Tôi kể bạn nghe chuyện Thái Lan! – P2

Vấn đề thể hiện trong mọi cái thìa đầy

Gần như mỗi bữa ăn của người Thái đều có gạo. Và họ đã làm ra lúa gạo vượt quá nhu cầu lương thực hàng ngày của 70 triệu dân, họ có thị trường xuất khẩu gạo lớn nhất, sử dụng gần một nửa tổng số lực lượng lao động, trở thành một phần không thể thiếu của nền kinh tế, văn hóa, và lịch sử Thái Lan.

Vì tầm quan trọng, sức khỏe của nền nông nghiệp Thái là sức khỏe kinh tế Thái Lan - cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Quản lý yếu kém gần đây của ngành nông nghiệp đã làm lung lay niềm tin của cả trong và ngoài nước về uy tín và chất lượng. Những kho chứa đầy gạo mà vẫn không bán được trong hơn một năm dù đã phun thuốc bảo quản khử trùng độc hại nhưng cũng đã mốc thối. Các nhà nhập khẩu đã chỉ trích các lô hàng gạo từ Thái Lan cùng với sự kiểm soát kỹ lưỡng vì điều này, hoặc họ đã chuyển sang nhập toàn bộ từ các quốc gia khác.

Trong nước, người ta lảng tránh gạo bị nghi ngờ có nguồn gốc từ kho của chính phủ, người tiêu dùng có ý thức sẵn sàng trả nhiều tiền hơn để tránh gạo bị nhiễm độc. Các vấn đề kinh tế xã hội phát sinh từ hậu quả chương trình trợ cấp thất bại đã tác động khắp xã hội Thái - từ nông dân đến người tiêu dùng, nó dội vào các hàng hóa liên quan, các dịch vụ lúa gạo, các doanh nghiệp nhỏ sở hữu và hoạt động thu mua mà chưa thanh toán cũng như chính nông dân.

Hình ảnh: Gạo mốc và thối tồn kho khắp đất Thái, khi chế độ Thaksin Shinawatra thu mua và tích trữ lúa gạo như một phần của chương trình trợ giá gạo và đã thất bại. Không thể bán gạo, tuyệt đối không có cách nào có tiền trả hàng tỷ nợ cho nông dân trong cơn cơ cực và tuyệt vọng. Gạo Thái lần đầu tiên đánh mất lòng tin của các đối tác kinh doanh truyền thống.


Trong một nỗ lực tuyệt vọng để ngăn chặn dòng thác của các vụ thu hoạch lúa kế tiếp, mà chính quyền không thể bán và gây ra sụp đổ thị trường – chế độ Thaksin đã làm cái việc vô nhân tính khi cố gắng ngăn chặn việc cung cấp nước tưới cho nông dân qua hệ thống thủy lợi quốc gia (bằng cách tuyên bố tình trạng thiếu nước) - nông dân bị bỏ rơi không một xu dính túi, và cũng nhàn rỗi thất nghiệp khi không có nước tưới cho các cây trồng khác thay thế.

Khi nông nghiệp tạo thành một bộ phận quan trọng của Thái Lan, nó tác động khắp xã hội Thái từ ruộng lúa khô hạn không nước tưới, nông dân nhàn rồi, gạo bị nhiễm độc trên bàn ăn. Đó là vấn đề kinh tế - xã hội có tác động lâu dài trong nhiều năm.

Nông nghiệp lớn và Vòng Kim Cô nợ nần

Những vấn đề mà nông dân Thái trồng lúa phải đối mặt bị phức tạp hóa, thành to lớn bởi ý đồ chính trị mua phiếu bầu của Thaksin. Khó khăn của họ ngày càng tăng, nó nổi lên trên 1 thảm họa khốc liệt khác: cây trồng biến đổi gen!

Các ông lớn thực phẩm biến đổi gen (GMO) đã từ lâu rất thèm thuồng vựa lúa châu Á này.

