World Bank đồng lõa cướp đất diệt chủng



Tờ Independent đăng một bài báo có tựa đề "Nước Anh chỉ còn 100 vụ mùa còn lại trong đất nông nghiệp khi các nhà khoa học cảnh báo về sự gia tăng 'khủng hoảng nông nghiệp' ". Cả chúng tôi cũng ý thức được tại sao nước Anh (và các quốc gia khác), đất đai đang trở nên rất cạn kiệt (nếu không, xin vui lòng xem ở đâyở đây), và cùng với phương Tây thế giới đang đứng trên bờ vực liên quan đến nguồn cung cấp lương thực, đó là điên rồ khi chúng ta lặp lại những sai lầm tương tự trên các vùng đất lành ở nơi khác.

Tuy nhiên, đó lại là chính xác những gì chúng ta đang làm – được tài trợ bởi 'sự đầu tư' và 'cơ chế bù đắp' trao quyền cho những kẻ giàu, đứng sau bức màn không liên quan, để bòn rút và hủy hoại một cách hiệu quả hơn bao giờ hết. Các hình thức khai thác nông nghiệp làm suy kiệt đất và sức khỏe ở miền Bắc đang được tích cực, mạnh mẽ và nhanh chóng áp dụng cho nguồn đất sống quý giá ở châu Phi và nhiều nơi khác - và trong rất nhiều trường hợp, cùng lúc cũng đang biến dân cư nghèo của những vùng đất này thành nông nô. Sự hợp lý – và nhân đạo – và điều cần làm, là để thực hiện một quá trình chuyển đổi nhanh chóng sang các loại nông nghiệp mà chúng tôi liên tục viết về nó… Gieo cây trồng của mình nuôi con người, và hỗ trợ người trồng trọt địa phương của mình, bạn sẽ không thể góp phần vào việc làm điên rồ sinh học đến không tưởng và vô nhân đạo này.

Hoàn cảnh của cư dân bản địa Sengwer ở Kenya cho thấy sự ‘bù đắp các bon’ đang trao quyền cho các tập đoàn để tái thuộc địa đất nước này.


Ở Việt Nam, công cuộc cải cách kinh tế đã mang lại nhưng thành tựu đáng kể về lúa gạo, cao su, cà phê, tôm cá… Nhưng sự bất công và trói buộc đã không mang lại giàu có thịnh vượng cho đa số người dân. Thay vì chỉ ra chính xác nguyên nhân, các “tinh hoa” đất nước trong khi điên cuồng gào rú về lạc hậu, về năng suất… lại bợ đỡ các tổ chức quốc tế như thể nhà từ thiện hay đấng tiên tri, để đẩy đất nước vào trói buộc hơn nữa, bất công hơn nữa!


Giữa các năm 2000-2010, tổng cộng 500 triệu héc ta đất châu Á, châu Phi, Mỹ Latinh và Ca-ri-be đã bị mua hoặc dàn xếp theo thỏa thuận bởi môi giới đại diện cho chính phủ nước ngoài hay các tập đoàn xuyên quốc gia.


Sự tích tụ quyền sở hữu đất nông nghiệp thế giới vào tay của các nhà đầu tư và các tập đoàn hùng mạnh đang gia tăng nhanh chóng, nó được thúc đẩy bởi sự khan hiếm tài nguyên và do đó, làm tăng giá cả. Theo một báo cáo mới của tổ chức quyền đất đai Grain – Mỹ:

Nhu cầu mạnh của ngành công nghiệp lương thực và năng lượng đang dịch chuyển đất nông nghiệp và nguồn nước từ trực tiếp sản xuất lương thực bản địa sang sản xuất các sản phẩm chế biến công nghiệp.

Các yếu tố ít được biết đến, tuy nhiên, bao gồm cả 'bảo tồn' và 'bù đắp các bon."

Ở tây Kenya, như  Chương trình rừng dân chúng của Anh (Forest Peoples Programme - FPP) báo cáo, hơn một ngàn ngôi nhà đã bị đốt cháy bởi Cơ quan Lâm nghiệp Kenya thuộc chính phủ (Kenya Forest Service  - KFS) để xua đuổi một cách bạo lực 15.000 dân bản địa lành mạnh Sengwer ra khỏi mảnh đất tổ tiên của họ trong rừng Embobut và Cherangany.

Kể từ 2007, chính phủ Kenya đã liên tục đe dọa trục xuất cộng đồng Sengwer trong rừng Embobut. Hạn chót cho các cư dân rời khỏi khu rừng hết hạn vào đầu tháng 1đã kích động cơn bạo loạn lớn nhất gần đây. Lý do của việc trục xuất là dân bản địa Sengwer – bị dán nhãn nhầm lẫn thành ‘kẻ chiếm đất’ và phải chịu trách nhiệm cho sự gia tăng mất rừng.

Ở nơi nào đó trong rừng Elgon của Kenya, tuy nhiên, theo hồ sơ của KFS lại tiết lộ một câu chuyện phức tạp hơn. Năm 2010, bộ tộc bản địa Ogiek bị ban bố 1 thời hạn để di rời dưới cái tên để bảo tồn rừng và tái trồng rừng. Vào tháng 2, Survival International báo cáo rằng, giống như người Sengwer, dân Ogiek tiếp tục bị xua đuổi bạo lực ra khỏi nhà của họ bởi vi phạm lệnh của tòa án, với các báo cáo của quan chức chính phủ và những kẻ ủng hộ tịch thu đất đai của họ.
 
Trong khi nạn phá rừng là chắc chắn có sự liên quan đến các hoạt động của cộng đồng dân cư nghèo, thì cách tiếp cận của chính phủ Kenya cho thấy sự thiên vị về phía quyền lợi kẻ được giao đất. Ngoài ra, đối với cộng đồng bản địa, các khu rừng cũng là kế sinh nhai của hàng ngàn dân trồng chè, khai thác gỗ, và người thuê đất.

Theo một báo cáo nội bộ của Liên minh Quốc tế về Bảo tồn Thiên nhiên (International Union for Conservation of Nature - IUCN) năm 2000, rà soát chương trình bảo tồn quốc tế tài trợ cho chính phủ Kenya thì "rừng Elgon không được quản lý một cách bền vững". Báo cáo đã nêu ra "khai thác không bền vững của cả rừng và trồng trọt ở Elgon”, thói quen coi thường "các quy định và thủ tục quản lý đúng đắn", "tỷ lệ khai thác rừng" vượt xa "tỷ lệ tái trồng rừng", thiếu sự giám sát kiểm soát đối với "các hoạt động khai thác rừng được cấp phép bởi Cục Lâm nghiệp” , và hậu quả làm "mất mát lớn tài nguyên rừng".

Phê phán của IUCN cũng ám chỉ đến vai trò quan hệ chính phủ Kenya với RaiPly Ltd, một công ty Kenya liên quan đến sản xuất các sản phẩm gỗ: Người ta không biết tại sao hoặc làm thế nào RaiPly lại nhận được giấy phép để thu hoạch các loài lâm sinh bản địa, do đó phá vỡ lệnh cấm khai thác rừng bản địa.

Hồ sơ chính thức của quốc hội Kenya từ tháng 5 năm 1999 cho thấy các đại diện chính trị của Kenya đã quan tâm đến những vấn đề này một thời gian. Một câu hỏi đặt ra với trợ lý Bộ trưởng Kenya về tài nguyên thiên nhiên, Peter Lengees, bởi một nghị sĩ Kenya đã chỉ ra rằng "cây rừng đang bị chặt ở Elgon, "đe dọa lưu vực sông" từ cả hai phía. Các quan chức chính quyền địa phương, vị này cáo buộc," đã được chia khu vực giữa hai con sông này" và hiện nay "đang khô cạn".

Ông trợ lý Lengees từ chối bất kỳ hiểu biết nào về điều này, khiến có thêm câu hỏi từ nhà chính trị George Karten, nói rằng "xe tải từ công ty Raiply" đã chở gỗ tếch có giá trị cao từ rừng Elgon. "Và tôi muốn nói thêm rằng cơ quan cấp cao nhất ở đất nước này có cổ phần trong RaiPly". Lengees lặp lại lời từ chối nhưng cũng thừa nhận RaiPly được "cấp phép chặt cây ở một số khu rừng Kenya".

Hiện tại, RaiPly là một trong số các công ty lớn được miễn lệnh cấm một phần của chính phủ về khai thác gỗ. Một cách hiệu quả, chính phủ đang cho phép các công ty khai thác gỗ mạnh mẽ, đẩy nhanh việc phá rừng để nâng đỡ nền kinh tế Kenya trong khi đàn áp có hệ thống cộng đồng dân cư bản địa, những người tác động đến môi trường tương đối không đáng kể.

Hoàn cảnh hủy hoại cư dân bản địa Kenya là triệu chứng của cách tiếp cận hoàn chỉnh về bảo tồn trong một bộ phận các tổ chức quốc tế.
 

Chương trình Quản trị Tài nguyên  (Natural Resource Management Programme - NRMP) của WB với chính phủ Kenya, được ra mắt năm 2007, đã tham gia tài trợ cho các dự án ở Cherangany nằm dưới dự án Giảm phá rừng và suy thoái rừng của LHQ (REDD), bao gồm cả "các hoạt động tài trợ thiện ý cho REDD +" một số trong đó bắt đầu tháng 5 năm 2013.


Theo kế hoạch của REDD các công ty thuộc các nước đã phát triển  tập trung “tín dụng carbon” để đầu tư vào việc giảm lượng khí thải từ đất lâm nghiệp. Khoản tín dụng này xuất hiện trở lại trong bảng cân đối của công ty như khoản giảm khí thải carbon. Trong thực tế , tuy nhiên, phần lớn các dự án REDD cho phép các công ty gia tăng ô nhiễm khi thu mua đất đai và các nguồn tài nguyên ở các nước đang phát triển với giá hời.

Một báo cáo tóm tắt FPP về vai trò của WB, theo đó áp dụng NRMP - giám sát bởi cùng một lực lượng KFS tiến hành chiến dịch tiêu thổ ở Cherangany - là vi phạm chính sách an toàn hoạt động của chủ WB. Khiếu nại chính thức của dân Sengwer với nhà băng vào tháng 1/2013 cáo buộc vi phạm nhân quyền của quân đội Kenya là "kết quả trực tiếp" của chương trình WB tài trợ:

"Một ví dụ về tác hại của dự án là nó đã thay đổi biên giới của các khu bảo tồn rừng Cherangany", theo bản báo cáo tóm tắt, "như khi các gia đình người Sengwer, không có bất kỳ thông báo hay được hỏi ý kiến nào, thấy mình ở bên trong khu bảo tồn rừng và do đó tự động là đối tượng bị lực lượng KFS truy đuổi, bị trục xuất một cách có hiệu quả dưới sự tài trợ của WB. Các vụ trục suất thường được thực hiện bằng cách đốt trụi nhà cửa và các kho chứa lương thực trong các năm 2007, 2008, 2009, 2010, 2011 và 2013."

Ảnh: lực lượng vũ trang đến trục xuất dân cư bản địa

Ảnh: Nhà cửa của người Sengwer bị đốt trụi, buộc họ phải di cư




Tuyên bố vào tháng 2/2013, WB chối bỏ bất cứ mối liên hệ nào giữa chương trình của mình và xua đổi cư dân bạo lực, thậm chí còn đề nghị chính phủ Kenya:

... để chia sẻ kinh nghiệm tái định cư phù hợp với chính sách an toàn của nó. Có các tìm kiếm cải thiện hoặc khôi phục lại mức sống của người dân bị ảnh hưởng bởi tái định cư không tự nguyện.

Một lá thư gửi WB vào tháng 3 từ REDD ở châu Phi - một nhóm các tổ chức xã hội dân sự châu Phi - có chữ ký của hơn 60 tổ chức NGO cáo buộc WB rằng, những lời lẽ bên trên là: vừa thừa nhận mình đồng lõa trong việc dân Sengwer phải di dời bắt buộc, vừa thông đồng với chính phủ Kenya để che đậy tội ác diệt chủng văn hóa".

Vừa đóng vai "nhà tài chính tín dụng carbon vừa là nhà môi giới", WB đã "trợ giúp và tiếp tay cho việc di dời bắt buộc cả một dân tộc thiểu số thông qua kế hoạch quản lý tài nguyên thiên nhiên (NRMP) trong đó bao gồm REDD”, bức thư viết.

Khiếu kiện của dân cư Sengwer hiện đang bị điều tra bởi Ban thanh tra WB. Mặc dù báo cáo đã hoàn thành, một phát ngôn viên của WB là Phil Hay, nói rằng nó sẽ không được xem xét bởi Hội đồng quản trị cho đến tháng 8 hoặc 9/2013.

"WB không liên quan đến việc giải tỏa và không hỗ trợ hoặc tài trợ tái định cư ở các khu vực rừng thuộc Dự án Quản lý tài nguyên thiên nhiên (NMRP) hiện đã chấm dứt", Hay nói. "Tuy nhiên, chúng tôi cũng không phải là người ngoài. Chúng tôi đã quan tâm đến cách thức giải tỏa đã được vận dụng và đã liên lạc thường xuyên với chính phủ Kenya. "


Đáng chú ý, sự quan tâm tự khai ra của WB ở đây là "cách xua đuổi đã được vận dụng", không phải là xua đuổi được thực hiện trên hàng đầu.
 
Chỉ trích báo cáo mới của Sáng kiến Quyền và Tài nguyên (RRI) có trụ sở tại Washington DC do đó cảnh báo rằng cách tiếp cận của WB và Liên Hợp Quốc đối với REDD là mở đường cho “sự chiếm đoạt các bon” quy mô lớn của các chính phủ nước ngoài và các nhà đầu tư, đẩy rủi ro vào quyền sử dụng đất, sinh kế và cuộc sống của các cộng đồng bản địa.

Báo cáo khảo sát 23 quốc gia thu nhập thấp và trung bình ở Mỹ Latin, châu Á và châu Phi, chiếm đến 66% diện tích rừng của các nước đang phát triển, đã kết luận rằng REDD đã không thiết lập luật lệ hoặc các cơ chế, mà theo đó người dân bản địa và cộng đồng địa phương có thể có được lợi nhuận từ carbon trong rừng mà họ cư ngụ.

"Quyền của họ đối với rừng của họ có thể là ít ỏi và xa vời, nhưng quyền của họ đối với các bon trong rừng lại còn là không hề tồn tại", Arvind Khare, giám đốc điều hành RRI cho biết.

Tại các cuộc đàm phán khí hậu của Liên Hợp Quốc tại Warsaw vào tháng 11 năm 2013, các đại diện đã đạt được một thỏa thuận rằng sẽ cho phép REDD tiếp tục để thực hiện, tuy nhiên, câu hỏi xung quanh việc ai kiểm soát và ai được hưởng lợi từ giá trị các bon mới, được tìm thấy trong rừng đã bị bỏ ngoài.

Thay vào đó, cách tiếp cận của Quỹ các bon WB để xác định quyền các bon đã bị chỉ trích rộng rãi bởi các nhóm xã hội dân sự, tạo ra xung đột giữa các quyền tài sản mới dựa trên carbon, qui định hiện hành và quyền bảo tồn của cộng đồng địa phương. Việc thiếu các biện pháp và sự bảo vệ rõ ràng đã mở ra một cơ hội chưa từng có cho các doanh nghiệp và chính phủ lấn chiếm đất.

Tony La Vina, hiệu trưởng của trường chính phủ Ateneo, chủ tọa các cuộc đàm phán liên chính phủ REDD tại hội nghị khí hậu tại Copenhagen và Durban, cho biết: "Thị trường carbon, khi đã thiết lập và vận hành, cần phải hỗ trợ cho dân cư sống ở đó quản lý rừng, và không tạo ra cho chính phủ các quốc gia thêm một công cụ để xua đuổi công dân của họ ra khỏi nguồn tài nguyên thiên nhiên mà họ đã chăm sóc và phụ thuộc vào nhiều thế hệ".

