SỐ PHẬN CÁC THÀNH VIÊN GKCHP - HỌ LÀ AI VÀ HỌ RA SAO

Vào tháng 8 năm 1991, GKChP gồm các thành viên lực lượng vũ trang, an ninh… thực hiện một nỗ lực tuyệt vọng nhằm bảo tồn Liên Xô. Họ đã không thành công và bị buộc tội đảo chính, lật đổ.


Hầu hết tất cả các thành viên chủ chốt của Ủy ban tình trạng khẩn cấp nhà nước - GKChP trong vụ việc 1991 đều đã qua đời. Tất cả họ, có những người chấp nhận số phận bi thảm, có những người ra đi thanh thản, tất cả họ, những người mặc quân phục đều được khôi phục danh hiệu và giải thưởng trong những năm Vladimir Putin làm tổng thống, hoặc được chôn cất bằng các nghi lễ danh dự quân đội, Đại úy Surovikin - chỉ huy tiểu đoàn của sư đoàn Taman, mà BMP đã giết chết D. Komar, I. Krichevsky và V. Usov, những kẻ cố ngăn cản xe quân sự di chuyển đến Nhà Trắng - đã có một sự nghiệp thăng tiến nhanh chóng: đến năm 2017, ông là Tổng tư lệnh lực lượng vũ trụ-quân sự Nga, và kể từ năm 2021 được thăng hàm tướng theo sắc lệnh của Tổng thống Vladimir Putin.

Dưới này là một số thành viên chủ chốt của Ủy ban Tình trạng khản cấp nhà nước - GKChP;

***

Oleg Baklanov (1932 - 2021) Phó Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng dưới thời TT Gorbachev, Ủy viên BCHTƯ CPSU, thành viên GKChP.

Bị bắt, ở một năm rưỡi trong nhà tù SIZO Matrosskaya Tishina, năm 1994 ông được ân xá. Làm Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Rosobschemash, quản lý các chương trình về tên lửa và công nghệ vũ trụ. Chủ tịch Hiệp hội Hữu nghị và Hợp tác của Nhân dân Ukraine và Nga. Cố vấn cho Tổng giám đốc RSC Energia mang tên S.P. Korolev.



Vladimir Kryuchkov (1924-2007) Tướng quân đội, Chủ tịch KGB Liên Xô, Ủy viên BCHTƯ CPSU, thành viên GKChP.

Bị bắt, giam tại SIZO Matrosskaya Tishina, vào tháng 12 năm 1992, Kryuchkov được tại ngoại và cấm xuất cảnh, năm 1994 được ân xá. Năm 1994 ông làm Chủ tịch Hội đồng khoa học kỹ thuật dưới quyền giám đốc nhà hát kiêm nhà khoa học chính trị Sergei Kurginyan. Từ giữa những năm 1990, ông là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Công ty CP Region thuộc AFK Sistema. Cuối những năm 90, ông là thành viên ban tổ chức Phong trào ủng hộ quân đội, trong các năm 1998-1999 là Cố vấn cho Vladimir Putin khi giữ chức Giám đốc FSB.



Valentin Pavlov (1937-2003) Thủ tướng Liên Xô, Ủy viên BCHTƯ CPSU, thành viên GKChP.

Vào sáng ngày 19 tháng 8 1991, Pavlov được chẩn đoán ngộ độc rượu, ngày hôm sau nhập viện tại Bệnh viện Lâm sàng Trung ương với chẩn đoán tăng huyết áp nguy hiểm. Từ đó ông bị bắt và được chuyển đến SIZO Matrosskaya Tishina, sau điều tra thì được trả tự do, đến năm 1994 được ân xá. Năm 1994-1995 – Chủ tịch Chasprombank, 1996–1997 Cố vấn cho Promstroybank. Cả hai ngân hàng đều bị thu hồi giấy phép vào nửa cuối những năm 1990.



Boris Pugo (1937-1991) Đại tá, Bộ trưởng Bộ Nội vụ Liên Xô, Ủy viên Hội đồng An ninh Liên Xô, Ủy viên BCHTƯ CPSU, thành viên GKChP.

Nghi án bị ám sát, nhưng được cho là tự sát ngày 22 tháng 8 năm 1991. Vợ Pugo là Valentina Pugo cũng bị bắn.




 

 

 

 

 

Vasily Starodubtsev (1931 -2011) Đại biểu Hội đồng nhân dân Liên Xô, Chủ tịch Liên minh Nông dân Liên Xô, lãnh đạo Liên đoàn Công nhân Nông nghiệp RSFSR, thành viên GKChP.

Bị bắt, giam giữ ở SIZO Matrosskaya Tishina, vào tháng 6 năm 1992 được trả tự do vì lý do sức khỏe và không được xuất cảnh, đến năm 1994 được ân xá. Starodubtsev là một trong những người sáng lập Đảng Nông dân Nga. Vào năm 1993-2001 là Thành viên Hội đồng Liên bang Nga. Từ năm 1997 là Ủy viên BCHTƯ KPRF. Năm 1997-2005 làm Thống đốc Vùng Tula. Từ năm 2007 – đại biểu Duma trong thành phần KPRF. Thành viên Hội đồng quản trị Quỹ hưu trí của công nhân nông nghiệp. Mất ngày 30 tháng 12 năm 2011;


 



Alexander Tizyakov (1926 -2019) Tổng giám đốc Nhà máy chế tạo máy mang tên V.I. Kalinina, Phó chủ tịch Liên minh Khoa học và Công nghiệp Liên Xô, Chủ tịch Hiệp hội các doanh nghiệp nhà nước và các hiệp hội công nghiệp, xây dựng, giao thông và thông tin liên lạc của Liên Xô, thành viên GKChP.


Bị bắt và giam giữ ở SIZO Matrosskaya Tishina, năm 1994 được ân xá. Kể từ đầu những năm 2000 là người đồng sáng lập Antal CJSC (chế tạo máy) và công ty bảo hiểm Severnaya Kazna, đồng thời là người sáng lập Vidikon LLC và Fideliti. Ông làm lãnh đạo Ban giám đốc công ty đầu tư và ủy thác "New Technologies". Cho đến cuối đời là Chủ tịch doanh nghiệp Nga-Kyrgyzstan "Công nghệ", giám đốc khoa học của LLC "Science-93".

 


Dmitry Yazov (1923 - 2020) Nguyên soái, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Liên Xô, thành viên GKChP.

Ông Yazov bị bắt và bị giam giữ ở SIZO Matrosskaya Tishina, năm 1994 được ân xá. Ông được bổ nhiệm làm cố vấn trưởng-cố vấn cho lãnh đạo Học viện Bộ Tổng tham mưu. Cuối những năm 1990, ông làm cố vấn quân sự chính của Cục Hợp tác quân sự quốc tế Bộ Quốc phòng. Từ năm 2006 đến 2020, ông công tác trong Tổng thanh tra Bộ Quốc phòng LB Nga, cố vấn cho Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Anatoly Serdyukov. Ông qua đời ở tuổi 95 và là Nguyên soái Liên Xô cuối cùng, Tổng thống đương nhiệm Vladimir Putin và Bộ trưởng Quốc phòng Sergei Shoigu đã gửi lời chia buồn tới vị tướng. Yazov được chôn cất với nghi lễ danh dự quân đội tại nghĩa trang tưởng niệm nhà nước.



Gennady Yanaev (1937–2010) Phó Tổng thống Liên Xô dưới quyền Gorbachev, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư BCHTƯ, Chủ tịch GKChP.

Bị bắt, giam giữ ở SIZO Matrosskaya Tishina, năm 1994 được ân xá. Ông từng là cố vấn cho Ủy ban Cựu chiến binh và Người tàn tật của cơ quan nhà nước "Quê hương và Danh dự", Chủ tịch Quỹ giúp đỡ đầu trẻ em khuyết tật. Năm 2002-2010 là Trưởng Khoa Lịch sử Quốc gia và Quan hệ Quốc tế của Học viện Du lịch Quốc tế Nga.





Vladislav Achalov (1945–2011) Đại tá, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Liên Xô, Đại biểu Hội đồng nhân dân RSFSR, thành viên Xô Viết Tối cao Liên bang Nga.

Achalov không bị bắt trong vụ án GKChP, vì Hội đồng Xô Viết tối cao từ chối tước quyền miễn trừ thứ trưởng của Achalov. Từ tháng 9 đến tháng 11 năm 1991, bị đình chỉ chức vụ theo quyết định của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, sau đó ông được điều động về lực lượng dự bị động viên. Tháng 8 năm 1992, ông trở thành lãnh đạo Trung tâm phân tích dưới quyền Chủ tịch Xô Viết Tối cao LB Nga R. Khasbulatov. Năm 1993, Achalov ủng hộ Xô Viết Tối cao và Khasbulatov trong cuộc binh biến rồi đầu hàng vào ngày 4 tháng 10 khi Yeltsin tấn công vào Tòa Quốc hội và bị quản thúc cho đến khi được ân xá năm 1994. Từ tháng 8 năm 1995, ông là đồng Chủ tịch Hội Sĩ quan toàn Nga, cho đến năm 2000, ông là thành viên của ban tổ chức Phong trào ủng hộ quân đội. Năm 1999, ông ứng cử vào Duma Quốc gia. Trong năm 2003–2011 Ông từng là Chủ tịch Liên minh toàn Nga các Hiệp hội Cựu chiến binh Binh chủng dù "Liên minh các binh sĩ Nhảy dù Nga".


 

 

 

 

Valery Boldin (1935–2006) trợ lý của Gorbachev, trưởng phòng tổng hợp của BCHTƯ CPSU, tham mưu trưởng của Tổng thống Liên Xô Gorbachev.

Bị bắt, cho đến tháng 12 năm 1992 bị giam tại SIZO Matrosskaya Tishina, được tại ngoại cấm xuất cảnh, được ân xá vào năm 1994. Từ năm 1994 cho đến khi chết là cố vấn cho chủ tịch Ngân hàng Neftyanoy.





Valentin Varennikov (1923–2009) Tướng quân đội, Tổng tư lệnh Lực lượng bộ binh, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Liên Xô.

Bị bắt, bị giam giữ tại SIZO Matrosskaya Tishina. Varennikov là người duy nhất trong số tất cả các thành viên GKChP bị từ chối ân xá và bị đưa ra xét xử nhưng được tuyên bố trắng án. Vào tháng 2 năm 1994, theo sắc lệnh của tổng thống, Varennikov bị cách chức. Năm 1995, ông được bầu vào Duma Quốc gia, là Chủ tịch Ủy ban về các vấn đề Cựu chiến binh. Năm 2003, ông được bầu lại vào Duma theo danh sách của khối Rodina rồi làm Đồng chủ tịch của khối. Các năm 1997-2005 là Chủ tịch Hiệp hội các Anh hùng Nga. Cho đến năm 2009, ông là cố vấn cho Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.


 


Vyacheslav Generalov (1946) Thiếu tướng KGB, Phó Cục trưởng Cục 9 - Cơ quan An ninh KGB Liên Xô, Trưởng phòng An ninh cư trú của Gorbachev tại Foros. Cuộc điều tra về vụ GKChP cho thấy việc "Trong khi giữ Tổng thống Liên Xô Gorbachev tại Foros, Generalov vào ngày 19 tháng 8 đã đưa ra các hạn chế bổ sung để loại trừ khả năng thoát khỏi bị cô lập".

Generalov bị bắt, được thả năm 1992 vì lý do sức khỏe. Năm 1993-1994 là cố vấn tại Công ty AO Region thuộc tập đoàn tài chính AFK Sistema.



 



 

Viktor Grushko (1930-2001) Tướng KGB, Phó Chủ tịch thứ nhất của KGB, đại biểu Đại hội lần thứ XXVIII của CPSU.

Grushko bị bắt, bị giam tại SIZO Matrosskaya Tishina, được thả vào tháng 12 năm 1991 vì lý do sức khỏe. Grushko viết cuốn hồi ký "Số phận của một tình báo" (1997). Grushko bị lấy làm nguyên mẫu cho nhân vật chính của bộ phim tội phạm kinh dị của Anh.





Pavel Grachev (1948 - 2012) Tư lệnh Lực lượng Dù của Liên Xô, Anh hùng Liên Xô.

Theo lệnh từ
GKChP, Grachev điều Lực lượng Dù vào Mátxcơva, chuẩn bị cho lính dù tấn công vào Nhà Xô Viết Tối cao cùng với lực lượng đặc nhiệm KGB và quân của Bộ Nội vụ. Grachev là một trong những tưởng trở cờ quay ra ủng hộ Yeltsin và vào ngày 20 tháng 8, Grachev điều lính dù của tướng Lebed đến hỗ trợ người của phe Yeltsin bảo vệ Nhà Trắng. Ngày 23 tháng 8 năm 1991, ông ta được bổ nhiệm làm Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng RSFSR về các vấn đề quốc phòng, sau đó là Thứ trưởng thứ nhất Bộ Quốc phòng Liên Xô. Năm 1992-1996 là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng LB Nga. Grachev là một trong những người khởi xướng cuộc chiến thứ nhất tại Chechnya với lời hứa chiếm Grozny trong 2 giờ. Grachev nghỉ hưu năm 1996. Năm 1997-2007 là cố vấn cho Tổng giám đốc Rosoboronexport. Từ năm 2007 đến nay - trưởng nhóm cố vấn cho Tổng giám đốc cho liên hiệp “Radiozavod AC. Popov”.


 

 


Alexey Egorov (1953) Trung tá KGB, trợ lý cho phó chủ tịch thứ nhất KGB. Thay mặt Kryuchkov, Egorov cùng với Thiếu tướng KGB Zhizhin đã chuẩn bị hai báo cáo phân tích về việc đưa ra tình trạng khẩn cấp trong nước, cũng như "Kế hoạch chi tiết về các biện pháp khẩn cấp khẩn cấp".

Egorov không bị buộc tội trong vụ án GKChP, từ 1992 đến 1994 làm việc trong công ty "Mikrodin", sau đó là thành viên hội đồng quản trị của Ngân hàng RATO, ngân hàng này bị thu hồi giấy phép năm 1997. Cho đến này, Egorov là Phó tổng giám đốc phụ trách PR của công ty luyện kim "Severstal" của tỉ phú Alexei Mordashov (nhân vật số 2 trong danh sách Forbes Nga). Egorov cũng là thành viên Hội đồng Quản trị Nhà trưng bày Tretyakov. Chủ nhân của một bộ sưu tập điêu khắc và tranh vẽ bằng đồng khổng lồ..


 

 

 

Vladimir Zhizhin (1939 -2014) Thiếu tướng Tình báo, Phó Trưởng Ban Giám đốc Chính thứ nhất (PGU) của KGB. Cùng với Trung tá KGB Alexei Yegorov, Zhizhin đã chuẩn bị Tờ trình phân tích về vấn đề ban bố tình trạng khẩn cấp trong nước.

Zhizhin không bị cáo buộc vụ
GKChP, từ giữa những năm 1990 là Phó Giám đốc, Chủ tịch Hội đồng quản trị Viện Đánh giá và Phân tích Chiến lược (có giám đốc là Vagif Huseynov, cựu lãnh đạo KGB của Azerbaijan). Cho đến khi nghỉ hưu, là trưởng bộ phận thông tin và phân tích của RVO/OAO Zarubezhneft.

 

 

Viktor Karpukhin (1947–2003) Thiếu tướng KGB, chỉ huy đơn vị chống khủng bố Alpha, Anh hùng Liên Xô.

Karpukhin bị cách chức Chỉ huy Nhóm “A” vào tháng 8 năm 1991. Còn ngày 27 tháng 12, ông đã viết một báo cáo và một ngày sau đó, vì bản báo cáo này, ông bị sa thải khỏi KGB. Các năm 1991-1992, Karpukhin là lãnh đạo Cơ quan An ninh của TT Kazakhstan N.A. Nazarbayev. Từ năm 1992, Karpukhin hoạt động kinh doanh thám tử tư, là thành viên của Ủy ban Phòng Thương mại và Công nghiệp LB Nga về an ninh của hoạt động doanh nhân. Ông thành lập và đứng đầu tổ chức phi lợi nhuận "Rosfond", tham gia tích cực vào phong trào quốc tế của các cựu chiến binh chiến tranh Afghanistan.



Anatoly Lukyanov (1930 -2019) Chủ tịch Xô viết tối cao Liên Xô, Ủy viên BCHTƯ CPSU.

Lukyanov bị bắt và cho đến tháng 12 năm 1992, bị giam giữ tại SIZO Matrosskaya Tishina, sau đó được tại ngoại và cấm xuất cảnh, được ân xá vào năm 1994. Lukyanov được bầu vào Duma Quốc gia với tư cách là một ứng cử viên độc lập các năm 1993, 1995 và 1999. Từ 1995 đến 2019 là Ủy viên BCHTƯ KPRF. Từ năm 2004 là Giáo sư Bộ môn Hiến pháp và Luật thành phố, Khoa Luật, Đại học Tổng hợp Matxcova. M.V. Lomonosov.




Vladimir Medvedev (1937) Thiếu tướng KGB, lãnh đạo bộ phận an ninh cá nhân của Gorbachev.

Sau sự kiện
GKChP tháng 8, Medvedev bị cách chức. Từ năm 1992 - Thành viên Hội Cựu chiến binh các cơ quan chính phủ "Devyatichi". Năm 1992, ông làm Tổng giám đốc công ty an ninh tư nhân "Firma CENTER-K". Từ năm 1996 - Cố vấn cho FSB và FSO RF.






Yuri Plekhanov (1930–2002) Trung tướng KGB, cục trưởng cục 9 - cơ quan an ninh KGB Liên Xô, thành viên Ban lãnh đạo KGB.

Plekhanov bị bắt, giam giữ tại SIZO Matrosskaya Tishina, được ân xá vào năm 1994. Plekhanov nghỉ hưu, và không thấy tham gia bất kỳ hoạt động công khai nào, chính trị hay kinh doanh. Năm 2002, vào ngày ông mất, theo sắc lệnh của V. Putin, Plekhanov được phục hồi cấp bậc và giải thưởng.





Sergei Surovikin (1966) Đại úy, tiểu đoàn trưởng của sư đoàn Taman, năm 1991 mới 25 tuổi. Surovikin trở nên nổi tiếng khắp cả nước với việc một trong những xe chiến đấu bộ binh của tiểu đoàn ông đã bắn chết 3 kẻ bảo vệ Nhà Trắng, trong toán dân cố ngăn cản sự di chuyển các phương tiện quân sự dọc theo tuyến đường Garden Ring  là D. Komar, I. Krichevsky và V. Usov.

Surovikin tốt nghiệp loại xuất sắc tại Học viện Quân sự Frunze và Học viện Bộ Tổng tham mưu và phục vụ Yekaterinburg, Tajikistan và Mátxcơva, sau vụ Ủy ban khẩn cấp GKChP, ông Surovikin tham gia chiến đấu Chechnya và được thăng hàm trung tướng và phó thứ nhất chỉ huy trưởng quân khu trung tâm vì có thành tích xuất sắc. Năm 2017, ông là Tổng tư lệnh Lực lượng Hàng không Vũ trụ LB Nga, từ năm 2021 là Tổng tư lệnh Lục quân.



Oleg Shenin (1937–2009) Ủy viên BCT CPSU, đại biểu Hội đồng nhân dân Liên Xô.

Ô
ng Sheninbị bắt, bị giam giữ hơn một năm tại SIZO Matrosskaya Tishina. Năm 1994, ông được ân xá. Từ năm 1993 đến năm 2001, ông là chủ tịch Hội đồng UPC-KPSS (Liên minh các Đảng Cộng sản - Đảng Cộng sản Liên Xô; tự coi mình là người kế nhiệm của CPSU). Năm 2004, sau khi chia tách đảng, ông trở thành chủ tịch của Đảng Cộng sản Liên Xô mới. Năm 2008, ông cố gắng tranh cử Tổng thống Nga, nhưng CEC từ chối đăng ký cho ông.







30 năm của Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước

Nhân chuyện bộ phim “Mùa đông 1991” đang bị đánh giá khá tiêu cực, thậm chí xuyên tạc lịch sử Liên xô, cố ý đổ tội lỗi cho Ủy ban tình trạng khẩn cấp (ГКЧП - Государственный комитет по чрезвычайному положению), cần nói thế này: Khi Chủ tịch đảng KPRF, đảng CS Nga kế thừa CPSU huyên thuyên trước DUMA về những ưu việt của LX thì bị TT V. Putin ngắt lời: Ông nói đúng cả, chỉ quên Liên xô đã sụp đổ dưới sự lãnh đạo của đảng CSLX.

 

Để phá hoại LX, không chỉ Gorbachev mà các thế hệ lãnh đạo Đảng CSLX chưa bao giờ từ bỏ quyền lãnh đạo đối với quân đội và an ninh, ngược lại, họ bằng mọi cách, kể cả những cách hèn nhát nhất thủ tiêu, loại bỏ những tướng lĩnh bảo vệ Tổ quốc, cắt cử những kẻ tham lam, bạc nhược vào bộ máy an ninh, quân đội.

Có nghĩa là: Đảng CSLX thối nát, đặt lợi ích nhà nước bên dưới lợi ích Đảng và cuối cùng các phe phái cục bộ vị kỷ vừa lợi dụng vừa biến đất nước thành trái bóng để tranh giành đấu đá. Đó là nguyên nhân chính yếu gây sụp đổ Liên xô và không gì khác. Mọi biện hộ khác đều vô nghĩa. Bản chất nguyên lý Marx-Lenin đúc kết ra CNXH không gì khác hơn là CNTB nhà nước. Thậm tệ hơn, đó là mô hình CNPK phương Đông. Điều này được ghi trong Lenin toàn tập. Rõ ràng, khi tuyên bố trắng trợn như vậy, Lenin và Đảng tự đặt mình vào vị trí làm ông vua cai trị. Toàn bộ lời lẽ, khẩu hiệu mĩ miều là giả dối, mị dân và cuối cùng, ông ta tư bản hóa toàn bộ nước Nga dưới khẩu hiệu NEP, đó là cắt xẻo, chia chác tài sản nước Nga cho băng đảng Judeo-Bolsheviks của ông ta. Đó là xâm lược, chiếm đoạt và cướp bóc.

 

V. Putin nói: 95% chính quyền đầu tiên của Lenin là Do thái. Ai ko tin cứ đến chân tường Kremlin đọc cho tôi những cái tên ngoại quốc ngoại tộc chôn ở đó. Stalin đốt lò rực rữ khi Đảng CSLX liên tục đào tạo, bổ nhiệm những cán bộ phá Đảng.

 

Cụ Hồ nói từ rất sớm: Dĩ công vi thượng, mệnh nước cao nhất. Năm 1957, khi Đảng CSLX tiếm quyền lật đổ hệ thống kỹ trị Stalin, biểu hiện đầy đủ sự thối nát, cụ Hồ cũng đã cảnh báo: “Ch nghĩa xã hi và con đường tiến lên ch nghĩa xã hi ca ta không th ging Liên Xô, vì Liên Xô có phong tc tp quán khác, có lch s, địa lý khác”

 

Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước (sau đây viết tắt là UBKC) là những người lính cuối cùng đứng lên bảo vệ nhà nước Liên Xô. Nhưng họ lưỡng lự: Trung với nước thì phản Đảng, Trung với Đảng thì phản quốc. Cuối cùng, chính Gorbachev và Yeltsin đã liên thủ chặt chẽ với nhau vô hiệu hóa họ.

(Phần chữ nghiêng là bình luận)

***


Viktor Alksnis - về các sự kiện năm 1991 và những gì đang xảy ra ở các nước cộng hòa

Cuộc đảo chính dường như là "vì Yeltsin" ở Liên xô ngay sau chiến tranh đã có vụ cố thực hiện đảo chính, nhưng khi đó họ đổ hết cho phe ủng hộ ý tưởng "chủ quyền" Nga, điều này cơ sở của "vụ Leningrad" nổi tiếng. Còn đầu những năm 90, không ai ngăn cản đất nước rơi vào vũng bùn đen, dù Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước (sau đây viết tắt là UBKC) có nỗ lực và trên thực tế, đã phải đi theo con đường mà chính phủ Liên Xô đã chọn vào đầu những năm 50. Nhưng cuối cùng Yeltsin đã lên nắm quyền trên những chiếc xe tăng, và người ta thì không bao giờ mệt mỏi hát những lời ca ngợi Gorbachev ở phương Tây. Ông Viktor Alksnis, chính trị gia Liên Xô và Nga, đại biểu Hội đồng Nhân dân Liên Xô  (1989-1991 – Cơ quan tương đương Xô viết tối cao, là Quốc hội)  đã phát biểu nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày "bạo động" trong cuộc phỏng vấn của Nakanune.RU.

 

- Ngay trước ngày kỷ niệm thành lập UBKC, ấn phẩm Svenska Dagbladet của Thụy Điển đã viết lời cảm ơn cựu TT Liên Xô Mikhail Gorbachev vì đã "phá hoại" nền kinh tế Liên Xô và tiềm lực quân sự của đất nước. Ông có nghĩ rằng các nhà báo phương Tây nói đúng khi cho là yếu tố chính cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của Liên Xô là các quyết định của nguyên thủ quốc gia Mikhail Gorbachev?

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến ​​này, chỉ có điều tôi vẫn muốn nói rõ thêm là không chỉ hành động của Gorbachev mà cả việc ông ta không hành động vào những thời điểm quan trọng đối với nhà nước của chúng ta đã dẫn đến sự sụp đổ của Liên Xô. Gorbachev có thể được so sánh theo một cách nào đó với Nicholas II, nhưng Nikolai đã phải trả giá cho những hành động và sự không hành động của mình với sự sống của mình và của gia đình mình, còn Gorbachev thì “nở mày nở mặt”, và thậm chí còn tự cho phép mình dạy đời tất cả mọi người.

Có lẽ, khó để tìm thấy trong lịch sử văn minh nhân loại một lãnh đạo làm sự sụp đổ một đất nước khổng lồ. Hơn nữa, ông ta phải chịu trách nhiệm cá nhân về việc này.

- Ngoài ra, ông ta có phải chia sẻ trách nhiệm với Yeltsin không?

- Chỉ đánh giá qua bức ảnh chiếu trên TV lúc bấy giờ, thì người ta có thể nói rằng Yeltsin cản đường Gorbachev, nhưng thực tế họ là một đôi ủng. Yeltsin tạo ra một trung tâm quyền lực thứ hai trong nước, và Gorbachev đã không làm gì cả, không bất cứ hành động nào để giải tán nó. Nhưng một tình huống như thế đã xảy ra trong lịch sử của chúng ta.

Chính Gorbachev khi mới nổi đã gây dựng vây cánh kéo Yeltsin về Moskva khi ông này đang nhà nhân vật mới nổi với chức vụ bí thư thứ nhất của khu ủy Sverdlovsk.

 

- Khi nào?

- Chuyện này ít người nói, ít người viết, nhưng cuối những năm 1940 - đầu những năm 1950 đã có “vụ Leningrad” nổi tiếng. Giờ họ ví nó như trường hợp "bạo chúa đẫm máu" Stalin - người ta nói rằng họ là những người vô tội bị bắn mà chẳng vì cái gì cả. Còn ở đó, tình huống rất đơn giản: Đồng chí Kuznetsov và đội của mình bằng hành động, đã cố tạo ra một trung tâm quyền lực thứ hai ở Liên Xô với lý do cần phải tính đến vai trò nổi bật của RSFSR (CH Nga) trong Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, trong công cuộc khôi phục nền kinh tế quốc dân. Họ đặt ra câu hỏi như thế này: Tại sao, theo Hiến pháp RSFSR có chủ quyền, nhưng Moldova có Đảng Cộng sản của riêng mình, còn RSFSR thì không? Và thực tế là 90% thành viên CPSU đã sống trên lãnh thổ của RSFSR thì họ im lặng. Họ đặt ra câu hỏi tất cả các nước cộng hòa liên minh đều có thủ đô riêng của họ, và tại sao RSFSR không có thủ đô riêng,và tại sao không đặt thủ đô này ở Leningrad? Liên Xô có thủ đô tại Moskva, còn RSFSR sẽ có thủ đô tại Leningrad. Tại sao Uzbekistan có Học viện Khoa học của riêng mình, trong khi RSFSR không có Học viện Khoa học của riêng mình? Và vân vân. Đây là tất cả những gì đã được thực hiện vào năm 1990 trong "tuyên bố chủ quyền của Nga" và trong các hành vi lập pháp sau đó của RSFSR.

- Tức là những câu hỏi này trên thực tế đã được đặt ra gần như ngay sau chiến tranh?

- Đúng, có vẻ như họ có quyền đưa ra những câu hỏi này một cách hợp pháp - "điền vào chủ quyền RSFSR bằng nội dung thực", như được gọi một cách mỹ miều vào những năm 90. Nhưng Stalin ngay lập tức hiểu được mối đe dọa do những ý tưởng đó gây ra, và những ý tưởng này rất phổ biến với các nhà lãnh đạo của RSFSR, các khu vực và lãnh thổ, và Stalin hoàn toàn hiểu điều này sẽ dẫn đến điều gì, ông ấy giáng một đòn nặng nề, và những người đề xuất tất cả những điều này đã phải chịu trách nhiệm hình sự.

- Sau đó họ bị kết án tử hình?

- Vâng, các nhà lãnh đạo - Kuznetsov, Voskresensky, một vài người nữa. Hình phạt tử hình được bãi bỏ ở Liên Xô vào năm 1947, nhưng để trừng phạt họ, án tử hình đã được đưa trở lại và họ bị xử tử. Điều này khiến vấn đề chủ quyền Nga chìm trong sợ hãi trong một thời gian dài, họ đã không đặt câu hỏi trong suốt 50 năm, và sau đó perestroika của Gorbachev bùng nổ, sự hồi sinh của những ý tưởng này bắt đầu, và kết quả là chúng ta nhận được "tuyên bố về chủ quyền Nga", đó là điều được thông qua bởi Đại hội đầu tiên các đại biểu RSFSR. Đây là một bản án tử hình đối với Liên Xô.

Dù có thể nói là cay đắng đến thế nào, thì Liên Xô không hề bị phá hoại bởi quân ly khai từ các nước Baltic, Gruzia hay Ukraine, mà bởi các đại biểu Nga. Kỳ lạ và đáng sợ, nhưng người Nga đã phá hủy nước Nga lịch sử bằng những quyết định thiếu cân nhắc, thiển cận vì quyền lực – bởi vì họ cần chủ quyền hơn (một Liên minh đã phải nuôi hơn nửa thế kỷ). Vì một số lý do, họ cảm thấy mình chỉ là đại biểu hạng hai ở Mátxcơva, họ so sánh với các đại biểu của Liên minh, nên họ quyết định cách chức Chủ tịch Hội đồng tối cao Liên Xô.

Vị chính trị gia Liên Xô Viktor Alksnis, làm đại biểu Hội đồng Nhân dân Liên Xô từ Cộng Hòa Latvia. Trong đó vị này mô tả "vụ Leningrad" hoàn toàn sai. Ông ta cố mô tả vụ này và ông Kuznetsov cầm đầu như dân tộc chủ nghĩa Nga, cố tạo dựng trung tâm quyền lực riêng và vì thế "bị Stalin bắn".

Đây là chân tướng sự việc: Phát hiện ra nhóm này được Stalin gửi gắm, đào tạo. Phe Đảng đã vu cáo và thủ tiêu họ khi Stalin đi vắng. Tại sao lại Leningrad? Nhóm Putin cũng từ Leningrad, đó là thủ đô cũ của Đế chế Nga, nơi tập trung các tinh hoa đất nước và cũng là nơi gìn giữ truyền thống văn hóa.

Cái chết bất ngờ vào tháng 8 năm 1948 của Andrey Zhdanov khi còn khá trẻ, người mà nhà Stalin là bạn bè và ông tin tưởng, và "vụ Leningrad" sau đó, đã khiến Joseph Vissarionovich suy yếu đáng kể. Ông đặt nhiều hy vọng vào những người kế nhiệm Zhdanov ở Leningrad: Nikolai Voznesensky làm Chủ tịch tương lai của Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô và Alexey Kuznetsov có thể là lãnh đạo đảng, làm bí thư BCHTW. Nhưng họ đã trở thành nạn nhân của những âm mưu mà đứng sau, cầm đầu là Georgy Malenkov. Từ năm 1947, án tử hình đã được bãi bỏ ở Liên Xô. Tuy nhiên, vào tháng 9 năm 1950, tức là ba ngày trước khi thi hành án đối với nhóm Leningrad, án tử hình đã được phục hồi cho những kẻ phản bội. Khi vắng mặt Stalin, những người này đã bị xử bắn.

Từ những ghi chép mà chúng ta biết rằng vào cuối tháng 12 năm 1950, khi Stalin trở về sau chuyến nghỉ phép ở Kavkaz và hỏi Voznesensky đã tìm được việc làm chưa, đồng đội của ông trả lời rằng anh ta đã thú nhận tội lỗi và bị kết án và bị đưa đi tù đày ở Orenburg, nhưng vì mặc quần áo mỏng, nên sau đó bị cảm lạnh trong xe và chết nhanh chóng trên đường đi. Thực sự là, lúc đầu Stalin thậm chí còn không biết rằng tất cả những người này đều bị bắn và ngay cả những người thân trong gia đình của họ cũng bị bức hại. Có lẽ, sau này, qua giới thân cận, Stalin đã tìm ra toàn bộ bối cảnh của sự việc.

Ở đâu cũng thấy giới CS luôn luôn coi pháp luật như mớ giẻ chùi chân. Khôi phục án tử ko dễ như thế, phải qua Quốc hội hay Hội đồng nhân dân như cách gọi. Đây là kiểu làm trái pháp luật. Năm Khrushchev cầm quyền cũng thế, giao Crimea về Ukraine trái pháp luật, không thông qua Quốc hội!

 

Chúng ta thấy một điều là, ngay cả bây giờ, ai cũng giải thích sự kiện LX sụp đổ trên quan điểm của họ. Vị chính trị gia Liên Xô Viktor Alksnis được làm đại biểu Hội đồng Nhân dân Liên Xô cũng là từ ý tưởng Gorbachev: giải tán Xô viết tối cao, bầu các đại biểu đời mới rất kém kiến thức và chất lượng vào Quốc hội kiểu mới gọi là Hội đồng nhân dân. Sau tất cả, ông Viktor Alksnis mang ý thức hệ tư tưởng cũ, đọc và nghe tài liệu cũ và giả.



- Nhưng UBKC lẽ ra phải ngăn cản họ?

- UBKC - đây là nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng để bảo tồn sự thống nhất đất nước, vì việc ký kết một Hiệp ước Liên minh mới đã được lên kế hoạch vào ngày 20 tháng 8. Đồng thời, theo Hiến pháp, cơ quan quyền lực tối cao là Đại hội Đại biểu Nhân dân, Gorbachev không phải là người quan trọng nhất trong Liên Xô, nhưng Tổ chức chính yếu của đất nước thậm chí lại không được phép thiết lập Hiệp ước Liên minh mới. Chúng tôi, các đại biểu Nhân dân không được biết nội dung của nó, chúng tôi không biết những gì đang được chuẩn bị, và ngay cả Lukyanov, Chủ tịch tối cao, cũng không được thông báo về những gì đang xảy ra ở đó.

 

- Bí ẩn này là vì cái gì?

 

- Tất cả là vì sau khi ký hiệp ước này, Liên Xô sẽ không còn tồn tại. Thực sự, chỉ có các nước cộng hòa Trung Á, Belarus và RSFSR muốn ký nó, Ukraine rất nghi ngờ và cả các nước Baltic, Moldova, Transcaucasia - không ai muốn ký thỏa thuận này. Về mặt pháp lý, việc ký kết Hiệp ước Liên minh đồng nghĩa với việc chấm dứt hiệp ước cũ, trên thực tế, điều này đồng nghĩa với việc ra khỏi Liên Xô.

- Và điều này đã xảy ra vào ngày 20 tháng 8?

- Đúng, nhưng kết quả của tất cả những lộn xộn này xảy ra vào tháng 12 ở rừng Belovezhsky, khi CIS được hình thành.

- Và Gorbachev đã bình tĩnh đón nhận nó?

- Tôi có thể kể cho ông biết tất cả đã xảy ra như thế nào. Nhân kỷ niệm 15 năm ký kết hiệp định Belovezhsky, ông Lukashenko đã mời tôi và một số đại biểu khác của LB Nga đến Belarus, tới rừng Belovezhsky ngắm phong cảnh - nội thất nơi đã ký kết. Chúng tôi được ở trong một khách sạn, một ngôi nhà hai hoặc ba tầng rất khiêm tốn, nơi các thành viên Bộ Chính trị ở lại khi họ đi săn ở khu rừng Belovezhsky, mọi thứ đều rất khiêm tốn, tôi có thể nói rằng nó ở mức Otel 2 sao. Và vì thế tất cả chúng tôi đều đặt ra câu hỏi - tại sao lại như vậy? Và như những người làm việc ở đó (nhân viên phục vụ, an ninh) cho chúng tôi biết, thời đó không có điều kiện để tiếp đón một phái đoàn lớn như bây giờ. Hơn nữa, một số thậm chí phải ngủ trên sàn trong phòng hoặc thay phiên nhau ngủ, bởi vì không có đủ phòng cho tất cả mọi người.

Nhưng chúng tôi được chỉ rõ và giải thích lý do tại sao cuộc gặp gỡ cấp cao như vậy lại diễn ra ở Belovezhsky, mặc dù nơi này không đáp ứng được nhu cầu của những người đến. Người đứng đầu cơ quan bảo vệ chỉ cho chúng tôi: "Các ông có thấy con đường nhựa không? Qua 5 km là biên giới Ba Lan". Tuy nhiên, họ sợ là Gorbachev sẽ thực hiện một số biện pháp nào đó, thì đơn giản là họ sẽ chạy trốn sang Ba Lan.

- Gorbachev có biết về những gì đang được chuẩn bị ở Belovezhsky không?

- Đúng vậy, ở đây có một tình huống rất thú vị - chúng tôi đã nói về điều này với cục trưởng an ninh, thời đó ông ấy là trung úy, và khi chúng tôi nói chuyện thì ông ấy đã là đại tá, và ông ấy đã tận mắt chứng kiến ​​mọi thứ. Khi các phái đoàn đến Belovezhsky, người ta đã biết họ sẽ ký. KGB Belarus đã nhận được bản sao của các tài liệu, và lãnh đạo KGB Belarus đã báo cáo với Gorbachev rằng các lãnh đạo CH này đến và sẽ giải thể Liên bang Xô viết để ông ta ra lệnh điều động "Alpha" đến Belovezhsky, "Alpha" đã bao vây trang trại săn bắn và chờ lệnh bắt giữ những kẻ chủ mưu đưa chúng ra chịu trách nhiệm hình sự.

 

- Còn Gorbachev thì sao?

- Lãnh đạo KGB đã báo cáo tất cả với Gorbachev, và ông ta trả lời rằng không cần phải vội vàng, hãy cân nhắc mọi việc cho thấu đáo, không nên làm cái gì cả, đó là những nhà lãnh đạo của các nước CH, phải đối xử với họ một cách tôn trọng. Hai giờ sau, họ báo cáo lại - bây giờ họ sẽ ký vào nó, sẽ là ngày tàn của Liên Xô, "Alpha" vẫn đang sẵn sàng hành động bắt giữ tất cả. Gorbachev nói: "Không, không, hoàn toàn không. Họ sẽ đến, tôi sẽ nói chuyện với họ, tôi sẽ thuyết phục họ, tôi sẽ cố gắng thuyết phục họ". Làm thế nào để thuyết phục nếu họ đã ký giải thể Liên minh? Ông, Mikhail Sergeevich Gorbachev sẽ không còn là TT Liên Xô. Và ông ta trả lời: “Không cần kịch tính hóa, mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi có thể thuyết phục họ rằng không cần phải vội vàng, mọi thứ sẽ ổn thôi”. Vậy thì sao? Thuyết phục? Đó là cách tất cả đã xảy ra...



- Theo ông, có cần thiết phải đưa ra tình trạng khẩn cấp năm 1991?

- Bây giờ chẳng còn ai nói về điều này, nhưng tình trạng khẩn cấp ở Liên Xô lần đầu tiên được lên kế hoạch vào mùa hè năm 1990 ở Baltics, và tất cả điều này đã được Gorbachev đồng ý, các lực lượng đặc biệt và lính dù quân sự bắt đầu được chuyển đến Baltics. Tất cả đã được chuẩn bị để ban bố tình trạng khẩn cấp liên quan đến tình hình phát triển ở đó. Tôi thậm chí có thể tiết lộ một bí mật như vậy - tôi được đề nghị đứng đầu Hội đồng Bộ trưởng CH Latvia trong những ngày đó sau khi ban hành tình trạng khẩn cấp. Vậy rồi sao? Gorbachev đã trì hoãn, trì hoãn, đề nghị chờ đợi, không vội vàng. Kéo dài cho đến mùa thu. Vào tháng 11, Đại hội Đại biểu Nhân dân Liên Xô dự kiến ​​sẽ diễn ra, một tháng trước đó tôi đã nói chuyện tại Xô Viết tối cao và nói thẳng với Gorbachev rằng nếu trước đó ông ta không thực hiện các bước thực sự để cứu đất nước, loại bỏ tình cảnh ly khai, thì tại Đại hội, chúng tôi sẽ đặt vấn đề việc từ chức của ông ta. Điều này sau đó đã gây ra một cú sốc, toàn bộ báo chí dân chủ trở nên cuồng loạn, làm thế nào mà đại tá Alksnis lại đe dọa tổng thống, đưa ông ta ra trước công lý, vân vân, vân vân?

