Nhưng có một vấn nạn không hề dễ chịu ở các vùng đất mới, ở những người di cư cũ kém truyền thống văn hóa và lịch sử, pha trộn các dòng văn hóa khác nhau.
"Môn-Khmer mới là gốc tiếng Việt tính là 1 chương hồi! Ca ngợi Triều Nguyễn là 1 chương hồi, “Bài Nga thoát Hán” chối bỏ nguồn gốc, đòi công nhận VNCH là 1 chương hồi khác, đả Hồ diệt Giáp là 1 chương hồi khác nữa. Tất cả đều nằm trong Sự nghiệp ly khai để làm tôi mọi Mỹ."
Thực ra một diễn đàn Lịch sử nọ chỉ đưa ra 3 hiện tượng bề nổi mà không thấy cái chìm, cái lõi của nó. Nó là hiện tượng chung của những kẻ chối bỏ Tổ quốc mà đại diện là cả dàn Chân Chiêm từ Duẩn, Kiệt, Dũng cho đến đàn con cháu và đám con nhang đệ tử. Chúng chiếm sóng truyền thông quốc gia, ca Bolero tình thương mến thương và quên chưa một lần cảm ơn thanh niên sinh viên miền Bắc vào Nam chiến đấu, cho đến các mẹ già đồng bằng Bắc Bộ, dải đất hẹp Thanh Nghệ nhịn ăn cấy lúa lấy gạo chở vào Nam.
Đánh Mỹ có chưa đầy
30 năm, nhưng chối bỏ quê hương đã 300 năm có lẻ. Dễ thấy, Kiệt già rên rỉ khóc lóc đòi hòa hợp hòa giải với ngụy mà quên chính Chân Chiêm mới cần hòa hợp vào Đại
Việt. Còn đám con cháu LD thì rao giảng chính ông ta mới là phò Mỹ thứ thiệt trong tiếng tung hô lãnh tụ CS Chân Chiêm vạn tuế
của cả đàn cờ đỏ.
Đến cả Cảng ta cũng hãi đám Châm Chiêm đến vô cùng tận, sau LD, chẳng còn dám cho ai dưới VT17 làm tổng bí thơ. Đến bí thơ cây Gạo cũng phải cử người MB vào.
Cả cuộc đời gian hùng, chưa thấy lấy một lần LD đi thắp nén nhang cho liệt sĩ, hay đọc một bài luận, một đoạn văn tỏ lòng biết ơn.
Stalin: “Tôi uống, trước hết vì sức khỏe
nhân dân Nga, bởi vì họ là dân tộc kiệt xuất nhất trong số tất cả các dân tộc
nằm trong thành phần Liên xô.
Tôi nâng ly Chúc mừng sức khỏe của nhân
dân Nga, vì họ xứng đáng được công nhận trong cuộc chiến tranh này nói chung,
là lực lượng chủ đạo của Liên Xô trong số toàn thể nhân dân các dân tộc đất
nước chúng ta.
Tôi nâng ly Chúc mừng sức khỏe nhân dân Nga không chỉ vì, họ là người lãnh đạo, mà còn bởi vì họ có trí tuệ trong sáng, tính cách và sức chịu đựng kiên cường.” - (Bài phát biểu của I.V. Stalin tại lễ tiếp tân trong điện Kremlin mừng chiến thắng và vinh danh các chỉ huy quân đội ngày 24 tháng 5 năm 1945;)
Cốt lõi là gì? Là đất nước thống nhất năm 1975 bằng hàng vạn xương máu, đó chỉ là thống nhất không gian địa lý, chưa bao giờ thống nhất lòng người. Đó là thực tế cay đắng, và cần đọc Nhật ký nhà văn của Dostoevsky mới hiểu được.
Dost viết cái gì trong "Nhật ký nhà văn"? Ông viết tận năm 1877: "Trong đó các vùng đất này sẽ muôn đời bất hòa với nhau, muôn đời ganh ghét nhau và bày mưu kế chống nhau."
Rằng các vùng “ngoại vi” mỗi khi gặp
hoạn nạn, họ lại chạy về trung tâm cầu cứu đất mẹ. Nhưng cái sự ra đi, di cư
của họ đến vùng đất mới bao gồm chối bỏ, chán ghét thể chế, trật tự mà họ cho
là “cũ kỹ, lạc hậu”. Kể từ đó họ vĩnh viễn thờ phụng ý chí tự do, họ mộng tưởng
phương Tây là tự do, họ mong mỏi, họ quỳ lạy phương Tây. Nhưng đến khi bị
phương Tây biến thành nô lệ, bị đè đầu cưỡi cổ đến ghẹt thở muốn chết đi được,
họ lại vùng lên và…
Và họ lại một lần nữa chạy về Đại Việt
cầu cứu!
Dĩ nhiên, ranh giới địa lý ngày nay chỉ là tương đối. Nhưng cơ bản là vậy, khi không còn yếu tố văn hóa, lịch sử, tất cả đều bị xóa nhòa. Tôi cũng không muốn nói về sự giúp đỡ của miền Bắc, hay sự hy sinh vô cùng to lớn nhưng vô ích của các thanh niên sinh viên ĐH ở Quảng Trị cho cái Ngai vàng của LD. Tôi nói về tư tưởng về truyền thống và văn hóa lịch sử, về những ý niệm, mà con người sống bởi chúng và nhân loại không thể sống thiếu chúng, nếu những ý niệm này không còn tồn tại thì những con người chỉ còn là loài động vật.
Vì thế, giúp họ, giúp Chân Chiêm nhưng ngay sau khi giải phóng được cho họ, thế nào rồi họ cũng lại sắp đặt điều gì đó, thủ đoạn nào đó - họ thừa nhận chiến thắng là vĩ đại, hy sinh là lớn lao, nhưng phương Tây mới là văn minh, mới là điểm đến chứ không phải đất Mẹ, không phải Tổ quốc hay truyền thống văn hóa lịch sử mà họ cho là “cũ kỹ, lạc hậu”.
Mấy cái trò này chẳng nghĩa lý gì đâu,
ông Dost viết cả từ năm 1877 rồi.
"Thời loạn chuyển đổi hay ngả nghiêng luôn
luôn xuất hiện những kẻ dị biệt ở mọi nơi… Không, đó chỉ là tôi nói về tên vô lại. Trong bất kỳ lúc giao thời nào tên vô lại này cũng ngóc lên, mà đúng là bất cứ xã hội nào… nó cũng là tên vô lại - loại chính nó cũng không biết, hầu như lại luôn luôn rơi vào 1 nhóm nhỏ "cấp tiến", cái nhóm này hoạt động có mục đích xác định, và tập trung tất cả rác rưởi như nó muốn, nếu như ở nó còn chưa có những kẻ hoàn toàn ngu xuẩn…” - Những con quỷ, F. M.
Dostoyevsky;