục đích của nó, làm mất giá đồng ruble để ngăn chặn suy thoái kinh tế. Họ làm mất giá 15% – suy thoái không chấm dứt. Theo tính toán của tôi, cần phải giảm giá đồng ruble đến 40%. Điều này là không thể. Mất giá như thế nghĩa là làm vỡ nợ hệ thống ngân hàng và các tập đoàn lớn kể cả của nhà nước. Do vậy, phá giá đã dừng lại và bắt đầu cô lập ngân sách, đó là cắt giảm chi tiêu. Phe "Liberals" sẽ chẳng còn ai tồn tại. Medvedev, và Ulyukaev vẫn còn, xin lỗi vì tất cả các biểu hiện, sẽ mang đến 1 cơn bão tuyết làm tất cả kinh sợ: các vị, sẽ sớm thôi tất cả rất tồi tệ. Khi đó họ nói, chẳng có suy thoái kinh tế nào. Nhưng mọi thứ sẽ tồi tệ… quan điểm lạ lùng.

– Ông đề nghị lối thoát nào?
– Chúng ta nhập khẩu chính thức 300-320 tỷ đô la mỗi năm, còn thực tế là đâu đó hơn 400. Chúng ta cho thấy đang bắt đầu thay thế nhập khẩu. Trong 10 năm chúng ta có thể thay thế 200 tỷ. Có thể tạo ra tăng trưởng kinh tế 5-7% mà không có vấn đề gì. Khó khăn thay thế nhập khẩu là không có thực. Kazakhstan đã bắt đầu chương trình tương tự 4 năm trước. Nó hoàn toàn có tiến triển. Mặc dù họ có vấn đề với đội ngũ kỹ sư, nhưng chương trình vẫn vận hành. Chúng ta không có vấn đề với kỹ sư, nhưng chẳng điều gì tiến triển. Đó là vấn đề. Đối với những kẻ điều hành chính phủ và NHTW, mặt trời là Washington, họ chẳng muốn tự mình lấy đi 200 tỷ từ những “ông bạn tốt”. Do đó, cho đến khi nào họ vẫn nắm quyền lực, chẳng có gì thay đổi.

– Vậy khi đó điều gì sẽ đến với môi trường xã hội?Tuyên bố của Medvedev có nghĩa là gì? Làm thế nào để đi đến chỗ nhà nước ly thoát khỏi các lĩnh vực xã hội?
– Đó là không thể bán nhân dân. Khi có cơ hội, Putin sẽ nắm lấy tình hình. Cùng lúc đó ở Mỹ và EU không có cơ hội để giữ gìn môi trường xã hội, còn chúng ta có các tài nguyên để thay thế nhập khẩu. Tại sao Putin vào tháng 4 lại kịch liệt phê bình chính phủ  về 1 thực tế là không thực hiện sắc lệnh của ông? Putin nói: tại sao các anh không thi hành? Còn Surkov thì trả lời: "Không thi hành thế nào? Ở đó tất cả các điều đã được thực hiện". Putin nói: "Còn theo nội dung?", Surkov trả lời: "Nội dung nào? 15 năm đã chẳng có nội dung nào". Tất cả biết số phận Surkov. Nhưng tiến trình này không kết thúc.

Tất cả biết, tháng 8 là tháng nặng nề. Điều gì xảy ra vào tháng  năm 2013? Tháng 8 năm này tỏ ra là, theo quan điểm của giới bề trên Nga, nhiều nặng nề hơn tháng 8 năm 1998, năm đó giới bề trên Nga đã không phải chịu đau khổ.

Năm 2013, Putin đã ra quyết định, mà trong lịch sử Nga đã xảy ra 2 lần. Lần đầu năm 1937, nó có giá không chỉ là chỗ ngồi, mà là mạng của hơn 1 nửa giới bề trên. Những năm 1950 nó có giá bí thư Ban chấp hành TW CPSU Georgy Malenkov. Putin đưa ra quyết định này khi mở hồ sơ tội phạm các quan chức cấp cao nhất là không còn cần thiết nữa. Đó là tuyên chiến. Nghĩa đen là 1 tuần rưỡi sau, lãnh đạo văn phòng tổng thống, trung tướng Bộ nội vụ Vladimir Kikot chết đột ngột. Tôi không thể bình luận thêm.

