Chú Lùn này được ăn nhiều cao lương
nên vóc dáng đã to lớn, nhưng tầm trí tuệ thì vẫn lùn như xưa.
Hội nghị Shangri-La, chú cố đẩy đống
lửa ra khỏi đảo Điếu Ngư, lẳng nó xa tận phía nam. Theo lệnh Mỹ chú sủa om sòm
làm như WW-III đã bắt đầu. Chú chửi TQ, kích động chiến tranh nhưng Tổ sư bố
chú! Chị đíu quên quả tạ nợ nần gần 250% GDP của chú.
Lẽ ra nợ 2,5 GDP thì đã phải
viết cáo phó. Nghĩa là đã ném rất nhiều tiền vào nền kinh tế Nhật với
lãi suất gần như bằng Zero nhưng nó vẫn thoi thóp, nghĩa là bao nhiêu sâm nhung
mà con bệnh vẫn cắm ống thở. Tình trạng mà dân gian nói là “bệnh viện trả
về”.
Duy nhất còn thầy Lang Tầu cứu được
ca này. Chú giấu con mẹ nó điều này trong khi ra vẻ chửi Tầu rất hăng.
Toàn bộ cái gọi là “mánh khôn” của
chú Lùn nằm ở chỗ đánh đu giữa các siêu cường. Chú biết phải nhờ thầy Tầu ra
tay mới cứu được chú. Nhưng chú vẫn nhớ như in vụ bị Mẽo hãm hiếp nhục nhã ê
chề thời WW-II, chú hả hê với ý nghĩ Mẽo hiếp Tầu nhưng lại sợ không còn ai
cứu.
Lùn chơi chiến thuật đánh đu trên
thế trận “Great Game” của ba ông lớn Nga-Trung-Mỹ. Ý tưởng này hình thành sau
khi vào chầu Washington rồi được triển khai khi đại diện Tầu đến nghị viện
Tokyo 4, 5-5, hội nghị “Pacific Islands Forum” 22, 23-5, lúc ông Mã Najib Razak
đến Tokyo 25-5, hoạt động đối thoại nhân dân tại Bắc Kinh 21, 22-5.
Khựa đã tôn tạo các đảo, bãi đá ngầm
chiếm được thành pháo đài từ lâu, thậm chí đã rất lâu. Nhưng cả làng chỉ tru tréo ầm ỹ từ khi có bác Mèo nhảy vào chiêng trống. Lúc này bọn Mã, Lùn, Phi mới
dám mở miệng rên rỉ: Bớ làng nước cứu với! Có thằng cướp.
Sen đầm quốc tế lúc này mới ra giọng
bảo cả làng hãy lịch sự ngồi xuống, hắn giải quyết bằng cách hòa bình theo luật
quốc tế.
Đầu tiên, gã sen đầm cấm VN thay đổi
hiện trạng tôn tạo, củng cố các vị trí vẫn còn giữ được. Ý hắn là tại sao mày
đến đây gây rối từ xó xỉnh thế giới nào? Tại sao lại làm hỏng an ninh thế giới
bằng chuyện nhỏ mọn? Tao sẽ giải quyết mà không cần nghe bất cứ thằng nào.
Rõ là sen đầm quốc tế, biển đảo nhà
người ta biến ngay thành “Tranh chấp quốc tế!” Núp váy sen đầm, Lùn khích: Hay
là tất cả tuần tra chung? Thiên hạ thấy lạ, sao Lùn không đưa máy bay cho thằng
Mã hay thằng Phi đi tuần, bay từ quê thằng Lùn đến đây thì hết cụ nó xăng.
A! Lùn đéo có máy bay, hắn cũng phải
đi mua!
Shangri-La là nơi 2 ông lớn Trung-Mỹ
loảng xoảng âm thanh binh khí. Lùn chả làm được trò trống gì ngoài sủa. Không
sủa ai biết đến Lùn, chú phải sủa để cố đẩy đống lửa âm ỷ ra khỏi Senkaku quê
chú càng xa càng tốt. Ném nó vào VN, Phi hay Mã chú đéo quan tâm.
Gã họ Mã cũng biết điều này, hắn đến
Tokyo gật gù, tranh thủ khều vài đồng yen mà Lùn đang không biết ném vào đâu,
vừa để có thêm kẻ chống lưng đỡ sợ - quan hệ cặp kè song phương, đối tác chiến
lược, hộ tác hòa bình ổn định, trao đổi kỹ thuật… Sự khúm núm của gã họ Mã làm
chú Lùn tưởng nhớ mộng xưa 80 năm, khi định làm ông lớn châu Á, động cơ ngày
nay cũng vẫn thế, thậm chí sức trỗi dậy TQ và tình thế khó khăn khiến chú càng
mạnh bạo hơn trong ván bài té nước theo mưa để thể hiện vai trò ông nhớn biển
đảo.
ĐCM thằng Abe mà lấy được Kuril thì chị
đây vái mày 3 vạn 9 ngàn cái lạy!
Trong thâm tâm, Lùn nghĩ kệ chút gợn sóng mấy năm qua, quan hệ kinh tế
Trung-Nhật vẫn bền chặt và khăng khít. Tại sao bộ đôi này lại không đóng vai
trò? Sen đầm quốc tế sau khi giam cầm hơn nửa thế kỷ đã chẳng mở lồng cho Lùn
tái vũ trang đấy hay sao. Nhưng hàng trăm tỷ đô “con đường tơ lụa” mà lão Tập
mới tuyên bố rõ ràng là cứu được cái đống kinh tài xập xệ. Lùn thèm nhỏ dãi ra,
thế nên mới phải lừa láng giềng rằng mình đang chống Khựa hung hăng lắm.
Do vậy mà Lùn nép vào Khựa, sủa theo
cùng chiều. Hôm Tập đến Fiji 2014
tuyên “suốt đời thành thật với các dân tộc đảo Thái bình dường!”. Ít lâu sau Lùn cũng bô bô các
dân tộc Thái bình dương là “ngọn hải đăng soi rọi con đường tương lai!”
Cái mặt lừa đảo gắp lửa bỏ vô nhà
người chả lừa được ai. Chỉ ít hôm sau Shangri-La, Lùn
vội đến ngay Bắc Kinh giở trò bợ đỡ. Phải thật nhanh không hàng trăm tỷ tơ
lụa vuột mất. Một loạt hành động qui mô theo cái gọi là cam kết “ngoại giao
nhân dân”. Hai bên tâng bốc nhau rất chi hiểu biết, kết quả tích cực, phá băng
song phương, triển khai sáng kiến, củng cố quan hệ bền chặt… Khựa bèn ra dáng ông
lớn “đối
xử vô cùng nồng hậu” trước mặt 3000 doanh gia, chính khách.
Nhớ chiến tranh VN đã vực Lùn đứng dậy từ đống tro tàn 2 quả bom nguyên tử. Lùn ra về hả hê la mặt: ĐCM lũ ngu
bài Khựa thoát Trung, tha hồ chúng mày vày vò cái đống lửa biển Đông. Bố đây
vớ bẫm nhân dân tệ mượt như lụa!