Hiển thị các bài đăng có nhãn CPSU. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn CPSU. Hiển thị tất cả bài đăng

30 năm của Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước

Nhân chuyện bộ phim “Mùa đông 1991” đang bị đánh giá khá tiêu cực, thậm chí xuyên tạc lịch sử Liên xô, cố ý đổ tội lỗi cho Ủy ban tình trạng khẩn cấp (ГКЧП - Государственный комитет по чрезвычайному положению), cần nói thế này: Khi Chủ tịch đảng KPRF, đảng CS Nga kế thừa CPSU huyên thuyên trước DUMA về những ưu việt của LX thì bị TT V. Putin ngắt lời: Ông nói đúng cả, chỉ quên Liên xô đã sụp đổ dưới sự lãnh đạo của đảng CSLX.

 

Để phá hoại LX, không chỉ Gorbachev mà các thế hệ lãnh đạo Đảng CSLX chưa bao giờ từ bỏ quyền lãnh đạo đối với quân đội và an ninh, ngược lại, họ bằng mọi cách, kể cả những cách hèn nhát nhất thủ tiêu, loại bỏ những tướng lĩnh bảo vệ Tổ quốc, cắt cử những kẻ tham lam, bạc nhược vào bộ máy an ninh, quân đội.

Có nghĩa là: Đảng CSLX thối nát, đặt lợi ích nhà nước bên dưới lợi ích Đảng và cuối cùng các phe phái cục bộ vị kỷ vừa lợi dụng vừa biến đất nước thành trái bóng để tranh giành đấu đá. Đó là nguyên nhân chính yếu gây sụp đổ Liên xô và không gì khác. Mọi biện hộ khác đều vô nghĩa. Bản chất nguyên lý Marx-Lenin đúc kết ra CNXH không gì khác hơn là CNTB nhà nước. Thậm tệ hơn, đó là mô hình CNPK phương Đông. Điều này được ghi trong Lenin toàn tập. Rõ ràng, khi tuyên bố trắng trợn như vậy, Lenin và Đảng tự đặt mình vào vị trí làm ông vua cai trị. Toàn bộ lời lẽ, khẩu hiệu mĩ miều là giả dối, mị dân và cuối cùng, ông ta tư bản hóa toàn bộ nước Nga dưới khẩu hiệu NEP, đó là cắt xẻo, chia chác tài sản nước Nga cho băng đảng Judeo-Bolsheviks của ông ta. Đó là xâm lược, chiếm đoạt và cướp bóc.

 

V. Putin nói: 95% chính quyền đầu tiên của Lenin là Do thái. Ai ko tin cứ đến chân tường Kremlin đọc cho tôi những cái tên ngoại quốc ngoại tộc chôn ở đó. Stalin đốt lò rực rữ khi Đảng CSLX liên tục đào tạo, bổ nhiệm những cán bộ phá Đảng.

 

Cụ Hồ nói từ rất sớm: Dĩ công vi thượng, mệnh nước cao nhất. Năm 1957, khi Đảng CSLX tiếm quyền lật đổ hệ thống kỹ trị Stalin, biểu hiện đầy đủ sự thối nát, cụ Hồ cũng đã cảnh báo: “Ch nghĩa xã hi và con đường tiến lên ch nghĩa xã hi ca ta không th ging Liên Xô, vì Liên Xô có phong tc tp quán khác, có lch s, địa lý khác”

 

Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước (sau đây viết tắt là UBKC) là những người lính cuối cùng đứng lên bảo vệ nhà nước Liên Xô. Nhưng họ lưỡng lự: Trung với nước thì phản Đảng, Trung với Đảng thì phản quốc. Cuối cùng, chính Gorbachev và Yeltsin đã liên thủ chặt chẽ với nhau vô hiệu hóa họ.

(Phần chữ nghiêng là bình luận)

***


Viktor Alksnis - về các sự kiện năm 1991 và những gì đang xảy ra ở các nước cộng hòa

Cuộc đảo chính dường như là "vì Yeltsin" ở Liên xô ngay sau chiến tranh đã có vụ cố thực hiện đảo chính, nhưng khi đó họ đổ hết cho phe ủng hộ ý tưởng "chủ quyền" Nga, điều này cơ sở của "vụ Leningrad" nổi tiếng. Còn đầu những năm 90, không ai ngăn cản đất nước rơi vào vũng bùn đen, dù Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước (sau đây viết tắt là UBKC) có nỗ lực và trên thực tế, đã phải đi theo con đường mà chính phủ Liên Xô đã chọn vào đầu những năm 50. Nhưng cuối cùng Yeltsin đã lên nắm quyền trên những chiếc xe tăng, và người ta thì không bao giờ mệt mỏi hát những lời ca ngợi Gorbachev ở phương Tây. Ông Viktor Alksnis, chính trị gia Liên Xô và Nga, đại biểu Hội đồng Nhân dân Liên Xô  (1989-1991 – Cơ quan tương đương Xô viết tối cao, là Quốc hội)  đã phát biểu nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày "bạo động" trong cuộc phỏng vấn của Nakanune.RU.

 

- Ngay trước ngày kỷ niệm thành lập UBKC, ấn phẩm Svenska Dagbladet của Thụy Điển đã viết lời cảm ơn cựu TT Liên Xô Mikhail Gorbachev vì đã "phá hoại" nền kinh tế Liên Xô và tiềm lực quân sự của đất nước. Ông có nghĩ rằng các nhà báo phương Tây nói đúng khi cho là yếu tố chính cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của Liên Xô là các quyết định của nguyên thủ quốc gia Mikhail Gorbachev?

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến ​​này, chỉ có điều tôi vẫn muốn nói rõ thêm là không chỉ hành động của Gorbachev mà cả việc ông ta không hành động vào những thời điểm quan trọng đối với nhà nước của chúng ta đã dẫn đến sự sụp đổ của Liên Xô. Gorbachev có thể được so sánh theo một cách nào đó với Nicholas II, nhưng Nikolai đã phải trả giá cho những hành động và sự không hành động của mình với sự sống của mình và của gia đình mình, còn Gorbachev thì “nở mày nở mặt”, và thậm chí còn tự cho phép mình dạy đời tất cả mọi người.

Có lẽ, khó để tìm thấy trong lịch sử văn minh nhân loại một lãnh đạo làm sự sụp đổ một đất nước khổng lồ. Hơn nữa, ông ta phải chịu trách nhiệm cá nhân về việc này.

- Ngoài ra, ông ta có phải chia sẻ trách nhiệm với Yeltsin không?

- Chỉ đánh giá qua bức ảnh chiếu trên TV lúc bấy giờ, thì người ta có thể nói rằng Yeltsin cản đường Gorbachev, nhưng thực tế họ là một đôi ủng. Yeltsin tạo ra một trung tâm quyền lực thứ hai trong nước, và Gorbachev đã không làm gì cả, không bất cứ hành động nào để giải tán nó. Nhưng một tình huống như thế đã xảy ra trong lịch sử của chúng ta.

Chính Gorbachev khi mới nổi đã gây dựng vây cánh kéo Yeltsin về Moskva khi ông này đang nhà nhân vật mới nổi với chức vụ bí thư thứ nhất của khu ủy Sverdlovsk.

 

- Khi nào?

- Chuyện này ít người nói, ít người viết, nhưng cuối những năm 1940 - đầu những năm 1950 đã có “vụ Leningrad” nổi tiếng. Giờ họ ví nó như trường hợp "bạo chúa đẫm máu" Stalin - người ta nói rằng họ là những người vô tội bị bắn mà chẳng vì cái gì cả. Còn ở đó, tình huống rất đơn giản: Đồng chí Kuznetsov và đội của mình bằng hành động, đã cố tạo ra một trung tâm quyền lực thứ hai ở Liên Xô với lý do cần phải tính đến vai trò nổi bật của RSFSR (CH Nga) trong Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, trong công cuộc khôi phục nền kinh tế quốc dân. Họ đặt ra câu hỏi như thế này: Tại sao, theo Hiến pháp RSFSR có chủ quyền, nhưng Moldova có Đảng Cộng sản của riêng mình, còn RSFSR thì không? Và thực tế là 90% thành viên CPSU đã sống trên lãnh thổ của RSFSR thì họ im lặng. Họ đặt ra câu hỏi tất cả các nước cộng hòa liên minh đều có thủ đô riêng của họ, và tại sao RSFSR không có thủ đô riêng,và tại sao không đặt thủ đô này ở Leningrad? Liên Xô có thủ đô tại Moskva, còn RSFSR sẽ có thủ đô tại Leningrad. Tại sao Uzbekistan có Học viện Khoa học của riêng mình, trong khi RSFSR không có Học viện Khoa học của riêng mình? Và vân vân. Đây là tất cả những gì đã được thực hiện vào năm 1990 trong "tuyên bố chủ quyền của Nga" và trong các hành vi lập pháp sau đó của RSFSR.

- Tức là những câu hỏi này trên thực tế đã được đặt ra gần như ngay sau chiến tranh?

