Đảng Cộng hòa đỏ, là cái đỏ cộng sản.
Đúng như thế, tôi không nhầm.
Đảng Cộng hòa Mỹ từng là cộng sản.
Nhiều người yêu nước Mỹ than vãn rên rỉ ngày nay đảng Cộng hòa đã "lạc
lối” và "sai đường". Đảng đã "xa rời" trách nhiệm pháp lý,
xa rời triết lý của những người hùng Cộng hòa như Robert Taft, người bị tay
chân của Eisenhower lừa lọc trong cuộc bổ nhiệm ứng cử viên TT năm 1952.
Đó là nói về hiện tượng tại sao ngày này, Đảng Cộng hòa lại ghét tiến sĩ Ron
Paul, một đảng viên kỳ cựu ghê gớm đến vậy. Đâu đó đã nói Ron Paul bị tân diều
hâu ghét bỏ. Nguyên cớ chỉ có một, bởi Paul giống ông Taft, là tinh hoa của
đảng Cộng hòa.
Và người yêu nước Mỹ nói đó là sai lầm, tất nhiên. Lý do đảng Cộng hòa ghét
tiến sĩ Paul chính xác là bởi đảng không còn là một đảng truyền thống và chính
thống, là bởi nền tảng tự do của đảng là một lầm lạc, chứ đảng Cộng hòa đã
“không đi sai, không đi trái."
Đảng Cộng hòa đã sai ngay từ đầu, ngày nó thành lập. Ngay từ đầu, Đảng Cộng hòa
đã hoạt động, không bị chệch hướng vì một chính thể lớn hơn nữa, đế quốc hơn
nữa, vì thuế cao hơn nữa, nhiều chiến tranh hơn nữa, nhiều chủ nghĩa độc tài
hơn nữa. Ngay từ đầu, Đảng Cộng hòa đã được nhuộm đỏ bởi màu cộng sản.
Tại sao thế? Năm 1848, Cộng sản nổi lên làm cách mạng khắp châu Âu, liên kết
lại bằng một tài liệu được chuẩn bị sẵn cho mục đích này, Tuyên ngôn đảng Cộng
sản. tác giả của nó là một kẻ ăn bám thoái hóa tên Karl Mark, kẻ được một bè lũ
nhỏ Liên hiệp cộng sản giàu có thuê cho mục đích này. Tuyên ngôn tuyên trung
thành với Liên hiệp và cũng tuyên các nạn nhân mà nó sẽ xử.
Nhưng cuộc cách mạng năm 1848 không thành công. Các thủ phạm đã trốn thoát ngay
trước mũi cảnh sát. Và bọn chúng, dĩ nhiên trốn đến đất Mỹ. Năm 1856, tức là 8
năm sau đó, đảng Cộng hòa tranh cử cho ứng viên đầu tiên của mình chức tổng
thống. Vào thời gian đó, cái đảng của những tên cộng sản từ chạy trốn từ châu
Âu sang đã thâm nhập hoàn toàn vào đất nước này, đặc biệt là miền Bắc. Nhiều kẻ
trở thành các quan chức cao cấp trong quân đội Liên minh và chính phủ.
Qua nhiều thập kỷ, người Mỹ thấy kỳ lạ về sự tàn bạo Yankee - dân Mỹ miền Bắc
trong cuộc nội chiến. Robert E. Lee xâm chiếm miền Bắc, nhưng người anh hùng
quả cảm Ki-tô đã ngăn chặn mọi sự cướp phá chống thường dân. Thiên tài quân sự
Stonewall Jackson trụ vững như một núi đá và dẫn quân Yankees đến Manassas,
nhưng khi Barbara Frietchie đòi phất cờ Yankee ở Frederick, Maryland, thay cho
lá cờ Ngôi sao gạch chéo, người hùng Ki-tô ra lệnh, theo John Greenleaf
Whittier:
"'Ai chạm vào một sợi tóc trên cái đầu Yon
Gray
Sẽ chết như một con chó!
Tiến lên!”.
Yankees xâm lược miền Nam thật tàn bạo, giết chóc, hãm hiếp và phát hủy mọi của
cải của dân chúng. Trong thị trấn Georgia, 400 phụ nữ bị nhốt ở trên sân trong
nhiệt độ tháng 7 cả tuần không vệ sinh tắm rửa. Thật khủng khiếp khi cái chất
nhờn Yankee lên men. Khoảng hai ngàn phụ nữ miền Nam và trẻ em bị bắt về phía
bắc để lao động như nô lệ. Không rõ điều này có được dạy trong trường
học?
Cuộc hành quân đến biển Sherman đốt phá trụi đến mặt đất thật kinh sợ mà bọn
Phát xít cũng phải nể. Tại sao? Bởi Yankees rất ghét nô lệ da đen? Không có
nghi ngờ gì Cộng sản đã thực sự ảnh hưởng mạnh ở miền Bắc, kết hợp với chủ
nghĩa bãi nô điên cuồng, ít nhất là một trong những lý do chính. Chế độ nô lệ
là một lý do để bào chữa về sau, chúng nghĩ ra muộn khi đưa vào để tuyên truyền
lôi kéo.
Nhìn lại, có vẻ như vì không có gì như thế này đã từng xảy ra ở đây, Lee và
Jackson đã không hoàn toàn hiểu những gì họ đã chiến đấu. Có điều đó thực sự là
cuộc "nội chiến", chứ không phải ly khai, họ lẽ ra sẽ và có thể dễ dàng
chiếm Washington sau khi chiếm Manassas và treo cổ tổng thống Cộng sản đầu tiên
của người Mỹ và những tên tội phạm chiến tranh khác. Thay vào đó họ lại quay
về, trong niềm tin sai lầm rằng Yankees bị đánh bại sẽ để họ được yên. Lee hiểu
ra điều này quá muộn. Ông nói sau chiến tranh giá như ông ta biết ngay từ đầu
những gì ông phát hiện ra, ông sẽ phải chiến đấu đến người cuối cùng.
Cuộc chiến miền Nam là gì? Alexander Hamilton là cục trưởng ngân khố quốc gia
đầu tiên, ông ta muốn có một chính phủ trung ương mạnh và một ngân hàng quốc
gia. Phó tổng thống Aaron Burr đã giết chết Hamilton trong một trận đấu. Vấn đề
là Burr đã không giết Hamilton đủ sớm. Henry Clay kế thừa và mở rộng ý tưởng
của Hamilton trong một cái gì đó gọi là "hệ thống Mỹ", theo đó ủng hộ
chính phủ trợ cấp lớn cho các ngành công nghiệp ưu đãi và đánh thuế cao đến tổn
hại, những gì ngày nay chúng ta gọi là "chủ nghĩa xã hội cho người
giàu." Clay truyền cảm hứng cho ông luật sư đường sắt Abraham Lincoln, kẻ
thừa kế cuộc đào tẩu Đỏ từ cuộc Cách mạng 1848 và trở thành tổng thống Cộng sản
đầu tiên của nước Mỹ.
Tất cả điều này lại đến với tâm trí bằng xuất bản gần đây về đảng Cộng hòa đỏ:
chủ nghĩa Mark-xít trong nội chiến và Mark-xít Lincoln (Universe, Lincoln,
Nebraska, 2007) của nhà sử học miền Nam Walter D. Kennedy và Al Benson. Bạn
phải đọc quyển sách này , bởi vì nó là cái đinh không thể bác bỏ đóng chặt mọi
thứ đã nói ở trên và một số thứ nữa. Hãy xem xét qua cái đảng Cộng hòa đỏ này
và, khi làm việc đó, hãy nhớ rằng lý do hầu hết người Mỹ chưa bao giờ nghe nói
về tất cả điều này là bởi kẻ thắng viết sử.
Ví dụ, August Willich là một thành viên trong Liên hiệp Cộng sản London League
cùng với Karl Mark và Friedrich Engels. Không cần phải nói, Willich trở thành
một vị tướng quan trọng trong quân đội Liên minh. Robert Rosa thuộc về câu lạc
bộ Cộng sản New York và là tướng của đoàn bộ binh 45 New York. Tướng Louis
Blenker của New York là một "nhà Mark-xít đầy thuyết phục". Đội quân
10 000 lính trong sư đoàn của ông ta cướp bóc dân chúng ở Virginia là được
truyền cảm hứng từ Blenker. Rất nhiều lính tráng của ông ta, vừa mới ra khỏi tù
ở châu Âu. Vị tổng thống Cộng sản đầu tiên biết điều này, nên biến chúng thành
những kẻ cướp bóc miền Nam.
Trong đảng Cộng hòa đỏ, người ta thấy có 9 nhà cách mạng châu Âu bị kết án tội
phản quốc và bị trục xuất sang Úc. Chúng đã trốn thoát sang Mỹ và Canada. Ba,
bốn tên trong đó, không hề có kinh nghiệm quân sự, lại trở thành tướng trong
Liên minh, cùng tham gia ít nhất có ba nhà Mark-xít khác cũng nắm giữ các chức
vụ. "Mỗi người trong số 9 kẻ này sau là thành viên của Nghị viện Canada,
thống đốc vùng lãnh thổ, hay bang trong Liên minh, lãnh đạo đảng, thủ tướng hay
tổng chưởng lý."
Nhiều người trong số những người này, dù không phải tất cả, là người Đức-Do Thái,
một nhóm trong số 4000 tên chạy trốn sang Mỹ được biết đến với cái tên Nhóm 48,
chúng nhanh chóng thêm vào chủ nghĩa giải phóng nô lệ đầy bạo lực, nữ quyền -
femenism vào đức tin cộng sản của chúng (ai có ý kiến về phong trào feminism
ngày nay?). Ở Missouri, Franz Sigel (nhóm 48) trở thành tướng Liên minh và đã
may đồng phục cho trung đoàn bộ binh thứ 3 của ông ta mà đồng phục thì trông
tương tự như đồng phục các nhà cách mạng Đức mặc vào năm 1848.
Nhóm 48 trở thành các thủ lĩnh cao cấp của Liên minh, bao gồm đại tá Friedrich
Salomon, trung đoàn Wisconsin 9, đại tá Fritz Anneke, trung đoàn Wisconsin 34
và đại tá Konrad Krez, trung đoàn Wisconsin 27. Nhà báo cộng sản Karl Heinzen
đã viết: "Nếu bạn phải cho nổ tung một nửa lục địa và gây ra một cuộc tắm
máu để tiêu diệt đảng của bọn man rợ, bạn phải không đắn đo lương tâm. Bất cứ
ai không sẵn lòng hy sinh cuộc đời mình để làm tròn nghĩa vụ tiêu diệt một
triệu lũ man rợ, không phải là một người cộng hòa thực sự." Heinzen đã đến
đất nước này và hỗ trợ Lincoln.
Joseph Weydemeyer đã chạy trốn khỏi Đức sau khi cuộc cách mạng cộng sản thất
bại. Tại London, hắn ta thuộc về Liên đoàn Cộng sản và là một ông bạn chí tình
của Mark và Engels. Hắn đến Mỹ năm 1851, hỗ trợ Lincoln, nhưng vẫn duy trì tình
bạn thân thiết với Mark và trở thành thiếu tướng trong quân đội Liên
minh.
Nhà XHCN hàng chục năm Richard Hinton phải rời nước Anh. Ở Mỹ, hắn ta là đại tá
quân Liên minh, một đảng viên Cộng hòa cấp tiến và có mối liên hệ với kẻ kỳ dị
John Brown. Còn Allan Pinkerton là tài trợ của Brown. Tại một cuộc họp với
Brown, Pinkerton nói với con trai mình: "Hãy nhìn rõ con người này. Hắn ta
vĩ đại hơn Napoleon, xứng đáng vĩ đại như George Washington." Đúng,
Pinkerton là tay thám tử vĩ đại đã lập ra bộ máy mang tên hắn ta. Tại sao lại
không biết điều đó? Ở Kansas, gã giết người hàng loạt Brown được hưởng sự hỗ
trợ của các Yankees giàu có (nhóm bí mật 6). August Bondi và Charles Kaiser là
2 kẻ khác đồng đảng với Brown, thì thuộc về Nhóm 48.
Còn chính Mark thì sao? Sau cách mạng 1848, Mark đã trốn sang Anh. Ông ta thành
phóng viên tờ New York Tribune của Horace Greeley, có tổng biên tập là một cộng
sản tên Charles Dana. Dana thuê Mark làm phóng viên nước ngoài. Mark thường
viết thư cho họ hàng về đảng Cộng hòa mới. Sự rộng lượng của Dana đối với Mark
giữ cho cái đống phế thải này sống còn.
Nhớ rằng Mark không bao giờ đi làm một ngày nào để nuôi đình ông ta, nhưng lại
có thời gian để làm người hầu gái có chửa. Dana sau này trở thành trợ lý Bộ
trưởng Chiến tranh. Tất cả đều có vị trí khi ông tổng thống cộng sản đầu tiên
được bầu theo phiếu của đảng Cộng hòa năm 1860 và kích động cuộc chiến tranh
cộng sản Lincoln để phá hoại Liên minh.
Hội nghị đảng Cộng hòa năm 1860 tổ chức tại Chicago, một trung tâm cháy rực
những cộng sản Do Thái gốc Đức. Nhiều kẻ đỏ như vậy là các đại biểu, bao gồm
Johann Bernhard Stallo và Frederick Hassaurek từ Ohio, Heinrich Bornstein từ
Missouri, là bạn của Mark. Nhà XHCN Carl Schurz là đại biểu của Wisconsin. Để
đảm bảo hỗ trợ tiếng Đức ở Illinois, Lincoln đã bí mật mua tờ báo Illinois
Staats Anzieger. Sau cuộc bầu cử, ông ta được trao vị trí biên tập viên lãnh
sự.
Nhà XHCN Friedrich Kapp là biên tập viên của tờ New Yorker-Abendzeitung. Ông ta
viết các bài tuyên truyền cho đảng Cộng hòa mới và tích cực giúp đỡ để các đầu
mối Đức-Mỹ dồn phiếu cho Lincoln. Cùng với Nhóm 48, ông là đại cử tri cho
Lincoln năm 1860.
Hãy nhớ rằng, đó chỉ là một vài ví dụ. Bạn thực sự cần phải đọc cuốn sách. Gọi
điện thoại miễn phí ở Mỹ 1 (800) 288-4677 để đặt mua "Đảng Cộng hòa đỏ:
chủ nghĩa Mark-xít trong nội chiến và Mark-xít Lincoln" (Red
Republicans: Marxism in the Civil War and Lincoln's Marxists).
Hãy nhớ rằng chế độ nô lệ, đối với những người Cộng sản, chỉ là một công cụ về
sau. Trước chiến tranh giành độc lập, các thuộc địa miền Nam đã có kiến nghị
đến vua Anh dừng nhập khẩu nô lệ vào miền Nam, do các trùm sò Do Thái buôn vào
đây. Bạn có biết rằng Jefferson đã cố gắng đưa vào Tuyên ngôn Độc lập lời khiếu
nại chống lại nhà vua, vì chính phủ của ông đã bị ngăn cấm các thuộc địa chấm
dứt buôn bán nô lệ? Diễn đạt của Jefferson đã bị xoá để tránh hành vi xúc phạm
vua Anh, cùng các trùm Do Thái kiếm được bộn tiền từ buôn bán nô lệ.
Thật vậy, bạn cũng biết rằng nếu chế độ nô lệ là những gì miền Nam chiến đấu để
bảo vệ, thì tại sao tất cả chế độ nô lệ lại tồn tại trong Liên minh? Lincoln
tuyên bố rõ ràng ông ta sẽ bảo vệ chế độ nô lệ và sẽ không giải phóng các nô lệ
thuộc sở hữu của các ông chủ trong các bang Liên minh: "Tôi không có mục
đích, trực tiếp hay gián tiếp can thiệp vào tổ chức của chế độ nô lệ tại các
bang, nơi chúng tồn tại. Tôi tin rằng tôi không có quyền hợp pháp để làm như
vậy, và tôi không có ý làm như vậy. "
Hãy nhớ rằng Tuyên Ngôn Giải Phóng đã đi vào cuộc chiến. Đó là một tuyên truyền
phô diễn giải phóng nô lệ chỉ ở các khu vực do Liên minh chiếm đóng, nói cách
khác, không có gì cả. Trong khi đó, nhà bãi nô nổi tiếng Robert E. Lee, người
đầu tiên Lincoln đề nghị làm chỉ huy của quân đội Liên minh, đã giải phóng nô
lệ trong gia đình ông ta từ lâu trước khi chiến tranh. Vì vậy, vai trò của
những nhà cộng sản, những kẻ đến sau là ở chỗ nào?
Thượng nghị sĩ Cộng hòa John Sherman, anh em của con quỉ hành quân đến biển
Sherman, tư vấn cho các thượng nghị sĩ đồng nghiệp "quốc hữu hóa càng
nhiều càng tốt làm cho người ta yêu đất nước hơn các tiểu bang của họ. Tất cả
các quyền cá nhân, tất cả các quyền lợi địa phương, tất cả các lợi nhuận ngân
hàng, lợi ích của mọi cá nhân, mọi thứ, lúc này phải đặt dưới quyền lợi của
Chính phủ."
Nước Đức là một tập hợp phi tập trung các bang độc lập. Mục tiêu của Nhóm 48 là
"hợp nhất, các nền cộng hòa độc lập" mà trong đó các bang này sẽ bị
giải thể. Đất đai và công nghiệp tư nhân sẽ bị tịch thu. Chính phủ bị chuyển
đổi thành chế độ độc tài xã hội chủ nghĩa. Tư tưởng như thế của Nhóm 48 đã được
thực hiện ở đây. Bằng cách đó, Hitler đã thi hành ở Đức những năm 1930. Đó là
những gì những nhà cộng sản chạy trốn đã tìm thấy rất hấp dẫn ở Lincoln. Lịch
sử đã lặp lại, cho dù người ta không để ý.
Vì vậy, một lần nữa, đảng Cộng hòa đã không "đi sai". Chỉ có điều nó
đã thối rữa ngay từ đầu. Nó chưa bao giờ là bất cứ cái gì khác, ngoài cộng sản
đỏ. Đặc trưng của quốc gia cộng hòa hoàn toàn phù hợp với "nhà nước cộng
sản”. Phát hiện này có ý nghĩa gì với chúng ta? Một lần nữa, tiến sĩ, thượng
nghị sĩ Ron Paul đã sai. Ông không phải là một "nhà cộng hòa truyền
thống”. Bởi "cộng hòa truyền thống" phải chống lại thuế cao, chống
chính phủ đế quốc và chống chiến tranh vô độ.
Tiến sĩ Paul là thượng nghị sĩ Cộng hòa nhưng lại giống đảng viên Dân chủ
truyền thống hơn, chiểu theo tham khảo các khóa học của đảng Dân chủ trước khi
cộng sản chiếm quyền, bắt đầu với việc bầu Nhà băng dự trữ liên bang-thuế thu
nhập-WWI Wilson và quá đỗi tài giỏi với cuộc bầu cử chọn ra kẻ dối trá, lừa
đảo, trộm cắp, phản bội và giết người hàng loạt Do Thái Franklin Delano
Roosevelt. Đấy là đang nói về đảng Dân chủ của Thomas Jefferson.
Vì vậy, tất nhiên là đảng Cộng hòa sẽ làm mọi thứ có thể nhằm vào cái bị cát
tiến sĩ Paul. Thật sự đúng khi người ta coi ông là kẻ hay can thiệp mà lại
không thuộc về nơi này. Đúng như thế, sau hàng thập kỷ xuyên tạc quan điểm dân
chúng về đảng Cộng hòa, ông phải làm một đảng viên Cộng hòa. Nhưng không có
lòng trung thành yêu nước, và chắc chắn không có sự tin tưởng, cái đảng rắn
chuông này, sẽ phản bội ông ngay vào lúc có thể.
Tiến sĩ Ron, chỗ của ông không phải ở đây. Đảng Cộng hòa là một thứ khác.
Xin chia buồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét