Washington và tập đoàn truyền thông tuyên truyền tràn ngập về Ukraina

Những dối trá, tuyên truyền và loại đạo đức giả bắt nguồn từ Washington, và lặp lại bởi tập đoàn truyền thông Mỹ liên quan đến các sự kiện ở Ukraina là choáng váng và buồn cười, nhưng thực tế là chúng xuất hiện để nhằm tạo điều kiện cho chính sách Mỹ trong cuộc đối đầu ngày càng tăng với Nga - đối đầu có thể dễ dàng lật cạnh thành cuộc xung đột quân sự trực tiếp, với những hậu quả quá khủng khiếp để định liệu.

Sẽ quá là mỉa mai nếu, 1/4 thế kỷ sau sự sụp đổ của Liên Xô và kết thúc gần nửa thế kỷ chiến tranh lạnh và hủy diệt lẫn nhau trong suốt thời kỳ đó, những người lính Mỹ và Nga không bao giờ chiến đấu chống lại nhau, còn bây giờ đã kết thúc với binh lính hai nước thực sự vào chiến trận với nhau, thay vì chỉ chiến đấu trong cuộc chiến ủy nhiệm.

Nhưng có lẽ sẽ không nói về khả năng khủng khiếp, hãy nói về khía cạnh hài hước của cuộc xung đột này.

Khi nói đến Mỹ, rất dễ thấy sự hài hước đáng cười.

Bắt đầu với Phó Joe Biden, một gã luôn luôn gặp khó khăn để nghiêm túc. Ý là, chúng ta đang nói về một chính trị gia mà năm 1988 đã phải từ bỏ tranh cử tổng thống khi ông ta bị bắt ăn cắp phát biểu cuộc đời của mình từ lãnh đạo Đảng Lao động Anh Neil Kinnock.

Tuy nhiên, Biden đã vượt qua ngay cả bản thân mình trong chuyến thăm đến Ukraina, khi ông ta kêu gọi Nga quay trở lại hỗ trợ phe ly thân Nga ở Đông Ukraina, nói rằng, “Không một quốc gia nào được đe dọa các láng giềng của mình bằng cách đổ quân dọc biên giới”.

Điều này từ kẻ có nhịp đập nhiệm kỳ tổng thống một quốc gia không chỉ có quân đội, hải quân và không quân dọc theo bờ phía nam đe dọa láng giềng Cuba, mà còn thực sự đóng quân trên lãnh thổ Cuba và không chịu rời đi, mặc dù đã hết hạn thuê từ lâu. Và Mỹ không chỉ đe dọa mà còn hành động, gần đây nhất là bằng cách cố gắng tài trợ cho hoạt dộng "Twitter" Cuba giả mạo gọi là ZunZuneo (Hummingbird Tweet), được thiết kế để cho phép và khuyến khích những kẻ hoạt động chống chính phủ Cuba cho các tổ chức nặc danh và tạo ra sự hỗn loạn.

Bộ ngoại giao Mỹ và NY Times đã cố gắng để khẳng định hình ảnh bên trái, 
một người đàn ông để râu là cùng một người với bên phải, được cho là 
chụp ở Nga nơi anh là được cho là trong lực lượng đặc nhiệm Nga. 
Thực sự - đó là chất lượng của các "bằng chứng" cho rằng Nga đứng 
đằng sau cuộc nổi dậy ở miền đông Ukraina.
  
Nhưng không chỉ có Biden.

Có Ngoại trưởng John Kerry, kẻ từng lên án Nga rất ủng hộ tự quyết của dân chúng Crimea tách ra khỏi Ukraina, khuyến khích trưng cầu dân ý, mà theo đó phần lớn dân chúng đã bỏ phiếu để Crimea tách khỏi Ukraina và sát nhập vào Nga. Kerry gọi hành động của Nga tại Crimea, có chút bạo lực không đáng kể, là "hành động xâm lược đáng kinh ngạc” và sau đó ông ta tiếp tục nói, “Nga đừng có, trong thế kỷ 21, hành xử kiểu thế kỷ 19 xâm lăng quốc gia khác với lý do hoàn toàn vu cáo”.

Whoa! Này nói với đầu gối bằng khuân mặt khắc khổ thẳng của ngoại giao hàng đầu một quốc gia trong những năm đầu của thế kỷ này đã xâm lăng không chỉ một mà hai nước - Iraq và Afghan - và ném bom bậy bạ vào họ, phá hủy cả hai và giết chết hơn một triệu người dân vô tội. Kerry chắc chắn biết, Mỹ thường xuyên phóng máy bay ném bom, UAV và tên lửa, ném bom và giết người (thường dân) ở các nước như Pakistan, Yemen và Somalia - tất cả các nước này thậm chí không có chiến tranh với Mỹ!

Còn TT Barack Obama, kẻ đã cáo buộc Nga “can thiệp vào Ukraina”. Tất nhiên, dưới sự lãnh đạo của ông Obama, Mỹ đã qua CIA và USAID, can thiệp vào Ukraina trong nhiều năm với số tiền $ 5 tỷ USD được sử dụng để hỗ trợ những kẻ vừa mới lật đổ chính phủ được bầu ở nước đó, và đang tích cực “can thiệp “theo cách tương tự ở Venezuela, tìm cách gây cuộc đảo chính chống lại Tổng thống được bầu ở đó, trong thực tế, Mỹ coi đó là “quyền Chúa cho” để can thiệp vào bất kỳ nước nào trên thế giới mà Mỹ không thích chính phủ cầm quyền, hoặc trong trường hợp một chính phủ tỏ ra có chút ít phản kháng nhất đường lối Mỹ.