Gorbachev vô cùng sợ hãi, bởi vì ông thực sự thấy phe đối lập đang gia tăng, ngày càng nhiều chỉ trích phát biểu của ông. Ông đã chuẩn bị một dự thảo nghị định về Ban hành tình trạng khẩn cấp trong nước và quả quyết rằng nếu vấn đề từ chức của ông ta được đưa vào chương trình nghị sự tại Đại hội, ông ta sẽ lên bục, ký sắc lệnh này ngay tại đó và nói: "Các đồng chí đại biểu, quý vị có thấy không? Từ chức kiểu gì đây? Bây giờ tôi đã ký sắc lệnh, chúng ta đang tình trạng khẩn cấp, chúng ta cần sự đoàn kết của CQ và nhân dân, không có từ chức như thế, hãy cùng nhau đưa đất nước thoát ra khỏi khủng hoảng".

Ông ta đã chuẩn bị tất cả và chờ đợi, các đại biểu không dám đặt vấn đề từ chức. Còn khi ông ta nhìn thấy như vậy, ông ta đã xé dự thảo nghị định và mọi thứ tiếp tục.

- Còn những sự kiện diễn ra ở Vilnius và Riga vào tháng 1 với những vụ xả súng thì sao?

- Đó chỉ là sáng kiến ​​của những người sẵn sàng thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào, đột nhiên từ Moskva nói sẽ không có tình trạng khẩn cấp, họ bắt đầu tự hành động và cuối cùng đã nhận được những gì (chỉ đạo) họ đã nhận: tấn công đài truyền hình và các thứ khác. Vào tháng 6, bất ngờ các bộ trưởng công lực, an ninh, quốc phòng, lãnh đạo KGB, nội vụ: Yazov, Kryuchkov, Pugo đến Hội đồng Tối cao và yêu cầu thông báo triệu tập cuộc họp kín. Tại cuộc họp này, họ đã đưa ra đánh giá của mình về tình hình đất nước mà Liên Xô sẽ kết thúc lịch sử nếu cứ tiếp tục như vậy.

Phải thừa nhận rằng điều này đã kích động các đại biểu và một ồn ào nổ ra, các đại biểu yêu cầu ban hành tình trạng khẩn cấp và bắt đầu bỏ phiếu cho một nghị quyết như vậy, nhưng sau đó, trước sự tiếc nuối cay đắng của chúng tôi, vị Chủ tịch Hội đồng Tối cao, Anatoly Lukyanov, mặc dù ủng hộ nhóm “Liên minh” và tôi cũng vậy, lại bắt đầu thuyết phục các đại biểu "đừng vội vàng", ông ta nói sẽ cần đi gặp Gorbachev một lần nữa để thảo luận mọi thứ, hãy hoãn việc thông qua quyết định định mệnh này một vài ngày. Các đại biểu hoãn lại và 2 ngày các bộ trưởng công lực lại đếno, nhưng trong 2 ngày này, họ đã vặn vẹo cánh tay và đã lại nói điều gì đó khác, họ nói - hãy tin tưởng Gorbachev, ông ta vẫn là tổng thống, ông ta sẽ hành động, khi đó chúng ta đừng vội vàng, nhưng sau đó thì một cái gì đó đến - đã quá muộn để làm điều đó.



- UBKC phải là nỗ lực cứu đất nước tuyệt vọng cuối cùng không?

- Đúng, nhưng vấn đề là các thành viên của UBKC, ít nhất là những người được cho là phải hành động, ở đây là Kryuchkov và Yazov, đã không có can đảm sử dụng vũ lực và ban bố tình trạng khẩn cấp. Không ai nói về điều này, nước CH duy nhất mà UBKC giành được là Latvia, xảy ra điều đó vì OMON Riga nổi tiếng (Omon là cảnh sát chống bạo động), chỉ có 200 người từ OMON Riga và chỉ huy của họ là thiếu tá Cheslav Mlynnik, vào sáng ngày 19 tháng 8, ngay sau khi UBKC thông báo rằng họ sẽ ban bố tình trạng khẩn cấp, họ bắt đầu hành động theo đúng luật về Tình trạng Khẩn cấp và trong vòng 2 ngày, toàn bộ tình hình ở Latvia đã được kiểm soát. Tất cả chỉ cần 200 người từ OMON Riga. Điều đáng chú ý nhất là không một ai dám đi biểu tình, không có đầu trò nào, không có phản đối. Mặc dù cách đó không lâu, Mặt trận Bình dân Latvia đã lãnh đạo hàng ngàn, hàng vạn người hành động nhân dịp độc lập, ly khai khỏi Liên Xô, nhưng ở đây trong 2 ngày rưỡi mọi thứ đã yên ắng.

Còn những lãnh đạo trước đây hét lên về việc ly khai khỏi Liên Xô, về sự chiếm đóng, thì những ngày này bắt đầu gọi cho chỉ huy Quân khu Baltic, Fyodor Kuzmin, và đề nghị  một cuộc gặp cá nhân, họ nói rằng, chúng tôi đã và vẫn ở Những người cộng sản trung thành chủ nghĩa Lenin, mặc dù sự việc là như vậy, nhưng chúng tôi đã sẵn sàng bắt đầu thực hiện mệnh lệnh của Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước, thậm chí chúng tôi đã đóng lệ phí đảng viên. Đúng vậy, họ từng khoe khoang với Kuzmin trước đó rằng họ đã không đóng đảng phí trong 2 năm, kể từ khi ra khỏi CPSU và thậm chí đã đốt thẻ đảng, còn giờ đây họ thấy như thế là không đúng và thậm chí còn tìm thấy nơi để nộp đảng phí. Kinh tởm, nhưng tình huống là như thế. Những kẻ hèn nhát, họ hèn nhát ở hầu hết các nước CH Liên minh.

 

Ví dụ, ở Gruzia, nhà lãnh đạo lúc bấy giờ là Zviad Gamsakhurdia (Chủ tịch Xô viết tối cao Gruzia (1990-1991), TT đầu tiên của Gruzia (1991-1992).) đã bắt đầu thành lập Lực lượng vệ binh quốc gia, lực lượng này bị giải tán cả theo sắc lệnh của TT Liên Xô và yêu cầu của Bộ trưởng an ninh vì Gruzia không có quyền làm điều đó. Nhưng điều này không có tác dụng. Nhưng khi UBKC được tổ chức, Gamsakhurdia đến gặp Chỉ huy Quân khu Transkavkaz và đưa ra trước mặt ông này sắc lệnh giải tán Lực lượng vệ binh quốc gia và ký tên. Ông ta nói đã sẵn sàng giao nộp vũ khí, nên để ở đâu? Kể tên các kho, tôi sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh của Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước. Thế mà ngày nay, truyền thông của chúng ta nói rằng không có ai ủng hộ UBKC, điều đó là không đúng, thực tế là không có gì là chứng cớ.

- Có lệnh nào từ UBKC không?

- Nếu UBKC cho biết cần phải làm gì... Ví dụ, đi dự cuộc mít tinh ủng hộ Liên Xô - mọi người sẽ đi. Hơn nữa, đã có quyết định  Trưng cầu dân ý hồi tháng 3, là thể hiện ý chí cao nhất của người dân, và nó phải được thực hiện. Tôi đã nói chuyện với Kravchenko, người viết cho Đài Phát thanh và Truyền hình Nhà nước Liên Xô, sau tất cả những sự kiện này, ông ấy biết được UBKC sẽ có mặt vào sáng ngày 19. Ông kể - nếu biết sớm hơn một ngày, thì họ đã bắt đầu các hoạt động tuyên truyền tích cực trên đài truyền hình trung ương, tổ chức hội nghị từ xa để thể hiện sự ủng hộ trên toàn quốc đối với các quyết định của UBKC. Nhưng UBKC không nói gì cho họ cả.

- Vậy có sự chuẩn bị nào không?

- Đây là một phác thảo khác: những ngày đó tôi tiếp xúc với KGB Liên Xô, và họ nói với tôi vào ngày 19 tháng 8 tất cả đã được cảnh báo, bị triệu tập và chia thành các nhóm 3-4 người, người đứng đầu được đưa phong bì niêm phong, trong đó có tất cả các tài liệu cần thiết cho việc bắt giữ giam giữ các lãnh đạo. Có nghĩa là, họ sẽ không bị bắt và giam trong hầm Lubyanka hay bị đưa đến Gulag, nhưng họ định làm theo gương Nguyên soái Jaruzelski, người đã ban bố tình trạng khẩn cấp ở Ba Lan vào những năm 80. Khi đó, ông ấy đem tất cả giới lãnh đạo “Công đoàn đoàn kết” đến nhà nghỉ và nhà điều dưỡng, và giữ họ ở đó vài tuần với lệnh cấm ra ngoài và tiếp xúc với bên ngoài. Và ở đó có tất cả những thứ họ muốn, chỉ cần ngồi chơi và không gây sự. Điều tương tự cũng đã được lên kế hoạch ở Moskva.

Một nhân vật của nhóm nói với tôi: Tôi cần mở phong bì theo lệnh và thực hiện nhiệm vụ nêu ra trong đó. Không một ai dám nói, "Tôi sẽ không làm nhiệm vụ phạm pháp". Tất cả mọi người đều đồng lòng và biết cần phải cứu đất nước. Còn sau ngày 19, họ ở lại qua đêm trong văn phòng trên bàn và ghế, vào ngày 20 cũng vậy, và vào ngày 21 tháng 8, khi các thành viên UBKC bay đến Foros để đầu hàng, một mệnh lệnh đến - ngay lập tức tiêu hủy các phong bì có tài liệu và mọi người đều quên đi sự tồn tại của chúng.

Ở đây tác giả nói là bay đến Foros để đầu hàng. Điều này sai hoàn toàn, Foros là nơi Gorbachev đang nghỉ mát tại Crimea, họ bay đến Foros để đề nghị Gorbachev ban bố lệnh Tình trạng khẩn cấp. Tuy nhiên, ông ta tỏ thái độ bất cần. Gorbachev bị cắt liên lạc, nhưng ông ta có đường dây liên lạc khác nên không hề bị cô lập, không hề không nắm được tình hình. Sau khi vô hiệu hóa nhóm UBKC, chính Yelsin bay đến Crimea đón Gorbachev về Mátxcơva.   

Đây là cách “vụ bạo động” của UBKC đã diễn ra.

Và thật là dối trá khi Alpha từ chối tuân lệnh - họ đã sẵn sàng tuân lệnh ngay cả vào đêm trước, ngày 18 tháng 8, khi Yeltsin bay đến từ Kazakhstan, ông ta đang có chuyến thăm viếng, và ở đó Alfa đã đã đợi ông ta tại sân bay. Nhưng họ không nhận được lệnh bắt giữ Yeltsin. Và còn rất nhiều ví dụ như vậy.

Nếu mệnh lệnh được Kryuchkov và Yazov đưa ra, tôi có thể đảm bảo với ông - cả quân đội và KGB, Bộ Nội vụ sẽ thực hiện mệnh lệnh.

 


- Tại sao không ai ra lệnh?

- Bọn họ sợ hãi. Vấn đề là ở đây, tất cả họ đều hiểu tình hình là không rõ ràng từ quan điểm pháp lý, nhưng phe đối lập cũng hành động ngoài khuôn khổ Hiến pháp. Và cuối cùng thì chuyện gì đến, đã đến.

- Trở lại với các ấn bản trước dịp kỷ niệm sự kiện này, có ấn bản cho rằng chính sách dẫn đến sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết đã trở thành một điều may mắn thực sự cho toàn thế giới. Nhưng, nếu ông nhìn vào thế giới ngày nay, hóa ra có phải mọi thứ đều không đơn giản như vậy?

- Tình hình thế giới mất ổn định nghiêm trọng. Với sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết, thời kỳ hậu chiến kết thúc, mà kết quả của nó đã được ghi nhận trong các hiệp định Yalta, và thời kỳ tiền chiến mới lại bắt đầu, Chiến tranh thế giới thứ ba rất có thể xảy ra. Và sẽ có thể là như vậy, Thế giới lưỡng cực, dựa trên sự cạnh tranh, dựa trên sự đối đầu giữa hai siêu cường Xô-Mỹ ổn định hơn nhiều, an toàn hơn nhiều so với những gì chúng ta đang thấy ngày nay. Ai biết được bằng cách nào Taliban (một tổ chức khủng bố bị cấm) lên nắm quyền ở Afghanistan? Người ta chỉ có thể đoán. Cuộc tiến công về phía đông của NATO với biên giới của Nga sẽ kết thúc như thế nào? Sớm muộn sẽ xảy ra xung đột? Như trường hợp tàu khu trục Anh ở Biển Đen. Thật tốt khi kết thúc như thế này, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu một cuộc đối đầu vũ trang bắt đầu?

Do đó, hậu quả sự sụp đổ Liên bang Xô Viết là sự xâm lăng nền văn minh nhân loại từ thời kỳ hậu chiến sang thời kỳ tiền chiến. Và những kẻ không hiểu điều này chỉ có thể hối tiếc.

Tác giả: Alexander Nazarov

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...