- Đúng, có vẻ như họ có quyền đưa ra những câu hỏi này một cách hợp pháp - "điền vào chủ quyền RSFSR bằng nội dung thực", như được gọi một cách mỹ miều vào những năm 90. Nhưng Stalin ngay lập tức hiểu được mối đe dọa do những ý tưởng đó gây ra, và những ý tưởng này rất phổ biến với các nhà lãnh đạo của RSFSR, các khu vực và lãnh thổ, và Stalin hoàn toàn hiểu điều này sẽ dẫn đến điều gì, ông ấy giáng một đòn nặng nề, và những người đề xuất tất cả những điều này đã phải chịu trách nhiệm hình sự.

- Sau đó họ bị kết án tử hình?

- Vâng, các nhà lãnh đạo - Kuznetsov, Voskresensky, một vài người nữa. Hình phạt tử hình được bãi bỏ ở Liên Xô vào năm 1947, nhưng để trừng phạt họ, án tử hình đã được đưa trở lại và họ bị xử tử. Điều này khiến vấn đề chủ quyền Nga chìm trong sợ hãi trong một thời gian dài, họ đã không đặt câu hỏi trong suốt 50 năm, và sau đó perestroika của Gorbachev bùng nổ, sự hồi sinh của những ý tưởng này bắt đầu, và kết quả là chúng ta nhận được "tuyên bố về chủ quyền Nga", đó là điều được thông qua bởi Đại hội đầu tiên các đại biểu RSFSR. Đây là một bản án tử hình đối với Liên Xô.

Dù có thể nói là cay đắng đến thế nào, thì Liên Xô không hề bị phá hoại bởi quân ly khai từ các nước Baltic, Gruzia hay Ukraine, mà bởi các đại biểu Nga. Kỳ lạ và đáng sợ, nhưng người Nga đã phá hủy nước Nga lịch sử bằng những quyết định thiếu cân nhắc, thiển cận vì quyền lực – bởi vì họ cần chủ quyền hơn (một Liên minh đã phải nuôi hơn nửa thế kỷ). Vì một số lý do, họ cảm thấy mình chỉ là đại biểu hạng hai ở Mátxcơva, họ so sánh với các đại biểu của Liên minh, nên họ quyết định cách chức Chủ tịch Hội đồng tối cao Liên Xô.

Vị chính trị gia Liên Xô Viktor Alksnis, làm đại biểu Hội đồng Nhân dân Liên Xô từ Cộng Hòa Latvia. Trong đó vị này mô tả "vụ Leningrad" hoàn toàn sai. Ông ta cố mô tả vụ này và ông Kuznetsov cầm đầu như dân tộc chủ nghĩa Nga, cố tạo dựng trung tâm quyền lực riêng và vì thế "bị Stalin bắn".

Đây là chân tướng sự việc: Phát hiện ra nhóm này được Stalin gửi gắm, đào tạo. Phe Đảng đã vu cáo và thủ tiêu họ khi Stalin đi vắng. Tại sao lại Leningrad? Nhóm Putin cũng từ Leningrad, đó là thủ đô cũ của Đế chế Nga, nơi tập trung các tinh hoa đất nước và cũng là nơi gìn giữ truyền thống văn hóa.

Cái chết bất ngờ vào tháng 8 năm 1948 của Andrey Zhdanov khi còn khá trẻ, người mà nhà Stalin là bạn bè và ông tin tưởng, và "vụ Leningrad" sau đó, đã khiến Joseph Vissarionovich suy yếu đáng kể. Ông đặt nhiều hy vọng vào những người kế nhiệm Zhdanov ở Leningrad: Nikolai Voznesensky làm Chủ tịch tương lai của Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô và Alexey Kuznetsov có thể là lãnh đạo đảng, làm bí thư BCHTW. Nhưng họ đã trở thành nạn nhân của những âm mưu mà đứng sau, cầm đầu là Georgy Malenkov. Từ năm 1947, án tử hình đã được bãi bỏ ở Liên Xô. Tuy nhiên, vào tháng 9 năm 1950, tức là ba ngày trước khi thi hành án đối với nhóm Leningrad, án tử hình đã được phục hồi cho những kẻ phản bội. Khi vắng mặt Stalin, những người này đã bị xử bắn.

Từ những ghi chép mà chúng ta biết rằng vào cuối tháng 12 năm 1950, khi Stalin trở về sau chuyến nghỉ phép ở Kavkaz và hỏi Voznesensky đã tìm được việc làm chưa, đồng đội của ông trả lời rằng anh ta đã thú nhận tội lỗi và bị kết án và bị đưa đi tù đày ở Orenburg, nhưng vì mặc quần áo mỏng, nên sau đó bị cảm lạnh trong xe và chết nhanh chóng trên đường đi. Thực sự là, lúc đầu Stalin thậm chí còn không biết rằng tất cả những người này đều bị bắn và ngay cả những người thân trong gia đình của họ cũng bị bức hại. Có lẽ, sau này, qua giới thân cận, Stalin đã tìm ra toàn bộ bối cảnh của sự việc.

Ở đâu cũng thấy giới CS luôn luôn coi pháp luật như mớ giẻ chùi chân. Khôi phục án tử ko dễ như thế, phải qua Quốc hội hay Hội đồng nhân dân như cách gọi. Đây là kiểu làm trái pháp luật. Năm Khrushchev cầm quyền cũng thế, giao Crimea về Ukraine trái pháp luật, không thông qua Quốc hội!

 

Chúng ta thấy một điều là, ngay cả bây giờ, ai cũng giải thích sự kiện LX sụp đổ trên quan điểm của họ. Vị chính trị gia Liên Xô Viktor Alksnis được làm đại biểu Hội đồng Nhân dân Liên Xô cũng là từ ý tưởng Gorbachev: giải tán Xô viết tối cao, bầu các đại biểu đời mới rất kém kiến thức và chất lượng vào Quốc hội kiểu mới gọi là Hội đồng nhân dân. Sau tất cả, ông Viktor Alksnis mang ý thức hệ tư tưởng cũ, đọc và nghe tài liệu cũ và giả.



- Nhưng UBKC lẽ ra phải ngăn cản họ?

- UBKC - đây là nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng để bảo tồn sự thống nhất đất nước, vì việc ký kết một Hiệp ước Liên minh mới đã được lên kế hoạch vào ngày 20 tháng 8. Đồng thời, theo Hiến pháp, cơ quan quyền lực tối cao là Đại hội Đại biểu Nhân dân, Gorbachev không phải là người quan trọng nhất trong Liên Xô, nhưng Tổ chức chính yếu của đất nước thậm chí lại không được phép thiết lập Hiệp ước Liên minh mới. Chúng tôi, các đại biểu Nhân dân không được biết nội dung của nó, chúng tôi không biết những gì đang được chuẩn bị, và ngay cả Lukyanov, Chủ tịch tối cao, cũng không được thông báo về những gì đang xảy ra ở đó.

 

- Bí ẩn này là vì cái gì?

 

- Tất cả là vì sau khi ký hiệp ước này, Liên Xô sẽ không còn tồn tại. Thực sự, chỉ có các nước cộng hòa Trung Á, Belarus và RSFSR muốn ký nó, Ukraine rất nghi ngờ và cả các nước Baltic, Moldova, Transcaucasia - không ai muốn ký thỏa thuận này. Về mặt pháp lý, việc ký kết Hiệp ước Liên minh đồng nghĩa với việc chấm dứt hiệp ước cũ, trên thực tế, điều này đồng nghĩa với việc ra khỏi Liên Xô.

- Và điều này đã xảy ra vào ngày 20 tháng 8?

- Đúng, nhưng kết quả của tất cả những lộn xộn này xảy ra vào tháng 12 ở rừng Belovezhsky, khi CIS được hình thành.

- Và Gorbachev đã bình tĩnh đón nhận nó?

- Tôi có thể kể cho ông biết tất cả đã xảy ra như thế nào. Nhân kỷ niệm 15 năm ký kết hiệp định Belovezhsky, ông Lukashenko đã mời tôi và một số đại biểu khác của LB Nga đến Belarus, tới rừng Belovezhsky ngắm phong cảnh - nội thất nơi đã ký kết. Chúng tôi được ở trong một khách sạn, một ngôi nhà hai hoặc ba tầng rất khiêm tốn, nơi các thành viên Bộ Chính trị ở lại khi họ đi săn ở khu rừng Belovezhsky, mọi thứ đều rất khiêm tốn, tôi có thể nói rằng nó ở mức Otel 2 sao. Và vì thế tất cả chúng tôi đều đặt ra câu hỏi - tại sao lại như vậy? Và như những người làm việc ở đó (nhân viên phục vụ, an ninh) cho chúng tôi biết, thời đó không có điều kiện để tiếp đón một phái đoàn lớn như bây giờ. Hơn nữa, một số thậm chí phải ngủ trên sàn trong phòng hoặc thay phiên nhau ngủ, bởi vì không có đủ phòng cho tất cả mọi người.

Nhưng chúng tôi được chỉ rõ và giải thích lý do tại sao cuộc gặp gỡ cấp cao như vậy lại diễn ra ở Belovezhsky, mặc dù nơi này không đáp ứng được nhu cầu của những người đến. Người đứng đầu cơ quan bảo vệ chỉ cho chúng tôi: "Các ông có thấy con đường nhựa không? Qua 5 km là biên giới Ba Lan". Tuy nhiên, họ sợ là Gorbachev sẽ thực hiện một số biện pháp nào đó, thì đơn giản là họ sẽ chạy trốn sang Ba Lan.