Câu chuyện tiếp theo với "Uralkali". Nhóm ủng hộ Voloshin – Shuvalov, Dvorkovich và cặn bã khác – tấn công hùng hổ vào Belarus. Người ta nói với chúng vào 1 lúc nào đó là “ngậm mõm lại!”, và họ đã ngậm. Sau đó đã rõ, người ta không chỉ mời đến Belarus 1 kẻ là Baumgertner nào đó, mà cả những kẻ đã biết như KerimovVoloshin. Ai đó lo lắng, cái gì sẽ đến với họ nếu chúng đến Belarus? Vì thế nếu ai đó có quan hệ thân cận với các công ty được Chubais hay Voloshin bảo hộ, Tôi rất khuyên là hãy tìm “sự che chở khác”…



Источник: Путин принял решение 1… 2…

Chúa trùm tập đoàn: Obama, ký TPP đi!

Chúa trùm tập đoàn: "Obama, nhớ lý do tại sao chúng tôi thuê, ký TPP đi"

"Hiện tại các thành viên đàm phán TPP là Mỹ, Nhật Bản, Mexico, Canada, Australia, Malaysia, Chile, Singapore, Peru, Việt Nam, New Zealand và Brunei. TPP là hiệp định kinh tế lớn nhất trong lịch sử, bao gồm các nước đại diện cho hơn 40% GDP thế giới. "(Wikileaks)

"Kể từ 1945, không có TT Mỹ nào thoát khỏi bị soi bởi giới bề trên toàn cầu hóa. Chính trị đảng phái không có vai trò gì trong quá trình này. Một trong những vấn đề bị ép buộc của mọi tổng thống là: đảm bảo pháp chế toàn cầu và các hiệp định đi qua để hoàn thành. Đừng cản trở họ. Ông tổng thống mưu gian bé nhỏ tên là Nixon có ý cương định dựng thuế chống toàn cầu hóa. Ông thấy mình nằm trên sàn nhà nhìn lên, thấy Henry Kissinger, người của David Rockefeller, nhìn xuống, thuyết phục ông ta rằng những ngày trong Nhà Trắng đã qua rồi. "(The Underground, Jon Rappoport)


Obama đang dưới họng súng. Không kể từ khi gây áp lực Quốc hội, thay mặt cho các hãng dược, để thông qua Obamacare, ông ta đã làm việc rất chăm chỉ và đổ mồ hôi quá nhiều.

Hiệp định toàn cầu hóa mới nhất, Đối tác xuyên Thái Bình Dương (Trans-Pacific Partnership - TPP), đang nằm trên bàn.

Các siêu tập đoàn hàng đầu khắp thế giới, Hội đồng Quan hệ Đối ngoại (Council on Foreign Relations của Rockefeller), Nhóm Bilderberg, Ủy ban ba bên (Trilateral Commission của Rockefeller) muốn TPP phải được phê chuẩn bởi 12 quốc gia thành viên. Họ thực sự muốn nó. Họ nhấn mạnh vào nó.

Obama đã húc đầu vào tường nhà Quốc hội. Họ có vẻ nhất thời, nhưng không nhầm lẫn, ông ta được đặt vào văn phòng để đưa hiệp định này thành hiện thực, thất bại không phải là một lựa chọn. Dù đã hứa, với ai đó ông ta đã hứa, đã giao kèo. Giao kèo hậu trường, giao kèo cửa sau, giao kèo lộn ngược.

Các ông chủ của ông ta không quan tâm ông ta là tổng thống vịt què lúc này. Con vịt què, con vịt lạch bạch cũng không khác biệt. Ông ta phải hoàn thành.

Và ông ta biết điều đó.

Ông ta cũng biết, bởi TPP là hiệp định toàn cầu hóa khác, khiến nhiều việc làm sẽ chạy khỏi Mỹ, hàng nhập khẩu giá rẻ hơn sẽ tràn ngập thị trường Mỹ từ các quốc gia áp dụng mức lương nô lệ, nơi mà luậtlệ môi trường không phải là giá trị đồng tiền họ in ra. Ông ta biết những hàng hóa giá rẻ này sẽ làm chìm các doanh nghiệp Mỹ.

Ông biết không công dân đơn lẻ bất cứ đâu trong thế giới này, kẻ không điều khiển tập đoàn lớn đã từng đọc nội dung TPP và sẽ không đọc chúng trước khi được thông qua.

Obama có hiệu lệnh hành khúc 10 năm, hiểu rõ đang vào nơi ông chủ cần.

Giới toàn cầu hóa không chơi trò đùa khi nói đến một hiệp định như thế này. TPP là đứa con của họ.

Có nhớ quí bà Pelosi? Bà ta thổi còi trong lúc các cuộc đàm phán ngày đêm về Obamacare, nói với các đồng nghiệp của Quốc hội của mình: "Nếu các vị muốn biết cái gì trong dự luật, các vị phải bỏ phiếu cho nó. Sau đó, các vị có thể đọc nó."

Dân chúng bắt đầu thức tỉnhvới thực tế rằng, khi dự luật ngàn trang đang ở trên bàn, các nhà lập pháp, hoặc có thể không đọc chúng hay không thích. Họ chỉ cần bỏ phiếu theo cách mà họ được nói cho.

Vì vậy, đây là một điều khác: TPP. Nghị sĩ Quốc hội phải đi vào một phòng kín và đọc nó. Họ không thể làm bản sao. Họ không thể nói công khai cái gì trong đó.

Thượng nghị sĩ Rand Paul vừa đi vào phòng. Khi ông ta bước ra, cho biết ông thậm chí còn không biết liệu ông ta đã đọc một bản thảo hay phiên bản cuối cùng.

Ông nói không thể tiết lộ có cái gì trong hiệp định. Tại sao không? Ai đưa ra quyết định đó? Lấy quyền bất hợp pháp nào để ngăn cấm các nhà lập pháp nói về các chi tiết của hiệp định, mà nó sẽ, khi được thông qua, ràng buộc tất cả người Mỹ và người dân 11 quốc gia khác?

Rò rỉ cho thấy rằng TPP sẽ thiết lập các tòa án tư nhân để quyết định về tranh chấp giữa các công ty và chính phủ. Ví dụ, một công ty nước ngoài cố gắng để xuất khẩu sản phẩm sang Mỹ. Họ bị ngăn chặn và kháng cáo đến tòa án này. Luật pháp Mỹ có liên quan và các tòa án Mỹ sẽ bị bỏ qua. Câu hỏi liên quan đến tác hại môi trường hay sản phẩm độc hại được quyết định trong bí mật.

Như Wikileaks lưu ý, "Cơ chế tương tự đã được sử dụng. Ví dụ, công ty thuốc lá Mỹ Phillip Morris sử dụng một tòa án như vậy để kiện Úc (tháng 6 năm 2011 - đang xử) vì yêu cầu đóng gói các sản phẩm thuốc lá có dán nhãn sức khỏe cộng đồng; và bởi gã khổng lồ dầu Chevron chống Ecuador trong một nỗ lực né tránh 1 tỷ đô la đa phán quyết bồi thường do gây ô nhiễm môi trường. Các mối đe dọa kiện tụng tương lai làm ớn lạnh qui định môi trường và các qui định khác ở Canada sau khi họ bị kiện bởi các công ty thuốc trừ sâu năm 2008/9. Tòa ISDS -  Investor-state dispute settlement thường được tổ chức trong bí mật, không có cơ chế chống án, không cấp dưới đại diện cho các luật về nhân quyền hoặc lợi ích công cộng, và chỉ có vài phương tiện mà các bên bị ảnh hưởng khác có thể sử dụng để phản đối."

Cũng giống như GATT, NAFTA và CAFTA, TPP là hiệp định toàn cầu mở rộng quyền lực của các siêu tập đoàn trên thế giới. Với ý muốn họ có thể chuyển hoạt động sản xuất của họ đến những nơi mà lao động thực tế là nô lệ. Họ bán hàng hóa qua biên giới, mà không phải trả hàng tỷ USD thuế, bất kể những tác động đến các đối thủ cạnh tranh nhỏ hơn, những kẻ bị làm tê liệt và buộc phải từ bỏ kinh doanh.