Hình ảnh: Không chỉ là nông nghiệp độc hại của Bayer nguy hiểm cho sức khỏe con người, nó còn là cái bẫy đối với nông dân trong vòng xoáy nợ nần ngày càng tăng, trong khi họ không có lợi ích đáng kể về năng suất hay chất lượng. Điều tồi tệ nhất, là người Thái đã phải sử dụng các sản phẩm biến đổi gen, kháng thuốc diệt cỏ gốc glufosinate được bán dưới tên thương hiệu Basta. Nó như thể con chó sói đã đặt được 1 chân vào trong cửa. Bước tiếp theo, không nghi ngờ gì – gạo biến đổi gen. Xem báo cáo của Greenpeace ở đây.

Nấm mộ chết chóc ngày càng làm người ta lo ngại, là sự hiện diện của các tập đoàn nông nghiệp độc quyền ngày càng tăng. Một mối quan tâm ngày càng ghiêm trọng: các tập đoàn nông nghiệp lớn nước ngoài. Họ đã tạo ra những vũng lầy để đánh bẫy nông dân Thái thành con nợ vĩnh viễn chìm ngập trong hóa chất độc hại và cây trồng biến đổi gen - GMO.

Vòng xoáy hóa chất độc cùng độc canh quy mô công nghiệp (phụ thuộc vào 1 loại cây duy nhất) bỏ mặc nông dân hoàn toàn phụ thuộc vào các tập đoàn nông nghiệp độc quyền lớn phát triển cây trồng của họ, cùng các nhà phân phối lớn để bán chúng. Bất chấp những quảng cáo thổi phồng lừa gạt về nông phẩm GMO, không có gì đảm bảo cho vụ mùa thành công. Nông dân độc canh thấy mình đặc biệt dễ bị tổn thương khi chỉ cần 1 vụ thu hoạch thất bại vì bất cứ lý do nào: thiên tai, bão lụt, thời tiết, thị trường hay bê bối chính trị.


Trong lúc này, nông nghiệp ông lớn đang tạo ra khó khăn thách thức cho nông dân toàn thế giới, đặc biệt là ở Thái Lan, các tập đoàn nước ngoài đang bán thuốc độc cho nông dân, thứ từ lâu trước đây đã bị cấm.

Tập đoàn Đức Bayer AG, ví dụ, là nhà sản xuất của sản phẩm mang thương hiệu Basta/Liberty (GMO kháng thuốc diệt cỏ glufosinate). Nó đang bị loại bỏ ở EU, trong đó có chính nước Đức – khi bị phát hiện nguy hại cho sức khỏe con người. Tuy nhiên, nó lại có mặt ở khắp các nước thế giới thứ 3 và các nước nghèo, lạc hậu. Bayer sẵn sàng tiếp tục thúc đẩy và bán thứ Basta/Liberty này cho nông dân Thái Lan, khi biết rõ chính phủ Thái, đặc biệt là chế độ Thaksin không bao giờ thách thức hay cản trở - bất chấp vấn đề sức khỏe hay truyền thống nông nghiệp.

Hóa chất độc nhưng phí tổn là nông dân, họ không thể sản xuất khi không thể kiểm soát sâu bệnh và cỏ dại, hoặc định hình loại phân bón của chính mình, tất cả đều phải mua từ các tập đoàn lớn độc quyền. Với rủi ro tiềm tàng thất bát và vỡ nợ, với đề án chính trị mị dân mua phiếu bầu đe dọa thu nhập hàng năm của họ, trong khi lại phải không ngừng trả tiền mua hạt giống, thuốc trừ sâu, diệt cỏ và bản quyền kỹ thuật thâm canh biến họ thành con nợ vĩnh viễn mắc kẹt trên cánh đồng GMO mà không thể tự cứu mình.

Xem thêm:

Tôi kể bạn nghe chuyện Thái Lan! – P1


Kinh doanh nông nghiệp, làm ăn lớn và vòng kim cô nợ nần đã xiết chặt nông dân Thái Lan - Bạn sẽ không tìm thấy bất cứ tờ báo tiếng Việt nào nói như thế, đơn giản là nhiều kẻ không thích phổ biến nó.

Một câu chuyện về việc làm thế nào mà nền nông nghiệp lớn và chính phủ to lại phá hủy ngành lúa gạo hàng đầu Châu Á và làm thế nào để xây dựng lại mô hình lương thực lành mạnh hơn và tốt hơn trên đống đổ nát.