- Gorbachev có biết về những gì đang được chuẩn bị ở Belovezhsky không?

- Đúng vậy, ở đây có một tình huống rất thú vị - chúng tôi đã nói về điều này với cục trưởng an ninh, thời đó ông ấy là trung úy, và khi chúng tôi nói chuyện thì ông ấy đã là đại tá, và ông ấy đã tận mắt chứng kiến ​​mọi thứ. Khi các phái đoàn đến Belovezhsky, người ta đã biết họ sẽ ký. KGB Belarus đã nhận được bản sao của các tài liệu, và lãnh đạo KGB Belarus đã báo cáo với Gorbachev rằng các lãnh đạo CH này đến và sẽ giải thể Liên bang Xô viết để ông ta ra lệnh điều động "Alpha" đến Belovezhsky, "Alpha" đã bao vây trang trại săn bắn và chờ lệnh bắt giữ những kẻ chủ mưu đưa chúng ra chịu trách nhiệm hình sự.

 

- Còn Gorbachev thì sao?

- Lãnh đạo KGB đã báo cáo tất cả với Gorbachev, và ông ta trả lời rằng không cần phải vội vàng, hãy cân nhắc mọi việc cho thấu đáo, không nên làm cái gì cả, đó là những nhà lãnh đạo của các nước CH, phải đối xử với họ một cách tôn trọng. Hai giờ sau, họ báo cáo lại - bây giờ họ sẽ ký vào nó, sẽ là ngày tàn của Liên Xô, "Alpha" vẫn đang sẵn sàng hành động bắt giữ tất cả. Gorbachev nói: "Không, không, hoàn toàn không. Họ sẽ đến, tôi sẽ nói chuyện với họ, tôi sẽ thuyết phục họ, tôi sẽ cố gắng thuyết phục họ". Làm thế nào để thuyết phục nếu họ đã ký giải thể Liên minh? Ông, Mikhail Sergeevich Gorbachev sẽ không còn là TT Liên Xô. Và ông ta trả lời: “Không cần kịch tính hóa, mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi có thể thuyết phục họ rằng không cần phải vội vàng, mọi thứ sẽ ổn thôi”. Vậy thì sao? Thuyết phục? Đó là cách tất cả đã xảy ra...



- Theo ông, có cần thiết phải đưa ra tình trạng khẩn cấp năm 1991?

- Bây giờ chẳng còn ai nói về điều này, nhưng tình trạng khẩn cấp ở Liên Xô lần đầu tiên được lên kế hoạch vào mùa hè năm 1990 ở Baltics, và tất cả điều này đã được Gorbachev đồng ý, các lực lượng đặc biệt và lính dù quân sự bắt đầu được chuyển đến Baltics. Tất cả đã được chuẩn bị để ban bố tình trạng khẩn cấp liên quan đến tình hình phát triển ở đó. Tôi thậm chí có thể tiết lộ một bí mật như vậy - tôi được đề nghị đứng đầu Hội đồng Bộ trưởng CH Latvia trong những ngày đó sau khi ban hành tình trạng khẩn cấp. Vậy rồi sao? Gorbachev đã trì hoãn, trì hoãn, đề nghị chờ đợi, không vội vàng. Kéo dài cho đến mùa thu. Vào tháng 11, Đại hội Đại biểu Nhân dân Liên Xô dự kiến ​​sẽ diễn ra, một tháng trước đó tôi đã nói chuyện tại Xô Viết tối cao và nói thẳng với Gorbachev rằng nếu trước đó ông ta không thực hiện các bước thực sự để cứu đất nước, loại bỏ tình cảnh ly khai, thì tại Đại hội, chúng tôi sẽ đặt vấn đề việc từ chức của ông ta. Điều này sau đó đã gây ra một cú sốc, toàn bộ báo chí dân chủ trở nên cuồng loạn, làm thế nào mà đại tá Alksnis lại đe dọa tổng thống, đưa ông ta ra trước công lý, vân vân, vân vân?

Gorbachev vô cùng sợ hãi, bởi vì ông thực sự thấy phe đối lập đang gia tăng, ngày càng nhiều chỉ trích phát biểu của ông. Ông đã chuẩn bị một dự thảo nghị định về Ban hành tình trạng khẩn cấp trong nước và quả quyết rằng nếu vấn đề từ chức của ông ta được đưa vào chương trình nghị sự tại Đại hội, ông ta sẽ lên bục, ký sắc lệnh này ngay tại đó và nói: "Các đồng chí đại biểu, quý vị có thấy không? Từ chức kiểu gì đây? Bây giờ tôi đã ký sắc lệnh, chúng ta đang tình trạng khẩn cấp, chúng ta cần sự đoàn kết của CQ và nhân dân, không có từ chức như thế, hãy cùng nhau đưa đất nước thoát ra khỏi khủng hoảng".

Ông ta đã chuẩn bị tất cả và chờ đợi, các đại biểu không dám đặt vấn đề từ chức. Còn khi ông ta nhìn thấy như vậy, ông ta đã xé dự thảo nghị định và mọi thứ tiếp tục.

- Còn những sự kiện diễn ra ở Vilnius và Riga vào tháng 1 với những vụ xả súng thì sao?

- Đó chỉ là sáng kiến ​​của những người sẵn sàng thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào, đột nhiên từ Moskva nói sẽ không có tình trạng khẩn cấp, họ bắt đầu tự hành động và cuối cùng đã nhận được những gì (chỉ đạo) họ đã nhận: tấn công đài truyền hình và các thứ khác. Vào tháng 6, bất ngờ các bộ trưởng công lực, an ninh, quốc phòng, lãnh đạo KGB, nội vụ: Yazov, Kryuchkov, Pugo đến Hội đồng Tối cao và yêu cầu thông báo triệu tập cuộc họp kín. Tại cuộc họp này, họ đã đưa ra đánh giá của mình về tình hình đất nước mà Liên Xô sẽ kết thúc lịch sử nếu cứ tiếp tục như vậy.

Phải thừa nhận rằng điều này đã kích động các đại biểu và một ồn ào nổ ra, các đại biểu yêu cầu ban hành tình trạng khẩn cấp và bắt đầu bỏ phiếu cho một nghị quyết như vậy, nhưng sau đó, trước sự tiếc nuối cay đắng của chúng tôi, vị Chủ tịch Hội đồng Tối cao, Anatoly Lukyanov, mặc dù ủng hộ nhóm “Liên minh” và tôi cũng vậy, lại bắt đầu thuyết phục các đại biểu "đừng vội vàng", ông ta nói sẽ cần đi gặp Gorbachev một lần nữa để thảo luận mọi thứ, hãy hoãn việc thông qua quyết định định mệnh này một vài ngày. Các đại biểu hoãn lại và 2 ngày các bộ trưởng công lực lại đếno, nhưng trong 2 ngày này, họ đã vặn vẹo cánh tay và đã lại nói điều gì đó khác, họ nói - hãy tin tưởng Gorbachev, ông ta vẫn là tổng thống, ông ta sẽ hành động, khi đó chúng ta đừng vội vàng, nhưng sau đó thì một cái gì đó đến - đã quá muộn để làm điều đó.



- UBKC phải là nỗ lực cứu đất nước tuyệt vọng cuối cùng không?

- Đúng, nhưng vấn đề là các thành viên của UBKC, ít nhất là những người được cho là phải hành động, ở đây là Kryuchkov và Yazov, đã không có can đảm sử dụng vũ lực và ban bố tình trạng khẩn cấp. Không ai nói về điều này, nước CH duy nhất mà UBKC giành được là Latvia, xảy ra điều đó vì OMON Riga nổi tiếng (Omon là cảnh sát chống bạo động), chỉ có 200 người từ OMON Riga và chỉ huy của họ là thiếu tá Cheslav Mlynnik, vào sáng ngày 19 tháng 8, ngay sau khi UBKC thông báo rằng họ sẽ ban bố tình trạng khẩn cấp, họ bắt đầu hành động theo đúng luật về Tình trạng Khẩn cấp và trong vòng 2 ngày, toàn bộ tình hình ở Latvia đã được kiểm soát. Tất cả chỉ cần 200 người từ OMON Riga. Điều đáng chú ý nhất là không một ai dám đi biểu tình, không có đầu trò nào, không có phản đối. Mặc dù cách đó không lâu, Mặt trận Bình dân Latvia đã lãnh đạo hàng ngàn, hàng vạn người hành động nhân dịp độc lập, ly khai khỏi Liên Xô, nhưng ở đây trong 2 ngày rưỡi mọi thứ đã yên ắng.

Còn những lãnh đạo trước đây hét lên về việc ly khai khỏi Liên Xô, về sự chiếm đóng, thì những ngày này bắt đầu gọi cho chỉ huy Quân khu Baltic, Fyodor Kuzmin, và đề nghị  một cuộc gặp cá nhân, họ nói rằng, chúng tôi đã và vẫn ở Những người cộng sản trung thành chủ nghĩa Lenin, mặc dù sự việc là như vậy, nhưng chúng tôi đã sẵn sàng bắt đầu thực hiện mệnh lệnh của Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước, thậm chí chúng tôi đã đóng lệ phí đảng viên. Đúng vậy, họ từng khoe khoang với Kuzmin trước đó rằng họ đã không đóng đảng phí trong 2 năm, kể từ khi ra khỏi CPSU và thậm chí đã đốt thẻ đảng, còn giờ đây họ thấy như thế là không đúng và thậm chí còn tìm thấy nơi để nộp đảng phí. Kinh tởm, nhưng tình huống là như thế. Những kẻ hèn nhát, họ hèn nhát ở hầu hết các nước CH Liên minh.

