Trở lại thiên đường - Phần 1: Người chối Chúa


Tiểu thuyết Trở lại thiên đường của tác giả Việt Quang - cháu nội cụ lương y Vương Sinh Huy, chắt nội cụ đồ Hồ Sĩ Tạo.

Bằng câu chuyện tình yêu đầy minh triết, tác giả đã làm một cuộc cách mạng long trời lở đất về giáo lý đạo Ki-tô (Gia-tô), giúp chúng ta có được góc nhìn toàn diện về Ki-tô giáo, về Chúa Jesus, về khái niệm "Thượng Đế".

Sự phân chia và đặt tên các phần do Thời Thổ Tả, để tiện cho việc đăng tải và chia sẻ đến mọi người.

Phần 1 - Người chối Chúa thể hiện sự xung đột tư tưởng khủng khiếp giữa người con trai kiệt xuất, hiếu thảo nhưng duy vật vô thần với cha mẹ sinh ra và lớn lên trong gia đình truyền thống Ki-tô giáo.

Chương 1. Giã biệt thiên đường (Phần 1 - Phần 5)
Chương 2. Rong ruổi (Phần 6 - Phần 11)
Chương 3. Tình yêu và hạnh phúc (Phần 12 - Phần 16)
Chương 4. Hiện thân của Chúa (Phần 17 - Phần 26)
Chương 5. Toả sáng (Phần 27 - Phần 30)
Chương 6. Trở lại thiên đường (Phần 31 - Phần 36)

- - -

Thái Vũ kết thúc xong nhạc khúc sonate của Chopin, cất bản nhạc, kéo tấm vải nỉ đậy giàn phím lại, kéo nấp đậy cây piano, rồi đứng lên. Mẹ chàng âu yếm hỏi: 

- Dây thánh giá đâu, sao con không đeo hở Vũ? 

- Thưa mẹ, hôm tắm sông vừa rồi con đã đánh rơi. 

Vũ hơi ngượng chàng không quen nói dối, nhất là nói dối với mẹ. Thật ra ba ngày trước, khi đi ngang cầu, chàng đã tháo dây thánh giá trên cổ và ném xuống dòng sông. 

Cha chàng lấy tẩu thuốc ra hỏi: 

- Sao ngót mấy tháng nay con không đi lễ? 

- Thưa cha, con bận bài vở ở lớp nhiều quá, với con thấy điều đó cũng không cần thiết lắm. Mẹ chàng tròn xoe mắt chưa kịp nói gì thì cha chàng gắt lên: 

- Con nói cái gì không cần thiết? Làm con chiên của Chúa, mỗi tuần đi lễ một lần mà tính bỏ luôn hở? 

Thái Vũ đứng tựa cây đàn piano ôn tồn đáp: 

- Thưa cha, con thấy để dành thì giờđó làm việc khác có lợi hơn.

Nỗi bất mãn nhà thờ âm ỉ của Vũ mấy năm nay đã đến lúc bùng vỡ. Cha chàng run run: 

- Mày tính bỏ đạo hả... 

- Xin cha và mẹ hãy bình tĩnh nghe con trình bày. Lúc này khoa học đã tiến bộ quá xa rồi và cũng đã soi sáng được những sai lầm của tôn giáo xuất phát từ những thế kỷ đơn sơ lạc hậu. Tại sao chúng ta cứ giữ mãi những giáo điều lỗi thời phản tri thức. Nếu Chúa đã tạo nên thế gian và con người thì thiên tai chiến tranh, bệnh hoạn và sự ác độc của con người do ai tạo ra. Những vấn đề rất đơn giản như vậy mà chúng ta không chịu suy xét, cứ nhắm mắt tin tưởng một chiều mãi. 

Con thấy đã đến lúc phải cởi bỏ những gì lỗi thời từ những thời đại mà con người còn quá ngây thơ trong tư duy và tín ngưỡng. Thế giới mỗi ngày mỗi tiến bộ. Những quan niệm từ xưa cần phải xét lại cho hợp với thời đại mới. Con không muốn giam mình mãi trong ngục tù của lòng tin mù quáng... 

- Chúa ơi! Tao cho mày ăn học để hôm nay mày dạy khôn tao và phản bội với Chúa. Không có khoa học gì hết! Mày nói cái gì lỗi thời, Chúa lỗi thời hả? 

- Thưa cha, xin cha đừng giận, hãy bình tĩnh suy xét lời con nói có vô lý hay không. Con công nhận là tín ngưỡng nào cũng cố gắng dạy con người ăn hiền ở lành, nhưng cũng đã trói buộc thêm nhiều mê tín, dị đoan và huyền hoặc. Khi con người trông đợi một phép lạ từ cõi giới xa xăm, liền đó họ đánh mất sự nỗ lực của chính họ trong việc xây dựng cuộc sống thực tế nơi thế gian này. Tín ngưỡng luôn luôn đồng nghĩa với sự kiềm hãm phát triển con người. Tất cả những công trình khoa học dường như đều được xây dựng bởi những người dám qua mặt tôn giáo. 