Cuộc đảo chính hồi tháng 5/2014 lật đổ chế độ Yingluck Shianwatra, em gái của kẻ bị kết án Thaksin Shianwatra, chính phủ quân sự cầm đầu mới đã bắt đầu trả lại cho những người nông dân bị lừa bởi chương trình mua phiếu bầu "dân túy" của chế độ bị lật đổ. Nông dân trên khắp đất nước này đang nhận lại tiền của họ. Bước tiếp theo là xây dựng các thị trường địa phương bền vững, cắt bỏ những kẻ trung gian, lấy lại các nhà máy xay xát vào tay dân làng địa phương, do đó công nghệ và giáo dục đào tạo, chứ không phải lá phiếu mua chủ nghĩa dân túy, mới là giả pháp bền vững cải thiện cuộc sống của người nông dân...


Đầu năm 2014, nông dân Thái thấy mình ở trung tâm của 1 cuộc đấu tranh chính trị kéo dài như đã thành truyền thống, chống lại những kẻ "dân túy" mới nổi được chống lưng bởi những lợi ích nhóm nước ngoài. Kết quả nổi bật là bây giờ nông dân Thái thấy mình có cơ hội được chia sẻ cảnh ngộ của họ và có thể có được sự quan tâm chú ý rộng lớn hơn.


Hình ảnh của Chinnawat Singha: Nông dân trồng lúa ở tỉnh Phitsanulok bị đe dọa phải chấm dứt biểu tình bởi chế độ của phe "áo đỏ" (Mặt trận liên minh dân chủ chống độc tài). Thường thì truyền thông phương Tây mô tả là "chia rẽ tầng lớp", nhưng bây giờ rõ ràng là nông dân của quốc gia này đơn giản là đã bị lợi dụng để đưa Thaksin Shinawtra trở lại quyền lực, bạo lực và đe dọa thường nhằm vào các các đối thủ chính trị của ông ta khiến họ tỉnh ngộ và trỗi dậy khi bị lừa bởi lá phiếu trợ cấp mua gạo mị dân. Nông dân trồng lúa đã không được trả tiền như hứa hẹn - nói cách khác, họ đã bị cướp.


Chế độ Thaksin Shinawatra xây dựng bộ máy chính trị của mình trên lưng nông dân trồng lúa Thái Lan – với phần lớn sự ủng hộ của họ đến từ các vùng trồng lúa đông dân ở phía bắc và đông bắc Thái. Việc này đã được thực hiện việc bằng chính sách “dân úy” thiển cận, thiếu suy xét, báo trước sự sụp đổ trong cơn lốc của tham nhũng, bất tài, bê bối, và phá hoại tài chính.

Đặc biệt là các khoản trợ cấp gạo. Nông dân, những người đã được hứa hẹn có giá gạo thị trường cao hơn cho họ, đã không được thanh toán kể từ tháng 10/2013 và đã phải bán gạo với giá thấp kể từ khi lược đồ mua phiếu bầu bắt đầu sụp đổ vào mùa hè.




Chương trình mua gạo đã bị phá sản, với những kho chứa đầy gạo không bán được, gạo mục nát bị tuyên bố là không thích hợp để sử dụng cho người bởi nhiều nhà nhập khẩu truyền thống của Thái Lan. Bởi vì điều này, vị trí dẫn đầu là một nước xuất khẩu gạo của Thái ở châu Á đã rơi rụng cả về số lượng và chất lượng.

Sau thất bại trong việc bán gạo, đã có nỗ lực huy động vốn để trả tiền nông dân bằng cách bán trái phiếu - và cũng thất bạiđợt đầu tiên không huy động được thậm chí một nửa số tiền cần thiết để duy trì chương trình này. Đợt trái phiếu khác được lên kế hoạch vào tháng 1 năm 2014, nhưng tình trạng còn tồi tệ hơn. 
Chế độ dân úy và chính sách trợ cấp gạo, đã bỏ lại khắp Thái Lan nông dân nghèo trong tuyệt vọng và dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Quan trọng hơn, họ đã làm nông dân vỡ mộng giấc mơ "vô địch". Thất bại của Thaksin Shinawatra đã thêm sức nặng vào các cuộc biểu tình đang diễn ra và làm khập khiễng cả chế độ đã bị xói mòn lòng tin để cuối cùng phá vỡ Thái ra thành từng mảnh. Đáp lại, những kẻ cuồng tín ủng hộ triều đại Thaksin Shinawatra đã phải viện đến tuyên bố nông dân là kẻ thù, hăm dọa bạo lực đối với những nông dân đã từng ủng hộ họ mạnh mẽ. 
Trong khi đó, các cuộc biểu tình sẵn sàng chào đón những người nông dân nghèo, đặc biệt là nông dân trồng lúa vào hàng ngũ của họ, chiến thắng trong cuộc đấu tranh chính trị bằng cách lật đổ chế độ Thaksin Shinawatra cũng chỉ một bước đơn trong hành trình lâu dài hơn nhiều cần thiết để mang lại công bằng thực sự và tốt đẹp hơn cho đời sống cho nông dân Thái.

Hình ảnh: Hàng chục ngàn nông dân trồng lúa khắp Thái bị lừa và bị lợi dụng bởi chế độ đã tàn tạ Thaksin Shinawatra đổ về thủ đô Bangkok trong cuộc tìm kiếm công lý và lúa gạo bị mất của họ. Nhiều nông dân đã sống cả đời với cây lúa đã tìm thấy lý do cho chính mình cuộc biểu tình, khi lần đầu tiên trong cuộc đời họ, bỏ cày cấy trên mảnh ruộng của mình và trỗi dậy trong thảm họa kinh tế xã hội chưa từng có này.

Trong khi truyền thông phương Tây vẫn cho rằng nông dân Thái tiếp tục ủng hộ chế độ Thaksin ở Bangkok, thì chỉ cần đến bất cứ nơi nào trên đất Thái cũng có thể thấy, từ Khon Kaen đến Korat, Ayutthaya đến Chai Nai, từ Surin đến Nakhorn Sawan, hay từ Petchaburi đến Chachoengsao - nông dân rõ ràng đã chống lại chế độ, thậm chí là tính đại chúng của Thaksin Shinawatra khi còn ở đỉnh cao quyền lực, cũng vừa rất mong manh vừa tạm bợ.

Thực tế rằng chính trị không phải là câu trả lời cho vấn đề của nông dân cũng được họ hiểu rõ. Mất lòng tin của họ với các chính trị gia và hệ thống "dân chủ" đã gia tăng theo cấp số nhân trong những năm Shinawatra cầm quyền. Điều ít được hiểu, thật không may, là cái gì tốt nhất có thể thay thế để giải quyết vấn đề to lớn này.

Paul Krugman – giải Nobel cho một con lợn!

Như đã nói ở bài trước: Lừa đảo là lẽ sống của “nhà kinh tế!”, chúng ta xem 1 gã sủa thuê cụ thể, tên là  Krugman!

Không có lĩnh vực nào: văn hóa, địa chính trị, ngoại giao… cho đến toán lý hóa, văn sử địa… mà lắm sủa ngu như kinh tế. Cũng không có lĩnh vực nào lắm nô tài thuần phục, quỳ mọp liếm láp chất thải của chủ như kinh tế. Thậm chí, cả 1 bầy đàn đông nhung nhúc bao gồm quan lại thoái hóa biến chất, ráo sư ngành lợn học, cho đến đám teen xanh đỏ ăn chơi, hừng hực khí thế, điên cuồng đòi bưng bô cho chủ. 

Ngày sủa thuê Krugman đến ta vung vãi 1 bãi cám lợn nhạt nhẽo vớ vẩn, nhưng một đàn vịt cỏ đông nghẹt - kể cả những con đóng mác tiến sĩ ở đít, lao ra chổng mông xì xụp khấn vái như thể gặp thánh sống!

Nhưng điều lạ lùng là không có bất cứ ai phản biện hay bác bỏ. Thực sự não trạng tê liệt và sự sùng kính bố Mỹ quá đáng của đàn vịt cỏ đã có từ lâu. Tôi không rõ là từ bao giờ nhưng có thể lấy mốc từ ngày gã Do Thái Thomas Friedman tung ra “Thế giới phẳng”, trong cái tự do, bình đẳng phẳng đó lồng ghép khéo léo tư tưởng chống cộng bài Xô – được 1 đàn vịt cỏ tâng bốc hít hà.

Krugman sinh và lớn trong 1 gia đình Do Thái ở Long Island – Mỹ, học kinh tế ở ĐH Yale. Làm Đốc tờ ở MIT 1977 và dạy học tại Yale, MIT, Berkeley, London School of Economics, và Stanford. Sau này là Princeton University. Từ 1982-1983 là cố vấn kinh tế cho chính quyền Reagan.

Việc giới học thuật kinh tế tranh cãi, phản biện, thậm chí chỉ trích nhau là thường thấy. Nhưng mức độ gạch đá khổng lồ tương thẳng vào mặt Krugman thì nằm ngoài sự tưởng tượng bất cứ ai. Giới chuyên môn đã chẳng còn khách sáo, thẳng thừng Krugman ngu xuẩn, dốt nát theo đúng nghĩa đen.






Cũng giống như các loài sủa thuê dâm chủ, khi bị chỉ trích thì “nhà kinh tế” “tân-tự do” có thể phản biện và tự bảo vệ mình, nhưng ngu xuẩn thì có thể có được lý lẽ nào? Krugman quay ra nhét chữ vào miệng đối thủ, thóa mạ họ và thậm chí chế tranh biếm họa để chế nhạo đối thủ. Không gì khác, sự ngu xuẩn của Krugman làm lộ rõ nghề sủa thuê lộ liễu, thô thiển của cái gọi là “nhà kinh tế”. Các bạn chỉ cần xem qua bài viết dưới này của CAFEF.VN có lẽ là đủ.

(How did Paul Krugman get it so Wrong?)

Mức độ công kích cá nhân và bóp méo sự thật trong bài viết của Krugman nhiều đến kinh ngạc.

… Ông ta dựng chuyện, trơ trẽn đặt vào mồm người khác những lời hoàn toàn trái ngược với ý họ khi viết. Chưa hết, ông ta vẽ thêm tranh hoạt họa để biến đối thủ của mình thành tên ngốc. Ông ta buộc tội chúng tôi chỉ tin theo tiền, vì “các cuộc nghỉ phép ở Viện Hoover” và “các khoản chi từ Phố Wall”. Thật là hoang đường.

Nạn nhân nào chẳng thấy khó chịu, nhưng chúng tôi lớn cả rồi, chỉ khổ cho những người đọc tờ New York Times. Họ dựa vào Krugman để biết và hiểu được các tài liệu hàn lâm, họ mới là người chịu thiệt. Và điều đó cũng chẳng hiệu quả vì bất kỳ người đọc sắc sảo nào cũng biết công kích cá nhân và nói cạnh nói khóe có nghĩa là tác giả đã hết mất ý tưởng.

Đây mới là cái tin lớn nhất mà cũng buồn nhất: Paul Krugman chẳng có ý kiến đáng kể nào về nguyên nhân của các vấn đề kinh tế tài chính hiện nay, chính sách nào đã có thể ngăn chặn nó, hay chúng ta nên làm gì trong tương lai. Và ông ta cũng chẳng biết ai đang nghiên cứu những thứ ấy.
Thật đáng buồn.


Nhưng người ta đã kịp trao giải Nobel cho Krugman năm 2008 vì mớ lý thuyết tào lao, có độ trí tuệ, học vấn bằng bài tiểu luận của 1 cô sinh viên kinh tế năm cuối. Nó kịp che đậy 1 cách vụng về nguyên nhân thực cuộc khủng hoảng sâu rộng hiện nay bằng cái danh ảo “nhà kinh tế chống khủng hoảng”.

Còn nguyên nhân gạch đá nhiều đến vậy cũng chỉ có 1: ông ta bảo vệ giới chủ tài phiệt Do Thái và CQ Obama 1 cách cực đoan và ngu độn.

Kinh tế học, lý thuyết kinh tế là môn khoa học, không thể có chuyện vừa đúng-vừa sai. Nó đúng và sai có điều kiện. Khi người ta cố ý bỏ qua điều kiện và áp dụng bừa bãi, hậu quả bi thảm đến lền.

Chúng ta xem thêm vài ý kiến của ông Paul Craig Roberts, người được dẫn ở bài trước về “nhà kinh tế” sủa thuê này (nguồn1, nguồn2). Một người chỉ trích Krugman theo cách lịch sự nhất có thể tìm được.