 

Ví dụ, ở Gruzia, nhà lãnh đạo lúc bấy giờ là Zviad Gamsakhurdia (Chủ tịch Xô viết tối cao Gruzia (1990-1991), TT đầu tiên của Gruzia (1991-1992).) đã bắt đầu thành lập Lực lượng vệ binh quốc gia, lực lượng này bị giải tán cả theo sắc lệnh của TT Liên Xô và yêu cầu của Bộ trưởng an ninh vì Gruzia không có quyền làm điều đó. Nhưng điều này không có tác dụng. Nhưng khi UBKC được tổ chức, Gamsakhurdia đến gặp Chỉ huy Quân khu Transkavkaz và đưa ra trước mặt ông này sắc lệnh giải tán Lực lượng vệ binh quốc gia và ký tên. Ông ta nói đã sẵn sàng giao nộp vũ khí, nên để ở đâu? Kể tên các kho, tôi sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh của Ủy ban Khẩn cấp Nhà nước. Thế mà ngày nay, truyền thông của chúng ta nói rằng không có ai ủng hộ UBKC, điều đó là không đúng, thực tế là không có gì là chứng cớ.

- Có lệnh nào từ UBKC không?

- Nếu UBKC cho biết cần phải làm gì... Ví dụ, đi dự cuộc mít tinh ủng hộ Liên Xô - mọi người sẽ đi. Hơn nữa, đã có quyết định  Trưng cầu dân ý hồi tháng 3, là thể hiện ý chí cao nhất của người dân, và nó phải được thực hiện. Tôi đã nói chuyện với Kravchenko, người viết cho Đài Phát thanh và Truyền hình Nhà nước Liên Xô, sau tất cả những sự kiện này, ông ấy biết được UBKC sẽ có mặt vào sáng ngày 19. Ông kể - nếu biết sớm hơn một ngày, thì họ đã bắt đầu các hoạt động tuyên truyền tích cực trên đài truyền hình trung ương, tổ chức hội nghị từ xa để thể hiện sự ủng hộ trên toàn quốc đối với các quyết định của UBKC. Nhưng UBKC không nói gì cho họ cả.

- Vậy có sự chuẩn bị nào không?

- Đây là một phác thảo khác: những ngày đó tôi tiếp xúc với KGB Liên Xô, và họ nói với tôi vào ngày 19 tháng 8 tất cả đã được cảnh báo, bị triệu tập và chia thành các nhóm 3-4 người, người đứng đầu được đưa phong bì niêm phong, trong đó có tất cả các tài liệu cần thiết cho việc bắt giữ giam giữ các lãnh đạo. Có nghĩa là, họ sẽ không bị bắt và giam trong hầm Lubyanka hay bị đưa đến Gulag, nhưng họ định làm theo gương Nguyên soái Jaruzelski, người đã ban bố tình trạng khẩn cấp ở Ba Lan vào những năm 80. Khi đó, ông ấy đem tất cả giới lãnh đạo “Công đoàn đoàn kết” đến nhà nghỉ và nhà điều dưỡng, và giữ họ ở đó vài tuần với lệnh cấm ra ngoài và tiếp xúc với bên ngoài. Và ở đó có tất cả những thứ họ muốn, chỉ cần ngồi chơi và không gây sự. Điều tương tự cũng đã được lên kế hoạch ở Moskva.

Một nhân vật của nhóm nói với tôi: Tôi cần mở phong bì theo lệnh và thực hiện nhiệm vụ nêu ra trong đó. Không một ai dám nói, "Tôi sẽ không làm nhiệm vụ phạm pháp". Tất cả mọi người đều đồng lòng và biết cần phải cứu đất nước. Còn sau ngày 19, họ ở lại qua đêm trong văn phòng trên bàn và ghế, vào ngày 20 cũng vậy, và vào ngày 21 tháng 8, khi các thành viên UBKC bay đến Foros để đầu hàng, một mệnh lệnh đến - ngay lập tức tiêu hủy các phong bì có tài liệu và mọi người đều quên đi sự tồn tại của chúng.

Ở đây tác giả nói là bay đến Foros để đầu hàng. Điều này sai hoàn toàn, Foros là nơi Gorbachev đang nghỉ mát tại Crimea, họ bay đến Foros để đề nghị Gorbachev ban bố lệnh Tình trạng khẩn cấp. Tuy nhiên, ông ta tỏ thái độ bất cần. Gorbachev bị cắt liên lạc, nhưng ông ta có đường dây liên lạc khác nên không hề bị cô lập, không hề không nắm được tình hình. Sau khi vô hiệu hóa nhóm UBKC, chính Yelsin bay đến Crimea đón Gorbachev về Mátxcơva.   

Đây là cách “vụ bạo động” của UBKC đã diễn ra.

Và thật là dối trá khi Alpha từ chối tuân lệnh - họ đã sẵn sàng tuân lệnh ngay cả vào đêm trước, ngày 18 tháng 8, khi Yeltsin bay đến từ Kazakhstan, ông ta đang có chuyến thăm viếng, và ở đó Alfa đã đã đợi ông ta tại sân bay. Nhưng họ không nhận được lệnh bắt giữ Yeltsin. Và còn rất nhiều ví dụ như vậy.

Nếu mệnh lệnh được Kryuchkov và Yazov đưa ra, tôi có thể đảm bảo với ông - cả quân đội và KGB, Bộ Nội vụ sẽ thực hiện mệnh lệnh.

 


- Tại sao không ai ra lệnh?

- Bọn họ sợ hãi. Vấn đề là ở đây, tất cả họ đều hiểu tình hình là không rõ ràng từ quan điểm pháp lý, nhưng phe đối lập cũng hành động ngoài khuôn khổ Hiến pháp. Và cuối cùng thì chuyện gì đến, đã đến.

- Trở lại với các ấn bản trước dịp kỷ niệm sự kiện này, có ấn bản cho rằng chính sách dẫn đến sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết đã trở thành một điều may mắn thực sự cho toàn thế giới. Nhưng, nếu ông nhìn vào thế giới ngày nay, hóa ra có phải mọi thứ đều không đơn giản như vậy?

- Tình hình thế giới mất ổn định nghiêm trọng. Với sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết, thời kỳ hậu chiến kết thúc, mà kết quả của nó đã được ghi nhận trong các hiệp định Yalta, và thời kỳ tiền chiến mới lại bắt đầu, Chiến tranh thế giới thứ ba rất có thể xảy ra. Và sẽ có thể là như vậy, Thế giới lưỡng cực, dựa trên sự cạnh tranh, dựa trên sự đối đầu giữa hai siêu cường Xô-Mỹ ổn định hơn nhiều, an toàn hơn nhiều so với những gì chúng ta đang thấy ngày nay. Ai biết được bằng cách nào Taliban (một tổ chức khủng bố bị cấm) lên nắm quyền ở Afghanistan? Người ta chỉ có thể đoán. Cuộc tiến công về phía đông của NATO với biên giới của Nga sẽ kết thúc như thế nào? Sớm muộn sẽ xảy ra xung đột? Như trường hợp tàu khu trục Anh ở Biển Đen. Thật tốt khi kết thúc như thế này, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu một cuộc đối đầu vũ trang bắt đầu?

Do đó, hậu quả sự sụp đổ Liên bang Xô Viết là sự xâm lăng nền văn minh nhân loại từ thời kỳ hậu chiến sang thời kỳ tiền chiến. Và những kẻ không hiểu điều này chỉ có thể hối tiếc.

Tác giả: Alexander Nazarov

ĐẠI HỘI XIX TRONG LIÊN XÔ – NỬA SÁNG NỬA TỐI, NỬA RỒ NỬA DẠI

 Kẻ bị coi là hỗn láo, sẽ bị tước phẩm hàm và đánh đòn roi theo luật lệ để răn dạy con cháu.

Peter-I

Кто прожекты будет абы как ляпать, того чина лишу и кнутом драть велю — в назидание потомкам.

Петр-I


Cụ Hồ nói: Trong mỗi con người đều có thiện có ác.

Cụ Stalin nói: Càng đến gần CNXH, đấu tranh giai cấp càng gia tăng.

    Hai Cụ nói thế thì giai cấp là gì, vô sản là gì, đấu tranh giai cấp với ai! Rất ít người hiểu 2 Cụ. Hai Cụ đã vạch một đường kẻ rất rõ ràng, không phải vạch kẻ phân chia giai cấp theo thành phần hay lý lịch. Vạch kẻ đó mang tên: TIẾN BỘ NHÂN LOẠI!

    TBT Nguyễn Phú Trọng và công cuộc “đốt lò” của ông cũng có thể hiểu là công cuộc kỹ trị. Hy vọng rằng bài học cay đắng Liên xô, bài học cay đắng VN sẽ là kinh nghiệm cho tất cả. Gần đây, cũng là lần đầu tiên trong lịch sử, TBT làm rõ nội hàm CHXH và con đường đi lên CNXH ở nước ta mà không còn nhắc đến CNCS. Dường như những khái niệm bóng bẩy một thời bây giờ đã “hết mốt”. Vậy mà chỉ cách đây vài thập kỷ, có 1 mặc định như thế này: Liên Xô là đất nước XHCN hoặc đang xây dựng CNCS, đang tiến tới CNCS. Nhà nước Liên xô đã sụp đổ, không còn gì để tồn tại. Giới CNDT vội vui mừng nhưng rồi cũng thua. Tất cả nhìn vào TQ và cố diễn giải ở đó không phải là CNXH.

    Thực tế có đến 3 Liên xô khác nhau rất rõ rệt: Liên xô – thời Lenin hôn quân vô đạo chìm ngập trong bạo lực, chết chóc hỗn loạn 1917-1938. Liên xô – thời Stalin 1939-1953 hay Liên xô kỹ trị dù đương đầu Chiến tranh Vệ quốc nhưng là thời kỳ tươi đẹp, phát triển rực rỡ, để lại nhiều thành tựu mà Liên xô thứ 3 ăn không hết và cả một thế hệ các nhà khoa học tài năng. Liên xô thứ 3 – 1954-1991 thời Đảng trị, bao gồm các lãnh tụ Khrushchev, Brezhnev, Andropov, Gorbachev, Yeltsin đã thối đến tận cùng và sụp đổ. 

    Liên xô đã không còn kể từ 1991. Nhưng liên tục các cuộc thăm dò cho thấy có sự luyến tiếc và cũng khác biệt. Nếu phân tích kỹ số liệu của các Trung tâm thăm dò ý kiến công chúng như Levada hay Vtsiom có thể thấy điều này. Hay như thăm dò trên Internet với chủ đề "Thái độ đối với Liên xô và CNXH" do L. Kravetsky thực hiện thấy rõ hơn. Dù không lớn lắm chỉ 1.025 người trả lời các câu hỏi. Nhiều cuộc thăm dò khác trong thực tế những năm gần đây cũng vậy, rõ ràng trong số những người sử dụng Internet, hay dân cư đô thị có sự dịch chuyển về phía có trình độ học vấn cao hơn và những người khá giả hơn tạo thành một nhóm khác biệt có quan điểm đúng đắn hơn, ít ảo tưởng hơn về Liên xô, về CNCS. Những người lao động bình thường nông hay công nghiệp thu nhập thấp hơn, ít tin tưởng vào hiện tại hơn (đặc biệt là dân cư bên ngoài đường vành đai Matxcơva) tạo thành một khác biệt khác, có nhiều kỳ vọng và luyến tiếc hơn về Liên xô.

    Trong nhóm thứ 2, có các bác cựu LX đã về hưu, những bác đã nghe lời Đảng, lời Gorbachev, Yeltsin, đổ ra đường ngăn chặn Ủy ban tình trạng khẩn cấp của những người lính cuối cùng tử vì đạo để bảo vệ Liên xô, có bác xả thân nằm lăn ra dưới xích xe tăng, họ đã không thể bắn các bác và hành động đó góp phần không nhỏ vào việc Liên xô sụp đổ.

    Cũng lại chính các bác bây giờ lại đổ ra đường cầm bìa cát tông và cờ búa liềm đả đảo Putin, đòi quay lại Liên xô. Đó là cả một tội lỗi mang tên khôi hài. Tất cả còn lại là hậu quả, mà nước Nga ngày nay vẫn đang phải gánh chịu hết sức tiêu cực từ những năm chủ nghĩa vang bóng một thời này.

 

    Đại hội XVIII diễn ra tháng 3 năm 1939, Đại hội XIX diễn ra tháng 10 năm 1952. Khoảng thời gian 1939-52 có nhiều sự kiện vô cùng quan trọng trên thế giới: thời kỳ Liên Xô phát triển cực nhanh, WW-2 và khôi phục kinh tế sau Chiến tranh.

 

Trước 1939 là cuộc đại thanh trừng qui mô lớn nhằm vào giới Bolsheviks, QTCS, lãnh đạo đảng một loạt các nước. Cuộc đốt lò chưa từng có xử tử hình khoảng 700k, đưa 3 triệu khác vào Gulag gồm: lão thành cách mạng, lãnh đạo đảng CS, “cận vệ đỏ Lenin”, nhà nghiên cứu chủ nghĩa Marx… Đó là mở đường thiết lập hệ thống Kỹ trị Stalin thay thế hệ thống Đảng trị.

 

Sau thời kỳ khôi phục kinh tế hậu chiến, trong các hội thảo chuẩn bị Đại hội, các lãnh đạo đảng CS lại thì thào với nhau một lần nữa, họ nói với nhau, chiến tranh đã qua, kinh tế đã khổi phục, nhà máy xí nghiệp nông trường để làm gì nữa, chia nhau đi thôi. Stalin tá hỏa vội viết tác phẩm “Những vấn đề kinh tế của CNXH ở Liên xô”, đó cũng là tác phẩm cuối cùng của ông. Trong đó ông phân biệt rạch ròi đâu là kinh tế CNTB, đâu là XHCN và đề nghị “Chúng ta cần loại bỏ một số yếu tố của chủ nghĩa Marx, gắn giả tạo vào xã hội của chúng ta…” Stalin tổ chức Đại hội XIX và đọc những nội dung đã viết.

 

Sau này, Đảng CSLX cấm chỉ nói đến những gì diễn ra tại Đại hội.

 

Bài này nói lại những gì diễn ra, đủ để giải thích lý do bên trên!

 

 

Bắt đầu từ Khrushchev với Đại hội XX năm 1956, trong đó đưa ra cáo buộc “tệ sùng bái cá nhân” với Stalin và đảng CSLX- cỗ máy nomenklatura (chức vụ đảng) đã cố gắng phá hủy triệt để bất kỳ bút tích nào về ông. Đến thời Brezhnev, Đảng bắt đầu cho lưu hành các bản báo cáo, ghi chép tất cả các kỳ Đại hội CPSU cũng như của các cuộc họp BCHTƯ sau đó, nơi diễn ra các cuộc bầu cử chức vụ. Việc phát hành này kỳ lạ, bắt đầu với Đại hội I và bỏ qua không một lời về Đại hội XIX. Tại sao lại như vậy khi Đại hội XIX là một sự kiện công khai, một kỳ lễ. Có sự tham dự của các phái đoàn tất cả các đảng CS nước ngoài, đông đảo các nhà báo. Họ biết cả, có vấn đề gì phải che giấu ở đây?

 

Tại Đại hội XIX, Stalin có bài phát biểu. Còn tại Hội nghị BCHTƯ ngay sau đại hội, trong cuộc họp giới hạn, ông đã có bài phát biểu quan trọng hơn và khá dài: 1,5 giờ đồng hồ. Và nếu tài liệu của Đại hội XIX được xuất bản, thì cần phải công bố ghi chép của Hội nghị. Và điều này thì Đảng CSLX đã không thể làm được.

 

Nhà nghiên cứu Zh. Medvedev viết: "... Kho lưu trữ cá nhân của Stalin đã bị phá hủy ngay sau khi ông qua đời..." Và Đại hội XIX là một phần mà những ý tưởng của Stalin đưa ra làm Đảng ​​đặc biệt lo sợ.

 

Các nhà sử học viết rằng quyết định triệu tập Đại hội XIX là một bất ngờ đối với bộ máy Đảng sau thời kỳ gián đoạn rất dài. Stalin đưa ra quyết định này vào tháng 6 năm 1952, và vào tháng 8, bản thảo Điều lệ mới của CPSU đã được công bố, tức là Stalin đã triệu tập đại hội chính là vì bản thảo mới, nó thay đổi địa vị của Đảng và cơ cấu tổ chức của nó.

 

Một điều tưởng chừng nhỏ nhặt: Đổi tên Đảng. Tên "Đảng Cộng sản toàn Liên minh (của những người Bolsheviks) – Всесоюзная коммунистическая партия (большевиков)", vẫn thường viết tắt là CPSU(b) được đổi thành "Đảng Cộng sản Liên Xô - Коммунистическая партия Советского Союза". Còn nội dung bản thảo: Lần đầu tiên công bố sự độc lập của đảng với nhà nước, với Chính quyền Liên Xô. Từ ngữ "Toàn liên minh-всесоюзная" như đến lúc đó chỉ đơn giản có nghĩa là lãnh thổ mà Đảng hoạt động là một bộ phận của Quốc tế cộng sản. Trước khi Comintern bị Stalin giải thể vào năm 1943, tiêu đề của mỗi tấm thẻ đảng viên CPSU (b) có ghi ở dưới cùng: "CPSU (b) là một bộ phận của Quốc tế Cộng sản."


 

Tên mới cũng có nghĩa là đảng là một tổ chức thuộc về nhà nước Liên xô, là một bộ phận trong cấu trúc quyền lực Liên Xô, là tài sản của Liên Xô mà không phải của QTCS – tổ chức bị Stalin giải tán năm 1943 vì một lý do chính: công khai phục vụ chủ nghĩa phát xít. Đã có Chính phủ Liên Xô, Bộ Quốc phòng Liên Xô, Bộ ngoại giao Liên Xô, nay Đảng Cộng sản Liên Xô đã thay thế Đảng Cộng sản toàn Liên minh (Bolshevik).

 

Và Đảng là một tổ chức phục vụ cho đất nước thay vì lãnh đạo đất nước, đúng như Hiến pháp Stalin viết năm 1936 và tồn tại đến 1977, bản Hiến pháp này duy nhất đề cập đến CPSU một lần, ở ngôi vị ngữ bị động, ngang hàng với các tổ chức quần chúng nhân dân khác và quyền nhân dân lao động ở ngôi chủ ngữ:


Điều 126. Thể theo quyền lợi của nhân dân lao động và mục tiêu phát triển sáng tạo của các tổ chức và hoạt động chính trị quần chúng nhân dân của công dân Liên xô, quyền tham gia vào các tổ chức xã hội được bảo đảm: liên đoàn lao động, hiệp hội nghề nghiệp, đoàn thanh niên, tổ chức thể thao và quốc phòng, tổ chức văn hóa, khoa học và kỹ thuật, và tổ chức tích cực nhất và giác ngộ công dân trong số tầng lớp lao động và các tầng lớp lao động khác tập hợp trong Đảng CS toàn Liên minh (Bolsheviks), là đội tiên phong của nhân dân lao động trong cuộc đấu tranh của chúng ta để củng cố và phát triển hàng ngũ XHCN và hình thành hạt nhân lãnh đạo của tất cả các tổ chức của nhân dân lao động, cũng như của xã hội và nhà nước.

Статья 126. В соответствии с интересами трудящихся и в целях развития организационной самодеятельности и политической активности народных масс гражданам СССР обеспечивается право объединения в общественные организации: профессиональные союзы, кооперативные объединения, организации молодежи, спортивные и оборонные организации, культурные, технические и научные общества, а наиболее активные и сознательные граждане из рядов рабочего класса и других слоев трудящихся объединяются во Всесоюзную коммунистическую партию (большевиков), являющуюся передовым отрядом трудящихся в их борьбе за укрепление и развитие социалистического строя и представляющую руководящее ядро всех организаций трудящихся, как общественных, так и государственных.

Những thay đổi tiếp theo trong bản thảo Điều lệ cũng rất ấn tượng. Thay vì Bộ Chính trị của Ban Chấp hành Trung ương, Đảng được qui định chỉ thành lập Đoàn Chủ tịch. Ban thường vụ có chủ quyền, gồm một số người và không phối hợp các quyết định của mình với bất cứ ai. Còn Đoàn chủ tịch chỉ là đại diện của một cơ quan chủ quản khác và nó chỉ có thể tự mình giải quyết một số vấn đề. Việc thay thế Bộ Chính trị bằng Đoàn Chủ tịch có nghĩa là đảng đã bị tước bỏ cơ quan lãnh đạo trực tiếp toàn bộ đất nước và tổ chức thành lập thay thế cho nó là Đoàn chủ tịch chỉ lãnh đạo đảng trong nhiệm kỳ giữa các phiên họp toàn thể của BCHTƯ.

 

Báo cáo nói về điều này, mặc dù viết rất ngắn gọn, nhưng rõ ràng như sau: “Dự thảo Điều lệ sửa đổi đề xuất chuyển Bộ Chính trị thành Đoàn Chủ tịch của BCHTƯ Đảng, được tổ chức để lãnh đạo công tác của BCHTƯ giữa các kỳ họp toàn thể. Việc chuyển đổi như vậy là hợp lý vì tên gọi “Đoàn Chủ tịch” phù hợp hơn với các chức năng mà Bộ Chính trị đang thực hiện ở thời điểm hiện tại. Công tác tổ chức của BCHTƯ hiện tại, cũng như thực tiễn đã chỉ ra, nên tập trung vào một cơ quan - Ban Bí thư, để sau này không còn BCHTƯ”.

 

Nhưng vẫn chưa hết. Thành phần Đoàn Chủ tịch được xác định gồm 25 thành viên và 11 ứng cử viên. Hầu hết trong số 25 người này không phải là lãnh đạo Đảng như thông thường, mà là các lãnh đạo nhà nước, tất cả đều dưới quyền Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng và theo đó là Hội đồng tối cao. Như vậy, quyền lực đảng được chuyển giao sang quyền lực nhà nước, nói một cách chính xác theo danh nghĩa của nó.

 

Stalin, sau khi bị phụ thuộc đảng quyền hành Xô viết đã khôi phục hoàn toàn hiệu lực của Hiến pháp Liên Xô 1936. Thực ra, ông đã làm những gì Peter-I đã làm, khi đưa Nhà thờ Chính thống Nga trở thành một cơ cấu trong bộ máy hành chính nhà nước.

 

Cũng có một điều thú vị là mặc dù đã thảo luận 3 tháng (từ tháng 8 đến tháng 10) về Điều lệ mới và Điều lệ này được Khrushchev báo cáo tại đại hội, vẫn có vẻ như Đảng nomenklatura không biết Stalin đang có ý định gì. Ông giữ bí mật ý định của mình về việc đặt Đảng dưới nhà nước Liên Xô với bộ máy BCHTƯ, và tại hội nghị toàn thể, ông lấy trong túi ra một danh sách và đọc các đề xuất của mình về nhân sự của Đoàn Chủ tịch trước hội nghị toàn thể, đó là một chấn động với bộ máy đảng. Khrushchev nhớ lại:

 

“Khi cuộc họp toàn thể kết thúc, tất cả chúng tôi trong đoàn chủ tịch đều nhìn nhau. Chuyện gì đã xảy ra thế? Ai đã lập danh sách này? Bản thân Stalin không thể biết tất cả những người mà ông ta vừa đề xuất bổ nhiệm. Ông ấy không thể tự mình lập một danh sách như vậy. Thú thực là tôi tưởng Malenkov đã chuẩn bị danh sách Đoàn Chủ tịch mới nhưng không cho chúng tôi biết. Sau đó tôi hỏi Malenkov về điều đó. Nhưng ông ta cũng rất ngạc nhiên. ... Một số người trong danh sách ít được biết đến trong đảng, còn Stalin chắc chắn không hề biết họ là ai."

 

Còn Stalin thì mặc kệ thực tế là những người mà ông đề xuất là "ít được biết đến" trong Đảng. Điều chính là chính phủ Liên Xô biết họ, vì họ đã chứng tỏ mình khi hoạt động trong các cơ quan của nó. Chẳng qua là các lãnh đạo Đảng cố tỏ vẻ “ngây thơ” chỉ vì họ không có tên trong giới lãnh đạo cao cấp của Đảng, điều đó không có nghĩa là Stalin không biết họ là ai.

 

    Judeos (mà ông Mukhin hiểu họ theo lối sống ký sinh ăn bám, chứ không phải quốc tịch) bước chân vào cỗ máy đảng không phải để làm việc, mà một để người khác phải làm việc cho họ. Xét cho cùng, để dân Judeos béo lên, người ta phải làm việc, họ xưng là được Chúa chọn, có nghĩa là họ được quyền thay Chúa dẫn dắt chỉ bảo người khác hiểu cách thức và điều cần làm. Tất nhiên, họ cần có Stalin để buộc người khác phải làm việc trong khi họ luyện tập thói ba hoa,  chuyện phiếm của mình, tìm kiếm nơi và cái gì có thể lén lút để lấy và ai có thể để làm tình.

 

Không có Stalin làm Tổng bí thư, không có Stalin lãnh đạo Đảng, cỗ máy nomenklatura mất đi quyền lực mang lại lợi ích vật chất cho họ. Không có ai bỏ một con cừu đực vào thùng xe cho đồng chí bí thư khu ủy hay huyện ủy khi đến nông trường tập thể, không có ai ra lệnh cho hiệu trưởng hay giám đốc nhà máy cho tạo điều kiện cho đám con cháu dốt nát, cũng không có ai chỉ đạo kiểm sát viên dừng vụ án hình sự đối với "bạn bè", tất cả các lãnh đạo chính quyền địa phương cần phải sợ hãi sự lãnh đạo đảng.

 

Loại bỏ được quyền lực Đảng, bộ máy nhà nước cần rất ít người - không cần thuyết trình với những kẻ ngu ngốc trong Đảng, chỉ cần báo cáo với lãnh đạo trực tiếp của họ. Không có gì để bấu víu, bộ máy đảng trở nên bất lực. Nhưng làm thế nào để không báo cáo bộ máy đảng khi họ vẫn là người của Stalin – còn Stalin được coi là lãnh tụ của đất nước?

 

Đơn giản, chính Stalin rời khỏi BCHTƯ và chỉ giữ chức Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, thì cũng là chính Chúa đã ra lệnh tống cỗ máy đảng xuống địa ngục mà không cần báo cáo. Stalin không còn trong BCHTƯ, có 10 chức bí thư cũng không là cái gì cả. Những bí thư này sẽ làm gì với người được bổ nhiệm vào chức vụ với sự đồng ý của Stalin -  Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng? Họ sẽ cố gắng bày mưu? Và họ hiểu điều gì đó trong vấn đề mà họ sẽ âm mưu, tức là đổ lỗi cho công tác kém cỏi? Rốt cuộc, họ sẽ tấn công vào hư không, và chính Stalin ném họ ra khỏi BCHTƯ.

 

Hơn nữa, với sự ra đi của Stalin, việc thực hiện các mệnh lệnh dựa vào danh nghĩa đảng trở nên nguy hiểm. Hãy tưởng tượng một bộ trưởng, theo yêu cầu của BCHTƯ cách chức một giám đốc. Và nhà máy bắt đầu hoạt động kém đi thì câu hỏi được đặt ra - tại sao nó từng tốt? BCHTƯ yêu cầu ư? Tại sao lại phải nghe lời bọn ngốc này, tại sao không tuân theo mệnh lệnh của lãnh đạo để lựa chọn cán bộ có năng lực khi (“Cán bộ quyết định tất cả!” – lời Stalin)? Trong những điều kiện như vậy, chỉ những người am tường và hiểu biết mới có thể tồn tại trong danh nghĩa đảng phái, nhưng có bao nhiêu người ở đó và bọn ăn bám cần phải biến đi đâu?

 

Nhưng đánh mất quyền lực không phải là khủng khiếp nhất. Điều chính là với sự ra đi của Stalin, danh nghĩa đảng không thể tái bản. Theo Điều lệ mới, tất cả các cơ quan của đảng đều do đảng viên bầu trực tiếp hoặc thông qua đại biểu của họ. Để các đảng viên bầu đúng người cần vào các chức vụ đảng, đại diện của các cơ quan cấp trên đi đến tất cả các cuộc bầu cử cơ quan đảng cấp dưới và làm rõ các đảng viên cần bầu chọn người như thế nào vào các chức vụ cần có. Nhưng làm thế nào để thuyết phục họ, bằng lý lẽ nào, nếu việc bỏ phiếu ở tất cả các cấp đều là bí mật? Chỉ bằng thông báo mà BCHTƯ giới thiệu ứng cử viên vào các vị trí chức vụ của đảng. Còn “đề xuất của BCHTƯ” có nghĩa là “đề xuất của Stalin”. Trong trường hợp này, ngay cả người có lý do thuyết phục để phản đối đề xuất ứng cử viên cũng sẽ giữ im lặng. Đó không phải là sợ hãi, mà là uy tín, còn nếu thích, thì đó là “sự sùng bái cá nhân” mà Stalin đã có. (Nhưng đúng đắn thì hãy nói: có một Nhân cách lớn và có một sự kính trọng nhân cách ấy).

 

Sau khi đảm bảo uy tín Stalin trong việc bầu cử các bí thư cấp dưới, các chức vụ đảng, với sự giúp đỡ của uy tín ấy, đảm bảo cho việc bầu cử các đại biểu cần thiết (tuân theo chức vụ) cho đại hội của CPSU, các đại biểu này bỏ phiếu theo danh sách của BCHTƯ vào các chức vụ đề xuất, tức là cho đến chức vụ đảng cao nhất. Vòng tròn đã khép kín.

 

Bây giờ hãy hình dung Stalin rời khỏi chức vụ Bí thư BCHTƯ. Vị bí thư BCHTƯ khác đưa người mình cần vào chức vụ chính quyền đến bí thư đảng bộ và nói rằng "Đồng chí Sidorov là do Trung ương đề nghị". Trung ương này là ai? Là 10 bí thư, có một số là dạng như Khrushchev? Nhưng giám đốc nhà máy, người mà cá nhân lãnh đạo là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, đồng chí Stalin biết và đánh giá cao lại tin rằng chúng tôi không cần ông Sidorov vì vô dụng, tốt hơn cả là nên bầu đồng chí Ivanov. Và các đảng viên sẽ bầu cho ai?

 

Việc Stalin ra khỏi BCHTƯ (rút khỏi bộ máy quản lý của đảng) là một mối đe dọa khủng khiếp đối với các chức vụ đảng, vì ông đã khôi phục nguyên tắc dân chủ trong đảng - dân chủ nội bộ đảng, quyền đảng viên cơ sở. Và dưới nền dân chủ này, nhiều chức vụ trở nên không cần thiết trong các cơ quan quản lý của đảng.

 

Nhưng Stalin không thể từ bỏ đảng một cách đột ngột, bởi vì điều này sẽ làm dấy lên sự nghi ngờ của dân chúng về nó - tại sao nhà lãnh đạo lại ra đi? Cần phải có sự chuẩn bị tư tưởng cho mọi người, vì thực tế là sớm muộn gì Stalin cũng rời chức vụ bí thư BHTƯ và sẽ chỉ là người đứng đầu đất nước. Tại cuộc họp của BCHTƯ ngày 16 tháng 10 năm 1952, ông thậm chí còn trấn an các ủy viên BCHTƯ (125 người) rằng ông đồng ý vẫn là thành viên của Đoàn Chủ tịch với tư cách là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, nhưng hãy xem, theo hồi ký của Konstantin Simonov, đã có một phản ứng khi Stalin yêu cầu đưa ra biểu quyết vấn đề ông thôi giữ chức Bí thư BCHTƯ khi về già:

 

“... trên khuôn mặt của Malenkov, tôi thấy hiện lên sự khiếp đảm - không phải sợ hãi, không, không phải sợ hãi, mà là biểu hiện mà một kẻ hiểu rõ điều gì đến hơn tất cả những kẻ khác hoặc rõ hơn trong mọi trường hợp, hơn nhiều kẻ khác khi đã nhận ra mối nguy hiểm sinh tử, cái điều đã lờ mờ trên đầu họ còn những kẻ khác vẫn chưa nhận ra: không thể đồng ý với yêu cầu này của Stalin, không thể đồng ý rằng ông ấy từ bỏ chức quyền này, quyền lực cuối cùng trong ba quyền lực của ông ấy, không thể. Khuôn mặt Malenkov, cử chỉ của hắn ta, đôi tay giơ cao biểu cảm của hắn ta là lời cầu khẩn ngay thẳng với tất cả những kẻ có mặt hãy từ chối ngay lập tức và dứt khoát yêu cầu của Stalin. Còn sau đó, có tiếng rít phát ra như nghe thấy được sau lưng Stalin: "Không, xin hãy ở lại!" hoặc đại loại như vậy, cả hội trường ào lên với những lời “Không! Không! Hãy ở lại! Vui lòng rút lại đề nghị của ông!”"

 

Còn Stalin đã không kiên quyết với đề nghị của mình. Đây là một sai lầm chết người và ông đã phải trả giá.

***

 

Năm 1953, ngay sau cái chết bất thường của Stalin, Khrushchev và CPSU bắt đầu cải tổ, cho giải tán Hệ thống Bộ chuyên ngành dọc-chuyên môn kỹ trị mà Stalin dày công xây dựng. Có khoảng 50 bộ như vậy hình thành nên một hệ thống rất hiệu quả, là mắt xích quan trọng trong hệ thống chỉ huy và kiểm soát nhà nước. Các bộ, trực tiếp hoặc thông qua các bộ chính trực thuộc, quản lý các doanh nghiệp công nghiệp của họ, thông báo các số liệu về kế hoạch nhà nước, đặt ra các chỉ tiêu - số lượng lao động, chỉ tiêu tăng năng suất lao động và nhiều chỉ tiêu khác. Các bộ xác định ai sẽ là nhà cung cấp nguyên liệu cho doanh nghiệp, sản phẩm của doanh nghiệp tiêu thụ ở đâu. Cơ cấu phân kỳ của các tổ chức chính quyền hành pháp - các bộ - theo mỗi nhánh của nền kinh tế, mỗi ngành, đều có sự hiện diện của mình trong "Tổng hành dinh của ngành" như tên các bộ thường được gọi. 

    Cú đánh đầu tiên giáng vào hệ thống này ngay sau cái chết của Stalin. Số lượng các bộ bị cắt giảm mạnh, chủ yếu là các ngành của công nghiệp quốc phòng và cơ khí. Bộ Cơ khí Liên Xô mới bao gồm các Bộ Công nghiệp Ô tô và Máy kéo, Cơ khí Chế tạo và Dụng cụ, Chế tạo Máy công cụ và Cơ khí Nông nghiệp. Bộ khác còn lại là Bộ giao thông vận tải và kỹ thuật hạng nặng - bao gồm Bộ kỹ thuật hạng nặng, kỹ thuật giao thông, xây dựng và kỹ thuật đường bộ, và công nghiệp đóng tàu. Bộ công nghiệp quốc phòng mới bao gồm hai trong số một số bộ quốc phòng – Bộ vũ khí và Bộ công nghiệp hàng không.

Ngay sau đó, rối loạn xảy ra, chỉ chưa đầy 1 năm, năm 1954, Khrushchev buộc phải quay lại mô hình các bộ cũ. Nhưng đến năm 1956, CPSU hình thành các Ủy ban tương ứng bộ để lãnh đạo. Năm 1957, Khrushchev đề xuất sáng kiến “cực kỳ táo báo” thay đổi hoàn toàn trật tự quản lý điều hành các Bộ ngành chuyên môn bằng “Hội đồng kinh tế quốc dân” với hình thức lãnh thổ, vùng miền, trộn lộn tùng phèo chức năng các bộ với nhau, công nghiệp với nông nghiệp. Với sự xuất hiện của Hội đồng, các Bộ bị giải tán và nếu còn cũng coi như chỉ là xác chết.


Khoảng 70 Hội đồng kinh tế quốc dân được thành lập. Thật không may, đây không hẳn là “sáng kiến” của Khrushchev mà là sáng kiến của Lenin. Những Hội đồng này đã tồn tại dưới thời Lenin ngay sau 1917 cho đến cuối thập kỷ 1920 cùng NEP.


Đó thực sự là đảo chính Đảng CPSU tiếm quyền nhà nước, là chia chác chức vụ và quyền lợi cho giới Đảng, đổi lại sự ủng hộ với TBT Khrushchev, cho đến năm 1958, Khrushchev có thêm chức vụ Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng. Trong suốt hơn 70 năm tồn tại, CPSU đã nhiều lần đảo chính, còn các cuộc đảo chính nhỏ được gọi là cải cách hay perestroika.

    Cho đến năm 1962, cỗ máy Đảng CPSU phì đại hơn bao giờ hết, hình thành hệ thống Đảng lãnh đạo nhà nước, bao trùm mọi bộ ngành, mọi ngóc ngách đời sống xã hội từ TƯ đến địa phương nhưng lại là chế độ tán quyền.

    Hậu quả vô cùng tai hại, Hệ thống chuyên môn ngành dọc đi cùng chính quyền quản trị hành chính vốn đã hình thành và ổn định trong nhiều thập kỷ sụp đổ, đã rối loạn lại càng rối loạn, đã chồng chéo lại càng chồng chéo. Nạn đói bắt đầu bùng lên với các cuộc bạo động của giai cấp vô sản chống CQ CS.

    Biệt danh “thằng ngốc trong Điện Kremlin” lại tiếp tục có sáng kiến điều trị rối loạn: chia lại Hội đồng, Ủy ban ra làm 2: công nghiệp và nông nghiệp, rồi để tránh quá nhiều Hội đồng và Ủy ban, ông ta cho sát nhập liên vùng. Ngay cả KGB và đoàn Komsomol cũng được Khrushchev đề nghị chia thành các ban công nghiệp và nông thôn. Quyết định này dẫn đến xáo trộn hoàn toàn hoạt động của bộ máy chính quyền địa phương và trở thành cơn ác mộng điều hành quản lý. Bộ máy hành chính quản trị phình to, quá nhiều cán bộ trung gian, gián tiếp. Ví dụ tại một huyện, nông trường thuộc ủy ban nông nghiệp địa phương, nhưng lại nhận kế hoạch từ cấp Hội đồng kinh tế, đồng thời phải tuân thủ Nghị quyết nông nghiệp của Đảng bộ, lại còn chỉ đạo của cấp Đảng cao hơn là Thành Ủy và Đảng Ủy khu vực. 

    Khrushchev và CPSU tiếp tục từ bỏ hàng loạt dự án nghiên cứu khoa học lớn khác từ thời Stalin, trong đó có dự án Computer, mà chỉ cần 1 nửa các dự án thành công cũng đảm bảo vững chắc vị thế hàng đầu thế giới của Liên xô trong nhiều thập kỷ. 

    Cuối cùng, Kỹ trị không có nghĩa là từ bỏ sự lãnh đạo của đảng, nhưng Đảng trị có kẻ thù là khoa học-kỹ thuật. Dịch covid-19 là cơ hội cho thiên hạ mở mắt ra vì điều này.

***

    Thay đổi 180 độ ở Liên xô không qua nổi mắt ông Cụ. Tuy nhiên, vì vẫn phải giữ mối quan hệ quốc tế với Liên xô để có thêm khẩu súng viên đạn ra chiến trường. Cụ vẫn phải tỏ ra thân thiện với Khrushchev. Còn với cán bộ, Cụ nhiều lần nhắc nhở: "Ta không thể giống Liên Xô, vì Liên Xô có phong tục, tập quán khác, có lịch sử, địa lý khác... Ta có thể đi con đường khác để tiến lên chủ nghĩa xã hội" – 1957 (HCM toàn tập, NXB CTQG, H.2002, t8, tr227); Hay trong bản “Báo cáo về dự thảo Hiến pháp sửa đổi năm 1959”. Trên tinh thần độc lập, tự chủ, sáng tạo và bám sát thực tiễn có câu khẳng định: “Chủ nghĩa xã hội và con đường tiến lên chủ nghĩa xã hội của ta không thể giống Liên Xô, vì Liên Xô có phong tục tập quán khác, có lịch sử, địa lý khác”. 

    Thế nhưng Đại hội III rồi đến Đại hội IV, nhất là Đại hội IV sau khi đã thống nhất nước nhà, cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội, đã có sự xa rời quan điểm Hồ Chí Minh về chủ nghĩa xã hội và quá độ lên chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam, dẫn đến những hậu quả to lớn. Đại hội VI và Đại hội VII của Đảng đã nghiêm khắc vạch ra sai lầm thiếu sót, mà theo đồng chí Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, bài học lớn đó là “trở lại với tư tưởng Hồ Chí Minh”. Đại hội đã chủ trương “Đổi mới”, đổi mới toàn diện mà trước hết là đổi mới tư duy… Từ đó mở ra một thời kỳ mới cho sự phát triển đúng hướng mạnh mẽ của Đảng ta, nhân dân ta, cách mạng Việt Nam ta.

    Thật không may, chế độ tập trung-quan liêu-bao cấp xa rời Tư tưởng Hồ Chí Minh, nó là Đảng trị sao chép cóp nhặt phần lớn mô hình Khrushchev mà lại cóp nhặt qua Mao nên càng méo mó biến dạng. Mao lợi dụng đả kích Khrushchev để tiêu diệt trí thức, củng cố Đảng trị kiểu Khrushchev, đẩy đất nước vào thảm họa Cách mạng văn hóa với bè lũ 4 tên. VN cũng không ngoại lệ đã bắt chước Mao cùng thời điểm, cùng cách thức. Sau này, Hiến pháp Liên xô năm 1977, có điều khoản Đảng lãnh đạo chính là bản Hiến pháp Khrushchev đề xuất. Điều tương tự viết trong Hiến pháp Chế độ tập trung-quan liêu-bao cấp 1980.

    Cũng có một tình huống tương tự khi anh X lập các tổng 90, 91 bỏ qua bộ chuyên nghành. 

    Có một anh #, nghề nghiệp chỉ là kế toán, trình độ thạc sĩ, nhưng là “hạt giống đỏ” được gán cho mọi tài năng kinh bang cái thế, làm gì cũng được kể cả xoay vần vũ trụ nhờ những trò mị dân rẻ tiền. Anh đi đến đâu, chỗ đó tan nát.

    Xa hơn, có một TBT hăng hái, sốt sắng làm lãnh đạo, nhưng lãnh đạo bất cứ cái gì kết quả cũng ngược 180 độ:

    TBT hô hào đánh Mỹ: Mỹ thắng, ta thua.

    TBT hô hào cải tạo công thương: gian thương, chợ đen mọc như nấm.

    TBT hô hào phát triển nông nghiệp, nông dân điêu đứng vì thiếu ăn.

    TBT hô hào đổi mới giá lương tiền: đất nước tiêu điều xơ xác như thể trúng bom nguyên tử.

    TBT chỉ có duy nhất một biệt tài: đánh giặc với đàn bà! Và cũng có một tình huống tương tự với ông VNG khi ông đề nghị giữ thôi chức vụ mà không được đồng ý, nhưng nhờ đó lại cứu sống cả một đất nước. 

    Vẫn còn tiếp tục câu chuyện khác, cái tư tưởng Đảng trị cổ hủ, rơi rớt đang tiếp tục tấn công, xuyên tạc, bôi nhọ ông suốt nhiều năm qua. Điển hình là một tài liệu trôi nổi, được cho là “Thư Bảy Vân”, trong thư mô tả TBT như bậc Thiên tử, được CT HCM chia xẻ ngai vàng, còn VNG là tên nô tài phục dịch TBT.

    Chính xác, kẻ viết thư mang tư tưởng Văn cách Đảng trị kiểu Giang Thanh, đó là CNCS kiến mối, TBT là mối chúa, tất cả còn lại là mối thợ phải phục dịch và cung phụng.  

    Một phần bài viết này là từ sách “LIÊN XÔ – NỬA SÁNG NỬA TỐI, NỬA RỒ NỬA DẠI”, một phần khác là của tác giả: Yuri I. Mukhin, người có công đầu tìm tòi tài liệu trong Kho lưu trữ vạch trần giới lãnh đạo chóp bu CSLX giả mạo vụ thảm sát sĩ quan Ba Lan Katyn đổ vấy trách nhiệm vào Stalin, gây scandal quan hệ quốc tế kiện cáo và thù hận Nga-Ba lan trong hàng thập kỷ.

Ảnh: chiếc mainframe computer  đầu tiên của Liên Xô
mang tên "Стрела" năm 1953.
 Rất nhiều dự án lớn lao, vĩ đại ở Liên xô đã bị Đảng trị từ bỏ.


Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...