- Mẹ ơi, vì sao hôm nay con không thấy mặt trời?
- Vì hôm nay mặt trời bị mây đen che mất rồi con ạ.
- Như vậy ông mặt trời còn chiếu sáng không mẹ?
- Vẫn còn con ạ, chỉ là mình không thấy được thôi con.
- Khi nào thì mình lại thấy ổng chiếu sáng nữa mẹ?
- Khi nào mây đen tan đi con ạ.
- Có khi nào mây đen không chịu tan mà che ổng hoài luôn không mẹ?
- Không con ạ. Mây đen rồi sẽ tan thôi con ạ. Rồi sẽ rơi thành mưa làm ướt người con.
- Mẹ ơi, chuyện ba mẹ giận nhau, có phải cũng giống như mây đen che mặt trời không ạ?
- ...
- Mẹ ơi, rồi ba mẹ sẽ lại thương yêu nhau phải không mẹ?
- ...
- Mẹ ơi, rồi con sẽ lại được ở cùng với ba và mẹ phải không ạ?
- ...
- Mẹ ơi, con nhớ ba lắm!
- ...
Người mẹ cúi gầm mặt lặng đi, giấu hai hàng nước mắt. Đứa bé con chạy ra trước mặt, hôn lên trán người mẹ, đặt hai ngón trỏ tí hon lên trán mẹ rồi kéo nhẹ hai ngón trỏ ra hai phía xa nhau, thì thầm trong tiếng nấc:
- Mây ơi, tan đi mà, cho ba mẹ ta về một nhà.
Ba hồi sấm rền vang, nhưng dường như là chưa đủ để át đi tiếng khóc của trẻ thơ.
Viết xong ngày 4 tháng 4 năm 2017.
Thiện Khiêm Nguyệt (Phan Hưng Duy).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét