Trở lại thiên đường - Phần 4: Phím đàn


Tiểu thuyết Trở lại thiên đường của tác giả Việt Quang - cháu nội cụ lương y Vương Sinh Huy, chắt nội cụ đồ Hồ Sĩ Tạo.

Bằng câu chuyện tình yêu đầy minh triết, tác giả đã làm một cuộc cách mạng long trời lở đất về giáo lý đạo Ki-tô (Gia-tô), giúp chúng ta có được góc nhìn toàn diện về Ki-tô giáo, về Chúa Jesus, về khái niệm "Thượng Đế".

Sự phân chia và đặt tên các phần do Thời Thổ Tả, để tiện cho việc đăng tải và chia sẻ đến mọi người.

Phần 4 - Phím đàn kể lại tuổi thơ của Thái Vũ với những giai điệu của âm thanh.

Chương 1. Giã biệt thiên đường (Phần 1 - Phần 5)
Chương 2. Rong ruổi (Phần 6 - Phần 11)
Chương 3. Tình yêu và hạnh phúc (Phần 12 - Phần 16)
Chương 4. Hiện thân của Chúa (Phần 17 - Phần 26)
Chương 5. Toả sáng (Phần 27 - Phần 30)
Chương 6. Trở lại thiên đường (Phần 31 - Phần 36)

- - -

Sau khi ông mất, Vũ không còn phải luyện tập võ nghệ khẩn trương như trước nữa. Chàng chỉ giữ hai thời luyện khí công ban đêm và tập các bài quyền cao cấp cùng các tuyệt chiêu đặc biệt mà thôi. Ông Thái Hoàng yêu cầu Vũ dành thì giờ vào bài vỡ nhiều hơn nữa. 

Cha Vũ để ý việc học hành của con cái rất kỹ. Vũ phải luôn luôn giữ hạng nhất lớp ở mỗi tháng. Có lần vào năm lớp sáu, Vũ bị tuột xuống hạng nhì. Cha Vũ cằn nhằn mẹ và ông Vũ gần cả tháng. Ông đổ thừa tại hai người dành hết thì giờ mà Vũ học kém đi. Mẹ Vũ không nói gì. Nhưng ông nội Vũ nghe cằn nhằn mãi phát cáu, gắt lên: 

“Thì học cũng phải có khi nhất khi nhì chứ. Con người ta còn đứng hạng chót nữa thì sao. Hồi trước có bao giờ mày cho tao xem một cái bảng danh dự hạng nhất nào đâu mà bây giờ mày bắt nó phải đứng hạng nhất mãi ? ”

Cha Vũ trả lời:

“Thì con hơn cha là nhà có phúc.” 

Vũ thấy tình hình căng thẳng quá nên cố gắng một chút và dành lại hạng nhất để làm vui lòng cha. Từ đó cho đến lớp 12, không bao giờ Vũ tuột xuống hạng nhì nữa. 

Bạn bè Vũ ngạc nhiên về trí nhớ của Vũ. Bài học ở lớp đã được Vũ thuộc lòng gần hết rồi chứ không cần phải về nhà học lại. Các giáo viên khen Vũ có trí nhớ bẩm sinh rất tốt. Nhưng Vũ tự xét và tìm nguyên nhân của nó. Chính công phu luyện tập khí công mỗi đêm đã khiến cho tâm hồn Vũ yên tĩnh. Khi nghe giảng bài, Vũ không bị các tư tưởng vẩn vơ nhiễu loạn nên tiếp thu vào não rất kỹ càng trọn vẹn. Bạn bè Vũ không tiếp thu kỹ bằng Vũ vì họ thường bị những ý nghĩ vẩn vơ làm nhiễu loạn khiến họ không ghi vào “bộ nhớ” những điều được nghe một cách trọn vẹn. 

Vũ khổ tâm khi phải cố gắng giữ vị trí hạng nhất như thế vì trong thâm tâm chàng không muốn nổi bật hơn ai. Chàng chỉ muốn đứng hạng chót để cho ai cũng hơn mình. Mỗi khi nhà trường tổ chức thi thể dục thể thao các môn chạy đua, bơi lội, lớp Vũ đề buộc Vũ phải đi dự vì họ thấy chàng vạm vỡ khỏe mạnh. Hơn nữa những lần tắm sông chung với nhau, họ thấy Vũ bơi như con tàu rẻ sóng. Nhưng Vũ đã làm họ thất vọng vì trong những cuộc đua như vậy, Vũđều về mức sau chót. Vũ nghĩ: “Ở môn này ta không bị bố mẹ hay ông buộc phải đoạt giải, thôi thì tha hồ nhường nhịn.” Và chàng chạy tụt dần về phía sau. 

 Một lần nhà trường yêu cầu Vũ dự thi học sinh giỏi toán của Tỉnh. Đến ngày thi Vũ cáo bệnh trốn ở nhà nghĩ. Việc này cha Vũ không biết gì. 

 Vũ cũng rất giỏi về môn văn vì tâm hồn chàng rất nghệ sĩ. Những bài văn của chàng thường được giáo viên giữ lại để làm bài mẫu cho các lớp khác. 

 Những lần nhà trường tổ chức hội diễn văn nghệ Vũ luôn luôn sử dụng organ. Ở lứa tuổi mười mấy của Vũ và tiếng đàn của Vũ khiến mọi người vô cùng thích thú. 

 Cả trường đều thấy trước tương lai xán lạn đang chờ đón Vũ. 

 Nhưng mẹ Vũ yêu âm nhạc hơn và mong muốn Vũ trở thành một pianist xuất sắc. Từ khi mới 6 tuổi, bà đã kèm Vũ bấm từng phím đơn giản theo Methode de Rose và Methode de Schmoll. Chàng có sức tập trung cao độ, ít bị nghĩ vẩn vơ nên đánh đàn rất chỉnh, ít bị lỗi.

 Những buổi lễ nhà thờ bà đem Vũ theo để thay thế mình dần dần. Chú bé hơn mười tuổi ngồi chễm chệ giữa giàn phím đệm những bài thánh ca réo rắt làm rung động những người có mặt trong giáo đường. 

 Họ nhìn Vũ bằng ánh mắt thán phục và khen ngợi Vũ với mẹ chàng. Điều này làm bà hãnh diện hơn cả. 

 Những đêm noel ăn Réveillon tại nhà, Vũ đệm cho cả nhà hát vang: 

 "Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa. Nơi hang Bêlem, ánh sáng tỏa lan tưng bừng, nghe trên không trung tiếng hát thiên thần vang lừng. Đàn hát (tiếng hát réo rắt)
 Tiếng ca (dư âm vang xa)  Ôi! Chúa Thiên Tòa giáng sinh vì ta  Người hỡi (hãy tiến bước tới)  Đến xem (nơi hang Bêlem) Đây Chúa Thiên Tòa giáng sinh thấp hèn  Nữa đêm mừng Chúa giáng sinh ra chốn dương trần.  Người ban ân phúc đến cho muôn dân lầm than. Nơi hang Bêlem thiên thần xướng ca. Đây Chúa Thiên Tòa giáng sinh thấp hèn!"

 Và mẹ chàng cất tiếng hát Solo: 

 “Đêm Thánh vô cùng  Giây phút tưng bừng  Đất với trời, se chữ đồng  Đêm nay có Đấng sinh ra cứu muôn người…”


 Khi trình độ khá hơn, bà cho Vũ tập những tuyệt tác của Beethoven, Mozart, Chopin, Wagner... Những bài này đánh vất vả như tập võ vì có khi trong một phách phải lướt qua gần mười nốt. Bà thích nghe Vũ đánh đàn vào những đêm thứ bảy lúc cả nhà có mặt đầy đủ. Vũ đã trưởng thành trong hoài bão của bà. Vũ hay đánh cho mẹ nghe bài Sérénade. 

“Chiều buông nhẹ xuống...  Và phải chăng là lúc
 Ta nói cho nhau nghe đời sau...”



 Hoặc là Lac de Côme trong Methode Rose, mà âm điệu chơi vơi kỳ lạ. 



 Nhưng thỉnh thoảng chàng lại thích chơi những bài nhạc Việt Nam tiền chiến như:

“... Đường xưa lối cũ có em tôi tóc xanh bay mơ màng. Đường chiều dịu nắng dáng em đi áo nâu in đường trăng 
 ... Đường xưa còn đó vẫn nắng lên vẫn trăng treo nghiêng đồi. Mà hình bóng cũ thiếu trong tôi những khi nghe chiều rơi...”

 Hoặc bài Hương xưa: 

 “Người ơi, một chiều nắng tơ vàng hiền hòa lòng có mơ xa 
 Người ơi, đường xa lắm con đường về làng dìu mấy thuyền đò 
 Còn đó, bóng tre êm ru 
 Còn đó, con đò đợi chờ
 Còn đó, những đêm sao mờ hồn ta 
 Mênh mông nghe sáo vi vu... 

 Ôi, thời Hoàng kim quá xa chìm trong phôi pha, chờ đến bao giờ tái sinh cho người. Đời lập từ những đêm hoang sơ, thanh bình như bóng tre đơn sơ. Nay đời tan biến trong hư vô chất đầy từng mồ oán thù. Máu xương tơi bời nhiều mùa thu... 

 Người ơi, chiều nao có nắng vàng hiền hòa tỏa khắp nơi nơi 
 Người ơi, chiều nao có thu về cho tôi nhặt lá thu rơi...”


Hai đứa em gái của chàng cũng được mẹ dạy piano nhưng không đạt được sự điêu luyện như chàng. Mỗi khi tìm được bản nhạc mới nào, chúng đem về bắt Vũ đệm cho chúng hát:


“Này hỡi chú chim non nho nhỏ
 Lời hát líu lo như muốn ngỏ
 Cuộc sống quanh ta như xao động 
 Như bầu trời xanh trong ước mơ
 Này chú chim ơi cho nhắn gởi 
 Lời hát tin yêu trong trái tim mọi người 
 Cuộc sống hôm nay tuy vất vả
 Nhưng cuộc đời ơi ta mến yêu 
 Ta đã nghe trong tim mình 

 Tình yêu thương đang rộng mở
 Ta đã nghe trong tim mình 
 Tình yêu thương với bao người.” 

Giả mạo di chúc Lenin!

Bài viết này tóm tắt nghiên cứu của phó tiến sĩ khoa học lịch sử Nga V. A. Sakharov do NorthStar Compass biên tập. 
Công trình nghiên cứu, vạch trần sự giả mạo về cái gọi là “di chúc của Lenin” dài 580 trang bao gồm nhiều vấn đề liên quan và thú vị, được đăng ở đây:
Chúc thư chính trị của Lenin: thực tế lịch sử và những hoang đường của các chính trị gia (Политическое завещание Ленина: реальность истории и мифы политики)
http://stalinism.ru/elektronnaya-biblioteka/politicheskoe-zaveshchanie-lenina-realnost-istorii-i-mify-politiki.html

Nghiên cứu này của Sakharov lần đầu tiên được công khai trên báo Tia chớp (Молния) và sau đó được nhiều báo, trang mạng đăng đầy đủ. Trong phạm vi bài viết, gọi chung “di chúc, chúc thư…” là văn bản và được cho là Lenin viết, hoặc đọc cho người khác viết trong lúc đau ốm trước khi qua đời. Mục đích của bài viết: vạch trần sự giả mạo, xuyên tạc nhằm bôi nhọ hình ảnh Stalin đã diễn ra suốt lịch sử và ngay cả lúc này, cuối cùng trả lời câu hỏi: Ai là tác giả? 

Lưu ý, bản dịch này từ tiếng Anh, có 1 số khác biệt với bản tiếng Nga, tự xem và đối chiếu ở đây:


Có 2 lá thư ngắn “của Lenin” viết: 

"Đ/c Stalin, đã trở thành TBT, đã tích lũy trong tay mình quyền lực to lớn, và tôi không chắc, liệu đ/c ấy có thể, luôn luôn sử dụng quyền lực này 1 cách thận trọng và thích hợp. Từ một khía cạnh khác, đ/c Trotsky, như thể hiện đã đấu tranh chống lại TW về vấn đề NKPS, là khác biệt không chỉ ở khả năng của mình. Cá nhân đ/c, chúng ta thừa nhận điều đó, là người có khả năng nhất trong TW hiện nay, có cá tính, năng lực của mình để trở thành một nhà quản trị tốt. 25 tháng 12 năm 1923”; Viết bởi M. V. 

“Stalin thô lỗ, và điểm yếu này - điều hoàn toàn có thể chấp nhận được trong số các đ/c CS chúng ta - sẽ trở thành không chấp nhận được với vị trí của một TBT. Vì vậy tôi đề nghị các đ/c cân nhắc về cách cư xử mà vì đó Stalin có thể bị thay thế và nhường vị trí của mình cho người khác, người theo mọi khía cạnh khác biệt với đ/c Stalin, là người kiên nhẫn hơn, khoan dung và trung thành hơn, quan tâm nhiều hơn đến các đ/c khác, ít thất thường, v, v. Những cách cư xử này có thể nhìn nhận là việc nhỏ, nhưng tôi cảm thấy, từ quan điểm ngăn chặn sự chia rẽ trong tương lai, như cảm nghĩ của mình và tuyên bố bên trên về tình cảm giữa Stalin và Trotsky, đây không phải là việc nhỏ, hoặc là một việc lặt vặt như vậy, lại có thể trở nên rất quan trọng. 4 tháng 1 năm 1923;” Viết bởi J. F. 

Thực tế chính trị và khoa học của cuộc đấu tranh nguyên tắc chống lại bất kỳ sáng tác giả mạo về V. I. Lenin, phải đối mặt với phong trào CS đương thời. Cuộc đấu tranh này không chỉ là phòng thủ. Mục đích không phải là đưa ra hình ảnh Lenin vĩ đại, mà để bảo vệ và thúc đẩy chiến thắng trước cuộc cách mạng cộng sản. 

NHỮNG LÁ THƯ CỦA CÁI GỌI LÀ “DI CHÚC” KHÔNG PHẢI CỦA LENIN!

Trong số những hoang đường gắn với cuộc đời và sự nghiệp của Lenin, nguy hiểm nhất, tinh vi nhất, đồng thời gây hại nhất về hậu quả chính trị-tư tưởng, đó là hoang đường về cái gọi là "di chúc" của Lenin, theo đó có một phức hợp các tài liệu, còn được gọi là "các bài viết và những lá thư cuối cùng". Vấn đề khoa học ở đây là xác định mỗi một trong các tài liệu đó, thực sự, tác giả là Lenin. Vì vậy cần kiểm tra tất cả các tài liệu này để xác minh. 

Những lá thư này được đánh trên máy đánh chữ. Lenin đã không ký bất kỳ tài liệu hay lá thư nào (trong số này), và không thể xác nhận là có chữ ký nào của Lenin như vậy. Tên tác giả, hay “chữ ký” cũng là chữ đánh máy, viết tắt “A. M. V." hoặc "L. F.", trong văn bản, nó cũng không được đặt ở chỗ để ký, hay có bản sao có chữ ký của Lenin. Có 1 thực tế, tác quyền Lenin đối với các văn bản này được công khai ngay từ đầu, tiếc là nó đã không bao giờ bị hỏi đến. Nó được chấp nhận như là của Lenin. Điều này thậm chí được Stalin mặc định, không đặt thành vấn đề, không tranh cãi. Tình trạng này, tất nhiên, đã giúp đáng kể cho những cơ hội vẫn nằm trong số các lãnh đạo Liên Xô sau cái chết Lenin. Lịch sử cho thấy, những "văn bản" này đã trở thành một phần của "âm mưu". 

Tuy nhiên, phân tích khoa học lại đòi hỏi rằng các văn bản này phải được kiểm tra lai lịch. Phân tích không nên đặt ra để chứng tỏ hay chứng minh văn bản này thuộc hay không thuộc về Lenin. Thay vì thế, nên minh chứng theo 1 hướng ngược lại – cần chứng minh rằng những văn bản, tài liệu này quả thực đúng là thuộc về, có tác quyền Lenin. 

Tác giả Sakharov đã nghiên cứu các văn bản và tất cả các tài liệu lưu trữ khả dĩ có sẵn trong tất cả các tư liệu, ông đến kết luận sau, nói 1 cách cụ thể, logic sau đây trong phân tích cái gọi là "di chúc" được áp dụng: Có thể chia văn bản thành hai nhóm: 

(1) Tác giả là Lenin được chứng tỏ 1 cách trọn vẹn và không có bất kỳ vấn đề gì, được chứng minh bằng các phương pháp khác nhau, và 

(2) tác giả Lenin không thể chứng minh được bằng bất kỳ phương pháp khoa học nào. 

Về vấn đề này, chúng ta phải tuyên bố 1 cách dứt khoát là không có bất cứ điều gì trong số các văn bản của Lenin lại không thể mổ xẻ, và ở dạng chuẩn, lại có bất kỳ ý nghĩ hay biểu hiện nào chống Stalin. Tuy nhiên, hoàn toàn ngược lại, trong một phần của "di chúc" Lenin gây tranh cãi lại rất chống Stalin (tức là thứ chúng ta giữ không thuộc về bàn tay của Lenin), và có động cơ chính trị để thực hiện điều đó. 

 “DI CHÚC” 

Thực sự nhóm 1, một phần của "di chúc" Lenin dựa trên các mục sau: 

- Các trang từ "nhật ký các cuộc hẹn hàng ngày" của Lenin; 
- "Chúng ta phải tái tổ chức Rabkrin" như thế nào; 
- "Tốt hơn ít hơn, nhưng tốt hơn"; 
- "Về cuộc cách mạng của chúng ta";

Nhóm văn bản này đã được công bố và công khai vào đầu tháng 2-3 năm 1923. Ngoài ra "Thư gửi Đại hội", được thực hiện trong 26-29 tháng 12 năm 1922, và viết về vấn đề tái tổ chức CC, RKI và nhiệm vụ của Ủy ban kế hoạch (Gosplan). 

Cuối cùng là bài viết: Về sự hợp tác, đề ngày 04-06 tháng 1 năm 1923. 

Không phải tất cả các văn bản này được ký bởi Lenin. Nhưng lời văn và soạn chúng (hoặc các câu riêng rẽ của chúng) là có trong các văn bản khác nhau của Ban thư ký Lenin, khi họ soạn chúng. Những ngày tháng cũng được ghi trong các văn bản của BCT. Tất cả điều này khẳng định tính xác thực của chúng. Nói cách khác, điều này có nghĩa là, Lenin đã làm việc với các tài liệu này, hoặc sau khi chúng đã được soạn, Lenin vẫn có khả năng giám sát chúng hoàn thành, có dấu vết để dễ dàng theo dõi chúng. Tóm lại, các văn bản này được gom lại từ vài nơi, được xác nhận bởi các tài liệu Lenin nhận được sau khi Ban thư ký hoàn thành. Lenin nhận chúng để sau đó gửi đi, hoặc dùng chúng để tham khảo, khi thảo luận vẫn còn đang diễn ra trong Ủy ban TW đảng. Những tài liệu nội bộ này không trái ngược nhau, hoặc có thái độ chỉ trích người này hay người khác trong hàng ngũ lãnh đạo. Có các ý tưởng được phát triển trong các tài liệu này, nhưng không có sự chệch hướng nguyên tắc với mục đích của các tài liệu khác. Cuối cùng, chúng không ngược với các khuyến nghị khác của Lenin. Có thể nói rằng có sự nhất quán bên trong và giữa các tài liệu này. 

TẤN CÔNG STALIN 

Nhóm thứ 2 - "phần không của Lenin" có thể truy tìm thấy trong “di chúc” Lenin lại thể hiện những vấn đề hoàn toàn khác. Những vấn đề này có thể tóm tắt như sau: 

(1) Có vấn đề với "chính tả của Lenin". Điều này xảy ra vào ngày 24-25, tháng 12 năm 1922 và ngày 4 tháng 1 năm 1923. Trong đó có thể tìm thất các cơ sở để tấn công chống Stalin. Dĩ nhiên, Stalin, trong thực tế là lãnh đạo đảng, là thuộc cấp của Lenin.

 (2) Xuất hiện cái gọi là "bài viết" Về vấn đề dân tộc hay "tự trị". 

(3) Giả sử rằng, đó là lá thư cán sự "ra lệnh" (cho Trotsky, Mdivani, Makharadze) vào ngày 5-6 tháng 3 năm 1923 với tuyên bố ủng hộ họ. 

(4) Giả sử thư-bài viết cho Stalin về mối nguy phá vỡ quan hệ cá nhân giữa Lenin và Stalin.

Tất cả điều này cho thấy, tự Lenin không phải là tác giả, và không có ai bên ngoài chứng kiến Lenin đã viết lá thư này! Nhưng, bạn đọc có thể hỏi chúng tôi lấy các thông tin về tài liệu này từ đâu? Phân tích của chúng tôi được xác nhận bởi: 

 (1) Cái gọi là "Nhật ký của Ban thư ký" Lenin và, 
(2) Những người giao các tài liệu này cho Ban chấp hành TW.

Hãy xem xét hai điểm này một cách chi tiết. 

"Nhật ký" của Ban Thư ký là đáng chú ý nhất, và, cho đến tận nay chưa bao giờ bị đặt nghi vấn. Nhưng nó đã không được xem xét chi tiết khoa học và lịch sử. Trong thực tế đã vô ích để làm như vậy, vì bây giờ mới được biết đến và chấp nhận rằng, "Nhật ký" sau ngày 18 tháng 12 năm 1922 không được coi là một tài liệu công việc hàng ngày của Ban Thư ký Lenin. Đó là bởi vì nó là tác phẩm của các tác giả mới, có mục đích sắp đặt để thay đổi được diễn ra, nếu có thể được trên một chủ đề lý luận và chính trị nhất định, bởi tác giả tại thời điểm đó là ẩn danh. Nói một cách thực tế, đây là một tài liệu bịa đặt, sai lạc. 

Tự nhìn vào đó, bắt đầu với bệnh tật của Lenin vào ngày 18-22, tháng 12 năm 1922, thì thấy rằng Lenin đã rời khỏi vai trò trung tâm trong công việc của mình. Thật không may, trong thời gian đó, Ban thư ký của ông trên thực tế đã không còn chức năng, và nhật ký hàng ngày đã không được ghi lại. Các kế hoạch bị bỏ lại. Nhưng "Nhật ký" này lại một lần nữa bắt đầu, chúng tôi thấy 'phiên bản' hoàn toàn mới của những gì được cho là Lenin điều hành. Có cả những trang nguyên bỏ trống trong Nhật ký, với các ký tự không đều đặn trên đó. Giữa các trang, nơi có một số ghi chép, là các trang bị bỏ trống suốt thời gian này. Điều này rõ ràng là thuận tiện cho kẻ nào đó muốn có "di chúc", để chỉ cần điền vào các trang này khi chúng còn trống.

PHÉP MẦU THỨ TỰ THỜI GIAN 

Điều này được khẳng định bởi thứ tự thời gian hay phân tích theo thời gian, điều được sử dụng để chứng tỏ L. A. Fotieva (một trong những biên tập-thư ký của Lenin) phải thực hiện ghi chép vào ngày 28 tháng 12 năm 1922, các ngày 4-9-19-24 tháng 1 năm 1923. M. V. Volodicheva hứa hẹn thực hiện trong các ngày 26 tháng 12 và ngày 17 tháng 3. 

Nhưng đây không phải là tất cả, một cái gì đó hoặc cái khác "đi cùng", hoặc trong lịch nhật ký, hoặc trong các thư ký, đưa ra bởi một trong hai thứ ký Fotieva và Volodicheva. Có 1 chuỗi lạ các ngày tháng sau đó. Sau ngày 30 tháng 1 đã có 1 số ghi chép, được ghi là ngày 26 tháng 1, sau đó là 1 ghi chép đề ngày 30 tháng 1 một lần nữa. Có vẻ như ghi chép vào ngày 24 tháng 1 không phải là tồi hơn so với ghi chép ngày 31 tháng 1. Ghi chép cuối cùng, là lần thứ 3, cũng lại là ngày 30 tháng 1 năm 1922. 

Các ghi chép vào tháng 2 cũng tồi như tháng 1: thư ký viết trong “Nhật ký” ngày 10 tháng 2, sáng thứ 7, sau đó vào sáng ngày 9 có ghi chép về tối ngày 7, rồi lại có ghi chép về sáng ngày 9 sau đó lại ghi chép đề tối ngày 7. Nhưng vào buổi sáng ngày thứ 9, họ đã quyết định đi lạc lối và trở lại tháng 2 lần thứ 2. Kết thúc các nhảy ngày trong nhật ký là các ghi chép vào ngày  09 tháng 2. 

Điều này, 1 cách ngắn gọn là tất cả ngày tháng này đã bị ghi có chủ ý, và rằng đó không phải là tư liệu mà là những gì kẻ thù địch cố để trình bày cho người ta thấy như thể nguyên gốc. Phân tích khoa học các chữ viết trong nhật ký cho thấy rằng sau ngày 18 tháng 12-1922, vợ của Stalin, là bà Allieueva, đã không viết vào cuốn nhật ký hàng ngày, như là một thành viên của Ban Thư ký Lenin, mặc dù bà vẫn làm việc trong Ban thư ký phụ trách các nhiệm vụ khác. 

Trong "Nhật ký", xuất hiện các phần bị chèn thêm vào, trên các trang đề ngày 23, 24 tháng 12-1022 và 17, 30-1923. Đó là những bổ sung sau khi nhật ký đã được ghi. Tất cả những “đoạn lộn xộn" chèn vào "Nhật ký", được giải thích, dựa vào 1 điều: công việc trên đó là chưa xong. Có 1 cái gì đó dường như đã ngăn cản "Nhật ký" này bị chế tác thêm theo cách hiểu hợp lý của nó.

Bên cạnh "Nhật ký" của các thư ký, có nhật ký công tác hàng ngày của các bác sĩ chăm sóc cho Lenin. Giữa "Nhật ký" của thư ký và các tài liệu ghi chép của bác sĩ, chúng tôi tìm thấy rất nhiều không tương thích về chi tiết, ngày tháng và nội dung các ghi chép. 

Một ví dụ, các thư ký đã không ghi trong "nhật ký" về công việc của Lenin, trong khi các bác sĩ đã ghi chép vào các ngày 25, 29, 31 tháng 12, ngày 1-4, ngày 10, 13, 16-27 tháng 1, sau đó là ngày 18-20, 25-27 tháng 2, sau nữa là ngày 2, 3 tháng 3. Khoảng 20 ngày có các ghi chép là khác nhau giữa ghi chép của các bác sĩ và bỏ trống hoàn toàn của các thư ký.

Một ví dụ khác theo hướng ngược lại cũng vậy, khi Lenin không làm việc với các thư ký, thì lại có làm - các thư ký nói với chúng ta rằng họ đã lấy các đoạn đọc miệng từ Lenin! 24-25 tháng 1, ngày 3, 9, 10, 12, 14 tháng 2. Đây là 8 ngày có mâu thuẫn với các ghi chép của bác sĩ. Thử hình dung, "Nhật ký" là một ghi chép hàng ngày các sự việc mà lại có đến 28/72 ngày không trùng hợp hoặc hoàn toàn ngược!

Điều lạ đã xảy ra là trùng với những “ngày tháng có vấn đề” trong nhật ký được cho là các thự ký đã thực hiện, cũng là lúc tin tức về “di chúc” của Lenin và chỉ trích của Lenin chống Stalin, xuất hiện, tất cả tạo thành 1 quả bom dành cho Stalin.

Theo đó, những gì chèn vào “Nhật ký”, đã trở thành cơ sở giả định cho luận điểm có “tác quyền Lenin” với "bài báo" "Về vấn đề dân tộc hay tự trị" và các lá thư ngày 5-6 tháng 3 năm 1923. 

VIỆC CỦA TROTSKY 
Tình hình không thể cứu vãn bởi các ghi chép khác nhau của một trong hai hoặc Trotsky, hoặc các thư ký của Lenin: Fotieva, Volodicheva, Gliasser. Tất cả điều này là để tạo ra tác quyền và niềm tin rằng các tài liệu như thế là có thực, được viết bởi Lenin. Tất cả đều cố để chứng tỏ "các căn cứ lịch sử và thực tế" của những tài liệu này. 

Nhưng so sánh các tài liệu này cho thấy rõ ràng có rất nhiều sai lệch nghiêm trọng trong các tài liệu và đối với các  ghi chép của bác sĩ. Sự khác biệt giữa chúng với nhau, cũng như thông tin của chúng làm chúng không thể coi là đúng sự thật; và không thể giúp để thiết lập quyền tác giả của Lenin đối với các tài liệu và các văn bản này. Logic đơn giản như thế thiếu tính thuyết phục - nó chỉ tạo ra niềm tin vào lời lẽ của chúng. Nhưng chỉ là dễ chịu cho những ai muốn bị lừa. 

Chuyện công bố các tài liệu này và lợi dụng chúng vào các cuộc đấu tranh chính trị không có gì để coi đó là di chúc cuối cùng, do Lenin gửi cho đảng qua người đứng đầu ban chấp hành TW, BCT và các đ/c thân cận. 

Ở vế thứ nhất, 1 lời kêu gọi đảng – nhưng lại bí mật như vậy không phải là tinh thần của Lenin, ông không làm theo phương thức chính trị này trong công việc của mình. 

Ở vế thứ hai, các tài liệu-đánh máy không phải là các mệnh lệnh trong tình huống bình thường, bởi Lê-nin có nhiều cách để công khai kêu gọi đảng bằng bất cứ đề nghị nào mình cho là thích hợp và cần thiết. Không có 'chế độ nhà tù’ nào cho là được bởi Stalin khi Lenin còn sống. Sự có mặt các nhóm chính trị khác nhau tại Ban chấp hành TW và BCT, cuộc đấu tranh giữa họ, đảm bảo làm thất bại mọi nỗ lực che giấu tài liệu của Lenin. 

Ngoài ra, sẽ là không hợp lý khi trì hoãn bất kỳ quyết định nào, khi mà đời sống của đảng phụ thuộc vào đó, hoặc tương lai của cuộc cách mạng – vào quyết định trong tương lai, tại đại hội đảng. Sẽ là không chắc chắn khi một đại hội như vậy lại bị trì hoãn sau cái chết sắp tới của Lenin, khi cũng không chắc chắn khi nào thì bệnh tình trầm trọng của Lenin liệu có khỏi.

Tất cả những điều này cho thấy rằng các tài liệu là không chính chủ. Nhưng hãy xem xét ai là tác giả của "Di chúc"? Ai có lợi lộc từ nó? Theo đó, các tác giả của huyền thoại “Di chúc Lenin” này chỉ có thể là Trotsky, Fotieva, Zinoviev, Bukharin. Họ đã "chèn" những đoạn văn vào đấu trường chính trị rất lâu trước cái chết thực sự của Lenin. Họ đã chờ cho đến khi Lenin không còn có thể viết thư, sai khiến hay đọc các tài liệu, họ đã viết các văn bản này như một biện pháp chính trị của cuộc đấu chống Stalin. Trotsky, với sự giúp đỡ của một trong những thư ký là Fotieva, đã chế tác ra cái gọi là "bài báo" có tên "Về vấn đề dân tộc hay tự trị". Trong khi họ đã làm điều này, họ công khai tuyên bố rằng không nhận được bất kỳ chỉ thị nào, mà dựa vào yêu cầu của Lenin và họ cũng không biết Lenin yêu cầu điều này khi nào. 

Nhưng động thái này không thành công, bởi các tuyên bố nhà nước tại Đại hội XII của đảng. Tại đại hội, họ đã cố gắng, căn cứ vào "văn bản của Lenin", chia cắt đất nước Liên Xô khi nó vừa được thông qua đại hội. Stalin đã lãnh đạo cuộc chiến chống lại họ, mở đầu là tranh luận hình thành chế độ Xô Viết như thế nào. Đúng lúc "bài báo" được cho là Lenin viết, được Trotsky phân phát và cũng được Ban Thư ký của Lenin đăng ký trong "Nhật ký"! 

Sau đại hội, cuộc đấu tranh dữ dội của Trotsky chống Stalin bước vào giai đoạn mới. Cuối tháng 5 năm 1923, Krupskaya (vợ Lenin - Biên tập) đưa cho Zinoviev văn bản của một "tài liệu chỉ đạo" đề ngày 24-25 tháng 12 năm 1922 - đó là một phần của văn bản nói về "tính cách những người trong Ban chấp hành TW”. Bà ta đã không đưa nó cho Ban Thư ký của Ban chấp hành TW – như phải làm, cũng không đưa cho BCT, bà ta chỉ đưa cho 1 thành viên, kẻ muốn lãnh đạo đất nước - Trotsky. 

Nhưng động thái này lại làm Zinoviev thấy thêm phần cay đắng. Ông ta nghen tị với tiến triển quyền lực và uy tín của Stalin và cả Trotsky. Zinoviev cũng là kẻ phải thông báo danh sách các thành viên ứng cử BCT và Đoàn chủ tịch Ban chấp hành TW, thật là khó xử khi mong muốn của Lenin thể hiện qua lá thư này. Phải là thư của Lenin cho đại hội đảng, nhưng Krupskaya thậm chí không đề cập đến nó hay đưa nó ra kịp thời trong đại hội. Bà ta tuyên bố “tài liệu này chi được trao cho Ban chấp hành TW" (và đưa nó vào tay Trotsky). 

Đồn đại về lá thư này liên tục xuất hiện và có ảnh hưởng nghiêm trọng trong cuộc đấu tranh nội bộ. “Chỉ đạo của Lenin” rõ ràng sẽ tước bỏ quyền lực của Stalin. Nhưng trong khi Zinoviev và Bukharin không có đủ uy tín cá nhân bằng Stalin, họ chẳng muốn cả Stalin lẫn Trotsky, nhưng họ cũng biết Stalin cũng đang ở thế khó và buộc phải liên kết dưới sự chỉ đạo của mình. Sau nhiều đắn đo suy tính, 2 tháng sau Zinoviev và Bukharin mới thông báo cho Tổng thư ký Stalin – người được bầu trong đại hội gần nhất - về sự tồn tại của "lá thư" (nghĩa là "lá thư chỉ đạo"). Họ muốn liên minh với Stalin khi Trotsky, kẻ đang thắng thế vì được Lenin “chọn làm kế nhiệm”. Căn cứ vào “lá thư chỉ đạo” kẻ thù nội bộ đã tập hợp được sức mạnh để thách thức Stalin.

CƠ CHẾ GIẢ MẠO 
Lịch sử của các tài liệu này và cách công bố, không đưa ra được bất kỳ ví dụ cụ thể nào để tác quyền là Lenin. Các lập luận chống lại tác giả của nó là lối hành văn và các đặc điểm khác. Nội dung và đặc điểm như thể có suy tính, còn thời gian ra đời là "mù mờ". Nó mù mờ đến nỗi vẫn còn tranh cãi đến tận ngày nay.

Phản ứng đầu tiên, ví dụ như Tomsky là thế này: “Không ai trong dư luận rộng rãi hiểu nó là cái gì?”

Trong văn bản, không thể tìm thấy bất cứ sự kiện nào để chứng tỏ nó được soạn và quyết định bởi Lenin. Nhưng có một le lói trong vũng nước âm u - tất cả những ý khó hiểu và không thể xác thực này, tác giả văn bản cố để truyền đạt, khó có nghi ngờ gì, rằng: Cần loại bỏ Stalin khỏi vị trí tổng thư ký Ban chấp hành TW.

Cũng có thể nói như thế về lá thư ngày 5-6 tháng 3 1923 và không có chữ ký của Lenin, cũng không có bất kỳ ghi chép nào về lá thư này trong hồ sơ Ban thư ký. Trotsky cũng không vội sử dụng chúng hay công khai vận dụng thẩm quyền Lenin khi chưa có đầy đủ các tài liệu.

Các tài liệu đầy đủ, được đưa ra "cho thế giới" muộn hơn sau đó. Trotsky bắt đầu sử dụng các tài liệu này chỉ vào mùa thu năm 1923. Còn những lá thư “di chúc” này chỉ được công khai sau khi nỗ lực lật đổ Stalin đã thất bại (năm 1927). Trotsky đã cố gắng để phổ biến ý tưởng rằng có một khối hiểu biết và hợp tác giữa hắn ta và Lenin để chống lại Stalin. Lạm dụng tâm lý và chính trị đã đi đến chỗ cao độ, nhưng Stalin vẫn trụ vững.

KẺ THÙ CỦA XÔ VIẾT CHỐNG LẠI CẢ STALIN LẪN LENIN 
Cần xem xét thêm vấn đề bức thư đáng ngờ của Lenin nhằm chỉ trích cá nhân và dứt bỏ quan hệ Lenin-Stalin và chỉ ra tất cả lịch sử các bức thư chỉ đạo gửi đến Stalin là rất mù mờ và mâu thuẫn. Để làm việc này, tham khảo các văn bản sau đây: M. I. Ulyanova và M. V. Volodicheva (trong tuyển tập Lenin, tập 45, trang 486; Izvestia CC CPSU, 1989 N. 12, trang 198-199). 

Volodicheva nói rằng chính mình đã đánh máy thư chỉ đạo. Nhưng thư trả lời “của Stalin” bằng cách nào đó lại có đến 2 bản khác nhau, 2 biến thể khác nhau; một bản có chữ ký của Stalin (hoặc ai đó), bản kia của Volodicheva, mà từ đầu đến cuối, có những thay đổi không thể nhận ra. Vì sao bản thứ 2 cũng có chữ ký? Tại sao có 2 thư trả lời từ Stalin? Tại sao Stalin lại viết đến 2 bản trả lời cùng 1 bức thư của Lenin phê phán mình? Hơn nữa, tại sao cả 2, không cái nào đến tay Lenin? Khoảng thời gian thư trả lời của Stalin (7 tháng 3) và ngày Lenin bất tỉnh (10 tháng 3) là đủ thì giờ chuyển thư trả lời từ văn phòng này đến văn phòng khác.

Bài viết về vấn đề dân tộc không thể tin được, trên một số điểm. Không chỉ là tình hình chính trị tại thời điểm đó, mà cũng là hoàn toàn bất ngờ với Lenin; khó có thể cho là Lenin đã thay đổi quan điểm để Russophobia; mà còn ở chỗ không có kiến thức (chính trị) để mà nhìn nhận đó là Lenin. 

Một câu trong bài đó làm ví dụ: "Tôi đã thực sự viết trong bài của tôi về vấn đề dân tộc." Rồi 1 lần nữa đề nghị chờ đợi, “khi bộ máy sẽ trở thành của chúng ta". Lenin đã không hề đưa vấn đề ra như thế từ tháng 12 năm 1922. 

Theo "lý luận" này, không chỉ là Liên Xô đã không tồn tại, mà các nước CH Kavkaz cũng không thể hình thành. Nhưng Lenin đã đấu tranh để có được các CH này ra đời, ông chống lại Mdivani và những kẻ ủng hộ hắn ta. Ngoài ra, như nó thì ngay cả CH Nga Xô viết cũng không thể ra đời bởi bộ máy vẫn chưa phải là "của chúng ta"! 

Vị tác giả nào đó đã kết hợp việc hiện thực hóa quyền của nước cộng hòa-dân tộc để tách khỏi Liên Xô, như được bảo đảm bởi Hiến pháp, cùng với câu hỏi về chất lượng của bộ máy chính quyền nhà nước! 

Nhưng, không có "bộ máy chính phủ", hoặc là chưa có, thì có thực thể hợp pháp để trao quyền đó, nó là HĐ đại biểu nhân dân đang trong Xô viết tối cao Liên Xô - bộ máy chính phủ chỉ là người phục vụ và đầy tớ và thực hiện các quyết định. Lenin biết rất rõ điều này, đó là ai, ở đâu, và làm thế nào vấn đề này sẽ được quyết định. Nó sẽ được quyết định chỉ trong hệ thống chuyên chính giai cấp vô sản, mà Lenin đã thành lập và làm cho nó thành mạnh mẽ. 

Lý luận như vậy trong 'thư', không có trong kho từ vựng của Lenin. Những loại lý luận như thế này có thể tìm thấy trong các cuộc cãi vã nội bộ về dân tộc-ly khai. Trong phần kết luận, đưa ra câu hỏi về "tự trị", sau khi câu hỏi Liên Xô đã được quyết định, cũng không phải là đề xuất của Lenin, không phải là nguyên tắc của ông. Nó chỉ là quay lại câu hỏi đã bị ném ra từ lâu. 

Vào cuối năm 1922, thậm chí không ai đề cập đến câu hỏi về sự hình thành của Liên Xô trên cơ sở tự chủ như thế này. Đó là lý do tại sao tất cả mọi người đều chống lại vấn đề tự trị, mà có nghĩa là 1 hiệu ứng kết liễu Liên bang Xô viết. Ở đâu ra câu hỏi của Lenin trong vấn đề này? Nên tìm vị tác giả của "bài báo Lenin" trong số những kẻ thù địch với sự thống nhất của CH liên bang Xô Viết. 

Lenin không thuộc về những yếu tố này - kẻ thù của sự thống nhất  cộng hòa liên bang Xô Viết. Trong đó có 3 khối riêng biệt bị ảnh hưởng bởi Mdivani, Svanidze, Rakovski. Danh tính tác giả bài báo, có thể đoán được và không ai khác là Trotsky. Thật không may, không có bằng chứng trực tiếp vững chắc, nhưng thực tế tất cả các điểm đáng ngờ đều dẫn đến Trotsky. 

LENIN THUẬN STALIN, TROTSKY CHỐNG 

Phân tích tư tưởng chính trị của "di chúc" giả này cho thấy rằng nó không tương ứng với thực tế đấu tranh chính trị, đang ủ mầm trong Ban chấp hành TW khi đó, còn Lenin đóng vai trò lý thuyết hàng đầu. Có thực tế chính trị là Stalin không tự bổ nhiệm mình làm Tổng thư ký. Bổ nhiệm Stalin là việc mà Lenin đã làm. Còn tìm một người thay thế Stalin, cũng lại Lenin, khi chính mình tại Đại hội XI đã tung ra mọi nỗ lực để đảm bảo rằng Stalin nên trở thành Tổng Bí thư?!

Lenin đã không gửi tài liệu, thư hoặc các đề nghị, để nói rằng Stalin không có năng lực để làm Tổng Bí thư. Lenin không bao giờ sử dụng ngôn ngữ như vậy trong bất kỳ bài diễn văn, lời khuyên hay ý kiến nào ​​của mình. “Di chúc” Lenin cũng không phản ánh điều này.

Lenin thấy trong cuộc cách mạng của mình có triển vọng thành công trước hết ở 1 nước, trong khi Trotsky cứ lặp đi lặp lại cần thiết cuộc cách mạng liên tục phạm vi toàn thế giới. Lenin thúc đẩy sự hợp nhất đảng và chính phủ, trong khi Trotsky chống lại nó, đề xuất cắt giảm nó. Lenin muốn tái tổ chức RKI (chính phủ công-nông), trong khi Trotsky muốn kết liễu nó. Lenin muốn Gosplan như đội ngũ các chuyên gia, Trotsky muốn nó thành một kế hoạch hoạt động, v, v. 

Trong tình huống này, liệu có khả năng để Lenin viết thư tấn công cá nhân Stalin, đồng minh chính trị thân cận nhất của mình, và đề xuất cho đối thủ của mình, kẻ hoàn toàn đối lập với mình vị trí cao nhất – là Trotsky? Không thể chấp nhận quan điểm này 1 chút nào. Người có đầu óc thực tế hiểu “di chúc” Lenin theo cách khác, nó nếu có, phải được trao vào tay các đồng minh của Lenin, tiếp thêm vũ khí cho cuộc đấu tranh tiếp tục với Trotsky trong các vấn đề hệ trọng của cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa. 

HÃY ĐỂ CHÚNG TÔI ĐI ĐẾN KẾT LUẬN

Chúng tôi có cơ sở để nói rằng Lenin không phải là tác giả của những bài viết, những lá thư hoặc các tài liệu khác. Thực tế này cần chỉnh sửa lịch sử để giáo huấn của Lenin được tẩy sạch những bịa đặt. Chúng ta phải hiểu Di chúc Lenin, trong bối cảnh của đời sống chính trị thời kỳ đó, trong cuộc đấu tranh chính trị đã được tiến hành bởi Lenin với Trotsky các năm 1921-1922. Cuộc đấu tranh này đã được tiến hành bởi Lenin cùng Stalin là đồng minh trung thành của mình, người thúc đẩy và theo đường lối đấu tranh của mình, người sau cái chết của Lenin đã gánh trên vai gánh nặng tiếp tục đấu tranh với Trotsky. Phần bịa đặt của "Di chúc" chỉ có thể được hiểu trong một bối cảnh rộng lớn hơn nhiều bối cảnh của cuộc đấu tranh bên trong đảng đối với Trotsky và nhóm của ông ta. Nhưng cuộc đấu tranh này, cũng là chống-Lenin, được nuôi dưỡng và thúc đẩy bởi cả Zinoviev, kết hợp với cuộc đấu tranh chống Stalin. Một cách khách quan, toàn bộ kế hoạch của cả hai nhóm là kéo Stalin ra khỏi sự lãnh đạo với sự trợ giúp của tác quyền Lenin nhằm thay đổi tiến trình chính trị đảng CS Nga. 

Chúng ta phải nhận thức rất rõ, cơ sở của cuộc đấu tranh cho sự lãnh đạo, là một cuộc chiến lịch sử cho vấn đề nguyên tắc của cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa mà phạm vi không cho phép thảo luận về điều này nhiều hơn ở đây. Chúng tôi chỉ có thể nói rõ, rằng trong "lưu trữ của Trotsky" - tiếp theo những "lá thư" của Lenin về tính cách Stalin, là các bản sao bao gồm một sửa chữa bằng văn bản của chính Trotsky trong đó viết: "Tôi sửa bản sao của tôi L. Trotsky". 

GIẢ MẠO VẪN TIẾP TỤC

Các đồn thổi dựa vào các bài viết cuối cùng và thư của Lenin đã không dừng lại, thậm chí là nhiều năm sau cái chết của Lenin. Khrushchev và Gorbachev tự bổ sung vào và diễn giải cái vũng lầy này. Các phần của “thư Lenin” lại được sử dụng để đáp ứng nhu cầu của những kẻ thù địch đương thời, mà chủ yếu là để chống Stalin. Ví dụ, trong thư ngày 23 tháng 12, có một cụm từ "Tôi muốn chia sẻ điều này với Đ/C..." Khi Khrushchev công bố, nó được viết là "với các đ/c” để có 1 ý nghĩa hoàn toàn khác về những gì Lenin đưa ra, như thể Lenin viết nó cho đại hội đảng. Ở đây trái ngược với khái niệm "các đ/c" viết đến tất cả mọi người – trái ngược người đã được bầu bởi quần chúng. Bức thư này còn được ghi sổ tại Ban thư ký Lenin là bức thư gửi cho Stalin trước đại hội. Điều này thậm chí còn khẳng định nhiều hơn bản chất của nó, khi đọc nó với từ "các đ/c". Nhưng Nikita Khrushchev quyết, đối với ông ta, như thế là có lợi hơn để mở đường chỉ trích Stalin. 

Hay trong cụm từ: "giá trị quá lớn đối với tất cả "tòa án" đảng" – từ tòa án bị đổi thành từ "vận mệnh" (суд-> судьба).  Điều này không chỉ bóp méo lời của Lenin, mà còn biến nó thành cụm từ vô nghĩa. Đảng có bao nhiêu vận mệnh? Tòa án có thể nhiều, vận mệnh chỉ có một.

