Alexander Romashov, người viết bài này từng sống ở Mỹ 6 tháng, làm cho công trường xây dựng, sửa chữ cho 1 tòa báo và làm cho 1 tiệm ăn TQ, từng đi từ New York đến Florida bằng xe tải, từng thử lừa 1 nhà băng Mỹ. Tuy nhiên anh ta may mắn vì đã không từ bỏ công dân Nga, vẫn còn hộ chiếu và căn hộ. Đó là lý do để còn có thể quay về và nói đôi điều về Mỹ.
Anh ta viết bài này với hy vọng, ai đó muốn đến Mỹ có được lời khuyên quan trọng để họ có nên đi hay không.
Cửa hàng và hàng hóa thô thiển
Đầu tiên muốn nói về cửa hàng. Chúng tôi từng có hầu hết các cửa hàng đáng mơ ước. Lẽ tự nhiên, những gã ngốc nghĩ hàng hóa Mỹ là tốt nhất. Nhưng thực tế mọi thứ chính xác là ngược lại. Không thể nào tìm thấy hầu hết mọi thứ cơ bản như ở Moskva cùng chất lượng và loại. Giá cả thì cao. Đồ radio và máy tính cao gấp 1,5-2 lần. Nhiều người vẫn dùng máy tính 486 có giá ngang Pentium-2 ở Moskva!
RAM máy tính đắt gấp đôi. Ổ cứng và màn hình thì đắt hơn 25% do thuế. Bàn phím là 1 điều hài hước – giá đến 30 đô (ở Mát 3-6 đô). Máy ghi hình ở Moskva giá 250-300 đô, còn New York ít nhất phải 400-450 đô. Hầu như chẳng ai có máy ghi hình. Thật khó tin, nhưng trên đường phố hầu như cấm mọi thứ. Ai không biết thì sẽ sớm gặp cớm phù hợp.
Quần áo rẻ hơn chút. Nhưng cũng ít lựa chọn hơn, đó là thực tế. Thật không may, dù chỉ không nhiều, tôi mất 3 giờ để chọn 1 đôi giày đúng ý.
Bánh mỳ thì như cao su, thật là lừa đảo, tồi tệ hơn Moskva cả trăm lần. Sữa ở Mát ngon hơn, còn cam và táo gần giống. Đó là tôi nói về hàng nhập khẩu.
Ai nói về hàng trăm loại xúc xích là vô nghĩa. Đúng là có khoảng 50 loại khác nhau. Nhưng chỉ là những loại họ không thể mua… người ta chỉ có thể mua được 1, 2 loại. 48 loại kia rất đắt đỏ, đắt hơn 10 lần và đơn giản là họ không thể mua (hay chỉ mua 1 mẩu vào ngày nghỉ). Vì thế, chẳng hề có "tự do lựa chọn 50 loại xúc xích khác nhau”. Với thu nhập bình thường, bạn chỉ có thể chọn mua 1, 2 loại.
Giao thông tồi
Tàu điện ngầm ở Mỹ bẩn như chuột chạy giữa 2 cái ray, dơ dáy và đáng xấu hổ. Hình dáng thì gớm như cái thùng rác. Tàu điện ngầm thường trèo lên trên mặt đất, những cái trụ sắt lắc lư trong gió thật chẳng thích hợp. Các thanh tà vẹt thì dài ngắn khác nhau như thể làm dối thế nào đó. Thật là!
Tàu điện ngầm Mỹ thường 30 ph đến 1h mỗi chuyến, còn ở Mát cứ 1, 2 phút 1 chuyến! Ở New York tàu điện ngầm cũng chạy suốt ngày đêm, nhưng buổi tối thì phải đợi tàu cả giờ. Vì sao đó người ta rất ít đi tàu điện ngầm? Tất cả đều sống trong những ngôi làng có nhà 1-2 tầng, ít người đi và xe buýt cũng vơi đến nửa.
Vé tàu điện ngầm rất đắt, 1,5 đô 1 lượt. Đi và về mất 3 đô lại không có sơ đồ nên khó chọn tàu để đi đến nơi. Phát thanh ở nhà ga thì giọng negro không rõ ràng đến nỗi người Mỹ còn phải hỏi thì làm sao tôi biết. Cũng chẳng hề có radio thông báo ga đến. Nhìn tên ga đến cũng khó vì nó in nhỏ trên cạnh cột, cần phải đến gần và nhìn căng cả mắt để xem viết cái gì. Nhìn chung, rất khó khăn để định hướng đường đi dưới tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm Mỹ chạy rất chậm. Dừng rất nhiều vì các bến rất gần nhau. Khoảng cách giữa các bến chỉ 5 phút đi bộ. Vì thế để đến khu Manhattan mất đến tiếng rưỡi. Còn ở Mát giữa các bến chạy nhanh cũng mất 20 phút.
Đầu tiên muốn nói về cửa hàng. Chúng tôi từng có hầu hết các cửa hàng đáng mơ ước. Lẽ tự nhiên, những gã ngốc nghĩ hàng hóa Mỹ là tốt nhất. Nhưng thực tế mọi thứ chính xác là ngược lại. Không thể nào tìm thấy hầu hết mọi thứ cơ bản như ở Moskva cùng chất lượng và loại. Giá cả thì cao. Đồ radio và máy tính cao gấp 1,5-2 lần. Nhiều người vẫn dùng máy tính 486 có giá ngang Pentium-2 ở Moskva!
RAM máy tính đắt gấp đôi. Ổ cứng và màn hình thì đắt hơn 25% do thuế. Bàn phím là 1 điều hài hước – giá đến 30 đô (ở Mát 3-6 đô). Máy ghi hình ở Moskva giá 250-300 đô, còn New York ít nhất phải 400-450 đô. Hầu như chẳng ai có máy ghi hình. Thật khó tin, nhưng trên đường phố hầu như cấm mọi thứ. Ai không biết thì sẽ sớm gặp cớm phù hợp.
Quần áo rẻ hơn chút. Nhưng cũng ít lựa chọn hơn, đó là thực tế. Thật không may, dù chỉ không nhiều, tôi mất 3 giờ để chọn 1 đôi giày đúng ý.
Bánh mỳ thì như cao su, thật là lừa đảo, tồi tệ hơn Moskva cả trăm lần. Sữa ở Mát ngon hơn, còn cam và táo gần giống. Đó là tôi nói về hàng nhập khẩu.
Ai nói về hàng trăm loại xúc xích là vô nghĩa. Đúng là có khoảng 50 loại khác nhau. Nhưng chỉ là những loại họ không thể mua… người ta chỉ có thể mua được 1, 2 loại. 48 loại kia rất đắt đỏ, đắt hơn 10 lần và đơn giản là họ không thể mua (hay chỉ mua 1 mẩu vào ngày nghỉ). Vì thế, chẳng hề có "tự do lựa chọn 50 loại xúc xích khác nhau”. Với thu nhập bình thường, bạn chỉ có thể chọn mua 1, 2 loại.
Giao thông tồi
Tàu điện ngầm ở Mỹ bẩn như chuột chạy giữa 2 cái ray, dơ dáy và đáng xấu hổ. Hình dáng thì gớm như cái thùng rác. Tàu điện ngầm thường trèo lên trên mặt đất, những cái trụ sắt lắc lư trong gió thật chẳng thích hợp. Các thanh tà vẹt thì dài ngắn khác nhau như thể làm dối thế nào đó. Thật là!
Tàu điện ngầm Mỹ thường 30 ph đến 1h mỗi chuyến, còn ở Mát cứ 1, 2 phút 1 chuyến! Ở New York tàu điện ngầm cũng chạy suốt ngày đêm, nhưng buổi tối thì phải đợi tàu cả giờ. Vì sao đó người ta rất ít đi tàu điện ngầm? Tất cả đều sống trong những ngôi làng có nhà 1-2 tầng, ít người đi và xe buýt cũng vơi đến nửa.
Vé tàu điện ngầm rất đắt, 1,5 đô 1 lượt. Đi và về mất 3 đô lại không có sơ đồ nên khó chọn tàu để đi đến nơi. Phát thanh ở nhà ga thì giọng negro không rõ ràng đến nỗi người Mỹ còn phải hỏi thì làm sao tôi biết. Cũng chẳng hề có radio thông báo ga đến. Nhìn tên ga đến cũng khó vì nó in nhỏ trên cạnh cột, cần phải đến gần và nhìn căng cả mắt để xem viết cái gì. Nhìn chung, rất khó khăn để định hướng đường đi dưới tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm Mỹ chạy rất chậm. Dừng rất nhiều vì các bến rất gần nhau. Khoảng cách giữa các bến chỉ 5 phút đi bộ. Vì thế để đến khu Manhattan mất đến tiếng rưỡi. Còn ở Mát giữa các bến chạy nhanh cũng mất 20 phút.
Xe buýt Mỹ cũng rất đắt, vé đến 1,5 đô lại hiếm và chạy chậm như đi bộ. Xe có cái cửa sổ đặc biệt như thấy ở khắp Mỹ, để nâng xe lăn cho người tàn tật. Như thể đối xử rất tốt với họ, nhưng người bình thường lại không thể đi khám hay có được điều trị y tế cơ bản hay thậm chí là gọi xe cấp cứu!
Ngoài ra, bên Mỹ có lắm người tàn tật và nhiều cả những kẻ giả tàn tật ngồi xe lăn điện. Hàng bầy họ khắp mọi nơi – trên phố, trong các tòa nhà. Tôi thấy lạ sao lắm người tàn tật đến thế? Nhưng không có ai giải thích rõ ràng chuyện này. Họ nói ở Nga, người tàn tật ẩn trong những ngôi nhà đặc biệt nên không thể thấy họ, còn Mỹ, như họ nói là bình đẳng. Nhưng điều này không thật! Tôi không tin có nhiều người tàn tật ở Nga, còn ở Mỹ, nhiều như thế có thể nguyên do là thần kinh, lạm dụng thuốc an thần và các loại thuốc khác. Vì thế mà lắm người tàn tật.
Xe hơi dở
Mỹ từng tuyên bố: "Nước Mỹ trong thập kỷ 60 đã đạt đến mức mỗi gia đình có 1 cái xe hơi!". Còn ở Mát hiện nay đã ngon hơn Mỹ cả trăm lần. Có thể là 200 lần nhưng ít nhất không ít hơn 100. Thực sự ở Mỹ ít người có thể mua cho mình 1 cái xe hơi. Xe thường đắt và không hợp với thu nhập của phần đông hộ gia đình. Họ đã nói dối để tạo ra “hình ảnh” nâng tầm uy tín nước Mỹ.
Cũng tương tự, nước Mỹ thường to còi hô hào về “tự do” và các thể loại khác tương tự - điều này dối trá 100%. Mỹ là quốc gia cảnh sát toàn trị, nơi dân chúng giống như nô lệ, sợ hãi với mọi tiếng động. Ví dụ, con của Khrushchev di cư sang Mỹ, anh ta muốn nuôi dê trong trang trại nhưng không thể! Nếu anh ta cố thử, sẽ có ngay mấy thằng ngu như con dê đến hỏi thăm con dê của anh ta. Chúng có khắp mọi nơi, hoặc con dê anh ta cần chăm sóc hoặc anh ta cần cớm chăm sóc.
Ngoài ra, bên Mỹ có lắm người tàn tật và nhiều cả những kẻ giả tàn tật ngồi xe lăn điện. Hàng bầy họ khắp mọi nơi – trên phố, trong các tòa nhà. Tôi thấy lạ sao lắm người tàn tật đến thế? Nhưng không có ai giải thích rõ ràng chuyện này. Họ nói ở Nga, người tàn tật ẩn trong những ngôi nhà đặc biệt nên không thể thấy họ, còn Mỹ, như họ nói là bình đẳng. Nhưng điều này không thật! Tôi không tin có nhiều người tàn tật ở Nga, còn ở Mỹ, nhiều như thế có thể nguyên do là thần kinh, lạm dụng thuốc an thần và các loại thuốc khác. Vì thế mà lắm người tàn tật.
Xe hơi dở
Mỹ từng tuyên bố: "Nước Mỹ trong thập kỷ 60 đã đạt đến mức mỗi gia đình có 1 cái xe hơi!". Còn ở Mát hiện nay đã ngon hơn Mỹ cả trăm lần. Có thể là 200 lần nhưng ít nhất không ít hơn 100. Thực sự ở Mỹ ít người có thể mua cho mình 1 cái xe hơi. Xe thường đắt và không hợp với thu nhập của phần đông hộ gia đình. Họ đã nói dối để tạo ra “hình ảnh” nâng tầm uy tín nước Mỹ.
Cũng tương tự, nước Mỹ thường to còi hô hào về “tự do” và các thể loại khác tương tự - điều này dối trá 100%. Mỹ là quốc gia cảnh sát toàn trị, nơi dân chúng giống như nô lệ, sợ hãi với mọi tiếng động. Ví dụ, con của Khrushchev di cư sang Mỹ, anh ta muốn nuôi dê trong trang trại nhưng không thể! Nếu anh ta cố thử, sẽ có ngay mấy thằng ngu như con dê đến hỏi thăm con dê của anh ta. Chúng có khắp mọi nơi, hoặc con dê anh ta cần chăm sóc hoặc anh ta cần cớm chăm sóc.
Còn xe hơi, đúng là bạn có thể tìm thấy 1 cái giá 300 đô la, thậm chí là nhìn nó còn tốt hơn cái mới của tôi. Tất cả là nhờ công nhân và người Mỹ đã lao động như nô lệ. Nhưng bạn đừng mua cái xe giá 300 đô la, bởi cái xe như thế phải đóng phí bảo hiểm 3000 đô la mỗi năm. Nhưng xe giá 3000 đô la chỉ phải đóng phí 1500 đô mỗi năm. Kiếm được 3000 đô mỗi tháng ở Mỹ khó khăn hơn ở Mát nhiều.
Bảo hiểm là cái gì nhể? Đó là chi phí trả cho chính phủ để bạn có quyền lái xe. Còn để có nó, là cả 1 câu chuyện dài, tiếp đến là bạn mua xe, nhưng nếu bạn không chịu đóng bảo hiểm, thì ngay lập tức bạn đếm lịch nhiều năm trong tù. Ở Mỹ tội như thế là loại khủng, giết người ở Mỹ chưa chắc phải ngồi tù nếu chịu trả tiền, còn không đóng bảo hiểm là ngồi tù.
Bạn muốn lái xe đi làm? Đôi khi cũng không thể! Ở Manhattan, nơi rất nhiều đấng bằng cấp và thu nhập cao, bạn chỉ có thể kiếm được chỗ đỗ xe 8 đô mỗi giờ. Nghĩa là 80 đô ban ngày. Điều này chỉ có nhà giàu làm được, vì mức lương trung bình còn thấp hơn 8 đô 1 giờ. Bạn chỉ có thể lái xe qua khu Manhattan ngắm các tòa nhà cao tầng và không dừng ở đâu cả. Nếu đỗ không đúng chỗ, vé phạt là 200 đô. Chỉ có taxi và xe gắn biển license có thể đỗ tạm thời ở Manhattan. Vì thế ở Manhattan chỉ có độc taxi và xe buýt.
Ngay cả chuyện lái xe đến thành phố khác cũng có vấn đề, thường là khó đối với người bình thường. Phí giao thông! Nó quá đắt đỏ, mỗi cây cầu bạn đi qua phải trả 4-7 đô la, mỗi 100-200 dặm hay mỗi khi đi qua ranh giới các bang cũng tốn chừng đó. Mọi con đường ở Mỹ đều phải trả tiền. Nghỉ ở Motel giá 50 đô mỗi tối. Xăng 20 đô mỗi lần đổ đầy bình còn đồ ăn nhanh ở quán ven đường 15 đô 1 xuất.
Dường như bạn sẽ thích cao tốc? nhưng không thể dừng xe trên đường, để dừng xe, phải đến trạm xăng hay lối rẽ vào thị trấn. Dừng xe ven đường để ngắm cây cối hay đi tè là không thể. Cớm sẽ đến ngay. Ở xứ Nga thiếu tự do thì điều này thỏa mái, nếu muốn, bạn cứ tấp xe vào lề đường. Còn ở đây, làm thế là 1 số tiền ra khỏi túi bạn ngay.
Thường nghe nói rằng cớm Mỹ rất liêm khiết và không bao giờ nhận hối lộ. Đơn giản là họ chỉ có quyền viết phiếu phạt. Bạn có thể kiện cáo việc phạt ở tòa án, bạn có thể thắng kiện nếu chịu thuê thầy cãi 50 đô la mỗi giờ, còn không, phải trả tiền phạt và cả án phí.
Y tế khủng
Người Mỹ bình thường không thể gọi xe cấp cứu. Nếu bệnh thực sự nặng thì họ gọi xe dịch vụ (1 loại taxi riêng) đến bệnh viện. Phí ở phòng tiếp tân 170 đô. Khám hay xét nghiệm cơ bản 800 đô. Mổ ruột thừa 8000 đô.
Nếu như bạn không có bảo hiểm, đừng hy vọng ai đó cứu mình. Bảo hiểm y tế tốn 300-400 đô mỗi tháng và cũng chẳng ai thèm đóng. Họ cứ thế mà sống mặc kệ Obamacare. Người hưu trí, tuy nhiên có y tế miễn phí gọi là Medicaid. Nhưng đây là trò lừa, đám nhân viên y tế sẽ gọi họ đến bệnh viện hàng tháng, chỉ để xem người ta đã chết hay chưa và thanh toán bảo hiểm. Không sống thì càng tốt vì chẳng phải thăm khám. Do đó, bệnh viện toàn người nghỉ hưu.
Vậy tại sao không nên gọi khẩn 911 hay gọi cấp cứu? Điều này là cả 1 chuỗi dài.
Một hôm tôi thấy gần cửa hàng có 2 xe cảnh sát chớp đèn, 2 xe cứu hỏa phong tỏa lối vào và 3 cái xe cấp cứu. Đám đông vô công dồi nghề nhìn hiếu kỳ. Tôi nghĩ, ít nhất có bọn cướp nào đó bắt con tin nên cũng xen vào đám đông. Nhưng chẳng có gì. 5 phút sau, họ bước ra với một ông già trong tay và đưa vào xe cấp cứu, mang đi.
Hóa ra là ông già ngã bệnh trong cửa hàng, người ta gọi cấp cứu. Họ gọi số 911, thế là cả cứu hỏa lẫn cảnh sát đến thành 1 đám huyên náo. Tại sao? Bởi ông lão khốn khổ phải trả tiền, đó là 2000 đô la. Ông ấy nghèo - hình như thế, nên không có số tiền này, ông lão bị treo trả chậm hàng tháng mỗi lần 200-250 đô. Đó là món nợ trời ơi.
Do đó đừng cố gọi cấp cứu ở Mỹ để bị đến 2 cái xe cứu hỏa, 2 xe cấp cứu, 3 xe cảnh sát đến chăm sóc với cái hóa đơn trời ơi 2000 đô la. Cái hóa đơn này, nếu bạn không trả, nó sẽ tồn tại cho đến khi bạn xuống mồ.
Đó là y tế kiểu Mỹ. Bạn có muốn được y tế Mỹ chăm sóc không? Tôi thì không!
Quan hệ khiếp
Nói chuyện ở Mỹ rất gượng ép, hoặc là chèn ép kẻ đối thoại, hoặc là chém gió. Người Mỹ không hiểu ngoại ngữ nào khác. Không chỉ là trường hợp xảy ra với Yugoslavia mà là chuyện hàng ngày.
Có lẽ bạn không tin điều này. Nhưng nó là bình thường ở Mỹ, người ta cần nó, ví dụ, để làm việc và để lấp đầy não. Ví dụ, tôi chém là ông hoàng, tôi có 3 căn nhà, có tài khoản trong mọi nhà băng, có du thuyền và vân vân… điều này là bình thường ở Mỹ. Nhìn chung, người Mỹ thích chém gió, thích nói dối và rõ ràng họ tự dối mình. Những điều này chẳng có nghĩa lý gì, có thể cười họ và nói rằng, mày câm đi, tao mệt rồi! Nhưng rất hay gặp.
Ở Mỹ có những cơ quan đầy quyền lực. Loại như Gaishnik ở Mát chỉ là đám trẻ so với côn đồ Mỹ! Tôi tự nhiên thấy yêu cớm Mát ghê gớm và thích đưa tiền hối lộ cho họ sau trải nghiệm ở New York. Ở đó họ đòi đủ loại giấy tờ và thông tin, mà có cả 1 đống công quyền Mỹ đòi điều này khiến tôi phải đợi giấy tờ qua email. Khi quay lại, cần phải cư xử 1 cách thích hợp. Nếu bạn đến và đề nghị giúp 1 cách lịch sự, thì họ chỉ tống bạn ra và nói không có đủ cái gì đó và cái gì đó nữa. Do vậy không nên làm thế.
Cần phải biết khi đến đó, là ngay lập tức họ bắt đầu vặn vẹo và họ chỉ bác bỏ hay đe dọa. Bạn cần biết sẽ gặp đe dọa, đe dọa sẽ khác nhau trong các trường hợp khác nhau, ví dụ, có kẻ sẽ nói gọi điện cho quản lý của bạn ngay bây giờ, bảo bạn không biết cách giao tiếp với khách hàng và lăng nhục họ - tại sao bạn không mất việc. Nhưng ở Nga, các sĩ quan không luôn luôn như thế. Ở Nga, đôi khi các viên bảo vệ nergo không đuổi những kẻ hò hét và chiếm cứ lãnh thổ của người khác. Hay đơn giản là chán ngấy, không muốn đứng ra đưa yêu cầu. Nói cách khác, ép bạn theo luật là không đạt mục đích. Bạn biết đấy, tôi có thể, nếu cần, đe dọa và gây rối. Nhưng tôi không thích sống như thế!
Lương ở Mỹ so với
Nếu bạn có 10 đô la trong túi và không nợ ai, bạn giàu hơn 1/3 người Mỹ.
Đã từ rất lâu nghe nhàm chán cái gọi là “tiêu chuẩn Mỹ”, “lối sống Mỹ”. Còn thực tế, tiêu chuẩn Mỹ thấp kém hơn Mát 10 lần. Hãy so sánh:
Bảo hiểm là cái gì nhể? Đó là chi phí trả cho chính phủ để bạn có quyền lái xe. Còn để có nó, là cả 1 câu chuyện dài, tiếp đến là bạn mua xe, nhưng nếu bạn không chịu đóng bảo hiểm, thì ngay lập tức bạn đếm lịch nhiều năm trong tù. Ở Mỹ tội như thế là loại khủng, giết người ở Mỹ chưa chắc phải ngồi tù nếu chịu trả tiền, còn không đóng bảo hiểm là ngồi tù.
Bạn muốn lái xe đi làm? Đôi khi cũng không thể! Ở Manhattan, nơi rất nhiều đấng bằng cấp và thu nhập cao, bạn chỉ có thể kiếm được chỗ đỗ xe 8 đô mỗi giờ. Nghĩa là 80 đô ban ngày. Điều này chỉ có nhà giàu làm được, vì mức lương trung bình còn thấp hơn 8 đô 1 giờ. Bạn chỉ có thể lái xe qua khu Manhattan ngắm các tòa nhà cao tầng và không dừng ở đâu cả. Nếu đỗ không đúng chỗ, vé phạt là 200 đô. Chỉ có taxi và xe gắn biển license có thể đỗ tạm thời ở Manhattan. Vì thế ở Manhattan chỉ có độc taxi và xe buýt.
Ngay cả chuyện lái xe đến thành phố khác cũng có vấn đề, thường là khó đối với người bình thường. Phí giao thông! Nó quá đắt đỏ, mỗi cây cầu bạn đi qua phải trả 4-7 đô la, mỗi 100-200 dặm hay mỗi khi đi qua ranh giới các bang cũng tốn chừng đó. Mọi con đường ở Mỹ đều phải trả tiền. Nghỉ ở Motel giá 50 đô mỗi tối. Xăng 20 đô mỗi lần đổ đầy bình còn đồ ăn nhanh ở quán ven đường 15 đô 1 xuất.
Dường như bạn sẽ thích cao tốc? nhưng không thể dừng xe trên đường, để dừng xe, phải đến trạm xăng hay lối rẽ vào thị trấn. Dừng xe ven đường để ngắm cây cối hay đi tè là không thể. Cớm sẽ đến ngay. Ở xứ Nga thiếu tự do thì điều này thỏa mái, nếu muốn, bạn cứ tấp xe vào lề đường. Còn ở đây, làm thế là 1 số tiền ra khỏi túi bạn ngay.
Thường nghe nói rằng cớm Mỹ rất liêm khiết và không bao giờ nhận hối lộ. Đơn giản là họ chỉ có quyền viết phiếu phạt. Bạn có thể kiện cáo việc phạt ở tòa án, bạn có thể thắng kiện nếu chịu thuê thầy cãi 50 đô la mỗi giờ, còn không, phải trả tiền phạt và cả án phí.
Y tế khủng
Người Mỹ bình thường không thể gọi xe cấp cứu. Nếu bệnh thực sự nặng thì họ gọi xe dịch vụ (1 loại taxi riêng) đến bệnh viện. Phí ở phòng tiếp tân 170 đô. Khám hay xét nghiệm cơ bản 800 đô. Mổ ruột thừa 8000 đô.
Nếu như bạn không có bảo hiểm, đừng hy vọng ai đó cứu mình. Bảo hiểm y tế tốn 300-400 đô mỗi tháng và cũng chẳng ai thèm đóng. Họ cứ thế mà sống mặc kệ Obamacare. Người hưu trí, tuy nhiên có y tế miễn phí gọi là Medicaid. Nhưng đây là trò lừa, đám nhân viên y tế sẽ gọi họ đến bệnh viện hàng tháng, chỉ để xem người ta đã chết hay chưa và thanh toán bảo hiểm. Không sống thì càng tốt vì chẳng phải thăm khám. Do đó, bệnh viện toàn người nghỉ hưu.
Vậy tại sao không nên gọi khẩn 911 hay gọi cấp cứu? Điều này là cả 1 chuỗi dài.
Một hôm tôi thấy gần cửa hàng có 2 xe cảnh sát chớp đèn, 2 xe cứu hỏa phong tỏa lối vào và 3 cái xe cấp cứu. Đám đông vô công dồi nghề nhìn hiếu kỳ. Tôi nghĩ, ít nhất có bọn cướp nào đó bắt con tin nên cũng xen vào đám đông. Nhưng chẳng có gì. 5 phút sau, họ bước ra với một ông già trong tay và đưa vào xe cấp cứu, mang đi.
Hóa ra là ông già ngã bệnh trong cửa hàng, người ta gọi cấp cứu. Họ gọi số 911, thế là cả cứu hỏa lẫn cảnh sát đến thành 1 đám huyên náo. Tại sao? Bởi ông lão khốn khổ phải trả tiền, đó là 2000 đô la. Ông ấy nghèo - hình như thế, nên không có số tiền này, ông lão bị treo trả chậm hàng tháng mỗi lần 200-250 đô. Đó là món nợ trời ơi.
Do đó đừng cố gọi cấp cứu ở Mỹ để bị đến 2 cái xe cứu hỏa, 2 xe cấp cứu, 3 xe cảnh sát đến chăm sóc với cái hóa đơn trời ơi 2000 đô la. Cái hóa đơn này, nếu bạn không trả, nó sẽ tồn tại cho đến khi bạn xuống mồ.
Đó là y tế kiểu Mỹ. Bạn có muốn được y tế Mỹ chăm sóc không? Tôi thì không!
Quan hệ khiếp
Nói chuyện ở Mỹ rất gượng ép, hoặc là chèn ép kẻ đối thoại, hoặc là chém gió. Người Mỹ không hiểu ngoại ngữ nào khác. Không chỉ là trường hợp xảy ra với Yugoslavia mà là chuyện hàng ngày.
Có lẽ bạn không tin điều này. Nhưng nó là bình thường ở Mỹ, người ta cần nó, ví dụ, để làm việc và để lấp đầy não. Ví dụ, tôi chém là ông hoàng, tôi có 3 căn nhà, có tài khoản trong mọi nhà băng, có du thuyền và vân vân… điều này là bình thường ở Mỹ. Nhìn chung, người Mỹ thích chém gió, thích nói dối và rõ ràng họ tự dối mình. Những điều này chẳng có nghĩa lý gì, có thể cười họ và nói rằng, mày câm đi, tao mệt rồi! Nhưng rất hay gặp.
Ở Mỹ có những cơ quan đầy quyền lực. Loại như Gaishnik ở Mát chỉ là đám trẻ so với côn đồ Mỹ! Tôi tự nhiên thấy yêu cớm Mát ghê gớm và thích đưa tiền hối lộ cho họ sau trải nghiệm ở New York. Ở đó họ đòi đủ loại giấy tờ và thông tin, mà có cả 1 đống công quyền Mỹ đòi điều này khiến tôi phải đợi giấy tờ qua email. Khi quay lại, cần phải cư xử 1 cách thích hợp. Nếu bạn đến và đề nghị giúp 1 cách lịch sự, thì họ chỉ tống bạn ra và nói không có đủ cái gì đó và cái gì đó nữa. Do vậy không nên làm thế.
Cần phải biết khi đến đó, là ngay lập tức họ bắt đầu vặn vẹo và họ chỉ bác bỏ hay đe dọa. Bạn cần biết sẽ gặp đe dọa, đe dọa sẽ khác nhau trong các trường hợp khác nhau, ví dụ, có kẻ sẽ nói gọi điện cho quản lý của bạn ngay bây giờ, bảo bạn không biết cách giao tiếp với khách hàng và lăng nhục họ - tại sao bạn không mất việc. Nhưng ở Nga, các sĩ quan không luôn luôn như thế. Ở Nga, đôi khi các viên bảo vệ nergo không đuổi những kẻ hò hét và chiếm cứ lãnh thổ của người khác. Hay đơn giản là chán ngấy, không muốn đứng ra đưa yêu cầu. Nói cách khác, ép bạn theo luật là không đạt mục đích. Bạn biết đấy, tôi có thể, nếu cần, đe dọa và gây rối. Nhưng tôi không thích sống như thế!
Lương ở Mỹ so với
Nếu bạn có 10 đô la trong túi và không nợ ai, bạn giàu hơn 1/3 người Mỹ.
Đã từ rất lâu nghe nhàm chán cái gọi là “tiêu chuẩn Mỹ”, “lối sống Mỹ”. Còn thực tế, tiêu chuẩn Mỹ thấp kém hơn Mát 10 lần. Hãy so sánh:
Lương số đông ở Mỹ chỉ 6-7 đô 1 giờ làm, rất nhiều việc làm là bán thời gian không đủ ngày 8h hay 22 ngày/tháng. Có những mức chỉ 3-4 đô la 1 giờ. Nếu đi làm lâu, ví dụ trên 1 năm, có thể kiếm 6 đô/giờ (thuần 5 đô), hay thậm chí 7 đô/giờ (thuần 6,25 đô). Như vậy, lương này 1 tháng khoảng 1000 đô. Đó là hiếm rồi, cơ bản, lương sẽ được khoảng 800 đô. Và chi tiêu phụ thuộc vào nơi bạn ở:
1. Nếu ở phòng trọ với 3 ông bạn (không phải căn hộ!), Bạn không dùng điện thoại và làm việc (ví dụ, cho công trường xây dựng), thì tốn 150 đô cho chỗ ở, và 100 đô để ăn. Bạn có thể để dành số tiền 750 đô mỗi tháng. Nhưng con số tiết kiệm thực sẽ nhỏ hơn, độ 500-600. Trong trường hợp này, bạn vẫn kiếm được gì đó dù sống như nô lệ.
2. Nếu bạn thuê 1 phòng (300 đô 1 tháng) và dùng điện thoại, sẽ tốn vào điện thoại 60-80 đô, cộng với đi lại 63 đô, cộng ăn 100 đô. Nếu không thuốc lá hay bia rượu, chi phí 1 tháng là 543 đô. Dường như bạn còn 450 đô. Nhưng thực tế ít hơn, vì chi phí thêm khác, như giấy tờ và thông tin mất 30-40 đô. Thực sự từ 1000 chỉ còn 200-250 đô. Nếu lương là 800 thì thực ra chẳng còn gì.
Còn những khoản khác, tìm việc tốn 600 đô, phí cho tổ chức môi giới việc làm 300 đô. Tiết kiệm thực 1 tháng chỉ còn 100-200-300 đô.
Còn phải chi những gì nữa? Thực tế là đến người Mỹ cũng chẳng tiết kiệm được gì. Bảo hiểm y tế 300-400 đô/tháng, bảo hiểm xe hơi 2000 đô/năm, vé xem phim 50 đô, quần áo, đồ dùng 30-40 đô. Khoản 100-200-300 đô bên trên coi như hết sạch!
3. Thuê căn hộ tốn 650 đô/tháng. Trên 650 là loại sang, có bếp, wc và lối đi riêng. Căn hộ kiểu này, 2 phòng thời Khrushchev ở Mát có giá thuê 1200-1500 đô la. Nhưng để sống trong căn hộ, cần có giấy tờ tốt. Căn hộ như Khrushchev được coi là xa xỉ ở Mỹ, người Mỹ gọi là "dinh thự", họ thường thích loại này, nhưng để ở, phải có thu nhập tối thiểu 2000-3000 mỗi tháng.
Vì thế đối với đa số dân Mỹ, họ sống trong nhà gỗ ép ở ngoại ô (thậm chí nhà tấm phibro xi măng, lều lụp sụp trong bùn, cùng dạng tranh tre vách đất). Tường của nhà loại này cảo lở ra bằng móng tay và không thể treo 2 cái áo lên 1 cái móc vì đơn giản là nó long ra, rơi xuống đất. 99% dân Mỹ sống trong những “căn nhà” như thế.
1. Nếu ở phòng trọ với 3 ông bạn (không phải căn hộ!), Bạn không dùng điện thoại và làm việc (ví dụ, cho công trường xây dựng), thì tốn 150 đô cho chỗ ở, và 100 đô để ăn. Bạn có thể để dành số tiền 750 đô mỗi tháng. Nhưng con số tiết kiệm thực sẽ nhỏ hơn, độ 500-600. Trong trường hợp này, bạn vẫn kiếm được gì đó dù sống như nô lệ.
2. Nếu bạn thuê 1 phòng (300 đô 1 tháng) và dùng điện thoại, sẽ tốn vào điện thoại 60-80 đô, cộng với đi lại 63 đô, cộng ăn 100 đô. Nếu không thuốc lá hay bia rượu, chi phí 1 tháng là 543 đô. Dường như bạn còn 450 đô. Nhưng thực tế ít hơn, vì chi phí thêm khác, như giấy tờ và thông tin mất 30-40 đô. Thực sự từ 1000 chỉ còn 200-250 đô. Nếu lương là 800 thì thực ra chẳng còn gì.
Còn những khoản khác, tìm việc tốn 600 đô, phí cho tổ chức môi giới việc làm 300 đô. Tiết kiệm thực 1 tháng chỉ còn 100-200-300 đô.
Còn phải chi những gì nữa? Thực tế là đến người Mỹ cũng chẳng tiết kiệm được gì. Bảo hiểm y tế 300-400 đô/tháng, bảo hiểm xe hơi 2000 đô/năm, vé xem phim 50 đô, quần áo, đồ dùng 30-40 đô. Khoản 100-200-300 đô bên trên coi như hết sạch!
3. Thuê căn hộ tốn 650 đô/tháng. Trên 650 là loại sang, có bếp, wc và lối đi riêng. Căn hộ kiểu này, 2 phòng thời Khrushchev ở Mát có giá thuê 1200-1500 đô la. Nhưng để sống trong căn hộ, cần có giấy tờ tốt. Căn hộ như Khrushchev được coi là xa xỉ ở Mỹ, người Mỹ gọi là "dinh thự", họ thường thích loại này, nhưng để ở, phải có thu nhập tối thiểu 2000-3000 mỗi tháng.
Vì thế đối với đa số dân Mỹ, họ sống trong nhà gỗ ép ở ngoại ô (thậm chí nhà tấm phibro xi măng, lều lụp sụp trong bùn, cùng dạng tranh tre vách đất). Tường của nhà loại này cảo lở ra bằng móng tay và không thể treo 2 cái áo lên 1 cái móc vì đơn giản là nó long ra, rơi xuống đất. 99% dân Mỹ sống trong những “căn nhà” như thế.
Các tòa nhà chọc trời ở Mỹ hầu như rất ít người sống. Trước tiên, mặt bằng của nó nhỏ, chỉ như những cái tháp ở trung tâm kéo qua vài con phố. Phần còn lại của 1 thành phố là nhà tấm phibro. Các tòa nhà cao là văn phòng. Nếu tính diện tích sàn, nhà cao tầng ở Mỹ chỉ chiếm 5% diện tích (tính loại 3 tầng trở lên). Phần 95% còn lại là những căn nhà lụp sụp, chắp vá bằng vật liệu tạm bợ như gỗ, ván ép, tấm lợp phibro cùng với gián và chuột. 99% người Mỹ sống như thế.
Người Mỹ giàu! Tất nhiên có họ nhưng chỉ là số ít ỏi. Ở các thành phố Nga, phổ biến là các căn nhà 5 tầng, 9 tầng, ngược lại, nhìn chung 1 thành phố Mỹ nhìn như thế này: Nếu trên bản đồ, trung bình 1 thành phố Mỹ có đường kính 5 cm, thì khu nhà cao tầng chỉ là 1 cái chấm có đường kính 0,5 cm ở tâm đường tròn đó. Phần còn lại là nhà tạm bợ, lụp sụp, cổ lỗ. Dĩ nhiên, có chỗ nào đó nhà cửa rất sang trọng, giàu có, nhưng không phải quen thuộc với 99% dân Mỹ.
Đó là lý do tại sao nếu được chọn, tôi sẽ chọn sống ở Moscow và thu nhập 500 đô 1 tháng thôi. Để tương ứng với mức sống ở Moscow, anh người Mỹ phải kiếm được 5000 đô 1 tháng. Chỉ có kỹ sư bậc cao, bác sĩ, quản trị, CEO, nhà lập trình hay chuyên gia Mỹ mới có mức lương này.
Nhưng chớ vội, khi kiếm được 5000 đô/tháng ở Mỹ thì 38% số đó phải nộp thuế. Phần còn lại là ít hơn 3000. Tốn 1000-1200 cho căn hộ hạng sang, điện nước, sưởi tốn 100 đô nữa, điện thoại thêm 80. Số còn lại chỉ có 1800. Bảo hiểm y tế tốn thêm 400 – còn 1400 đô. Ăn hơn 100 – còn 1300. Bảo hiểm xe hơi 200 còn 1200 đô. Bạn phải nộp phạt giao thông chứ? Mất 100-150 (mọi tay lái nói ít hơn thì chẳng phải dân lái xe). Nếu như lại vay nợ mua xe, mất thêm 300-400 1 tháng trả gốc lẫn lãi. Số còn lại chỉ là 800, làm thế nào để nuôi gia đình, có con? Ở Nga, hiện người ta thu nhập phổ biến quanh con số 800 đô.
Lương 5000 nhưng thu nhập thực sau chi phí ở Mỹ chỉ còn rất ít. Như ở Mát, nhiều người có lương 5000 đô 1 tháng, nhiều hơn cả số đó ở New York.