Ông Roberts gọi Krugman là “nhà kinh tế tà thuật!” (voodoo economist), cách gọi cũng hay vẫn còn rất lịch sự so với các đồng nghiệp đã không khách sáo ở trên. Còn vấn đề nói đến là bong bóng đang căng phồng, có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Độc giả hỏi tôi liệu Paul Krugman có đúng rằng thâm hụt không phải là vấn đề cũng như không phải là vấn đề việc in tiền vô độ để mua các công cụ nợ của Kho bạc làm tài chính thâm hụt.

Nếu mọi người ở nhà và ở nước ngoài nắm giữ đô la và đồng đô la gọi là công cụ tài chính, không quan tâm rằng hàng nghìn tỷ đô la mới được tạo ra để lấp đầy khoảng trống lớn giữa doanh thu và chi tiêu trong ngân sách hàng năm của Washington và để hỗ trợ các "nhà băng quá lớn để sụp đổ", có nghĩa là, nếu những người giữ đồng USD không thấy giá trị của đồng đô la của họ bị pha loãng bởi đồng đô la mới, đang xuất hiện với số lượng lớn hơn so với hàng hóa và dịch vụ mới, thì Krugman là đúng.

Mất giá của đồng USD có thể xảy ra theo một trong hai cách. Cách hầu hết mọi người nghĩ là lạm phát tiền tệ. Quá nhiều đô la đuổi theo quá ít hàng hóa làm giá cả tăng lên, mỗi đồng đô la mua được ít hơn và vì thế mà giảm giá. Tuy nhiên, trong tình hình hiện tại, đô la dư thừa là trong ngân hàng. Khi ngân hàng không cho vay, đô la dư thừa không đi vào lưu thông hoặc giá cả. Các ngân hàng đang giữ trữ lượng lớn để đáp ứng nhu cầu phát sinh có thể từ giỏ phái sinh bị phơi trần của họ, họ đang sử dụng tiền mà FED làm cho nó có sẵn với họ để đầu cơ trong thị trường chứng khoán, đẩy giá cổ phiếu lên mức phi thực tế.

Một cách khác mà qua đó đồng USD có thể mất đi giá trị là tỷ giá hối đoái với các đồng tiền khác. Chủ nước ngoài giữ đô la, nhận thấy 5 năm in đô la (chính sách nới lỏng tiền tệ) để cứu trợ thâm hụt ngân sách liên bang và thấy không có kết thúc, có thể đi đến kết luận rằng đô la của họ đang bị pha loãng. Nếu họ đưa ra quyết định, thì sẽ ra khỏi đô la hoặc giảm tiếp xúc đồng đô la Mỹ. Thực tế, nhiều quốc gia như Nga, Trung… đang làm điều này. Năm 2008, TQ bán ồ ạt trái phiếu ra thị trường – gọi là tẩy đô, làm USD sụt giá mạnh. Một cú như thế trong tình hình hiện nay là hoàn toàn có thể, khi Mỹ làm trái ý TQ trong các vấn đề họ không ưa.

Khi bán USD ra thị trường tiền tệ, giá trị của đồng USD trong nghĩa với đồng tiền khác sẽ giảm. Như Mỹ hiện nay là một nước phụ thuộc nhập khẩu, giá cả trong nước tăng lên như là hệ quả của sự mất giá đồng USD trên thị trường tiền tệ. Sự xuất hiện của lạm phát trong nước trên đầu tỷ giá hối đoái USD giảm sẽ, nếu nhà kinh tế học là chính xác, gây ra sự vội vàng hơn trong bộ phận người giữ đô thoát ra khỏi nó.

Nói cách khác, một khi nó bắt đầu là có một vòng xoáy đi xuống.

Rõ ràng, Krugman tin rằng đô la là quá độc đáo và quá tuyệt vời, như Mỹ, đến mức mà giá trị của nó không thể bị ảnh hưởng bởi sự lạm dụng. Những ý kiến ​​này minh họa cho sức mạnh truyền thông đĩ điếm để làm nhầm lẫn. Ở đây chúng ta qua ba thập kỷ sau Reagan và đại đa số người Mỹ biết chữ đã không có ý tưởng thuyết kinh tế Reagan là cái gì.


Như tôi đã nói trước đây, nhiều nhà kinh tế đã bị mua và tiền trả cho họ như trả 1 con điếm. Nhưng tôi không nghĩ Krugman là một trong số những con điếm. Theo quan điểm của tôi, Krugman, bất kể dù có đóng góp điều gì có thể cho nền kinh tế, chỉ đơn giản là không hiểu giới lao động thế giới đã phát triển đã bị thiệt thòi bởi Wall Street và các tập đoàn xuyên quốc gia Mỹ.

Cùng với phiên bản chính trị, rằng khủng hoảng, xung đột ở Ukraine là do… Putin! Sủa thuê Krugman, cũng có phiên bản Putin gây ra khủng hoảng kinh tế Ukraine.

Đây là cái ngu xuẩn nhất trong di sản ngu xuẩn của Krugman. Chắc ông ta nghĩ thiên hạ chửi mình thế cũng là cùng, chẳng thể hơn được nữa.

Những kẻ Liberal, kể cả những sủa thuê kinh tế như Thomas Friedman hay Paul Krugman, luôn sùi bọt mép mỗi khi nói về Nga – nguyên nhân chỉ có 1: họ là độc lập, cách ly với toàn cầu hóa.

Những gì Krugman sủa về Nga, lặp lại y chang tuyên truyền nhồi sọ phát ra từ Bộ Ngoại giao Mỹ. Đó là Putin, kẻ kích động khủng hoảng Ukraine với mục tiêu cướp bóc. Sau 1 tràng gâu gâu, ông ta quay ra đặt câu hỏi: "Tại sao Putin đã làm điều gì đó quá ngu ngốc như vậy? Và ông ta tự trả lời cho mình: Đó là nền tảng của ông Putin - cựu sĩ quan KGB, những năm tháng định hình như là một kẻ côn đồ chuyên nghiệp. Bạo lực và đe dọa bạo lực, bổ sung thêm hối lộ và tham nhũng.

"Và trong nhiều năm ông ta không có động lực để học hỏi bất cứ điều gì khác: Giá dầu cao làm Nga giàu, và giống như bất cứ ai khác giữ bong bóng, ông ta chắc chắn tự thuyết phục rằng mình chịu trách nhiệm cho sự thành công của chính mình.

Đoán rằng, ông ta đã không nhận ra, cho đến 1 vài ngày trước đây rằng mình không có ý tưởng làm thế nào để hoạt động trong thế kỷ 21".

Liệu có cần quá thông minh để thấy Putin đã bị đổ tất cả tội lỗi ở Ukaine, trong khi ông ta là người giải quyết nó?

Thậm chí là cáo già lõi lọc Kissinger nói, Putin khát khao được chấp nhận phương Tây là lý do ông ta bị ám ảnh quá nhiều với Sochi Olympics - và thậm chí bỏ qua cuộc khủng hoảng chính trị mưng mủ ở nước láng giềng Ukraine.

Nói cách khác, Paul Krugman không biết mình nói gì về Ukraine. Ông ta thọc vào phân tích địa chính trị từ những cái mà các nhà kinh tế nên thừa nhận là "rác vào, rác sẽ ra".

Kết lại, 1 hình ảnh ngắn gọn về gã sủa thuê Paul Krugman - đó là con lợn vầy vọc trong vũng bùn nhơ nhớp bẩn thỉu. Bất cứ ai có chút học vấn cũng đều phải tránh đàn lợn Mỹ kiểu này vì sợ nó vấy bẩn cả mình. Thế nhưng nhìn đám vịt cỏ nhà ta xem!

Tôi sẽ thích nghe cáo già như Kissinger nói hơn là bọn điếm miệng! Hai cái nghề điếm trôn và điếm miệng đã song sinh cùng nhau xưa như quả đất rồi.

Đó là thêm 1 ví dụ rất cụ thể chứng minh cho định lý Huy Phúc rằng: Xơi cám Mỹ phần lớn là tâm thần, số còn lại khôn tối đa bằng lợn!


Xem thêm:

Vấn đề gia đình, trong phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc

 Cuối năm 2021, trong Hội nghị Văn hóa toàn quốc, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã có bài phát biểu quan trọng, nêu bật tình hình, các hiện t...