Mọi thứ đều rõ ràng trong từ vựng chính trị của Lenin những năm cuối. Với ngữ nghĩa "tòa án", tâm trí Lenin khác những nhân vật đối lập, họ luôn cố để chỉ trích đảng, và đòi thay đổi tiến trình đảng. Trong số những "thẩm phán-tòa", đứng vị trí danh dự là Trotsky và đồng sự của ông ta. Đó là những "phán tòa" mà Lenin đã có cuộc tranh đấu dài và gắt gắt cũng như Stalin, người được gửi lá thư này, là cộng sự chính, là người ủng hộ chủ chốt của Lenin. Cũng chính Lenin đã chỉ trích các “phán tòa", các "nhà phê phán" và "Suhanov của chúng ta", ông viết thành 1 bài luận, như trong bài viết "Về cuộc cách mạng của chúng ta" (Lenin, tập 45, trang 347, 383, 385). Câu của Lenin: "50-100 thành viên Ban chấp hành TW đảng chúng ta có quyền đòi hỏi từ giai cấp công nhân", biến hóa thành: "… đảng chúng ta có quyền". Ngữ nghĩa lúc đó là: Lenin đề nghị Ban chấp hành TW có 50-100 thành viên mới từ giai cấp công nhân cho Ban chấp hành TW mở rộng, trong khi những kẻ xuyên tạc nói – đảng đòi hỏi. Bịa đặt như vậy là cần thiết, để lá thư Lenin gửi cho Stalin được coi như là thư gửi tới đại hội đảng, thay vì chỉ là việc trao đổi ý tưởng giữa Lenin và Stalin. 

Bài báo của Lenin "Chúng ta nên tổ chức lại Rabkrin như thế nào", cũng bị giả mạo bởi những kẻ thù địch, bài báo khẳng định: "đấy là không có thẩm quyền, không Tổng Bí thư, cũng không thành viên nào khác của Ban chấp hành TW, không thể trộn lẫn (can thiệp) vào công việc của Ủy ban kiểm soát TW, hoặc có quyền đưa cho Ban kiểm soát TW bất kỳ câu hỏi gì về công việc của họ... " (Lenin, tập 4, tr. 387). Bài báo và việc Lenin đề nghị tổ chức lại CQ, lập Ban kiểm soát TW của đảng 1 lần nữa lại được sử dụng như thể Lenin chống lại Tổng thư ký Stalin. Trong khi bài báo này (đăng trên tờ Pravda, ngày 25 tháng 1 năm 1923) không tìm thấy từ ngữ như là Tổng thư ký nào cả. Cụm từ được sử dụng là "không có thẩm quyền có thể sử dụng ..." Đây là sự giả mạo công khai, để thử và chứng tỏ rằng nó là một "tài liệu" chỉ trích Stalin của Lenin, cũng có nghĩa là làm sai lệch toàn bộ sự hiểu biết về di chúc.

KHIÊU KHÍCH Ý THỨC HỆ 

Bây giờ người ta biết, cái gì có ý nghĩa được gửi gắm trong bài báo "Về sự hợp tác", trong giai đoạn cải tổ Gorbachev. Mặc dù bài này được viết bởi Lenin, các xét lại cố gắng để loại bỏ mọi thứ khác đã được viết của Lenin. Dưới khẩu hiệu này, họ nói cần thiết phải đánh giá lại tất cả các khía cạnh của CNXH. Mặc dù hoàn toàn không có từ ngữ nào như thế của Lenin thì họ vẫn cố để sử dụng nó trong ý tưởng "cải tổ - perestroika". Đây là thứ giả mạo hoàn toàn. Trong các tác phẩm của Lenin không có một từ hoặc bài viết nào như là "Về sự hợp tác", và có phiên bản 1, phiên bản 2 của bài viết này. 

Lenin khi đã có bản đầu tiên, nhưng vì không vừa ý với điều gì đó, hay có gì đó thể hiện chưa được rõ ràng – điều đó thể hiện bằng các ghi chú bên lề, nên đã bắt đầu phiên bản 2. Nhưng phiên bản 2 cũng lại không bằng lòng gì đó nên đã dừng lại. Đây là ghi chú bên lề: "Không 1 phương án nào làm tôi vừa lòng, bởi 1 số chúng có các hình thức cần sửa soạn tỷ mỉ hơn từ quan điểm tư tưởng, và cả hai cần một số biện pháp và một số chỉnh sửa". 

Chữ ghi bên lề là ngày 7 tháng 1, 1923, tất nhiên ngày tháng này không phải là cho toàn bộ văn bản. Chúng ta nên cố gắng tìm ra những gì Lenin đã không hài lòng trong công việc của mình trên tài liệu quan trọng này.

TỪ BUKHARIN ĐẾN KHRUSHCHEV, XA ĐẾN TẬN GORBACHEV 

Bài viết "Về sự hợp tác" như 1 tư tưởng lớn của Lenin, đã đến tay Bukharin, rồi từ Khrushchev "tài liệu" này đến Gorbachev, và ở đây trước mắt mọi người, quả bom tư tưởng được đeo mặt nạ Lenin là tác giả chính thức. Nó còn được mở rộng và sử dụng làm biến dạng cấu trúc từ bên trong bởi Khrushchev khi ông ta bắt đầu chặt đứt chân tay của nhà nước XHCN. Điều này có thể thực hiện được bởi luận điệu dối trá này có ảnh hưởng chính trị quan trọng đằng sau hậu trường. Thời Bukharin nó được sử dụng cho kulaks. Thời Khrushchev, nó được sử dụng như một phương tiện để chỉ trích Stalin, thời bị CNTB bao vây, những thành công của CNXH sẽ lớn hơn và đáng chú ý hơn, trong khi những tàn tích của các tầng lớp bóc lột tiêu tan, nhưng "càng nhiều nỗ lực mọi phương diện để theo mệnh lệnh lật đổ nhà nước XHCN, họ sẽ càng phá hoại nhà nước Liên Xô, như là phương sách cuối cùng để cứu vị thế đặc quyền đặc lợi giai cấp của họ".

Khrushchev dùng văn bản này để mở chiến dịch chống Stalin. Gorbachev dùng nó để làm người ta mất tin tưởng vào con đường xây dựng CNXH ở Liên Xô, ngả vào con đường phi XHCN và thu nạp CNTB vào Liên Xô. Điều này là cần thiết để phá vỡ tổ chức XHCN và bằng cách nào đó chúng tôi đã đánh mất mà không cố gắng để cải thiện CNXH, đã không có gì để thu được từ nó và cũng chẳng có gì cần thiết hơn so với lịch sử của chúng tôi...

Dù sao, người đọc biết rõ mình, biết nó là gì và như thế nào, và cũng như cái gì được rút ra từ đó.

V. A. Sakharov; phó tiến sĩ Khoa học lịch sử

BẢY LÝ DO GHÉT STALIN NGÀY NAY



MỘT. Stalin bảo vệ người lao động, bởi vậy ông bị ghét bởi những kẻ là kẻ thù của dân lao động, trong số đó có những kẻ kiếm được những thứ này từ quần chúng lao động: lợi ích, lợi nhuận, vốn tư bản, lãi, lợi nhuận, lời. Đối với chúng, nhân dân chỉ là con bò sữa, là nô lệ không cần thiết phải sống nếu không đem lại lợi ích cho chúng.

HAI. Stalin bắt tất cả phải lao động và làm việc. Ông bị những kẻ lười biếng, ăn bám ghét. Tất cả những kẻ này đều ghét ông, kể các các đ/c coi lãnh đạo là nghề làm quan, được ăn trên ngồi chốc, những kẻ muốn hưởng thụ, tham lam, bẩn thỉu. Nhìn chung, mọi kẻ lười biếng đều ghét Stalin.

BA. Stalin là con người trung thực, giữ lời. Ông cũng đòi hỏi cấp dưới phải như vậy. Ông bị ghét bởi những kẻ dối trá. Trong số đó là những kẻ ở TV, báo chí, radio – bởi không dối trá thì chúng lấy cái gì ăn. Ngày nay lại càng vậy, không dối trá thì làm sao câu view, làm sao nổi tiếng để có thăng tiến sự nghiệp!

BỐN. Stalin coi hèn nhát và phản bội tổ quốc là kẻ thù. Bởi vậy những kẻ này rất ghét Stalin, chúng lúc nào cũng sợ hãi, thậm chí không dám nhìn ảnh ông. Chúng phải ra sức bôi nhọ ông vì sợ 1 ngày nào đó có 1 Stalin khác quay lại.

NĂM. Thời Stalin sạch sẽ và chặt chẽ đến mức không thể ăn cắp. Quy tắc kế toán đơn giản và rõ ràng làm cho không thể có tham nhũng, biển thủ hay trộm cắp của công quỹ mô lớn. Đầu cơ cũng bị loại bỏ tận gốc lợi nhuận thương mại không có phép vượt quá 10%, thường là 5%. Nó cũng làm cho các hợp tác xã thương lại, buôn bán nhỏ và cửa hàng cửa hiệu tư nhân và hợp tác phát triển mạnh và phát đạt 1 cách trung thực. Cho vay hay bán hàng đa cấp cũng không thể. Những quan chức tham ô, nhận hối lộ, đục khoét ngân khố quốc gia hay biển thủ công quỹ của dân ghét ông, những kẻ đầu cơ trục lợi cũng ghét ông – chúng coi Stalin là kẻ thù vì lý do cá nhân.

SÁU. Stalin coi trọng quyền lợi thực sự của người dân. Ông kiên quyết bảo vệ lợi ích dân chúng, và chủ quyền quốc gia. Do đó tất cả những kẻ viện dẫn dân chủ, nhân quyền, NGO và tay sai sống dựa vào tiền tài trợ nước ngoài, giả mạo dân chủ nhân quyền để phá hoại đất nước không có đất sống. Cứ dính dáng đến điều này là ra tòa và đi trại Gulag. Do đó, chúng ghét ông đã có truyền thống, hay vụ vạ ông là độc tài, sát nhân, bàn tay máu là điều dễ hiểu.

BẢY. Stalin là người toàn tâm toàn ý với quốc gia, lại hiểu rõ vấn đề dân tộc. Ông chống cả tả khuynh lẫn hữu khuynh. Do đó các phe cánh, tả: dân chủ, toàn cầu, quốc tế, trotskists, bunde; hữu: zionists, fascists, phân biệt chủng tộc coi ông là kẻ thù không đội trời chung.

Tóm lại, ngoại trừ những người yêu nước Nga và vì nước Nga, Stalin bị cả thể giới còn lại ghét. Nhưng bạn đã rõ thế giới còn lại là những ai.

Luật Nhân quả âm thầm chi phối mọi điều trong cuộc sống - Nhân quả công bằng (P1)

Hôm nay là lần thứ hai chúng tôi có duyên về chốn tổ đình Đồng Đắc để trao đổi đạo lý với quý thầy quý cô và quý Phật tử, đề tài hôm nay chúng ta nói chuyện với nhau là Nhân Quả Công Bằng. Như chúng ta được biết Luật Nhân Quả là giáo lý căn bản nhất của đạo Phật. Toàn bộ giáo lý của đạo Phật, từ thấp đến cao, từ đạo để làm người cho nên đạo làm Thánh đều đặt trên nền tảng của Luật Nhân Quả. Và Luật Nhân Quả này không phải là một sự sáng tạo của Đức Phật mà Luật Nhân Quả là một nguyên lý tự nhiên của vũ trụ mà Đức Phật là người khám phá, có cái nhìn xuyên suốt, thấy rõ nhất trong tất cả các bậc thánh của mọi thời đại.


Bài giảng: Ước mơ hoà bình - TT. Thích Chân Quang



CÁCH ĐỂ BULGARY CHẾT – MỘNG EU, BÀI NGA VÀ TỰ TỬ


Nhà cách mạng, nhiếp ảnh gia kiêm leo núi 36 tuổi có cái tên lãng mạn Plamen Goranov đã đổ xăng vào người và châm lửa tự thiêu ở quảng trường trước tòa thị chính thành phố Varna để phản đối đói nghèo, tham nhũng, bất công và sự thờ ơ của chính quyền. Anh ta đã từ lâu đau khổ và chẳng còn muốn sống khi đất nước mình chết, cả Bulgaria rên rỉ, khóc lóc và cầu nguyện cho anh ta trong nhà thờ. "Plamen đã đi rồi!" — các tờ báo viết sau khi anh ta chết.

Cái chết của anh ta không phải là cá biệt, 5 người khác cũng tự thiêu trong 1 mùa đông đau khổ. Trong số họ có Ventsislav Vasilev 53 tuổi, bố của 5 đứa trẻ bị mất việc và chẳng còn gì để trả hóa đơn nước 219 euro của căn hộ.


- Điều này chưa bao giờ xảy trong lịch sử Bulgaria! Tôi nhắc lại chưa bao giờ! - Nhà báo Bulgaria Valery Naidyonov giãi bày với giọng cay đắng - Chúng tôi là đất nước Ki-tô giáo không quen với cực đoan và bạo lực. Dân chúng tự thiêu – là cái gì đó không mong muốn và sốc. Nhìn chung, Tự tử vì chính trị là không chấp nhận được với Ki-tô giáo. Không nghi ngờ gì, những vụ tự tử này – có lý do chính trị. Nếu muốn tự vẫn, có nhiều cách ít đau đớn hơn. Khi tự thiêu, họ không chết ngay, đó là 2 tuần hấp hối và đau đớn khủng khiếp với những vết bỏng.

Cái gì đã xảy ra với Bulgaria, 1 đất nước tươi đẹp màu mỡ? Cái gì đã xảy ra với người Bulgaria, một dân tộc chịu đựng và dễ tính nhất ở châu Âu?

Ông lão thân thiện Dobri Dobrev
Liệu Chúa trời có quên Bulgaria? Không, ít nhất và với ông lão 99 tuổi Dobri Dobrev kỳ cục làm nghề khâu dép da vẫn đứng trên lối vào nhà thờ Alexander Nevsky ở Sofia. Tôi bỏ vào cái ca của lão mấy đồng xu bố thí, lão cầu phúc cho tôi, nhưng ngay khi tôi vừa chạm vào máy ảnh, lão xua tay nổi giận. Dobri Dobrev thực sự là ông thánh ở Bulgaria. Năm 2009, cả nước bị sốc với cái tin lão già có bộ râu xám nhiều tuổi như Đức thượng phụ, đã hàng chục năm tích cóp của bố thí ở lối vào ngôi đền thiêng nổi tiếng ở Sofia - là kẻ quyên tặng hào phóng.

Dobri sống ở làng Bailovo với lương hưu 80 euro, ăn rau và bánh mỳ đã tặng cho đền 18.000(!) euro khi mà cháu lão đã rút sạch cả tiền của lão trong ngân hàng. Ngôi đền Alexander Nevsky được dựng để tưởng nhớ binh lính Nga tử trận vì giải phóng Bulgaria khỏi ách cái trị Ottoman. Thử hình dung, từ 1912 đến lúc đó chẳng ai giàu có tặng cho đền 1 lần nhiều tiền như lão già những năm 90 hàng ngày vẫn đi bộ từ làng đến Sofia. Tổng cộng, ông lão đã tặng cho nhà thờ Bugaria 36000(!) euro tiền tích cóp. 

Cô bạn gái Svetla người Bulgaria của tôi cũng để ít tiền vào cái ca cho lão, còn đôi mắt thì ngấn lệ, cô nói: “Chừng nào chúng tôi còn những người như thế này, Bulgaria vẫn còn sống!" Cả 2 đi uống ly cà phê Thổ đậm đến tức ngực. Mỗi cái ly gắn 1 câu bói làm cho những người ngồi sau cái bàn nhỏ cười và bối rối khi đọc lời “ma thuật”. Nhìn chung, niềm tin vào phép màu giải cứu vẫn phổ biến ở người Bulgaria. Ngay cả khi các nhà kinh tế học nổi tiếng ở Sofia trước câu hỏi "Cái gì sẽ cứu Bulgaria?" chỉ còn biết giơ tay lên trời thảng thốt: "Chỉ còn Chúa!" 

Ông lão Dobri Dobrev nổi tiếng cả nước. Trong 100 năm chẳng có kẻ giàu nào quyên tặng nhiều tiền bằng ông lão nghèo. Còn dân Bulgaria thì chỉ còn biết trông chờ Chúa cứu.
 
Khi tủ lạnh rỗng thắng TV
Svetla thở dài – Tháng giêng chúng tôi rất chật vật. Người ta nhận hóa đơn điện cao gấp đôi lương hưu. Vì thế người nghỉ hưu thậm chí có nhịn ăn, họ cũng chẳng thể trả tiền điện. Khi họ bị cái đói và lạnh đe dọa thực sự (rất nhiều căn hộ sưởi bằng điện), hàng chục nghìn người đổ ra đường, "cuộc cách mạng điện bắt đầu”. Một chính khách địa phương dí dỏm thế này: Cái tủ lạnh trống rỗng đã thắng TV. Chẳng thể làm dân chúng no bụng bằng những phát biểu dạng: "Giá trị dân chủ EU". Nhưng mùa xuân đã đến, thế là TV 1 lần nữa lại thắng.

Nhà kinh tế Dimitr Sjbev nói: Chúng tôi có khẩu hiệu "Hãy nắm lấy màu xanh!" Để sưởi ấm, chúng tôi “nắm lấy màu xanh” và sống qua mùa hè. Mọi người có vườn rau, có kinh tế gia đình hay ít nhất có họ hàng ở quê. Nhưng đến mùa thu, "màu xanh" kết thúc và bắt đầu mùa sưởi, biểu tình lại bắt đầu 1 lần nữa.

- Xã hội chúng tôi bị cầm tù trong hoang tưởng và thần chú, đánh mất thói quen nhìn nhận có phê phán các hiện tượng. Bởi thế nên chúng tôi không lạ khi dân chúng bỗng nhiên đổ ra đường – phóng viên truyền hình Yvo Christoff nói – Hơn nữa khi tất cả thấy chính phủ từ chức trong tháng giêng, làm người phản đối chẳng còn đối tượng. Đó là động thái gian manh. Có thể tức giận và hét lên, nhưng chống ai? Kỳ bầu cử tới được ấn định nhưng không lập ra được cấu trúc năng lượng và đảng phái mới. Giới chính trị gia đã cài cái cạm bẫy nhân tạo bất thường, họ bỏ lại dân chúng mấy tháng tự suy nghĩ. Ngay khi nếm món chiến thuật chính trị này, quần chúng phản đối bị phá vỡ thành các nhóm nhỏ, 1 tập hợp những kẻ chỉ biết la hét giả tạo và cầm đầu giả tạo, chúng nổi lên để dẫn dắt người ta đi đâu đó. Dân chúng đánh mất can đảm và mệt mỏi.

Một lối thoát – bỏ chạy khỏi đất nước
- Như thế chúng ta rất nhanh chóng chán nản, tôi nhận xét.
- Chỉ cơn thịnh nộ mới thấy được vấn đề. Dân chúng đổ ra biểu tình không phải là công dân, dù họ có giá trị rõ rệt - như những khách hàng nổi giận. Họ vung tay, la hét và rồi mệt mỏi. Người Bulgaria chúng tôi nhìn chung là những người đối đầu và bắt chước nhiệt thành, nhưng không có người dẫn dắt nên bị động. Chúng tôi mê mệt bắt chước và đi theo những kẻ có quyền lực từng bước. Hồi 1989 khi CCCP vẫn còn, ở Bulgaria có 1 triệu đảng viên CS khi dân số khoảng 9 triệu. Bây giờ EU đưa ra hình ảnh thiên đường, dù không có khủng hoảng thì quan hệ với họ cũng đã bị nghiêng ngả mạnh vài lần. Bulgaria vui lòng làm thành viên EU chỉ vì 1 lý do – chúng tôi có thể vượt biên.

Dân Bul đề nghị 1 lối thoát, như câu chuyện tiếu lâm: "Bulgaria có 2 khả năng khôi phục khỏi khủng hoảng – cổng 1 và cổng 2 ở sân bay". Giới trẻ có tài và bướng bỉnh gói ghém tất cả đồ đạc ra đi, bỏ lại người già chết ở nông thôn. Đất nước này, nơi có tỷ lệ thất nghiệp đến 60% (theo số liệu chính thức) trở thành hoang mạc.

Trong 2 thập kỷ, 2 triệu dân đã ra đi, Bulgaria còn lại 7 triệu, dân số tụt giảm còn hơn cả 2 cuộc thế chiến. Nhưng chưa hết, khủng hoảng kinh tế đã làm trầm trọng vấn đề nhân khẩu học. Đến năm 2060 sẽ chỉ còn 5 triệu (trong đó có 1,5 triệu Di gan). Bulgaria, 1 dân tộc đồng nhất, với văn hóa Chính thống giáo đang chết.

- Năm ngoái có 62 nghìn trẻ được sinh ra, Yvo Christoff nói, đó là tỷ lệ sinh thấp nhất từ 1945. Bulgaria đang tan chảy nhanh hơn tất cả các nước châu Âu, hậu quả tồi tệ hơn cả Estonia. Trong 1300 năm lịch sử của mình, đất nước chúng tôi chưa bao giờ gần đến tan rã như thế.

Thôn quê chỉ còn người già, thanh niên đã bỏ đi 
sang EU tìm cuộc sống tốt hơn.

"Chúng tôi đã đợi khi nào người ta cứu”
- Thực sự bây giờ đã tồi tệ hơn dưới thời Ottoman? Tôi hỏi.
- Tồi hơn. Khủng hoảng dân số và kinh tế trùng hợp với suy đồi đạo đức. Xã hội giờ hư hỏng nặng nề hơn dưới thởi Ottoman, khi tất cả dân chúng đoàn kết bởi lý tưởng chiến đấu giành tự do.

- Anh muốn gì ở chúng tôi? Bulgaria là dân tộc cam chịu – mắt nhà chính luận nổi tiếng lóe lên sự mỉa mai – Chúng tôi có 500 năm bị Ottoman cai trị. Chúng tôi đã chịu đựng. Rồi Nga đến và giải phóng chúng tôi. Sau đó chúng tôi đánh đu với người Đức, nhưng họ là đồng minh tồi. Hồng quân lại giải phóng chúng tôi khỏi họ. Liên Xô đến và thập kỷ 90 chính chúng tôi tự giải phóng mình. Bây giờ 300 nghìn người Nga đến mua nhà ở đây. Chúng tôi rất vui, người Nga ở đây sẽ là người tử tế, là 1 trong số những người mà chúng tôi hiểu và quí mến. Tương lai nào cho chúng tôi? Anh nghĩ thế nào về điều này? Ngày chờ đợi đã đến chiều tà, điều này không tồi. Chúng tôi, người Bul quen ngồi đây và đợi, khi nào Nga đến cứu chúng tôi.

Họ đến chỗ cùng quẫn như thế nào
Đầu thập kỷ 90, khi đế chế CCCP sụp đổ và Đông Âu tan thành từng mảnh, quá trình này được giới tư bản theo dõi chăm chú và vui mừng lạnh lùng. Viễn cảnh mi mở ra trước độc quyền. Đầu tiên, khủng hoảng tài chính đã dừng lại sau cả 20 năm. Thứ hai, bức màn sắt rách toạc mở ra con đường cho tài phiệt quốc tế và toàn cầu hóa thống trị dưới món nước lèo "thị trường tự do" (như sự nhất trí của Washington năm 1989). 

Các ông chủ tập đoàn đa quốc gia xoa tay hân hoan và đợi – trước mũi họ là cả 1 lãnh thổ to lớn không được bảo vệ trước khẩu hiệu ngu ngốc khờ khạo về tự do cho dân chúng. Kế hoạch của giới đầu sỏ tối giản như bọn xâm lăng Attila – chiếm, chinh phạt, làm nhục, phá hoại, hút cạn sinh lực, biến dân chúng thành nô lệ vĩnh viễn. Phải, kế hoạch là rất đơn giản, nhưng biện pháp thì tinh vi hơn.

Khi đó chúng tôi đang bận với chiến lược của mình – Xô Viết sụp đổ, số phận của các nước Đông Âu chỉ làm chúng tôi có chút băn khoăn. Đúng, có Ba Lan nhìn nhận Liên Xô tan vỡ với sự vui mừng như được giải cứu khỏi cai trị của người Nga đáng ghét. Nhưng nhiều nước, như người anh em Bulgaria đang tồn tại nhờ vào sự trao đổi đã cả thể kỷ: khoai tây lấy dầu mỏ. Rồi bỗng nhiên mất người dẫn dắt và hỗ trợ.

- Bulgaria ăn bám vào CCCP, nhà xã hội học Andrey Raychev nói – Chúng tôi sống nhờ chi phí của các anh. Chỉ cần vỗ tay đúng lúc ở Quốc hội và hôn Brezhnev. Bất cứ hàng hóa dở tệ nào chúng tôi sản xuất các anh cũng mua. 86% sản lượng công nghiệp là dành cho Nga, còn chúng tôi thì nhận dầu mỏ miễn phí. Thậm chí có chuyện tiếu lâm: nói rằng, Bulgaria có cái thuộc địa to nhất trên thế giới là Liên Xô, vì họ hút nguồn tài nguyên miễn phí và đẩy hàng hóa của mình vào thị trường Nga mênh mông.

Đồng minh tin cậy nhất của CCCP
- Liên Xô có lý do để giúp Bulgaria – nhà xã hội học Kjncho Stoychev nói – nguyên nhân lịch sử (trong thế kỷ 19, 2000 người Nga đã chết để giải phóng đất nước này khỏi Ottoman), Bulgaria là đồng minh tin cậy duy nhất của CCCP. Tin cậy đến mức chẳng cần có căn cứ quân sự nào ở đây. Thời kỳ XHCN đã biến Bulgaria thành 1 nước công nghiệp hùng mạnh cùng với phát triển quân sự và thậm chí công nghiệp kỹ thuật cao. Chúng tôi là nước duy nhất trong khối SEV chế tạo máy tính! Khả năng công nghiệp của 1 nước nhỏ như vậy thậm chí có thể gọi là siêu công nghiệp hóa. Giờ hãy hình dung: Gorbachev đã chọn cách khác, còn Bulgaria bị bỏ lại đơn độc. Thị trường Xô Viết bị vỡ và đóng cửa hoàn toàn đối với chúng tôi. Bulgaria sụp đổ, tất cả các nhà máy ngừng hoạt động cùng 1 lúc.

- Tôi nhớ phiên họp lịch sử cuối cùng của khối SEV năm 1990 ở Sofia – nhà báo Valery Naidyonov kể - Đại diện LX do Nikolay Ryzhkov đứng đầu. Ông ta bình thản tuyên bố trao đổi hàng hóa bằng đồng rub giữa các nước khối SEV chấm dứt. Đô la là đồng tiền dự trữ, còn giá cả của mọi hàng hóa phải không được thấp hơn thế giới. Mọi người trong phòng họp chết điếng. Đại diện Czech thảng thốt hỏi: "Thế trong trường hợp chúng tôi ra khỏi SEV?”, Ryzhkov trả lời: "Nếu muốn ra, Vâng xin mời!!" Ông ta nói như thể tống khứ họ đi! Sau khi giải tán khối Đông Âu vài năm, Bulgaria nằm trong hoang tàn.

Ôi, thế giới mới tuyệt đẹp!
Đầu những năm 90, các chuyên gia, cố vấn Mỹ đến các nước CIS, Đông Âu và Nga. Đó là những kẻ được đào tạo tuyệt vời và hoàn hảo, tràn đầy nghị lực và đang độ thành thạo. Còn quan điểm tất cả chỉ như một – chủ thuyết tự do cánh hữu. Nghĩa là tự do kinh tế - một trong những thuyết vô nhân tính nhất, nó hoàn toàn chối bỏ nhà nước, xã hội, cũng như sự can thiệp của nhà nước vào kinh tế. Về bản chất đó là thứ kinh tế theo chủ nghĩa Darwin - cạnh tranh sinh tồn hoang dã, chọn lọc tự nhiên để kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu biến mất. Nhà nước từ chối chu cấp tài chính cho y tế và giáo dục, còn lương hưu chỉ từ quỹ tư nhân. Nếu bạn không trì hoãn mình đến tuổi già, thì hãy tự trách mình. Nếu nghèo hay ốm đau, hãy đến cửa các hội từ thiện mà khóc lóc. Còn con cái của bạn là vấn đề của bạn, đừng trông chờ vào nhà nước.

Hàng loạt nước Tây Âu có chính sách xã hội tự do mạnh lúc đó và gần như không đề cập đến quản lý nhà nước (và vẫn đang xung đột với các liên đoàn lao động), còn các cựu XHCN ngu dốt chưa thuần hóa là 1 phần của họ. Họ không chỉ vỗ tay và nhìn, mà còn trả tiền cho tư vấn. Các chính khách địa phương khúm núm trước họ và mê mẩn với câu thần chú "cải tổ thị trường”. 

- Mọi sách vở viết bởi cái gọi là các nhà kinh tế tự do bắt đầu bằng tu từ "quyền tự do", và đó cũng là tu từ kết thúc cuốn sách – nhà báo Valery Naidyonov nói – Đó là câu thần chú của họ. Vấn đề quan trọng là tự do khỏi chính quyền và bất cứ sự kiểm soát nào. Họ đòi nhà nước tối giản và tốt hơn là không có nhà nước. Thậm chí không cần đọc cả nội dung dầy cộp của họ. Mọi ngữ nghĩa có thể rút thành 1 câu: 1 loại thuế cho cùng giàu nghèo và tư nhân hóa toàn bộ tài sản nhà nước. Sau khi CCCP đổ vỡ, nhà kinh tế cấp tiến cánh hữu nổi tiếng toàn thế giới Ryszard Rahn của Viện Cato Mỹ đến Bulgaria. Phương pháp tân tự do, thứ thậm chí chưa bao giờ áp dụng ở Mỹ và phương Tây được đem ra thử nghiệm. Chúng tôi, người Bulgaria trở thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm tự do hóa không tưởng.

Cắt-bán đi bệ hạ của tôi!
Các chuyên gia tân tự do ngoại quốc là những kẻ rắc thính của IMF. Do nhu cầu, đói kém và nhầm lẫn đầu thập kỷ 90, IMF nhìn chung đã đến như trận blitzkrieg! và thực thi sứ mệnh "giải phóng" nhà nước khỏi tài sản công, nói cách khác là cắt giảm vốn.

Bulgaria lại rất muốn làm cậu học trò gương mẫu của lớp học "thị trường tự do", thứ như được kể là, "tất cả sẽ tự điều chính nếu không bị can thiệp", và Bulgaria mù quáng ủy thác cho các vị tân lãnh đạo như cố vấn Mỹ Ryszard Rahn (sự ngoan ngoãn được đổi bằng xoa đầu hứa hẹn cho vào EU). Hơn nữa, họ có đủ lý do đa cảm ngu ngốc để đặt mình lên đầu vua Simeon II (không phải vị vua nhiệt thành của Bulgaria, có tên Đức Saksen-Koburg-Gotsky), kẻ làm thủ tướng từ 2001 đến 2005. Ông ta lập tức ra luật bồi thường, trả lại cho mình cung điện Vran ở Sofia và nhiều đất đai rộng lớn. Nhưng mọi báo chí đều ca ngợi Simeon II là "nhà quản trị hiệu quả" và "nhà tài chính già dặn", tư nhân hóa qui mô lớn Bulgaria được thực hiện.

- Năm 1997, IMF thân thiện tuyên cáo: chúng tôi sẽ cứu nếu các vị thực hiện chương trình của chúng tôi – nhà kinh tế Dimitr Sjbev nói – với 1 điều kiện: bán hết! Khối tài sản nhà nước khổng lồ trị giá hàng tỷ đô la đã đi đến chỗ phá sản và được bán lấy chút ít tiền, đôi khi chỉ 1 đô la! Nhưng tôi có thể nói với ai điều này? Các anh thì ở Nga, tất cả các anh bỏ qua điều đó. Chỉ vì Nga lớn, cũng đang bán tống bán tháo! Nhưng Bulgaria nhỏ, mọi thứ ở đây kết thúc rất nhanh chóng, chúng tôi thức dậy trong thế giới phi lý. Ví dụ, Bulgaria có nước, có đường ống và khách hàng. Và người Anh có hợp đồng bán nước của chúng tôi qua đường ống của chúng tôi cho chúng tôi! Ví dụ, đó là cái gì thế, có lẽ cũng chẳng có ở Anh quốc.

Chúng tôi thậm chí không thể tìm ra ai thực sự sở hữu cái gì?! Những kẻ này là ai? Các công ty quốc tế này, đôi khi ở nước ngoài, đăng ký tại những nơi quỉ quái của thế giới. Ví dụ, bán cả mỏ vàng lớn nhất Chelopech với giá chỉ $2 triệu cho 1 công ty đăng ký ở Canada, còn Bulgaria có 2% lố bịch từ khai thác vàng. Còn 1 điều nữa là chúng tôi không thể biết bao nhiêu vàng được khai thác tại mỏ và từ cái gì mà có 2%. Hơn 23 năm kể từ khi Bulgaria tái cơ cấu, 1 nước có nền sản xuất tuyệt vời và đất đai nông nghiệp tốt nhất trong khu vực đã trở thành nước nghèo nhất ở châu Âu.

Mỏ cho Bỉ, nước cho Pháp
- Dưới thời "vua" Simeon II, mạng lưới điện bán cho Czech, Áo và Đức, Pháp tiếp quản cấp thoát nước, còn như nghe nói, mỏ đồng cho Bỉ - một thủ lĩnh đảng dân tộc là Dzhambazki cho biết – Đó là điều kiện bí mật để Bulgaria vào EU - Tất cả các phe phái cũ tranh nhau để được bán với giá cao hơn theo sự đồng ý của họ, nhờ sự phản bội ở cấp cao nhất Bulgaria mà không qua đấu giá.

- Đầu thập kỷ 90, Bulgaria sống như bà quả phụ vui vẻ sau cái chết của ông chồng giàu có – nhà báo Valery Naidyonov nói – Bà ta bán nhà, bán đất, tất cả tài sản và trong 5 năm sau sống vui sướng hơn trước. Còn sau đó bà già khờ khạo trắng tay và sống dựa vào của bố thí ở cổng nhà thờ. Giữa thập kỷ 90, Bulgaria có GDP tăng đáng kể (là nhờ mua và bán). Đó là chúng tôi bán tài sản quốc gia và nó phản ánh qua GDP như thu nhập của chúng tôi (không phải tăng trưởng kinh tế). Tất cả vui vẻ: Ặc! Đầu tư nước ngoài tuyệt thật!

Tôi nhiều lần cố gắng giải thích: mọi người, chúng ta đang không làm lụng ra đồng tiền, chúng ta chỉ đơn giản là ném tài sản của chúng ta vào gió. Nhưng bây giờ người ta thích khoe rằng Bulgaria có nợ công thấp. Điều này đúng, nhưng nợ tư đối với các nhà băng nước ngoài đã lên đến 40 tỷ euro, mà lại không tính vào nợ! Chính quyền đã hủy hoại khoa học kinh tế quốc gia và làm biến mất các tổ chức quan trọng. Còn tất cả các nghiên cứu là đặt hàng của chính phủ và phí tổn của người nộp thuế, được thực hiện bởi các tổ chức NGO thân phương tây. Các anh ở Nga, đến thời Putin các luật lệ cũng được viết bởi cố vấn Washington. Khi đó tôi làm việc ở Moskva và vẫn nhớ rõ thời kỳ này. Đến bây giờ, các anh tuyên bố NGO là tay sai nước ngoài và có lẽ đã làm điều đúng đắn.

Đến năm 2013 Bulgaria đã mất 60% chỗ làm, trở thành hoang mạc và biến thành thuộc địa dưới sự cai quản chính trị của EU. Nước cộng hòa có cà chua tốt nhất thế giới thậm chí đã ngừng sản xuất cà chua!

Tang lễ mang vị cay đắng
Món salad nổi tiếng trong cửa hiệu hiện nay gồm cà chua “nhựa” của Thổ (hay Jordan), ớt từ Hà Lan và Macedonia, hành từ TQ và pho mát cừu từ Pháp. Thị trường địa phương chẳng còn cà chua Bul nữa, mà tràn ngập hàng Hà Lan. 80% rau quả là nhập khẩu.

- Các chính trị gia của chúng tôi được trọng vọng khi họ đến cắt băng khai trương mạng lưới cửa hàng ngoại, dạng "Bill", "Subway" hay "Karfur" – lãnh đạo phong trào quốc gia Krassimir Karakachanov nhăn nhở - Họ đung đưa cái gì đó khi phát biểu chào mừng về đầu tư, và chỗ làm ở đó. Nhưng độc quyền ngoại quốc không quan hệ với các nhà sản xuất địa phương. Phó mát cừu Đan Mạch rẻ hơn của Bulgaria. Tôi chẳng có gì để chống nhập khẩu pho mát cừu hay vang Pháp, nhưng trong cửa hàng Pháp, ví dụ, ngược lại cũng phải có vang Bul và pho mát Bul. Các cửa hàng nhỏ và mạng lưới lớn đã cướp bóc đất nước này đến 2 lần. Một, họ bòn rút tiền của người Bulgaria nghèo, và tiền này chảy sang phương tây, nơi chúng đi vào nền kinh tế khác. Hai, họ giết chết nông nghiệp địa phương, mà cùng với nó là công nghiệp phân bón và chế biến.

- Một con bò Pháp được trợ cấp bao nhiêu? 1000 euro mỗi năm – nhà báo Valery Naidyonov thở dài – Còn bò Bulgaria thì không. Tương tự, dù nhân công giá thấp, nhưng thiếu trợ cấp chúng tôi không thể cạnh tranh.

- Nhưng các anh có sản phẩm chất lượng tốt. Cà chua trồng ở vùng nắng ấm của Bulgaria chất lượng hơn loại tốt nhất của Hà Lan cả trăm lần – Tôi an ủi và tự nhiên hỏi: Liệu có buộc mạng lưới các cửa hàng phải mở cửa thị phần, cho 40–50% sản phẩm của Bulgaria?

- Anh nói cái gì? Không thể về mặt luật! Chúng tôi sẽ ngay lập tức bị trừng phạt từ EU và WTO. Tôi luôn muốn khóc khi đến thành phố của Bul Samokov, đó là trung tâm khoai tây của đất nước. Anh chưa được nếm loại khoai tốt nhất đâu! Bây giờ người ta mở siêu thị "Bill" ở đó, trên các quầy là… khoai tây Pháp! Không có hàng địa phương.

Đã chôn vùi ớt với khoai của Bulgaria, EU đang mưu sát sản phẩm thiêng liêng – rượu raki (đồ uống có cồn bất hợp pháp trong khu vực tư nhân), nhưng rồi họ im lặng. Rõ ràng là lạm dụng cảm xúc thậm chí nhút nhát của người Bulgaria đã không thành. Raki là sự cứu rỗi cho các linh hồn! Được nấu khắp Bulgaria. "Làng không rượu như không có nhà thờ" – một vị trí tuệ nổi tiếng nói.

Lừa dối Kozloduy
Bulgaria không chỉ bị trói đôi tay, cô “bạn gái” Xô Viết đã bị dồn đến chân tường, đã bị tước bỏ độc lập năng lượng. Trước khi vào EU, Bulgaria từng xuất khẩu điện sang Thổ, Hy lạp, Macedonia, Albania và thậm chí Italy – đó là nhờ nhà máy điện hạt nhân Kozloduy xây dựng bởi Liên Xô. Còn EU thì đã đặt ra điều kiện khắt khe: Bulgaria phải đóng cửa 4/6 tổ máy và cuối cùng dừng hẳn nhà máy Kozloduy.

Một hướng mà EU dự kiến là thay thế 16% nhu cầu truyền thống bằng "năng lượng xanh", điện gió và mặt trời.

- Bulgaria không phải là Sahara để làm trạm điện mặt trời, cũng không phải ở đảo biển Bắc để có gió thổi liên tục – cựu bộ trưởng năng lượng Rumen Ovcharov nói – do đó cần loại năng lượng cơ bản. Giá 1 mW "năng lượng xanh" vượt quá giá 1 mW điện nhà máy Kozloduy đến 10 lần, nhưng chúng tôi bị cấm bù giá.

Nhưng “năng lượng xanh” chưa là cái gì. Toàn bộ nền kinh tế Bulgaria đã bị cài mìn bằng các hợp đồng nô dịch dài hạn.

- Năm 2001, chính phủ của ông Ttg Ivan Kostov rất mong mỏi thể hiện định hướng phương tây hóa và vinh dự được bắt tay TT Mỹ - cựu bộ trưởng năng lượng Rumen Ovcharov mỉa mai nói – Và mọi thứ đã xảy ra như chuyện cổ tích. Kostov đã đến Mỹ và được phó TT Dick Cheney tiếp. Bỗng cánh cửa mở ra và George Bush đi vào. Các HĐ chưa từng có được ký sau cuộc gặp bất ngờ: Hai nhà máy nhiệt điện đã sang tên cho những công ty Mỹ không rõ, Maritsa-Vostok 1 và Maritsa East 3.

"Chúng tôi – vật tế thần của tan rã nhà nước"
- Thỏa thuận là khó khăn và quỷ quyệt. Nhà nước đã cam kết chuộc lại tất cả các nhà máy điện từ người Mỹ (!) trong vòng 15 năm với cái giá trên trời và vô điều kiện. Thậm chí người Mỹ đã lợi thế hơn khi đối đầu với các đối thủ năng lượng – dự án điện hạt nhân NPP Belene xây dựng từ thời LX không thể hoàn thành bằng bất cứ cách nào. Thự tế, các lò phản ứng đã sẵn sàng hoạt động, còn phía Nga Atomstroyexport đã hơn 1 lần dành cho Bulgaria các khoản thanh toán linh hoạt và dễ chịu – chỉ để hoàn thành nhà máy. Nhưng bất chấp thực tế cả số tiền lớn Bulgaria và Nga đã bỏ ra, Quốc hội Bulgaria vẫn quyết đóng cửa Belene và dìm toàn bộ ngành công nghiệp công nghệ cao trong cái chết kéo dài. Sau tất cả, cùng với việc đóng cửa Kozloduy và Belene, đội ngũ kỹ thuật hạt nhân chết theo. Ngay cả khi Atomstroyexport giận dữ và đe dọa kiện 1 tỷ euro, Quốc hội Bulgaria cũng không chịu thay đổi ý định.

- Chúng tôi đã từ chối hoàn thành dự án Belene chỉ vì áp lực của người Mỹ - nhà xã hội học Andrey Raychev khẳng định – Đó là 1 quyết định thuần túy địa chính trị liên quan đến quan hệ giữa Nga và Mỹ. Tất cả sách lược của Mỹ có thể gói gọn trong mẩu tiếu lâm: đến xem bọn trẻ hàng xóm làm cái gì và yêu cầu điều đó phải dừng lại. Cùng 1 logic như thế với người Mỹ: họ xem Nga làm cái gì và yêu cầu không được làm nữa. Mỹ tuyệt đối chẳng thèm đếm xỉa gì đến Bulgaria, điều chủ yếu đối với họ - là chặn bất cứ dự án nào của Nga. Còn Bulgaria – chỉ là nạn nhân của sự tan rã nhà nước. Số phận Belene là cùng chung với dự án Nga khác – tuyến đường ống gas Bourgas – Alexandroupoli, cũng như dự án South Stream. 

Tại sao Nga thua ở Balkans? 
- Theo 1 thăm dò xã hội, 70% dân Bulgarria là Russophobia (hội chứng ghét Nga), cùng với việc Nga thua trong cuộc đấu truyền thông và chính trị ở Bulgaria. Đó là nghịch lý! – nhà báo Yvo Christoff giải thích – Tại sao Nga nhường phần thắng cho phương tây? Đó là vì tư tưởng ngự trị trên truyền thông qua cái gọi là “think tank” địa phương (những bộ não được tin cậy, nhà máy ý tưởng) được cấp tiền từ Mỹ (và hiếm khi từ EU). Tất cả các tổ chức này viện dẫn lẫn nhau và cùng chung cái tên "dân chủ" – được nuôi để nghiên cứu dân chủ hay các chiến lược tự do hóa.

Chúng không bao giờ nói xấu định hướng Mỹ. Một mặt, đó là ngây thơ (mọi thứ rõ ràng là đến từ tiền của Mỹ), còn mặt khác, đó là 1 công nghệ đã được phát triển và có hiệu quả. Còn nếu Nga tuyên bố lợi ích của mình qua tổ chức nào đấy, thì bị coi là tự tuyên bố Russophobia. Có gì khác biệt? Ngay cả khi Nga và Bulgaria cùng chung lợi ích, thì xác định lợi ích này cũng bị coi là mất uy tín. Còn Mỹ đã chiếm đoạt cánh đồng dân chủ và gặt hái trên đó (họ sẽ, họ nói, không đấu tranh cho bản thân mà vì lợi ích chung).

Ví dụ, Bulgaria tham gia vào đường ống South Stream thì họ chẳng có gì để mất ngoài các khoản tiền lời và phần bánh được chia. Nhưng toàn bộ lợi ích của dự án lại được vẽ vời trên truyền thông như thể "dự án Nga ở Balkans" cho dù nó bao gồm nhiều nước EU khác như Đức, Pháp, Ý… Như thế, triển khai rất chậm chạp và vướng mắc. Hay nhà máy điện hạt nhân Belene, dân chúng bị biến thành nạn nhân của các mưu đồ thao túng chính trị, khi thậm chí là họ được nghe trên truyền thông rằng điện của nhà máy Belene sẽ rất đắt đỏ. Họ - là những động vật không còn não trong hình hài người.



- Và vì thế đất nước phải trả giá trên trời cho năng lượng từ các nhà máy của Mỹ? Tôi kêu lên.

- Đúng thế, dân chúng bị cầm tù trong chứng cuồng Russophobia. Mọi số học đã bị xóa bỏ và viết đè lên đó hàng chữ viết hoa "ĐỘC LẬP NĂNG LƯỢNG VỚI NGA". Đó là chuyện con ma ghê rợn của EU dành cho trẻ con. Còn giới bề trên Bulgaria bị tây hóa thì ăn bám vào nỗi sợ hãi phi lý đó.

Bulgaria ngày nay ra sao? Họ là con tốt thí trên bàn cờ, với vai trò tạm thời – chặn tất cả những gì liên quan đến Nga. Chúng tôi phải phục dịch lợi ích của kẻ khác, chúng tôi đầu độc mối quan hệ với Nga và chúng tôi đánh mất tiền trung chuyển dầu khí. Còn ông bạn Mỹ của chúng tôi thì vỗ vai nói: "Cừ lắm, chú nhóc! Đã có dân chủ rồi!" 

Một nhà văn châm biếm Bulgaria đã mô tả rất chính xác về dân chủ: "Đó không phải là quyền cho dân chúng. Đó là quyền của những tên độc tài!"

Bài của «Русская Весна»

Thêm:
NGHỀ BƯNG BÔ THỜI NAY! - P1
http://3t333.blogspot.com/2014/08/nghe-bung-bo-thoi-hung-thinh-p1.html

NGHỀ BƯNG BÔ THỜI NAY! - P2
http://3t333.blogspot.com/2014/08/nghe-bung-bo-thoi-hung-thinh-p2.html

Paul Krugman – giải Nobel cho một con lợn!
http://3t333.blogspot.com/2015/03/paul-krugman-giai-nobel-cho-mot-con-lon.html

Lừa đảo là lẽ sống của “nhà kinh tế!”
http://3t333.blogspot.com/2015/02/lua-ao-la-le-song-cua-nha-kinh-te.html

Dù thành nhà kinh tế nhưng gâu! gâu!…
http://3t333.blogspot.com/2015/02/du-thanh-nha-kinh-te-nhung-chi-gau-gau.html


Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...