- Trời ơi! Tất cả sự khôn ngoan của mày chỉ dùng để công kích Chúa. Lạy Cha chí Thánh! Xin cất quỷ Satan ra khỏi tâm hồn đứa trẻ tội lỗi này. Trời ơi! Không lẽ tao đã sinh ra và nuôi nấng một đứa con phản nghịch.

- Thưa cha. 

- Không có cha con gì với mày hết... 

Mẹ Vũ ngồi chết lặng không nói được lời nào. Người cha căm giận cực độ. Gian phòng khách đầm ấm này đã chứng kiến biết bao nhiêu là hạnh phúc của gia đình Vũ, bỗng hôm nay chứng kiến một cuộc xung đột giữa hai thế hệ mà tâm hồn họ đã trở thành đối kháng. Những chiếc ghế nệm bọc nhung sang trọng màu vàng sậm vây quanh chiếc bàn gỗ cẩm lai mặt kiếng dày. Góc phòng là cây đàn piano to lớn hiệu Yamaha của Nhật. Giữa trần nhà treo một giàn đèn hoa thủy tinh lộng lẫy. Khung của sổ trông ra khu vườn. Gần cửa là những chậu hoa cúc, hoa mai, ngọc nữ... Xa hơn là những tàng cây teck to lớn phủ bóng mát đầy sân. Ở trên cao của bức tường là bệ thờ Chúa Jésus đang bị đóng đinh trên thập giá. Đầu Người đội mũ gai gục xuống. Đôi bàn tay rướm máu vì cây đinh to đóng vào đấy. Quanh Người là chiếc khố vải đơn sơ vì bọn lính bắt Người đã đoạt lấy những chiếc áo dài. Cạnh sườn bên trái còn hiện rõ một vết thương rỉ máu, máu của Người đã đến để cứu chuộc tội lỗi thế gian. 

- Thưa cha, xin cha hãy thương con, hãy cho phép con tự tìm lấy lẽ sống mà con thấy hợp lý. Đừng buộc con phải nhắm mắt cúi đầu đi theo lối mòn tăm tối dẫn đến sai lầm và vô lý. Làm sao con có thể chấp nhận truyền thuyết tạo dựng trời đất trong Cựu Ước khi mà ngày nay khoa học đã giải thích gần đầy đủ về sự thành hình của cả vũ trụ với những chứng minh phức tạp và logic nhất. Làm sao con có thể tuân phục mãi những giáo điều Catholic khi mà trái đất đã xoay quanh mặt trời và những vì sao không còn xoay quanh trái đất. Làm sao con có thể tin mãi nơi một Đấng toàn năng khi mà chỉ có thuốc kháng sinh mới đẩy lui được bệnh tật của con người, chỉ có những bác sĩ lành nghề mới tách đôi hai đứa trẻ song sinh dính nhau, chỉ có tên lửa mới đưa con người vượt xa vào cõi không gian vô tận. Thưa cha, con thiết nghĩ con người phải được tự do trong tư tưởng. Không ai có quyền cột trói tư tưởng con người đi theo những thiên kiến lỗi thời và phi lý. Những chuyện thần thoại chỉ còn là những cổ vật trưng bày trong viện bảo tàng văn hoá chứ không thể là ánh sáng dẫn đường cho con người được nữa. 

- Trời ơi! Mày phải chấm dứt ngay những luận điệu ác quỷ như vậy, đừng để nhơ bẩn gia đình này bởi sự mất đức tin của mày. Tao không thể chấp nhận có một người con như mày được nữa. 

- Thưa cha, xin cha đừng giận. Từ lâu con giữ kín những ý nghĩ của mình vì biết nói ra cha và mẹ sẽ buồn. Nhưng con thấy tâm hồn con bất an khi phải nghĩ theo cách này và sống theo cách khác. Con không muốn sống một cách giả dối. Con muốn sống thật với con người mình. Niềm tin vào nhà thờ đã sụp đổ trong lòng con và con không muốn che đậy những điều đó. Con tin vào đôi tay, trái tim và khối óc của con người mới có thể đem lại cuộc sống tốt đẹp nơi trần gian này hơn là đánh mất thì giờ vào việc cầu nguyện vô ích. Hãy để thì giờ làm lợi ích cho mọi người có lẽ con người sẽ hạnh phúc hơn. Con biết cha và mẹ thương con, nhưng con xin cha và mẹ hãy để cho con tìm lấy lẽ sống của mình. Con đã vâng lời cha và mẹ trong tất cả mọi việc từ trước đến nay chưa hề trái ý. Nhưng con chỉ xin riêng việc này cha và mẹ cho con tự do. 

- Mày trái ý tao việc này tức là trái ý tất cả. Tao và mẹ mày cũng như ông nội mày đã sống tất cả vì Chúa. Máu của dòng dõi này là máu của Chúa. Nếu mày chối Chúa thì mày không còn là người của gia đình này nữa. Trời ơi! đau đớn cho tôi chưa! 

Hai đứa em gái của Thái Vũ, Thúy và Lan đứng nép sau cánh cửa và rướm nước mắt. Chuyện xảy ra quá bất ngờ không ai có thể tiên liệu được. Chúng vẫn tự hào về sự êm ấm của gia đình, về người anh trai lỗi lạc trong tất cả mọi khía cạnh. Thật vậy, bạn bè chúng thường thèm khát có một người anh như anh của chúng. Đạo đức và tài năng của Thái Vũ như ánh sao chói sáng cả vùng. Nhưng không hiểu vì sao hôm nay chàng tuyên bố từ chối Chúa. 

Trên bệ thờ, Tượng Chúa vẫn đứng gục đầu trong cái chết đau thương như để tượng trưng cho nỗi khổ đầy ắp cả trần gian này. Loài người chìm mãi trong khổ đau và tội lỗi. Đấng Cứu Thế đã đến để cứu vớt tội lỗi cho họ và chịu chung nỗi đau khổ với họ. Máu nơi trái tim Người đã đổ ra và biến thành sự sống tuôn vào lòng muôn người qua bao nhiêu thế hệ. Nhân danh Người, họ đã cố gắng thương yêu giúp đỡ nhau. Nhưng cũng nhân danh Người, lắm khi họ làm khổ nhau. Chúa vẫn đứng đó oai hùng và bất động, như vẫn lắng nghe mọi sự tôn vinh cũng như chống báng mình một cách bình đẳng. 


 Thái Vũ đã kiên cường giữ đức hạnh từ bấy lâu nay và hôm nay chàng vẫn kiên cường bảo vệ ý kiến của mình. 

- Thưa cha, con cảm thấy hạnh phúc khi con thương yêu và phụng sự cho mọi người chung quanh hơn là cố gắng kính tin một Thượng đế do trí tưởng tượng của mình tạo ra. Con nghĩ rằng nếu đem so sánh hình ảnh Thượng đế của từng người đã tưởng tượng ra trong óc họ, thì có lẽ chẳng Thượng đế nào giống Thượng đế nào. Như vậy Thượng đế đã tạo ra con người hay chính con người đã tạo ra Thượng đế. Những bức vẽ Đức Chúa trời của Michelangelo rõ ràng chỉ là sản phẩm của riêng ông ta chứ đâu phải đó là một Thượng đế khách quan thật sự. Buồn cười nhất là con người lại bị ràng buộc bởi một điều do chính họ bịa ra. Đôi khi nhân danh một Thượng đế được tạo ra từ thời kỳ đồ đá mà con người đã từng giết nhau không thương xót. Chỉ có trí thông minh và sự kiêu căng của con người mới tạo ra một Thượng đế theo hình ảnh của họ và chỉ có quan niệm trọng nam khinh nữ mới gán cho Thượng đế hình ảnh người đàn ông... 

Dường như không kềm được nữa, cha Vũ chụp lấy cái lọ gạt tàn thuốc trên bàn ném mạnh vào đầu Vũ. 

- Mày muốn tạo ra Thượng đế thì ra khỏi nhà này mà tạo, tao đuổi mày kể từ ngay bây giờ, thằng lộn dòng lộn giống! Từ nay tao không muốn còn trông thấy mày nữa. Mày không được gọi tao bằng cha và không được ở trong nhà này nữa. 

Cha Vũ vốn đã từng được ông nội Vũ truyền thụ võ nghệ từ lâu. Trong cơn tức giận ông đã ném cái lọ đúng phương pháp ném ám khí. Vũ nghiêng đầu né, nhưng cái lọ vượt qua bên cổ để lại vết xược dài rướm máu. Rồi nó va vào tường vỡ tung rơi mảnh xuống cây đàn piano vang lên những tiếng đau đớn. 

- Cha sẽ được toại nguyện. 

Vũ đáp rồi bước vào phòng. Mẹ Vũ bật khóc nức nở. 

Sáng sớm hôm sau, khi mọi người chưa thức giấc, Vũ đến nhìn tượng ông nội trên tủ của chàng giây lâu rồi xách va li quay ra. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...