Bài của Dr. Nafeez Ahmed

Đọc thêm:


TÂM THƯ GỬI BỘ TRƯỞNG NGUYỄN BẮC SON



Kính gửi Thượng Tá Nguyễn Bắc Son, Bộ trưởng Bộ thông tin và truyền thông

Con là một học sinh trung học phổ thông, con viết những dòng này từ tận đáy lòng mình, từ kinh nghiệm bản thân từng đắm chìm gần 7 năm trong tình dục, từ năm 10 tuổi đến năm 17 tuổi, vì chủ quan cho rằng bản thân đủ sức đứng vững trước những bộ phim người lớn. Sau đó, nhờ tập Khí công nguyên pháp và một số phương pháp khác, mà con dần dần kiểm soát, làm chủ lại được ham muốn tình dục thôi thúc khôn nguôi, chứ không còn lúc nào cũng thất bại phải chìu theo nó nữa. Cho nên, lương tâm con, không cho phép con im lặng, trước bất kì nguy cơ nào khiến cho xã hội chủ quan trước phim người lớn, khiến cho những tâm hồn non yếu của tuổi trẻ rạn vỡ vì tình dục, như con đã từng. Và một trong những nguy cơ thấy rõ nhất ở thời điểm hiện nay, chính là việc Đài truyền hình Việt Nam (VTV) dành hẳn một khung giờ riêng cho phim người lớn.

Kính thưa Bộ trưởng, con xin trình bày lá thư này theo 3 nội dung:

-      Vì sao lối sống tự do tình dục là sai lầm và nó đang hủy hoại văn hóa, đất nước ta như thế nào?
-      Chúng ta nên giáo dục giới tính như thế nào?
-      Vì sao việc VTV có khung giờ riêng cho phim người lớn là sai lầm chiến lược về văn hóa?

Trung bình mỗi năm nước ta có khoảng 1000 trẻ bị xâm hại tình dục được phát hiện (chưa kể những trường hợp ngoài thống kê); số trẻ dưới 13 tuổi chiếm 50% và cứ 1000 trẻ bị xâm hại tình dục thì có đến 659 trẻ bị cưỡng hiếp. Nước ta đứng thứ 5 thế giới về nạo phá thai. Ngày càng nhiều những hành vi gợi dục phản cảm của các bạn trẻ ở công viên, trường học, nơi công cộng gây bất bình trong dư luận. Trong khi, con nghe ông bà kể lại rằng chừng 50 năm trước đây, đối với những thế hệ ông bà, thì việc nam nữ 17 – 18 tuổi trần như nhộng cùng nhau nhảy xuống sông tắm, nghịch nước, đùa giỡn là rất đỗi bình thường. Không thể nói khác được, rõ ràng lối sống thoáng, tự do tình dục, xem tình dục là “chuyện nhỏ”, là “bình thường” của Âu Châu đã bằng cách nào đó ảnh hưởng rất tiêu cực lên văn hóa Việt Nam ta, làm thay đổi văn hóa ta rất nhiều, thay đổi suy nghĩ của đại đa số thanh thiếu niên nước ta rất nhiều. Con gọi sự dễ dãi trong tình dục như thế là “lối sống”, chứ không phải là “văn hóa” vì nó sai lầm và mang đến bất ổn trong xã hội. Nó không đẹp, không đúng để được gọi là văn hóa.

Con tin rằng Bộ trưởng vẫn còn nhớ căn bệnh thế kỉ AIDS phát sinh trong hoàn cảnh, môi trường như thế nào? AIDS – nỗi kinh sợ của loài người, đã phát sinh sau một thời gian dài Âu Châu chìm đắm trong phong trào tự do tình dục (sexual liberation), từ thập niên 1960 đến thập niên 1970. Chính từ khi AIDS xuất hiện, phong trào sai lầm này mới lắng dần đi, người Âu Châu mới tìm lại những giá trị văn hóa tinh thần truyền thống của họ, nhưng khuynh hướng tự do tình dục vẫn âm ỉ trong suy nghĩ, trong lối sống của họ. Con sẽ phân tích vì đâu xuất hiện phong trào tự do tình dục ở một dịp khác, nhưng nói gì thì nói, những hệ quả tồi tệ mà phong trào này mang đến cho xã hội Âu Châu nói riêng và cả thế giới nói chung, trong đó có virus HIV, đã là lời xác quyết đanh thép rằng khuynh hướng tự do tình dục này là sai.

Khuynh hướng này lan ra khắp thế giới nhờ nguyên nhân chủ quan là bạn bè tò mò tìm hiểu rồi rỉ tai nhau cùng với xu hướng toàn cầu hóa, sự phát triển của Internet và nguyên nhân khách quan là sự phát dục sớm ở trẻ (do chế độ dinh dưỡng, lượng thông tin tiếp thu, nhạc não tình…)
 
Nhưng vì đâu nhân loại lại nảy sinh khuynh hướng tự do, dễ dãi với tình dục? Có hai nguyên nhân lớn: Thứ nhất, do tình dục là nguồn khoái cảm lớn nhất với con người, chỉ sau ma túy (nhưng ma túy rất khủng khiếp và bị cấm nên tình dục nghiễm nhiên đứng đầu). Thứ hai, tình dục là điều gì đó tự nhiên vì nội tiết tố luôn thôi thúc con người chú ý nhiều hơn đến người khác phái, dễ phát sinh cảm giác yêu mến, đưa đến tình yêu thật sự, rồi dẫn đến tình dục.

Chính vì hai nguyên nhân này mà cả loài người đều chìm đắm trong tình dục (giống loài nào cũng vậy). Pháp luật vì thế cũng cho phép con người hưởng thụ khoái cảm tình dục trong chừng mực nhất định là hôn nhân: cho phép kết hôn, lập gia đình khi đủ 18 tuổi (với nữ) và 20 tuổi (với nam). Vì tình dục là tự nhiên. Nhưng cũng vì tình dục là mầm mống của tội lỗi, nên pháp luật, nhất là bộ luật hình sự có vô vàn những quy định chặt chẽ về các hành vi tình dục trái pháp luật: từ sàm sỡ, quấy rối tình dục, xâm hại tình dục, quan hệ trẻ vị thành niên, cưỡng hiếp…

Vì sao tình dục là mầm mống của tội lỗi? Thưa bộ trưởng, các nhà tâm lý học đã chứng minh được rằng một người ác độc là một người ích kỉ, và một người ích kỉ, là một người hưởng thụ nhiều đến mức nghiện. Chính vì chuỗi tâm lí không thể cưỡng lại này: tình dục cho con người khoái cảm lớn, là bản năng mạnh nên nó thôi thúc con người tìm đến sự hưởng thụ, càng nhiều càng tốt; và hưởng thụ nhiều tình dục khiến con người nghiện, khi nghiện tình dục rồi thì sự ích kỉ là tột độ; và khi ích kỉ tột độ, con người sẽ trở nên ác độc, gây ra tội lỗi và làm đau thương, rối loạn xã hội! 

Chúng ta có thể so sánh tình dục với game hay rượu bia. Có những đứa trẻ nghiện game cầm dao giết ông bà, có bà mẹ người Trung Quốc nghiện game giết con vì con khóc đòi sữa khi bà đang chơi game và đã có quá nhiều ông chồng say xỉn đánh đập vợ con tàn bạo. Tình dục cũng thế. Ông bà ta hiểu rõ sự nguy hiểm này nên đã dạy: “Nam nữ thọ thọ bất thân”, nghĩa là nam nữ không được đưa – nhận trực tiếp, trước giờ ta cứ nghĩ ông bà ta quá cổ hủ, nhưng không, đó là tầm nhìn xa của trí tuệ, để hạn chế đến mức tối đa sự xúc chạm của nam nữ. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy” mà. Nhờ vậy, xã hội ngày xưa ổn định. Nếu để tự do con người quan hệ tình dục mà không có pháp luật chế tài, không có đạo đức để tự giới hạn chính mình, thì con người dần dần mất đi sự khác biệt với loài vật.

Con người khác con vật như thế nào? Con vật dùng lý trí để phục tùng bản năng. Con người dùng lý trí để chế ngự bản năng. Con vật khi đói, sẽ săn mồi. Khi muốn làm tình, sẽ tìm bạn tình. Con người không như thế, khi đói, ta vẫn quan sát xem đã đến lúc ăn hay chưa và khi phải ăn thật thì ăn uống cũng là một nghệ thuật, đạo học. Rất văn minh! Trong tình dục cũng vậy, khi ham muốn xác thịt khởi lên, con người cũng sáng suốt nhận định đã đến lúc hay chưa, vợ mình có đồng ý và vui vẻ không, vợ mình có buồn ngủ hay cảm thấy mệt không muốn quan hệ không? Đó vừa là trí năng, vừa là đạo đức, vì biết nghĩ cho người khác.

Nhiều bạn trẻ cho rằng tình dục trước hôn nhân là đúng, là bình thường. Thật hết sức sai lầm. Các nhà sinh vật học đã chứng minh được rằng người phụ nữ là sinh vật cái duy nhất trên sinh giới, có màng trinh. Và từ lâu, rất lâu, loài người cũng là giống loài duy nhất có hôn nhân. Màng trinh để làm gì, có phải để xác nhận sự chung thủy khi tình yêu giữa hai người đã chín muồi, trưởng thành, lý trí để tiến đến hôn nhân không? Nếu loài người chung chạ trước hôn nhân, sống thử, thì thật sự hôn nhân còn ý nghĩa gì nữa đâu? Ích kỉ là bản năng của mọi giống loài, và ghen tuông, muốn chiếm hữu cho riêng mình là bản chất của tình yêu. Các nhà tâm lý học đã đi đến kết luận dù ngoài miệng các đấng mày râu luôn cho rằng “trinh tiết không quan trọng”, nhưng thẩm sâu bên trong họ vẫn có cái muốn nhè nhẹ vi tế: muốn lấy một người vợ còn trinh trắng, nên khi lấy người vợ không còn trinh trắng, trong lòng họ, sự tôn trọng người vợ không bao giờ trọn vẹn. Mà sự tôn trọng không trọn vẹn là mầm mống nguy hiểm nhất làm đổ vỡ hôn nhân.

Có người biện minh rằng “sống thử là để kiểm tra sự đồng điệu trong đời sống tình dục”, con xin đáp lại rằng “nếu cả hai thật sự yêu thương nhau và chịu tìm hiểu, chìu chuộng nhau, thì sự đồng điệu chỉ là vấn đề thời gian, đừng đặt vấn đề tình dục một cách quá cao lố bịch như thế, trừ phi bạn xem tình dục quan trọng hơn tình yêu!”. Mọi luận điểm cố gắng ủng hộ việc quan hệ trước hôn nhân đều là ngụy biện và thể hiện thái độ vô trách nhiệm đối với tình cảm cá nhân nói riêng (không chắc lấy được người ta thì hãy giữ gìn người ta chứ!) và đối với sự ổn định của xã hội nói chung.

Do đó, việc giáo dục giới tính để định hướng tâm hồn các em là vô cùng hệ trọng, cấp bách.

Vậy kính thưa Bộ trưởng, chúng ta nên giáo dục giới tính như thế nào?

Trước hết, chúng ta phải phân biệt rất rõ GIÁO DỤC GIỚI TÍNH với GỢI DỤC, KÍCH DỤC.

Con xin phân biệt rõ vì bác Hà Nam, trưởng ban thư ký biên tập của VTV trong buổi phỏng vấn với báo Tuổi Trẻ, đã cho rằng: “VTV2 là kênh khoa học giáo dục nên việc giáo dục giới tính cũng là điều quan trọng, được khán giả quan tâm” tức là những bộ phim người lớn mà cụ thể là Sex and the city là có tính giáo dục giới tính sao?

Gợi dục, kích dục là gì? Là bằng cách gì đó: văn bản, âm thanh, hình ảnh, phim, mùi hương, hóa chất ….khiến con người bị động dục, xuất hiện ham muốn tình dục và dễ dẫn đến hành vi dâm dục tức hành vi quan hệ thật sự.

Còn giáo dục giới tính là gì?

Kính thưa Bộ trưởng,

Giáo dục giới tính, theo cá nhân con nghĩ, là dạy cho trẻ (và cả người trưởng thành) 7 điều:

-      Kiến thức cơ bản về sức khỏe giới tính, sức khỏe sinh sản (bao gồm cả hành vi quan hệ tình dục cụ thể là như thế nào, thủ dâm là như thế nào và sự biến thái, bệnh hoạn khi ham muốn vượt ngoài tầm kiểm soát: sàm sỡ, loạn luân, cưỡng hiếp, quan hệ với trẻ em, quan hệ với súc vật).

-      Kiến thức về các bệnh lây qua đường tình dục; biện pháp ngừa thai; quan trọng đặc biệt là kỹ năng chống quấy rối và xâm hại tình dục.

-      Vâng, và đây là điều quan trọng nhất mà cả thế giới đang bỏ quên: Dạy cho trẻ biết cách kiềm chế, chiến thắng ham muốn tình dục! Vì đâu phải lúc nào ham muốn khởi lên cũng thỏa mãn nó, chìu theo nó? Sự yếu đuối, nhu nhược trước ham muốn tình dục dễ khiến cơ thể tổn hao năng lượng, tình trạng nghiện ngập khoái cảm và tai hại hơn là nó tạo ra một quán tính, phản xạ là hễ ham muốn khởi lên, thì phải được thỏa mãn. Một phản xạ có điều kiện rất rất sai lầm và nguy hiểm. Vậy kiềm chế như thế nào, con xin trình bày kinh nghiệm của bản thân con, ở một bài báo khác. Con đã phần nào làm được nên con tin rằng bất kì ai cũng có thể tiết giảm được ham muốn ở mức tối thiểu, để còn dành tâm trí, sức khỏe cống hiến cho tổ quốc, phụng sự cho quê hương!

-      Không quan hệ tình dục trước hôn nhân.

-      Không quan hệ tình dục ngoài hôn nhân.

-      Không quan hệ tình dục sớm (nghĩa là với những bạn trẻ, phải “chủ trương” làm lơ ham muốn để mà sống trọn vẹn tuổi trẻ sao cho xứng đáng với bao nhiêu ân nghĩa đã thọ nhận giữa cuộc đời…)

-      Không quan hệ tình dục nhiều: biết hướng đến những sự hưởng thụ tinh thần cao cả hơn như niềm vui khi làm từ thiện; niềm vui khi ngắm nhìn một bức tranh đẹp, đọc một áng văn hay, thả mình theo dòng chảy một khúc ca không lời cổ điển … và đặc biệt là niềm vui khi lắng sâu nội tâm, dừng suy nghĩ trong thiền định, khi một người đạt được cảm giác hỷ lạc trong thiền định rồi thì khi đó tình dục với họ chỉ là sự vướng bận, “không có mợ thì chợ vẫn đông”, đó là lí do vì sao nhiều tu sĩ chân chính của các tôn giáo, nhất là tu sĩ của Đạo Phật có thể sống trong sạch thoát ngoài tình dục. Những người làm giáo dục nên nghiêm túc tham khảo các biện pháp tiết giảm ham muốn một cách tự nhiên, phù hợp với khoa học, y học để giáo dục cho các em. Dĩ nhiên ta không hướng các em diệt dục 100% như các nhà tu hành, ta tham khảo để các em biết cách làm chủ, kiềm chế mà thôi. Không cùng cứu cánh, nhưng phương tiện có thể dùng chung mà.

Kính thưa Bộ trưởng,

Giáo dục giới tính hiện nay, mỗi nước mỗi kiểu. Một số tiểu bang của Mỹ rất táo bạo và …sai lầm khi mời ngôi sao phim khiêu dâm (porn movie) đến lớp và hướng dẫn học sinh về tình dục an toàn (safe sex), thủ dâm (masturbation) với đồ chơi tình dục (sex toy), quan hệ như thế nào để đạt khoái cảm… Một số nước truyền thống như Anh thì chỉ cung cấp kiến thức cơ bản về tính dục, sức khỏe tính dục, sự phát triển của cơ thể, biện pháp ngừa thai… Rất rối rắm và chưa nước nào dám tuyên bố mình giáo dục giới tính tốt nhất. Nhưng chung quy, các triết lí, các hệ thống giáo dục giới tính đều loay hoay trước hai mục đích: dạy các em kiềm chế hay dạy các em dễ dãi với tình dục? Vì sao tất cả các nước đều loay hoay? Vì không nước nào xác quyết được khuynh hướng kìm chế tình dục là đúng hay khuynh hướng dễ dãi tình dục là đúng?

Nếu khuynh hướng kiềm chế là đúng thì tại sao cả thế giới thả cho các trang web khiêu dâm tràn lan, tạo nên ngành công nghiệp tình dục (sex industry) tràn lan làm điêu tàn cả nhân loại? Theo thống kê chính thức ở Âu Châu (không kể Nhật Bản – đất nước dẫn đầu về phim khiêu dâm), cứ mỗi một ngôi sao phim khiêu dâm xuất hiện thì hàng trăm ngàn thiếu nữ ra đường làm gái điếm cho các tổ chức chăn dắt mại dâm, cho các xã đoàn (underworld – thế giới ngầm) … Do quy luật cung cầu nên tất cả trang web lớn về phim khiêu dâm luôn ngấm ngầm có hành vi tổ chức điều phối gái mại dâm, thậm chí là buôn người! Năm 2011, cộng đồng ấu dâm Dreamboard chuyên hiếp dâm trẻ em và quay phim chia sẻ cho nhau với hơn 600 thành viên bị bắt trong nỗi phẫn uất của toàn nhân loại.

Nhưng nếu khuynh hướng tự do tình dục là đúng thì tại sao người Ý lại không hài lòng khi ngài thủ tướng của họ có bồ nhí và sa đà trong tình dục? Tại sao người hâm mộ lại thấy khó chịu khi những người chiếm được cảm tình của quần chúng, những ngôi sao, có lối sống chung chạ, dễ dãi với tình dục? Gần đây một cô ca sĩ 9X chỉ lớn hơn con một tuổi mạnh miệng nói về kinh nghiệm phòng the liền bị dư luận ném đá?

Kính thưa Bộ trưởng,

Bộ trưởng là một người Cộng Sản, con là người yêu quý Chủ nghĩa Cộng Sản bằng tất cả nhiệt huyết, trái tim tuổi trẻ, con tin Người biết rằng chính chủ nghĩa tư bản (Capitalism), đã hô hào cho thị trường tự do tuyệt đối, kích cầu để cung, là thủ phạm kích động lối sống chuộng vật chất, thực dụng, xem nhẹ giá trị tinh thần. Và lối sống chuộng vật chất đó đưa đến lối sống hưởng thụ, và khi đã cổ xúy cho việc hưởng thụ thì việc tiến đến dễ dãi, tự do tình dục để hưởng thụ cho nó đã là quy luật tất yếu. Chính vì lẽ đó trong một nghị quyết của Đảng cách đây hơn 10 năm về văn hóa, đã có dòng như sau: “Tệ sùng bái nước ngoài, coi thường những giá trị vǎn hóa dân tộc, chạy theo lối sống thực dụng, cá nhân vị kỷ... đang gây hại đến thuần phong mỹ tục của dân tộc”.

Và trong nghị quyết số 33 của TW Đảng tháng 6 năm 2014 vừa qua cũng đã lặp lại hết sức xác quyết: “Tình trạng nhập khẩu, quảng bá, tiếp thu dễ dãi, thiếu chọn lọc sản phẩm văn hóa nước ngoài đã tác động tiêu cực đến đời sống văn hóa của một bộ phận nhân dân, nhất là lớp trẻ”.

Kính thưa Bộ trưởng,
Mất văn hóa dân tộc là mất nước, mất chế độ. Con không biết Bộ trưởng có đồng ý với con không, nhưng con rất thấm thía lời dạy của Sư Phụ con: “Mỹ có nói rằng ở đâu sống theo kiểu Mỹ thì là người Mỹ”. Con để ý nhiều bạn trẻ, và ở ngay nơi con, khi còn chìm đắm trong khoái cảm tình dục, thì tình yêu nước, tình yêu bản sắc văn hóa dân tộc là cái gì đó rất nhạt nhòa, xa xôi… Dường như sự hưởng thụ khoái cảm, khoái lạc luôn kéo theo sự khuyết lở của tinh thần, Bộ trưởng cũng nghĩ thế phải không ạ?

Con có quen vài người bạn người Mỹ, các bạn ấy nói rằng đa phần thanh niên các nước Âu – Mỹ ngày nay thích …yêu và lấy vợ Á Đông!? Chỉ vì họ thấy yêu quý và ngưỡng mộ hình ảnh người phụ nữ Nhật e ấp trong bộ Kimono kín đáo hay hình ảnh người phụ nữ Việt Nam duyên dáng, thẹn thùng trong tà áo dài phấp phơi trước gió! Thậm chí họ còn cho rằng việc họ sinh ra, lớn lên trong môi trường mà người phụ nữ sống “thoáng”, ăn mặc không được đoan trang, kín đáo là một “điều bất hạnh”…

Kính thưa Bộ trưởng,
90 triệu con dân nước Việt ta ngày nay và kiều bào ta ở hải ngoại luôn mang trong tim niềm tự hào, kiêu hãnh về nguồn gốc con Rồng cháu Tiên cao quý; về một đất nước 4000 năm văn hiến với muôn vàn câu ca dao tục ngữ dễ thương, chân chất, đong đầy đạo lí nhân văn; về một dân tộc anh hùng đánh bật mọi quân thù hung hãn, tàn bạo và thiện chiến nhất…

Không có lí do gì để chúng ta đánh đổi những điều thiêng liêng như thế, đẹp ngời như thế, nền văn hóa trong sáng, thánh thiện, khoa học như thế với lối sống sai lầm, nguy hại, và tầm thường về tình dục…

Con tin bất kì người Việt Nam nào cũng đều yêu nước nồng nàn. Và con cũng tin rằng bất kì người yêu nước nào cũng đều yêu quý nền văn dân tộc. Do đó, con đoan chắc rằng khi hiểu sâu sắc, rạch ròi giữa gợi dục kích dục và giáo dục giới tính; khi được cung cấp đủ kiến thức về tâm lí học tính dục và tâm lý học tội phạm, sẽ không có người Việt Nam yêu nước, yêu văn hóa dân tộc nào lại tiếp tục ủng hộ cho việc xuất hiện khung giờ phim người lớn trên Đài truyền hình quốc gia!

Riêng cá nhân con, con sẽ làm bất kì điều gì để quyết định sai lầm này của VTV không trở thành sự thật, con nhất định sẽ ngăn cản điều sai lầm và đáng hổ thẹn này, không giới hạn biện pháp.

Kính thưa Bộ trưởng,
Vì tính chất của những bộ phim người lớn là gợi dục chứ không phải giáo dục giới tính như Bác Trưởng ban thư ký biên tập của VTV đã nhầm lẫn …

Vì tình yêu nước nồng nàn cháy bỏng nơi ngực trái của Bộ trưởng, nơi ngực trái của con và nơi ngực trái của triệu triệu đồng bào Việt Nam yêu nước, con xin Người hãy thay mặt cho toàn thể những nhịp đập Lạc Hồng nóng chảy, xin Người hãy nhân danh tình yêu nước và tình yêu quý thiết tha nền văn hóa dân tộc mà buộc VTV hủy bỏ khung giờ dành cho phim người lớn, không chỉ riêng trên VTV mà trên bất kì đài truyền hình nào dành cho người Việt Nam, phát sóng trên lãnh thổ Việt Nam. Sự xuất hiện của khung giờ phim người lớn là một sự bôi bác, là một sự thừa nhận nhu nhược và yếu hèn rằng: “Chúng ta thua các nước Tư bản về kinh tế, khoa học kĩ thuật, … nên văn hóa chúng ta thua luôn và cái gì cũng thua, cũng phải học theo họ”.

Trong khi sự thật hoàn toàn khác! Về góc độ, cách thức tiếp cận tình dục, ta hay hơn họ, khoa học hơn họ, bền vững hơn họ, vĩ mô hơn họ rất nhiều!

Kính thưa Bộ trưởng, toàn cầu hóa không thể là cái cớ để ta nhún nhường, mặc cảm để rồi tự mình hòa tan, đánh mất bản sắc, dẫm lên niềm tự tôn dân tộc trong cay đắng và xót xa!

Thậm chí cả chương trình Chuyện đêm khuya, toàn mang chuyện ân ái, chuyện tình dục ra nói tray, bỡn cợt, thể hiện bản thân rất rất lố lăng, phản cảm cũng nên xem xét dừng lại, thưa Bộ trưởng.

Làm sao thế hệ trẻ chúng con có thể “rửa được nỗi nhục nghèo nàn lạc hậu” để hoàn thành lời di huấn của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, để Người có thể yên lòng khi đã về với Bác, nếu như hằng ngày hằng giờ Bộ Văn Hóa, Bộ Thông tin và Truyền thông không đủ cứng rắn, không đủ quyết liệt trong việc chống lại sự xâm lăng về văn hóa, chống lại làn sóng văn hóa gợi dục, khiêu dâm làm ô nhiễm tâm hồn chúng con? Chúng ta quyết tiêu diệt mọi kẻ thù xâm lược, dù là trên mặt trận, chiến trận nào.

Văn hóa, thông tin hoá cũng là chiến trận, ở đó, nếu ta không đủ kiên trì, nếu ta vô cảm, nếu ta chủ quan, ta sẽ thua đau. Cha ông chúng ta dù chịu Bắc thuộc nghìn năm vẫn không bị đồng hóa, biến thành người Trung Quốc, ấy vậy chưa đầy nửa thế kỉ sống trong tự do, độc lập, thống nhất, tiếp cận với nhiều nền văn hóa, lối sống, đã có những người yếu lòng đánh mất mình, chấp nhận quỳ gối giơ hai đôi bàn tay đón lấy lối sống cạn cợt, tầm thường và sau đó đứng lên, hai chân dẫm nát nền văn hiến nghìn năm của dân tộc. Thật chua xót và đắng cay!

Cuối thư, con xin kính chúc Bộ trưởng thật nhiều sức khỏe, luôn thành công, hạnh phúc trong cuộc sống cũng như công việc. Xin Bộ trưởng nhận nơi con lòng yêu kính thiết tha và chân thành nhất.

Kính thư,
Ngày 2 tháng 11, năm 2014,
                                                                                                                  Ái Dân
                                                                                                                  Nguyễn Ái Dân

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...