Chính sách và hành động Mỹ, và các tuyên bố chính thức bảo vệ họ là rất lố bịch và không biết là nên cười hay nên khóc khi nghe những cái đống cứt nhão thích gây chiến nói.

Đáng buồn thay, họ thách thức lịch sử, tấn công tuyên truyền ngu dại và đáng khinh vào hành vi của Nga ở Ukraina lại được cho là nghiêm túc và không hề nghi vấn bởi tập đoàn truyền thông tay sai của đất nước này.

Thật vậy, tập đoàn truyền thông thậm chí còn đi xa hơn nữa. Lấy ví dụ New York Times. Tờ báo hàng đầu này đăng trên trang nhất 1 mẩu tin tức của một kẻ báng bổ trơ trẽn nhất, Michael R. Gordon, đồng tác giả với Andrew Kramer. Bài báo này tuyên hổn hển rằng phân tích hình ảnh thu được từ báo "chứng minh" rằng binh lính lực lượng đặc nhiệm Nga, người đã bị chụp ảnh hành động ở Chechnya và Gruzia các năm trước đây giờ có thể thấy ở miền đông Ukraina đóng giả là người Ukraina thân Nga. Không bao giờ để tâm rằng bức ảnh mờ của người đàn ông có râu trong bộ trang phục chứng tỏ là "bằng chứng" có thể gần như là bất cứ ai, hoặc có thể là người Nga sống ở Ukraina hoặc những người cựu chiến binh quân đội Nga đã đến đó như tình nguyện viên. Gordon, kẻ trước đó đóng một vai trò đặc biệt ghê tởm trên tờ báo trong việc thúc đẩy, cùng với kẻ đáng ghét Judith Miller, trong việc dối trá của Bush/Cheney về cáo buộc vũ khí hủy diệt hàng loạt tại Iraq năm 2002-2003. Hai kẻ này cũng lờ đi rằng, có lính đánh thuê Mỹ (chủ yếu là cựu binh sĩ lực lượng biệt kích Mỹ) hiện đang làm việc cho “chính phủ” Ukraina - gần như chắc chắn thuộc biên chế của một cơ quan Mỹ này khác.

Các biên tập viên tờ Times, năm 2004, đã buộc phải công khai khiển trách Miller và Gordon vì các bài báo tuyên truyền kém chất lượng của họ về WMD Iraq, mặc dù họ không nêu tên 2 phóng viên. Miller cuối cùng đã bị buộc phải rời khỏi tờ báo, nhưng Gordon đã được phép ở lại, và dường như tiếp tục vai trò của mình như là nhân viên tuyên truyền.

Các biên tập viên tờ Times cũng đã buộc phải công khai - dù ngượng ngùng giấu nó tận trang 9 - một bài viết ngược bài trang một “độc quyền” trước đó - thừa nhận rằng các bằng chứng hình ảnh của lực lượng đặc nhiệm Nga hoạt động tại Ukraina thực sự là không có gì là như vậy. Trong thực tế, một trong những hình ảnh quan trọng, được cho là chụp ở Nga, binh lính mặc trang phục, thực ra được chụp ở miền đông Ukraina, thực sự là chụp ở Ukraina, do đó không chứng minh gì cả. Người chụp ảnh tự do đã chụp được những hình ảnh được cho là người Nga đứng ra thông báo về địa điểm thực sự đã chụp nó, và than phiền rằng lao động của mình đã bị chiếm đoạt mà không có sự cho phép của ông (do Bộ Ngoại giao Mỹ, để thúc đẩy chiến dịch bóp méo thông tin đặc biệt này).

Dĩ nhiên chẳng có lời xin lỗi nào  hay lời rút lại nào từ Gordon và Kramer (trên thực tế, họ lập lờ trong sự xác nhận bởi đổ lỗi không thể thẩm tra của Jen Psaki Bộ Ngoại giao rằng, “đã có sự đáng kể trong phân loại và không phân loại thông tin dẫn đến Mỹ và các đồng minh phương Tây buộc tội Nga đã can thiệp vào miền đông Ukraina”.) Cũng không có ngoại trưởng Kerry, kẻ đã người đã tích cực lấy bức ảnh chụp làm “bằng chứng” cho các lực lượng Nga ở miền đông Ukraina – nói lời xin lỗi.

Không có Kerry hay Obama xin lỗi về tuyên bố, dựa vào một số tờ rơi giả mạo kém cỏi ở miền đông Ukraina kêu gọi người Do Thái đi đăng ký với chính quyền địa phương, giống như  một đăng ký của phát xít dành cho người Do Thái, giờ câu chuyện xấu xa này cũng đã được chứng minh là việc khiêu khích của cánh hữu Ukraina (có thể chúng làm việc này với sự trả tiền của Mỹ).

Như đã nói, tất cả sự lừa dối và bóp méo thông tin vụng về này là đáng cười, ngoại trừ những gì các tên côn đồ nằm ở Washington và hãng tin tức của Mỹ đang cố gắng để sửa soạn cho người Mỹ một hành động quân sự tại Ukraina, đất nước nằm ngay cạnh Nga. Đó là đang nói về hành động quân sự chống lại Nga - một đất nước có lực lượng hạt nhân ghê gớm, mang sức mạnh chết người.

Nghĩ về điều này một cách khách quan. Giả sử có một cuộc nổi loạn ở Cuba, được hỗ trợ bởi hàng tỷ đô la bí mật do Nga cung cấp, và rằng chính phủ của Raul Castro, đã cố gắng để xích lại gần với Mỹ, bị lật đổ bởi một cuộc đảo chính thân Nga. Giả sử nữa rằng Mỹ định khuyến khích một số người Cuba sống trong vùng lân cận căn cứ hải quân Mỹ ở Vịnh Guantanamo ly khai khỏi Cuba, và bỏ phiếu của họ để sát nhập vào Mỹ. Làm thế nào để người Mỹ tin rằng Mỹ sẽ phản ứng nếu Nga sau đó kêu ca ở Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc và Tổ chức các nước châu Mỹ rằng Mỹ đưa lực lượng vũ trang đặc nhiệm vào Cuba để cố chiếm lấy 2/3 khác của hòn đảo ly khai khỏi Havana? Làm thế nào nếu Nga cũng cung cấp "viện trợ không sát thương” cho chính phủ mới đảo chính và cũng gửi một số tàu chiến đến tuần tra trong eo biển giữa Cuba và Florida trong một nỗ lực “chứng tỏ quyết tâm”?

Đúng! lập trường Mỹ ở Ukraina là buồn cười, nhưng nó cũng là đáng sợ ở sự vô lý của nó, bởi vì nếu chiến thuật Nói láo lớn này được tiến hành và người ta thấy nó là nghiêm trọng, điều đó có thể dẫn đến thảm họa cuối cùng: một cuộc chiến tranh hạt nhân!



Dave Lindorff http://thiscantbehappening.net/node/2279 

Tuyên truyền Ukraina như thế nào

Gặp lại Stephen Lendman trong vấn đề Ukraina;



Nó giống như tuyên truyền Mỹ, như tuyên truyền phương Tây khác. Nói Láo lớn lặp đi lặp lại, cái này sau cái kia. Sự thật bị chôn vùi một cách hệ thống.
Hãng thông tấn Ukraina (UNA) có trụ sở ở Kiev là một bộ phận của Tập đoàn truyền thông Mỹ (UA Inter Media Group Limited). Nó sở hữu 61% kênh truyền hình Inter của Ukraina.

Vào ngày 13/4, nó đăng tiêu đề: “Bộ Ngoại giao: Có bằng chứng về sự can dự của lực lượng đặc nhiệm Nga trong việc chiếm giữ các cơ quan Chính phủ ở Đông Ukraina”.

Cáo buộc là vô căn cứ. Không có bằng chứng chứng minh bất cứ điều gì họ nói. John Kerry cáo buộc Nga điều tương tự. Sergei Lavrov đối chất trách nhiệm của ông ta. Theo ngôn ngữ ngoại giao, ông Lavrov nói đưa ra bằng chứng hoặc im lặng. Tố cáo của Kerry là sáo rỗng, của UNA là rác rưởi. Chúng dối trá.

Bộ ngoại giao tự phong bất hợp pháp ở Kiev đã thay thế sự thật bằng bịa đặt. UNA trích dẫn tuyên bố đó rằng:

"Bộ Ngoại giao Ukraina có tất cả các bằng chứng cụ thể cần thiết về sự can dự của cơ quan đặc nhiệm Nga vào cuộc nổi loạn ly khai và chiếm giữ các cơ quan chính phủ ở miền đông Ukraina”.

UNA tiếp rằng:

"Bộ Ngoại giao thông báo, lời khai có liên quan và bằng chứng sẽ được cung cấp cho cộng đồng quốc tế tại cuộc họp ngày 17 tháng 4 ở Geneva, Thụy Sĩ”.

"Tuyên bố nhấn mạnh, Hội đồng an ninh quốc gia và quốc phòng Ukraina (NSDC) đã quyết định tổ chức hoạt động chống khủng bố chống lại các nỗ lực quy mô lớn trong nước, bảo vệ tính mạng của người dân, toàn vẹn lãnh thổ và an ninh của Ukraina”.

"Khi Tin tức Ukraina trước đó cho biết, bộ trưởng Ngoại giao Latvia Edgars Rinkevics nói Nga chịu trách nhiệm về sự leo thang của chủ nghĩa ly khai và bạo lực ở Ukraina”.

Rinkevics là một phần của vấn đề. Ông ta không phải là giải pháp. Ông ta là một
bù nhìn đáng tin cậy của phương Tây.

"Các quan chức EU, Mỹ, Ukraina và Nga đang tổ chức hội nghị vào ngày 17 tháng 4 tại Geneva để thảo luận về giải quyết cuộc khủng hoảng chính trị trong quan hệ Ukraina - Nga", UNA thêm.

"Nga phủ nhận những cáo buộc về sự tham gia của Liên bang Nga trong việc phong tỏa các tòa nhà của Bộ Nội vụ và cơ quan An ninh Ukraina ở các tỉnh phía đông nam Ukraina”.

Thực tế:

Washington chịu hoàn toàn trách nhiệm với các sự kiện gây bất ổn Ukraina. Các đối tác lừa đảo EU góp phần vào đó.

Cuộc biểu tình đông Ukraina là tự phát, họ là cư dân địa phương, họ là cây nhà lá vườn. Không có bằng chứng cho thấy sự tham gia của Nga.

Các tuyên bố nói cách khác là trống rỗng. Chúng lặp đi lặp lại đều đặn một cách đáng lo ngại. Người Ukraina chối bỏ những kẻ tự phong ở Kiev. Họ muốn tự trị địa phương. Họ muốn dân chủ. Họ muốn quyền lợi của mình được tôn trọng.

Họ đang đấu tranh cho quyền tự do cơ bản một cách dũng cảm. Họ đóng vai trò tiến bộ. Họ có thể dạy cho người Mỹ một vài điều.

Họ bắt Washington phải ngạc nhiên. Obama trông mong có chiến lợi phẩm đế quốc dễ dàng. Ông ta có một con hổ bằng đuôi.

Ông ta không phải là một người bình thường để phải có trách nhiệm. Ông ta đã không với đến được bất cứ điều gì có thể là sức mạnh Mỹ tốt nhất.

Những kẻ tự phong Kiev dường như nhầm lẫn về những gì phải làm. Cảnh sát địa phương không tấn công nhân dân của họ. Các phần tử chiếm đóng Kiev tử tế như thế nào vẫn còn nguyên để người ta thấy.

Một bài báo UNA khác mang tiêu đề: “NSDC quyết định bắt đầu chiến dịch chống khủng bố qui mô lớn với sự tham gia của các lực lượng vũ trang ở Đông Ukraina”.

Theo TT tự phong bất hợp pháp Aleksandr Turchynov:

"Hội đồng An ninh và Quốc phòng đã quyết định bắt đầu chiến dịch chống khủng bố quy mô lớn với sự tham gia của các lực lượng vũ trang của Ukraina”.

"Chúng ta sẽ không cho phép Nga lặp lại kịch bản Crimea ở khu vực phía đông Ukraina”.

Crimea hành động theo nguyện vọng của riêng họ. Nga không có gì để làm với những gì đã xảy ra. Turchynov đã nói dối với tuyên bố khác đi.

Hắn ta kêu gọi Đông Ukraina đầu hàng, từ bỏ cuộc đấu tranh của các vị, ông ta nói và hứa hẹn “không áp dụng trừng phạt” đối với những người tham gia.

Hắn ta cảnh báo “những kẻ xâm lược và chiếm đóng” sẽ chịu hậu quả thảm khốc.
Hắn lại kêu gọi Đông Ukraina “không phải là công cụ trong cuộc chiến tranh ích kỷ và xa lạ đối với đất nước của họ”.

Hắn là đại diện của chủ nghĩa cực đoan phát xít. Con số những người Đông Ukraina từ chối nó ngày càng tăng cao.

Hãng thông tấn quốc gia mới Ukraina (Ukrinform) cung cấp tuyên truyền được nhà nước bảo trợ. Ban đầu nó được gọi là Cục Báo chí Ukraina (BUP).

Nó bị nhà nước kiểm soát. Vào ngày 13/4, nó đã dối trá rằng: “Lavrov thừa nhận Nga can dự vào các cuộc biểu tình ly khai Ukraina”.

Lavrov lên án những cáo buộc phỏng đoán ấy. Ông nói những tiếng nói Ukraina gốc Nga có liên quan. Có lẽ dân Nga có nguyện vọng riêng của họ.

Nhưng Mat-xcơ-va không tham gia vào bất cứ điều gì. Còn Ukrinform cho biết ngoại trưởng tự phong Andrii Deshchytsia cáo buộc các mật vụ Nga nhằm mục đích phá vỡ kế hoạch cuộc họp thượng đỉnh ngày 17 tháng 4.

Các bên tham gia dự kiến gồm Washington, EU, Nga và Ukraina. Theo bộ Ngoại giao Kiev:

"Deshchytsia yêu cầu chấm dứt các hoạt động khiêu khích của nhân viên tình báo Nga trong các vùng phía đông Ukraina, mục đích của nó, theo phía Ukraina, là để phá vỡ hội nghị Geneva và ngăn chặn việc tìm kiếm một giải pháp cho cuộc khủng hoảng hiện nay ở Ukraina – liên quan đến Nga”.

Ukrinform thêm:

"Deshchytsia sẽ đại diện cho Ukraina tại hội nghị Geneva với các ngoại trưởng Mỹ, EU và Nga để thảo luận về cách để khắc phục tình trạng nảy sinh như là hậu quả của cuộc xâm lược quân sự của Nga đối với Ukraina”.

Không có xâm lược của Nga nào. Không có gì xảy ra như thế. Không có gì được lên kế hoạch. Nói láo, nói láo lớn, và tuyên truyền nhà nước chính thức tuyên bố những này khác. Nhưng các bằng chứng làm cơ sở cho tuyên bố không có.

Ukrinform tuyên bố: “chiến binh vũ trang ở Slavyansk dùng hơi cay chống lại cảnh sát. Họ ‘đầu độc’ hai hoặc ba cảnh sát,”.

Không có bằng chứng nào để phỏng đoán như vậy. Người biểu tình khắp Đông Ukraina chiếm giữ các tòa nhà chính phủ không bất lực.

Họ đã làm như vậy ở 10 hoặc hơn các thành phố. Dân làng tham gia khắp nơi. Nổi loạn quét khắp Đông Ukraina với hàng ngàn người tham gia. Tình nguyện viên mới tham gia cùng với họ.

Ở Lugansk, hầu hết cảnh sát chuyển sang phe bên kia. Họ ủng hộ quyền tự chủ của địa phương. Họ đồng tình với liên bang hóa.

Họ muốn các quyền cơ bản được khôi phục. Có lẽ đó chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi các cuộc biểu tình nổ ra trên toàn quốc. Dân chúng bị trấn áp chỉ có giành được rất nhiều. Các sự kiện tiến triển có thể thấy rất gần.

Hội đồng an ninh Kiev triệu tập phiên họp khẩn cấp. Một chiến dịch “quy mô lớn” đã được công bố. Lực lượng quân sự sẽ tham gia.

Hiểu thấu tình trạng bất ổn Đông Ukraina. Ứng viên tổng thống Oleg Tsarev nói rằng chính quyền Kiev đã vượt quá giới hạn. Họ phải chịu trách nhiệm về đổ máu Slavyansk, ông nói.

Người chết và bị thương. Các phần tử tân phát xít Right Sector dính líu vào, chúng là nhân tố thực thi luật pháp Ukraina của phương Tây. Chúng tấn công những người biểu tình ủng hộ liên bang hóa.

Tổng Thư ký LHQ Ban Ki-moon là một công cụ trung thành của đế quốc. Ông ta đã ban hành một tuyên bố vô nghĩa, qua người phát ngôn của mình nói rằng:

Ông “lo ngại sâu sắc về tình hình đang xấu đi ở Đông Ukraina và tiềm năng phát triển thành các cuộc đụng độ bạo lực”.

Ông “nhấn mạnh là bạo loạn xa hơn sẽ không phục vụ lợi ích của bất kỳ bên nào”.

Do đó ông "kêu gọi tất cả các bên hướng tới làm dịu tình hình, tuân thủ các quy định của pháp luật và kiềm chế tối đa”.

"Liên Hợp Quốc sẵn sàng tiếp tục hỗ trợ giải pháp hòa bình cho cuộc khủng hoảng hiện nay Ukraina phải đối mặt”.

Sự thẳng thắn không hề là bộ cánh của ông Ban. Ông ta cũng không hề chỉ tay về phía đúng. Ông ta đứng bên lề trái của lịch sử, ủng hộ chính sách đế quốc của phương Tây. Ông ta vi phạm lời tuyên thệ nhậm chức của mình khi làm như vậy.Ông ta là mô hình Tổng thư ký 2 mặt. Washington chọn ông ta vì lý do đó.
Bộ Ngoại giao Nga đã ra tuyên bố thẳng thắn. Họ kêu gọi Hội đồng Bảo an và Tổ chức An ninh và Hợp tác châu Âu (OECD) khẩn trương giải quyết các điều kiện khủng hoảng Ukraina Đông.

"Chúng tôi yêu cầu những người biểu tình Maidan đã lật đổ tổng thống hợp pháp của Ukraina, chấm dứt ngay lập chiến tranh chống lại nhân dân của mình và đáp ứng tất cả các cam kết của mình theo thỏa thuận 21 tháng 2,” họ nói.

"Các nhà bảo trợ phương Tây của biểu tình Maidan, đặc biệt là những người đặt chữ ký của mình vào thỏa thuận nêu trên và cũng là Mỹ, kẻ đứng phía sau họ, có nghĩa vụ kiềm chế đứa con nuôi của họ, những kẻ đã đi ra ngoài tầm kiểm soát, và làm cho họ tách mình ra khỏi các phần tử phát xít và những kẻ cực đoan khác; ngừng sử dụng vũ khí chống lại người dân Ukraina và ngay lập tức bắt đầu một cuộc đối thoại quốc gia thực sự, trong đó tất cả các vùng sẽ có phần tham gia ngang bằng nhau, vì lợi ích của một cuộc cải cách hiến pháp ngay và cơ bản".

"Khả năng để ngăn chặn cuộc nội chiến hiện tại nằm trong tay phương Tây”.

Đề xuất có trách nhiệm của Nga rơi vào những cái tai điếc. Washington ưu tiên chi  chinh phạt đế quốc. Phương tiện truyền thông vô lại phương Tây khuya chiêng trống đến cùng. Tuyên truyền Ukraina cũng vậy.

Cuộc đấu cho linh hồn Ukraina tiếp tục. Nó đang diễn ra. Nó chỉ mới bắt đầu. Nghị quyết không xuất hiện sớm, và cho dù có nó cũng được phương Tây vận dụng theo lối diễn giải thô bỉ. Bóng ma nội chiến lùm lùm xuất hiện.

Có nguy cơ nó vượt qua biên giới. Tiềm năng đối đầu Đông/Tây có thể bị kéo theo. Nó nhắc lại những gì bài báo trước đó nhấn mạnh.

Cuộc khủng hoảng địa chính trị Ukraina là trầm trọng nhất kể từ WW-II. Điều kiện mồi lửa chiến tranh đang tồn tại. Chính sách vô trách nhiệm của Mỹ có nguy cơ làm bùng nổ chiến tranh toàn cầu.

Giải quyết các vấn đề bằng con đường ngoại giao phải được ưu tiên nhất. Làm như vậy đòi hỏi phải khôi phục nền dân chủ Ukraina.


Tỷ lệ đặt cược cho sự thành công trông mỏng manh. Cuộc xung đột lớn hơn trông có khả năng. Nó vẫn còn thấy như nguy cơ cho những gì tiếp theo.

Bủa vây thông tin sai lạc của truyền thông Ukraina bị phá vỡ bởi phần mềm “Zello”


Bất chấp thông tin bóp méo và bịa đặt của hệ thống truyền thông Ukraina, TV và những trang tin như UNIAN, người dân đông nam đã có cách hiệu quả để chống lại công nghệ truyền thông bẩn thỉu này. Tin tức thật trần trụi, tình hình thật đã đến được với dân chúng, họ có nguồn tin từ trang mạng xã hội “Vkontakte, từ tin tức trực tuyến của mạng “Zello”.

Ngay từ những khiêu khích đầu tiên, các nhóm làm việc trên Vkontakte đã định hình và trở thành nguồn tin tích cực cho quần chúng đối lập, những nhóm nối tiếng nhất là Yuzovka Novosty, Donbass, Southeast, Anti-maidan, Donbass Help, Self-defence groups, và rất nhiều nữa.

Nhưng nguồn đột phá đầu tiên đưa tin tức ủng hộ nhóm ly khai chống chính quyền bất hợp pháp Kiev ở Donetsk, Lugansk, Slavyansk, Gorlovka, Kramatorsk và Mariupol là phần mềm “Zello” được sử dụng rộng rãi, nó được các lập trình viên Nga phát triển từ mấy năm trước. Về cơ bản, nó như một trạm radio phát sóng qua Internet thời gian thực, chỉ cần đăng ký vào mạng là có thể nghe được tất cả các tin tức do người dùng tải lên cũng như có thể tự tải lên các đoạn voice vào các kênh.

Và như thế, mỗi hành động khiêu khích của Kiev, đều nhanh chóng bị người dân biết đến và cho phép họ có biện pháp đối phó hay phòng ngừa.

Zello làm việc cả trên máy tính cá nhân, điện thoại di động, điện thoại thông minh và máy tính bảng. Nghĩa là khá đa dạng và chỉ cần có mạng Internet. Hiện con số đăng ký vẫn ngày càng tăng thêm.

"World and We" http://www.worldandwe.com 



Kolomoysky và mối liên quan đến Sổ số "Chiến thắng"

Công ty đảo Síp hóa ra lại là kẻ sáng lập Sổ số nhà nước – Nhà băng chống Nga của đầu sỏ tỷ phú Kolomoysky lại điều hành công ty này

Các đại diện của “Mặt trận nhân dân toàn Nga" (All-Russia People's Front ONF) đang có ý định giải quyết vụ Sổ số "Chiến thắng" được tổ chức trong cơ cấu của Bộ quốc phòng, nhưng theo dữ liệu có được, nó được sắp đặt quan công ty ngoại ở đảo Síp là "Sayklel Holdings Limited". Các đại diện của ONF đã có công văn gửi bộ trưởng Sergey Shoygu yêu cầu đưa sổ số ra khỏi công ty ngoại này.

Cho dù bộ trưởng trên thực tế không dính dánh gì đến hoạt động này nhưng sẽ phải xử lý ngay, nó là của ông cựu BT Serdyukov theo phái tân tự do đang bị cáo buộc tham nhũng, rửa tiền, tư hữu hóa làm thất thoát tài sản bộ QP và một loạt tội danh khác.

Vào năm 2011, khi còn là bộ trưởng QP, Anatoly Serdyukov đã tổ chức ra vụ sổ số này qua cục Xây dựng quốc phòng, với dự định chuyển một phần lợi nhuận hỗ trợ cho quân đội. Cùng năm, là công ty "Sayklel Holdings Limited" được đăng ký ở Síp. Sau khi bị cách chức, đã có nhưng điều tra về tài sản nhà nước và của ông bộ trưởng chuyển ra nước ngoài, nhưng vì lý do nào đấy, vụ sổ số này không bị đụng chạm đến.

Nghị sĩ DUMA Franz Klinzewitsch (của United Russia) lấy làm ngạc nhiên khi thu nhập của sổ số lại đến từ nước ngoài, do công ty đảo Síp sở hữu. Đặc biệt là khi nó mang tên Chiến thắngcủa bộ QP. Theo Klinzewitsch, ít nhất thì từ quan điểm đạo đức cũng là khó chấp nhận, cho dù là quân đội được ít tiền lợi tức sổ số hơn, nhưng sẽ là trung thực. Phó chủ tịch Ủy ban kinh tế của DUMA, Mikhail Yemelyanov cho rằng, Nga chỉ cần duy nhất một sổ số nhà nước. Theo ông, Nga có quá nhiều số số, thời Liên Xô có Số số thể thao (Спортлото) hay Bingo bán ở một số nước châu Âu, hiện có nhiều loại sổ số được cho là dành cho cựu chiến binh hay các cá nhân quân đội.

Theo thông tin công khai, quĩ giải thướng chiếm 90% doanh thu. Theo kế hoạch tổ chức, lợi nhuận từ sổ số được sử dụng cho "Chiến lược phát triển xã hội của lực lượng quân đội Nga trong thời kỳ đến 2020” và được phê chuẩn từ 2008.

Theo thông tin có được, số số "Chiến thắng" trao quyền tổ chức cho tư nhân theo kiểu Pháp. Bất cứ ai cũng có thể ghi danh và chơi sổ số trực tuyến. Theo ONF, điều này bị cấm bởi “Luật cờ bạc”.

Nhưng đây cũng chưa phải là bê bối đầu tiên, tháng 7-2013, Văn phòng công tố St. Petersburg tiến hành thanh tra và kết luận: Hoạt động sổ số “Chiến thắng” là trái với “Luật sổ số”, còn giám đốc điều hành sổ số thì tuyên rằng không chấp nhận bị vi phạm pháp luật và các nhân viên công tố đơn giản là không hiểu biết gì về thủ tục tiến hành số số.

Điều đặc biệt, số số "Chiến thắng" lại hoạt động thông qua ngân hàng Ukraina "Privat-bank”. Ngân hàng này của đầu sỏ Igor Kolomoysky và có tiếng chống Nga, hoạt động rửa tiền và cấp vốn cho bọn khủng bố. Kolomoysky được bổ nhiệm làm thống đốc Dnepropetrovsk vào tháng 3 thì tháng 4 hắn tuyên bố trao thưởng cho bất cứ ai bắt được "kẻ phá hoại Moscovit".

Vì vụ treo thưởng bắt người, văn phòng "Privat-bank" của đầu sỏ Kolomoysky ở Donetsk bị đột nhập và phải đóng cửa.


7 nguyên nhân Mỹ thất bại ở Việt Nam

Ngày 15-1-1973 quân đội Mỹ và các đồng minh chấm dứt hoạt động chiến tranh ở Việt Nam. Hòa bình đạt được là do kết quả đàm phán kéo dài nhiều năm ở Paris mà qua đó các bên tham gia đã đạt được thỏa thuận. Ngày 27-1-1973, Hiệp định hòa bình được ký kết, kể từ khi trực tiếp can thiệp vào VN năm 1965, quân đội Mỹ đã rút quân sau khi để lại tổn thất 58 nghìn sinh mạng.
Cho đến tận ngày nay, người Mỹ và đặc biệt là các nhà sử học Mỹ vẫn còn đang tranh cãi mơ hồ lẫn lộn trước câu hỏi: “Tại sao người Mỹ lại thất bại cuộc chiến tranh này trong khi họ không hề thua một trận đánh nào?”

Sau đây là tổng hợp của tác giả Nga Nikolay Grishchenko về một số ý kiến và quan điểm đáng chú ý nhất về nguyên nhân thất bại của Mỹ trong chiến tranh Việt Nam:

1. Địa ngục rừng xanh. Binh lính và sĩ quan Mỹ được gọi vào chiến tranh Việt Nam. Dù có sức mạnh lấn át nhưng họ không được chuẩn bị để chiến thắng trước các lực lượng du kích (năm 1968 Mỹ có 540 nghìn binh lính ở VN). Ngay cả thảm bom 6,7 triệu tấn mà máy bay Mỹ đã trút xuống VN, cũng không thể “đưa VN trở về thời kỳ đồ đá”. Do đó, mất mát và thiệt hại của quân đội Mỹ và đồng minh liên tục tăng lên. Sau các năm chinh chiến, người Mỹ đã thiệt mạng 58 nghìn binh lính, bị mất tích 2300 người và trên 150 nghìn người bị thương. Đó là còn chưa kể đến binh lính đánh thuê, thí dụ như người Puerto-Rica hay Nam Hàn tham gia trong quân đội Mỹ không được thống kê vào danh sách thiệt hại. Bất chấp một số hoạt động riêng lẻ thành công, TT Richard Nixon hiểu ra không thể nào giành được chiến thắng cuối cùng.



2. Sự mất tinh thần của binh lính Mỹ. Đào ngũ trong chiến tranh VN là hiện tượng phổ biến. Đủ để nói là tay đấm bốc hạng nặng Mỹ nổi tiếng Cassius Clay trên đỉnh cao sự nghiệp đã chuyển đạo Hồi và đổi tên thành Muhammad Ali để không phải đi lính. Vì việc này, anh ta bị tước hết tất cả các danh hiệu và bị cấm hành nghề hơn 3 năm. Sau chiến tranh, vào năm 1974, TT Gerald Ford đã tha bổng cho tất cả những người lẩn trốn và đào ngũ. Hơn 27 nghìn người được xá tội. Năm 1977, TT Jimmy Carter tha bổng cho những người đã trốn khỏi nước Mỹ để không bị bắt lính.

3. "Chúng tôi biết bom đạn, tên lửa của các ông sẽ cạn kiệt trước tinh thần chiến đấu của người lính chúng tôi," – cựu VC Cao Bảy nói với nhà sử học Mỹ, cựu binh chiến tranh Indochina David Hackforth. Ông nói thêm: "Đúng là, chúng tôi yếu hơn về vật chất, nhưng tinh thần chiến đấu của chúng tôi mạnh hơn các ông. Chiến tranh của chúng tôi là chính nghĩa, còn các ông thì không. Binh lính các ông biết điều đó, cũng như nhân dân Mỹ biết điều đó." Quan điểm này được nhà sử học Philip Davidson chia sẻ, ông viết: "Trải qua suốt cuộc chiến tranh, nước Mỹ suy nghĩ rất ít về hậu quả tâm lý, kinh tế, chính trị của các hành động quân sự của họ. Không ai quan tâm đến thiệt mạng của thường dân, đến những phá hoại không cần thiết, và đúng là cả 2 và những điều khác đã gây ra những hiệu ứng chính trị tiêu cực." 

4. Chiến tranh nhân dân. Phần lớn người VN đứng về phía du kích. Họ cung cấp cho du kích lương thực, tin tức tình hình, giúp tuyển quân và nhân công. Nghiên cứu của David Hekvort trích dẫn câu nói của Mao Trạch Đông: "dân là nước, quân là cá. Không có nước cá sẽ chết". Còn nhà sử học Mỹ Philipp Davidson viết: "Chiến lược chiến tranh cách mạng - giải phóng của họ có yếu tố đoàn kết và chất kết dính CS ngay từ đầu. Không có chiến lược này, chiến thắng của CNCS là không thể. Chiến tranh VN cần được nhìn nhận qua lăng kính chiến lược chiến tranh nhân dân, đó không phải là vấn đề sức mạnh con người hay kỹ thuật, những điều như thế không liên quan đến vấn đề.”


5. Chuyên nghiệp chống nghiệp dư. Binh lính và sĩ quan VN được chuẩn bị tốt hơn người Mỹ cho cuộc chiến tranh rừng rậm cũng như cho cuộc chiến tranh giải phóng Indochina kể từ WW-II. Đầu tiên là phát xít Nhật, rồi người Pháp, rồi người Mỹ là kẻ thù của họ. David Hekvort nhớ lại: "Ở M.H. tôi đã gặp đại tá L. L. và D. V. M (quân đội VN). Họ phục vụ gần 15 năm làm chỉ huy tiểu đoàn. – Trung bình chỉ huy tiểu đoàn hay sư đoàn Mỹ chỉ phục vụ ở VN 6 tháng. Ông L. và M. có thể so sánh với huấn luyện viên của đội bóng đá chuyên nghiệp chơi mọi mùa cho đến trận chung kết siêu giải, trong khi chỉ huy Mỹ là ông thầy giáo má hồng được đặt vào vị trí của huấn luyện viên chuyên nghiệp hy sinh vì danh vọng. Để trở thành tướng, “cầu thủ” của chúng ta phải liều mạng, làm chỉ huy tiểu đoàn ở VN trong vòng 6 tháng, và Mỹ đã thất bại".



6. Chống chiến tranh và tâm trạng xã hội Mỹ. Nước Mỹ bị rúng động bởi hàng trăm ngàn người biểu tình chống chiến tranh VN. Phong trào mới hippie xuất hiện trong giới trẻ phản đối chiến tranh. Đỉnh cao của phong trào đã trở thành cái gọi là "Cuộc diễu hành đến Nhà Trắng" vào tháng 10-1967, ở Washington tụ tập đến 100 nghìn thanh niên phản đối chiến tranh, và cũng như các cuộc phản đối trong khi họp đảng Dân chủ ở Chicago tháng 8-1968. Chỉ cần nhớ là để phản đối chiến tranh, John Lennon đã viết bài hát “Hãy làm thế giới thay đổi - Give to the World Chance". Nạn nghiện ma túy, tự tử, bỏ trốn tràn lan trong binh lính. Cựu chiến binh bị ám ảnh “Hội chứng Việt Nam” bởi thế mà hàng ngàn người đã tự tử. Trong tình cảnh như thế tiếp tục chiến tranh là vô nghĩa.





7. Sự giúp đỡ của Trung Quốc và Liên Xô. Trong khi nếu như các đồng chí Trung Quốc cung cấp sự trợ giúp kinh tế quan trọng và nhân lực, thì Liên Xô cung cấp cho VN hầu hết vũ khí của họ. Tính toán sơ bộ, giúp đỡ của Liên Xô khoảng 8-15 tỷ USD trong khi chi tiêu tài chính của Mỹ vào chiến tranh, theo cách tính hiện nay đã vượt quá 1000 tỷ USD. Ngoài vũ khí, Liên Xô còn gửi chuyên gia đến VN. Từ tháng 7-1965 đến cuối năm 1974 là 6,5 nghìn sĩ quan và hơn 4,5 nghìn quân nhân tham gia vào các hoạt động, đào tạo huấn luyện hơn 10 nghìn người.

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...