Tất cả các hiệp định đang tiến hành cần được công bố đầy đủ, ít nhất 2 năm trước khi các quốc gia thành viên bỏ phiếu cho nó. Khi đó chúng ta có thời gian để nhìn và hiểu những gì trong đó.

Tấm khăn liệm bí mật che phủ TPP là một trò hề phạm tội.

Truyền thông đại chúng lừa dối đang ngây thơ nói rằng những ai cảnh tỉnh chống lại độc tài toàn cầu là những kẻ lý luận thuyết âm mưu điên khùng.

Vâng, các bạn gọi nó là cái gì khi một hiệp định bí mật lại mở rộng quyền lực quốc tế của các siêu tập đoàn qua luật, khi luật đó thay thế mọi luật pháp khác và tòa án khác của các quốc gia thành viên?

Bạn có gọi nó là "một quyết định thương mại tốt?" "Tăng thêm việc làm?" "Người thông minh hơn giúp phần còn lại chúng ta?"

Tại Mỹ, các nhà lập pháp Quốc hội đang chồm lên nhảy múa và rào dậu. Họ không hoàn toàn chắc chắn biết những gì trong TPP. Nhưng cuộc tranh luận của họ được thực hiện nghiêm túc, như thể họ thực sự dự định một cái gì đó.

Đó là kẻ mù dẫn dắt kẻ mù lại dẫn thêm kẻ mù nữa. Nhưng sau tất cả, các kiến ​​trúc sư của TPP nhận thức đầy đủ về ý nghĩa và hậu quả những gì họ đang làm.

Họ lôi Obama ra khỏi chỗ tối tăm để thực hiện một công việc. Công việc này: Thông qua hiệp định.

Quá nhiều cho "nhà lãnh đạo đại diện của nhân dân."

Như trên cho 11 thành viên TPP khác.

Con rối múa may. Con rối chơi bóng tối.

Tội phạm có tổ chức.

Hiệp định TPP là một dạng tài liệu tôn giáo. Chúng ta phải mang nó trong đức tin. Chúng ta phải chấp nhận những gì các vị giáo sĩ TPP nói với chúng ta.

Họ là ống dẫn đến chỗ các Chúa trùm của tập đoàn.

Tôi trích dẫn cuộc phỏng vấn sau đây trong bài viết trước. Nó cho thấy loại quyền lực toàn cầu mà tôi đang nói tới.

Dưới đây là một bản chụp gần tại 1 thời điểm đáng chú ý trước kia. Đó là nhìn qua lăng kính 1 cuộc trò chuyện giữa phóng viên Jeremiah Novak, và hai nhà toàn cầu của Rockefeller, 2 thành viên Ủy ban ba bên, Karl Kaiser và Richard Cooper. Cuộc phỏng vấn diễn ra vào năm 1978. Nó có liên quan đến vấn đề chính xác ai đã định hình chính sách kinh tế và chính trị Mỹ, trong đó sẽ bao gồm các hiệp định thương mại như TPP.

Thái độ bất cẩn, thiếu thận trọng của Kaiser và Cooper là đáng kinh ngạc. Đó là khi họ nói, "Những gì chúng tôi đang tiết lộ đã thực sự mở ra, đã quá muộn để làm bất cứ điều gì về nó, tại sao ông lại quá nóng, chúng tôi đã thực sự thắng ..."

NOVAK (phóng viên): Có đúng là Ủy ban ba bên riêng đứng đầu bởi Henry Owen của Mỹ và các đại diện thành viên của Mỹ, Anh, Tây Đức, Nhật Bản, Pháp và EEC đang điều phối chính sách kinh tế và chính trị của các quốc gia ba bên?

COOPER: Đúng, họ đã gặp nhau ba lần.