TV tởm
Nhớ 1 câu rằng mọi thứ ở Mỹ đều là dối trá. TV cũng vậy, nên bất cứ cái gì quan chức Mỹ nói, chính khách hay tổng thống Mỹ nói – cũng đều dối trá. Nếu ai đó nói ở Mỹ có 40 kênh TV, nói cho vuông đó là dối trá. Bạn chỉ có thể bắt được 3-4 kênh, những kênh này có cái gì, hãy xem.
Trên các kênh đó là đàm luận, quảng cáo cái gì đó, phim và hết - hầu như chẳng có gì. Không có cả tin tức. Tôi đã chán “Time” như thế nào? Khi mới đến, tôi thích và xem nó hàng ngày. Trên đó tôi muốn xem ít tin tức về Nga, nhưng chẳng có. Đúng là thời sự có vào giờ định trước, nhưng không phải lúc nào cũng xem được.
Cái gì trên thời sự? chương trình thời sự sẽ thông báo trong 10 phút về việc ai sẽ chơi trong trận chung kết giải bóng chày, thế mà toàn dân Mỹ đứng dậy nghe! Còn 5 giây sau họ kể về bệnh dịch ở Nga, nạn đói và dân chúng chết đói trên phố, vân vân. Họ nói Yeltsin gặp ai đó, còn điều gì xảy ra trên thế giới? họ nói không rõ ràng và rất chung chung – chẳng có gì so được với chương trình thời sự TV Nga. Đó là lý do tại sao, dân Mỹ không biết thế giới như thế nào. Tất cả dính vào điều này: cái mông nào đánh quả bóng chày? Có trúng hay không?
Còn phim? Thật tức cười. Phim trên TV chiếu 1 lần mỗi tuần. Người ta chờ để xem phim miễn phí. Một lần chiếu vào thứ 7 là bộ phim tôi đã xem ở Mát 10 năm trước, đâu tên như là "Thuê cảnh sát". Nó dài tận 3 tiếng! Nhưng phim này chỉ có 1 tiếng rưỡi, người ta cắt ra 10-15 phút lại lồng quảng cáo. Bạn có tưởng tượng được quảng cáo dài 10 phút tận!? Ngớ ngẩn! Lưu ý là ở Nga, quảng cáo không quá 3-4 phút. Còn ở đây, tất cả cứ ngồi từ 9 đến 12 giờ đêm xem phim miễn phí.
Còn 40 kênh thì sao? Dĩ nhiên là 40 kênh trả tiền. Mỗi kênh 40 đô. Có cả kênh Nga 40 đô/tháng cộng đầu thu 150 đô. Ai có thể xem?
Dường như có 1 trong 5-10 hộ sẽ mua 1 kênh giá 40 đô. Chẳng ai thậm chí xem 2 kênh trả tiền, trừ triệu phú. Họ đến nhà nhau, xem kênh Nga hay thuê phim. Hàng xóm thuê 1 bộ phim mới là cả 1 sự kiện! Họ kéo nhau đến xem! Cười và chỉ có thế, nếu phim không quá buồn.
Hóa ra, TV bình thường không có ở Mỹ.
Giải trí cũng không có nốt. Vé xem phim 50 đô nên chẳng ai đi. Chủ yếu là thuê phim. Cũng có 1 số rạp vé 8 đô nhưng tôi không tìm thấy mặc dù có chú ý tìm. Một ví dụ về giải trí: một lần tôi đi qua Dayton Beach. Lúc đấy đang có cuộc đua xe nổi tiếng. Tôi nói với lái xe có biết giải đua Dayton không? Mê muội quá! (tôi biết chúng trong game). Rẽ vào xem thôi! Họ cười. Tôi hỏi: "Tại sao không, chúng ta đang đi ngang qua. Bỏ ra 100 đô và nhớ cả đời?" Họ nói đừng có lố bịch. Các bạn biết giá vé bao nhiêu không? 1000 đô! Tôi cứ tưởng giải đó có thể xem bình dân… Hóa ra tụ tập trong giải toàn triệu phú từ khắp nơi nước Mỹ…
Tại sao không bỏ Mỹ mà đi?
Sau tất cả, có câu hỏi: Tại sao không bỏ Mỹ mà đi hay dân nhập cư không quay về?
90% của cái gọi là dân tị nạn – dường như người ta tống cổ và họ đã ra đi. Họ là những kẻ đáng thương, những kẻ không có tương lai nhất. Họ bán căn hộ, bỏ lại hộ chiếu Nga, Ukaina, Belarus – họ sẽ không thể trở về, cũng chẳng còn chỗ nào để về. Tiền bán căn hộ ngay lập tức tiêu tan. Họ còn lại gì? Chỉ còn tự an ủi mình. Họ thấy vui để chấp nhận, nếu người ta nói cái gì đó về Nga tồi tệ - đó là bởi không làm ai ngồi đây bị tổn thương. Ví dụ, khi họ kể 1 người cha đói đã ăn thịt con mình.
Nói về hộ chiếu Nga. Có chút tự hào gì đó vì tôi đã mang nó sang Mỹ. Tôi sợ đánh mất nó nên luôn luôn giữ trong người. Và nó thực sự có giá trị lớn! Bạn không thể tưởng tượng có nó sẽ vui sướng đến thế nào – tấm hộ chiếu của đất nước tự do và xinh đẹp! Sau tất cả những gì vấp phải với dân Mỹ đểu cáng, tôi bắt đầu yêu tổ quốc mình, gia đình mình… Hơn cả thế - những gì người ta nói cho chúng tôi về Cộng Sản Mỹ chỉ là 1 nửa sự thật. Họ có toàn bộ sự thật về nước Mỹ suy tàn mà đã không nói cho chúng tôi!
Sau tị nạn là bước thứ 2 – bất hợp pháp. Sẽ có người đi làm khách bằng giấy mời hư ảo, nhưng không thể kiếm sống. Vấn đề chính, 100% lý do người tị nạn không thể hồi hương: họ không thể kiếm tiền. Họ đến Mỹ, nghĩ rằng có tiền và sẽ về quê, mua xe với nhà. Giờ họ không về được, vì nhìn láng giềng xấu hổ. Họ đã không đến Mỹ như ăn mày! (tôi cũng dằn vặt, nhưng mặc kệ và quay về đói rách). Hy vọng ra đi kiếm được tiền, họ bỏ visa quá thời hạn. Điều này có nghĩa là họ không bao giờ được phép quay về. Vì thế, họ cứ sống huyễn hoặc như thế - không thể kiếm tiền, và không thể có tiền để về…
Kiếm tiền ở Mỹ là không thể. Thu nhập chẳng hơn 6-7 đô 1 giờ. Ngay cả có công việc thường xuyên, đó là 1000-1200 đô mỗi tháng. Sau các khoản phải chi tiêu, còn lại 100-200 đô. Nếu phải tìm việc mất cả tháng (điều này thậm chí còn lâu hơn), thời gian sẽ cuốn trôi tiền bạc, bạn tiết kiệm được 600-800 đô đó là cả 4-6 tháng làm việc! Vậy thì cố mà giữ lấy việc làm ít nhất trong 1 tháng! Thôi, 1 tuần cũng được! Ôi! Thế mà họ nói kiếm tiền như thế nào nhỉ? Rất nhiều họ đặt ra cho mình kiếm 5-10 nghìn đô mỗi tháng và quay về. Nhưng rất ít làm được điều đó. Hầu hết không có công việc ổn định và không có cả thu nhập 1000 đô mỗi tháng.
Vì sao chỉ 1 ít nói ở Mỹ là tốt?
Điều này rất thú vị, những ai kiếm được việc tốt sẽ không nói thật bởi đơn giản là họ bị tống cổ đi và mất việc. Chẳng có tự do ngôn luận nào ở đây hết. Nga còn tự do hơn Mỹ 100 lần. Ai đó nói với tư cách cá nhân, rằng Mỹ tốt, một số người lại nghĩ đúng như thế bởi đã quá lâu họ chẳng biết gì về Nga. Đôi khi họ tự thuyết phục mình. Nhưng 100% các trường hợp, khi tôi bắt đầu gọi họ đến tranh luận và nói: "Được thôi, hãy so sánh ở đây và ở đó..." Họ mất 5 phút để nhượng bộ và đồng ý rằng họ đang ngồi sâu trong đống phân. Còn để thoát ra thì chẳng có cách nào. Và cả nước Mỹ là đống phân và dối trá từ đầu đến cuối. Không hề có ai thuyết phục được tôi ngược lại.
Nhiều người gọi điện về cho họ hàng ở Nga, hót giọng Mỹ đủ loại chuyện bịa đặt-như thể họ đang ở thiên đường. Hầu hết là do họ quá xấu hổ để có thể thú nhận đã ngu ngốc và bị lừa ở Mỹ. Một số còn dặn gia đình, để không ai kể họ đã ngu ngốc và đang sống thảm hại như thế nào.
Báo Mỹ nói gì về Nga?
Báo Mỹ nói cái gì về Nga? Tất cả là trộm cắp. Người cha đói ăn thịt con mình ở Samara. Khi tôi bảo chuyện này hoang tưởng, một ông cựu Nga nói: "Nhưng đấy là báo, họ viết trên đó, có nghĩa là đúng. Không, chúng tôi không về. Về đó có anti-Semitism." Tất cả bị thuyết phục rằng Nga rất anti-Semitism. Tàn sát.
Mặc dù vậy chỉ 5 phút sau, họ đã quên chủ đề này khi nhớ lại cuộc sống xưa: “Ôi! Tôi có căn hộ, những 5 phòng… Còn tôi làm kỹ sư chính… Chúng tôi đi nghỉ ở miền nam suốt… Ở Nga tôi có 1 cái xe ngoại và gara, đã cho… Ở đó là mọi người, bạn bè, hàng xóm như thế, tôi cảm thấy tuyệt vời làm sao… Ở đó chẳng ai lừa đảo…”
Nói dối ở Mỹ là tốt, thì dân nhập cư rất dễ bị lật tẩy. Chỉ cần nói với họ giống như thế này: "Này ông thích ở đây nhỉ, còn tôi đến đây và thấy bị đày đọa. Này, ở Nga tôi có ô tô, có căn hộ, công ăn việc làm, bạn bè, tôi đi nghỉ ở miền nam, chẳng bao giờ gặp vấn đề gì hết ... " Thế là ông ta bắt đầu khoe khoang ngay: "Đúng đấy! Tôi có nhà của mình, tôi nhìn chung làm quản lý, tôi đã gặp tổng bí thư, cả chủ tịch và đi nhà hàng với các nhà ngoại giao và các nghệ sĩ…” Còn sau đó ông ta ngưng lại và im lặng.
Ra đi khỏi nơi đáng tởm
Để rời khỏi Mỹ, tôi đã làm quen với những kẻ lừa đảo, chúng tôi muốn lừa nhà băng – lấy tiền trên tài khoản đứng tên tôi và không trả. Khi đó tôi không được phép quay lại Mỹ nữa. Họ sợ nên đã lùi để không bị đau. Tuy họ không đánh kẻ trộm cắp, nhưng để cách ly tôi, họ đã cho tiền mua tấm vé ra đi.
Người Mỹ, các bạn biết đấy, giá trị con người ở Mỹ chỉ là họ kiếm được bao nhiêu tiền. Người vô gia cư (homeless) ví dụ, nhìn chung chẳng là cái gì hết, bất cứ viên cảnh sát nào cũng có thể giết họ. Còn phụ nữ, họ cũng chỉ vì kiếm được đàn ông nhiều tiền, nơi cô ta sẽ thuộc về họ. Phụ nữ đẹp là tài sản của kẻ giàu có.
Trở về Nga, tôi nhìn căn hộ 1 phòng, nó mới tuyệt làm sao. Để có được nó ở Mỹ là cả 1 đống tiền!
Đặt 2 cái va li xuống sàn nhà, những con gián Mỹ bò ra từ cả 2 chiếc. Thực sự là gián Mỹ! Tôi quăng va li qua ban công – chúng sẽ bò được 1 đoạn rồi chết! Vì băng giá Nga.
Để rời khỏi Mỹ, tôi đã làm quen với những kẻ lừa đảo, chúng tôi muốn lừa nhà băng – lấy tiền trên tài khoản đứng tên tôi và không trả. Khi đó tôi không được phép quay lại Mỹ nữa. Họ sợ nên đã lùi để không bị đau. Tuy họ không đánh kẻ trộm cắp, nhưng để cách ly tôi, họ đã cho tiền mua tấm vé ra đi.
Người Mỹ, các bạn biết đấy, giá trị con người ở Mỹ chỉ là họ kiếm được bao nhiêu tiền. Người vô gia cư (homeless) ví dụ, nhìn chung chẳng là cái gì hết, bất cứ viên cảnh sát nào cũng có thể giết họ. Còn phụ nữ, họ cũng chỉ vì kiếm được đàn ông nhiều tiền, nơi cô ta sẽ thuộc về họ. Phụ nữ đẹp là tài sản của kẻ giàu có.
Trở về Nga, tôi nhìn căn hộ 1 phòng, nó mới tuyệt làm sao. Để có được nó ở Mỹ là cả 1 đống tiền!
Đặt 2 cái va li xuống sàn nhà, những con gián Mỹ bò ra từ cả 2 chiếc. Thực sự là gián Mỹ! Tôi quăng va li qua ban công – chúng sẽ bò được 1 đoạn rồi chết! Vì băng giá Nga.