NOVAK: Tuy nhiên, trong bài báo gần đây của ông, ông nói rằng ủy ban này nên duy trì không chính thức bởi vì để chính thức hóa "chức năng này cũng có thể minh chứng rõ sự xúc phạm đến một số trong Ủy ban ba bên và các quốc gia khác không tham gia." Ông sợ ai?

KAISER: Nhiều quốc gia ở châu Âu sẽ bực bội về vai trò lấn át mà Tây Đức thể hiện tại các cuộc hội nghị ba bên này.

COOPER: Nhiều kẻ vẫn sống trong thế giới của các quốc gia riêng biệt, và họ sẽ bực bội với (chính sách) điều phối như vậy.

NOVAK: Nhưng Ủy ban (ba bên) này là cần thiết cho toàn bộ chính sách của các ông. Làm thế nào ông có thể giữ nó bí mật hoặc không cố gắng để có được sự ủng hộ rộng rãi? (cho quyết định của nó về cách các quốc gia thành viên ba bên sẽ thực hiện các chính sách kinh tế và chính trị của họ như thế nào).

COOPER: Rồi, tôi đoán đó là "công việc” của báo chí để công khai nó.

NOVAK: Vâng, nhưng tại sao không phải là TT Carter đưa nó ra và nói với dân Mỹ rằng quyền lực kinh tế và chính trị (Mỹ) đang bị điều phối bởi Ủy ban (ba bên) gồm Henry Owen và sáu người khác? Sau tất cả, nếu chính sách (Mỹ) được làm dựa trên cấp độ đa quốc gia, người dân cần phải biết.

COOPER: TT Carter và Ngoại trưởng Vance đã liên tục ám chỉ điều này trong các phát biểu của họ. (không đúng sự thật).

KAISER: Nó chỉ là không thành vấn đề.

Nguồn: “Trilateralism: The Trilateral Commission and Elite Planning for World Management,” soạn bởi Holly Sklar, 1980. South End Press, Boston. Pages 192-3.
Cuộc phỏng vấn này "trượt khỏi tầm ngắm truyền thông chính thống", đó là để nói, nó đã bị bỏ qua, bị chôn vùi, bị ngồi lên và bị kiểm duyệt.

Chính sách kinh tế và chính trị Mỹ được vận hành bởi một ủy ban của Ủy ban ba bên - Ủy ban được tạo ra năm 1973 như 1 một "nhóm thảo luận không chính thức" bởi David Rockefeller và kẻ cộng tác của ông ta: Zbigniew Brzezinski, kẻ sau này làm cố vấn cho Obama trong những tháng tranh cử và trước khi ông ta nhậm chức nhiệm kỳ đầu tiên.

Để hít mùi vị cách tiếp cận Obama về đàm phán TPP, đây là một trích dẫn từ Đại diện thương mại Mỹ đầu tiên được bổ nhiệm của ông ta, Ron Kirk . Đáp lại phê phán, Kirk viết: "Tôi bị xúc phạm mạnh bởi khẳng định rằng quá trình (đàm phán TPP) của chúng tôi đã không được minh bạch và thiếu sự tham gia công khai."

Nhận xét này, khi đối diện với thực tế rằng các điều khoản xác đáng của TPP vẫn còn bí mật.

Jon Rappoport: Tác giả của bộ ba sưu tập gây nổ, The matrix revealed, Exit from the matrix, và Power outside the matrix, Jon là một ứng cử viên ghế quốc hội Mỹ ở California. Ông duy trì công việc tư vấn cho các khách hàng cá nhân, mục đích là để tăng cường năng lực sáng tạo cá nhân. Đề cử cho giải Pulitzer, ông đã làm việc như một phóng viên điều tra 30 năm, viết bài về chính trị, y tế và bảo hiểm y tế cho CBS Healthwatch, LA Weekly, Spin Magazine, Stern, và các tờ báo, tạp chí khác ở Mỹ và châu Âu. Jon giảng bài và hội thảo về chính trị toàn cầu, bảo hiểm y tế, logic, và về sức mạnh sáng tạo cho khán giả trên toàn thế giới. Bạn có thể đăng ký email miễn phí tại NoMoreFakeNews.com hoặc OutsideTheRealityMachine .



Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...